Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Từng người đấu trí
Tiểu nha hoàn kia bị Lý Tu Bách quát mắng làm cho chân tay nàng ta liền trở nên run rẩy, theo sau lập tức quỳ xuống, giọng run run nói: " Là, là Tam tiểu thư bảo, bảo nô tì nói với Thuần Vu thế tử rằng, đa tạ thế tử đã ra tay cứu giúp tiểu thư. Lại, lại còn bảo nô tì nói với lão gia, chuyện rơi xuống nước tối hôm này, làm cho y phục tiểu thư đều bị ướt đẫm còn phơi bày cảnh xuân trước mặt nam tử. Tiểu thư cảm thấy bản thân mình đã mất hết danh tiết, cho nên tiểu thư muốn, muốn xuống tóc xuất gia làm ni cô, cầu xin lão gia đồng ý."
Sau khi Lý Duy Nguyên nghe xong, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh dường như hắn đã sớm biết Lý Lệnh Yến sẽ nói những lời này.
Còn Lý Lệnh Uyển thì cảm thấy chuyện này thực hoang đường, nhưng còn nhân vật chính của câu chuyên này Thuần Vu Kỳ lại càng bình tĩnh hơn.
Thậm chí Thuần Vu Kỳ còn nhếch môi cười vẫn muốn xoay người rời đi, nhưng trong đầu hắn biết rõ có lẽ bản thân mình sẽ không thể dễ dàng rời khỏi đây như vậy.
Còn vị phụ thân Lý Tu Bách này đối xử với Lý Lệnh Yến vô cùng yêu thương, vừa nghe tiểu nha hoàn nói như thế, hắn lập tức biến sắc, lên tiếng: " Nữ nhi của ta ơi! Sao con lại suy nghĩ ngốc nghếch thế này."
Hắn liền muốn đi đến khuyên can Lý Lệnh Yến, chỉ là lúc này lão thái thái lại cất lời: " Quay lại đây."
Làm sao lão thái thái không nhìn thấu tâm tư của Lý Lệnh Yến. Quả thực nàng rất biết cách thể hiện trong lời nói.
Thứ nhất nàng thể hiện lòng cảm kích của mình đối với Thuần Vu Kỳ, chẳng phải là vì muốn Thuần Vu Kỳ phải chịu trách nhiệm với mình sao, cho nên nàng mới đem danh tiết của mình ra đánh cược?
Lại còn nói đến chuyện y phục bị ướt, làm cho cơ thể phơi bày ra trước mặt nam tử xa lạ, còn bảo muốn xuất gia làm ni cô.
Còn thứ hai, tuy rằng nàng một chữ cũng không nhắc tới danh tính của Thuần Vu Kỳ, nhưng một khi nàng đã bảo người khác nói ra như vậy, chắc hẳn mọi người ở đây đều biết nàng đang ám chỉ nam tử đó là ai.
Hơn nữa nếu nam tử đó không đồng ý chịu trách nhiệm thì nàng lại dùng cách đòi xuất gia làm ni cô để ép người nam tử đó phải lấy mình.
Cho nên không muốn nàng xuất gia làm ni cô, thì cách giữ danh tiết tốt nhất là gì?
Trong lòng lão thái thái thầm cười, quả nhiên bà không nhìn lầm người đứa cháu gái này của bà thực lợi hại.
Mặc dù bà có chút vui mừng nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, ngược lại còn trầm giọng mở miệng nói với Thuần Vu Kỳ: " Ta có thể mạo mụi mời thế tử đến nơi của ta dùng một tách trà, có được không?"
Sau đó Thuần Vu Kỳ mỉm cười, đáp lại: " Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Lý Duy Nguyên nắm tay Lý Lệnh Uyển, trong giọng nói của hắn cũng mang theo một chút ý cười, cũng có một chút khinh thường: " Nào, chúng ta đi xem kịch hay thôi."
Lý Lệnh Uyển...
Hiện tại trong đầu nàng thầm suy nghĩ, rốt cuộc Lý Duy Nguyên, Thuần Vu Kỳ, cùng Lý Lệnh Yến, ba người bọn họ muốn giở trò gì nữa đây?
Trong đầu bọn họ đang suy tính điều gì vậy? Vì thế nàng liền đi theo Lý Duy Nguyên tiến về thiện phòng của lão thái thái, phòng của lão thái thái rất rộng không giống như phòng của vãn bối bọn họ.
Bên cạnh cửa sổ còn có một cây hoa sơn trà thật to, gió đêm thổi qua những cánh hoa làm cho hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Dù sao lão thái thái cũng đã lớn tuổi cũng coi như là tiền bối, hơn nữa bà lại là chủ còn Thuần Vu Kỳ chỉ là khách.
Vì thế hai người liền ngồi trên hai cái ghế gỗ thấp đối diện nhau. Ghế gỗ thấp này thường dùng cho cho các tăng nhân trong chùa ngồi thiền, chúng được làm từ gỗ thượng hạng.
Bởi vì các tăng nhân tin rằng khi ngồi thiền trên những chiếc ghế như thế này sẽ tạo cho bọn họ cảm giác thoải mái, dễ tập trung tinh thần hơn.
Tất nhiên khi Lý Lệnh Uyển nhìn Thuần Vu Kỳ ngồi xếp bằng ngồi trên ghế, trong lòng nàng thầm cảm thán, nếu bây giờ đầu Thuần Vu Kỳ cũng cạo trọc, tay cầm thêm một tràng hạt nữa, thực sự bộ dạng của hắn giống y như một vị cao tăng đắc đạo.
Lúc này trong phòng cũng không có nhiều ghế gỗ thấp, cho nên lão thái thái chỉ định theo vai vế, trưởng bối thì được ngồi ghế dựa, còn các tôn bối chỉ có thể đứng thôi. Vì thế nha hoàn lập tức đem ghế đến cho đám người Lý Tu Bách.
Hôm nay trong đám tôn bối chỉ thiếu mình Lý Duy Hoa. Hai hôm trước Lý Duy Hoa không biết đã ăn trúng thức ăn gì không sạch sẽ, cho nên nó liền bị đau bụng, vì thế lão thái thái không muốn dẫn nó theo.
Hiện tại Lý Lệnh Yến, Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Quyên đã quay trở về phòng thay đồ. Cho nên trong phòng này chỉ còn có Lý Duy Nguyên, Lý Duy Lăng, Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Lương mà thôi.
Chỉ là Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển đến đây với tâm trạng xem kịch vui, còn Lý Duy Lăng và Lý Duy Lương vốn dĩ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người bọn họ không biết đêm hôm khuya khoắt lão thái thái bảo bọn họ đến đây làm gì.
Sau khi đám người bọn họ ổn định chỗ ngồi tiểu nha hoàn liền dâng trà lên.
Thuần Vu Kỳ cầm tách trà uống một ngụm, theo sau hắn đặt tách trà lên bàn, nhẹ phẩy tay áo, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về lão thái thái nói: " Lão thái thái mời tại hạ đến đây là có chuyện gì muốn nói?"
Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, cho nên cũng không cần dài dòng làm gì.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của Thuần Vu Kỳ cầm lòng không được liền thầm khen một tiếng xuất sắc!
Trong lòng nàng lại thầm nghĩ. Quả thực phong độ của Thuần Vu Kỳ cực kỳ thanh tao, ung dung cùng lịch sự.
Thật không uổng công bản thân mình lúc trước miêu tả về hắn tốt đẹp như vậy. Lúc này nàng chợt có cảm giác như đang tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình lớn lên, quả là làm cho người mẩu thân như nàng cực kỳ tự hào nha.
Nhưng đáng tiếc nàng chưa kịp cảm thấy tự hào, thì Lý Duy Nguyên đã nghiêng người chặn tầm nhìn của nàng.
Thực sự nàng đang vô cùng hào hứng kia mà, nàng muốn xem xem rốt cuộc Thuần Vu Kỳ sẽ đối phó với lão thái thái như thế nào.
Cho nên nàng liền giơ tay đẩy Lý Duy Nguyên sang một bên. Chỉ là khi nàng giơ tay lên thì hắn lập tức nắm lấy tay nàng, đồng thời hắn cũng dùng giọng điệu uỷ khất gọi tên nàng: " Uyển Uyển."
Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình đã phát sinh ảo giác. Bởi vì khi nàng nghe thấy Lý Duy Nguyên gọi mình một tiếng như vậy, dường như bên trong có chút uỷ khuất.
