Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221: Nụ hôn vội vã (1)
Editor:Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo đứng bên cạnh nghe thấy câu này, chần chừ một lúc mới quay đầu sang.
Lương Thần nói gì cơ? Đêm nay dọn sạch chỗ này ư! Quán bar này là của bạn Phương Lộ mà, cô đến đây uống say nên mới gặp rắc rối. Tuy mấy người đó đáng ghét nhưng cũng không thể nói rằng cô không có trách nhiệm được. Bây giờ liên lụy khiến quán bar này bị dỡ, cô biết ăn nói sao với Phương Lộ, còn Phương Lộ biết ăn nói sao với bạn chị ấy đây!
Huống hồ, lúc nãy Lương Thần còn đánh đám người kia…
Nghĩ đến đây, cô quay người sang nói với Lương Thần ngay: "Anh không được dỡ quán bar này."
Lương Thần làm như hoàn toàn không nghe thấy lời cô, tiếp tục nói với trợ lý ở bên cạnh: "Còn ngây ra đấy làm gì, không mau đi làm đi!"
"Vâng ạ, Tổng Giám đốc Lương, tôi gọi điện ngay đây."
Một người đàn ông mặc đồ vest đen kính cẩn nói một câu rồi cầm điện thoại đi sang bên cạnh.
Những người còn lại đứng gọn sang một bên, quan sát Cảnh Hảo Hảo một hồi, sau đó nói với Lương Thần: "Bạn gái của Tổng Giám đốc Lương thật sự rất xinh đẹp!"
Một người khác tiếp lời: "Trước đây, tôi từng gặp cô ấy một lần ở Lưu Kim Tuế Nguyệt rồi."
"Ha ha… Chỉ toàn gây rắc rối cho tôi thôi."
Anh cười nói, miệng thì bảo là rắc rối nhưng không hề có ý ghét bỏ chút nào.
"Rõ ràng là Tổng Giám đốc Lương đang bảo vệ bạn gái mà…"
Có người nịnh bợ.
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không còn tâm trí nghe họ nói gì, cô chỉ giơ tay kéo ống tay áo Lương Thần, đợi anh quay đầu sang nhìn mình liềndịu dàng nói: "Quán bar này là của bạn Phương Lộ, anh không thể dỡ…"
Anh gạt tay cô ra, hoàn toàn không ngó ngàng đến cô nhưng trong lòng thì tức anh ách. Không thể dỡ? Tại sao? Những nơi như thế này anh biết rõ hơn cô, nếu một quán bar có trị an tốt thì có thể xảy ra chuyện một đám đàn ông ức hiếp một cô gái sao? Rõ ràng là ông chủ quán bar này sợ gây chuyện thị phi nên mới nhắm mắt làm ngơ.
Người phụ nữ của Lương Thần anh đến quán là nể mặt anh ta… Ha ha, giờ thì hay rồi, khiến cô gái của anh gặp chuyện ở đây rồi muốn kết thúc êm đềm, đừng có mơ!
Cảnh Hảo Hảo lại đưa tay kéo áo anh, lần này cô vẫn không lên tiếng. Anh liền quay đầu sang tức giận trừng mắt với cô, cảnh cáo: "Em im lặng cho tôi! Tôi cho em biết, tính sổ với quán bar này xong sẽ đến lượt em. Bây giờ em rảnh rỗi lo chuyện của người khác, chi bằng ngồi xuống xô-pha bên cạnh suy nghĩ xem nên lát nữa cầu xin tôi thế nào đi!"
Nghe thấy anh nói vậy, cô sốt ruột đến đỏ cả mắt.
Thấy cô sắp khóc, chẳng hiểu sao anh lại mềm lòng, nhưng nghĩ đến việc cô bị ăn tát đã đành, nếu anh đến chậm một bước thì cô đã bị người ta đưa đi mất, vậy mà bảo vệ đứng trước cổng cũng không nói tiếng nào. Anh vẫn kiên quyết quay sang, không nhìn cô nữa: "Hảo Hảo, nếu em còn càm ràm vậy nữa thì tôi sẽ bực thật đấy! Tôi bảo em ngồi đợi thì em cứ ngồi đi, chuyện này để tôi giải quyết!"
Người bên cạnh nghe thấy anh nói cô như vậy, không nhịn được cười: "Tổng Giám đốc Lương, phải ăn nói dịu dàng một chút với bạn gái như hoa như ngọc mới đúng chứ!"
Cảnh Hảo Hảo đứng bên cạnh nghe thấy câu này, chần chừ một lúc mới quay đầu sang.
Lương Thần nói gì cơ? Đêm nay dọn sạch chỗ này ư! Quán bar này là của bạn Phương Lộ mà, cô đến đây uống say nên mới gặp rắc rối. Tuy mấy người đó đáng ghét nhưng cũng không thể nói rằng cô không có trách nhiệm được. Bây giờ liên lụy khiến quán bar này bị dỡ, cô biết ăn nói sao với Phương Lộ, còn Phương Lộ biết ăn nói sao với bạn chị ấy đây!
Huống hồ, lúc nãy Lương Thần còn đánh đám người kia…
Nghĩ đến đây, cô quay người sang nói với Lương Thần ngay: "Anh không được dỡ quán bar này."
Lương Thần làm như hoàn toàn không nghe thấy lời cô, tiếp tục nói với trợ lý ở bên cạnh: "Còn ngây ra đấy làm gì, không mau đi làm đi!"
"Vâng ạ, Tổng Giám đốc Lương, tôi gọi điện ngay đây."
Một người đàn ông mặc đồ vest đen kính cẩn nói một câu rồi cầm điện thoại đi sang bên cạnh.
Những người còn lại đứng gọn sang một bên, quan sát Cảnh Hảo Hảo một hồi, sau đó nói với Lương Thần: "Bạn gái của Tổng Giám đốc Lương thật sự rất xinh đẹp!"
Một người khác tiếp lời: "Trước đây, tôi từng gặp cô ấy một lần ở Lưu Kim Tuế Nguyệt rồi."
"Ha ha… Chỉ toàn gây rắc rối cho tôi thôi."
Anh cười nói, miệng thì bảo là rắc rối nhưng không hề có ý ghét bỏ chút nào.
"Rõ ràng là Tổng Giám đốc Lương đang bảo vệ bạn gái mà…"
Có người nịnh bợ.
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không còn tâm trí nghe họ nói gì, cô chỉ giơ tay kéo ống tay áo Lương Thần, đợi anh quay đầu sang nhìn mình liềndịu dàng nói: "Quán bar này là của bạn Phương Lộ, anh không thể dỡ…"
Anh gạt tay cô ra, hoàn toàn không ngó ngàng đến cô nhưng trong lòng thì tức anh ách. Không thể dỡ? Tại sao? Những nơi như thế này anh biết rõ hơn cô, nếu một quán bar có trị an tốt thì có thể xảy ra chuyện một đám đàn ông ức hiếp một cô gái sao? Rõ ràng là ông chủ quán bar này sợ gây chuyện thị phi nên mới nhắm mắt làm ngơ.
Người phụ nữ của Lương Thần anh đến quán là nể mặt anh ta… Ha ha, giờ thì hay rồi, khiến cô gái của anh gặp chuyện ở đây rồi muốn kết thúc êm đềm, đừng có mơ!
Cảnh Hảo Hảo lại đưa tay kéo áo anh, lần này cô vẫn không lên tiếng. Anh liền quay đầu sang tức giận trừng mắt với cô, cảnh cáo: "Em im lặng cho tôi! Tôi cho em biết, tính sổ với quán bar này xong sẽ đến lượt em. Bây giờ em rảnh rỗi lo chuyện của người khác, chi bằng ngồi xuống xô-pha bên cạnh suy nghĩ xem nên lát nữa cầu xin tôi thế nào đi!"
Nghe thấy anh nói vậy, cô sốt ruột đến đỏ cả mắt.
Thấy cô sắp khóc, chẳng hiểu sao anh lại mềm lòng, nhưng nghĩ đến việc cô bị ăn tát đã đành, nếu anh đến chậm một bước thì cô đã bị người ta đưa đi mất, vậy mà bảo vệ đứng trước cổng cũng không nói tiếng nào. Anh vẫn kiên quyết quay sang, không nhìn cô nữa: "Hảo Hảo, nếu em còn càm ràm vậy nữa thì tôi sẽ bực thật đấy! Tôi bảo em ngồi đợi thì em cứ ngồi đi, chuyện này để tôi giải quyết!"
Người bên cạnh nghe thấy anh nói cô như vậy, không nhịn được cười: "Tổng Giám đốc Lương, phải ăn nói dịu dàng một chút với bạn gái như hoa như ngọc mới đúng chứ!"