Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219: Dỡ bỏ nơi này (5)
Editor:Nguyetmai
Những người mà anh dẫn theo thấy anh bước đến lập tức hiểu ý lui ra để lại mình Lương Thần trong khung cảnh lộn xộn này.
Ở khu vực sàn nhảy đằng xa, không ai biết bên phía này đang xảy ra chuyện gì, mọi người vẫn cứ nhảy múa cuồng nhiệt như thể mọi chuyện ở đây đều chỉ là một nốt nhạc đệm cho giai điệu trên sàn.
Lương Thần vốn đã rất tuấn tú, dáng vẻ anh nhàn nhã, cao quý như đang thưởng thức phong cảnh xinh đẹp nào đó vậy. Anh đi quanh đám người nằm trên đất, cuối cùng dừng chân trước một chiếc tủ kê đầy chai rượu đủ loại.
Anh thong dong đứng đó, cởi nút cổ tay áo, xắn tay áo sơ mi lên. Từng động tác đều chỉ trông một người như đang thả lỏng sau một ngày làm việc mệt mỏi mà thôi, thế mà, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, anh đã cầm một chai rượu lên, phang mạnh lên một gã đang nằm trên đất.
Tốc độ của anh rất nhanh, sức rất mạnh. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó, Lương Thần lại vớ tiếp một chai rượu rồi phang lên một gã khác.
Anh vốn không cần nhìn bọn người đang nằm la liệt kia, chỉ liên tục ném chai rượu đi nhưng mỗi chai đều có thể chuẩn xác đập trúng một tên. Vừa rồi, anh chỉ cần đi quanh một vòng mà đã nhớ rõ vị trí của từng tên.
Tiếng chai rượu vỡ không ngừng vang lên, mãi một lúc sau anh mới dừng tay lại. Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, vẫy tay gọi cô, giọng nói bình thản như ngày thường: "Hảo Hảo, lại đây!"
Cảnh Hảo Hảo vẫn tưởng, Lương Thần thô bạo hung hăng mà mình từng thấy đã chính là giới hạn cao nhất của anh. Tuy vậy, đến bây giờ, cô mới phát hiện sự tức giận của Lương Thần đối với cô không là gì so với lúc này.
Toàn thân anh bây giờ tràn ngập hơi thở hủy diệt như ác thần đến từ địa ngục, có thể nghiền nát lũ người kia thành tro bụi bất cứ lúc nào.
Vừa rồi, cô còn dám mượn rượu trả treo anh, nhưng giờ chỉ còn biết run lẩy bẩy. Thấy Lương Thần gọi mình, cô vẫn cứ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Lại đây nào!"
Lương Thần không hề giận dữ, không mất kiên nhẫn, chỉ nhìn cô chằm chằm, lặp lại câu nói vừa rồi.
Cô bừng tỉnh, lập tức đến bên cạnh anh.
Dưới chân cô toàn là mảnh vỡ thủy tinh, cô đi thẳng đến trước mặt anh, chưa kịp lên tiếng, anh đã kéo cô sang cạnh mình, chỉ vào đám người nằm la liệt trên đất: "Nói đi, ban nãy là tên nào đánh em?"
Mấy gã trên đất vừa bị người của Lương Thần đánh tơi tả, lại trải qua trận oanh tạc của anh, mặt mùi đều bê bết máu, có gã còn chảy đầy nước mắt nước mũi, mắt bầm đen. Ban nãy cô say rượu, vốn đã chẳng nhìn rõ mặt mũi ai, dưới tình cảnh này, cô lại càng không nhận rõ ai với ai.
Chưa kể, hình ảnh này quả thật hơi kinh khủng. Mấy gã đàn ông bị mảnh thủy tinh đâm nát da thịt, máu vương vãi khắp nơi khiến Cảnh Hảo Hảo hơi khiếp đảm quay mặt đi chỗ khác.
Lương Thần kéo cô về phía trước mấy bước, lần lượt dừng trước mặt từng tên: "Em có nhận ra là kẻ nào không?"