Hắn ủy khuất cái gì kia chứ? Sau đó nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng liền thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, một đôi mắt sâu không thấy đáy giống như có thể hút người vào bên trong.
Lúc này ánh nến lại chiếu lên trên người hắn, càng tô điểm thêm vẻ tuấn tú của hắn, thực sự trên thế gian này không ai có thể sánh bằng.
Lý Lệnh Uyển có chút bất ngờ, vì thế nhất thời nàng chỉ tập trung nhìn hắn cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nhìn về Thuần Vu Kỳ nữa.
Lý Duy Nguyên đã đạt được mục đích của mình, cho nên trong mắt thể hiện một chút ý cười, ôn nhu gọi nàng một tiếng: " Uyển Uyển."
Nghe hắn gọi mình như vậy, trong lòng nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó cọ nhẹ vào trái tim, có một loại cảm giác rất kỳ lạ khiến toàn thân nàng có chút tê dại.
Mà cảm giác tê dại này lại làm nàng hoảng hốt, trong nháy mắt nàng nghĩ rằng, giờ phút này ngoài nàng ra thì Lý Duy Nguyên sẽ không để ai vào mắt nữa.
Hiện tại lão thái thái vẫn còn đang trò chuyện khách sao cùng Thuần Vu Kỳ, bà nói cảm tạ hắn đã ra tay cứu giúp Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên.
Thuần Vu Kỳ sau khi nghe lão thái thái nói như vậy, hắn cười như không cười, chờ sau khi lão thái thái nói xong những lời đó, bỗng nhiên hắn chợt nhíu mày, không chút để ý nói: " Tại hạ không dám nhận. Kỳ thật người cứu bọn họ không phải là tại hạ, mà là hộ vệ của tại hạ."
Nghe xong lão thái thái chợt sửng sốt. Lời nói này của Thuần Vu Kỳ thực là xảo quyệt, rõ ràng là hắn cố ý phủi sạch trách nhiệm đây mà.
Nhưng lão thái thái cũng là một người có đầu óc, sau khi bà sửng sốt một lúc liền phản ứng lại, trên mặt mang theo ý cười nói: " Nếu không có mệnh lệnh của thế tử thì hộ vệ của ngài cũng sẽ không ra tay cứu các nàng. Cho nên ta vẫn muốn đa tạ thế tử vì đã cứu giúp bọn họ."
" Sự cảm kích của lão thái thái, tại hạ không dám nhận." Thuần Vu Kỳ vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ tay áo của mình, hắn cười khẽ nói tiếp: " Vừa rồi khi hộ vệ của tại hạ ra tay cứu bọn họ, tại hạ vẫn luôn đứng bên cạnh trò chuyên cùng Lý đại nhân và Tứ tiểu thư. Tại hạ chưa từng bước tới nơi đó. Sau đó thì lão thái thái cùng Lý thị lang đi tới, chỉ là tại hạ cũng chưa từng bước đến gặp mặt chào hỏi Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư, thực sự tại hạ còn phải cáo lỗi cùng bọn họ một tiếng đấy chứ."
Lúc này trên mặt lão thái thái có chút khó coi. Ý tứ của Thuần Vu Kỳ chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao, chính là từ khi Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước, hắn vẫn luôn đứng yên một chỗ không hề ra tay cứu giúp.
Hơn nữa hắn còn kéo cả Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển làm chứng cho mình. Vì vậy làm sao bà dám mở miệng ra yêu cầu với hắn, thứ nhất hắn phải cưới Lý Lệnh Uyến, còn thứ hai nếu không cưới thì nàng hoàn toàn mất hết danh tiết?
Dù sao tướng mạo của Lý Lệnh Yến cũng xinh đẹp xuất chúng như thế, chẳng lẽ Thuần Vu Kỳ không có chút động lòng nào sao?
Chỉ sợ nếu là nam tử khác khi bà mở lời thì sẽ lập tức vui vẻ đồng ý. Thế nên bà liền xụ mặt, thở dài nói: " Xem ra cháu gái của ta không có phúc phần này, có lẽ quãng đời còn lại của nó chỉ còn biết nương tựa nơi cửa phật mà thôi."
Trong lòng bà thầm nghĩ, hiện giờ còn cách nào khác nữa sao? Hiện giờ Thuần Vu Kỳ đã nói rõ như thế.
Nếu bà cứ muốn tìm người chịu trách nhiệm với Lý Lệnh Yến, vậy chỉ còn có gã hộ vệ của hắn mà thôi.
Dù sao từ đầu đến cuối Thuần Vu Kỳ đã không có ý định chịu trách nhiệm với Lý Lệnh Yến.
Chẳng lẽ lại để cho Lý Lệnh Yến phải gả cho một tên hộ vệ thấp hèn sao? Chi bằng cứ để Lý Lệnh Yến xuất gia làm ni cô còn tốt hơn.
Sau đó bà lại nghe thấy Thuần Vu Kỳ cười nói: " Kinh phật có câu, một người xuất gia cả tộc thành tiên. Nếu thực sự Tam tiểu thư có ý định như vậy, chắc hẳn tương lai nhất định sẽ mang phúc đến cho cả gia đình, lão thái thái, ngài quả là có phúc."
Lão thái thái nghe xong, vẻ mặt lại càng khó coi. Sau khi Lý Lệnh Uyển nghe hai người bọn họ nói như vậy, nàng liền ngây người.
Vốn dĩ trong truyện gốc Lý Lệnh Yến và Thuần Vu Kỳ là tri kỷ thân thiết của nhau, còn hơn cả bằng hữu nhưng không thể là tình nhân.
Hơn nữa trong lòng Lý Lệnh Yến luôn xem Thuần Vu Kỳ là tri kỷ thân thiết, khi nàng ta có chuyện gì không thể tâm sự cùng Tạ Uẩn, hay là chịu ủy khuất nào không muốn Tạ Uẩn biết nàng ta đều tâm sự với Thuần Vu Kỳ.
Còn Thuần Vu Kỳ tất nhiên sẽ luôn bên cạnh quan tâm an ủi nàng ta. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để tình cảm của mình tiến xa hơn nữa, hắn chỉ đối xử với nàng ta như bạn hữu, thậm chí hắn vẫn luôn che giấu tình cảm bản thân mình không để cho nàng ta biết được.
Mỗi khi Lý Lệnh Yến tâm sự cùng hắn xong, nàng ta luôn quay trở về bên cạnh Tạ Uẩn. Còn hắn chưa bao giờ ngăn cản nàng ta quay về bên cạnh người mà nàng ta yêu thương.
Ngược lại hắn còn mỉm cười nhìn nàng ta rời đi. Sau đó hắn sẽ ra tay loại trừ những chuyện làm nàng ta không vui, hay những người mà nàng ta không thích.
Thậm chí hắn chưa bao giờ nói điều đó cho nàng ta biết, hắn chỉ nguyện yên lặng bên cạnh giúp đỡ nàng ta cả đời. Đối với hắn mà nói, chỉ cần nhìn thấy nàng ta hạnh phúc vui vẻ như vậy đủ lắm rồi.
Thuần Vu Kỳ đúng là một nam nhân cực phẩm. Tuy rằng Lý Lệnh Yến không chiếm được thân thể của Thuần Vu Kỳ, nhưng nàng ta đã chiếm được trái tim của hắn.
Lại còn làm cho hắn cả đời chỉ quan tâm đến một mình nàng ta, chưa bao giờ để ý đến nữ tử khác.
Nhưng hiện tại, Lý Lệnh Uyển lại nghe thấy Thuần Vu Kỳ tán thành để Lý Lệnh Yến xuất gia làm ni cô.
Trong lòng nàng chợt suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vừa rồi lão thái thái đã thể hiện ý tứ rõ ràng như thế, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý thì hắn đã có thể rước được hồng nhan tri kỷ của mình về nhà.
Chẳng phải trong truyện gốc hắn rất thích Lý Lệnh Yến sao, hơn nữa hắn còn vì Lý Lệnh Yến sống cô độc cả đời nữa kia mà.
Hiện tại trong lòng Lý Lệnh Yến thầm nghĩ, cơ hội tốt đang bày ra trước mặt ngươi rồi nha!
