Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
"Muốn làm gì tùy cậu, nhưng giữ mạng lại!"
Long Roy vừa nghe thế, tức giận lớn tiếng "Tiểu Nguyệt là em gái của anh đó, sao anh lại có thể nói như vậy?"
Nhưng Tô Tử Kỳ không quay đầu, giọng nói vẫn lạnh băng "Điều tôi hận nhất trên đời này, chính là sự thật không thể chối cãi, Tô Như Nguyệt là em gái mình!"
Cố Thiên Tuấn đến tìm hắn, nói là Dương Lâm Tình đã mất tích!
Cố Thiên Tuấn nói, có thể là do cô làm, nhưng hắn không tin, hắn nhớ lại hôm qua, khi cô thân thiết kêu dì Hà, không cần phân biệt chủ tớ, mà cứ tự nhiên gọi thẳng tên cô.
Ánh mắt cô chân thành như vậy?
Nụ cười cô chân thật như vậy?
Hắn đã nghĩ cô thật sự thay đổi rồi!
Nhưng cô lại để hắn chứng kiến cảnh cô cùng Long Roy mờ mờ ám ám đi đâu đó, rồi lại để hắn chứng kiến cảnh Dương Lâm Tình bị hại như thế này, hỏi hắn sao không tức giận?
Cả người Tô Như Nguyệt run lên, nhìn bóng lưng Tô Tử Kỳ càng ngày càng xa, rồi không nhìn thấy nữa, cô sợ hãi mím chặt môi.
Hắn ghét em gái mình tới như vậy sao?
Sao hắn lại có thể nói như vậy?
Tuy cô không phải Tô Như Nguyệt trong truyện, nhưng nghe vẫn thấy đau lòng, nếu tự tai cô ấy nghe được, chẳng phải còn đau lòng hơn cô sao?
Giây phút này, cô cảm thấy mình thật sự đồng cảm với Tô Như Nguyệt trong truyện, ai có thể chịu nổi, hai người đàn ông mình yêu nhất, lại vì người con gái khác mà mặc kệ mình, bỏ rơi mình, làm tổn hại tới mình?
Cố Thiên Tuấn thấy vẻ mặt Tô Như Nguyệt tái nhợt, thì cười lạnh một tiếng "Sợ sao? Bây giờ mới biết sợ, không phải đã quá trễ rồi ư?"
Nói rồi, hắn đi đến, nắm lấy cổ áo của Tô Như Nguyệt bắt cô đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sát khí, như muốn giết người nhìn cô.
"Tôi đã cảnh cáo cô, không được làm hại Tình Nhi, nhưng cô vẫn không nghe lời, cô có biết kết quả không nghe lời, thì sẽ có hậu quả gì không?"
"Tôi không..." Tô Như Nguyệt nhìn hắn, muốn giải thích, thì bị Cố Thiên Tuấn bóp chặt cằm, khiến cô không thể nói.
Long Roy thấy thế, đi đến xô Cố Thiên Tuấn ra, chắn trước mặt Tô Như Nguyệt, lớn giọng "Tôi không cho ai bắt nạt Tiểu Nguyệt!"
Tô Như Nguyệt cảm thấy Long Roy thật có nghĩa khí, đứng trước khí thế bức người của Cố Thiên Tuấn, mà vẫn không sợ, muốn che chở cho cô, không uổng công là nam phụ cô thích nhất, còn vì hắn mà rơi nước mắt.
Cố Thiên Tuấn nghe thế, bật cười một cái "Dựa vào cậu sao?"
"Phải, là dựa vào tôi!"
Long Roy vừa dứt lời, thì một nắm đấm đã rơi vào mắt hắn, khiến người hắn lảo đảo, ngã qua một bên, Cố Thiên Tuấn bắt lấy cổ áo hắn, đấm thêm vài cái, khiến máu trong miệng hắn cứ thế mà chảy ra.
Cố Thiên Tuấn lạnh lùng vứt hắn qua một bên, vì Cố Thiên Tuấn dùng lực vô cùng lớn, nên Long Roy mơ màng ngã ra đất, đưa đôi mắt bất lực nhìn vào Tô Như Nguyệt, như một lời xin lỗi.
Cố Thiên Tuấn nhếch môi, nói "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì bản thân phải là kẻ mạnh!"
Tô Như Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, Cố Thiên Tuấn ra tay quá nhanh, làm cô không kịp phản ứng, khi thấy mặt Long Roy đầy máu, cô mới hoảng hốt chạy lại bên cạnh hắn, gấp gáp hỏi "Anh không sao chứ?"
Long Roy khó khắn nắm lấy tay cô, lắc đầu "Tiểu Nguyệt, đừng lo lắng, anh không sao!"
Cố Thiên Tuấn cười khẩy nhìn hai người tình chàng ý thiếp, mỉa mai "Chậc chậc, người ngoài nhìn vào, còn nghĩ tôi đang chia rẽ uyên ương đấy!"
