Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13-14
Chương 13: Thì Là Cái Nghề Đặc Biệt Đó
Mang theo đồ đạc, cô một mình đứng bên đường, ngước nhìn lên bầu trời đang u ám, Tả Phán Tình cảm thấy cô đã nếm đủ chén đắng của cuộc đời này rồi.
Không muốn về nhà cũng chẳng biết phải đi đâu. Tả Phán Tình cứ thế bước đi mà chẳng cần biết là sẽ đến nơi nào. Tay cô bị người ta nhét cái gì đó vào, cúi đầu nhìn thoáng qua, thì ra là tờ rơi quảng cáo của một KTV. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, quán khuyến mãi chỉ với 188 đồng có thể hát hò đến 5 tiếng, còn được tự do lựa chọn điểm tâm và rượu vang.
Nhìn thấy hình bánh ngọt in trên tờ rơi, bụng Tả Phán Tình bắt đầu biểu tình đình công. Lúc sáng đang chuẩn bị ăn thì bị Chương tiện nhân kêu vào phòng, khiến cô ngay cả một hột cơm cũng chưa bỏ vào bụng.
188 đồng? Tả Phán Tỉnh cười, vừa hay cô được phát cả ba tháng tiền lương (minhmap: e chẳng mún được phát tiền lương như chị đâu T.T) lên đời rồi ăn chơi thôi – quyết định bắt đầu từ KTV này đi!
Đang tâm trạng nặng nề, Tả Phán Tình theo địa chỉ in trên tờ rơi đi đến quán KTV. Vừa đến nơi, đập vào mắt cô là một cái KTV mới được sửa sang tên là “Money”. Phì. Cái tên nghe thật buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi.
Hôm nay là thứ hai, đại đa số mọi người còn đang bận bịu công việc, quán KTV vắng tanh như chùa bà đanh, nhìn thấy cô đi vào, mấy nhân viên phục vụ liền nhiệt tình ra đón tiếp.
“Xin chào, xin hỏi cô đi mấy người ạ? Có hát karaoke không ạ?”
Tả Phán Tình phất tay, hỏi vớ vẩn? Đến KTV không ca hát chẳng lẽ đến uống trà à?
Không để ý tới đám phục vụ, cô trực tiếp đi đến quầy thu ngân, sau đó chọn một cái bàn nhỏ, gọi thêm một đống đồ ăn. Ngồi xuống ăn như điên.
Ăn no, sức lực cũng tăng lên. Nỗi hận trong lòng cô lại càng sâu. Chương tiện nhân chết tiệt, Lý Hoa Bình chết tiệt. Hai đứa khốn kiếp các người dám hại bà đây vừa thất tình lại thất nghiệp. Hãy đợi đấy, một ngày nào đó bà sẽ tính hết món nợ này với các người. Nu, pogodi!
Tâm tình đang hừng hực khí thế “trả thù”, Tả Phán Tâm đến trước màn hình hát một lúc hơn 10 bài. Bưng cốc nước trái cây uống một hơi, lại tiếp tục nhìn màn hình “hét”.
“Anh rất độc, anh rất độc, anh rất độc độc độc….[1]” Giọng hát của Tả Phán Tình nói thật là cũng không đến nỗi khó nghe, nhưng vì mới bị cảm, lại thêm tức giận nên cô chỉ hét chứ không hát. Vừa hát vừa vung tay múa chân cứ như là sắp đánh nhau tới nơi.
Hát xong bài “Em rất độc” rồi lại đổi sang bài “em thật nhẫn tâm”.[2] Lại một hơi hát đến bài “Thất tình là địa ngục”. Tả Phán Tình càng hát càng kích động, càng hát càng hận giọng hét lại càng lớn hơn.
Hét hết 10 bài, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cô bưng li nước trái cây uống cho nhuận giọng. Lúc này mới phát hiện ra mình đã hát hết 10 bài, tiếp theo làm gì nhỉ? Có thể hát 5 tiếng mà! Cô lại tiếp tục chọn bài, tiếp tục hét. Cô chỉ lo hát hò nên chẳng để ý đến hai bạn phục vụ ngoài hành lang, cô cứ hát, còn hai bạn nhỏ kia thì thủ thỉ tâm tình với nhau:
“Boss, thật là lạ, sao lại khai trương đúng ngày thứ hai chứ?”
