Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297: Mất nhiều hơn được (9)
Editor:Nguyetmai
"Cô nói tôi mang thai? Sau đó còn bị sẩy thai? Tôi có con ư?"
Kiều Ôn Noãn khó tin nhìn y tá hỏi lại lần nữa.
Y tá tưởng Kiều Ôn Noãn quá đau buồn nên mới phản ứng như thế, không đành lòng nhắc lại chuyện đó nên chỉ khẽ gật đầu.
Kiều Ôn Noãn chợt ngây người.
Y tá chờ một lát vẫn không thấy cô ta nói gì, thấp thỏm hỏi: "Cô Kiều?"
Kiều Ôn Noãn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên động tác nhìn chằm chằm vào khoảng không.
"Cô Kiều, cô ổn chứ? Cô đừng quá đau buồn, chỉ cần chú ý chăm sóc sức khỏe, chắc chắn lại có thể mang thai."
Lúc này, Kiều Ôn Noãn mới chậm rãi quay đầu nhìn y tá, sau đó lại mất hết hồn vía nằm xuống giường bệnh trở lại.
Sảy thai… Buổi chiều, khi cô đuổi theo Thẩm Lương Niên, bỗng đau quặn bụng đến xuất huyết không ngừng, hóa ra cô đã đánh mất đứa con máu mủ ruột thịt!
Con ư?
Cô ta nhớ mình và Thẩm Lương Niên vẫn luôn dùng biện pháp ngừa thai… Kiều Ôn Noãn nghĩ mãi, bỗng nhớ tới hai tháng trước, Thẩm Lương Niên uống say mèm trong quán bar, nhân viên của quán gọi điện thoại tới bảo cô ta đến đón anh, sau đó…
Đêm hôm ấy, Thẩm Lương Niên coi cô ta là Cảnh Hảo Hảo nên gấp rút muốn cô ta. Cô ta thích dáng vẻ anh như thế nên không nỡ chống cự, bởi vậy họ không dùng bất cứ biện pháp bảo vệ nào.
Cho nên, đứa bé đến từ đêm hôm đó sao?
Lúc này Kiều Ôn Noãn mới cất tiếng hỏi: "Cái thai được bao lâu rồi?"
"Hơn hai tháng."
Nghe vậy, cô ta bỗng nở nụ cười.
Thấy nụ cười của cô ta, y tá đứng bên cạnh không khỏi sợ hãi.
Kiều Ôn Noãn lại ngẩng đầu lên, nụ cười càng lúc càng xán lạn, cuối cùng hóa thành tiếng cười khanh khách, nước mắt chậm rãi chảy dọc trên gò má. Cô ta cứ cười, cười mãi, cười đến khi òa khóc nức nở.
Sao cô ta lại mang thai chứ? Tại sao cô ta mang thai lại không cảm giác được gì?
Nếu biết mình đang mang thai, cô ta cần gì phải tìm Cảnh Hảo Hảo, cần gì nghĩ đủ mọi cách để khiến Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên ngày càng xa cách nhau, cần gì phải cố tình lao vào xe của Cảnh Hảo Hảo?
À, đúng thế, chính cô ta tự lao vào xe của Cảnh Hảo Hảo! Sao khi đó cô ta lại bốc đồng như thế chứ?
Nếu cô ta không làm vậy, đứa con của cô ta đã không sao…
Kiều Ôn Noãn, mày biết rõ có một số việc không thể làm nhưng mày vẫn cố chấp làm cho bằng được, cuối cùng tự khiến bản thân mất nhiều hơn được.
Nghe Kiều Ôn Noãn cười đến bật khóc, y tá cũng mủi lòng: "Cô Kiều, cô đừng quá đau buồn. Lúc làm phẫu thuật, anh Thẩm vẫn luôn ở bên cạnh cô. Anh ấy vừa về nhà, nói là đi lấy quần áo cho cô. Cô xem anh ấy đối xử với cô rất tốt mà… Sau này hai người chắc chắn sẽ có một đứa con khác…"
Kiều Ôn Noãn lại càng khóc dữ dội hơn.
***
Mười một giờ, Thẩm Lương Niên quay lại bệnh viện.
Lúc này, Kiều Ôn Noãn đã khóc xong, phờ phạc nằm trên giường bệnh, trông không có gì khác thường.
Thấy Thẩm Lương Niên vào phòng, y tá tức thời rời đi ngay, cả phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Lương Niên đặt quần áo lên ghế xô-pha rồi ngồi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay. Anh im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Đêm đó anh uống say, em đến Kim Sắc Niên Hoa đón anh nên mới có cái thai đó đúng không?"
