Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh - Chương 59: Khoảng cách giữa yêu và hận (5)
Ngay tức khắc, đôi môi mỏng lãnh đạm của người đàn ông phảng phất như có chút giật mình. Trình Vương không dám tin vào đôi tai của anh, anh nhìn sự cứng rắn của Cố Tiểu Khả đang thu lại trong mắt mình.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi Cố Tiểu Khả như biến thành một người khác, gò má hồng hào đã tái lại mấy phần, bọng mắt còn hơi hồng, đôi môi nẻ khiến người ta rất muốn vuốt ve, thật khiến anh đau lòng.
"Tiểu Khả, em đừng quyết định vội vàng. Chúng ta qua bao nhiêu chuyện, em còn chưa tin anh?" Trình Vương hạ giọng, ánh mắt lạnh lùng.
Cố Tiểu Khả không trả lời, một mực giữ trạng thái ban đầu, nhìn về nơi xa phía cửa sổ. Nhìn mà như không nhìn, mở mắt mà như không mở mắt. Chỉ có tai cô là vẫn đang chăm chú lắng nghe từng âm giọng phát ra từ miệng Trình Vương.
Không phải là cô không tin anh. Nhưng cô càng không muốn nhìn nhận sự thật đang xảy ra trước mắt. Anh và cô yêu nhau lâu như thế, anh lại có thể dễ dàng để người phụ nữ khác ôm lấy mình, nếu nói không tổn thương, hẳn là cô nói dối.
"Tiểu Khả, em đang ốm nhất định tâm trạng không tốt. Anh sẽ không làm phiền em, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe. Anh đi trước."
Qua một khoảng trống thời gian hai người để trôi một cách vô ích, cuối cùng Trình Vương cũng chủ động đứng dậy buông lời rời đi.
Nghe tiếng bước chân lạnh nhạt ngày càng xa cùng tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Cố Tiểu Khả bấy giờ mới lấy lại thần hồn, cô hít một ngụm khí lạnh, từ từ quay đầu lại nhìn căn phòng vắng người, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện lan tỏa nhè nhẹ, cô buồn rầu trĩu lại đôi mắt.
Nằm trên giường một lúc lâu, Cố Tiểu Khả tự mình vặn vẹo cơ thể bước chân xuống, đầu óc vẫn còn hơi quay cuồng nhưng cô không có ý định nằm xuống lại. Nếu là bệnh viện thành phố nhất định cô phải tìm gặp San San nói chuyện.
Hành lang bệnh viện hôm nay thật vắng người, Cố Tiểu Khả không biết mình đang ở nơi nào, chỉ có thể kéo tay một vị y tá đi ngang qua mặc bộ đồ máu trắng muốt.
"Ch...cho tôi hỏi, gần đây có cô gái nào tên San San nhập viện không?"
Cô y tá đó nhìn Cố Tiểu Khả một lượt liền kéo khẩu trang xuống, tay đưa lên xoa xoa cằm suy nghĩ. "Hình như mấy hôm trước tôi có đến thay nước chuyền cho cô ấy."
Cố Tiểu Khả nuốt một ngụm nước bọt, xong lại ho khan một cái. "Cô ấy có dáng người cao gầy, rất xinh đẹp."
Y tá kéo khẩu trang lên gật đầu. "Vậy thì phải rồi. Cô ấy ở tầng dưới."
"C...cảm ơn." Cố Tiểu Khả cúi người lễ phép, đợi cô gái đó rời đi cô mới chầm chậm xuống tầng.
Vẫn còn nhớ phòng San San nằm, Cố Tiểu Khả cứ thế đi một mạch đến nơi. Từ bên ngoài nhìn vào cô thấy cô ta đang đứng ngang người bên cửa sổ ngắm lá rơi bên ngoài, thân mình chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, khuôn mặt vẫn luôn yếu đuối như thế, có chút trắng bệch.
Lấy lại trạng thái bình tĩnh, Cố Tiểu Khả đẩy cửa vào trong. Nghe tiếng động lạ San San cũng giật mình nhìn về phía cô.
"Chị..." San San sững sờ như là không ngờ sẽ có người đến đây.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
Hai người ngồi đối diện nhau, Cố Tiểu Khả ban đầu có chút căng thẳng nhưng dần cũng bình thản hơn, San San vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, không hé răng câu nào.