“Đúng rồi! Tui còn nghĩ không có ai đến nữa cơ”
“Không ngờ lại có người đến hát”
“Bởi vì có ưu đãi mà”
“Ông nói cô gái vừa mới đi vào đó làm nghề gì? Sao thứ hai không đi làm mà lại đến đây hát hò nhỉ?”
“Ông không thấy mắt của cô ấy sao?”
“Không? Sao vậy?”
“Đỏ như vậy, chắc là tối qua ngủ không ngon, theo tui thấy, 8 phần là cô ta làm cái kia.”
“Làm cái gì?”
“Thì là cái nghề đặc biệt đó. Ông sao lại chậm hiểu vậy chứ?”
Hai a này nhiu chiện thiệt, cơ mà tớ thik! Tại tớ cũng thía hehehehe
[1] Đây là bài “Em rất độc” của Trương Học Hữu.
[2] Bài này của anh Trần Tiểu Xuân –
Chương 14: Háo Sắc Khu KTV
“Đúng vậy nha, lúc cô ta trả tiền tui thấy trong ví cô ta có nhiều tiền lắm, nhất định là đêm qua bội thu rồi.”
“Đúng đó, chắc là cô ta vẫn chưa thỏa mãn đâu, ông không thấy cái vẻ mặt cô ả đằng đằng sát khí, cứ như là muốn giết người đó à?”
Lại nghe loáng thoáng vài cô hát, đúng là đang bực chuyện tối qua kiếm quá ít mà
“Aizo, thật là thói đời mà, càng về sau lòng người càng khó đoán” Hai bạn phục vụ vẫn hăng say thảo luận, một chút cũng không thèm quan tâm những lời nói của mình có bị “nạn nhân” nghe thấy hay không. Bởi vì sao? Bởi vì mỗi phòng hát đều có tường cách âm bên trong lại mở nhạc lớn nên bình thường bên ngoài nói lớn tiếng cỡ nào, bên trong cũng không nghe thấy.
Tả Phán Tình nếu biết mình bị người ta nói là đang hành nghề đặc biệt, nói không chừng sẽ lao ra mà đánh cho hai bạn phục vụ kia bầm dập mất.
Nhưng mà cô không nghe thấy không có nghĩa là người ta không nghe thấy, một tên đàn ông vừa vặn đi ra từ WC, lúc quay về chỗ của mình đã nghe không sót một chữ nào đoạn đối thoại sau của hai anh chàng phục vụ. Gã đàn ông nghe thấy thế liền nổi máu tham, đi lòng vòng một chút rồi đi đến phòng Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình đang hăng say ca hát, vừa rồi hét liên tục mấy bài, cô đã có chút mệt, giờ lại muốn tìm bài nào đó nhẹ nhàng để hát, cô tùy tiện ấn đại một bài, dù sao cô còn nhiều thời gian mà. Màn hình đã bắt đầu nhảy chữ, cô làu bàu trong miệng, tay còn không quên vớ lấy cái mic để tiếp tục hát, đang chăm chú giải sầu, hoàn toàn không chú ý có người đang đi vào.
Áo khoác của cô lúc vào sợ nóng nên đã cởi ra từ lâu, vắt lên thành sofa, bên trong cô mặc một cái áo len chất liệu dệt kim cao cổ màu đỏ, kết hợp với váy bút chì màu trắng, đằng sau chiếc áo hơi hở, mơ hồ có thể thấy được cái áo lót màu hồng bên trong.
Tất cả mọi cử động của cô đều bị tên đàn ông kia thu vào mắt. Đôi mắt hắn liền híp lại, thầm khen ngợi chính mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt, không do dự liền đi thẳng về phía Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình đang ca hét rất “phiêu”. Đột nhiên trên lưng bị một bàn tay nào đó vuốt ve, cả người cô run rẩy, cốc nước trái cây đang cầm cũng rơi bộp xuống đất.
Quay nhanh lại đằng sau, cô thấy một tên đàn ông chừng hơn 40 tuổi đứng ngay sau lưng mình, tay hắn đang đặt lên lưng cô, trên mặt là nụ cười hết sức hèn hạ, hai mắt hắn dán chặt vào người cô.