Cho nên ngươi cứ thừa dịp Tạ Uẩn chưa xuất hiện hãy cướp lấy Lý Lệnh Yến đi, nhanh chóng rước Lý Lệnh Yến về nhà.
Dường như Thuần Vu Kỳ không hề có ý định đó, ngược lại hắn chỉ muốn tránh xa Lý Lệnh Yến mà thôi. Bất quá đột nhiên lúc này phát sinh một việc.
Bỗng nhiên mọi người trong phòng liền nhìn thấy tiểu nha hoàn hầu hạ bên người của Lý Lệnh Yến chạy vào đây, sắc mặt nàng ta trắng bệch, liền quỳ xuống trước mặt lão thái thái, nhanh chóng nói: " Lão thái thái, không xong rồi, tiểu thư của nô tì, muốn thắt cổ tự vẫn."
Mọi người trong phòng nghe xong đều khiếp sợ, sau đó Lý Tu Bách liền đứng dậy vội vàng hỏi nàng ta: " Sao lại như thế? Bây giờ Tam tiểu thư của các ngươi thế nào?"
Lý Tu Bách nhấc chân muốn đi đến chỗ của Lý Lệnh Yến, nhưng lão thái thái lại gọi hắn lại. Bà liền nói: " Hoảng cái gì mà hoảng? Hõi rõ ràng đã rồi đi đến đó cũng chưa muộn."
Giờ phút này trong lòng lão thái thái cảm thấy có chút không vui vẻ. Bởi vì bà biết Lý Lệnh Yến lại giở trò nữa rồi.
Nếu hôm nay nàng ta không đạt được mục đích của mình, tuyệt đối nàng ta sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa lại chẳng thèm để ý đến thể diện của bà.
Vì thế bà liền trầm giọng hỏi tiểu nha hoàn kia: " Rốt cuộc hiện nay Tam tiểu thư như thế nào, mau nói? Còn phải kể rõ đầu đuôi lại cho ta nghe."
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ bẩm báo: " Hồi lão thái thái, hiện tại Tam tiểu thư đã không sao. Vừa rồi bọn nô tì dìu Tam tiểu thư trở về phòng, ngay cả Đồng Thanh tỷ tỷ cũng bị rơi xuống nước, y phục cũng đều ướt hết.
Sau đó Đồng Thanh tỷ tỷ liền tự về phòng thay đồ. Còn bọn nô tì đi đem nước đến cho Tam tiểu thư rửa mặt, hầu hạ tiểu thư thay y phục. Chỉ là sau khi thay y phục xong, tiểu thư cứ khóc mãi, tiểu thư còn nói vừa rồi khi rơi xuống nước cả thân thể đều bị nam tử nhìn thấy hết,tiểu thư không còn mặt mũi nào để sống tiếp trên đời này nữa.
Lúc ấy bọn nô tì vẫn luôn miệng khuyên tiểu thư, bọn nô tì nói vừa rồi trời cũng đã tối, có thể người khác không nhìn thấy rõ thân thể của tiểu thư đâu.
Sau khi tiểu thư nghe xong liền nín khóc, bọn nô tì cho rằng tiểu thư đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ tiểu thư lại bảo bọn nô tì đi ra ngoài làm việc, đến khi bọn nô tì trở vào phòng thì liền thấy tiểu thư đang đứng trên ghế muốn thắt cổ tự vẫn. Lúc ấy bọn nô tì đều bị dọa sợ, rồi vội vàng chạy đến khuyên can tiểu thư mãi, tiểu thư mới bước xuống ghế.
Hiện giờ nô tì đã phân phó hai nha hoàn ở đó canh chừng tiểu thư, nô tì căn dặn các nàng một bước cũng không được rời khỏi tiểu thư, sợ tiểu thư lại làm chuyện gì ngốc nghếch nữa. Tiếp đến nô tì vội vàng chạy đến đây báo cho người việc này."
Vừa nghe Lý Lệnh Yến không xảy ra việc gì Lý Tu Bách mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, khi nãy trái tim hắn dường như muốn rớt ra ngoài.
" Nữ nhi của ta, sao con lại ngốc như vậy. Ngay cả tính mạng mình cũng không cần nữa sao? Nếu con chết đi thì con bảo ta với mẫu thân của con phải làm sao bây giờ?" Lý Tu Bách thở dài nói, hốc mắt cũng cay cay.
Tất nhiên hắn cũng biết chuyện đã nháo loạn như vậy, biện pháp tốt nhất là phải gả Lý Lệnh Yến cho Thuần Vu Kỳ.
Chỉ có như vậy mới không làm mất danh tiết của Lý Lệnh Yến. Nhưng thực sự hắn không muốn gả Lý Lệnh Yến cho Thuần Vu Kỳ chút nào cả.
Từ khi hắn biết mối quan hệ của Tôn Lan Y cùng Vĩnh Hoan Hầu, trong lòng hắn tựa như có thứ gì đó đang đâm vào tim mình.
Nếu đem Lý Lệnh Yến gả cho Thuần Vu Kỳ, chẳng phải Tôn Lan Y lại trở thành thông gia với Vĩnh Hoan Hầu sao, hắn làm sao có thể chịu đựng điều đó?
Hắn chỉ ước rằng cả đời này Tôn Lan Y cùng Vĩnh Hoan Hầu đừng bao giờ gặp lại nhau. Vốn dĩ hắn biết hiện giờ không còn biện pháp tốt nhất nào ngoài cách đó, cho nên vừa rồi khi lão thái thái mở miệng nói những lời đó với Thuần Vu Kỳ, hắn đều không lên tiếng nói gì cả.
Lý Lệnh Uyển không biết mình nên dùng biểu cảm nào nữa. Màn kịch quá xuất sắc làm người khác nhịn không được muốn vỗ tay khen ngợi ngay.
Lúc này nàng giống như một kẻ ngoài cuộc đang xem kịch, y như lời Lý Duy Nguyên đã nói bọn họ đến đây là để xem kịch hay.
Theo sau nàng liền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Duy Nguyên. Nàng phát hiện vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh không có chút biểu cảm nào.
Ngược lại hắn còn nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười này của hắn tựa như gió mát mùa xuân thực khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lý Lệnh Uyển bị diện mạo anh tuấn này hắn làm cho ngây người, nhất thời nàng cũng không còn tâm trí suy nghĩ những việc khác.
Thuần Vu Kỳ đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Vì thế nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, ngữ khí có chút trầm xuống nói: " Tam tiểu thư tội tình gì phải làm điều ngốc nghếch như vậy? Sự việc tối hôm nay, tất nhiên tại hạ cùng hộ vệ của mình sẽ không nói với bất kì một ai, mong lão thái thái chuyển lời cùng Tam tiểu thư, xin tiểu thư cứ yên tâm."
Nhưng lão thái thái vẫn muốn thúc đẩy chuyện này thành sự thật. Dù sao Thuần Vu Kỳ cũng là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, hơn nữa hắn còn trẻ tuổi đã vào làm quan trong Hàn Lâm Viện, sau này tiền đồ càng rộng mở.
Nếu Lý gia có thể kết thông gia với hắn thì việc đó đều vô cùng có lợi cho Lý gia. Cho nên bà liền tỏ vẻ khó xử, nhìn Thuần Vu Kỳ nói: " Thuần Vu thế tử, lão thân cũng không nghĩ đến tính tình cháu gái ta lại cương trực như vậy, việc này dù sao cũng đã nháo loạn như vậy, ngài thử nghĩ lại...."
Chỉ là bà chưa nói dứt lời thì Thuần Vu Kỳ đã lạnh lùng nói: " Ý của lão thái thái có phải muốn tại hạ mệnh lệnh cho hộ vệ của mình móc đi đôi mắt mới khiến lão thái thái vừa lòng?"
Tất nhiên hắn không thể nói thẳng cứ để Trường Thanh lấy Lý Lệnh Yến đi, cho nên đành phải nói như vậy.
Dù sao Lý Lệnh Yến cũng là phân thận thứ nữ, nhưng Trường Thanh chỉ là một gã hộ vệ thân phận thấp kém, nếu hắn nói những lời nói đó thì Lý gia thể diện gì nữa.
Hiển nhiên trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ ý định của lão thái thái, vì thế hắn liền mở miệng ngắt lời bà bằng câu nói đó.
Sau khi lão thái thái nghe Thuần Vu Kỳ nói thế kia có chút ngẩn người. Bà không ngờ tới dù có dùng cách mềm mỏng hay cứng rắn đối với hắn như thế nào cũng đều không được.
Nếu bây giờ bà vẫn cố chấp ép buộc hắn, chỉ sợ rằng hắn lại nổi giận thì lại không hay. Với lại vừa rồi bà đã khéo léo mở miệng nói những lời như vậy, mà hắn vẫn không chịu đồng ý, chẳng lẽ bà phải nói rõ ràng hơn nữa sao?
Hay là phải bức hôn hắn sao? Dù gì hắn cũng là thế tử của Vinh Hoan Hầu, làm sao lời nói của bà có đủ trọng lượng để bức hôn hắn?
Đến lúc đó mặt mũi bà còn biết để ở đâu nữa. Thế nên lão thái thái vội cười nói: " Sao thế tử lại nói như vậy? Nói sao thì hộ vệ của ngài cũng đã ra tay cứu hai đứa cháu gái này của ta, cho nên cả Lý gia ta đều cảm tạ ân tình của hắn còn không hết thì làm sao có thể đối với hắn như vậy kia chứ?
Thứ lỗi ta đã làm phiền thế tử phải cất công đến đây một chuyến, xin mời ngài hãy nhanh trở về nghỉ ngơi thôi. Ngày khác lão thân sẽ đích thân đến Vĩnh Hoan Hầu phủ cảm tạ đại ân này của ngài."
" Đến phủ của ta cảm tạ thì không cần đâu," Lúc này Thuần Vu Kỳ lập tức đứng lên, sau đó chắp tay hành lễ với lão thái thái nói: " Việc tối hôm nay mong rằng sau này lão thái thái đừng nhắc đến nữa, cứ xem như chưa có gì xảy ra. Như vậy đối với Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư mới là điều tốt nhất."
Tiếp đến hắn lại nói thêm vài câu khách khí cùng đám người của lão thái thái, theo sau hắn liền cáo từ trở về phòng.
Khi nghe hắn có ý muốn trở về phòng, lão thái thái phân phó Lý Tu Trúc và Lý Tu Bách tiễn hắn ra cửa.
Chỉ là lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa liền thoáng nhìn về phía Lý Lệnh Uyển. Từ lúc hắn đứng dậy nói cáo từ, tất cả mọi người trong phòng cũng đều đứng dậy đưa tiễn hắn.
Bất quá hiện giờ Lý Lệnh Uyển luôn mỉm cười xinh đẹp đứng ở nơi đó, nhưng nàng không nhìn đến hắn, mà hắn cũng không biết nàng đang nghiêng đầu nói cái gì với Lý Duy Lăng.
Khi hắn nhìn thấy nàng cùng Lý Duy Nguyên không trò chuyện với nhau không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút dễ chịu.
Thuần Vu Kỳ lại nhìn đến Lý Duy Nguyên, vẻ mặt Lý Duy Nguyên vẫn luôn bình tĩnh như cũ, ánh mắt hắn cũng vô cùng bình lặng không chút gợn sóng.
Trong đầu Thuần Vu Kỳ thầm nghĩ, có lẽ sau này Lý Duy Nguyên chính là một đối thủ ngang tài ngang sức với mình.
Tuy nhiên Thuần Vu Kỳ vẫn mỉm cười gật đầu cáo từ với Lý Duy Nguyên, tiếp đến Thuần Vu Kỳ thu hồi ánh mắt nhấc chân rời khỏi phòng.
Chờ sau khi Thuần Vu Kỳ rời khỏi, lão thái thái lập tức ngồi xuống ghế, đưa tay gỡ xâu chuỗi phật trên cổ tay phải của mình xuống cầm trong tay, chậm rãi lần từng hạt từng hạt châu trên xâu chuỗi phật, sau đó bà liền phân phó Song Hồng: " Ngươi mau đi gọi Tam tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đến đây gặp ta. Ta phải hỏi rõ rốt cuộc tối hôm nay các nàng đã xảy ra chuyện gì."
Song Hồng vội vâng một tiếng, nàng ta vẫy tay bảo hai tiểu nha hoàn đến đây, ba người bọn họ chia ra đi đến từng phòng kêu Lý Lệnh Yến, Lý Lệnh Quyên, cùng Lý Lệnh Kiều tới đây.
Vốn dĩ Lý Lệnh Uyển muốn quay trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi nàng nghe lão thái thái nói như vậy, nàng lập tức yên lặng ngồi xuống.
Chỉ là khi nàng ngồi xuống thì trong đầu cũng mơ hồ hiểu vì sao vừa rồi lúc Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước, Lý Duy Nguyên lại không cho phép nàng đi qua đó.
Còn có ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Lý Duy Nguyên bảo Lý Lệnh Kiều nhanh một chút.
Nửa đêm vô duyên vô cớ hai người bọn họ lại rơi xuống nước. Nếu nói cách khác, khi Lý Lệnh Quyên sơ ý trượt chân rơi xuống nước.
Lý Lệnh Yến thấy nàng ta rơi xuống nước liền bất chấp tính mạng của mình nhảy xuống cứu giúp, như vậy người khác sẽ nghĩ Lý Lệnh Yến là một người tỷ tỷ tốt xả thân mình cứu muội.
Hơn nữa nếu lúc ấy Thuần Vu Kỳ tự mình nhảy xuống hồ cứu Lý Lệnh Yến, mà y phục của nàng ta đều bị ướt sủng cả cơ thể đều phô bày ra ngoài, thì có nam tử nào mà không động lòng?
Mặt khác trai chưa vợ gái chưa chồng, nói không chừng còn có thể vì chuyện này được tác hợp với nhau.
Nếu như Lý Lệnh Yến muốn bảo toàn danh tiết của mình thì cách tốt nhất chính là gả cho Thuần Vu Kỳ nha.
Nhưng có lẽ Lý Lệnh Yến lại không ngờ tới, Thuần Vu Kỳ không tự ra tay cứu mìnhnmà hắn ta lại mệnh lệnh một gã hộ vệ đến cứu.
Sau đó hắn còn muốn lập tức rời đi, nói đúng hơn chính là hắn không muốn dính vào phiền toái, cho nên hắn mới tìm cách tránh né nó.
Với lại hắn vì tránh phiền phức lại còn kéo cả nàng cùng Lý Duy Nguyên vào làm nhân chứng cho hắn.
Lúc này trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm cảm thán, con mẹ nói cái tên Thuần Vu Kỳ này thực là xảo quyệt nha.
Bất quá Lý Duy Nguyên cũng không thua kém gì hắn cả. Chẳng phải vừa rồi Lý Duy Nguyên cũng không muốn nàng đi đến chỗ của bọn họ sao, bởi vì Lý Duy Nguyên không muốn nàng dính vào sự phiến toái này, cho nên Lý Duy Nguyên mới làm như vậy.
Hơn nữa khi nàng đi đến chỗ bọn họn thì Trường Thanh đã nhảy xuống nước cứu bọn họ.
Cho nên chuyện Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước cũng sẽ không liên quan gì đến nàng.
Chỉ là hiện tại Lý Lệnh Uyển có chút bận tâm về Lý Lệnh Kiều, sợ rằng một lúc nữa Lý Lệnh Yến sẽ nói những lời bất lợi với Lý Lệnh Kiều.
Bởi vì mọi suy tính của Lý Lệnh Yến đều đã bị phá hỏng hết rồi, không biết nàng ta lại làm ra điều gì nữa đây.
Với lại khi ấy chỉ có ba người bọn họ mà thôi, trời thì lại tối cũng không ai biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì với nhau, tại sao Lý Lệnh Quyên lại vô cớ rơi xuống nước?
Hay là có người ở sau lưng giở trò? Mà người giở trò này nếu không phải là Lý Lệnh Kiều thì chỉ có Lý Lệnh Yến mà thôi.
Để xem lát nữa hai người bọn họ sẽ nói như thế nào, tóm lại vừa rồi chỉ có các nàng ta ở đó, ngay cả một người nha hoàn chứng kiến cũng không có.
——————//——//————————
*Tác giả có lời muốn nói: Có phải chương này Thuần Vu Kỳ lợi hại lắm phải không? Hiện tại năng lực của Nguyên ca có chút hạn chế, tạm thời không thể xuất sắc như Thuần Vu Kỳ, nhưng về sau Nguyên ca sẽ là người lợi hại nhất.
* Editor lãm nhãm: các cậu thấy Lý Lệnh Yến mưu kế thâm hiểm ghê chưa, tưởng đâu dễ hốt Thuần Vu Kỳ lắm, ai ngờ đâu bị Thuần Vu Kỳ phủ quá mà!
Sau khi Lý Duy Nguyên nghe xong, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh dường như hắn đã sớm biết Lý Lệnh Yến sẽ nói những lời này.
Còn Lý Lệnh Uyển thì cảm thấy chuyện này thực hoang đường, nhưng còn nhân vật chính của câu chuyên này Thuần Vu Kỳ lại càng bình tĩnh hơn.
Thậm chí Thuần Vu Kỳ còn nhếch môi cười vẫn muốn xoay người rời đi, nhưng trong đầu hắn biết rõ có lẽ bản thân mình sẽ không thể dễ dàng rời khỏi đây như vậy.
Còn vị phụ thân Lý Tu Bách này đối xử với Lý Lệnh Yến vô cùng yêu thương, vừa nghe tiểu nha hoàn nói như thế, hắn lập tức biến sắc, lên tiếng: " Nữ nhi của ta ơi! Sao con lại suy nghĩ ngốc nghếch thế này."
Hắn liền muốn đi đến khuyên can Lý Lệnh Yến, chỉ là lúc này lão thái thái lại cất lời: " Quay lại đây."
Làm sao lão thái thái không nhìn thấu tâm tư của Lý Lệnh Yến. Quả thực nàng rất biết cách thể hiện trong lời nói.
Thứ nhất nàng thể hiện lòng cảm kích của mình đối với Thuần Vu Kỳ, chẳng phải là vì muốn Thuần Vu Kỳ phải chịu trách nhiệm với mình sao, cho nên nàng mới đem danh tiết của mình ra đánh cược?
Lại còn nói đến chuyện y phục bị ướt, làm cho cơ thể phơi bày ra trước mặt nam tử xa lạ, còn bảo muốn xuất gia làm ni cô.
Còn thứ hai, tuy rằng nàng một chữ cũng không nhắc tới danh tính của Thuần Vu Kỳ, nhưng một khi nàng đã bảo người khác nói ra như vậy, chắc hẳn mọi người ở đây đều biết nàng đang ám chỉ nam tử đó là ai.
Hơn nữa nếu nam tử đó không đồng ý chịu trách nhiệm thì nàng lại dùng cách đòi xuất gia làm ni cô để ép người nam tử đó phải lấy mình.
Cho nên không muốn nàng xuất gia làm ni cô, thì cách giữ danh tiết tốt nhất là gì?
Trong lòng lão thái thái thầm cười, quả nhiên bà không nhìn lầm người đứa cháu gái này của bà thực lợi hại.
Mặc dù bà có chút vui mừng nhưng vẫn không thể hiện ra mặt, ngược lại còn trầm giọng mở miệng nói với Thuần Vu Kỳ: " Ta có thể mạo mụi mời thế tử đến nơi của ta dùng một tách trà, có được không?"
Sau đó Thuần Vu Kỳ mỉm cười, đáp lại: " Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."
Lý Duy Nguyên nắm tay Lý Lệnh Uyển, trong giọng nói của hắn cũng mang theo một chút ý cười, cũng có một chút khinh thường: " Nào, chúng ta đi xem kịch hay thôi."
Lý Lệnh Uyển...
Hiện tại trong đầu nàng thầm suy nghĩ, rốt cuộc Lý Duy Nguyên, Thuần Vu Kỳ, cùng Lý Lệnh Yến, ba người bọn họ muốn giở trò gì nữa đây?
Trong đầu bọn họ đang suy tính điều gì vậy? Vì thế nàng liền đi theo Lý Duy Nguyên tiến về thiện phòng của lão thái thái, phòng của lão thái thái rất rộng không giống như phòng của vãn bối bọn họ.
Bên cạnh cửa sổ còn có một cây hoa sơn trà thật to, gió đêm thổi qua những cánh hoa làm cho hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Dù sao lão thái thái cũng đã lớn tuổi cũng coi như là tiền bối, hơn nữa bà lại là chủ còn Thuần Vu Kỳ chỉ là khách.
Vì thế hai người liền ngồi trên hai cái ghế gỗ thấp đối diện nhau. Ghế gỗ thấp này thường dùng cho cho các tăng nhân trong chùa ngồi thiền, chúng được làm từ gỗ thượng hạng.
Bởi vì các tăng nhân tin rằng khi ngồi thiền trên những chiếc ghế như thế này sẽ tạo cho bọn họ cảm giác thoải mái, dễ tập trung tinh thần hơn.
Tất nhiên khi Lý Lệnh Uyển nhìn Thuần Vu Kỳ ngồi xếp bằng ngồi trên ghế, trong lòng nàng thầm cảm thán, nếu bây giờ đầu Thuần Vu Kỳ cũng cạo trọc, tay cầm thêm một tràng hạt nữa, thực sự bộ dạng của hắn giống y như một vị cao tăng đắc đạo.
Lúc này trong phòng cũng không có nhiều ghế gỗ thấp, cho nên lão thái thái chỉ định theo vai vế, trưởng bối thì được ngồi ghế dựa, còn các tôn bối chỉ có thể đứng thôi. Vì thế nha hoàn lập tức đem ghế đến cho đám người Lý Tu Bách.
Hôm nay trong đám tôn bối chỉ thiếu mình Lý Duy Hoa. Hai hôm trước Lý Duy Hoa không biết đã ăn trúng thức ăn gì không sạch sẽ, cho nên nó liền bị đau bụng, vì thế lão thái thái không muốn dẫn nó theo.
Hiện tại Lý Lệnh Yến, Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Quyên đã quay trở về phòng thay đồ. Cho nên trong phòng này chỉ còn có Lý Duy Nguyên, Lý Duy Lăng, Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Lương mà thôi.
Chỉ là Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển đến đây với tâm trạng xem kịch vui, còn Lý Duy Lăng và Lý Duy Lương vốn dĩ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai người bọn họ không biết đêm hôm khuya khoắt lão thái thái bảo bọn họ đến đây làm gì.
Sau khi đám người bọn họ ổn định chỗ ngồi tiểu nha hoàn liền dâng trà lên.
Thuần Vu Kỳ cầm tách trà uống một ngụm, theo sau hắn đặt tách trà lên bàn, nhẹ phẩy tay áo, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về lão thái thái nói: " Lão thái thái mời tại hạ đến đây là có chuyện gì muốn nói?"
Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, cho nên cũng không cần dài dòng làm gì.
Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của Thuần Vu Kỳ cầm lòng không được liền thầm khen một tiếng xuất sắc!
Trong lòng nàng lại thầm nghĩ. Quả thực phong độ của Thuần Vu Kỳ cực kỳ thanh tao, ung dung cùng lịch sự.
Thật không uổng công bản thân mình lúc trước miêu tả về hắn tốt đẹp như vậy. Lúc này nàng chợt có cảm giác như đang tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình lớn lên, quả là làm cho người mẩu thân như nàng cực kỳ tự hào nha.
Nhưng đáng tiếc nàng chưa kịp cảm thấy tự hào, thì Lý Duy Nguyên đã nghiêng người chặn tầm nhìn của nàng.
Thực sự nàng đang vô cùng hào hứng kia mà, nàng muốn xem xem rốt cuộc Thuần Vu Kỳ sẽ đối phó với lão thái thái như thế nào.
Cho nên nàng liền giơ tay đẩy Lý Duy Nguyên sang một bên. Chỉ là khi nàng giơ tay lên thì hắn lập tức nắm lấy tay nàng, đồng thời hắn cũng dùng giọng điệu uỷ khất gọi tên nàng: " Uyển Uyển."
Lý Lệnh Uyển cảm thấy bản thân mình đã phát sinh ảo giác. Bởi vì khi nàng nghe thấy Lý Duy Nguyên gọi mình một tiếng như vậy, dường như bên trong có chút uỷ khuất.
Hắn ủy khuất cái gì kia chứ? Sau đó nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng liền thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, một đôi mắt sâu không thấy đáy giống như có thể hút người vào bên trong.
Lúc này ánh nến lại chiếu lên trên người hắn, càng tô điểm thêm vẻ tuấn tú của hắn, thực sự trên thế gian này không ai có thể sánh bằng.
