-
Chương 70
Mẹ Yến kéo tay Cố Dĩ Hân, hai người đứng trong phòng bếp một hồi, cũng không vội vã đi ra ngoài, trong phòng bếp có mấy cái ghế ngồi nghỉ ngơi, hai người ngồi lên ghế, giữa mùi dầu khói và hương thơm của thức ăn, nói luyên thuyên hết chuyện này sang chuyện khác, có điều phần lớn là mẹ Yến nói, Cố Dĩ Hân nghe.
"Từ trước đến nay bác trai có tính tiết kiệm, không làm mấy chuyện phô trương lãng phí, song mỗi khi tết đến, ông ấy hiếm khi rộng rãi một lần, dù sao cũng là thời gian cả nhà đoàn viên, quan niệm gia đình vẫn tương đối truyền thống đấy."
Cố Dĩ Hân gật đầu nghe mẹ Yến nói tiếp, "Năm nay có nhiều người hơn, ngay từ sáng sớm ông ấy đãxuống phòng bếp kiểm tra thực phẩm, có vẻ rất coi trọng."
Cố Dĩ Hân xấu hổ cúi đầu cười bẽn lẽn.
"Thằng bé Dương Dương này quả thật rất ngoan, khiến người ta động lòng yêu thương, qua thêm mộtmùa hè nữa chắc đến tuổi đi nhà trẻ rồi nhỉ?"
"Đúng ạ, sang năm thằng bé đã tròn ba tuổi, nghỉ hè xong sẽ phải đi nhà trẻ."
Mẹ Yến đem đĩa bánh đậu đỏ thơm mềm để trước mặt cô rồi hơi do dự nói: "Gần đây cũng có nhà trẻ, chúng ta đã đi tìm hiểu rồi, điều kiện và các phương diện khác điều cực tốt, đến lúc đó để Dương Dương đến đây đi học, nhà cũng gần, có thể tới lui săn sóc, bác và bác trai sẽ chịu trách nhiệm đưa đón, con cảm thấy như thế nào?"
Cố Dĩ Hân cảm thấy có chút giật mình, thì ra bác trai và bác gái đã giúp Dương Dương suy tính lâu dài như vậy rồi, xem ra hai người rất thật lòng yêu thương đứa cháu nội này, muốn giành thằng bé để bên cạnh mình chăm sóc.
Ba Yến mẹ Yến mới gần sáu mươi tuổi, cũng chưa tính là già, sức khỏe vô cùng khỏe mạnh, chăm sóc một đứa trẻ tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng về vấn đề nuôi dưỡng Dương Dương, trong lúc nhất thời Cố Dĩ Hân chẳng có cách nào đồng ý.
Trước khi cô chưa hiểu ý định của người trong nhà họ Yến, cô vẫn không yên lòng giao Dương Dương cho họ, lỡ như bọn họ âm thầm chỉ muốn đứa trẻ, không muốn mẹ thì sao? Đến lúc đó nhất định côgiành không lại bọn họ.
Suy nghĩ một chút, cô uyển chuyển nói: "Từ giờ đến mùa hè còn một khoảng thời gian nữa, hiện tại không gấp, hơn nữa cũng muốn thương lượng với Triển Nam xem thế nào rồi mới quyết định ạ."
Mẹ Yến là một người khôn khéo, nghe cô nói như thế, bà biết ngay là cô không muốn nên chỉ cười cười, cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, mà nhắc đến một chuyện khác, "Hôn sự của con và Triển Nam, chuẩn bị làm lúc nào đây?"
Chuyện này, mặt Cố Dĩ Hân càng đỏ hơn, "Việc này chúng con chưa bàn bạc qua nữa ạ."
Mẹ Yến chậc một tiếng, "Thằng nhóc này, bác phải nói nó mới được."
Cố Dĩ Hân vội vàng xua tay ngăn bà lại, "Bác gái, chuyện này thật sự không gấp, chúng con còn chưa giải thích cho Dương Dương nghe về thân phận của nó, tuy Dương Dương còn nhỏ, nhưng con vẫn muốn tôn trọng quyết định của nó."
