Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: Bi ai
Cả thân người Hắc Mộc Thần đờ đẫn vài giây, nhất thời nghẹn họng mà không nói lên lời nào.
Cô y tá không nghĩ anh lại sốc đến như vậy, khi thay xong bình truyền dịch cho Ngải Tịch cũng không nói tiếng nào liền rời đi.
Ánh mắt chứa đầy sự bi thương của Hắc Mộc Thần chầm chậm dời xuống người Ngải Tịch, khó khăn cất giọng: " Rốt cuộc, em đã làm vì anh bao nhiêu chuyện rồi? Tại sao anh vẫn là kẻ khờ dại không hề hay biết gì vậy, Tịch..".
Hắc Mộc Thần cảm thấy trái tim mình giờ khắc này quá đau đớn, người phụ nữ nằm trên giường này đã đau khổ đến mức nào chứ? Đã chăm sóc anh cả đêm ở bệnh viện, hèn gì lúc ấy Hắc Mộc Thần dù mơ mơ màng màng nhưng vẫn cảm nhận được có sự dịu dàng của bàn tay phụ nữ luôn lau đi mồ hôi trên vầng trán ướt đẫm của mình, còn có cả đôi môi căng mọng mang theo sự mềm mại và ấm áp đặt lên trán anh yêu thương..
Tại sao?! Tại sao Hắc Mộc Thần lại không nghĩ người đó là Ngải Tịch chứ? Anh lại ngốc nghếch đến độ nghĩ rằng đó là chỉ là một giấc mơ..là mơ!
Nhưng không ngờ cô thật sự đã ở bên cạnh anh suốt..lời nói của Fendy cũng là dối trá, ngẫm nghĩ giây lát Hắc Mộc Thần lấy điện thoại ra gọi cho Cố Thường Ngạn, đầu dây bên kia vừa nhấc máy anh đã gấp rút hỏi: " Cố Thường Ngạn! Hôm tôi xuất huyết dạ dày cậu có gọi cho Fendy không? ".
Giờ này Cố Thường Ngạn vẫn còn ngủ, lười lười biếng biếng trả lời: " Sáng sớm cậu bị điên à? Cậu vào viện tôi liền gọi cho Ngải Tịch đến chăm sóc cậu thì tôi đi gọi thêm cho cô ta làm cái quái gì? Góp vui chuyện tình tay ba à!? ".
Hắc Mộc Thần chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng ngái ngủ từ đầu dây bên kia vọng qua, anh không đánh thức Cố Thường Ngạn nữa mà sẵn tiện ngắt đi điện thoại ngay lập tức.
Rốt cuộc thì còn bao nhiêu chuyện mà Hắc Mộc Thần chưa biết được nữa?
Anh đau lòng như cắt, không hề nói gì mà dùng hành động để bày tỏa niềm cảm xúc trong lòng Hắc Mộc Thần bây giờ. Sựt nhớ ra gì đó anh lấy từ túi quần ra một hộp màu đỏ nhung, mở ra là chiếc vòng sáng lấp la lấp lánh với những hạt kim cương xa xỉ chiếu rọi, chầm chầm đeo vào tay cô. Hắc Mộc Thần nắm chặt lấy bàn tay đã lành lạnh của Ngải Tịch mà đưa lên môi hôn nhẹ, truyền hơi thở ấm nóng sang cho cô, bỗng, một giọt nước mắt từ khóe mi Hắc Mộc Thần chậm rãi rơi xuống bàn tay trắng ngọc ngà của Ngải Tịch..
...
Thời gian thấm thoát cũng đã nửa tháng trôi qua, hằng ngày Ngải Tịch đều ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện. Điều kì lạ khiến người ta sợ hãi là từ lần đầu tiên cô tỉnh dậy rồi khóc nức nở trong vòng tay của mẹ cô đến mệt mỏi mà thiếp đi thì khi tỉnh lại lần nữa đều không nói năng gì.
Lúc nhìn thấy chiếc vòng trên tay mình Ngải Tịch có chút mù mờ, nhưng cũng không thể hiện ra sự ngạc nhiên gì nhiều, mẹ cô cũng thắc mắc mà hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu rồi lại im lặng. Cũng lười biếng tháo chiếc vòng tay ra mà để nó óng ánh trên cổ tay trắng ngần của cô.
Thử hỏi, suốt nửa tháng qua Ngải Tịch chưa hề thốt ra một chữ nào có khiến người ta rùng mình không chứ? Cô như một người câm vậy, hoàn toàn chỉ im lặng mà sống qua ngày.
Thời gian này Ngải Tịch cũng không rơi nước mắt lần nào nữa, cô trở nên lạnh lùng và trầm tư hẳn, thỉnh thoảng đứng dậy rồi kéo rèm cửa ra ngắm nhìn bầu trời đêm với muôn ngàn vì sao sáng chói. Ngải Tịch cứ đứng ngắm như vậy mà cho tới khi trời đã sáng lúc nào.
Hằng ngày cô cứ như vậy mà mòn mỏi ở trong bệnh viện nửa tháng. Hôm nay cuối cùng cũng là ngày Ngải Tịch xuất viện.
Tất cả mọi người đều chờ sẵn để đón cô, mẹ cô là người duy nhất không thể thiếu. Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông cũng luôn tức trực ở bệnh viện thay phiên nhau chăm sóc Ngải Tịch cũng đã đợi cô ở ngoài cửa.
Khang Dụ và Cố Thường Ngạn cũng có mặt, ngay cả sự hiện diện của Tần Khuyết và Lãnh Cung cũng có ở ngoài cổng bệnh viện.
Ngải Tịch khi gặp anh liền lạnh lùng quay đi không nói lời nào, nét mặt Tần Khuyết hơi sượng lại vì thái độ lạnh nhạt của cô.
Khi ra ngoài cổng thì đột nhiên đôi mắt Ngải Tịch lại không nghe theo sự kiểm soát mà nhìn ngó ngang xung quanh như tìm kiếm hình bóng ai đó, đáng tiếc cả con đường này lại trống vắng vô hạn, Ngải Tịch lại vô thức bật cười trong lòng.
Cô đang chờ mong cái gì đây? Mong chờ người cô yêu sẽ xuất hiện sao..
Không..
Có lẽ bây giờ anh đã hạnh phúc ở bên người vợ mới rồi, chắc cũng đang trong khoảng thời gian tuần trăng mật vui vẻ ở nơi đâu đó, giờ này chắc là đang ân ái mặn nồng bên nhau rồi cũng không chừng..
Lặn lẽ sải bước lên xe rồi ngồi vào vị trí ở sát cửa sổ ở hàng ghế phía sau, đưa mắt ra bầu trời rộng lớn.
Mọi người ngoại trừ Tần Khuyết và Lãnh Cung thì đều cùng nhau lên xe rồi thẳng hướng chạy đi.
Khi chiếc xe dần khuất bóng thì lúc này Tần Khuyết mới thong thả đút tay vào túi quần, chậm chậm cất giọng: " Đi rồi, đừng trốn nữa! ".
_ Tạm thời up ba chap trước cho mọi người đỡ phải hóng nhé, tối nay Erica up nốt chap còn lại^^
Cô y tá không nghĩ anh lại sốc đến như vậy, khi thay xong bình truyền dịch cho Ngải Tịch cũng không nói tiếng nào liền rời đi.
Ánh mắt chứa đầy sự bi thương của Hắc Mộc Thần chầm chậm dời xuống người Ngải Tịch, khó khăn cất giọng: " Rốt cuộc, em đã làm vì anh bao nhiêu chuyện rồi? Tại sao anh vẫn là kẻ khờ dại không hề hay biết gì vậy, Tịch..".
Hắc Mộc Thần cảm thấy trái tim mình giờ khắc này quá đau đớn, người phụ nữ nằm trên giường này đã đau khổ đến mức nào chứ? Đã chăm sóc anh cả đêm ở bệnh viện, hèn gì lúc ấy Hắc Mộc Thần dù mơ mơ màng màng nhưng vẫn cảm nhận được có sự dịu dàng của bàn tay phụ nữ luôn lau đi mồ hôi trên vầng trán ướt đẫm của mình, còn có cả đôi môi căng mọng mang theo sự mềm mại và ấm áp đặt lên trán anh yêu thương..
Tại sao?! Tại sao Hắc Mộc Thần lại không nghĩ người đó là Ngải Tịch chứ? Anh lại ngốc nghếch đến độ nghĩ rằng đó là chỉ là một giấc mơ..là mơ!
Nhưng không ngờ cô thật sự đã ở bên cạnh anh suốt..lời nói của Fendy cũng là dối trá, ngẫm nghĩ giây lát Hắc Mộc Thần lấy điện thoại ra gọi cho Cố Thường Ngạn, đầu dây bên kia vừa nhấc máy anh đã gấp rút hỏi: " Cố Thường Ngạn! Hôm tôi xuất huyết dạ dày cậu có gọi cho Fendy không? ".
Giờ này Cố Thường Ngạn vẫn còn ngủ, lười lười biếng biếng trả lời: " Sáng sớm cậu bị điên à? Cậu vào viện tôi liền gọi cho Ngải Tịch đến chăm sóc cậu thì tôi đi gọi thêm cho cô ta làm cái quái gì? Góp vui chuyện tình tay ba à!? ".
Hắc Mộc Thần chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng ngái ngủ từ đầu dây bên kia vọng qua, anh không đánh thức Cố Thường Ngạn nữa mà sẵn tiện ngắt đi điện thoại ngay lập tức.
