Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
"Chu Tâm Ly, Ly trong Chia Ly!"
Tô Tử Kỳ khẽ nhíu mày, hắn không biết mình bị làm sao, nhưng khi nghe cô gái trước mặt có giọng nói giống Tô Như Nguyệt, nói lên lời này, tim hắn lại nhói lên.
"Sẽ không!" Tô Tử Kỳ buột miệng nói.
Chu Tâm Ly khó hiểu "Anh nói gì?"
Tô Tử Kỳ ngẩn ra một lúc lâu, rồi nhẹ giọng nói với Chu Tâm Ly, cũng như đang nói với chính mình "Sẽ không chia ly!" ngừng một lát, nghiêm túc nói tiếp "Cô và người cô yêu sau này, sẽ không chia ly!"
Chu Tâm Ly bật cười "Đó cũng chỉ là ý nghĩa một cái tên thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy!"
Tô Tử Kỳ cũng bật cười, hắn đúng là quá nghiêm túc rồi!
Bỗng nhiên người hắn cứng đơ, dừng hẳn bước chân lại, đưa tay sờ lên môi mình, hắn cười?
Hắn đang cười?
Đã bao nhiêu lâu rồi hắn chưa từng cười như thế này?
Chu Tâm Ly đang khiêu vũ cùng Tô Tử Kỳ, bỗng nhiên thấy hắn dừng hẳn bước chân lại, còn bày ra bộ dáng kỳ lạ như thế, định hỏi, thì một cặp đang khiêu vũ phía sau, không biết nhảy như thế nào, mà vai người phụ nữ phía sau đụng vào vai cô một cái mạnh, khiến cô ngã về phía trước.
Tô Tử Kỳ vẫn đang thất thần, nên không phản ứng kịp, bị Chu Tâm Ly ngã mạnh vào người, khiến hai người ngã ra đất, đương nhiên không có màn môi chạm môi như trong phim truyền hình, mà mặt Chu Tâm Ly đập thẳng vào vai Tô Tử Kỳ, răng môi va nhau, môi liền sưng lên bầm tím!
Chu Tâm Ly rên lên một tiếng, mất năm giây để hoàn hồn, rồi chống tay đứng dậy, quay người lại nhìn đôi nam nữ kia, tiện tay tháo chiếc mặt nạ vứt xuống đất, đau quá hóa giận, lớn tiếng "Không biết nhảy thì đừng nhảy!" rồi đưa tay lên xoa môi mếu máo "Đau lắm đấy!"
Đôi nam nữ thấy thế, có chút bối rối, nhưng sau đó liền cúi đầu xin lỗi!
Khoảnh khắc Chu Tâm Ly tháo mặt nạ ra, Long Roy mở to mắt, không dám tin, lẩm bẩm "Tiểu Nguyệt Nguyệt!"
Âu Gia Linh nhìn Chu Tâm Ly thở dài "Được tên kia cưng chiều riết, nên chả chịu nể ai mà!" Rồi cô quay sang nhìn thẩy vẻ mặt Long Roy liền bật cười "Sao? Bạn tôi rất đẹp có phải không?"
Nhưng Long Roy cứ mở to mắt nhìn vào Chu Tâm Ly, không đáp lời cô, cô bĩu môi "Có cần làm quá vậy không?"
Tô Tử Kỳ lúc này cũng đã đứng dậy, hắn đứng sau lưng Chu Tâm Ly, nghe Chu Tâm Ly mếu máo, y chang lúc Tô Như Nguyệt làm nũng với hắn, tâm hắn khẽ lay động, buột miệng hỏi "Đau lắm sao?"
Chu Tâm Ly nghe giọng nói của Tô Tử Kỳ phía sau, nhớ lại lúc nãy cô đè lên người hắn, chắc hắn cũng đau không kém, nên cô thu lại vẻ mặt mếu máo, quay người lại hỏi ngược lại hắn "Anh có thấy chỗ nào đau không?"
1 giây!
2 giây!
3 giây!