Mẹ Yến thở dài, "Vậy thì tùy mấy đứa."
Sau khi Cố Dĩ Hân ra khỏi phòng bếp, Yến Triển Nam vội vàng kéo cô sang một bên, hỏi cô và mẹ Yến đã nói chuyện gì, nói gì mà lâu đến thế.
Cố Dĩ Hân lườm anh một cái, "Bác gái muốn cho Dương Dương đi nhà trẻ ở gần đây, có điều em còn chưa đồng ý."
Yến Triển Nam cau mày, đưa tay vịn bả vai của cô, anh nói: "Em đừng để ý bọn họ, chuyện Dương Dương học ở đâu, tự em quyết định là được rồi."
Bữa cơm trưa vô cùng phong phú, thức ăn bày đầy trên bàn tròn, Dương Dương đứng trên ghế rướn cổ lên nhìn chảy nước miếng, ba Yến sợ cháu nội ngoan đói bụng, không quan tâm đến đồ ăn còn chưa dọn đủ, ông đã bảo mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn.
Ăn cơm xong, người một nhà lại ra phòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện phím, Yến Tây phải dẫn con trai về nhà chồng đón tết, vì thế ngồi không bao lâu cả nhà họ đã rời đi, chẳng qua là trước khi đi, Yến Tây còn chủ động thêm wechat của Cố Dĩ Hân.
Buổi tối lại ăn bữa tiệc lớn, các món ăn hoàn toàn khác với bữa trưa, đúng là làm khó đầu bếp.
Cố Dĩ Hân tắm rửa cho Dương Dương rồi mặc quần áo mới, mang giày mới cho thằng bé, sau đó để thằng bé đi theo anh họ Yến Chiêu Kỳ, lễ phép chúc tết ông nội và bà nội, hai ông bà cười híp mắt, cho bọn nhỏ bao lì xì thật dày, tuy nhiên đối với Dương Dương mà nói, sức hấp dẫn của bao lì xì dày tiền lại không bằng mấy viên kẹo được gói đẹp mắt trong mâm đựng tráu cây trên bàn.
Chúc tết xong, mọi người quây quần cùng xem tiết mục cuối năm, các tiết mục cuối năm đều không có nhiều khác biệt, dù gì người chủ trì vẫn là mấy gương mặt đó, nhưng nếu không xem thì lại thiếu đi chút mùi vị của năm mới.
Ba Yến tuyệt đối là một khán giả trung thành của tiết mục cuối năm, từ đầu đến cuối chương trình, ông đều chân thành xem hết, sau đó còn cảm khái: "thật sự năm sau đẹp hơn năm trước."
Chẳng qua nhà những người khác không chắc chắn nghĩ như thế.
Bởi vì giao thừa sẽ đốt pháo hoa, đêm hôm đó Cố Dĩ Hân sẽ phải ở lại nhà họ Yến, mẹ Yến cũng khôngchuẩn bị phòng riêng cho cô, cô đành cam chịu phòng của Yến Triển Nam là phòng của mình.
Đúng mười hai giờ, Yến Triển Nam và Yến Triển Đông đốt một chuỗi pháo dài trong sân, Dương Dương chưa từng được chứng kiến cảnh đốt pháo với khoảng cách gần đến thế, thằng bé vốn ngủ gà ngủ gật trong lòng mẹ, song vừa nghe đến đốt pháo, thằng bé lại vội vàng đứng lên muốn chạy ra ngoài xem, thẳng đến khi Cố Dĩ Hân bế thằng bé ra cửa, đúng lúc pháo nổ vang, thằng bé mới chính thức chứng kiến uy lực của pháo, sau đó trực tiếp bị dọa sợ, trốn trong lòng Cố Dĩ Hân không dám ra.