"Cô nói tôi mang thai? Sau đó còn bị sẩy thai? Tôi có con ư?"
Kiều Ôn Noãn khó tin nhìn y tá hỏi lại lần nữa.
Y tá tưởng Kiều Ôn Noãn quá đau buồn nên mới phản ứng như thế, không đành lòng nhắc lại chuyện đó nên chỉ khẽ gật đầu.
Kiều Ôn Noãn chợt ngây người.
Y tá chờ một lát vẫn không thấy cô ta nói gì, thấp thỏm hỏi: "Cô Kiều?"
Kiều Ôn Noãn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên động tác nhìn chằm chằm vào khoảng không.
"Cô Kiều, cô ổn chứ? Cô đừng quá đau buồn, chỉ cần chú ý chăm sóc sức khỏe, chắc chắn lại có thể mang thai."
Lúc này, Kiều Ôn Noãn mới chậm rãi quay đầu nhìn y tá, sau đó lại mất hết hồn vía nằm xuống giường bệnh trở lại.
Sảy thai… Buổi chiều, khi cô đuổi theo Thẩm Lương Niên, bỗng đau quặn bụng đến xuất huyết không ngừng, hóa ra cô đã đánh mất đứa con máu mủ ruột thịt!
Con ư?
Cô ta nhớ mình và Thẩm Lương Niên vẫn luôn dùng biện pháp ngừa thai… Kiều Ôn Noãn nghĩ mãi, bỗng nhớ tới hai tháng trước, Thẩm Lương Niên uống say mèm trong quán bar, nhân viên của quán gọi điện thoại tới bảo cô ta đến đón anh, sau đó…
Đêm hôm ấy, Thẩm Lương Niên coi cô ta là Cảnh Hảo Hảo nên gấp rút muốn cô ta. Cô ta thích dáng vẻ anh như thế nên không nỡ chống cự, bởi vậy họ không dùng bất cứ biện pháp bảo vệ nào.
Cho nên, đứa bé đến từ đêm hôm đó sao?
Lúc này Kiều Ôn Noãn mới cất tiếng hỏi: "Cái thai được bao lâu rồi?"
"Hơn hai tháng."
Nghe vậy, cô ta bỗng nở nụ cười.
Thấy nụ cười của cô ta, y tá đứng bên cạnh không khỏi sợ hãi.
Kiều Ôn Noãn lại ngẩng đầu lên, nụ cười càng lúc càng xán lạn, cuối cùng hóa thành tiếng cười khanh khách, nước mắt chậm rãi chảy dọc trên gò má. Cô ta cứ cười, cười mãi, cười đến khi òa khóc nức nở.
Sao cô ta lại mang thai chứ? Tại sao cô ta mang thai lại không cảm giác được gì?
Nếu biết mình đang mang thai, cô ta cần gì phải tìm Cảnh Hảo Hảo, cần gì nghĩ đủ mọi cách để khiến Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên ngày càng xa cách nhau, cần gì phải cố tình lao vào xe của Cảnh Hảo Hảo?
À, đúng thế, chính cô ta tự lao vào xe của Cảnh Hảo Hảo! Sao khi đó cô ta lại bốc đồng như thế chứ?
Nếu cô ta không làm vậy, đứa con của cô ta đã không sao…
Kiều Ôn Noãn, mày biết rõ có một số việc không thể làm nhưng mày vẫn cố chấp làm cho bằng được, cuối cùng tự khiến bản thân mất nhiều hơn được.
Nghe Kiều Ôn Noãn cười đến bật khóc, y tá cũng mủi lòng: "Cô Kiều, cô đừng quá đau buồn. Lúc làm phẫu thuật, anh Thẩm vẫn luôn ở bên cạnh cô. Anh ấy vừa về nhà, nói là đi lấy quần áo cho cô. Cô xem anh ấy đối xử với cô rất tốt mà… Sau này hai người chắc chắn sẽ có một đứa con khác…"
Kiều Ôn Noãn lại càng khóc dữ dội hơn.
***
Mười một giờ, Thẩm Lương Niên quay lại bệnh viện.
Lúc này, Kiều Ôn Noãn đã khóc xong, phờ phạc nằm trên giường bệnh, trông không có gì khác thường.
Thấy Thẩm Lương Niên vào phòng, y tá tức thời rời đi ngay, cả phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Lương Niên đặt quần áo lên ghế xô-pha rồi ngồi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay. Anh im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Đêm đó anh uống say, em đến Kim Sắc Niên Hoa đón anh nên mới có cái thai đó đúng không?"