Tô Như Nguyệt ghét nhất chính là thái độ chẳng xem ai ra gì này của Cố Thiên Tuấn, làm sao lúc trước cô có thể nghĩ hắn rất ngầu?
Làm rất đúng?
Cô đúng là điên rồi!
"Anh muốn sao?" Tô Như Nguyệt tức giận hỏi.
Ánh mắt Cố Thiên Tuần tràn đầy ý cười, nhẹ giọng "Muốn cô nhớ kỹ, đụng vào Tình Nhi, sẽ có kết quả như thế nào!"
Nói rồi đi đến, nắm chặt cổ tay Tô Như Nguyệt kéo lên, Long Roy thấy thế muốn đứng lên, thì bị Cố Thiên Tuấn đạp một cái, lại ngã ra đất.
Hắn đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn hai tên gác cửa lúc nãy "Giữ hắn lại cho tôi!"
Hai tên gác cửa đưa mắt nhìn nhau, không biết làm như thế nào, giọng Cố Thiên Tuấn lại vang lên đầy lạnh lùng "Nếu còn muốn sống, thì giữ hắn lại!" Lúc này hai tên gác cửa mới vội chạy đến, giữ Long Roy lại.
Tô Như Nguyệt thầm rủa trong lòng, quả nhiên là truyện ngôn tình, nam chính và nam phụ cùng lúc thích nữ chính, thì cả hai đều là bố làm to, nhà mặt phố, tôi nói một, cậu không được nói hai.
Long Roy dù sao cũng chỉ là một vai phụ mờ nhạt trong truyện, làm sao có thể so với nam phụ chính thức như Cố Thiên Tuấn?
Cố Thiên Tuấn lạnh lùng đẩy ngã Tô Như Nguyệt ra sàn đất lạnh lẽo, đưa mắt nhìn mấy tên bị Tô Tử Kỳ đánh, đến giờ chúng vẫn còn sợ hãi, lạnh giọng "Lúc nãy chúng mày làm thế nào với Tình Nhi, thì làm lại với cô ta y chang như vậy!"
Tô Như Nguyệt sợ hãi, tức giận hét "Anh điên à? Sao anh có thể làm như vậy?"
Cố Thiên Tuấn từ trên nhìn xuống, nhếch cao khóe môi, giọng đầy giễu cợt "Tôi đúng là điên rồi, mới để cô sống đến ngày hôm nay!"
Long Roy vừa nghe thế, tức giận lớn tiếng "Tiểu Nguyệt là em gái của anh đó, sao anh lại có thể nói như vậy?"
Nhưng Tô Tử Kỳ không quay đầu, giọng nói vẫn lạnh băng "Điều tôi hận nhất trên đời này, chính là sự thật không thể chối cãi, Tô Như Nguyệt là em gái mình!"
Cố Thiên Tuấn đến tìm hắn, nói là Dương Lâm Tình đã mất tích!
Cố Thiên Tuấn nói, có thể là do cô làm, nhưng hắn không tin, hắn nhớ lại hôm qua, khi cô thân thiết kêu dì Hà, không cần phân biệt chủ tớ, mà cứ tự nhiên gọi thẳng tên cô.
Ánh mắt cô chân thành như vậy?
Nụ cười cô chân thật như vậy?
Hắn đã nghĩ cô thật sự thay đổi rồi!
Nhưng cô lại để hắn chứng kiến cảnh cô cùng Long Roy mờ mờ ám ám đi đâu đó, rồi lại để hắn chứng kiến cảnh Dương Lâm Tình bị hại như thế này, hỏi hắn sao không tức giận?
Cả người Tô Như Nguyệt run lên, nhìn bóng lưng Tô Tử Kỳ càng ngày càng xa, rồi không nhìn thấy nữa, cô sợ hãi mím chặt môi.
Hắn ghét em gái mình tới như vậy sao?
Sao hắn lại có thể nói như vậy?
Tuy cô không phải Tô Như Nguyệt trong truyện, nhưng nghe vẫn thấy đau lòng, nếu tự tai cô ấy nghe được, chẳng phải còn đau lòng hơn cô sao?
Giây phút này, cô cảm thấy mình thật sự đồng cảm với Tô Như Nguyệt trong truyện, ai có thể chịu nổi, hai người đàn ông mình yêu nhất, lại vì người con gái khác mà mặc kệ mình, bỏ rơi mình, làm tổn hại tới mình?
Cố Thiên Tuấn thấy vẻ mặt Tô Như Nguyệt tái nhợt, thì cười lạnh một tiếng "Sợ sao? Bây giờ mới biết sợ, không phải đã quá trễ rồi ư?"
Nói rồi, hắn đi đến, nắm lấy cổ áo của Tô Như Nguyệt bắt cô đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sát khí, như muốn giết người nhìn cô.
