Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 38: Thiên Ân và Bích Trâm đi ăn tối
Hai chị em vào một nhà hàng bên đường dọc biển, gọi vài món ra ăn và uống vài ly bia. Bích Trâm không quen uống nên chỉ uống một chai, Thiên Ân quất ba chai. Cái vẻ đẹp nơi đây, cái huyên náo của quán này cộng với cái vẻ đẹp của Bích Trâm làm anh cứ lâng lâng cảm xúc, thật không dễ gì mà được thưởng thức hương vị này trong cuộc đời.
Nói thật, dù anh có ngồi với Bảo Trinh nơi đây cũng chưa chắc gì có cảm giác này đâu. Bởi vì Bảo Trinh chưa hẳn là người đẹp nhất trong mắt Ân, chỉ có thể là đẹp nhất trong lòng anh mà thôi. Còn Bích Trâm, trong mắt anh là người đẹp nhất, trong lòng anh thì chị cũng đẹp nhất, và gia đình của chị chính là hình mẫu mà anh mong muốn để hướng tới.
Thiên Ân ước mong sau này cũng có một người vợ đẹp người đẹp nết như Bích Trâm. Vì vậy ngồi bên chị là những phút giây mà anh phải ghi nhớ khắc sâu trong cuộc đời mình. Để sau này già đi, anh sẽ nhớ lại cái quãng thời gian nồng thắm đẹp đẽ cùng chị mà mỉm cười một mình. Cái mỉm cười mà chỉ có anh biết, một nụ cười trong vô số nụ cười của cuộc đời.
"Không lo ăn đi mà đăm chiêu cái gì vậy nhóc?" Bích Trâm lên tiếng đánh gãy mộng tưởng của Ân.
Thiên Ân cười nhẹ, đáp: "Nhìn chị ăn em cũng thấy no."
Bích Trâm: "Nói thiệt nghen, người ta nói cái miệng nhỏ là ma lanh lắm. Chị thấy đúng vậy đó, miệng em môi mỏng, hồng thắm nhìn rất đẹp, và những người như vậy thường rất là dẻo miệng. Chị phải đề phòng cái mỏ của em mới được."
"Để chị chê cười rồi, cho dù em có lừa dối cả thiên hạ thì cũng chừa chị ra, yên tâm đi." Ân đáp với giọng quả quyết.
Bích Trâm ngạc nhiên khi nghe Ân nói thế, liền hỏi: "Vì sao?"
Ân thành thật đáp: "Vì em thương yêu chị mà."
Bích Trâm thoáng bối rối khi nghe câu trả lời đó của Thiên Ân, vội nói: "Khùng quá!"
Tuy vậy chị cũng trấn tĩnh lại và hòa vào câu chuyện: "Chị hiểu mà, nhưng em cũng lớn rồi, cần tìm cho em một người yêu phù hợp rồi dành hết những gì thương yêu cho người ta, đó mới là việc nên làm."
Thiên Ân nhàn nhạt đáp: "Duyên đến sẽ tự đến, duyên không đến dù tìm chân trời góc bể cũng vô duyên."
Bích Trâm tán đồng: "Nói hay đó, cụng ly cái coi."
Bầu trời ở thành phố Ngọc Châu càng về đêm thì những cơn gió như càng mạnh thổi từng luồng hơi lạnh phả vào bờ, làn da mỏng manh nhạy cảm của Bích Trâm khẽ run lên vì gió, những sợi tóc dài bị gió thổi tấp vào mặt từng hồi.
Thiên Ân nhẹ nhàng nói: "Chị qua đây ngồi bên em nè, để em cản gió bớt cho."
Bích Trâm gật đầu: "Ừ, gió ở đây mạnh quá. Chị lại quên mang theo áo khoác."
Rồi chị đến ngồi sát bên anh, thân hình anh cản gió nên Bích Trâm cũng đỡ lạnh phần nào. Hai chị em vẫn tiếp tục câu chuyện, chỉ có hai người thôi nhưng vẫn rất rôm rả trong từng câu chuyện.
Ăn cũng đã no, giờ chỉ ngồi đợi thức ăn tiêu hóa chút cho nhẹ bụng để đi bộ về. Trời đêm cũng thật đẹp, êm dịu lòng người. Bàn tay anh đặt lên tay chị, như truyền hơi ấm cho chị, và một cái siết nhẹ từ tay chị thật khiến cảm xúc trong lòng anh dâng trào. Đúng, chỉ cần một cái siết nhẹ của chị thôi cũng đủ làm người anh nóng bừng lên rồi, hơi nóng chẳng biết từ đâu tỏa ra trong cái đêm mát lạnh này. Ngẫm cũng hay, cảm xúc có thể khiến cơ thể nóng lạnh thất thường.
