Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Tôi vẫn chưa quên được em đâu
Khác với vẻ yên tĩnh của Ngải Tịch đang ngắm bình minh và lặng lẽ rơi nước mắt..
Trên chiếc xe Bugatti Centodieci này lại tỏa ra bầu không khí lãnh lẽo.
Hắc Mộc Thần dựa người ra sau, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, anh thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ lúc lên xe đến giờ anh không mở miệng nói với Mạn Kì Sa một câu nào, vẻ lạnh lùng xa cách của anh đối với cô ta lại trở về, khác hẳn vẻ dịu dàng ban nãy.
Mạn Kì Sa tuy trong lòng bực bội nhưng không dám nói ra, cô ta biết trước nay Hắc Mộc Thần làm chuyện gì đều có dụng ý khác.
Cả việc bỗng nhiên hôm nay anh đối xử tốt với cô ta cô ta còn thấy lạ, nhưng nhanh chóng vui mừng vì nghĩ rằng mình đã được Hắc Mộc Thần chú ý đến.
Thế mà lúc lên xe rồi anh lại không thèm ngó ngàng gì đến cô ta? Cái quái gì vậy chứ?
Suy nghĩ một lát cô ta vẫn nhẫn nhịn không được mà mở lời nũng nịu.
" Mộc Thần, anh đưa em đi ăn gì đó được không? ".
Hắc Mộc Thần vẫn nhắm mắt, cô ta không biết anh có nghe hay không nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Mạn Kì Sa hơi khó chịu kéo tay Hắc Mộc Thần, anh bây giờ mới mở mắt ra nhìn cô. Nhưng đôi mắt ấy quá lạnh lẽo khiến cô phát run, cả lời anh chậm rãi thốt ra càng khiến cô ta thấy sợ hãi.
" Tôi cho cô đụng vào người tôi chưa? ".
Xưng hô lại thay đổi.
Mạn Kì Sa vội rút tay lại, nhưng bản tính kiêu ngạo vẫn không chữa được.
" Lúc nãy rõ ràng em khoát tay anh được mà ".
Hắc Mộc Thần bỗng nở nụ cười nhạt, anh lại điềm đạm cất tiếng.
" Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Cô nên nhớ rằng giữa chúng ta chỉ là giao dịch. Hiểu chứ? Còn nữa, tôi chỉ nói đưa cô về nhà chứ không hề nói sẽ dẫn cô đi ăn. Tôi đã từng nói với cô rất nhiều lần mà, khi không có sự cho phép tôi cấm cô đụng vào người tôi! ".
Mạn Kì Sa ủy khuất nhìn anh, quả thật lúc nãy cô ta đã hơi bạo gan. Nhưng sao anh trước mặt cô gái đứng bên cạnh Tần Khuyết lúc nãy lại như thân quen lắm, Mạn Kì Sa nhận ra được ánh mắt khác lạ từ Hắc Mộc Thần dành cho Ngải Tịch.
Cô ta trước nay chưa từng thấy anh như vậy. Một ánh mắt dịu dàng cũng chưa từng có với cô ta, vậy mà hôm nay đứng trước mặt Ngải Tịch anh lại nhìn cô ta như vậy, hỏi sao Mạn Kì Sa không vui cho được?
Nhưng hoa chưa kịp nở đã tàn, anh lại xa cách trở về vạch xuất phát với Mạn Kì Sa như ban đầu.
...
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự to lớn. Đây là nhà của Mạn Kì Sa, Mạn gia.
Mạn Kì Sa bước xuống xe Hắc Mộc Thần, lưu luyến nhìn anh, vậy mà anh không đoái hoài gì tới cô ta.
Định mở miệng mời anh vào nhà nhưng chiếc xe Bugatti Centodieci đã nhanh chóng vụt đi.
Mạn Kì Sa hậm hực dậm chân bước vào nhà.
Trong chiếc xe của Hắc Mộc Thần, anh lại ngã người ra sau tiếp tục công việc đang nhắm mắt nghỉ ngơi còn dang dở của mình.
Khang Dụ nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh có vẻ mệt mỏi.
