Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247: Tin nhắn (7)
Editor:Nguyetmai
Chính vì vậy, ai ai cũng muốn tranh thủ cho hạnh phúc đời mình, dẫu biết là không thể, dẫu biết là sai lầm, vẫn cứ cố chấp làm bằng được.
Từ lần đầu tiên gặp Thẩm Lương Niên, Kiều Ôn Noãn đã thích người đàn ông này. Giờ đây, người đàn ông này đã muốn hoàn toàn rời bỏ cô ta nhưng cô ta vẫn không cam lòng buông tay. Thế nên, khi cô ta vứt bỏ hết tôn nghiêm, van xin Thẩm Lương Niên thực hiện lời hứa của mình, cô ta cũng bắt đầu giăng bẫy.
Lúc pha cà phê cho Thẩm Lương Niên, Kiều Ôn Noãn đều thấp thỏm không yên. Cô ta nhìn hơi nước bốc lên, nhìn từng giọt cà phê rơi xuống bình, hương thơm nồng nàn dần lan tỏa trong không khí.
Cô ta tắt máy pha cà phê, rót ra hai ly, lặng lẽ lấy một viên thuốc từ trong túi của mình ra bỏ vào một ly trong đó, sau đó bưng ra, đưa ly đã bỏ thuốc cho Thẩm Lương Niên.
Hai người không nói gì nhiều với nhau, bầu không khí trong phòng vô cùng yên ắng.
Thẩm Lương Niên cầm thìa khuấy cà phê, anh thậm chí không đợi cho cà phê bớt nóng đã vội bưng lên uống một ngụm lớn.
Kiều Ôn Noãn bưng ly cà phê của mình, buồn bã nhìn anh. Anh uống cạn ly cà phê, đặt ly xuống, xoay người bỏ về. Kiều Ôn Noãn không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng lưng anh, thầm đếm ngược, mười, chín, tám, bảy…
Khi cô ta đếm đến "một", bàn tay của Thẩm Lương Niên cũng đúng lúc chạm vào cánh cửa phòng khách, nhưng anh chưa kịp mở cửa, thân hình cao lớn kia đột ngột ngã xuống sàn.
Lúc này, Kiều Ôn Noãn mới chậm rãi rời ghế xô-pha, đến trước mặt Thẩm Lương Niên, cúi xuống cố nâng anh dậy bằng cả cơ thể mình, vừa đỡ vừa kéo anh vào phòng ngủ.
Sau đó, cô ta bắt đầu cởi quần áo mình, khi đã cởi sạch sẽ thì quay sang cởi luôn quần áo của Thẩm Lương Niên. Xong xuôi, cô ta mệt đến thở hổn hển nhưng vẫn không nghỉ ngơi, vội vàng trèo lên giường, nằm vào lòng Thẩm Lương Niên đang không mảnh vải che thân, dùng di động của anh chụp một tấm ảnh khỏa thân của cả hai, không kiêng dè gửi vào số của Cảnh Hảo Hảo.
Làm xong tất cả, cô ta mệt nhoài nằm trong lòng Thẩm Lương Niên, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, thầm nhủ: Lương Niên, xin lỗi, em không thể để anh rời xa em. Em biết, trong thế giới của anh, có lẽ chưa bao giờ cần đến sự tồn tại của em.
Đàn ông các anh vừa bạc tình, lại cũng vừa si tình, có thể yêu sâu đậm một cô gái nhưng vẫn có thể đồng thời lên giường với cô gái khác. Em cũng biết, bây giờ tim em đau đớn thế này đều là tự mình chuốc lấy, không thể trách ai. Tuy vậy, dù em có tự khiến bản thân chật vật đến mấy, nực cười đến mấy, chỉ cần anh ở lại bên em là được.
Xin lỗi, em không thể để anh và Cảnh Hảo Hảo cao chạy xa bay.
***
Cảnh Hảo Hảo lặng lẽ ngồi ở sảnh chờ sân bay thành phố Giang Sơn. Cô nắm chặt di động, nhìn chằm chằm vào màn hình, đếm nhẩm trong lòng.
Một phút, hai phút, ba phút, bốn phút….
Cho đến gần ba giờ, cô bắt đầu ngước lên dáo dác nhìn quanh.
