Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Edit: thattinhchoimotminh
Beta: Sơ Nặc
____________________________
Nói thật ra, đối với đề nghị của chồng, Kiều Hân không thể nào vui.
Nấu ăn cho bảo bảo ăn, nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa ăn thỏa mãn vô cùng đáng yêu, bà liền đặc biệt cao hứng.
Chỉ là bà cũng tự mình hiểu lấy, trù nghệ của mình kỳ thật cũng giống nhau, cho dù có đầu bếp hỗ trợ đem đồ ăn làm đến vô cùng đẹp mắt, hương vị cũng chỉ coi như ngon miệng, cách hương vị đều đầy đủ món ngon mỹ vị còn kém xa lắm.
Bất kể là bà hay là trù nghệ của đầu bếp, đều không tính là tốt.
Từ lương tâm người mẹ muốn cho con đều tốt nhất, cuối cùng chiến thắng đáy lòng về điểm này, Kiều Hân đồng ý với đề nghị của chồng.
Hai người thương lượng, người nào đó mất tích dài ngày bỗng nhiên xuất hiện.
“Mục tiên sinh anh tuấn, Kiều nữ sĩ thân ái, đã lâu không gặp, nhớ con không?” Mục Vân Tu ném hành lý xuống, duỗi tay liền ôm cái ôm thân mật với cha mẹ già.
Kết quả đều bị cha mẹ đồng thời chống lại.
“Dừng, lui ra phía sau!”
“Đừng mơ!”
Mục Vân Tu đỡ trán thở dài, “Tuyệt tình như vậy sao, con trai thật thương tâm.”
Nếu không phải động tác thần thái quá mức làm ra vẻ, chỉ nghe kia tiếng kêu u oán kia, thật đúng là sẽ cho rằng hắn thực sự thương tâm.
Mục Đông Dương lôi kéo vợ rời xa thằng con trai toàn thân không đứng đắn này, bộ dáng nho nhã ôn hòa không thấy đâu, lúc này trông mặt lại cực kỳ giống con trai lớn Mục Vân Xuyên.
“Sao đột nhiên lại trở về?”
“Trở về sao không gọi điện thoại thông báo trước?”
Trước kia trở về thì nói vội, nói không có thời gian, hiện tại đến lúc không tiếp đón thì lại trở về, nhìn thế nào cũng có ý xấu.
Mục Đông Dương nghĩ đến tính tình của gia hỏa này, nhịn không được mà đánh giá kỹ càng từ trên xuống dưới.
“Con không phải là lại gặp rắc rối đi.”
Mục Vân Tu nghiêm túc đứng thẳng lưng, mi dài chớp chớp, “Ba, ở trong mắt ba là con người như vậy sao?”
“Con còn có cái hình tượng gì nữa? Cũng chỉ có mấy đứa trẻ tuổi không hiểu chuyện mới tôn sùng con.” Ba Mục cười ha hả, thiếu điều trên trán viết ba chữ ‘ khinh bỉ con’.
Ông cho con trai một ánh mắt “Trong lòng con tự biết rõ ràng”.
[ mau nói, trở về làm gì? ]
Mục Vân Tu bất đắc dĩ buông tay, “Ba, lần này ba thật sự oan uổng con, không phải nói nhà ta muốn nhận nuôi một em gái nhỏ sao, là một phần tử của cái nhà này, nhị ca của em gái tương lai, dù sao cũng muốn trở về xem, không phải, nhìn đi, con còn mang quà về cho em gái.”
Mục Vân Tu lắc lắc túi xách trong tay, một bộ dáng con là anh tốt tri kỷ.
Thấy hắn còn nhớ rõ mang quà tặng về cho Y Y, Kiều Hân vừa lòng gật gật đầu, vui mừng một hồi cuối cùng Tiểu Nhị không đàng hoàng rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện.
Nhưng Mục Đông Dương không dễ lừa như vậy, nhìn Mục Vân Tu trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Ông chỉ vào cô gái bên người con trai, tức giận nói, “Về nhà thăm em gái còn mang theo một đứa con gái làm gì? Lần này lại định xin mấy cái tài nguyên, con còn không nói rõ là bạn gái đi, người nào cũng ôm bên người!”