Thái độ kính trọng nói với Hắc Mộc Thần.
" Hắc Tổng, chúng ta về biệt thự Hắc gia luôn ạ? ".
Hắc Mộc Thần giọng khàn khàn vang lên.
" Không cần, đưa tôi đến Tịch Bảo là được ".
" Vâng ".
...
Biệt thự Tịch Bảo.
Ở thư phòng, Hắc Mộc Thần đứng dựa người vào bàn làm việc. Ánh mắt anh đưa theo khung cảnh đồ sộ sau cửa sổ. Thành phố New York vào bình minh.
Bộ com lê trên người anh đã thay ra, anh khoác một chiếc áo choàng tắm, trên người anh vẫn còn những giọt nước đọng lại chảy từ vòm ngực cường tráng.
Chỉ có mình Hắc Mộc Thần biết mỗi lần Mạn Kì Sa đụng vào người anh là anh lại ngứa ngáy, nhanh chóng về nhà tắm qua 7749 lần. Gột rửa hoàn toàn mùi của cô ta và bị cô ta khoác tay.
Giữa hai đầu ngón tay Hắc Mộc Thần cầm điếu thuốc, thư thái hít một hơi rồi nhã ra làn khói trắng.
Bên tay còn lại của anh đang cầm một vật gì đó nhỏ tròn, ánh sáng lấp lánh chiếu lên thật đẹp.
Đó là một chiếc nhẫn màu trắng. Khắc chữ ' Tịch ' và ngày sinh nhật của Ngải Tịch.
Anh sờ sờ vào chiếc nhẫn.
Không hiểu sao lúc này anh bên môi anh lại nhếch lên, vẻ nham hiểm và thâm sâu khó lường lại toát ra.
" Ngải Tịch à Ngài Tịch. Tôi vẫn chưa quên được em đâu, tôi vẫn còn sẽ giày vò em nhiều lắm. Làm sao tôi nỡ quên em được hả Tịch yêu dấu của tôi?.. ".
Lời nói lạnh lùng của Hắc Mộc Thần thốt ra lú c này khiến người ta sởn gai ốc..
Trên chiếc xe Bugatti Centodieci này lại tỏa ra bầu không khí lãnh lẽo.
Hắc Mộc Thần dựa người ra sau, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, anh thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ lúc lên xe đến giờ anh không mở miệng nói với Mạn Kì Sa một câu nào, vẻ lạnh lùng xa cách của anh đối với cô ta lại trở về, khác hẳn vẻ dịu dàng ban nãy.
Mạn Kì Sa tuy trong lòng bực bội nhưng không dám nói ra, cô ta biết trước nay Hắc Mộc Thần làm chuyện gì đều có dụng ý khác.
Cả việc bỗng nhiên hôm nay anh đối xử tốt với cô ta cô ta còn thấy lạ, nhưng nhanh chóng vui mừng vì nghĩ rằng mình đã được Hắc Mộc Thần chú ý đến.
Thế mà lúc lên xe rồi anh lại không thèm ngó ngàng gì đến cô ta? Cái quái gì vậy chứ?
Suy nghĩ một lát cô ta vẫn nhẫn nhịn không được mà mở lời nũng nịu.
" Mộc Thần, anh đưa em đi ăn gì đó được không? ".
Hắc Mộc Thần vẫn nhắm mắt, cô ta không biết anh có nghe hay không nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Mạn Kì Sa hơi khó chịu kéo tay Hắc Mộc Thần, anh bây giờ mới mở mắt ra nhìn cô. Nhưng đôi mắt ấy quá lạnh lẽo khiến cô phát run, cả lời anh chậm rãi thốt ra càng khiến cô ta thấy sợ hãi.
" Tôi cho cô đụng vào người tôi chưa? ".
Xưng hô lại thay đổi.
Mạn Kì Sa vội rút tay lại, nhưng bản tính kiêu ngạo vẫn không chữa được.
" Lúc nãy rõ ràng em khoát tay anh được mà ".
Hắc Mộc Thần bỗng nở nụ cười nhạt, anh lại điềm đạm cất tiếng.
" Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Cô nên nhớ rằng giữa chúng ta chỉ là giao dịch. Hiểu chứ? Còn nữa, tôi chỉ nói đưa cô về nhà chứ không hề nói sẽ dẫn cô đi ăn. Tôi đã từng nói với cô rất nhiều lần mà, khi không có sự cho phép tôi cấm cô đụng vào người tôi! ".
Mạn Kì Sa ủy khuất nhìn anh, quả thật lúc nãy cô ta đã hơi bạo gan. Nhưng sao anh trước mặt cô gái đứng bên cạnh Tần Khuyết lúc nãy lại như thân quen lắm, Mạn Kì Sa nhận ra được ánh mắt khác lạ từ Hắc Mộc Thần dành cho Ngải Tịch.
Cô ta trước nay chưa từng thấy anh như vậy. Một ánh mắt dịu dàng cũng chưa từng có với cô ta, vậy mà hôm nay đứng trước mặt Ngải Tịch anh lại nhìn cô ta như vậy, hỏi sao Mạn Kì Sa không vui cho được?
Nhưng hoa chưa kịp nở đã tàn, anh lại xa cách trở về vạch xuất phát với Mạn Kì Sa như ban đầu.
...
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự to lớn. Đây là nhà của Mạn Kì Sa, Mạn gia.
Mạn Kì Sa bước xuống xe Hắc Mộc Thần, lưu luyến nhìn anh, vậy mà anh không đoái hoài gì tới cô ta.
Định mở miệng mời anh vào nhà nhưng chiếc xe Bugatti Centodieci đã nhanh chóng vụt đi.
Mạn Kì Sa hậm hực dậm chân bước vào nhà.
Trong chiếc xe của Hắc Mộc Thần, anh lại ngã người ra sau tiếp tục công việc đang nhắm mắt nghỉ ngơi còn dang dở của mình.
Khang Dụ nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh có vẻ mệt mỏi.
Thái độ kính trọng nói với Hắc Mộc Thần.
" Hắc Tổng, chúng ta về biệt thự Hắc gia luôn ạ? ".
Hắc Mộc Thần giọng khàn khàn vang lên.
" Không cần, đưa tôi đến Tịch Bảo là được ".
" Vâng ".
...
Biệt thự Tịch Bảo.
Ở thư phòng, Hắc Mộc Thần đứng dựa người vào bàn làm việc. Ánh mắt anh đưa theo khung cảnh đồ sộ sau cửa sổ. Thành phố New York vào bình minh.
Bộ com lê trên người anh đã thay ra, anh khoác một chiếc áo choàng tắm, trên người anh vẫn còn những giọt nước đọng lại chảy từ vòm ngực cường tráng.
Chỉ có mình Hắc Mộc Thần biết mỗi lần Mạn Kì Sa đụng vào người anh là anh lại ngứa ngáy, nhanh chóng về nhà tắm qua 7749 lần. Gột rửa hoàn toàn mùi của cô ta và bị cô ta khoác tay.
Giữa hai đầu ngón tay Hắc Mộc Thần cầm điếu thuốc, thư thái hít một hơi rồi nhã ra làn khói trắng.
Bên tay còn lại của anh đang cầm một vật gì đó nhỏ tròn, ánh sáng lấp lánh chiếu lên thật đẹp.
Đó là một chiếc nhẫn màu trắng. Khắc chữ ' Tịch ' và ngày sinh nhật của Ngải Tịch.
Anh sờ sờ vào chiếc nhẫn.
Không hiểu sao lúc này anh bên môi anh lại nhếch lên, vẻ nham hiểm và thâm sâu khó lường lại toát ra.
" Ngải Tịch à Ngài Tịch. Tôi vẫn chưa quên được em đâu, tôi vẫn còn sẽ giày vò em nhiều lắm. Làm sao tôi nỡ quên em được hả Tịch yêu dấu của tôi?.. ".
Lời nói lạnh lùng của Hắc Mộc Thần thốt ra lú c này khiến người ta sởn gai ốc..