Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Dù trời có sập xuống tôi cũng chống tay đỡ cho anh ấy!
Không nén lại thêm một giây phút nào, Ngải Tịch không nói không rằng lập tức cùng Đàm Mộ rời khỏi quán cà phê. Trên đường đi cô đã gọi cho Cố Thường Ngạn, hai hồi chuông anh liền nhận máy ngay.
" Thường Ngạn, tôi cần anh giúp đỡ..".
Ngải Tịch nói ra kế hoạch của cô làm để cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài, Cố Thường Ngạn liền đồng ý ngay rồi giao Trần Hoa Minh Nhất lại cho ba mẹ cô chăm sóc, khi nghe Cố Thường Ngạn nói lại cô cũng muốn đi giúp Ngải Tịch nhưng ngặt cô cứ nôn thốc nôn tháo. Ngải Tịch nhờ Cố Thường Ngạn chuyển lời lại với cô mà Trần Hoa Minh Nhất mới đồng ý.
Bây giờ cả đội gồm Ngải Tịch, Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn đã phân công việc ra. Hai người đàn ông ra sức hợp lực với nhau, Cố Thường Ngạn đến đồn cảnh sát điều tra thêm tình hình. Đàm Mộ mở rộng mối quan hệ luật sư của mình trong nước rồi bắt đầu thảo luận cách biện hộ giỏi nhất cho Hắc Mộc Thần.
Còn Ngải Tịch sẽ trực tiếp đi ' tạo bằng chứng ' có lợi với Hắc Mộc Thần. Lúc biết được kế hoạch này của cô Cố Thường Ngạn có chút bất ngờ.
" Ngải Tịch à, không phải cô không biết lần này Mộc Thần thật sự có liên quan đấy chứ? ".
" Tôi biết chứ! ". Ngải Tịch thẳng thắn nói không chút chần chừ, bây giờ trong đôi mắt cô chỉ có sự nghiêm túc và kiên định. Cô tiếp tục bổ sung thêm: " Nhưng mà, thế nào tôi cũng phải cứu anh ấy ra ngoài bằng mọi cách dù bằng chứng ngụy tạo hay thực sự. Nếu như trời có sập xuống đầu Mộc Thần tôi vẫn sẽ chống tay đỡ cho anh ấy! ".
Lời nói của Ngải Tịch thể hiện rõ ràng ý chí không bỏ cuộc. Cố Thường Ngạn vô cùng tán thành với cô rồi cả ba người cùng nhau thực hiện kế hoạch.
Và thế là cả một đêm hai người đàn ông và người phụ nữ không hề chợp mắt tí nào. Cả ba người chạy đông chạy tây tìm đủ mọi bằng chứng có sức thuyết phục dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Nhờ vào đêm không ngủ này mà kết quả có chút kha khá. Cố Thường Ngạn xem xét tình hình rồi anh nói rằng bây giờ Hắc Mộc Thần vẫn kiên quyết không nói lời nào, như vậy sẽ tạo ra thời gian để chúng ta nhanh chóng tìm ra hi vọng cứu anh ra ngoài.
Còn Đàm Mộ cũng đã liên lạc thành công với mấy vị luật sư nổi tiếng ở Bắc Kinh, mấy người họ vô cùng đồng lòng nhất định sẽ giúp Hắc Mộc Thần.
Riêng Ngải Tịch là có năng suất làm việc tốt nhất, cô đã thành công tạo ra một sấp hồ sơ bằng chứng minh oan cho Hắc Mộc Thần. Dù chỉ là bằng chứng giả nhưng được cô soát lọc kĩ càng, từng chi tiết đều nói rõ Hắc Mộc Thần hoàn toàn vô tội, nếu phiên tòa không điều tra kĩ mấy bằng chứng này nhất định bọn họ sẽ không phát giác ra điều gì. Cả Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn đồng thời giơ ngón tay cái về phía Ngải Tịch, cô bật cười khẽ nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Khi mặt trời đã lên cao cũng đã là giữa trưa. Ngải Tịch muốn cảm ơn Cố Thường Ngạn và Đàm Mộ đã hết sức giúp đỡ cô nên mời họ đi ăn cơm, nguyên một ngày mà ba người chỉ ăn vỏn vẹn bánh sandwich và ba hộp sữa. Đến khi xong việc Ngải Tịch liền dẫn hai người họ đến nhà hàng. Nào ngờ, chỉ vừa mới đặt mông xuống, điện thoại của Đàm Mộ lập tức reo lên. Hai người còn lại là Ngải Tịch và Cố Thường Ngạn cùng nhìn sang nhau rồi đưa mắt nhìn anh ta. Đàm Mộ nhận máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng sắc mặt anh ta tối sầm lại rồi sau một lát liền cúp máy.