Lý Lệnh Uyển có chút bất ngờ, vì thế nhất thời nàng chỉ tập trung nhìn hắn cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nhìn về Thuần Vu Kỳ nữa.
Lý Duy Nguyên đã đạt được mục đích của mình, cho nên trong mắt thể hiện một chút ý cười, ôn nhu gọi nàng một tiếng: " Uyển Uyển."
Nghe hắn gọi mình như vậy, trong lòng nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó cọ nhẹ vào trái tim, có một loại cảm giác rất kỳ lạ khiến toàn thân nàng có chút tê dại.
Mà cảm giác tê dại này lại làm nàng hoảng hốt, trong nháy mắt nàng nghĩ rằng, giờ phút này ngoài nàng ra thì Lý Duy Nguyên sẽ không để ai vào mắt nữa.
Hiện tại lão thái thái vẫn còn đang trò chuyện khách sao cùng Thuần Vu Kỳ, bà nói cảm tạ hắn đã ra tay cứu giúp Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên.
Thuần Vu Kỳ sau khi nghe lão thái thái nói như vậy, hắn cười như không cười, chờ sau khi lão thái thái nói xong những lời đó, bỗng nhiên hắn chợt nhíu mày, không chút để ý nói: " Tại hạ không dám nhận. Kỳ thật người cứu bọn họ không phải là tại hạ, mà là hộ vệ của tại hạ."
Nghe xong lão thái thái chợt sửng sốt. Lời nói này của Thuần Vu Kỳ thực là xảo quyệt, rõ ràng là hắn cố ý phủi sạch trách nhiệm đây mà.
Nhưng lão thái thái cũng là một người có đầu óc, sau khi bà sửng sốt một lúc liền phản ứng lại, trên mặt mang theo ý cười nói: " Nếu không có mệnh lệnh của thế tử thì hộ vệ của ngài cũng sẽ không ra tay cứu các nàng. Cho nên ta vẫn muốn đa tạ thế tử vì đã cứu giúp bọn họ."
" Sự cảm kích của lão thái thái, tại hạ không dám nhận." Thuần Vu Kỳ vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ tay áo của mình, hắn cười khẽ nói tiếp: " Vừa rồi khi hộ vệ của tại hạ ra tay cứu bọn họ, tại hạ vẫn luôn đứng bên cạnh trò chuyên cùng Lý đại nhân và Tứ tiểu thư. Tại hạ chưa từng bước tới nơi đó. Sau đó thì lão thái thái cùng Lý thị lang đi tới, chỉ là tại hạ cũng chưa từng bước đến gặp mặt chào hỏi Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư, thực sự tại hạ còn phải cáo lỗi cùng bọn họ một tiếng đấy chứ."
Lúc này trên mặt lão thái thái có chút khó coi. Ý tứ của Thuần Vu Kỳ chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao, chính là từ khi Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước, hắn vẫn luôn đứng yên một chỗ không hề ra tay cứu giúp.
Hơn nữa hắn còn kéo cả Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển làm chứng cho mình. Vì vậy làm sao bà dám mở miệng ra yêu cầu với hắn, thứ nhất hắn phải cưới Lý Lệnh Uyến, còn thứ hai nếu không cưới thì nàng hoàn toàn mất hết danh tiết?
Dù sao tướng mạo của Lý Lệnh Yến cũng xinh đẹp xuất chúng như thế, chẳng lẽ Thuần Vu Kỳ không có chút động lòng nào sao?
Chỉ sợ nếu là nam tử khác khi bà mở lời thì sẽ lập tức vui vẻ đồng ý. Thế nên bà liền xụ mặt, thở dài nói: " Xem ra cháu gái của ta không có phúc phần này, có lẽ quãng đời còn lại của nó chỉ còn biết nương tựa nơi cửa phật mà thôi."
Trong lòng bà thầm nghĩ, hiện giờ còn cách nào khác nữa sao? Hiện giờ Thuần Vu Kỳ đã nói rõ như thế.
Nếu bà cứ muốn tìm người chịu trách nhiệm với Lý Lệnh Yến, vậy chỉ còn có gã hộ vệ của hắn mà thôi.
Dù sao từ đầu đến cuối Thuần Vu Kỳ đã không có ý định chịu trách nhiệm với Lý Lệnh Yến.
Chẳng lẽ lại để cho Lý Lệnh Yến phải gả cho một tên hộ vệ thấp hèn sao? Chi bằng cứ để Lý Lệnh Yến xuất gia làm ni cô còn tốt hơn.
Sau đó bà lại nghe thấy Thuần Vu Kỳ cười nói: " Kinh phật có câu, một người xuất gia cả tộc thành tiên. Nếu thực sự Tam tiểu thư có ý định như vậy, chắc hẳn tương lai nhất định sẽ mang phúc đến cho cả gia đình, lão thái thái, ngài quả là có phúc."
Lão thái thái nghe xong, vẻ mặt lại càng khó coi. Sau khi Lý Lệnh Uyển nghe hai người bọn họ nói như vậy, nàng liền ngây người.
Vốn dĩ trong truyện gốc Lý Lệnh Yến và Thuần Vu Kỳ là tri kỷ thân thiết của nhau, còn hơn cả bằng hữu nhưng không thể là tình nhân.
Hơn nữa trong lòng Lý Lệnh Yến luôn xem Thuần Vu Kỳ là tri kỷ thân thiết, khi nàng ta có chuyện gì không thể tâm sự cùng Tạ Uẩn, hay là chịu ủy khuất nào không muốn Tạ Uẩn biết nàng ta đều tâm sự với Thuần Vu Kỳ.
Còn Thuần Vu Kỳ tất nhiên sẽ luôn bên cạnh quan tâm an ủi nàng ta. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để tình cảm của mình tiến xa hơn nữa, hắn chỉ đối xử với nàng ta như bạn hữu, thậm chí hắn vẫn luôn che giấu tình cảm bản thân mình không để cho nàng ta biết được.
Mỗi khi Lý Lệnh Yến tâm sự cùng hắn xong, nàng ta luôn quay trở về bên cạnh Tạ Uẩn. Còn hắn chưa bao giờ ngăn cản nàng ta quay về bên cạnh người mà nàng ta yêu thương.
Ngược lại hắn còn mỉm cười nhìn nàng ta rời đi. Sau đó hắn sẽ ra tay loại trừ những chuyện làm nàng ta không vui, hay những người mà nàng ta không thích.
Thậm chí hắn chưa bao giờ nói điều đó cho nàng ta biết, hắn chỉ nguyện yên lặng bên cạnh giúp đỡ nàng ta cả đời. Đối với hắn mà nói, chỉ cần nhìn thấy nàng ta hạnh phúc vui vẻ như vậy đủ lắm rồi.
Thuần Vu Kỳ đúng là một nam nhân cực phẩm. Tuy rằng Lý Lệnh Yến không chiếm được thân thể của Thuần Vu Kỳ, nhưng nàng ta đã chiếm được trái tim của hắn.
Lại còn làm cho hắn cả đời chỉ quan tâm đến một mình nàng ta, chưa bao giờ để ý đến nữ tử khác.
Nhưng hiện tại, Lý Lệnh Uyển lại nghe thấy Thuần Vu Kỳ tán thành để Lý Lệnh Yến xuất gia làm ni cô.
Trong lòng nàng chợt suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vừa rồi lão thái thái đã thể hiện ý tứ rõ ràng như thế, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý thì hắn đã có thể rước được hồng nhan tri kỷ của mình về nhà.
Chẳng phải trong truyện gốc hắn rất thích Lý Lệnh Yến sao, hơn nữa hắn còn vì Lý Lệnh Yến sống cô độc cả đời nữa kia mà.
Hiện tại trong lòng Lý Lệnh Yến thầm nghĩ, cơ hội tốt đang bày ra trước mặt ngươi rồi nha!
Cho nên ngươi cứ thừa dịp Tạ Uẩn chưa xuất hiện hãy cướp lấy Lý Lệnh Yến đi, nhanh chóng rước Lý Lệnh Yến về nhà.
Dường như Thuần Vu Kỳ không hề có ý định đó, ngược lại hắn chỉ muốn tránh xa Lý Lệnh Yến mà thôi. Bất quá đột nhiên lúc này phát sinh một việc.
