Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 268: Chỗ dựa của cô là ai? (4)
Editor:Nguyetmai
Đạo diễn lại lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, giơ loa phát thanh lên hét lớn: "Cảnh Hảo Hảo, nụ cười của cô không dứt khoát, làm lại lần nữa!
Chu Nam lười biếng cả buổi chiều, chợt đập điện thoại đạo cụ đang cầm trong tay xuống đất, khẽ cười nói với Cảnh Hảo Hảo: "Nếu không muốn quay phim này thì đừng có cướp cảnh quay, cướp về rồi nhưng lại không quay cho tử tế. Cô tưởng ai cũng có dư thời gian để lãng phí cùng cô sao?"
Sau đó, cô ta gọi trợ lý bên cạnh, nói với đạo diễn: "Hôm nay tôi mệt rồi, không quay nữa, mai rồi nói tiếp."
Nói xong, cô ta lườm Cảnh Hảo Hảo rồi đi ra xe mình, lạnh lùng yên vị trên xe, giơ tay đóng sầm cửa xe lại, không mảy may để ý đến đạo diễn bỏ cả loa xuống, theo sau cô ta van xin hết lời.
Nữ chính đã đi, đương nhiên cảnh của Cảnh Hảo Hảo không thể quay tiếp được nữa.
Có thể lăn lộn trong nghề đến nay, ai cũng không phải là người đơn giản. Đạo diễn thầm khó chịu nhưng nhớ đến Cảnh Hảo Hảo là người được cấp trên căn dặn tăng thêm cảnh phim, ông ta đành bất lực thở dài, khoát tay với cô: "Hôm nay tạm thời thế này đã, mai rồi nói tiếp."
Cảnh Hảo Hảo tẩy trang xong xuôi, về đến biệt thự đã là mười một giờ đêm. Cô cạn kiệt sức lực, ăn vài thứ qua loa rồi về phòng, lên giường ngủ mê man.
Mấy ngày sau, Chu Nam vẫn cố tình gây sự làm khó cô như thế khiến cho đạo diễn khó xử vì không dám làm phật lòng ai, đành bó tay than thở, bắt cả đoàn phim quay liên tục đến nửa đêm.
Lương Thần có lúc về muộn lúc lại về sớm, có khi anh về đến nhà thì Cảnh Hảo Hảo đã say giấc. Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ rằng cô quay phim cả ngày nên mệt mà thôi. Đôi lúc cô về nhà khá muộn, anh cũng chỉ cho rằng đoàn phim đang chạy nước rút, nhưng số lần cô về muộn lại ngày một tăng khiến lòng anh thầm bất mãn. Vừa khéo hôm nay tài xế đợi đến tám giờ tối vẫn không thấy cô gọi điện, lại nhận được điện thoại của bà xã sắp sinh nói không được khỏe, anh ta đành phải gọi cho Lương Thần.
"Tổng Giám đốc Lương, hôm nay tôi muốn xin nghỉ một ngày, còn mấy hôm nữa vợ tôi sinh rồi. Ban nãy, cô ấy gọi điện nói không khỏe, tôi muốn về thăm, chắc không thể đi đón cô Cảnh được rồi."
Lương Thần xem đồng hồ, nhíu mày hỏi: "Đoàn phim của Hảo Hảo vẫn chưa xong việc à?"
"Cô Cảnh vẫn chưa gọi điện ạ!"
Lương Thần lập tức sa sầm mặt. Đã mấy ngày rồi cô đều diễn đến khuya mới về, rốt cuộc đoàn phim đang làm gì thế? Sao quay lâu vậy chứ?
Tuy thời gian này đúng là tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều, cũng ăn nhiều hơn nhưng cứ vất vả đi sớm về khuya thế này thì cơ thể nhỏ bé của cô sao có thể chịu nổi?
Anh cho cô đi quay phim chủ yếu để cô vui vẻ, chứ không phải đi hành xác!
Tài xế đợi hồi lâu không thấy Lương Thần lên tiếng, lại nói tiếp: "Tôi quen một người bạn lái taxi, tôi gọi nhờ cậu ấy đi đón cô Cảnh nhé?"
"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự đi đón."
***
Người trong đoàn phim đều không phải kẻ ngốc, biết rõ Chu Nam làm loạn như thế chính là nhằm vào Cảnh Hảo Hảo.
Quan hệ của Cảnh Hảo Hảo và người trong đoàn phim cũng chẳng tốt đẹp gì, do đó không ai đứng ra giúp cô. Thậm chí, những người đó còn đứng ngoài xem kịch vui với thái độ bàng quan.