Phòng của Yến Triển Nam ở lầu ba, Cố Dĩ Hân bế Dương Dương lên lầu thì phát hiện gian phòng bên cạnh phòng Yến Triển Nam đã được sửa lại thành phòng trẻ con, sách vở và các món đồ chơi cần thiết đều có đủ, thậm chí trong một góc ít lui tới cũng được bày một chiếc lều dã ngoại.
Xem ra vì đứa cháu nội này, ông nội bà nội đã xuất hết vốn liếng ra để lấy lòng.
Yến Triển Nam đứng ở cạnh cửa, cùng theo cô thưởng thức gian phòng dành cho trẻ con này, anh lười biếng nói: "Căn phòng thế này, dưới lầu hai còn một phòng nữa, cách trang trí và vật dụng đều giống nhau."
Cố Dĩ Hân tò mò hỏi: "Tại sao là hai gian?"
Yến Triển Nam tốt bụng giải thích: "Lúc chúng ta ở đây, Dương Dương sẽ ngủ bên cạnh chúng ta, lúc chúng ta không có ở nhà, Dương Dương có thể ngủ bên cạnh ông bà nội."
Cố Dĩ Hân ngạc nhiên chẳng nói ra lời.
Dương Dương được cô bế, thằng bé đã ngủ rồi, nhưng bởi vì vừa rồi mới bị kinh hãi, cho nên giấc ngủ không yên ổn, Cố Dĩ Hân quyết định tối nay cô sẽ ngủ với Dương Dương trong phòng thằng bé.
Sau khi biết được tính toán của cô, Yến Triển Nam ai oán nhìn cô, "Em không thể tàn nhẫn như vậy được."
Cố Dĩ Hân giả vờ nghe không hiểu ý của anh, "Sao thế? Vừa rồi anh cũng bị sợ hãi, cần người ngủ chung hả?"
Yến Triển Nam ôm lấy cô từ phía sau, anh tựa đầu vào hõm vãi cô rồi nhỏ giọng thì thầm: "anh muốn làm ấy ấy."
Cố Dĩ Hân quay đầu nhìn lại anh, "Hôm nay là đêm giao thừa, anh không thể im lặng đón năm mới sao?"
Yến Triển Nam hôn cô một cái rồi mới nói: "anh muốn cùng em tạm biệt năm cũ, đón năm mới."
"Nhưng hiện tại đã là năm mới rồi."
Tuy nhiên đến cuối cùng, Cố Dĩ Hân nhớ tới ánh mắt tội nghiệp của anh chàng kia, cô vẫn mềm lòng, sau khi dỗ Dương Dương ngủ yên một lát, đợi thằng bé chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới đứng dậy đi sang phòng Yến Triển Nam.
Cửa vừa mở ra, cô lập tức nhìn thấy thân hình trơn bóng của người đàn ông nằm ở trên giường, cô tức giận nói: "Giả sử em không sang thì anh chuẩn bị nằm như thế đến ngày mai hay sao?" Tuy trong phòng ấm áp, nhưng mà cứ nằm khỏa thân như vậy, nhất định sẽ bị nhiễm lạnh, cô dùng hai ba bước đitới kéo chăn phủ lên người anh.
Yến Triển Nam cười đến thỏa mãn, anh không biết xấu hổ nói: "anh biết ngay là em cũng muốn làm."
Cố Dĩ Hân lười để ý đến anh, cô lấy quần áo ra khỏi túi xách rồi đi vào phòng tắm.
Lúc chuẩn bị thoa sữa tắm, Yến Triển Nam khua chiêng gióng trống đẩy cửa phòng tắm đi vào, nhìn đến động tác của cô, anh vội vàng xung phong nhận việc, "Để anh thoa giúp em."
Cố Dĩ Hân biết rõ một khi anh đến làm giúp, thì sẽ càng giúp càng nát bét, nhưng cô cũng không ngăn cản mà để mặc anh thoa sữa tắm trắng xóa trên người cô, sau đó lại tỉ mỉ xoa bóp mỗi tấc da thịt trơn ướt trên người cô.
Hai người làm dưới vòi hoa sen một lần, Cố Dĩ Hân chống tay lên tường, để cho anh tiến vào từ phía sau, sau đó trở về phòng làm thêm hai lần nữa, chờ anh cảm thấy thỏa mãn bắn trong người cô xong, cô mới ôm cổ anh, vừa hôn lên môi anh vừa chúc anh năm mới vui vẻ.
Đây cũng là một năm viên mãn nhất mà Cố Dĩ Hân từng trải qua, bên cạnh có người thân, cũng có người yêu.
Mặc dù lúc này cả người cô đã mệt rã rời, thế nhưng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người đàn ông bên cạnh, cô trằn trọc không cách nào ngủ say, có lẽ ông trời thấy cô đáng thương, cho nên mới đưa linh hồn cô đến trong thân thể của Trình Trừng, sau đó để cô có thể hưởng thụ được tình thân và tình yêu tốt đẹp thế này.
Vì phần tốt đẹp này, cô tình nguyện kính dâng tất cả những thứ bản thân sở hữu, kể cả linh hồn của mình.
Cố Dĩ Hân chỉ ở nhà họ Yến một buổi tối, qua ngày mùng một cô đã trở về nhà mình.
Sau khi Quan Dược và Chu Thuyền cùng trải qua đêm giao thừa cùng nhau, bầu không khí giữa hai người trở nên rất vi diệu, hai người vốn hay cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên an tĩnh lại, không hề giương cung bạt kiếm, thái độ hai người đối với nhau cũng hết sức khách sáo và cực kỳ không được tự nhiên.
Cố Dĩ Hân nhìn thấy khó chịu, vì thế nhân lúc Chu Thuyền không có mặt, cô kéo Quan Dược tiến hành nghiêm hình bức cung, "nói, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Quan Dược lúng túng, ánh mắt trốn tránh, chắc chắn là có chuyện xảy ra, hơn nữa còn là chuyện lớn.
"không nói đúng không, không nói em đi hỏi Chu Thuyền vậy." Cố Dĩ Hân làm bộ muốn đi xuống lầu.
Quan Dược vội kéo cô lại, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tối hôm qua hai người bọn anh không cẩn thận uống quá chén, hình như là.... Ngủ với nhau rồi."
Cố Dĩ Hân trợn tròn hai mắt, không thể tin lặp lại: "Ngủ với nhau?"
Quan Dược gãi đầu, anh bối rối nói: "Hình như là ngủ."
Cố Dĩ Hân: "Hình như là thế nào? Có ngủ hay không mà chính anh không biết à?"
Vẻ mặt Quan Dược buồn rười rượi, "Em cũng biết rồi đó, tửu lượng anh không tốt lắm, uống nhiều là không biết gì, anh mơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình nằm mộng xuân, sau khi thức dậy thìphát hiện anh và cô ấy ngủ trên một cái giường, nhưng mà đến khi cô ấy tỉnh lại, thì cứ khăng khăng là bọn anh không có làm, vì thế cuối cùng anh cũng không biết là có làm hay không nữa."
Cố Dĩ Hân có cảm giác như mình đang nghe chuyện giả tưởng, tình hình này rõ ràng là hai người say rượu mất lý trí, có điều sau khi ngủ với anh chàng, không ngờ Chu Thuyền phủi mông không nhận nợ, như vậy thật sự là quá cặn bã!
cô vỗ vai Quan Dược an ủi, "không sao, việc này em sẽ giúp anh tra rõ ràng, nhất định phải lấy lại công đạo cho anh."
Nghe cô nói dõng dạc, Quan Dược có chút mơ hồ, "Kỳ thật, loại chuyện này, cô ấy là người chịu thiệt hơn chứ nhỉ?!"
Cố Dĩ Hân nghẹn họng, ngay lập tức đổi sang cách nói khác: "Vậy nếu chuyện này là thật, anh sẽ gánh trách nhiệm chứ?"
Quan Dược suy nghĩ một chút, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn có trách nhiệm gật đầu.
"anh đã chuẩn bị chịu trách nhiệm, vậy chúng ta tìm cách tìm hiểu Chu Thuyền, để xem tại sao cô ấy muốn quỵt nợ, chuyện này đối với một cô gái như cô ấy có gì tốt đẹp đâu!"
"Từ trước đến nay bác trai có tính tiết kiệm, không làm mấy chuyện phô trương lãng phí, song mỗi khi tết đến, ông ấy hiếm khi rộng rãi một lần, dù sao cũng là thời gian cả nhà đoàn viên, quan niệm gia đình vẫn tương đối truyền thống đấy."
Cố Dĩ Hân gật đầu nghe mẹ Yến nói tiếp, "Năm nay có nhiều người hơn, ngay từ sáng sớm ông ấy đãxuống phòng bếp kiểm tra thực phẩm, có vẻ rất coi trọng."
Cố Dĩ Hân xấu hổ cúi đầu cười bẽn lẽn.
"Thằng bé Dương Dương này quả thật rất ngoan, khiến người ta động lòng yêu thương, qua thêm mộtmùa hè nữa chắc đến tuổi đi nhà trẻ rồi nhỉ?"
"Đúng ạ, sang năm thằng bé đã tròn ba tuổi, nghỉ hè xong sẽ phải đi nhà trẻ."
Mẹ Yến đem đĩa bánh đậu đỏ thơm mềm để trước mặt cô rồi hơi do dự nói: "Gần đây cũng có nhà trẻ, chúng ta đã đi tìm hiểu rồi, điều kiện và các phương diện khác điều cực tốt, đến lúc đó để Dương Dương đến đây đi học, nhà cũng gần, có thể tới lui săn sóc, bác và bác trai sẽ chịu trách nhiệm đưa đón, con cảm thấy như thế nào?"
Cố Dĩ Hân cảm thấy có chút giật mình, thì ra bác trai và bác gái đã giúp Dương Dương suy tính lâu dài như vậy rồi, xem ra hai người rất thật lòng yêu thương đứa cháu nội này, muốn giành thằng bé để bên cạnh mình chăm sóc.
Ba Yến mẹ Yến mới gần sáu mươi tuổi, cũng chưa tính là già, sức khỏe vô cùng khỏe mạnh, chăm sóc một đứa trẻ tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng về vấn đề nuôi dưỡng Dương Dương, trong lúc nhất thời Cố Dĩ Hân chẳng có cách nào đồng ý.
Trước khi cô chưa hiểu ý định của người trong nhà họ Yến, cô vẫn không yên lòng giao Dương Dương cho họ, lỡ như bọn họ âm thầm chỉ muốn đứa trẻ, không muốn mẹ thì sao? Đến lúc đó nhất định côgiành không lại bọn họ.
Suy nghĩ một chút, cô uyển chuyển nói: "Từ giờ đến mùa hè còn một khoảng thời gian nữa, hiện tại không gấp, hơn nữa cũng muốn thương lượng với Triển Nam xem thế nào rồi mới quyết định ạ."
Mẹ Yến là một người khôn khéo, nghe cô nói như thế, bà biết ngay là cô không muốn nên chỉ cười cười, cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, mà nhắc đến một chuyện khác, "Hôn sự của con và Triển Nam, chuẩn bị làm lúc nào đây?"
Chuyện này, mặt Cố Dĩ Hân càng đỏ hơn, "Việc này chúng con chưa bàn bạc qua nữa ạ."
Mẹ Yến chậc một tiếng, "Thằng nhóc này, bác phải nói nó mới được."
Cố Dĩ Hân vội vàng xua tay ngăn bà lại, "Bác gái, chuyện này thật sự không gấp, chúng con còn chưa giải thích cho Dương Dương nghe về thân phận của nó, tuy Dương Dương còn nhỏ, nhưng con vẫn muốn tôn trọng quyết định của nó."
Mẹ Yến thở dài, "Vậy thì tùy mấy đứa."
Sau khi Cố Dĩ Hân ra khỏi phòng bếp, Yến Triển Nam vội vàng kéo cô sang một bên, hỏi cô và mẹ Yến đã nói chuyện gì, nói gì mà lâu đến thế.
Cố Dĩ Hân lườm anh một cái, "Bác gái muốn cho Dương Dương đi nhà trẻ ở gần đây, có điều em còn chưa đồng ý."
Yến Triển Nam cau mày, đưa tay vịn bả vai của cô, anh nói: "Em đừng để ý bọn họ, chuyện Dương Dương học ở đâu, tự em quyết định là được rồi."
Bữa cơm trưa vô cùng phong phú, thức ăn bày đầy trên bàn tròn, Dương Dương đứng trên ghế rướn cổ lên nhìn chảy nước miếng, ba Yến sợ cháu nội ngoan đói bụng, không quan tâm đến đồ ăn còn chưa dọn đủ, ông đã bảo mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn.
Ăn cơm xong, người một nhà lại ra phòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện phím, Yến Tây phải dẫn con trai về nhà chồng đón tết, vì thế ngồi không bao lâu cả nhà họ đã rời đi, chẳng qua là trước khi đi, Yến Tây còn chủ động thêm wechat của Cố Dĩ Hân.
Buổi tối lại ăn bữa tiệc lớn, các món ăn hoàn toàn khác với bữa trưa, đúng là làm khó đầu bếp.
Cố Dĩ Hân tắm rửa cho Dương Dương rồi mặc quần áo mới, mang giày mới cho thằng bé, sau đó để thằng bé đi theo anh họ Yến Chiêu Kỳ, lễ phép chúc tết ông nội và bà nội, hai ông bà cười híp mắt, cho bọn nhỏ bao lì xì thật dày, tuy nhiên đối với Dương Dương mà nói, sức hấp dẫn của bao lì xì dày tiền lại không bằng mấy viên kẹo được gói đẹp mắt trong mâm đựng tráu cây trên bàn.
Chúc tết xong, mọi người quây quần cùng xem tiết mục cuối năm, các tiết mục cuối năm đều không có nhiều khác biệt, dù gì người chủ trì vẫn là mấy gương mặt đó, nhưng nếu không xem thì lại thiếu đi chút mùi vị của năm mới.
Ba Yến tuyệt đối là một khán giả trung thành của tiết mục cuối năm, từ đầu đến cuối chương trình, ông đều chân thành xem hết, sau đó còn cảm khái: "thật sự năm sau đẹp hơn năm trước."
Chẳng qua nhà những người khác không chắc chắn nghĩ như thế.
Bởi vì giao thừa sẽ đốt pháo hoa, đêm hôm đó Cố Dĩ Hân sẽ phải ở lại nhà họ Yến, mẹ Yến cũng khôngchuẩn bị phòng riêng cho cô, cô đành cam chịu phòng của Yến Triển Nam là phòng của mình.
Đúng mười hai giờ, Yến Triển Nam và Yến Triển Đông đốt một chuỗi pháo dài trong sân, Dương Dương chưa từng được chứng kiến cảnh đốt pháo với khoảng cách gần đến thế, thằng bé vốn ngủ gà ngủ gật trong lòng mẹ, song vừa nghe đến đốt pháo, thằng bé lại vội vàng đứng lên muốn chạy ra ngoài xem, thẳng đến khi Cố Dĩ Hân bế thằng bé ra cửa, đúng lúc pháo nổ vang, thằng bé mới chính thức chứng kiến uy lực của pháo, sau đó trực tiếp bị dọa sợ, trốn trong lòng Cố Dĩ Hân không dám ra.
Phòng của Yến Triển Nam ở lầu ba, Cố Dĩ Hân bế Dương Dương lên lầu thì phát hiện gian phòng bên cạnh phòng Yến Triển Nam đã được sửa lại thành phòng trẻ con, sách vở và các món đồ chơi cần thiết đều có đủ, thậm chí trong một góc ít lui tới cũng được bày một chiếc lều dã ngoại.
Xem ra vì đứa cháu nội này, ông nội bà nội đã xuất hết vốn liếng ra để lấy lòng.
Yến Triển Nam đứng ở cạnh cửa, cùng theo cô thưởng thức gian phòng dành cho trẻ con này, anh lười biếng nói: "Căn phòng thế này, dưới lầu hai còn một phòng nữa, cách trang trí và vật dụng đều giống nhau."
Cố Dĩ Hân tò mò hỏi: "Tại sao là hai gian?"
Yến Triển Nam tốt bụng giải thích: "Lúc chúng ta ở đây, Dương Dương sẽ ngủ bên cạnh chúng ta, lúc chúng ta không có ở nhà, Dương Dương có thể ngủ bên cạnh ông bà nội."
Cố Dĩ Hân ngạc nhiên chẳng nói ra lời.
Dương Dương được cô bế, thằng bé đã ngủ rồi, nhưng bởi vì vừa rồi mới bị kinh hãi, cho nên giấc ngủ không yên ổn, Cố Dĩ Hân quyết định tối nay cô sẽ ngủ với Dương Dương trong phòng thằng bé.
Sau khi biết được tính toán của cô, Yến Triển Nam ai oán nhìn cô, "Em không thể tàn nhẫn như vậy được."
Cố Dĩ Hân giả vờ nghe không hiểu ý của anh, "Sao thế? Vừa rồi anh cũng bị sợ hãi, cần người ngủ chung hả?"
Yến Triển Nam ôm lấy cô từ phía sau, anh tựa đầu vào hõm vãi cô rồi nhỏ giọng thì thầm: "anh muốn làm ấy ấy."
Cố Dĩ Hân quay đầu nhìn lại anh, "Hôm nay là đêm giao thừa, anh không thể im lặng đón năm mới sao?"
Yến Triển Nam hôn cô một cái rồi mới nói: "anh muốn cùng em tạm biệt năm cũ, đón năm mới."
"Nhưng hiện tại đã là năm mới rồi."
Tuy nhiên đến cuối cùng, Cố Dĩ Hân nhớ tới ánh mắt tội nghiệp của anh chàng kia, cô vẫn mềm lòng, sau khi dỗ Dương Dương ngủ yên một lát, đợi thằng bé chìm sâu vào giấc ngủ, cô mới đứng dậy đi sang phòng Yến Triển Nam.
Cửa vừa mở ra, cô lập tức nhìn thấy thân hình trơn bóng của người đàn ông nằm ở trên giường, cô tức giận nói: "Giả sử em không sang thì anh chuẩn bị nằm như thế đến ngày mai hay sao?" Tuy trong phòng ấm áp, nhưng mà cứ nằm khỏa thân như vậy, nhất định sẽ bị nhiễm lạnh, cô dùng hai ba bước đitới kéo chăn phủ lên người anh.
Yến Triển Nam cười đến thỏa mãn, anh không biết xấu hổ nói: "anh biết ngay là em cũng muốn làm."
Cố Dĩ Hân lười để ý đến anh, cô lấy quần áo ra khỏi túi xách rồi đi vào phòng tắm.
Lúc chuẩn bị thoa sữa tắm, Yến Triển Nam khua chiêng gióng trống đẩy cửa phòng tắm đi vào, nhìn đến động tác của cô, anh vội vàng xung phong nhận việc, "Để anh thoa giúp em."
Cố Dĩ Hân biết rõ một khi anh đến làm giúp, thì sẽ càng giúp càng nát bét, nhưng cô cũng không ngăn cản mà để mặc anh thoa sữa tắm trắng xóa trên người cô, sau đó lại tỉ mỉ xoa bóp mỗi tấc da thịt trơn ướt trên người cô.
Hai người làm dưới vòi hoa sen một lần, Cố Dĩ Hân chống tay lên tường, để cho anh tiến vào từ phía sau, sau đó trở về phòng làm thêm hai lần nữa, chờ anh cảm thấy thỏa mãn bắn trong người cô xong, cô mới ôm cổ anh, vừa hôn lên môi anh vừa chúc anh năm mới vui vẻ.
