Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227: Ảnh tự sướng (3)
Editor:Nguyetmai
"Vú Trương, không cần đâu ạ."
Lương Thần thay giày, nhìn quanh phòng khách, thấy không có ai, hỏi: "Ông nội đâu ạ?"
"Mấy hôm nay ông cụ không khỏe nên đi ngủ sớm rồi."
Anh lại hỏi: "Vậy mẹ con đâu?"
"Phu nhân cũng đi nghỉ rồi, nhưng vú đã dặn Tiểu Trân đi gọi bà ấy dậy rồi."
Anh gật đầu, lên tầng hai, chưa kịp bước lên cầu thang đã thấy mẹ anh mặc đồ ngủ tơ lụa, lười nhác bước xuống từ tầng hai.
Anh đứng im, nheo mắt cười nhìn mẹ đi tới, cất giọng chào: "Bà Lương, khuya rồi còn chưa ngủ sao?"
"A Thần, trời sắp sáng rồi, nửa đêm con chạy đến đây phá giấc ngủ của người khác còn không biết xấu hổ mà hỏi mẹ chưa ngủ nữa à?"
Bà Lương vờ vẻ tức giận, trừng mắt liếc anh, nói với vú Trương bên cạnh: "Rót cho tôi ly nước lọc!"
Lương Thần bước tới ôm vai bà Lương, ngồi xuống ghế xô-pha: "Không gặp mấy ngày, từ bà Lương biến thành cô Lương mất rồi."
Bà Lương biết con trai khen mình trẻ, không nhịn được phì cười, đón lấy ly nước trong tay vú Trương, uống một ngụm, hỏi: "Được rồi, đừng giả vờ ngoan ngoãn nói lời ngon ngọt với mẹ. Có phải lại gây ra chuyện gì muốn nhờ mẹ xin xỏ ba con không?"
"Mẹ, coi mẹ kìa, cứ như con suốt ngày gây họa không bằng!" Lương Thần buông bàn tay đặt trên vai bà Lương xuống: "Mẹ, hôm nay con về, muốn xin mẹ một món đồ."
"Đồ gì?"
"Thuốc mỡ chuyên trị vết bầm của mẹ đó."
"A Thần, con đau ở đâu à?"
Bà Lương nghe vậy vội đặt ly nước xuống, kéo anh qua nhìn một lượt, vừa nhìn vừa sốt ruột hỏi: "Sao quần áo của con ướt thế này? Đang là mùa đông, bị cảm lạnh thì làm thế nào? Vú Trương, mau đưa A Thần lên lầu thay đồ."
"Mẹ, con không sao mà, không cần lo cho con đâu. Con muốn xin thuốc mỡ cho một người bạn của con mà thôi."
Bà Lương nghe xong, mắt bỗng lóe sáng: "A Thần, con có bạn gái rồi phải không?"
Năm năm nay, bà Lương luôn mong mỏi con trai mình có bạn gái. Nhà người ta thì lo lắng con mình lăng nhăng, còn bà chỉ cầu mong con mình có tin đồn hẹn hò thôi cũng đủ mừng rồi. Nhưng Lương Thần nào biết nỗi lòng của mẹ mình.
Nếu hôm nay anh nói có, e rằng Cảnh Hảo Hảo sẽ bị toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà họ Lương thay phiên nhau vây xem. Cô gái kia dễ mắc cỡ, thôi được rồi… Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Không đâu, mẹ nghĩ nhiều rồi, là một cậu bạn của con xảy ra chuyện."
Bà Lương tức thì phun nước ra ngoài, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn về phía Lương Thần.
Không phải bà lo xa, nhưng con trai bà sắp bước sang tuổi hai mươi sáu rồi, thế mà ngay cả tay con gái còn chưa chạm được, đừng nói đến nụ hôn đầu hay đêm đầu tiên gì.
Dù là con gái thì đến từng tuổi này cũng đã bị người ta bàn ra nói vào, huống chi là con trai?
Bà Lương hoảng hốt vì câu nói vừa rồi của Lương Thần, bỗng nghĩ đến con trai của người bạn đang yêu đương một tên đàn ông người Mỹ, không lẽ con trai bà cũng như vậy ư?