Một cơn gió to ụp đến, chiếc váy của Bích Trâm bị thổi ngược lên, lộ ra toàn bộ hai bắp đùi trắng muốt. Hình ảnh gợi dục đập vào mắt một cách bất ngờ làm chị thẹn thùng đưa tay kéo vội váy xuống và đè giữ lại rồi nhìn anh, anh cũng xấu hổ khi bị bắt gặp đang chăm chú nhìn về nơi đó, vội quay sang hướng khác một cách ngại ngùng, côn thịt trong quần dường như muốn tạo phản.
Bích Trâm nói khẽ: "Thôi mình về em, gió to lạnh quá."
Thiên Ân gật đầu đáp: "Vâng."
Hai chị em thong dong sánh bước trên đường, ai nhìn vào cũng ngỡ rằng cả hai là một cặp tình nhân, cái nét trẻ trung nơi chị cộng với cái thân hình cao ráo của anh nên khiến mọi người hiểu lầm âu cũng là dễ hiểu. Đi bên chị thì với anh ở đâu cũng đẹp cả, chẳng cần ngắm làm quái gì, dù có đang bước đi trên đường phố Paris hoa lệ hay bước đi trong những khu ổ chuột tít tận Rio De Janeiro thì cũng thế mà thôi. Vì đất trời này như chỉ có mình Bích Trâm, và chị là tất cả những gì mà anh có thể nhìn thấy lúc này.
Về đến khách sạn, bước lên cầu thang đi về phòng, Thiên Ân liền rủ Bích Trâm lên sân thượng ngắm mây gió cho thoáng chút rồi về phòng nghỉ ngơi. Chị cũng thấy hay hay nên đồng ý, anh với chị đứng vịn tay vào lan can và nhìn phố phường. Những ánh đèn chi chít trông thật thích mắt, đúng là cái cảm giác ở trên cao nhìn xuống thật thú vị biết bao nhiêu, tâm hồn cũng thấy thoải mái vì cái cảm giác như mình đang chơi vơi giữa bầu trời bao la bát ngát.
Anh hù chị bằng cách ôm hai đùi chị rồi nhấc nhẹ lên, chị hoảng hồn quàng tay ôm chặt cổ anh đến nghẹt thở rồi sau đó đập bình bịch vào lưng anh đau điếng. Nhẹ nhàng anh thả Bích Trâm ra nhưng vẫn đứng im sau lưng chị và khẽ hôn vào mấy sợi tóc bị gió thổi ngược về sau, cảm xúc tối giờ như nước vỡ bờ tung tràn ra ào ạt, trong một phút không tự chủ được lòng mình, anh đặt một nụ hôn lên má chị.
Nói thật, dù anh có ngồi với Bảo Trinh nơi đây cũng chưa chắc gì có cảm giác này đâu. Bởi vì Bảo Trinh chưa hẳn là người đẹp nhất trong mắt Ân, chỉ có thể là đẹp nhất trong lòng anh mà thôi. Còn Bích Trâm, trong mắt anh là người đẹp nhất, trong lòng anh thì chị cũng đẹp nhất, và gia đình của chị chính là hình mẫu mà anh mong muốn để hướng tới.
Thiên Ân ước mong sau này cũng có một người vợ đẹp người đẹp nết như Bích Trâm. Vì vậy ngồi bên chị là những phút giây mà anh phải ghi nhớ khắc sâu trong cuộc đời mình. Để sau này già đi, anh sẽ nhớ lại cái quãng thời gian nồng thắm đẹp đẽ cùng chị mà mỉm cười một mình. Cái mỉm cười mà chỉ có anh biết, một nụ cười trong vô số nụ cười của cuộc đời.
"Không lo ăn đi mà đăm chiêu cái gì vậy nhóc?" Bích Trâm lên tiếng đánh gãy mộng tưởng của Ân.
Thiên Ân cười nhẹ, đáp: "Nhìn chị ăn em cũng thấy no."
Bích Trâm: "Nói thiệt nghen, người ta nói cái miệng nhỏ là ma lanh lắm. Chị thấy đúng vậy đó, miệng em môi mỏng, hồng thắm nhìn rất đẹp, và những người như vậy thường rất là dẻo miệng. Chị phải đề phòng cái mỏ của em mới được."
"Để chị chê cười rồi, cho dù em có lừa dối cả thiên hạ thì cũng chừa chị ra, yên tâm đi." Ân đáp với giọng quả quyết.
Bích Trâm ngạc nhiên khi nghe Ân nói thế, liền hỏi: "Vì sao?"
Ân thành thật đáp: "Vì em thương yêu chị mà."
Bích Trâm thoáng bối rối khi nghe câu trả lời đó của Thiên Ân, vội nói: "Khùng quá!"
