Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Trao đổi (4)
Lương Thần vừa dặn người giúp việc thay mới đệm chăn trên giường. Tấm chăn được làm bằng tơ tằm thượng hạng, mềm mại như mây nhưng Cảnh Hảo Hảo lại thấy toàn thân khó chịu như rơi vào địa ngục.
Anh áp lên cô, dáng người không vạm vỡ nhưng lại nặng trịch khiến không khí trong lồng ngực cô như bị ép hết ra ngoài. Cơ thể cô lúc này cứng ngắc như một con cá chết, nằm thẳng đờ không nhúc nhích như phạm nhân đang đợi bị tử hình.
Anh không làm gì khác, chỉ chậm rãi xoay mặt cô lại đối diện mình, nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ cúi xuống muốn hôn lên môi cô.
Khi môi anh cách cô một đoạn, đáy lòng cô kháng cự quyết liệt, cô muốn vùng vẫy nhưng lại bì anh đè chặt cứng, toàn thân không có chút sức lực nào. Cuối cùng, cô quyết định nhắm nghiền mắt lại, tự nhủ với bản thân, mắt không thấy tâm không phiền.
Dù vậy, khi bị Lương Thần chạm vào, cô vẫn bất giác run lẩy bẩy, thậm chí cảm thấy dạ dày nhộn nhạo cả lên. Tay cô túm lấy khăn trải giường, cố sức siết thật chặt như muốn dùng cơn đau từ lòng bàn tay để xua đi cảm giác kích thích mà anh mang lại.
***
Sau khi thỏa mãn, Lương Thần đi tắm, lúc trở ra thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn giữ nguyên tư thế khi anh rời khỏi. Cô co người, tóc tai tán loạn, mắt nhắm chặt như đang say ngủ.
Anh đến bên cạnh, tắt ngọn đèn lớn trong phòng rồi nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng mình, đắp kín chăn, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Đợi nhịp thở của anh dần trở nên đều đặn, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Đêm đã khuya, phòng ngủ chỉ còn ánh đèn vàng le lói, cô nhìn chằm chằm bức vẽ trên vách tường đối diện, chỉ thấy một mảng tối đen như mực.
Nơi này là khu ngoại ô, lại ở khu vực giữa sườn núi, đêm đen vắng lặng như tờ, trong phòng ngủ chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của cô và Lương Thần.
Tuy lần này không phải lần đầu tiên của cô nhưng cô vẫn có chút khó chịu. Cô không thích Lương Thần, lại đang có người trong lòng, thật sự rất bài xích sự đụng chạm của anh nhưng cô buộc phải chấp nhận, thế nên, cuộc hoan ái vừa rồi với cô mà nói không khác gì một màn tra tấn không ngừng nghỉ, dài vô tận, khó khăn lắm mới đến lúc kết thúc. Cô cảm thấy như mình vừa bị trọng thương, chỉ còn sót lại chút hơi tàn.
Từ khi quen biết Lương Thần, mỗi ngày cô đều sống trong thấp thỏm sợ hãi, nhiều lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Giờ đây, ván đã đóng thuyền, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Thật ra, bây giờ cô đang vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nhưng cô lại không tài nào ngủ được, nhất là khi Lương Thần đang nằm ngay cạnh cô, cánh tay của anh còn đang giữ chặt lấy eo cô khiến cô càng thêm khó chịu.
Không biết qua bao lâu, cảm giác khó chịu trong người cô dần dịu xuống đôi chút, cũng không còn quá mệt mỏi như khi nãy nữa, lúc này cô mới cẩn thận gỡ cánh tay anh ra khỏi người mình. Cánh tay đàn ông rất nặng, cô nín thở, sợ mình bất cẩn đánh thức anh.
Mãi đến khi đặt được cánh tay của anh sang bên cạnh, cô mới nhẹ nhàng trở mình, lăn ra khỏi lồng ngực anh rồi vén chăn xuống giường. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô tìm quần áo của mình rồi lần lượt mặc lên người, vơ lấy túi xách, rón rén đi về phía cửa.
