Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220: Dỡ bỏ nơi này (6)
Editor:Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu.
Lương Thần nổi điên: "Cảnh Hảo Hảo, em là heo hay gì mà ai đánh em, em cũng không biết?"
Bây giờ cô không dám cãi lại nữa, chỉ mím môi không lên tiếng, thầm nghĩ, ba mẹ ruột của mấy người đó đến còn nhận không ra huống chi là cô?
Anh phất tay chỉ sang bên cạnh, hung tợn ra lệnh: "Em đứng sang một bên cho tôi!"
Nghe thấy vậy, cô không dám hé răng, chạy như bay đi. Không đợi cô dừng lại, Lương Thần cất tiếng nói với người đang nằm dưới sàn: "Ai đánh cô ấy thì bước ra đây, nếu không tôi sẽ cho các người lúc vào thì đi, lúc ra thì bò đấy!"
Đám người này tuy du thủ du thực, ngày nào cũng la cà nhưng lại có nghĩa khí giang hồ, rất hiểu ý nhau đều không lên tiếng.
"Được thôi, không ai lên tiếng hết đúng không?"
Lương Thần lăn lộn trên thương trường bao lâu nay, sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải, suốt ngày đấu trí đấu dũng, mưu tính kế sách, vì vậy đối với những người này, anh vừa nhìn là biết ngay trong lòng họ nghĩ gì, và tất nhiên cũng nghĩ được cách để trị họ, đối phó loại người này thì cần phải tàn nhẫn hơn họ. Anh lập tức cười khẩy lên tiếng: "Nếu các người đã không nói, được thôi, thế thì cùng ôm nhau mà chết. Hôm nay các người tát người phụ nữ của tôi một cái, tôi sẽ khiến tay phải của các người bị tàn phế hai tháng!"
Dứt lời, anh cầm chai rượu ở bên cạnh đập thật mạnh lên quầy rượu rồi đâm vào cổ tay của tên đang nằm dưới chân mình.
"Đừng…"
Bị Lương Thần đâm vào cổ tay, người đó khóc lóc thét lên: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi nói, tôi nói!"
Lúc này anh mới dừng tay lại, tóm cổ áo tên đó, chỉ vào người nằm dưới sàn, hỏi: "Ai?"
Tên đó nhìn chằm chằm về phía mấy người bị đánh tơi bời nằm dưới sàn, sau đó mới chỉ vào mộttên trong số họ: "Là hắn."
"Tay trái hay tay phải?"
Lương Thần hỏi.
"Tôi không nhớ."
Tên đó lắc đầu nguầy nguậy, nói như sắp khóc: "Tôi thật sự không nhớ."
Lúc bấy giờ anh mới buông tay, ném tên đó sang một bên, đi đến trước mặt người đàn ông đánh Cảnh Hảo Hảo, đạp chân lên mặt hắn, gằn giọng hỏi: "Đánh bằng tay nào?"
Hắn sợ sệt nhìn anh, ngập ngừng: "… Tay phải."
Anh tức khắc đâm mạnh nửa chai rượu đang cầm trong tay lên tay phải hắn: "Dám nói dối tao ư? Mày còn non lắm! Hôm nay, coi như mày tốt số, cô ấy không bị sao nên tao tạm thời khóa tay mày vài tháng. Nếu cô ấy có chuyện gì thì hôm nay, bộ phận bị tàn phế không phải tay mà là chỗ này đây…"
Anh vừa nói vừa giơ mũi chân đá vào đũng quần người đàn ông đó: "Tay tàn phế thì còn có thể chữa trị, chứ chỗ này mà tàn phế thì coi như cả đời mày thành phế nhân!"
Nói xong, anh ung dung đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nói với tên nằm dưới sàn: "Còn không mau cút đi!"
Bọn họ nghe thấy câu này như thể nghe thấy thanh âm tươi đẹp của thiên nhiên, vội vàng lồm cồm bò dậy chạy ra khỏi quán bar.
Lương Thần giẫm lên những mảnh thủy tinh đi sang đứng cạnh Cảnh Hảo Hảo, nói với người đi theo mình: "Đêm nay dọn sạch chỗ này cho tôi, sáng mai tôi không muốn thấy quán bar này còn tồn tại!"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu.