Từng giây, từng giây trôi qua, ước chừng một phút đã qua đi, Tô Tử Kỳ vẫn không trả lời cô, mà hắn lại cứ như thế nhìn cô chăm chăm, ánh mắt từ ngạc nhiên, vui mừng, rồi dịu dàng như nước, cô bị nhìn như vậy, cảm thấy có chút không quen, hắng giọng hỏi lại "Anh có thấy chỗ.." Nhưng cô còn chưa kịp dứt lời, người trước mặt đã dang tay kéo cô vào lòng ôm chầm.
"Nguyệt Nguyệt, anh rất nhớ em!"
Dứt lời hắn liền siết chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào người hắn, một chút kẽ hở cũng không để lọt ra, hắn không muốn thấy cô biến mất khỏi tầm mắt hắn nữa, hắn tìm đủ rồi, một năm qua hắn tìm đủ rồi, nếu đây là sự trả giá vì sự vô tâm trước đây của hắn, thì hắn cũng trả đủ rồi, hắn đã biết thế nào là đau lòng, thật sự là rất đau lòng!
Chu Tâm Ly thật sự không hiểu Tô Tử Kỳ đang nói gì, Âu Gia Linh muốn cô nhảy cùng người này, nói là cá cược gì đó, cô cũng đã nhảy cùng rồi, dù khoản thời gian đó hắn cứ nhìn chằm chằm cô, cô vẫn cố chịu đựng, nhưng đến mức này thì không chịu được nữa, nên liền vùng vẫy muốn thoát ra.
Âu Gia Linh sao lại nhìn trúng tên háo sắc như vậy chứ?
Tô Tử Kỳ cảm giác được cô đang vùng vẫy, nghĩ rằng hắn khiến cô đau, nên nới lỏng tay ra, một tay đưa lên xoa vết thương trên môi cô, nhẹ giọng "Nguyệt Nguyệt, sau này đừng đùa như thế nữa!"
Phải, đừng đùa như thế nữa!
Nếu cô cứ đùa như thế làm sao hắn chịu nổi?
Hắn không biết hắn có làm gì để cô giận hay không, mà cô lại đùa như thế để trả thù hắn, đột nhiên mất tích, đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên nói với hắn, tên cô là Ly, Ly trong Chia Ly?
Chia ly sao?
Nghĩ đến đây, mày Tô Tử Kỳ nhíu chặt, một lần nữa ôm cô vào lòng, nhưng lần này chỉ ôm nhẹ nhàng, như sợ cô đau, chỉ có như thế, hắn mới chắc chắn, cô đang đứng trước mặt hắn, cô đã quay về, hai người họ..cũng chưa từng chia ly!
Chu Tâm Ly không hiểu sao, với tính tình của cô, đáng lẽ khi hắn buông tay, cô phải tát hắn một cái mới đúng, nhưng khi hắn gọi 'Nguyệt Nguyệt' một cái tên xa lạ, không hiểu sao lòng cô lại dâng lên một cảm giác khó hiểu?
Nhưng khi hoàn hồn, lại thấy hắn ôm cô một lần nữa, lần này hắn ôm không chặt, nên cô có thể quay đầu nhìn xung quanh, cô nhìn vô một góc, thấy Âu Gia Linh đang giơ ngón tay cái mỉm cười với cô, rồi đảo mắt một lượt, thì thấy một số nhà báo chụp hai người họ, vẻ mặt thích thú, như ngày mai có đề tài tốt để lên báo vậy.
Tuy cô không biết thân phận người này, nhưng để cánh nhà báo thấy thích thú như vậy, chắc cũng là một nhân vật có tiếng, cô không thể lên báo được, càng không thể lên báo với một người đàn ông.
Lúc này Chu Tâm Ly mới hoàn hồn, giật mình đẩy mạnh Tô Tử Kỳ ra, tức giận mắng "Không ngờ anh lại là một tên háo sắc như vậy, tôi đã nhìn lầm anh!"
Tô Tử Kỳ ngạc nhiên khi bị cô đẩy ra, nhưng chỉ trong thoáng chốc liền bình thường trở lại, định đưa tay một lần nữa kéo cô vào lòng, nhưng lần này lại bị cô hất ra "Đừng chạm vào người tôi!"
Tô Tử Kỳ nhíu mày "Nguyệt Nguyệt, đừng đùa nữa, anh sẽ giận thật đấy!"