Nguyên bản vẫn luôn bị vắng vẻ làm lơ, Lưu Giai Di trong lòng liền không thoải mái, hiện tại lại bị ám chỉ không lên được mặt bàn, trong lòng liền càng tức giận.
Bởi vì tuổi trẻ mới vừa tiến vào giới giải trí không lâu, cảm xúc cùng biểu tình quản lý còn chưa đúng chỗ, không tự giác liền lộ ra vài phần.
Mục Đông Dương thấy thế, càng không vừa mắt.
Mục Vân Tu nhàn nhạt mà liếc liếc mắt một cái nhìn cô gái bên người.
Chỉ là một cái liếc mắt khinh phiêu phiêu như vậy, khiến cho Lưu Giai Di từ trong cảm xúc không cam lòng nào đó bừng tỉnh dậy, thân mình không khỏi cứng đờ.
Lúc này, cô ta đột nhiên nhớ tới địa vị của của chính mình.
Trên thực tế theo như lời Mục tiên sinh, cô ta gặp ba của Mục nhị thiếu xác thật là vì cầu tài nguyên, quan hệ của nhị thiếu và cô ta từ lúc bắt đầu đã được định rành mạch, đối mặt với cha mẹ nhị thiếu, ả thậm chí ngay cả một câu bác trai, bác gái cũng không kêu được, chỉ có thể quy quy củ củ kêu một tiếng “Mục tiên sinh”, “Mục phu nhân”.
Địa vị của bọn họ từ lúc bắt đầu đã không bình đẳng.
“Nhị thiếu, xin lỗi.” Lưu Giai Di cắn cắn cánh môi, tuy rằng trong lòng vẫn không cam lòng như cũ, thậm chí là khuất nhục, nhưng vẫn thành thật mà cúi đầu xin lỗi.
******
Chào đón editor mới nhà tụi tui nàooo, tui ưng ẻm cực luônnnn
Beta: Sơ Nặc
____________________________
Nói thật ra, đối với đề nghị của chồng, Kiều Hân không thể nào vui.
Nấu ăn cho bảo bảo ăn, nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa ăn thỏa mãn vô cùng đáng yêu, bà liền đặc biệt cao hứng.
Chỉ là bà cũng tự mình hiểu lấy, trù nghệ của mình kỳ thật cũng giống nhau, cho dù có đầu bếp hỗ trợ đem đồ ăn làm đến vô cùng đẹp mắt, hương vị cũng chỉ coi như ngon miệng, cách hương vị đều đầy đủ món ngon mỹ vị còn kém xa lắm.
Bất kể là bà hay là trù nghệ của đầu bếp, đều không tính là tốt.
Từ lương tâm người mẹ muốn cho con đều tốt nhất, cuối cùng chiến thắng đáy lòng về điểm này, Kiều Hân đồng ý với đề nghị của chồng.
Hai người thương lượng, người nào đó mất tích dài ngày bỗng nhiên xuất hiện.
“Mục tiên sinh anh tuấn, Kiều nữ sĩ thân ái, đã lâu không gặp, nhớ con không?” Mục Vân Tu ném hành lý xuống, duỗi tay liền ôm cái ôm thân mật với cha mẹ già.
Kết quả đều bị cha mẹ đồng thời chống lại.
“Dừng, lui ra phía sau!”
“Đừng mơ!”
Mục Vân Tu đỡ trán thở dài, “Tuyệt tình như vậy sao, con trai thật thương tâm.”
Nếu không phải động tác thần thái quá mức làm ra vẻ, chỉ nghe kia tiếng kêu u oán kia, thật đúng là sẽ cho rằng hắn thực sự thương tâm.
Mục Đông Dương lôi kéo vợ rời xa thằng con trai toàn thân không đứng đắn này, bộ dáng nho nhã ôn hòa không thấy đâu, lúc này trông mặt lại cực kỳ giống con trai lớn Mục Vân Xuyên.