Bỗng một câu hỏi vụt qua đầu Cố Tiểu Khả, cô hỏi lịch sự. "Cô sao lại vào viện vậy?"
San San dường như không có ý định trả lời câu hỏi này, xong vẫn quay sang nhìn Cố Tiểu Khả không mấy thiện ý. "Chuẩn bị cho xạ trị."
"X...xạ trị?" Cố Tiểu Khả lấy làm kinh ngạc.
San San cười khẩy. "Có gì đáng ngạc nhiên, chẳng phải đây là điều chị muốn nghe ư."
Cố Tiểu Khả im lặng.
"Cô muốn nói gì, trực tiếp nói thẳng không cần vòng vo." San San khép hờ mí mắt, gió cửa sổ khẽ thổi qua tóc mai cô ta.
Không nghĩ cô ta lại cũng có lúc đáng thương như thế, Cố Tiểu Khả nhìn ra San San vốn dĩ chỉ là một cô gái nhỏ khao khát có tình yêu thương. Nhưng chẳng may người cô ta khao khát lại là Trình Vương.
"Tôi sẽ rời xa Trình Vương theo ý cô. Hãy để Á Lệ và Ngô Chí Hào được yên."
Gió như ngưng lại trong giây lát, lá cây xào xạc rụng đi những chiếc cuối cùng, thân cây khô cao lớn bên ngoài liền đơn độc hơn.
San San hai tay ôm lấy mình rưng rưng nước mắt. Vốn Cố Tiểu Khả nghĩ rằng khi nói ra những lời này cô ta phải vui vẻ và nói khịa vài câu để cô thêm suy nghĩ. Lẽ nào cô sai ở đâu?
"Tôi là cô nhi. Từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện." San San không lau nước mắt, nước mắt lăn qua má, chảy xuống mu bàn tay.
Cố Tiểu Khả mím môi.
"Năm mười sáu tuổi tôi ra ngoài, liền bị lừa vào hộp đêm bán đấu giá bằng chính tấm thân mình. Khi đó tôi tuyệt vọng biết nhường nào, tôi khốn khổ biết nhường nào, tôi đã nghĩ mình có nên cắn lưỡi chết trước mặt bao nhiêu người ở đây không. Đúng lúc ấy...tôi gặp anh."
Cố Tiểu Khả biết, 'anh' mà San San đang nhắc tới... Chính là Trình Vương, người cô đang rất yêu thương.
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi Cố Tiểu Khả như biến thành một người khác, gò má hồng hào đã tái lại mấy phần, bọng mắt còn hơi hồng, đôi môi nẻ khiến người ta rất muốn vuốt ve, thật khiến anh đau lòng.
"Tiểu Khả, em đừng quyết định vội vàng. Chúng ta qua bao nhiêu chuyện, em còn chưa tin anh?" Trình Vương hạ giọng, ánh mắt lạnh lùng.
Cố Tiểu Khả không trả lời, một mực giữ trạng thái ban đầu, nhìn về nơi xa phía cửa sổ. Nhìn mà như không nhìn, mở mắt mà như không mở mắt. Chỉ có tai cô là vẫn đang chăm chú lắng nghe từng âm giọng phát ra từ miệng Trình Vương.
Không phải là cô không tin anh. Nhưng cô càng không muốn nhìn nhận sự thật đang xảy ra trước mắt. Anh và cô yêu nhau lâu như thế, anh lại có thể dễ dàng để người phụ nữ khác ôm lấy mình, nếu nói không tổn thương, hẳn là cô nói dối.
"Tiểu Khả, em đang ốm nhất định tâm trạng không tốt. Anh sẽ không làm phiền em, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe. Anh đi trước."
Qua một khoảng trống thời gian hai người để trôi một cách vô ích, cuối cùng Trình Vương cũng chủ động đứng dậy buông lời rời đi.
Nghe tiếng bước chân lạnh nhạt ngày càng xa cùng tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Cố Tiểu Khả bấy giờ mới lấy lại thần hồn, cô hít một ngụm khí lạnh, từ từ quay đầu lại nhìn căn phòng vắng người, mùi thuốc khử trùng của bệnh viện lan tỏa nhè nhẹ, cô buồn rầu trĩu lại đôi mắt.
Nằm trên giường một lúc lâu, Cố Tiểu Khả tự mình vặn vẹo cơ thể bước chân xuống, đầu óc vẫn còn hơi quay cuồng nhưng cô không có ý định nằm xuống lại. Nếu là bệnh viện thành phố nhất định cô phải tìm gặp San San nói chuyện.
