Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Xin nghỉ phép bá đạo (2)
Editor:Nguyetmai
Ngày nào Cảnh Hảo Hảo cũng ngồi xe biển số quân khu khiến người trong đoàn phim suy nghĩ đủ kiểu. Cô vốn đã không hòa đồng, giờ lại thêm chuyện hôm qua cả đoàn phim bị trễ lịch trình vì sự vắng mặt của cô, tuy không ai mắng ra miệng như đạo diễn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất mãn.
Những người giấu cảm xúc tốt thì vẫn như mọi hôm, không nói cũng không phản ứng gì với cô, nhưng có một số người không giỏi kìm nén, ánh mắt nhìn cô hiện rõ vẻ chán ghét.
Vì sự việc hôm qua nên quá trình quay phim hôm nay được sắp xếp rất sít sao, từ sáng đến tận trưa, đừng nói thời gian nghỉ ngơi, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Bận rộn đến một giờ trưa, cả đoàn phim mới được ăn cơm.
Nam nữ chính cùng vài diễn viên khách mời nổi tiếng đều ngồi ăn chung với đạo diễn, có người muốn bợ đỡ xu nịnh còn giúp họ mang cơm đến tận bàn.
Vai phụ như Cảnh Hảo Hảo và nhân viên đoàn phim thì vừa phải tự lấy cơm vừa không có chỗ để ngồi ăn, chỉ có thể đứng ăn quanh phim trường.
Có những người không giỏi giấu giếm cảm xúc, vừa nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo sẽ thì thầm to nhỏ oán trách cô, bảo vì cô mà bọn họ mới mệt mỏi như vậy.
Vừa ăn xong, chưa đầy nửa tiếng sau đã có người kêu tập hợp để trang điểm lại, sau đó quay tiếp một cảnh nữa mới hoàn thành tất cả cảnh quay bị trễ.
Đạo diễn xem lại tiến độ quay, quay suốt cả ngày nay cũng đã mệt, nhưng thời tiết hôm nay lại rất đẹp, có một cảnh quay hoàng hôn ở vùng ngoại ô thành phố Giang Sơn nên bảo mọi người chuẩn bị xe, kéo hết đoàn làm phim ra ngoại thành.
Sau khi ra đến ngoại ô, bố trí xong xuôi, đúng lúc mặt trời sắp lặn, mọi người nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm rồi chính thức quay phim.
Vật vã hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong việc. Khi mọi người tẩy trang thì sắc trời cũng đã hơi tối.
Nhân viên đoàn phim dọn xong thiết bị, những người đã tẩy trang xong cũng lần lượt lên xe.
Không phải mọi thợ trang điểm đều theo đoàn phim ra ngoại thành nên số người tẩy trang cũng có hạn. Vì chuyện hôm qua, Cảnh Hảo Hảo không tranh với người khác nên trở thành người cuối cùng được tẩy trang.
Tẩy trang xong xuôi, cô vội ôm đồ đến nhà vệ sinh cách chỗ quay ban nãy không xa để thay đồ. Khi cô bước ra, mới phát hiện xe buýt của đoàn phim đã rời đi rồi.
Cả vùng ngoại ô vắng vẻ, không còn một ai của đoàn làm phim. Cô cầm trang phục quay phim đi xung quanh chỉ gặp một người phụ nữ trung niên, hỏi thăm mới hay xe của đoàn phim chỉ mới đi không lâu. Cảnh Hảo Hảo vội chạy ra quốc lộ nhưng chỉ thấy một bóng xe lờ mờ. Cô đuổi theo hai bước rồi dừng lại, định gọi cho tài xế nhưng lại phát hiện túi xách của mình cũng ở trên xe buýt của đoàn phim.
Cô bực bội giậm chân, đứng bên đường định bắt taxi về rồi nhờ dì Lâm trả tiền. Tuy vậy, vì muốn chọn cảnh phù hợp, đoàn phim cố tình chọn một nơi khá hẻo lánh, đừng nói taxi, ngay cả bóng dáng một chiếc xe có biển số nội thành cũng không có.