“Ông làm gì thế?” Không chút nghĩ ngợi cô gạt bàn tay thô tục của ông ta ra khỏi người mình, Tả Phán Tình vẻ mặt phòng bị: “Ông là ai?”
“Cưng à!” Cái gã có nụ cười kinh tởm kia cất giọng: “Đừng giả bộ đoan trang, không giống đâu.”
Giả bộ cái gì?
Tả Phán Tình không hiểu, lại nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm kia, không khách khí đấy hắn ra rồi lùi về phía sau:
“Biến ngay, ông là ai, sao lại vào phòng tôi?”
“Em nói gì vậy, em yêu?” Tên kia nhìn thấy khuôn mặt Tả Phán Tình, lại thầm khen ngợi bản thân mình lần nữa, tuy là không sắc nước hương trời nhưng cũng ngời ngời rạng rỡ.
Loại hàng cao cấp này, bỏ nhiều tiền một chút cũng đáng: “Nói đi, em muốn bao nhiêu?”
“Ông điên à?” Tả Phán Tình nhìn hắn bằng nửa con mắt: “Ai muốn tiền của ông? Biến ngay ra ngoài cho tôi, tôi không quen ông.”
Hôm nay bà đây đang muốn đánh người, tốt nhất là đừng đụng đến ta!!!
“Trước không biết thì bây giờ biết không được sao em?” Tên đó lại đi đến phía cô: “Tôi biết tỏng rồi, cô cũng đến đây cũng muốn bán buôn thôi, vừa khéo hôm nay thấy cô thuận mắt, cô cứ ra giá đi”.
Ra giá? Ra giá cái gì?
Mỗi câu nói của tên đàn ông này, cô vừa nghe đã hiểu, nói dông dài một hồi thì cuối cũng cô đã biết hắn muốn gì, sắc mặt cô trong chốc ngắn ngủn này mà thay đổi thành n kiểu.
“Ông nói bán cái gì? Ông nói lại một lần nữa xem nào?” Bây giờ tâm trạng cô rất tồi tệ, không ngại cào nát mặt tên đàn ông kia cho hả giận.
Mang theo đồ đạc, cô một mình đứng bên đường, ngước nhìn lên bầu trời đang u ám, Tả Phán Tình cảm thấy cô đã nếm đủ chén đắng của cuộc đời này rồi.
Không muốn về nhà cũng chẳng biết phải đi đâu. Tả Phán Tình cứ thế bước đi mà chẳng cần biết là sẽ đến nơi nào. Tay cô bị người ta nhét cái gì đó vào, cúi đầu nhìn thoáng qua, thì ra là tờ rơi quảng cáo của một KTV. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, quán khuyến mãi chỉ với 188 đồng có thể hát hò đến 5 tiếng, còn được tự do lựa chọn điểm tâm và rượu vang.
Nhìn thấy hình bánh ngọt in trên tờ rơi, bụng Tả Phán Tình bắt đầu biểu tình đình công. Lúc sáng đang chuẩn bị ăn thì bị Chương tiện nhân kêu vào phòng, khiến cô ngay cả một hột cơm cũng chưa bỏ vào bụng.
188 đồng? Tả Phán Tỉnh cười, vừa hay cô được phát cả ba tháng tiền lương (minhmap: e chẳng mún được phát tiền lương như chị đâu T.T) lên đời rồi ăn chơi thôi – quyết định bắt đầu từ KTV này đi!
Đang tâm trạng nặng nề, Tả Phán Tình theo địa chỉ in trên tờ rơi đi đến quán KTV. Vừa đến nơi, đập vào mắt cô là một cái KTV mới được sửa sang tên là “Money”. Phì. Cái tên nghe thật buồn cười, nhưng cô lại cười không nổi.
Hôm nay là thứ hai, đại đa số mọi người còn đang bận bịu công việc, quán KTV vắng tanh như chùa bà đanh, nhìn thấy cô đi vào, mấy nhân viên phục vụ liền nhiệt tình ra đón tiếp.
“Xin chào, xin hỏi cô đi mấy người ạ? Có hát karaoke không ạ?”
Tả Phán Tình phất tay, hỏi vớ vẩn? Đến KTV không ca hát chẳng lẽ đến uống trà à?