Rốt cuộc thì còn bao nhiêu chuyện mà Hắc Mộc Thần chưa biết được nữa?
Anh đau lòng như cắt, không hề nói gì mà dùng hành động để bày tỏa niềm cảm xúc trong lòng Hắc Mộc Thần bây giờ. Sựt nhớ ra gì đó anh lấy từ túi quần ra một hộp màu đỏ nhung, mở ra là chiếc vòng sáng lấp la lấp lánh với những hạt kim cương xa xỉ chiếu rọi, chầm chầm đeo vào tay cô. Hắc Mộc Thần nắm chặt lấy bàn tay đã lành lạnh của Ngải Tịch mà đưa lên môi hôn nhẹ, truyền hơi thở ấm nóng sang cho cô, bỗng, một giọt nước mắt từ khóe mi Hắc Mộc Thần chậm rãi rơi xuống bàn tay trắng ngọc ngà của Ngải Tịch..
...
Thời gian thấm thoát cũng đã nửa tháng trôi qua, hằng ngày Ngải Tịch đều ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện. Điều kì lạ khiến người ta sợ hãi là từ lần đầu tiên cô tỉnh dậy rồi khóc nức nở trong vòng tay của mẹ cô đến mệt mỏi mà thiếp đi thì khi tỉnh lại lần nữa đều không nói năng gì.
Lúc nhìn thấy chiếc vòng trên tay mình Ngải Tịch có chút mù mờ, nhưng cũng không thể hiện ra sự ngạc nhiên gì nhiều, mẹ cô cũng thắc mắc mà hỏi nhưng cô chỉ lắc đầu rồi lại im lặng. Cũng lười biếng tháo chiếc vòng tay ra mà để nó óng ánh trên cổ tay trắng ngần của cô.
Thử hỏi, suốt nửa tháng qua Ngải Tịch chưa hề thốt ra một chữ nào có khiến người ta rùng mình không chứ? Cô như một người câm vậy, hoàn toàn chỉ im lặng mà sống qua ngày.
Thời gian này Ngải Tịch cũng không rơi nước mắt lần nào nữa, cô trở nên lạnh lùng và trầm tư hẳn, thỉnh thoảng đứng dậy rồi kéo rèm cửa ra ngắm nhìn bầu trời đêm với muôn ngàn vì sao sáng chói. Ngải Tịch cứ đứng ngắm như vậy mà cho tới khi trời đã sáng lúc nào.
Hằng ngày cô cứ như vậy mà mòn mỏi ở trong bệnh viện nửa tháng. Hôm nay cuối cùng cũng là ngày Ngải Tịch xuất viện.
Tất cả mọi người đều chờ sẵn để đón cô, mẹ cô là người duy nhất không thể thiếu. Trần Hoa Minh Nhất và Tâm Đông cũng luôn tức trực ở bệnh viện thay phiên nhau chăm sóc Ngải Tịch cũng đã đợi cô ở ngoài cửa.
Khang Dụ và Cố Thường Ngạn cũng có mặt, ngay cả sự hiện diện của Tần Khuyết và Lãnh Cung cũng có ở ngoài cổng bệnh viện.
Ngải Tịch khi gặp anh liền lạnh lùng quay đi không nói lời nào, nét mặt Tần Khuyết hơi sượng lại vì thái độ lạnh nhạt của cô.
Khi ra ngoài cổng thì đột nhiên đôi mắt Ngải Tịch lại không nghe theo sự kiểm soát mà nhìn ngó ngang xung quanh như tìm kiếm hình bóng ai đó, đáng tiếc cả con đường này lại trống vắng vô hạn, Ngải Tịch lại vô thức bật cười trong lòng.
Cô đang chờ mong cái gì đây? Mong chờ người cô yêu sẽ xuất hiện sao..
Không..
Có lẽ bây giờ anh đã hạnh phúc ở bên người vợ mới rồi, chắc cũng đang trong khoảng thời gian tuần trăng mật vui vẻ ở nơi đâu đó, giờ này chắc là đang ân ái mặn nồng bên nhau rồi cũng không chừng..
Lặn lẽ sải bước lên xe rồi ngồi vào vị trí ở sát cửa sổ ở hàng ghế phía sau, đưa mắt ra bầu trời rộng lớn.
Mọi người ngoại trừ Tần Khuyết và Lãnh Cung thì đều cùng nhau lên xe rồi thẳng hướng chạy đi.
Khi chiếc xe dần khuất bóng thì lúc này Tần Khuyết mới thong thả đút tay vào túi quần, chậm chậm cất giọng: " Đi rồi, đừng trốn nữa! ".
_ Tạm thời up ba chap trước cho mọi người đỡ phải hóng nhé, tối nay Erica up nốt chap còn lại^^