Đạo diễn lại lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, giơ loa phát thanh lên hét lớn: "Cảnh Hảo Hảo, nụ cười của cô không dứt khoát, làm lại lần nữa!
Chu Nam lười biếng cả buổi chiều, chợt đập điện thoại đạo cụ đang cầm trong tay xuống đất, khẽ cười nói với Cảnh Hảo Hảo: "Nếu không muốn quay phim này thì đừng có cướp cảnh quay, cướp về rồi nhưng lại không quay cho tử tế. Cô tưởng ai cũng có dư thời gian để lãng phí cùng cô sao?"
Sau đó, cô ta gọi trợ lý bên cạnh, nói với đạo diễn: "Hôm nay tôi mệt rồi, không quay nữa, mai rồi nói tiếp."
Nói xong, cô ta lườm Cảnh Hảo Hảo rồi đi ra xe mình, lạnh lùng yên vị trên xe, giơ tay đóng sầm cửa xe lại, không mảy may để ý đến đạo diễn bỏ cả loa xuống, theo sau cô ta van xin hết lời.
Nữ chính đã đi, đương nhiên cảnh của Cảnh Hảo Hảo không thể quay tiếp được nữa.
Có thể lăn lộn trong nghề đến nay, ai cũng không phải là người đơn giản. Đạo diễn thầm khó chịu nhưng nhớ đến Cảnh Hảo Hảo là người được cấp trên căn dặn tăng thêm cảnh phim, ông ta đành bất lực thở dài, khoát tay với cô: "Hôm nay tạm thời thế này đã, mai rồi nói tiếp."
Cảnh Hảo Hảo tẩy trang xong xuôi, về đến biệt thự đã là mười một giờ đêm. Cô cạn kiệt sức lực, ăn vài thứ qua loa rồi về phòng, lên giường ngủ mê man.
Mấy ngày sau, Chu Nam vẫn cố tình gây sự làm khó cô như thế khiến cho đạo diễn khó xử vì không dám làm phật lòng ai, đành bó tay than thở, bắt cả đoàn phim quay liên tục đến nửa đêm.
Lương Thần có lúc về muộn lúc lại về sớm, có khi anh về đến nhà thì Cảnh Hảo Hảo đã say giấc. Anh cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ rằng cô quay phim cả ngày nên mệt mà thôi. Đôi lúc cô về nhà khá muộn, anh cũng chỉ cho rằng đoàn phim đang chạy nước rút, nhưng số lần cô về muộn lại ngày một tăng khiến lòng anh thầm bất mãn. Vừa khéo hôm nay tài xế đợi đến tám giờ tối vẫn không thấy cô gọi điện, lại nhận được điện thoại của bà xã sắp sinh nói không được khỏe, anh ta đành phải gọi cho Lương Thần.
"Tổng Giám đốc Lương, hôm nay tôi muốn xin nghỉ một ngày, còn mấy hôm nữa vợ tôi sinh rồi. Ban nãy, cô ấy gọi điện nói không khỏe, tôi muốn về thăm, chắc không thể đi đón cô Cảnh được rồi."
Lương Thần xem đồng hồ, nhíu mày hỏi: "Đoàn phim của Hảo Hảo vẫn chưa xong việc à?"
"Cô Cảnh vẫn chưa gọi điện ạ!"
Lương Thần lập tức sa sầm mặt. Đã mấy ngày rồi cô đều diễn đến khuya mới về, rốt cuộc đoàn phim đang làm gì thế? Sao quay lâu vậy chứ?
Tuy thời gian này đúng là tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều, cũng ăn nhiều hơn nhưng cứ vất vả đi sớm về khuya thế này thì cơ thể nhỏ bé của cô sao có thể chịu nổi?
Anh cho cô đi quay phim chủ yếu để cô vui vẻ, chứ không phải đi hành xác!
Tài xế đợi hồi lâu không thấy Lương Thần lên tiếng, lại nói tiếp: "Tôi quen một người bạn lái taxi, tôi gọi nhờ cậu ấy đi đón cô Cảnh nhé?"
"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự đi đón."
***
Người trong đoàn phim đều không phải kẻ ngốc, biết rõ Chu Nam làm loạn như thế chính là nhằm vào Cảnh Hảo Hảo.
Quan hệ của Cảnh Hảo Hảo và người trong đoàn phim cũng chẳng tốt đẹp gì, do đó không ai đứng ra giúp cô. Thậm chí, những người đó còn đứng ngoài xem kịch vui với thái độ bàng quan.