Tuy vậy chị cũng trấn tĩnh lại và hòa vào câu chuyện: "Chị hiểu mà, nhưng em cũng lớn rồi, cần tìm cho em một người yêu phù hợp rồi dành hết những gì thương yêu cho người ta, đó mới là việc nên làm."
Thiên Ân nhàn nhạt đáp: "Duyên đến sẽ tự đến, duyên không đến dù tìm chân trời góc bể cũng vô duyên."
Bích Trâm tán đồng: "Nói hay đó, cụng ly cái coi."
Bầu trời ở thành phố Ngọc Châu càng về đêm thì những cơn gió như càng mạnh thổi từng luồng hơi lạnh phả vào bờ, làn da mỏng manh nhạy cảm của Bích Trâm khẽ run lên vì gió, những sợi tóc dài bị gió thổi tấp vào mặt từng hồi.
Thiên Ân nhẹ nhàng nói: "Chị qua đây ngồi bên em nè, để em cản gió bớt cho."
Bích Trâm gật đầu: "Ừ, gió ở đây mạnh quá. Chị lại quên mang theo áo khoác."
Rồi chị đến ngồi sát bên anh, thân hình anh cản gió nên Bích Trâm cũng đỡ lạnh phần nào. Hai chị em vẫn tiếp tục câu chuyện, chỉ có hai người thôi nhưng vẫn rất rôm rả trong từng câu chuyện.
Ăn cũng đã no, giờ chỉ ngồi đợi thức ăn tiêu hóa chút cho nhẹ bụng để đi bộ về. Trời đêm cũng thật đẹp, êm dịu lòng người. Bàn tay anh đặt lên tay chị, như truyền hơi ấm cho chị, và một cái siết nhẹ từ tay chị thật khiến cảm xúc trong lòng anh dâng trào. Đúng, chỉ cần một cái siết nhẹ của chị thôi cũng đủ làm người anh nóng bừng lên rồi, hơi nóng chẳng biết từ đâu tỏa ra trong cái đêm mát lạnh này. Ngẫm cũng hay, cảm xúc có thể khiến cơ thể nóng lạnh thất thường.
Một cơn gió to ụp đến, chiếc váy của Bích Trâm bị thổi ngược lên, lộ ra toàn bộ hai bắp đùi trắng muốt. Hình ảnh gợi dục đập vào mắt một cách bất ngờ làm chị thẹn thùng đưa tay kéo vội váy xuống và đè giữ lại rồi nhìn anh, anh cũng xấu hổ khi bị bắt gặp đang chăm chú nhìn về nơi đó, vội quay sang hướng khác một cách ngại ngùng, côn thịt trong quần dường như muốn tạo phản.
Bích Trâm nói khẽ: "Thôi mình về em, gió to lạnh quá."
Thiên Ân gật đầu đáp: "Vâng."
Hai chị em thong dong sánh bước trên đường, ai nhìn vào cũng ngỡ rằng cả hai là một cặp tình nhân, cái nét trẻ trung nơi chị cộng với cái thân hình cao ráo của anh nên khiến mọi người hiểu lầm âu cũng là dễ hiểu. Đi bên chị thì với anh ở đâu cũng đẹp cả, chẳng cần ngắm làm quái gì, dù có đang bước đi trên đường phố Paris hoa lệ hay bước đi trong những khu ổ chuột tít tận Rio De Janeiro thì cũng thế mà thôi. Vì đất trời này như chỉ có mình Bích Trâm, và chị là tất cả những gì mà anh có thể nhìn thấy lúc này.
Về đến khách sạn, bước lên cầu thang đi về phòng, Thiên Ân liền rủ Bích Trâm lên sân thượng ngắm mây gió cho thoáng chút rồi về phòng nghỉ ngơi. Chị cũng thấy hay hay nên đồng ý, anh với chị đứng vịn tay vào lan can và nhìn phố phường. Những ánh đèn chi chít trông thật thích mắt, đúng là cái cảm giác ở trên cao nhìn xuống thật thú vị biết bao nhiêu, tâm hồn cũng thấy thoải mái vì cái cảm giác như mình đang chơi vơi giữa bầu trời bao la bát ngát.
Anh hù chị bằng cách ôm hai đùi chị rồi nhấc nhẹ lên, chị hoảng hồn quàng tay ôm chặt cổ anh đến nghẹt thở rồi sau đó đập bình bịch vào lưng anh đau điếng. Nhẹ nhàng anh thả Bích Trâm ra nhưng vẫn đứng im sau lưng chị và khẽ hôn vào mấy sợi tóc bị gió thổi ngược về sau, cảm xúc tối giờ như nước vỡ bờ tung tràn ra ào ạt, trong một phút không tự chủ được lòng mình, anh đặt một nụ hôn lên má chị.
Last edited: