Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ngày kế tiếp vị bảo mẫu trẻ tuổi lại trang điểm ăn mặc quyến rũ, đến tận lúc trời tối đen mới đi tẩy trang, sau khi dùng kem tẩy trang bôi mặt, một trận cay xé ập đến, nhất là hai mắt sưng tới không cách nào mở ra.
Dùng nước rửa cũng không làm mất đi cảm giác cay nóng, cô bảo mẫu liền chạy nhanh đến phòng bếp lấy túi chườm nước đá đắp lên khuôn mặt, mới làm dịu đi đôi chút bỏng rát trên mặt.
Cửa phòng lúc này mở ra, rốt cục hôm nay Phương Tử Ngôn về nhà thật sớm, cậu làm như không nhìn thấy cô bảo mẫu, ngồi vào ghế sa lon, im lặng chơi ipad.
Cô bảo mẫu cả giận nói " Kem tẩy trang này bỏ thêm cái gì? Chẳng lẽ là em gái cậu làm?"
Phương Tử Ngôn ngay cả liếc mắt cũng không nhìn vị bảo mẫu, thản nhiên nói
" Em ấy chưa đủ trình độ đó, việc cần làm thì cô luôn tránh né, nếu không sao bị như vậy"
Cô bảo mẫu mở to đôi mắt sưng húp, hùng hăng nhìn trừng trừng Phương Tử Ngôn
" Là cậu, nhất định là cậu làm, cô đây phải đánh chết tên súc sinh này "
Cô bảo mẫu giơ tay chụp về phía mặt Phương Tử Ngôn, cậu đột nhiên ngẩng đầu, bình thản đối diện cô bảo mẫu, trên mặt không một tia gợn sóng.
Cô bảo mẫu trẻ tuổi tay vẫn giữa yên không cách nào đánh xuống, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phương Tử Ngôn, một cảm giác sợ hãi từ trong lòng dâng lên, mặc dù Phương Tử Ngôn còn nhỏ tuổi, trên người lại tỏa ra khí chất lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cũng làm người khác sợ hãi giống như ma quỷ
Phương Tử Ngôn tắt ipad, đứng dậy rời khỏi phòng khách " Cô nên thấy may mắn khi tôi chỉ bỏ thêm vào đó là nước ớt bình thường, mà không phải là keo dán hay thuốc độc. Ngày mai không cần tới, cô bị đuổi việc "
Cô bảo mẫu sửng sốt một hồi lâu, sau đó bước về phía cửa vừa đi vừa mắng
" Đừng tưởng cô đây đi rồi thì thoải mái, em gái ngươi chưa ăn gì, để cho đói chết hai con quỷ nhỏ "
Cô bảo mẫu đi rồi, Phương Tử Ngôn đi đến mở tủ lạnh, chọn chút thức ăn hữu dụng mang tới phòng bếp. Bé Hân Ngữ vui vẻ đi theo phía sau anh trai, bé hiếu kỳ tự nói.
" Anh, anh muốn làm gì ?"
Phương Tử Ngôn hỏi " Có đói bụng hay không?"
Bé Hân Ngữ xoa xoa bụng, nhìn anh trai gật đầu " Đói, đói "
" Đói thì ra ngoài xem tivi, không nên đứng đây vướng víu tay chân "
Bé Hân Ngữ không thể làm gì khác là tiếp tục xem tivi, sau một hồi đột nhiên ngửi được mùi thức ăn thơm phức, vội vã hướng phòng bếp chạy tới.
Trên bàn ăn bày hai món mặn một canh, nhìn bền ngoài thức ăn rốt cục đạt đến trong truyền thuyết " mọi thứ đen thùi ", nhưng vẫn còn điểm mùi vị của tiêu.
Phương Tử Ngôn bước đến, đặt hai chén cơm lên bàn, trên người cậu đeo chiếc tạp dề lớn, nhìn chẳng ra hình dạng gì.
Vẻ mặt bé Hân Ngữ đầy kinh ngạc nói " Đều là anh hai làm?"
Phương Tử Ngôn nghiêm mặt nói " Ăn cơm, không cho phép nói không thể ăn "
Bé Hân Ngữ gắp miếng nấm bỏ vô miệng nhai nhai, một lúc lâu không nói tiếng nào.
Phương Tử Ngôn có chút khẩn trương hỏi bé. " Thực sự ăn không được có thể nhả ra "
Bé Hân Ngữ đột nhiên nuốt xuống, vui vẻ nói. " Thức ăn ngon quá!"
Phương Tử Ngôn hoài nghi bé là muốn gạt mình, những thức ăn trên cậu đều thử qua, mặc dù có mang mùi khét, nhưng vẫ ăn được. Nếu Hân Ngữ thức sự không muốn ăn, cậu sẽ đem toàn bộ đi đổ, trực tiếp gọi thức ăn bên ngoài cho Hân Ngữ.
Nhưng bé Hân Ngữ ăn rất vui vẻ, còn khoái trá cầm chiếc đũa gõ nhịp, đem chén cơm ăn sạch sẽ, sau khi ăn xong, bưng ghế đẩu đến trước mặt Phương Tử Ngôn, leo lên đứng cao bằng với cậu, Phương Tử Ngôn vừa định hỏi bé muốn làm cái gì, thì bé Hân Ngữ đột nhiên nghiêng người qua hôn lên gương mặt anh trai một cái.
Phương Tử Ngôn ngạc nhiên xoay qua, nụ hôn bất ngờ dừng lại trên môi cậu, cái miệng nhỏ nhắn của bé Hân Ngữ như trái cây mát lạnh, cảm giác khi chạm vào vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Bé Hân Ngữ cũng không thấy có gì không đúng, âm thanh mềm nhũn nói. " Cám ơn anh hai " sau đó đầy sức sống trở về phòng.
Phương Tử Ngôn mím môi, đứng yên một lúc lâu, mới hoàn hồn hít một hơi dài, cậu đang suy nghĩ, thức sự muốn đem bản lĩnh nấu ăn luyện thật tốt ...
Dùng nước rửa cũng không làm mất đi cảm giác cay nóng, cô bảo mẫu liền chạy nhanh đến phòng bếp lấy túi chườm nước đá đắp lên khuôn mặt, mới làm dịu đi đôi chút bỏng rát trên mặt.
Cửa phòng lúc này mở ra, rốt cục hôm nay Phương Tử Ngôn về nhà thật sớm, cậu làm như không nhìn thấy cô bảo mẫu, ngồi vào ghế sa lon, im lặng chơi ipad.
Cô bảo mẫu cả giận nói " Kem tẩy trang này bỏ thêm cái gì? Chẳng lẽ là em gái cậu làm?"
Phương Tử Ngôn ngay cả liếc mắt cũng không nhìn vị bảo mẫu, thản nhiên nói
" Em ấy chưa đủ trình độ đó, việc cần làm thì cô luôn tránh né, nếu không sao bị như vậy"
Cô bảo mẫu mở to đôi mắt sưng húp, hùng hăng nhìn trừng trừng Phương Tử Ngôn
" Là cậu, nhất định là cậu làm, cô đây phải đánh chết tên súc sinh này "
Cô bảo mẫu giơ tay chụp về phía mặt Phương Tử Ngôn, cậu đột nhiên ngẩng đầu, bình thản đối diện cô bảo mẫu, trên mặt không một tia gợn sóng.
Cô bảo mẫu trẻ tuổi tay vẫn giữa yên không cách nào đánh xuống, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phương Tử Ngôn, một cảm giác sợ hãi từ trong lòng dâng lên, mặc dù Phương Tử Ngôn còn nhỏ tuổi, trên người lại tỏa ra khí chất lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cũng làm người khác sợ hãi giống như ma quỷ
Phương Tử Ngôn tắt ipad, đứng dậy rời khỏi phòng khách " Cô nên thấy may mắn khi tôi chỉ bỏ thêm vào đó là nước ớt bình thường, mà không phải là keo dán hay thuốc độc. Ngày mai không cần tới, cô bị đuổi việc "
Cô bảo mẫu sửng sốt một hồi lâu, sau đó bước về phía cửa vừa đi vừa mắng
" Đừng tưởng cô đây đi rồi thì thoải mái, em gái ngươi chưa ăn gì, để cho đói chết hai con quỷ nhỏ "
Cô bảo mẫu đi rồi, Phương Tử Ngôn đi đến mở tủ lạnh, chọn chút thức ăn hữu dụng mang tới phòng bếp. Bé Hân Ngữ vui vẻ đi theo phía sau anh trai, bé hiếu kỳ tự nói.
" Anh, anh muốn làm gì ?"
Phương Tử Ngôn hỏi " Có đói bụng hay không?"
Bé Hân Ngữ xoa xoa bụng, nhìn anh trai gật đầu " Đói, đói "
" Đói thì ra ngoài xem tivi, không nên đứng đây vướng víu tay chân "
Bé Hân Ngữ không thể làm gì khác là tiếp tục xem tivi, sau một hồi đột nhiên ngửi được mùi thức ăn thơm phức, vội vã hướng phòng bếp chạy tới.
Trên bàn ăn bày hai món mặn một canh, nhìn bền ngoài thức ăn rốt cục đạt đến trong truyền thuyết " mọi thứ đen thùi ", nhưng vẫn còn điểm mùi vị của tiêu.
Phương Tử Ngôn bước đến, đặt hai chén cơm lên bàn, trên người cậu đeo chiếc tạp dề lớn, nhìn chẳng ra hình dạng gì.
Vẻ mặt bé Hân Ngữ đầy kinh ngạc nói " Đều là anh hai làm?"
Phương Tử Ngôn nghiêm mặt nói " Ăn cơm, không cho phép nói không thể ăn "
Bé Hân Ngữ gắp miếng nấm bỏ vô miệng nhai nhai, một lúc lâu không nói tiếng nào.
Phương Tử Ngôn có chút khẩn trương hỏi bé. " Thực sự ăn không được có thể nhả ra "
Bé Hân Ngữ đột nhiên nuốt xuống, vui vẻ nói. " Thức ăn ngon quá!"
Phương Tử Ngôn hoài nghi bé là muốn gạt mình, những thức ăn trên cậu đều thử qua, mặc dù có mang mùi khét, nhưng vẫ ăn được. Nếu Hân Ngữ thức sự không muốn ăn, cậu sẽ đem toàn bộ đi đổ, trực tiếp gọi thức ăn bên ngoài cho Hân Ngữ.
Nhưng bé Hân Ngữ ăn rất vui vẻ, còn khoái trá cầm chiếc đũa gõ nhịp, đem chén cơm ăn sạch sẽ, sau khi ăn xong, bưng ghế đẩu đến trước mặt Phương Tử Ngôn, leo lên đứng cao bằng với cậu, Phương Tử Ngôn vừa định hỏi bé muốn làm cái gì, thì bé Hân Ngữ đột nhiên nghiêng người qua hôn lên gương mặt anh trai một cái.
Phương Tử Ngôn ngạc nhiên xoay qua, nụ hôn bất ngờ dừng lại trên môi cậu, cái miệng nhỏ nhắn của bé Hân Ngữ như trái cây mát lạnh, cảm giác khi chạm vào vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Bé Hân Ngữ cũng không thấy có gì không đúng, âm thanh mềm nhũn nói. " Cám ơn anh hai " sau đó đầy sức sống trở về phòng.
Phương Tử Ngôn mím môi, đứng yên một lúc lâu, mới hoàn hồn hít một hơi dài, cậu đang suy nghĩ, thức sự muốn đem bản lĩnh nấu ăn luyện thật tốt ...