Lương Thần nổi điên: "Cảnh Hảo Hảo, em là heo hay gì mà ai đánh em, em cũng không biết?"
Bây giờ cô không dám cãi lại nữa, chỉ mím môi không lên tiếng, thầm nghĩ, ba mẹ ruột của mấy người đó đến còn nhận không ra huống chi là cô?
Anh phất tay chỉ sang bên cạnh, hung tợn ra lệnh: "Em đứng sang một bên cho tôi!"
Nghe thấy vậy, cô không dám hé răng, chạy như bay đi. Không đợi cô dừng lại, Lương Thần cất tiếng nói với người đang nằm dưới sàn: "Ai đánh cô ấy thì bước ra đây, nếu không tôi sẽ cho các người lúc vào thì đi, lúc ra thì bò đấy!"
Đám người này tuy du thủ du thực, ngày nào cũng la cà nhưng lại có nghĩa khí giang hồ, rất hiểu ý nhau đều không lên tiếng.
"Được thôi, không ai lên tiếng hết đúng không?"
Lương Thần lăn lộn trên thương trường bao lâu nay, sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải, suốt ngày đấu trí đấu dũng, mưu tính kế sách, vì vậy đối với những người này, anh vừa nhìn là biết ngay trong lòng họ nghĩ gì, và tất nhiên cũng nghĩ được cách để trị họ, đối phó loại người này thì cần phải tàn nhẫn hơn họ. Anh lập tức cười khẩy lên tiếng: "Nếu các người đã không nói, được thôi, thế thì cùng ôm nhau mà chết. Hôm nay các người tát người phụ nữ của tôi một cái, tôi sẽ khiến tay phải của các người bị tàn phế hai tháng!"
Dứt lời, anh cầm chai rượu ở bên cạnh đập thật mạnh lên quầy rượu rồi đâm vào cổ tay của tên đang nằm dưới chân mình.
"Đừng…"
Bị Lương Thần đâm vào cổ tay, người đó khóc lóc thét lên: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi nói, tôi nói!"
Lúc này anh mới dừng tay lại, tóm cổ áo tên đó, chỉ vào người nằm dưới sàn, hỏi: "Ai?"
Tên đó nhìn chằm chằm về phía mấy người bị đánh tơi bời nằm dưới sàn, sau đó mới chỉ vào mộttên trong số họ: "Là hắn."
"Tay trái hay tay phải?"
Lương Thần hỏi.
"Tôi không nhớ."
Tên đó lắc đầu nguầy nguậy, nói như sắp khóc: "Tôi thật sự không nhớ."
Lúc bấy giờ anh mới buông tay, ném tên đó sang một bên, đi đến trước mặt người đàn ông đánh Cảnh Hảo Hảo, đạp chân lên mặt hắn, gằn giọng hỏi: "Đánh bằng tay nào?"
Hắn sợ sệt nhìn anh, ngập ngừng: "… Tay phải."
Anh tức khắc đâm mạnh nửa chai rượu đang cầm trong tay lên tay phải hắn: "Dám nói dối tao ư? Mày còn non lắm! Hôm nay, coi như mày tốt số, cô ấy không bị sao nên tao tạm thời khóa tay mày vài tháng. Nếu cô ấy có chuyện gì thì hôm nay, bộ phận bị tàn phế không phải tay mà là chỗ này đây…"
Anh vừa nói vừa giơ mũi chân đá vào đũng quần người đàn ông đó: "Tay tàn phế thì còn có thể chữa trị, chứ chỗ này mà tàn phế thì coi như cả đời mày thành phế nhân!"
Nói xong, anh ung dung đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nói với tên nằm dưới sàn: "Còn không mau cút đi!"
Bọn họ nghe thấy câu này như thể nghe thấy thanh âm tươi đẹp của thiên nhiên, vội vàng lồm cồm bò dậy chạy ra khỏi quán bar.
Lương Thần giẫm lên những mảnh thủy tinh đi sang đứng cạnh Cảnh Hảo Hảo, nói với người đi theo mình: "Đêm nay dọn sạch chỗ này cho tôi, sáng mai tôi không muốn thấy quán bar này còn tồn tại!"