Anh áp lên cô, dáng người không vạm vỡ nhưng lại nặng trịch khiến không khí trong lồng ngực cô như bị ép hết ra ngoài. Cơ thể cô lúc này cứng ngắc như một con cá chết, nằm thẳng đờ không nhúc nhích như phạm nhân đang đợi bị tử hình.
Anh không làm gì khác, chỉ chậm rãi xoay mặt cô lại đối diện mình, nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ cúi xuống muốn hôn lên môi cô.
Khi môi anh cách cô một đoạn, đáy lòng cô kháng cự quyết liệt, cô muốn vùng vẫy nhưng lại bì anh đè chặt cứng, toàn thân không có chút sức lực nào. Cuối cùng, cô quyết định nhắm nghiền mắt lại, tự nhủ với bản thân, mắt không thấy tâm không phiền.
Dù vậy, khi bị Lương Thần chạm vào, cô vẫn bất giác run lẩy bẩy, thậm chí cảm thấy dạ dày nhộn nhạo cả lên. Tay cô túm lấy khăn trải giường, cố sức siết thật chặt như muốn dùng cơn đau từ lòng bàn tay để xua đi cảm giác kích thích mà anh mang lại.
***
Sau khi thỏa mãn, Lương Thần đi tắm, lúc trở ra thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn giữ nguyên tư thế khi anh rời khỏi. Cô co người, tóc tai tán loạn, mắt nhắm chặt như đang say ngủ.
Anh đến bên cạnh, tắt ngọn đèn lớn trong phòng rồi nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng mình, đắp kín chăn, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Đợi nhịp thở của anh dần trở nên đều đặn, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Đêm đã khuya, phòng ngủ chỉ còn ánh đèn vàng le lói, cô nhìn chằm chằm bức vẽ trên vách tường đối diện, chỉ thấy một mảng tối đen như mực.
Nơi này là khu ngoại ô, lại ở khu vực giữa sườn núi, đêm đen vắng lặng như tờ, trong phòng ngủ chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của cô và Lương Thần.
Tuy lần này không phải lần đầu tiên của cô nhưng cô vẫn có chút khó chịu. Cô không thích Lương Thần, lại đang có người trong lòng, thật sự rất bài xích sự đụng chạm của anh nhưng cô buộc phải chấp nhận, thế nên, cuộc hoan ái vừa rồi với cô mà nói không khác gì một màn tra tấn không ngừng nghỉ, dài vô tận, khó khăn lắm mới đến lúc kết thúc. Cô cảm thấy như mình vừa bị trọng thương, chỉ còn sót lại chút hơi tàn.
Từ khi quen biết Lương Thần, mỗi ngày cô đều sống trong thấp thỏm sợ hãi, nhiều lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm. Giờ đây, ván đã đóng thuyền, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Thật ra, bây giờ cô đang vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ nhưng cô lại không tài nào ngủ được, nhất là khi Lương Thần đang nằm ngay cạnh cô, cánh tay của anh còn đang giữ chặt lấy eo cô khiến cô càng thêm khó chịu.
Không biết qua bao lâu, cảm giác khó chịu trong người cô dần dịu xuống đôi chút, cũng không còn quá mệt mỏi như khi nãy nữa, lúc này cô mới cẩn thận gỡ cánh tay anh ra khỏi người mình. Cánh tay đàn ông rất nặng, cô nín thở, sợ mình bất cẩn đánh thức anh.
Mãi đến khi đặt được cánh tay của anh sang bên cạnh, cô mới nhẹ nhàng trở mình, lăn ra khỏi lồng ngực anh rồi vén chăn xuống giường. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô tìm quần áo của mình rồi lần lượt mặc lên người, vơ lấy túi xách, rón rén đi về phía cửa.