Ngải Tịch nhìn biểu hiện của anh ta liền cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vội hỏi.
" Luật sư Đàm, sao vậy? ".
Cố Thường Ngạn cũng quan sát anh ta. Đàm Mộ thở dài một hơi rồi nói.
" Vương Xâm đã hoàn toàn nhận tội việc phóng hỏa. Hơn nữa anh ta còn khai rằng chủ mưu đằng sau có liên quan đến Hắc Mộc Thần. Ngay chiều nay sẽ mở phiên tòa đích thân thẩm vấn anh Hắc! Việc lần này đã có cấp cao bên bộ cảnh sát nhúng tay vao e rằng mấy bằng chứng này của chúng ta sẽ không có hi vọng ".
Sắc mặt Ngải Tịch tái nhợt, vậy là cả công sức của ba người họ đã đổ sông đổ biển. Cô nhất thời im lặng không nói nên lời.
Còn Cố Thường Ngạn bên cạnh tay nắm chặt thành nắm đấm, anh mắng.
" Mẹ kiếp nó! Sao tự nhiên lần này bọn cảnh sát cấp cao đó lại nhúng tay vào chứ?! ".
Đàm Mộ lắc đầu không biết. Hai người đàn ông nhìn qua Ngải Tịch, gương mặt cô không chút biểu cảm mà cứ chằm chằm nhìn vào đống hồ sơ do cô tạo ra. Bọn họ nhất thời cảm thấy Ngải Tịch lúc này như bị mất hồn.
" Ngải Tịch? Cô sao vậy? ". Cố Thường Ngạn lên tiếng hỏi han trước.
Ngải Tịch nghĩ nghĩ gì đó rồi cầm túi xách đứng dậy. Cô nhìn Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn rồi cất giọng lạnh tanh.
" Tôi nghĩ ra cách cứu Mộc Thần rồi. Bây giờ tôi sẽ đi ngay lập tức! Khoảng trước một tiếng khi Mộc Thần bị thẩm vấn nhất định anh ấy sẽ ra ngoài an toàn. Hai người yên tâm đợi đón anh ấy đi! ".
Nói rồi cô không đợi họ phản ứng lại gì thì vội ra khỏi nhà hàng, lái chiếc Maserati lập tức phóng vụt đi mất.
Trong nhà hàng, Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn ngơ ngác nhìn nhau. Lời nói của Ngải Tịch vừa rồi vô cùng chắc nịch, như vậy bọn họ nghĩ rằng cô thật sự đã có cách rồi cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đáng lẽ bọn họ cũng có chút không tin tưởng với Ngải Tịch nhưng nhìn thực lực và thái độ nghiêm túc của cô thì chắc chắn rằng cô sẽ không phụ lòng tin của bọn họ.
...
Trên chiếc xe Maserati, đôi tay mềm dẻo của cô nắm chặt vô lăng, bàn chân Ngải Tịch đạp mạnh chân ga, nhanh chóng tiến về một nơi cô đã từng tới..
Ngải Tịch không còn cách nào khác nữa, suốt dọc đường cô nghĩ đi nghĩ lại về một người. Chỉ có người đó mới có thể cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài mà thôi.
Qua mười lăm phút, xe cô dừng lại trước một căn biệt thự.
Ngải Tịch xuống xe rồi nhìn chằm chằm vào căn biệt thự này, hiện tại cô bỏ qua những món nợ trước đây với chủ căn biệt thự này, Ngải Tịch hít sâu một hơi dài rồi đẩy cổng bước vào căn biệt thự mang tên Tần gia này..