“Sao đột nhiên lại trở về?”
“Trở về sao không gọi điện thoại thông báo trước?”
Trước kia trở về thì nói vội, nói không có thời gian, hiện tại đến lúc không tiếp đón thì lại trở về, nhìn thế nào cũng có ý xấu.
Mục Đông Dương nghĩ đến tính tình của gia hỏa này, nhịn không được mà đánh giá kỹ càng từ trên xuống dưới.
“Con không phải là lại gặp rắc rối đi.”
Mục Vân Tu nghiêm túc đứng thẳng lưng, mi dài chớp chớp, “Ba, ở trong mắt ba là con người như vậy sao?”
“Con còn có cái hình tượng gì nữa? Cũng chỉ có mấy đứa trẻ tuổi không hiểu chuyện mới tôn sùng con.” Ba Mục cười ha hả, thiếu điều trên trán viết ba chữ ‘ khinh bỉ con’.
Ông cho con trai một ánh mắt “Trong lòng con tự biết rõ ràng”.
[ mau nói, trở về làm gì? ]
Mục Vân Tu bất đắc dĩ buông tay, “Ba, lần này ba thật sự oan uổng con, không phải nói nhà ta muốn nhận nuôi một em gái nhỏ sao, là một phần tử của cái nhà này, nhị ca của em gái tương lai, dù sao cũng muốn trở về xem, không phải, nhìn đi, con còn mang quà về cho em gái.”
Mục Vân Tu lắc lắc túi xách trong tay, một bộ dáng con là anh tốt tri kỷ.
Thấy hắn còn nhớ rõ mang quà tặng về cho Y Y, Kiều Hân vừa lòng gật gật đầu, vui mừng một hồi cuối cùng Tiểu Nhị không đàng hoàng rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện.
Nhưng Mục Đông Dương không dễ lừa như vậy, nhìn Mục Vân Tu trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Ông chỉ vào cô gái bên người con trai, tức giận nói, “Về nhà thăm em gái còn mang theo một đứa con gái làm gì? Lần này lại định xin mấy cái tài nguyên, con còn không nói rõ là bạn gái đi, người nào cũng ôm bên người!”
Nguyên bản vẫn luôn bị vắng vẻ làm lơ, Lưu Giai Di trong lòng liền không thoải mái, hiện tại lại bị ám chỉ không lên được mặt bàn, trong lòng liền càng tức giận.
Bởi vì tuổi trẻ mới vừa tiến vào giới giải trí không lâu, cảm xúc cùng biểu tình quản lý còn chưa đúng chỗ, không tự giác liền lộ ra vài phần.
Mục Đông Dương thấy thế, càng không vừa mắt.
Mục Vân Tu nhàn nhạt mà liếc liếc mắt một cái nhìn cô gái bên người.
Chỉ là một cái liếc mắt khinh phiêu phiêu như vậy, khiến cho Lưu Giai Di từ trong cảm xúc không cam lòng nào đó bừng tỉnh dậy, thân mình không khỏi cứng đờ.
Lúc này, cô ta đột nhiên nhớ tới địa vị của của chính mình.
Trên thực tế theo như lời Mục tiên sinh, cô ta gặp ba của Mục nhị thiếu xác thật là vì cầu tài nguyên, quan hệ của nhị thiếu và cô ta từ lúc bắt đầu đã được định rành mạch, đối mặt với cha mẹ nhị thiếu, ả thậm chí ngay cả một câu bác trai, bác gái cũng không kêu được, chỉ có thể quy quy củ củ kêu một tiếng “Mục tiên sinh”, “Mục phu nhân”.
Địa vị của bọn họ từ lúc bắt đầu đã không bình đẳng.
“Nhị thiếu, xin lỗi.” Lưu Giai Di cắn cắn cánh môi, tuy rằng trong lòng vẫn không cam lòng như cũ, thậm chí là khuất nhục, nhưng vẫn thành thật mà cúi đầu xin lỗi.
******
Chào đón editor mới nhà tụi tui nàooo, tui ưng ẻm cực luônnnn