"Tôi đã cảnh cáo cô, không được làm hại Tình Nhi, nhưng cô vẫn không nghe lời, cô có biết kết quả không nghe lời, thì sẽ có hậu quả gì không?"
"Tôi không..." Tô Như Nguyệt nhìn hắn, muốn giải thích, thì bị Cố Thiên Tuấn bóp chặt cằm, khiến cô không thể nói.
Long Roy thấy thế, đi đến xô Cố Thiên Tuấn ra, chắn trước mặt Tô Như Nguyệt, lớn giọng "Tôi không cho ai bắt nạt Tiểu Nguyệt!"
Tô Như Nguyệt cảm thấy Long Roy thật có nghĩa khí, đứng trước khí thế bức người của Cố Thiên Tuấn, mà vẫn không sợ, muốn che chở cho cô, không uổng công là nam phụ cô thích nhất, còn vì hắn mà rơi nước mắt.
Cố Thiên Tuấn nghe thế, bật cười một cái "Dựa vào cậu sao?"
"Phải, là dựa vào tôi!"
Long Roy vừa dứt lời, thì một nắm đấm đã rơi vào mắt hắn, khiến người hắn lảo đảo, ngã qua một bên, Cố Thiên Tuấn bắt lấy cổ áo hắn, đấm thêm vài cái, khiến máu trong miệng hắn cứ thế mà chảy ra.
Cố Thiên Tuấn lạnh lùng vứt hắn qua một bên, vì Cố Thiên Tuấn dùng lực vô cùng lớn, nên Long Roy mơ màng ngã ra đất, đưa đôi mắt bất lực nhìn vào Tô Như Nguyệt, như một lời xin lỗi.
Cố Thiên Tuấn nhếch môi, nói "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì bản thân phải là kẻ mạnh!"
Tô Như Nguyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, Cố Thiên Tuấn ra tay quá nhanh, làm cô không kịp phản ứng, khi thấy mặt Long Roy đầy máu, cô mới hoảng hốt chạy lại bên cạnh hắn, gấp gáp hỏi "Anh không sao chứ?"
Long Roy khó khắn nắm lấy tay cô, lắc đầu "Tiểu Nguyệt, đừng lo lắng, anh không sao!"
Cố Thiên Tuấn cười khẩy nhìn hai người tình chàng ý thiếp, mỉa mai "Chậc chậc, người ngoài nhìn vào, còn nghĩ tôi đang chia rẽ uyên ương đấy!"
Tô Như Nguyệt ghét nhất chính là thái độ chẳng xem ai ra gì này của Cố Thiên Tuấn, làm sao lúc trước cô có thể nghĩ hắn rất ngầu?
Làm rất đúng?
Cô đúng là điên rồi!
"Anh muốn sao?" Tô Như Nguyệt tức giận hỏi.
Ánh mắt Cố Thiên Tuần tràn đầy ý cười, nhẹ giọng "Muốn cô nhớ kỹ, đụng vào Tình Nhi, sẽ có kết quả như thế nào!"
Nói rồi đi đến, nắm chặt cổ tay Tô Như Nguyệt kéo lên, Long Roy thấy thế muốn đứng lên, thì bị Cố Thiên Tuấn đạp một cái, lại ngã ra đất.
Hắn đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn hai tên gác cửa lúc nãy "Giữ hắn lại cho tôi!"
Hai tên gác cửa đưa mắt nhìn nhau, không biết làm như thế nào, giọng Cố Thiên Tuấn lại vang lên đầy lạnh lùng "Nếu còn muốn sống, thì giữ hắn lại!" Lúc này hai tên gác cửa mới vội chạy đến, giữ Long Roy lại.
Tô Như Nguyệt thầm rủa trong lòng, quả nhiên là truyện ngôn tình, nam chính và nam phụ cùng lúc thích nữ chính, thì cả hai đều là bố làm to, nhà mặt phố, tôi nói một, cậu không được nói hai.
Long Roy dù sao cũng chỉ là một vai phụ mờ nhạt trong truyện, làm sao có thể so với nam phụ chính thức như Cố Thiên Tuấn?
Cố Thiên Tuấn lạnh lùng đẩy ngã Tô Như Nguyệt ra sàn đất lạnh lẽo, đưa mắt nhìn mấy tên bị Tô Tử Kỳ đánh, đến giờ chúng vẫn còn sợ hãi, lạnh giọng "Lúc nãy chúng mày làm thế nào với Tình Nhi, thì làm lại với cô ta y chang như vậy!"
Tô Như Nguyệt sợ hãi, tức giận hét "Anh điên à? Sao anh có thể làm như vậy?"
Cố Thiên Tuấn từ trên nhìn xuống, nhếch cao khóe môi, giọng đầy giễu cợt "Tôi đúng là điên rồi, mới để cô sống đến ngày hôm nay!"