" Thường Ngạn, tôi cần anh giúp đỡ..".
Ngải Tịch nói ra kế hoạch của cô làm để cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài, Cố Thường Ngạn liền đồng ý ngay rồi giao Trần Hoa Minh Nhất lại cho ba mẹ cô chăm sóc, khi nghe Cố Thường Ngạn nói lại cô cũng muốn đi giúp Ngải Tịch nhưng ngặt cô cứ nôn thốc nôn tháo. Ngải Tịch nhờ Cố Thường Ngạn chuyển lời lại với cô mà Trần Hoa Minh Nhất mới đồng ý.
Bây giờ cả đội gồm Ngải Tịch, Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn đã phân công việc ra. Hai người đàn ông ra sức hợp lực với nhau, Cố Thường Ngạn đến đồn cảnh sát điều tra thêm tình hình. Đàm Mộ mở rộng mối quan hệ luật sư của mình trong nước rồi bắt đầu thảo luận cách biện hộ giỏi nhất cho Hắc Mộc Thần.
Còn Ngải Tịch sẽ trực tiếp đi ' tạo bằng chứng ' có lợi với Hắc Mộc Thần. Lúc biết được kế hoạch này của cô Cố Thường Ngạn có chút bất ngờ.
" Ngải Tịch à, không phải cô không biết lần này Mộc Thần thật sự có liên quan đấy chứ? ".
" Tôi biết chứ! ". Ngải Tịch thẳng thắn nói không chút chần chừ, bây giờ trong đôi mắt cô chỉ có sự nghiêm túc và kiên định. Cô tiếp tục bổ sung thêm: " Nhưng mà, thế nào tôi cũng phải cứu anh ấy ra ngoài bằng mọi cách dù bằng chứng ngụy tạo hay thực sự. Nếu như trời có sập xuống đầu Mộc Thần tôi vẫn sẽ chống tay đỡ cho anh ấy! ".
Lời nói của Ngải Tịch thể hiện rõ ràng ý chí không bỏ cuộc. Cố Thường Ngạn vô cùng tán thành với cô rồi cả ba người cùng nhau thực hiện kế hoạch.
Và thế là cả một đêm hai người đàn ông và người phụ nữ không hề chợp mắt tí nào. Cả ba người chạy đông chạy tây tìm đủ mọi bằng chứng có sức thuyết phục dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Nhờ vào đêm không ngủ này mà kết quả có chút kha khá. Cố Thường Ngạn xem xét tình hình rồi anh nói rằng bây giờ Hắc Mộc Thần vẫn kiên quyết không nói lời nào, như vậy sẽ tạo ra thời gian để chúng ta nhanh chóng tìm ra hi vọng cứu anh ra ngoài.
Còn Đàm Mộ cũng đã liên lạc thành công với mấy vị luật sư nổi tiếng ở Bắc Kinh, mấy người họ vô cùng đồng lòng nhất định sẽ giúp Hắc Mộc Thần.
Riêng Ngải Tịch là có năng suất làm việc tốt nhất, cô đã thành công tạo ra một sấp hồ sơ bằng chứng minh oan cho Hắc Mộc Thần. Dù chỉ là bằng chứng giả nhưng được cô soát lọc kĩ càng, từng chi tiết đều nói rõ Hắc Mộc Thần hoàn toàn vô tội, nếu phiên tòa không điều tra kĩ mấy bằng chứng này nhất định bọn họ sẽ không phát giác ra điều gì. Cả Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn đồng thời giơ ngón tay cái về phía Ngải Tịch, cô bật cười khẽ nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Khi mặt trời đã lên cao cũng đã là giữa trưa. Ngải Tịch muốn cảm ơn Cố Thường Ngạn và Đàm Mộ đã hết sức giúp đỡ cô nên mời họ đi ăn cơm, nguyên một ngày mà ba người chỉ ăn vỏn vẹn bánh sandwich và ba hộp sữa. Đến khi xong việc Ngải Tịch liền dẫn hai người họ đến nhà hàng. Nào ngờ, chỉ vừa mới đặt mông xuống, điện thoại của Đàm Mộ lập tức reo lên. Hai người còn lại là Ngải Tịch và Cố Thường Ngạn cùng nhìn sang nhau rồi đưa mắt nhìn anh ta. Đàm Mộ nhận máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng sắc mặt anh ta tối sầm lại rồi sau một lát liền cúp máy.