Chính vì vậy, ai ai cũng muốn tranh thủ cho hạnh phúc đời mình, dẫu biết là không thể, dẫu biết là sai lầm, vẫn cứ cố chấp làm bằng được.
Từ lần đầu tiên gặp Thẩm Lương Niên, Kiều Ôn Noãn đã thích người đàn ông này. Giờ đây, người đàn ông này đã muốn hoàn toàn rời bỏ cô ta nhưng cô ta vẫn không cam lòng buông tay. Thế nên, khi cô ta vứt bỏ hết tôn nghiêm, van xin Thẩm Lương Niên thực hiện lời hứa của mình, cô ta cũng bắt đầu giăng bẫy.
Lúc pha cà phê cho Thẩm Lương Niên, Kiều Ôn Noãn đều thấp thỏm không yên. Cô ta nhìn hơi nước bốc lên, nhìn từng giọt cà phê rơi xuống bình, hương thơm nồng nàn dần lan tỏa trong không khí.
Cô ta tắt máy pha cà phê, rót ra hai ly, lặng lẽ lấy một viên thuốc từ trong túi của mình ra bỏ vào một ly trong đó, sau đó bưng ra, đưa ly đã bỏ thuốc cho Thẩm Lương Niên.
Hai người không nói gì nhiều với nhau, bầu không khí trong phòng vô cùng yên ắng.
Thẩm Lương Niên cầm thìa khuấy cà phê, anh thậm chí không đợi cho cà phê bớt nóng đã vội bưng lên uống một ngụm lớn.
Kiều Ôn Noãn bưng ly cà phê của mình, buồn bã nhìn anh. Anh uống cạn ly cà phê, đặt ly xuống, xoay người bỏ về. Kiều Ôn Noãn không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng lưng anh, thầm đếm ngược, mười, chín, tám, bảy…
Khi cô ta đếm đến "một", bàn tay của Thẩm Lương Niên cũng đúng lúc chạm vào cánh cửa phòng khách, nhưng anh chưa kịp mở cửa, thân hình cao lớn kia đột ngột ngã xuống sàn.
Lúc này, Kiều Ôn Noãn mới chậm rãi rời ghế xô-pha, đến trước mặt Thẩm Lương Niên, cúi xuống cố nâng anh dậy bằng cả cơ thể mình, vừa đỡ vừa kéo anh vào phòng ngủ.
Sau đó, cô ta bắt đầu cởi quần áo mình, khi đã cởi sạch sẽ thì quay sang cởi luôn quần áo của Thẩm Lương Niên. Xong xuôi, cô ta mệt đến thở hổn hển nhưng vẫn không nghỉ ngơi, vội vàng trèo lên giường, nằm vào lòng Thẩm Lương Niên đang không mảnh vải che thân, dùng di động của anh chụp một tấm ảnh khỏa thân của cả hai, không kiêng dè gửi vào số của Cảnh Hảo Hảo.
Làm xong tất cả, cô ta mệt nhoài nằm trong lòng Thẩm Lương Niên, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, thầm nhủ: Lương Niên, xin lỗi, em không thể để anh rời xa em. Em biết, trong thế giới của anh, có lẽ chưa bao giờ cần đến sự tồn tại của em.
Đàn ông các anh vừa bạc tình, lại cũng vừa si tình, có thể yêu sâu đậm một cô gái nhưng vẫn có thể đồng thời lên giường với cô gái khác. Em cũng biết, bây giờ tim em đau đớn thế này đều là tự mình chuốc lấy, không thể trách ai. Tuy vậy, dù em có tự khiến bản thân chật vật đến mấy, nực cười đến mấy, chỉ cần anh ở lại bên em là được.
Xin lỗi, em không thể để anh và Cảnh Hảo Hảo cao chạy xa bay.
***
Cảnh Hảo Hảo lặng lẽ ngồi ở sảnh chờ sân bay thành phố Giang Sơn. Cô nắm chặt di động, nhìn chằm chằm vào màn hình, đếm nhẩm trong lòng.
Một phút, hai phút, ba phút, bốn phút….
Cho đến gần ba giờ, cô bắt đầu ngước lên dáo dác nhìn quanh.