Những người mà anh dẫn theo thấy anh bước đến lập tức hiểu ý lui ra để lại mình Lương Thần trong khung cảnh lộn xộn này.
Ở khu vực sàn nhảy đằng xa, không ai biết bên phía này đang xảy ra chuyện gì, mọi người vẫn cứ nhảy múa cuồng nhiệt như thể mọi chuyện ở đây đều chỉ là một nốt nhạc đệm cho giai điệu trên sàn.
Lương Thần vốn đã rất tuấn tú, dáng vẻ anh nhàn nhã, cao quý như đang thưởng thức phong cảnh xinh đẹp nào đó vậy. Anh đi quanh đám người nằm trên đất, cuối cùng dừng chân trước một chiếc tủ kê đầy chai rượu đủ loại.
Anh thong dong đứng đó, cởi nút cổ tay áo, xắn tay áo sơ mi lên. Từng động tác đều chỉ trông một người như đang thả lỏng sau một ngày làm việc mệt mỏi mà thôi, thế mà, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, anh đã cầm một chai rượu lên, phang mạnh lên một gã đang nằm trên đất.
Tốc độ của anh rất nhanh, sức rất mạnh. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó, Lương Thần lại vớ tiếp một chai rượu rồi phang lên một gã khác.
Anh vốn không cần nhìn bọn người đang nằm la liệt kia, chỉ liên tục ném chai rượu đi nhưng mỗi chai đều có thể chuẩn xác đập trúng một tên. Vừa rồi, anh chỉ cần đi quanh một vòng mà đã nhớ rõ vị trí của từng tên.
Tiếng chai rượu vỡ không ngừng vang lên, mãi một lúc sau anh mới dừng tay lại. Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, vẫy tay gọi cô, giọng nói bình thản như ngày thường: "Hảo Hảo, lại đây!"
Cảnh Hảo Hảo vẫn tưởng, Lương Thần thô bạo hung hăng mà mình từng thấy đã chính là giới hạn cao nhất của anh. Tuy vậy, đến bây giờ, cô mới phát hiện sự tức giận của Lương Thần đối với cô không là gì so với lúc này.
Toàn thân anh bây giờ tràn ngập hơi thở hủy diệt như ác thần đến từ địa ngục, có thể nghiền nát lũ người kia thành tro bụi bất cứ lúc nào.
Vừa rồi, cô còn dám mượn rượu trả treo anh, nhưng giờ chỉ còn biết run lẩy bẩy. Thấy Lương Thần gọi mình, cô vẫn cứ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
"Lại đây nào!"
Lương Thần không hề giận dữ, không mất kiên nhẫn, chỉ nhìn cô chằm chằm, lặp lại câu nói vừa rồi.
Cô bừng tỉnh, lập tức đến bên cạnh anh.
Dưới chân cô toàn là mảnh vỡ thủy tinh, cô đi thẳng đến trước mặt anh, chưa kịp lên tiếng, anh đã kéo cô sang cạnh mình, chỉ vào đám người nằm la liệt trên đất: "Nói đi, ban nãy là tên nào đánh em?"
Mấy gã trên đất vừa bị người của Lương Thần đánh tơi tả, lại trải qua trận oanh tạc của anh, mặt mùi đều bê bết máu, có gã còn chảy đầy nước mắt nước mũi, mắt bầm đen. Ban nãy cô say rượu, vốn đã chẳng nhìn rõ mặt mũi ai, dưới tình cảnh này, cô lại càng không nhận rõ ai với ai.
Chưa kể, hình ảnh này quả thật hơi kinh khủng. Mấy gã đàn ông bị mảnh thủy tinh đâm nát da thịt, máu vương vãi khắp nơi khiến Cảnh Hảo Hảo hơi khiếp đảm quay mặt đi chỗ khác.
Lương Thần kéo cô về phía trước mấy bước, lần lượt dừng trước mặt từng tên: "Em có nhận ra là kẻ nào không?"