Bỗng nhiên mọi người trong phòng liền nhìn thấy tiểu nha hoàn hầu hạ bên người của Lý Lệnh Yến chạy vào đây, sắc mặt nàng ta trắng bệch, liền quỳ xuống trước mặt lão thái thái, nhanh chóng nói: " Lão thái thái, không xong rồi, tiểu thư của nô tì, muốn thắt cổ tự vẫn."
Mọi người trong phòng nghe xong đều khiếp sợ, sau đó Lý Tu Bách liền đứng dậy vội vàng hỏi nàng ta: " Sao lại như thế? Bây giờ Tam tiểu thư của các ngươi thế nào?"
Lý Tu Bách nhấc chân muốn đi đến chỗ của Lý Lệnh Yến, nhưng lão thái thái lại gọi hắn lại. Bà liền nói: " Hoảng cái gì mà hoảng? Hõi rõ ràng đã rồi đi đến đó cũng chưa muộn."
Giờ phút này trong lòng lão thái thái cảm thấy có chút không vui vẻ. Bởi vì bà biết Lý Lệnh Yến lại giở trò nữa rồi.
Nếu hôm nay nàng ta không đạt được mục đích của mình, tuyệt đối nàng ta sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa lại chẳng thèm để ý đến thể diện của bà.
Vì thế bà liền trầm giọng hỏi tiểu nha hoàn kia: " Rốt cuộc hiện nay Tam tiểu thư như thế nào, mau nói? Còn phải kể rõ đầu đuôi lại cho ta nghe."
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ bẩm báo: " Hồi lão thái thái, hiện tại Tam tiểu thư đã không sao. Vừa rồi bọn nô tì dìu Tam tiểu thư trở về phòng, ngay cả Đồng Thanh tỷ tỷ cũng bị rơi xuống nước, y phục cũng đều ướt hết.
Sau đó Đồng Thanh tỷ tỷ liền tự về phòng thay đồ. Còn bọn nô tì đi đem nước đến cho Tam tiểu thư rửa mặt, hầu hạ tiểu thư thay y phục. Chỉ là sau khi thay y phục xong, tiểu thư cứ khóc mãi, tiểu thư còn nói vừa rồi khi rơi xuống nước cả thân thể đều bị nam tử nhìn thấy hết,tiểu thư không còn mặt mũi nào để sống tiếp trên đời này nữa.
Lúc ấy bọn nô tì vẫn luôn miệng khuyên tiểu thư, bọn nô tì nói vừa rồi trời cũng đã tối, có thể người khác không nhìn thấy rõ thân thể của tiểu thư đâu.
Sau khi tiểu thư nghe xong liền nín khóc, bọn nô tì cho rằng tiểu thư đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ tiểu thư lại bảo bọn nô tì đi ra ngoài làm việc, đến khi bọn nô tì trở vào phòng thì liền thấy tiểu thư đang đứng trên ghế muốn thắt cổ tự vẫn. Lúc ấy bọn nô tì đều bị dọa sợ, rồi vội vàng chạy đến khuyên can tiểu thư mãi, tiểu thư mới bước xuống ghế.
Hiện giờ nô tì đã phân phó hai nha hoàn ở đó canh chừng tiểu thư, nô tì căn dặn các nàng một bước cũng không được rời khỏi tiểu thư, sợ tiểu thư lại làm chuyện gì ngốc nghếch nữa. Tiếp đến nô tì vội vàng chạy đến đây báo cho người việc này."
Vừa nghe Lý Lệnh Yến không xảy ra việc gì Lý Tu Bách mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, khi nãy trái tim hắn dường như muốn rớt ra ngoài.
" Nữ nhi của ta, sao con lại ngốc như vậy. Ngay cả tính mạng mình cũng không cần nữa sao? Nếu con chết đi thì con bảo ta với mẫu thân của con phải làm sao bây giờ?" Lý Tu Bách thở dài nói, hốc mắt cũng cay cay.
Tất nhiên hắn cũng biết chuyện đã nháo loạn như vậy, biện pháp tốt nhất là phải gả Lý Lệnh Yến cho Thuần Vu Kỳ.
Chỉ có như vậy mới không làm mất danh tiết của Lý Lệnh Yến. Nhưng thực sự hắn không muốn gả Lý Lệnh Yến cho Thuần Vu Kỳ chút nào cả.
Từ khi hắn biết mối quan hệ của Tôn Lan Y cùng Vĩnh Hoan Hầu, trong lòng hắn tựa như có thứ gì đó đang đâm vào tim mình.
Nếu đem Lý Lệnh Yến gả cho Thuần Vu Kỳ, chẳng phải Tôn Lan Y lại trở thành thông gia với Vĩnh Hoan Hầu sao, hắn làm sao có thể chịu đựng điều đó?
Hắn chỉ ước rằng cả đời này Tôn Lan Y cùng Vĩnh Hoan Hầu đừng bao giờ gặp lại nhau. Vốn dĩ hắn biết hiện giờ không còn biện pháp tốt nhất nào ngoài cách đó, cho nên vừa rồi khi lão thái thái mở miệng nói những lời đó với Thuần Vu Kỳ, hắn đều không lên tiếng nói gì cả.
Lý Lệnh Uyển không biết mình nên dùng biểu cảm nào nữa. Màn kịch quá xuất sắc làm người khác nhịn không được muốn vỗ tay khen ngợi ngay.
Lúc này nàng giống như một kẻ ngoài cuộc đang xem kịch, y như lời Lý Duy Nguyên đã nói bọn họ đến đây là để xem kịch hay.
Theo sau nàng liền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Duy Nguyên. Nàng phát hiện vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh không có chút biểu cảm nào.
Ngược lại hắn còn nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười. Nụ cười này của hắn tựa như gió mát mùa xuân thực khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lý Lệnh Uyển bị diện mạo anh tuấn này hắn làm cho ngây người, nhất thời nàng cũng không còn tâm trí suy nghĩ những việc khác.
Thuần Vu Kỳ đã không còn đủ kiên nhẫn nữa. Vì thế nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, ngữ khí có chút trầm xuống nói: " Tam tiểu thư tội tình gì phải làm điều ngốc nghếch như vậy? Sự việc tối hôm nay, tất nhiên tại hạ cùng hộ vệ của mình sẽ không nói với bất kì một ai, mong lão thái thái chuyển lời cùng Tam tiểu thư, xin tiểu thư cứ yên tâm."
Nhưng lão thái thái vẫn muốn thúc đẩy chuyện này thành sự thật. Dù sao Thuần Vu Kỳ cũng là thế tử của Vĩnh Hoan Hầu, hơn nữa hắn còn trẻ tuổi đã vào làm quan trong Hàn Lâm Viện, sau này tiền đồ càng rộng mở.
Nếu Lý gia có thể kết thông gia với hắn thì việc đó đều vô cùng có lợi cho Lý gia. Cho nên bà liền tỏ vẻ khó xử, nhìn Thuần Vu Kỳ nói: " Thuần Vu thế tử, lão thân cũng không nghĩ đến tính tình cháu gái ta lại cương trực như vậy, việc này dù sao cũng đã nháo loạn như vậy, ngài thử nghĩ lại...."
Chỉ là bà chưa nói dứt lời thì Thuần Vu Kỳ đã lạnh lùng nói: " Ý của lão thái thái có phải muốn tại hạ mệnh lệnh cho hộ vệ của mình móc đi đôi mắt mới khiến lão thái thái vừa lòng?"
Tất nhiên hắn không thể nói thẳng cứ để Trường Thanh lấy Lý Lệnh Yến đi, cho nên đành phải nói như vậy.
Dù sao Lý Lệnh Yến cũng là phân thận thứ nữ, nhưng Trường Thanh chỉ là một gã hộ vệ thân phận thấp kém, nếu hắn nói những lời nói đó thì Lý gia thể diện gì nữa.
Hiển nhiên trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ ý định của lão thái thái, vì thế hắn liền mở miệng ngắt lời bà bằng câu nói đó.
Sau khi lão thái thái nghe Thuần Vu Kỳ nói thế kia có chút ngẩn người. Bà không ngờ tới dù có dùng cách mềm mỏng hay cứng rắn đối với hắn như thế nào cũng đều không được.
Nếu bây giờ bà vẫn cố chấp ép buộc hắn, chỉ sợ rằng hắn lại nổi giận thì lại không hay. Với lại vừa rồi bà đã khéo léo mở miệng nói những lời như vậy, mà hắn vẫn không chịu đồng ý, chẳng lẽ bà phải nói rõ ràng hơn nữa sao?
