Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh - Chương 65: Thuận gia đình thuận tình duyên (1)
Chiều tối sau khi dọn xong tiệm, Cố Tiểu Khả tháo tạp dề trên người ra treo vào một góc thật gọn gàng. Nhìn đồng hồ treo tường đã là gần bảy giờ tối, Cố Tiểu Khả xoay xoay bả vai, điện thoại cô reo lên nhạc chuông quen thuộc.
"Mẹ?" Cố Tiểu Khả nghe điện thoại, âm giọng mềm mại.
"Tiểu Khả, con đang làm gì vậy?" Tần Tịch Hương đầu dây thảnh thơi ăn một miếng hoa quả.
Cố Tiểu Khả trả lời. "Con vừa dọn tiệm, chuẩn bị trở về nhà."
"Vậy sao? Vẫn đang ở tiệm à?"
"Vâng ạ. Mẹ sao lại gọi cho con giờ này?" Cố Tiểu Khả có chút tò mò.
Tần Tịch Hương hơi ậm ừ nhưng không trả lời vào trọng tâm. "Ra về cẩn thận, đường bây giờ đông lắm."
"Anh ấy đón, mẹ yên tâm rồi chứ?" Cố Tiểu Khả phì cười.
Cố Tiểu Khả cúp điện thoại xong đội chiếc mũ vành màu ra ngoài đứng đợi Trình Vương. Đúng lúc này có một chiếc xe lạ màu đen từ từ di chuyển đến trước mặt Cố Tiểu Khả.
Cửa xe mở ra, Cố Tiểu Khả theo phản xạ lùi lại vài bước vì nghĩ mình đang chắn đường người ta.
Từ xe bước xuống đều là những người đàn ông cao lớn đeo kính đen, thân hình vạm vỡ, nhìn rất đáng sợ.
"Cô Cố, có người muốn gặp cô."
"Tôi?" Cố Tiểu Khả tròn xoe mắt, tay cầm chặt túi xách muốn chạy đi.
"Mời cô lên xe."
Nhìn chiếc xe u ám đó khiến Cố Tiểu Khả bất giác nuốt một ngụm nước bọt, không khí cũng trở nên khó thở hơn. Lẽ nào giữa ban ngày ban mặt trộm cắp còn lộng hành như thế sao. Cô như thế này thì đáng giá mấy đồng chứ, tìm sai đối tượng rồi!
"T...tôi bận rồi." Cố Tiểu Khả vội xoay người định chạy đi, mà chưa nổi mấy bước đã bị hai người họ giữ lại, lực giữ không mạnh nhưng vẫn khiến cô thấy sợ hãi.
Bọn họ đến nặng giọng. "Nếu cô Cố không chịu hợp tác, vậy chúng tôi thất lễ rồi."
Trong đầu Cố Tiểu Khả hiện lên một dãy chấm hỏi, còn chưa biết nên làm gì đã thấy một trong hai người bế thốc cô trên vai.
"Á, làm gì vậy!" Cố Tiểu Khả đỏ mặt giãy giụa. "Có ai không, cứu với!" Cô khua khoắng tay chân.
Đáng tiếc buổi tối ở đây đều tấp nập, ai nấy đều lo cho việc của mình chứ không để ý đến người vô danh tiểu tốt như Cố Tiểu Khả, từ khoảng cách vài bước đến xe lại quá ngắn khiến cô không kịp kệ la thêm một chút.
Thật không ngờ có ngày Cố Tiểu Khả cô lại bị bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật.
"Vương, cứu em!" Trước khi bị nhét vào trong xe, Cố Tiểu Khả hét lên.
Phía xa xa cách mấy chiếc xe hơi, xe Trình Vương đang bị tắc nghẽn, nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Khả anh lập tức ngẩng đầu và phát hiện có chuyện không hay.
Đồng tử anh sáng rực như lửa, gân tay nổi lên một lượt, khuôn mặt phẫn nộ đỉnh điểm. Không ngờ có người dám động vào Cố Tiểu Khả của anh.
Đoạn đường trước tiệm hoa của Cố Tiểu Khả đến giờ này rất hay bị tắc đường, Trình Vương gấp gáp nhấn còi xe nhưng không có tác dụng. Anh nhìn chiếc xe kia dần đi xa, bản thân vội vàng tháo dây an toàn lao xuống đường đuổi theo.
Xe kia ngày chạy một xa, Trình Vương mất kiên nhẫn nhảy vội lên một chiếc xe lạ.
"Đuổi theo chiếc xe đó cho tôi."
Cô gái xong xe ngơ ngác không biết Trình Vương là ai, vừa sợ khí thế của anh nhưng cũng vừa mê mẩn vẻ bề ngoài điển trai của anh.
"Anh là ai, tôi còn phải về đón con gái."
Trình Vương nhíu chặt mày, lấy trong túi áo ra chiếc thẻ đen mới tinh. "Tiền phí."