Ngày nào Cảnh Hảo Hảo cũng ngồi xe biển số quân khu khiến người trong đoàn phim suy nghĩ đủ kiểu. Cô vốn đã không hòa đồng, giờ lại thêm chuyện hôm qua cả đoàn phim bị trễ lịch trình vì sự vắng mặt của cô, tuy không ai mắng ra miệng như đạo diễn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất mãn.
Những người giấu cảm xúc tốt thì vẫn như mọi hôm, không nói cũng không phản ứng gì với cô, nhưng có một số người không giỏi kìm nén, ánh mắt nhìn cô hiện rõ vẻ chán ghét.
Vì sự việc hôm qua nên quá trình quay phim hôm nay được sắp xếp rất sít sao, từ sáng đến tận trưa, đừng nói thời gian nghỉ ngơi, ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Bận rộn đến một giờ trưa, cả đoàn phim mới được ăn cơm.
Nam nữ chính cùng vài diễn viên khách mời nổi tiếng đều ngồi ăn chung với đạo diễn, có người muốn bợ đỡ xu nịnh còn giúp họ mang cơm đến tận bàn.
Vai phụ như Cảnh Hảo Hảo và nhân viên đoàn phim thì vừa phải tự lấy cơm vừa không có chỗ để ngồi ăn, chỉ có thể đứng ăn quanh phim trường.
Có những người không giỏi giấu giếm cảm xúc, vừa nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo sẽ thì thầm to nhỏ oán trách cô, bảo vì cô mà bọn họ mới mệt mỏi như vậy.
Vừa ăn xong, chưa đầy nửa tiếng sau đã có người kêu tập hợp để trang điểm lại, sau đó quay tiếp một cảnh nữa mới hoàn thành tất cả cảnh quay bị trễ.
Đạo diễn xem lại tiến độ quay, quay suốt cả ngày nay cũng đã mệt, nhưng thời tiết hôm nay lại rất đẹp, có một cảnh quay hoàng hôn ở vùng ngoại ô thành phố Giang Sơn nên bảo mọi người chuẩn bị xe, kéo hết đoàn làm phim ra ngoại thành.
Sau khi ra đến ngoại ô, bố trí xong xuôi, đúng lúc mặt trời sắp lặn, mọi người nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm rồi chính thức quay phim.
Vật vã hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong việc. Khi mọi người tẩy trang thì sắc trời cũng đã hơi tối.
Nhân viên đoàn phim dọn xong thiết bị, những người đã tẩy trang xong cũng lần lượt lên xe.
Không phải mọi thợ trang điểm đều theo đoàn phim ra ngoại thành nên số người tẩy trang cũng có hạn. Vì chuyện hôm qua, Cảnh Hảo Hảo không tranh với người khác nên trở thành người cuối cùng được tẩy trang.
Tẩy trang xong xuôi, cô vội ôm đồ đến nhà vệ sinh cách chỗ quay ban nãy không xa để thay đồ. Khi cô bước ra, mới phát hiện xe buýt của đoàn phim đã rời đi rồi.
Cả vùng ngoại ô vắng vẻ, không còn một ai của đoàn làm phim. Cô cầm trang phục quay phim đi xung quanh chỉ gặp một người phụ nữ trung niên, hỏi thăm mới hay xe của đoàn phim chỉ mới đi không lâu. Cảnh Hảo Hảo vội chạy ra quốc lộ nhưng chỉ thấy một bóng xe lờ mờ. Cô đuổi theo hai bước rồi dừng lại, định gọi cho tài xế nhưng lại phát hiện túi xách của mình cũng ở trên xe buýt của đoàn phim.
Cô bực bội giậm chân, đứng bên đường định bắt taxi về rồi nhờ dì Lâm trả tiền. Tuy vậy, vì muốn chọn cảnh phù hợp, đoàn phim cố tình chọn một nơi khá hẻo lánh, đừng nói taxi, ngay cả bóng dáng một chiếc xe có biển số nội thành cũng không có.