Hay là phải bức hôn hắn sao? Dù gì hắn cũng là thế tử của Vinh Hoan Hầu, làm sao lời nói của bà có đủ trọng lượng để bức hôn hắn?
Đến lúc đó mặt mũi bà còn biết để ở đâu nữa. Thế nên lão thái thái vội cười nói: " Sao thế tử lại nói như vậy? Nói sao thì hộ vệ của ngài cũng đã ra tay cứu hai đứa cháu gái này của ta, cho nên cả Lý gia ta đều cảm tạ ân tình của hắn còn không hết thì làm sao có thể đối với hắn như vậy kia chứ?
Thứ lỗi ta đã làm phiền thế tử phải cất công đến đây một chuyến, xin mời ngài hãy nhanh trở về nghỉ ngơi thôi. Ngày khác lão thân sẽ đích thân đến Vĩnh Hoan Hầu phủ cảm tạ đại ân này của ngài."
" Đến phủ của ta cảm tạ thì không cần đâu," Lúc này Thuần Vu Kỳ lập tức đứng lên, sau đó chắp tay hành lễ với lão thái thái nói: " Việc tối hôm nay mong rằng sau này lão thái thái đừng nhắc đến nữa, cứ xem như chưa có gì xảy ra. Như vậy đối với Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư mới là điều tốt nhất."
Tiếp đến hắn lại nói thêm vài câu khách khí cùng đám người của lão thái thái, theo sau hắn liền cáo từ trở về phòng.
Khi nghe hắn có ý muốn trở về phòng, lão thái thái phân phó Lý Tu Trúc và Lý Tu Bách tiễn hắn ra cửa.
Chỉ là lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa liền thoáng nhìn về phía Lý Lệnh Uyển. Từ lúc hắn đứng dậy nói cáo từ, tất cả mọi người trong phòng cũng đều đứng dậy đưa tiễn hắn.
Bất quá hiện giờ Lý Lệnh Uyển luôn mỉm cười xinh đẹp đứng ở nơi đó, nhưng nàng không nhìn đến hắn, mà hắn cũng không biết nàng đang nghiêng đầu nói cái gì với Lý Duy Lăng.
Khi hắn nhìn thấy nàng cùng Lý Duy Nguyên không trò chuyện với nhau không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút dễ chịu.
Thuần Vu Kỳ lại nhìn đến Lý Duy Nguyên, vẻ mặt Lý Duy Nguyên vẫn luôn bình tĩnh như cũ, ánh mắt hắn cũng vô cùng bình lặng không chút gợn sóng.
Trong đầu Thuần Vu Kỳ thầm nghĩ, có lẽ sau này Lý Duy Nguyên chính là một đối thủ ngang tài ngang sức với mình.
Tuy nhiên Thuần Vu Kỳ vẫn mỉm cười gật đầu cáo từ với Lý Duy Nguyên, tiếp đến Thuần Vu Kỳ thu hồi ánh mắt nhấc chân rời khỏi phòng.
Chờ sau khi Thuần Vu Kỳ rời khỏi, lão thái thái lập tức ngồi xuống ghế, đưa tay gỡ xâu chuỗi phật trên cổ tay phải của mình xuống cầm trong tay, chậm rãi lần từng hạt từng hạt châu trên xâu chuỗi phật, sau đó bà liền phân phó Song Hồng: " Ngươi mau đi gọi Tam tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư đến đây gặp ta. Ta phải hỏi rõ rốt cuộc tối hôm nay các nàng đã xảy ra chuyện gì."
Song Hồng vội vâng một tiếng, nàng ta vẫy tay bảo hai tiểu nha hoàn đến đây, ba người bọn họ chia ra đi đến từng phòng kêu Lý Lệnh Yến, Lý Lệnh Quyên, cùng Lý Lệnh Kiều tới đây.
Vốn dĩ Lý Lệnh Uyển muốn quay trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi nàng nghe lão thái thái nói như vậy, nàng lập tức yên lặng ngồi xuống.
Chỉ là khi nàng ngồi xuống thì trong đầu cũng mơ hồ hiểu vì sao vừa rồi lúc Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước, Lý Duy Nguyên lại không cho phép nàng đi qua đó.
Còn có ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Lý Duy Nguyên bảo Lý Lệnh Kiều nhanh một chút.
Nửa đêm vô duyên vô cớ hai người bọn họ lại rơi xuống nước. Nếu nói cách khác, khi Lý Lệnh Quyên sơ ý trượt chân rơi xuống nước.
Lý Lệnh Yến thấy nàng ta rơi xuống nước liền bất chấp tính mạng của mình nhảy xuống cứu giúp, như vậy người khác sẽ nghĩ Lý Lệnh Yến là một người tỷ tỷ tốt xả thân mình cứu muội.
Hơn nữa nếu lúc ấy Thuần Vu Kỳ tự mình nhảy xuống hồ cứu Lý Lệnh Yến, mà y phục của nàng ta đều bị ướt sủng cả cơ thể đều phô bày ra ngoài, thì có nam tử nào mà không động lòng?
Mặt khác trai chưa vợ gái chưa chồng, nói không chừng còn có thể vì chuyện này được tác hợp với nhau.
Nếu như Lý Lệnh Yến muốn bảo toàn danh tiết của mình thì cách tốt nhất chính là gả cho Thuần Vu Kỳ nha.
Nhưng có lẽ Lý Lệnh Yến lại không ngờ tới, Thuần Vu Kỳ không tự ra tay cứu mìnhnmà hắn ta lại mệnh lệnh một gã hộ vệ đến cứu.
Sau đó hắn còn muốn lập tức rời đi, nói đúng hơn chính là hắn không muốn dính vào phiền toái, cho nên hắn mới tìm cách tránh né nó.
Với lại hắn vì tránh phiền phức lại còn kéo cả nàng cùng Lý Duy Nguyên vào làm nhân chứng cho hắn.
Lúc này trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm cảm thán, con mẹ nói cái tên Thuần Vu Kỳ này thực là xảo quyệt nha.
Bất quá Lý Duy Nguyên cũng không thua kém gì hắn cả. Chẳng phải vừa rồi Lý Duy Nguyên cũng không muốn nàng đi đến chỗ của bọn họ sao, bởi vì Lý Duy Nguyên không muốn nàng dính vào sự phiến toái này, cho nên Lý Duy Nguyên mới làm như vậy.
Hơn nữa khi nàng đi đến chỗ bọn họn thì Trường Thanh đã nhảy xuống nước cứu bọn họ.
Cho nên chuyện Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước cũng sẽ không liên quan gì đến nàng.
Chỉ là hiện tại Lý Lệnh Uyển có chút bận tâm về Lý Lệnh Kiều, sợ rằng một lúc nữa Lý Lệnh Yến sẽ nói những lời bất lợi với Lý Lệnh Kiều.
Bởi vì mọi suy tính của Lý Lệnh Yến đều đã bị phá hỏng hết rồi, không biết nàng ta lại làm ra điều gì nữa đây.
Với lại khi ấy chỉ có ba người bọn họ mà thôi, trời thì lại tối cũng không ai biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì với nhau, tại sao Lý Lệnh Quyên lại vô cớ rơi xuống nước?
Hay là có người ở sau lưng giở trò? Mà người giở trò này nếu không phải là Lý Lệnh Kiều thì chỉ có Lý Lệnh Yến mà thôi.
Để xem lát nữa hai người bọn họ sẽ nói như thế nào, tóm lại vừa rồi chỉ có các nàng ta ở đó, ngay cả một người nha hoàn chứng kiến cũng không có.
——————//——//————————
*Tác giả có lời muốn nói: Có phải chương này Thuần Vu Kỳ lợi hại lắm phải không? Hiện tại năng lực của Nguyên ca có chút hạn chế, tạm thời không thể xuất sắc như Thuần Vu Kỳ, nhưng về sau Nguyên ca sẽ là người lợi hại nhất.
* Editor lãm nhãm: các cậu thấy Lý Lệnh Yến mưu kế thâm hiểm ghê chưa, tưởng đâu dễ hốt Thuần Vu Kỳ lắm, ai ngờ đâu bị Thuần Vu Kỳ phủ quá mà!