Không để ý tới đám phục vụ, cô trực tiếp đi đến quầy thu ngân, sau đó chọn một cái bàn nhỏ, gọi thêm một đống đồ ăn. Ngồi xuống ăn như điên.
Ăn no, sức lực cũng tăng lên. Nỗi hận trong lòng cô lại càng sâu. Chương tiện nhân chết tiệt, Lý Hoa Bình chết tiệt. Hai đứa khốn kiếp các người dám hại bà đây vừa thất tình lại thất nghiệp. Hãy đợi đấy, một ngày nào đó bà sẽ tính hết món nợ này với các người. Nu, pogodi!
Tâm tình đang hừng hực khí thế “trả thù”, Tả Phán Tâm đến trước màn hình hát một lúc hơn 10 bài. Bưng cốc nước trái cây uống một hơi, lại tiếp tục nhìn màn hình “hét”.
“Anh rất độc, anh rất độc, anh rất độc độc độc….[1]” Giọng hát của Tả Phán Tình nói thật là cũng không đến nỗi khó nghe, nhưng vì mới bị cảm, lại thêm tức giận nên cô chỉ hét chứ không hát. Vừa hát vừa vung tay múa chân cứ như là sắp đánh nhau tới nơi.
Hát xong bài “Em rất độc” rồi lại đổi sang bài “em thật nhẫn tâm”.[2] Lại một hơi hát đến bài “Thất tình là địa ngục”. Tả Phán Tình càng hát càng kích động, càng hát càng hận giọng hét lại càng lớn hơn.
Hét hết 10 bài, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cô bưng li nước trái cây uống cho nhuận giọng. Lúc này mới phát hiện ra mình đã hát hết 10 bài, tiếp theo làm gì nhỉ? Có thể hát 5 tiếng mà! Cô lại tiếp tục chọn bài, tiếp tục hét. Cô chỉ lo hát hò nên chẳng để ý đến hai bạn phục vụ ngoài hành lang, cô cứ hát, còn hai bạn nhỏ kia thì thủ thỉ tâm tình với nhau:
“Boss, thật là lạ, sao lại khai trương đúng ngày thứ hai chứ?”
“Đúng rồi! Tui còn nghĩ không có ai đến nữa cơ”
“Không ngờ lại có người đến hát”
“Bởi vì có ưu đãi mà”
“Ông nói cô gái vừa mới đi vào đó làm nghề gì? Sao thứ hai không đi làm mà lại đến đây hát hò nhỉ?”
“Ông không thấy mắt của cô ấy sao?”
“Không? Sao vậy?”
“Đỏ như vậy, chắc là tối qua ngủ không ngon, theo tui thấy, 8 phần là cô ta làm cái kia.”
“Làm cái gì?”
“Thì là cái nghề đặc biệt đó. Ông sao lại chậm hiểu vậy chứ?”
Hai a này nhiu chiện thiệt, cơ mà tớ thik! Tại tớ cũng thía hehehehe
[1] Đây là bài “Em rất độc” của Trương Học Hữu.
[2] Bài này của anh Trần Tiểu Xuân –
Chương 14: Háo Sắc Khu KTV
“Đúng vậy nha, lúc cô ta trả tiền tui thấy trong ví cô ta có nhiều tiền lắm, nhất định là đêm qua bội thu rồi.”
“Đúng đó, chắc là cô ta vẫn chưa thỏa mãn đâu, ông không thấy cái vẻ mặt cô ả đằng đằng sát khí, cứ như là muốn giết người đó à?”
Lại nghe loáng thoáng vài cô hát, đúng là đang bực chuyện tối qua kiếm quá ít mà
“Aizo, thật là thói đời mà, càng về sau lòng người càng khó đoán” Hai bạn phục vụ vẫn hăng say thảo luận, một chút cũng không thèm quan tâm những lời nói của mình có bị “nạn nhân” nghe thấy hay không. Bởi vì sao? Bởi vì mỗi phòng hát đều có tường cách âm bên trong lại mở nhạc lớn nên bình thường bên ngoài nói lớn tiếng cỡ nào, bên trong cũng không nghe thấy.