Ngải Tịch nhìn biểu hiện của anh ta liền cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, vội hỏi.
" Luật sư Đàm, sao vậy? ".
Cố Thường Ngạn cũng quan sát anh ta. Đàm Mộ thở dài một hơi rồi nói.
" Vương Xâm đã hoàn toàn nhận tội việc phóng hỏa. Hơn nữa anh ta còn khai rằng chủ mưu đằng sau có liên quan đến Hắc Mộc Thần. Ngay chiều nay sẽ mở phiên tòa đích thân thẩm vấn anh Hắc! Việc lần này đã có cấp cao bên bộ cảnh sát nhúng tay vao e rằng mấy bằng chứng này của chúng ta sẽ không có hi vọng ".
Sắc mặt Ngải Tịch tái nhợt, vậy là cả công sức của ba người họ đã đổ sông đổ biển. Cô nhất thời im lặng không nói nên lời.
Còn Cố Thường Ngạn bên cạnh tay nắm chặt thành nắm đấm, anh mắng.
" Mẹ kiếp nó! Sao tự nhiên lần này bọn cảnh sát cấp cao đó lại nhúng tay vào chứ?! ".
Đàm Mộ lắc đầu không biết. Hai người đàn ông nhìn qua Ngải Tịch, gương mặt cô không chút biểu cảm mà cứ chằm chằm nhìn vào đống hồ sơ do cô tạo ra. Bọn họ nhất thời cảm thấy Ngải Tịch lúc này như bị mất hồn.
" Ngải Tịch? Cô sao vậy? ". Cố Thường Ngạn lên tiếng hỏi han trước.
Ngải Tịch nghĩ nghĩ gì đó rồi cầm túi xách đứng dậy. Cô nhìn Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn rồi cất giọng lạnh tanh.
" Tôi nghĩ ra cách cứu Mộc Thần rồi. Bây giờ tôi sẽ đi ngay lập tức! Khoảng trước một tiếng khi Mộc Thần bị thẩm vấn nhất định anh ấy sẽ ra ngoài an toàn. Hai người yên tâm đợi đón anh ấy đi! ".
Nói rồi cô không đợi họ phản ứng lại gì thì vội ra khỏi nhà hàng, lái chiếc Maserati lập tức phóng vụt đi mất.
Trong nhà hàng, Đàm Mộ và Cố Thường Ngạn ngơ ngác nhìn nhau. Lời nói của Ngải Tịch vừa rồi vô cùng chắc nịch, như vậy bọn họ nghĩ rằng cô thật sự đã có cách rồi cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đáng lẽ bọn họ cũng có chút không tin tưởng với Ngải Tịch nhưng nhìn thực lực và thái độ nghiêm túc của cô thì chắc chắn rằng cô sẽ không phụ lòng tin của bọn họ.
...
Trên chiếc xe Maserati, đôi tay mềm dẻo của cô nắm chặt vô lăng, bàn chân Ngải Tịch đạp mạnh chân ga, nhanh chóng tiến về một nơi cô đã từng tới..
Ngải Tịch không còn cách nào khác nữa, suốt dọc đường cô nghĩ đi nghĩ lại về một người. Chỉ có người đó mới có thể cứu Hắc Mộc Thần ra ngoài mà thôi.
Qua mười lăm phút, xe cô dừng lại trước một căn biệt thự.
Ngải Tịch xuống xe rồi nhìn chằm chằm vào căn biệt thự này, hiện tại cô bỏ qua những món nợ trước đây với chủ căn biệt thự này, Ngải Tịch hít sâu một hơi dài rồi đẩy cổng bước vào căn biệt thự mang tên Tần gia này..