"Vú Trương, không cần đâu ạ."
Lương Thần thay giày, nhìn quanh phòng khách, thấy không có ai, hỏi: "Ông nội đâu ạ?"
"Mấy hôm nay ông cụ không khỏe nên đi ngủ sớm rồi."
Anh lại hỏi: "Vậy mẹ con đâu?"
"Phu nhân cũng đi nghỉ rồi, nhưng vú đã dặn Tiểu Trân đi gọi bà ấy dậy rồi."
Anh gật đầu, lên tầng hai, chưa kịp bước lên cầu thang đã thấy mẹ anh mặc đồ ngủ tơ lụa, lười nhác bước xuống từ tầng hai.
Anh đứng im, nheo mắt cười nhìn mẹ đi tới, cất giọng chào: "Bà Lương, khuya rồi còn chưa ngủ sao?"
"A Thần, trời sắp sáng rồi, nửa đêm con chạy đến đây phá giấc ngủ của người khác còn không biết xấu hổ mà hỏi mẹ chưa ngủ nữa à?"
Bà Lương vờ vẻ tức giận, trừng mắt liếc anh, nói với vú Trương bên cạnh: "Rót cho tôi ly nước lọc!"
Lương Thần bước tới ôm vai bà Lương, ngồi xuống ghế xô-pha: "Không gặp mấy ngày, từ bà Lương biến thành cô Lương mất rồi."
Bà Lương biết con trai khen mình trẻ, không nhịn được phì cười, đón lấy ly nước trong tay vú Trương, uống một ngụm, hỏi: "Được rồi, đừng giả vờ ngoan ngoãn nói lời ngon ngọt với mẹ. Có phải lại gây ra chuyện gì muốn nhờ mẹ xin xỏ ba con không?"
"Mẹ, coi mẹ kìa, cứ như con suốt ngày gây họa không bằng!" Lương Thần buông bàn tay đặt trên vai bà Lương xuống: "Mẹ, hôm nay con về, muốn xin mẹ một món đồ."
"Đồ gì?"
"Thuốc mỡ chuyên trị vết bầm của mẹ đó."
"A Thần, con đau ở đâu à?"
Bà Lương nghe vậy vội đặt ly nước xuống, kéo anh qua nhìn một lượt, vừa nhìn vừa sốt ruột hỏi: "Sao quần áo của con ướt thế này? Đang là mùa đông, bị cảm lạnh thì làm thế nào? Vú Trương, mau đưa A Thần lên lầu thay đồ."
"Mẹ, con không sao mà, không cần lo cho con đâu. Con muốn xin thuốc mỡ cho một người bạn của con mà thôi."
Bà Lương nghe xong, mắt bỗng lóe sáng: "A Thần, con có bạn gái rồi phải không?"
Năm năm nay, bà Lương luôn mong mỏi con trai mình có bạn gái. Nhà người ta thì lo lắng con mình lăng nhăng, còn bà chỉ cầu mong con mình có tin đồn hẹn hò thôi cũng đủ mừng rồi. Nhưng Lương Thần nào biết nỗi lòng của mẹ mình.
Nếu hôm nay anh nói có, e rằng Cảnh Hảo Hảo sẽ bị toàn bộ già trẻ lớn bé trong nhà họ Lương thay phiên nhau vây xem. Cô gái kia dễ mắc cỡ, thôi được rồi… Anh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Không đâu, mẹ nghĩ nhiều rồi, là một cậu bạn của con xảy ra chuyện."
Bà Lương tức thì phun nước ra ngoài, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn về phía Lương Thần.
Không phải bà lo xa, nhưng con trai bà sắp bước sang tuổi hai mươi sáu rồi, thế mà ngay cả tay con gái còn chưa chạm được, đừng nói đến nụ hôn đầu hay đêm đầu tiên gì.
Dù là con gái thì đến từng tuổi này cũng đã bị người ta bàn ra nói vào, huống chi là con trai?
Bà Lương hoảng hốt vì câu nói vừa rồi của Lương Thần, bỗng nghĩ đến con trai của người bạn đang yêu đương một tên đàn ông người Mỹ, không lẽ con trai bà cũng như vậy ư?