Đây cũng là một năm viên mãn nhất mà Cố Dĩ Hân từng trải qua, bên cạnh có người thân, cũng có người yêu.
Mặc dù lúc này cả người cô đã mệt rã rời, thế nhưng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người đàn ông bên cạnh, cô trằn trọc không cách nào ngủ say, có lẽ ông trời thấy cô đáng thương, cho nên mới đưa linh hồn cô đến trong thân thể của Trình Trừng, sau đó để cô có thể hưởng thụ được tình thân và tình yêu tốt đẹp thế này.
Vì phần tốt đẹp này, cô tình nguyện kính dâng tất cả những thứ bản thân sở hữu, kể cả linh hồn của mình.
Cố Dĩ Hân chỉ ở nhà họ Yến một buổi tối, qua ngày mùng một cô đã trở về nhà mình.
Sau khi Quan Dược và Chu Thuyền cùng trải qua đêm giao thừa cùng nhau, bầu không khí giữa hai người trở nên rất vi diệu, hai người vốn hay cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên an tĩnh lại, không hề giương cung bạt kiếm, thái độ hai người đối với nhau cũng hết sức khách sáo và cực kỳ không được tự nhiên.
Cố Dĩ Hân nhìn thấy khó chịu, vì thế nhân lúc Chu Thuyền không có mặt, cô kéo Quan Dược tiến hành nghiêm hình bức cung, "nói, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Quan Dược lúng túng, ánh mắt trốn tránh, chắc chắn là có chuyện xảy ra, hơn nữa còn là chuyện lớn.
"không nói đúng không, không nói em đi hỏi Chu Thuyền vậy." Cố Dĩ Hân làm bộ muốn đi xuống lầu.
Quan Dược vội kéo cô lại, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tối hôm qua hai người bọn anh không cẩn thận uống quá chén, hình như là.... Ngủ với nhau rồi."
Cố Dĩ Hân trợn tròn hai mắt, không thể tin lặp lại: "Ngủ với nhau?"
Quan Dược gãi đầu, anh bối rối nói: "Hình như là ngủ."
Cố Dĩ Hân: "Hình như là thế nào? Có ngủ hay không mà chính anh không biết à?"
Vẻ mặt Quan Dược buồn rười rượi, "Em cũng biết rồi đó, tửu lượng anh không tốt lắm, uống nhiều là không biết gì, anh mơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình nằm mộng xuân, sau khi thức dậy thìphát hiện anh và cô ấy ngủ trên một cái giường, nhưng mà đến khi cô ấy tỉnh lại, thì cứ khăng khăng là bọn anh không có làm, vì thế cuối cùng anh cũng không biết là có làm hay không nữa."
Cố Dĩ Hân có cảm giác như mình đang nghe chuyện giả tưởng, tình hình này rõ ràng là hai người say rượu mất lý trí, có điều sau khi ngủ với anh chàng, không ngờ Chu Thuyền phủi mông không nhận nợ, như vậy thật sự là quá cặn bã!
cô vỗ vai Quan Dược an ủi, "không sao, việc này em sẽ giúp anh tra rõ ràng, nhất định phải lấy lại công đạo cho anh."
Nghe cô nói dõng dạc, Quan Dược có chút mơ hồ, "Kỳ thật, loại chuyện này, cô ấy là người chịu thiệt hơn chứ nhỉ?!"
Cố Dĩ Hân nghẹn họng, ngay lập tức đổi sang cách nói khác: "Vậy nếu chuyện này là thật, anh sẽ gánh trách nhiệm chứ?"
Quan Dược suy nghĩ một chút, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn có trách nhiệm gật đầu.
"anh đã chuẩn bị chịu trách nhiệm, vậy chúng ta tìm cách tìm hiểu Chu Thuyền, để xem tại sao cô ấy muốn quỵt nợ, chuyện này đối với một cô gái như cô ấy có gì tốt đẹp đâu!"