Tả Phán Tình nếu biết mình bị người ta nói là đang hành nghề đặc biệt, nói không chừng sẽ lao ra mà đánh cho hai bạn phục vụ kia bầm dập mất.
Nhưng mà cô không nghe thấy không có nghĩa là người ta không nghe thấy, một tên đàn ông vừa vặn đi ra từ WC, lúc quay về chỗ của mình đã nghe không sót một chữ nào đoạn đối thoại sau của hai anh chàng phục vụ. Gã đàn ông nghe thấy thế liền nổi máu tham, đi lòng vòng một chút rồi đi đến phòng Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình đang hăng say ca hát, vừa rồi hét liên tục mấy bài, cô đã có chút mệt, giờ lại muốn tìm bài nào đó nhẹ nhàng để hát, cô tùy tiện ấn đại một bài, dù sao cô còn nhiều thời gian mà. Màn hình đã bắt đầu nhảy chữ, cô làu bàu trong miệng, tay còn không quên vớ lấy cái mic để tiếp tục hát, đang chăm chú giải sầu, hoàn toàn không chú ý có người đang đi vào.
Áo khoác của cô lúc vào sợ nóng nên đã cởi ra từ lâu, vắt lên thành sofa, bên trong cô mặc một cái áo len chất liệu dệt kim cao cổ màu đỏ, kết hợp với váy bút chì màu trắng, đằng sau chiếc áo hơi hở, mơ hồ có thể thấy được cái áo lót màu hồng bên trong.
Tất cả mọi cử động của cô đều bị tên đàn ông kia thu vào mắt. Đôi mắt hắn liền híp lại, thầm khen ngợi chính mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt, không do dự liền đi thẳng về phía Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình đang ca hét rất “phiêu”. Đột nhiên trên lưng bị một bàn tay nào đó vuốt ve, cả người cô run rẩy, cốc nước trái cây đang cầm cũng rơi bộp xuống đất.
Quay nhanh lại đằng sau, cô thấy một tên đàn ông chừng hơn 40 tuổi đứng ngay sau lưng mình, tay hắn đang đặt lên lưng cô, trên mặt là nụ cười hết sức hèn hạ, hai mắt hắn dán chặt vào người cô.
“Ông làm gì thế?” Không chút nghĩ ngợi cô gạt bàn tay thô tục của ông ta ra khỏi người mình, Tả Phán Tình vẻ mặt phòng bị: “Ông là ai?”
“Cưng à!” Cái gã có nụ cười kinh tởm kia cất giọng: “Đừng giả bộ đoan trang, không giống đâu.”
Giả bộ cái gì?
Tả Phán Tình không hiểu, lại nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm kia, không khách khí đấy hắn ra rồi lùi về phía sau:
“Biến ngay, ông là ai, sao lại vào phòng tôi?”
“Em nói gì vậy, em yêu?” Tên kia nhìn thấy khuôn mặt Tả Phán Tình, lại thầm khen ngợi bản thân mình lần nữa, tuy là không sắc nước hương trời nhưng cũng ngời ngời rạng rỡ.
Loại hàng cao cấp này, bỏ nhiều tiền một chút cũng đáng: “Nói đi, em muốn bao nhiêu?”
“Ông điên à?” Tả Phán Tình nhìn hắn bằng nửa con mắt: “Ai muốn tiền của ông? Biến ngay ra ngoài cho tôi, tôi không quen ông.”
Hôm nay bà đây đang muốn đánh người, tốt nhất là đừng đụng đến ta!!!
“Trước không biết thì bây giờ biết không được sao em?” Tên đó lại đi đến phía cô: “Tôi biết tỏng rồi, cô cũng đến đây cũng muốn bán buôn thôi, vừa khéo hôm nay thấy cô thuận mắt, cô cứ ra giá đi”.
Ra giá? Ra giá cái gì?
Mỗi câu nói của tên đàn ông này, cô vừa nghe đã hiểu, nói dông dài một hồi thì cuối cũng cô đã biết hắn muốn gì, sắc mặt cô trong chốc ngắn ngủn này mà thay đổi thành n kiểu.
“Ông nói bán cái gì? Ông nói lại một lần nữa xem nào?” Bây giờ tâm trạng cô rất tồi tệ, không ngại cào nát mặt tên đàn ông kia cho hả giận.