Chu Tâm Ly cười khẩy "Người nên giận là tôi mới đúng!" Rồi nghiêm túc nói "Nguyệt Nguyệt cái gì? Tôi không biết!" Nói rồi quay người bỏ đi.
Nhưng Tô Tử Kỳ đã nhanh tay kéo cô lại, cô vùng vẫy muốn thoát ra, Tô Tử Kỳ nắm càng chặt, giọng có chút giận "Nguyệt Nguyệt, em giận anh cái gì, thì có thể nói ra, đừng đùa như vậy, được không?"
Chu Tâm Ly thấy nhà báo càng chụp càng nhiều, cảm thấy tiêu đề trang nhất ngày mai còn ai ngoài mình nữa, liền giận dữ nhìn Tô Tử Kỳ lớn tiếng mắng "Đồ háo sắc điên khùng, mau buông tôi ra, Nguyệt Nguyệt cái gì chứ, tôi mới không thèm đùa với anh!"
Nhìn phản ứng kịch liệt của cô, Tô Tử Kỳ nhíu chặt mày, đây là lần đầu tiên cô nói như vậy với hắn, nhìn cô như vậy, giống như không nhận ra hắn vậy?
Đột nhiên Long Roy từ đầu chạy đến, nhìn Chu Tâm Ly lớn tiếng nói "Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao em có thể nói chuyện với anh Tử Kỳ như vậy? Em có biết anh ấy tìm em cực khổ như thế nào không?" Đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với cô như vậy.
Âu Gia Linh cũng chạy đến, liếc Long Roy "Không được lớn tiếng với A Ly!" Rồi nhìn thẳng Tô Tử Kỳ chậm rãi nói "Tôi không biết Nguyệt Nguyệt trong miệng các anh là ai, nhưng cô ấy chắc chắn không phải người đó, cô ấy tên Chu Tâm Ly, cô ấy sống ở Pháp, là bạn ở nước ngoài của tôi, là tôi dẫn cô ấy về đây để du lịch, và cô ấy có vị hôn phu rồi, nên chắc chắn không phải là người thiếu gia đây tìm đâu!" Cô nhìn xuống bàn tay Tô Tử Kỳ vẫn nắm chặt bàn tay Chu Tâm Ly nghiêm túc nói "Nên anh có thể buông tay được không? Đừng làm bạn tôi sợ!"
Từng câu, từng chữ của Âu Gia Linh, Tô Tử Kỳ nghe không sót chữ nào, mày hắn nhíu lại, làm sao có thể như vậy? Gương mặt này rõ ràng là Nguyệt Nguyệt của hắn mà?
Nhưng nhìn vẻ mặt tức giận có chút chán ghét của cô, người hắn khẽ run lên, rồi buông tay ra, cô có thể tức giận với hắn, nhưng ánh mắt căm ghét như thế, hắn chưa từng thấy bao giờ!
Tô Tử Kỳ vừa buông tay, Âu Gia Linh đã kéo Chu Tâm Ly quay người bỏ đi, Chu Tâm Ly hờn dỗi nói với Âu Gia Linh "Biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, mình đã không trốn về cùng cậu rồi, ngày mai mình mà lên trang nhất, thế nào anh ấy cũng biết cho mà xem!"
Tuy Chu Tâm Ly nói với Âu Gia Linh, nhưng Long Roy và Tô Tử Kỳ vẫn nghe thấy, anh ấy trong miệng cô, chắc là vị hôn phu của cô rồi, hắn cười chế giễu, hôn phu sao?
Long Roy nhìn theo bóng lưng Chu Tâm Ly khuất dần "Tại sao trên đời lại có giống nhau đến như vậy?"
Tô Tử Kỳ cũng nhìn theo bóng lưng Chu Tâm Ly, hờ hững trả lời "Trên đời chỉ có một người giống Nguyệt Nguyệt thôi!"
Long Roy sửng sốt "Là ai?"
Tô Tử Kỳ bước ra hướng cửa, thản nhiên trả lời "Anh trai duy nhất của Nguyệt Nguyệt, Tô Tử Kỳ!"
Long Roy thất thần trong giây lát, như đang phân tích lời Tô Tử Kỳ, rồi buột miệng thốt lên "Vậy người đó thật sự là Tiểu Nguyệt Nguyệt sao?"
Tô Tử Kỳ im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận!