Hành lang bệnh viện hôm nay thật vắng người, Cố Tiểu Khả không biết mình đang ở nơi nào, chỉ có thể kéo tay một vị y tá đi ngang qua mặc bộ đồ máu trắng muốt.
"Ch...cho tôi hỏi, gần đây có cô gái nào tên San San nhập viện không?"
Cô y tá đó nhìn Cố Tiểu Khả một lượt liền kéo khẩu trang xuống, tay đưa lên xoa xoa cằm suy nghĩ. "Hình như mấy hôm trước tôi có đến thay nước chuyền cho cô ấy."
Cố Tiểu Khả nuốt một ngụm nước bọt, xong lại ho khan một cái. "Cô ấy có dáng người cao gầy, rất xinh đẹp."
Y tá kéo khẩu trang lên gật đầu. "Vậy thì phải rồi. Cô ấy ở tầng dưới."
"C...cảm ơn." Cố Tiểu Khả cúi người lễ phép, đợi cô gái đó rời đi cô mới chầm chậm xuống tầng.
Vẫn còn nhớ phòng San San nằm, Cố Tiểu Khả cứ thế đi một mạch đến nơi. Từ bên ngoài nhìn vào cô thấy cô ta đang đứng ngang người bên cửa sổ ngắm lá rơi bên ngoài, thân mình chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, khuôn mặt vẫn luôn yếu đuối như thế, có chút trắng bệch.
Lấy lại trạng thái bình tĩnh, Cố Tiểu Khả đẩy cửa vào trong. Nghe tiếng động lạ San San cũng giật mình nhìn về phía cô.
"Chị..." San San sững sờ như là không ngờ sẽ có người đến đây.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
Hai người ngồi đối diện nhau, Cố Tiểu Khả ban đầu có chút căng thẳng nhưng dần cũng bình thản hơn, San San vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, không hé răng câu nào.
Bỗng một câu hỏi vụt qua đầu Cố Tiểu Khả, cô hỏi lịch sự. "Cô sao lại vào viện vậy?"
San San dường như không có ý định trả lời câu hỏi này, xong vẫn quay sang nhìn Cố Tiểu Khả không mấy thiện ý. "Chuẩn bị cho xạ trị."
"X...xạ trị?" Cố Tiểu Khả lấy làm kinh ngạc.
San San cười khẩy. "Có gì đáng ngạc nhiên, chẳng phải đây là điều chị muốn nghe ư."
Cố Tiểu Khả im lặng.
"Cô muốn nói gì, trực tiếp nói thẳng không cần vòng vo." San San khép hờ mí mắt, gió cửa sổ khẽ thổi qua tóc mai cô ta.
Không nghĩ cô ta lại cũng có lúc đáng thương như thế, Cố Tiểu Khả nhìn ra San San vốn dĩ chỉ là một cô gái nhỏ khao khát có tình yêu thương. Nhưng chẳng may người cô ta khao khát lại là Trình Vương.
"Tôi sẽ rời xa Trình Vương theo ý cô. Hãy để Á Lệ và Ngô Chí Hào được yên."
Gió như ngưng lại trong giây lát, lá cây xào xạc rụng đi những chiếc cuối cùng, thân cây khô cao lớn bên ngoài liền đơn độc hơn.
San San hai tay ôm lấy mình rưng rưng nước mắt. Vốn Cố Tiểu Khả nghĩ rằng khi nói ra những lời này cô ta phải vui vẻ và nói khịa vài câu để cô thêm suy nghĩ. Lẽ nào cô sai ở đâu?
"Tôi là cô nhi. Từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện." San San không lau nước mắt, nước mắt lăn qua má, chảy xuống mu bàn tay.
Cố Tiểu Khả mím môi.
"Năm mười sáu tuổi tôi ra ngoài, liền bị lừa vào hộp đêm bán đấu giá bằng chính tấm thân mình. Khi đó tôi tuyệt vọng biết nhường nào, tôi khốn khổ biết nhường nào, tôi đã nghĩ mình có nên cắn lưỡi chết trước mặt bao nhiêu người ở đây không. Đúng lúc ấy...tôi gặp anh."
Cố Tiểu Khả biết, 'anh' mà San San đang nhắc tới... Chính là Trình Vương, người cô đang rất yêu thương.