Cô gái đó như được tiếp động lực, hừng hực đạp ga rồ xe đi về phía trước với tốc độ cực nhanh. Nhìn qua cũng biết cô gái này cũng từng là người ham đua xe.
Chỉ là đến đoạn ngã ba giữa dòng xe đông đúc cả hai đã bị mất dấu.
"Anh còn nhớ biển số xe chứ?"
Trình Vương tối sầm khuôn mặt đập mạnh vào cánh cửa xe bên cạnh, mở cửa xe bước xuống.
"Anh gì ơi? Không đi nữa sao?"
Trình Vương rút điện thoại, bỏ mặc mọi tiếng ồn ngoài tai.
"Lập tức tìm Cố Tiểu Khả cho tôi, một cọng tóc của cô ấy không còn tôi cũng giết mấy người."
Trên chiếc xe sang trọng, Cố Tiểu Khả có thể nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ ở phía trước.
"C...cô là ai?" Cố Tiểu Khả rụt rè.
Bên trên im lặng, bỗng đèn xe được mở lên, người phụ nữ đó quay lại với thần thái đỉnh cao, toàn thân toát ra sự phong lưu giàu có, khuôn mặt xuân quang đến khó tin.
"Hi con dâu, là mẹ đây."
"C...con dâu?" Cố Tiểu Khả suýt ngã ngửa. Không phải chứ, đây chính là mẹ của Trình Vương sao!
Chuyện gì đang xảy ra thế này, mẹ của Trình Vương sao lại gặp cô chứ... Kiểu chào lần đầu này cô không quen cho lắm.
Mẹ của Trình Vương đưa Cố Tiểu Khả đến một biệt thự rất lớn, nơi mà cô chỉ nhìn thấy ở trên tv.
"Bố, mẹ?" Vừa vào trong Cố Tiểu Khả đã nhìn thấy Cố Bách Điền và Tần Tịch Hương ngồi nhâm nhi tách trà. Họ không ở quê mà đến đây khi nào...
"Con ngồi xuống đi." Bạch Dương dịu dàng đẩy Cố Tiểu Khả ngồi xuống ghế sofa đắt tiền, quay ra nói với quản gia Mạc. "Lấy cho con bé một tách trà."
"Bố mẹ, chuyện này là sao?" Cố Tiểu Khả nhỏ nhẹ nói, liếc mắt nhìn họ.
Tần Tịch Hương cười rạng rỡ. "Sao trăng gì nữa, ông bà thông gia mời bố mẹ đến, cũng là muốn tác hợp cho hai đứa."
"Ông bà thông gia?" Cố Tiểu Khả cao giọng, những chuyện này quả là khó tin nha!
"Mẹ?" Cố Tiểu Khả nghe điện thoại, âm giọng mềm mại.
"Tiểu Khả, con đang làm gì vậy?" Tần Tịch Hương đầu dây thảnh thơi ăn một miếng hoa quả.
Cố Tiểu Khả trả lời. "Con vừa dọn tiệm, chuẩn bị trở về nhà."
"Vậy sao? Vẫn đang ở tiệm à?"
"Vâng ạ. Mẹ sao lại gọi cho con giờ này?" Cố Tiểu Khả có chút tò mò.
Tần Tịch Hương hơi ậm ừ nhưng không trả lời vào trọng tâm. "Ra về cẩn thận, đường bây giờ đông lắm."
"Anh ấy đón, mẹ yên tâm rồi chứ?" Cố Tiểu Khả phì cười.
Cố Tiểu Khả cúp điện thoại xong đội chiếc mũ vành màu ra ngoài đứng đợi Trình Vương. Đúng lúc này có một chiếc xe lạ màu đen từ từ di chuyển đến trước mặt Cố Tiểu Khả.
Cửa xe mở ra, Cố Tiểu Khả theo phản xạ lùi lại vài bước vì nghĩ mình đang chắn đường người ta.
Từ xe bước xuống đều là những người đàn ông cao lớn đeo kính đen, thân hình vạm vỡ, nhìn rất đáng sợ.
"Cô Cố, có người muốn gặp cô."
"Tôi?" Cố Tiểu Khả tròn xoe mắt, tay cầm chặt túi xách muốn chạy đi.
"Mời cô lên xe."
Nhìn chiếc xe u ám đó khiến Cố Tiểu Khả bất giác nuốt một ngụm nước bọt, không khí cũng trở nên khó thở hơn. Lẽ nào giữa ban ngày ban mặt trộm cắp còn lộng hành như thế sao. Cô như thế này thì đáng giá mấy đồng chứ, tìm sai đối tượng rồi!
"T...tôi bận rồi." Cố Tiểu Khả vội xoay người định chạy đi, mà chưa nổi mấy bước đã bị hai người họ giữ lại, lực giữ không mạnh nhưng vẫn khiến cô thấy sợ hãi.
Bọn họ đến nặng giọng. "Nếu cô Cố không chịu hợp tác, vậy chúng tôi thất lễ rồi."
Trong đầu Cố Tiểu Khả hiện lên một dãy chấm hỏi, còn chưa biết nên làm gì đã thấy một trong hai người bế thốc cô trên vai.
"Á, làm gì vậy!" Cố Tiểu Khả đỏ mặt giãy giụa. "Có ai không, cứu với!" Cô khua khoắng tay chân.
Đáng tiếc buổi tối ở đây đều tấp nập, ai nấy đều lo cho việc của mình chứ không để ý đến người vô danh tiểu tốt như Cố Tiểu Khả, từ khoảng cách vài bước đến xe lại quá ngắn khiến cô không kịp kệ la thêm một chút.
Thật không ngờ có ngày Cố Tiểu Khả cô lại bị bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật.
"Vương, cứu em!" Trước khi bị nhét vào trong xe, Cố Tiểu Khả hét lên.
Phía xa xa cách mấy chiếc xe hơi, xe Trình Vương đang bị tắc nghẽn, nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Khả anh lập tức ngẩng đầu và phát hiện có chuyện không hay.
Đồng tử anh sáng rực như lửa, gân tay nổi lên một lượt, khuôn mặt phẫn nộ đỉnh điểm. Không ngờ có người dám động vào Cố Tiểu Khả của anh.
Đoạn đường trước tiệm hoa của Cố Tiểu Khả đến giờ này rất hay bị tắc đường, Trình Vương gấp gáp nhấn còi xe nhưng không có tác dụng. Anh nhìn chiếc xe kia dần đi xa, bản thân vội vàng tháo dây an toàn lao xuống đường đuổi theo.
Xe kia ngày chạy một xa, Trình Vương mất kiên nhẫn nhảy vội lên một chiếc xe lạ.
"Đuổi theo chiếc xe đó cho tôi."
Cô gái xong xe ngơ ngác không biết Trình Vương là ai, vừa sợ khí thế của anh nhưng cũng vừa mê mẩn vẻ bề ngoài điển trai của anh.
"Anh là ai, tôi còn phải về đón con gái."
Trình Vương nhíu chặt mày, lấy trong túi áo ra chiếc thẻ đen mới tinh. "Tiền phí."
Cô gái đó như được tiếp động lực, hừng hực đạp ga rồ xe đi về phía trước với tốc độ cực nhanh. Nhìn qua cũng biết cô gái này cũng từng là người ham đua xe.
Chỉ là đến đoạn ngã ba giữa dòng xe đông đúc cả hai đã bị mất dấu.
"Anh còn nhớ biển số xe chứ?"
Trình Vương tối sầm khuôn mặt đập mạnh vào cánh cửa xe bên cạnh, mở cửa xe bước xuống.
"Anh gì ơi? Không đi nữa sao?"
Trình Vương rút điện thoại, bỏ mặc mọi tiếng ồn ngoài tai.
"Lập tức tìm Cố Tiểu Khả cho tôi, một cọng tóc của cô ấy không còn tôi cũng giết mấy người."
Trên chiếc xe sang trọng, Cố Tiểu Khả có thể nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ ở phía trước.
"C...cô là ai?" Cố Tiểu Khả rụt rè.
Bên trên im lặng, bỗng đèn xe được mở lên, người phụ nữ đó quay lại với thần thái đỉnh cao, toàn thân toát ra sự phong lưu giàu có, khuôn mặt xuân quang đến khó tin.
"Hi con dâu, là mẹ đây."
"C...con dâu?" Cố Tiểu Khả suýt ngã ngửa. Không phải chứ, đây chính là mẹ của Trình Vương sao!
Chuyện gì đang xảy ra thế này, mẹ của Trình Vương sao lại gặp cô chứ... Kiểu chào lần đầu này cô không quen cho lắm.
Mẹ của Trình Vương đưa Cố Tiểu Khả đến một biệt thự rất lớn, nơi mà cô chỉ nhìn thấy ở trên tv.
"Bố, mẹ?" Vừa vào trong Cố Tiểu Khả đã nhìn thấy Cố Bách Điền và Tần Tịch Hương ngồi nhâm nhi tách trà. Họ không ở quê mà đến đây khi nào...
"Con ngồi xuống đi." Bạch Dương dịu dàng đẩy Cố Tiểu Khả ngồi xuống ghế sofa đắt tiền, quay ra nói với quản gia Mạc. "Lấy cho con bé một tách trà."
"Bố mẹ, chuyện này là sao?" Cố Tiểu Khả nhỏ nhẹ nói, liếc mắt nhìn họ.
Tần Tịch Hương cười rạng rỡ. "Sao trăng gì nữa, ông bà thông gia mời bố mẹ đến, cũng là muốn tác hợp cho hai đứa."
"Ông bà thông gia?" Cố Tiểu Khả cao giọng, những chuyện này quả là khó tin nha!