Tô Tử Kỳ khẽ nhíu mày, hắn không biết mình bị làm sao, nhưng khi nghe cô gái trước mặt có giọng nói giống Tô Như Nguyệt, nói lên lời này, tim hắn lại nhói lên.
"Sẽ không!" Tô Tử Kỳ buột miệng nói.
Chu Tâm Ly khó hiểu "Anh nói gì?"
Tô Tử Kỳ ngẩn ra một lúc lâu, rồi nhẹ giọng nói với Chu Tâm Ly, cũng như đang nói với chính mình "Sẽ không chia ly!" ngừng một lát, nghiêm túc nói tiếp "Cô và người cô yêu sau này, sẽ không chia ly!"
Chu Tâm Ly bật cười "Đó cũng chỉ là ý nghĩa một cái tên thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy!"
Tô Tử Kỳ cũng bật cười, hắn đúng là quá nghiêm túc rồi!
Bỗng nhiên người hắn cứng đơ, dừng hẳn bước chân lại, đưa tay sờ lên môi mình, hắn cười?
Hắn đang cười?
Đã bao nhiêu lâu rồi hắn chưa từng cười như thế này?
Chu Tâm Ly đang khiêu vũ cùng Tô Tử Kỳ, bỗng nhiên thấy hắn dừng hẳn bước chân lại, còn bày ra bộ dáng kỳ lạ như thế, định hỏi, thì một cặp đang khiêu vũ phía sau, không biết nhảy như thế nào, mà vai người phụ nữ phía sau đụng vào vai cô một cái mạnh, khiến cô ngã về phía trước.
Tô Tử Kỳ vẫn đang thất thần, nên không phản ứng kịp, bị Chu Tâm Ly ngã mạnh vào người, khiến hai người ngã ra đất, đương nhiên không có màn môi chạm môi như trong phim truyền hình, mà mặt Chu Tâm Ly đập thẳng vào vai Tô Tử Kỳ, răng môi va nhau, môi liền sưng lên bầm tím!
Chu Tâm Ly rên lên một tiếng, mất năm giây để hoàn hồn, rồi chống tay đứng dậy, quay người lại nhìn đôi nam nữ kia, tiện tay tháo chiếc mặt nạ vứt xuống đất, đau quá hóa giận, lớn tiếng "Không biết nhảy thì đừng nhảy!" rồi đưa tay lên xoa môi mếu máo "Đau lắm đấy!"
Đôi nam nữ thấy thế, có chút bối rối, nhưng sau đó liền cúi đầu xin lỗi!
Khoảnh khắc Chu Tâm Ly tháo mặt nạ ra, Long Roy mở to mắt, không dám tin, lẩm bẩm "Tiểu Nguyệt Nguyệt!"
Âu Gia Linh nhìn Chu Tâm Ly thở dài "Được tên kia cưng chiều riết, nên chả chịu nể ai mà!" Rồi cô quay sang nhìn thẩy vẻ mặt Long Roy liền bật cười "Sao? Bạn tôi rất đẹp có phải không?"
Nhưng Long Roy cứ mở to mắt nhìn vào Chu Tâm Ly, không đáp lời cô, cô bĩu môi "Có cần làm quá vậy không?"
Tô Tử Kỳ lúc này cũng đã đứng dậy, hắn đứng sau lưng Chu Tâm Ly, nghe Chu Tâm Ly mếu máo, y chang lúc Tô Như Nguyệt làm nũng với hắn, tâm hắn khẽ lay động, buột miệng hỏi "Đau lắm sao?"
Chu Tâm Ly nghe giọng nói của Tô Tử Kỳ phía sau, nhớ lại lúc nãy cô đè lên người hắn, chắc hắn cũng đau không kém, nên cô thu lại vẻ mặt mếu máo, quay người lại hỏi ngược lại hắn "Anh có thấy chỗ nào đau không?"
1 giây!
2 giây!
3 giây!
Từng giây, từng giây trôi qua, ước chừng một phút đã qua đi, Tô Tử Kỳ vẫn không trả lời cô, mà hắn lại cứ như thế nhìn cô chăm chăm, ánh mắt từ ngạc nhiên, vui mừng, rồi dịu dàng như nước, cô bị nhìn như vậy, cảm thấy có chút không quen, hắng giọng hỏi lại "Anh có thấy chỗ.." Nhưng cô còn chưa kịp dứt lời, người trước mặt đã dang tay kéo cô vào lòng ôm chầm.
"Nguyệt Nguyệt, anh rất nhớ em!"
Dứt lời hắn liền siết chặt lấy cô, như muốn khảm cô vào người hắn, một chút kẽ hở cũng không để lọt ra, hắn không muốn thấy cô biến mất khỏi tầm mắt hắn nữa, hắn tìm đủ rồi, một năm qua hắn tìm đủ rồi, nếu đây là sự trả giá vì sự vô tâm trước đây của hắn, thì hắn cũng trả đủ rồi, hắn đã biết thế nào là đau lòng, thật sự là rất đau lòng!
Chu Tâm Ly thật sự không hiểu Tô Tử Kỳ đang nói gì, Âu Gia Linh muốn cô nhảy cùng người này, nói là cá cược gì đó, cô cũng đã nhảy cùng rồi, dù khoản thời gian đó hắn cứ nhìn chằm chằm cô, cô vẫn cố chịu đựng, nhưng đến mức này thì không chịu được nữa, nên liền vùng vẫy muốn thoát ra.
Âu Gia Linh sao lại nhìn trúng tên háo sắc như vậy chứ?
Tô Tử Kỳ cảm giác được cô đang vùng vẫy, nghĩ rằng hắn khiến cô đau, nên nới lỏng tay ra, một tay đưa lên xoa vết thương trên môi cô, nhẹ giọng "Nguyệt Nguyệt, sau này đừng đùa như thế nữa!"
Phải, đừng đùa như thế nữa!
Nếu cô cứ đùa như thế làm sao hắn chịu nổi?
Hắn không biết hắn có làm gì để cô giận hay không, mà cô lại đùa như thế để trả thù hắn, đột nhiên mất tích, đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên nói với hắn, tên cô là Ly, Ly trong Chia Ly?
Chia ly sao?
Nghĩ đến đây, mày Tô Tử Kỳ nhíu chặt, một lần nữa ôm cô vào lòng, nhưng lần này chỉ ôm nhẹ nhàng, như sợ cô đau, chỉ có như thế, hắn mới chắc chắn, cô đang đứng trước mặt hắn, cô đã quay về, hai người họ..cũng chưa từng chia ly!
Chu Tâm Ly không hiểu sao, với tính tình của cô, đáng lẽ khi hắn buông tay, cô phải tát hắn một cái mới đúng, nhưng khi hắn gọi 'Nguyệt Nguyệt' một cái tên xa lạ, không hiểu sao lòng cô lại dâng lên một cảm giác khó hiểu?
Nhưng khi hoàn hồn, lại thấy hắn ôm cô một lần nữa, lần này hắn ôm không chặt, nên cô có thể quay đầu nhìn xung quanh, cô nhìn vô một góc, thấy Âu Gia Linh đang giơ ngón tay cái mỉm cười với cô, rồi đảo mắt một lượt, thì thấy một số nhà báo chụp hai người họ, vẻ mặt thích thú, như ngày mai có đề tài tốt để lên báo vậy.
Tuy cô không biết thân phận người này, nhưng để cánh nhà báo thấy thích thú như vậy, chắc cũng là một nhân vật có tiếng, cô không thể lên báo được, càng không thể lên báo với một người đàn ông.
Lúc này Chu Tâm Ly mới hoàn hồn, giật mình đẩy mạnh Tô Tử Kỳ ra, tức giận mắng "Không ngờ anh lại là một tên háo sắc như vậy, tôi đã nhìn lầm anh!"
Tô Tử Kỳ ngạc nhiên khi bị cô đẩy ra, nhưng chỉ trong thoáng chốc liền bình thường trở lại, định đưa tay một lần nữa kéo cô vào lòng, nhưng lần này lại bị cô hất ra "Đừng chạm vào người tôi!"
Tô Tử Kỳ nhíu mày "Nguyệt Nguyệt, đừng đùa nữa, anh sẽ giận thật đấy!"
Chu Tâm Ly cười khẩy "Người nên giận là tôi mới đúng!" Rồi nghiêm túc nói "Nguyệt Nguyệt cái gì? Tôi không biết!" Nói rồi quay người bỏ đi.
Nhưng Tô Tử Kỳ đã nhanh tay kéo cô lại, cô vùng vẫy muốn thoát ra, Tô Tử Kỳ nắm càng chặt, giọng có chút giận "Nguyệt Nguyệt, em giận anh cái gì, thì có thể nói ra, đừng đùa như vậy, được không?"
Chu Tâm Ly thấy nhà báo càng chụp càng nhiều, cảm thấy tiêu đề trang nhất ngày mai còn ai ngoài mình nữa, liền giận dữ nhìn Tô Tử Kỳ lớn tiếng mắng "Đồ háo sắc điên khùng, mau buông tôi ra, Nguyệt Nguyệt cái gì chứ, tôi mới không thèm đùa với anh!"
Nhìn phản ứng kịch liệt của cô, Tô Tử Kỳ nhíu chặt mày, đây là lần đầu tiên cô nói như vậy với hắn, nhìn cô như vậy, giống như không nhận ra hắn vậy?
Đột nhiên Long Roy từ đầu chạy đến, nhìn Chu Tâm Ly lớn tiếng nói "Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao em có thể nói chuyện với anh Tử Kỳ như vậy? Em có biết anh ấy tìm em cực khổ như thế nào không?" Đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với cô như vậy.
Âu Gia Linh cũng chạy đến, liếc Long Roy "Không được lớn tiếng với A Ly!" Rồi nhìn thẳng Tô Tử Kỳ chậm rãi nói "Tôi không biết Nguyệt Nguyệt trong miệng các anh là ai, nhưng cô ấy chắc chắn không phải người đó, cô ấy tên Chu Tâm Ly, cô ấy sống ở Pháp, là bạn ở nước ngoài của tôi, là tôi dẫn cô ấy về đây để du lịch, và cô ấy có vị hôn phu rồi, nên chắc chắn không phải là người thiếu gia đây tìm đâu!" Cô nhìn xuống bàn tay Tô Tử Kỳ vẫn nắm chặt bàn tay Chu Tâm Ly nghiêm túc nói "Nên anh có thể buông tay được không? Đừng làm bạn tôi sợ!"
Từng câu, từng chữ của Âu Gia Linh, Tô Tử Kỳ nghe không sót chữ nào, mày hắn nhíu lại, làm sao có thể như vậy? Gương mặt này rõ ràng là Nguyệt Nguyệt của hắn mà?
Nhưng nhìn vẻ mặt tức giận có chút chán ghét của cô, người hắn khẽ run lên, rồi buông tay ra, cô có thể tức giận với hắn, nhưng ánh mắt căm ghét như thế, hắn chưa từng thấy bao giờ!
Tô Tử Kỳ vừa buông tay, Âu Gia Linh đã kéo Chu Tâm Ly quay người bỏ đi, Chu Tâm Ly hờn dỗi nói với Âu Gia Linh "Biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, mình đã không trốn về cùng cậu rồi, ngày mai mình mà lên trang nhất, thế nào anh ấy cũng biết cho mà xem!"
Tuy Chu Tâm Ly nói với Âu Gia Linh, nhưng Long Roy và Tô Tử Kỳ vẫn nghe thấy, anh ấy trong miệng cô, chắc là vị hôn phu của cô rồi, hắn cười chế giễu, hôn phu sao?
Long Roy nhìn theo bóng lưng Chu Tâm Ly khuất dần "Tại sao trên đời lại có giống nhau đến như vậy?"
Tô Tử Kỳ cũng nhìn theo bóng lưng Chu Tâm Ly, hờ hững trả lời "Trên đời chỉ có một người giống Nguyệt Nguyệt thôi!"
Long Roy sửng sốt "Là ai?"
Tô Tử Kỳ bước ra hướng cửa, thản nhiên trả lời "Anh trai duy nhất của Nguyệt Nguyệt, Tô Tử Kỳ!"
Long Roy thất thần trong giây lát, như đang phân tích lời Tô Tử Kỳ, rồi buột miệng thốt lên "Vậy người đó thật sự là Tiểu Nguyệt Nguyệt sao?"
Tô Tử Kỳ im lặng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận!