Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Buộc Phải Yêu Tôi - Chương 7: Chấp nhận thoả thuận
Họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, anh và cô cùng đi tham quan triển lãm.
Ở đây có rất nhiều bức tranh từ những hoạ sỹ nổi tiếng, tác phẩm điêu khắc, rất nhiều bộ quần áo thiết kế đẹp. Một lát sau khi cả hai tham quan xong, anh dẫn cô đến trường đấu giá.
Ở đây xuất hiện người giàu có trong giới thượng lưu. Cô, anh và Minh Hạo Vũ, Trần Quân Minh và Âu Dương Phàm ngồi một bàn dành cho 5 người.
Buổi đấu giá bắt đầu, hôm nay là một viên đá quý Alexandrite. Viên đá quý này được tìm thấy ở dãy núi Ural của Nga từ rất sớm những năm 1830. Hiện tượng Metamerism mô tả rõ đặc tính chuyển màu từ lục sang đỏ của Alexandrite.
Mới nhìn thôi đã có rất nhiều người trợn tròn mắt, tiếng bàn tán rì rầm " Wow, đẹp thật đấy, nó phải thuộc về tôi,...".
Anh cũng không hứng thú với món đồ này lắm, quay sang nhìn thấy cô chăm chú nhìn vào viên đá đó " Em thích viên đá đó đúng chứ".
Cô lắc đầu" Em không thích, nó đắt lắm " anh mỉm cười không nói gì.
" Buổi đấu giá xin được phép bắt đầu "
" Giá khởi điểm là 30triệu đô bắt đầu "
" Tôi ra giá 50 triệu đô"
" Tôi ra giá 70 triệu đô"
" Tôi ra giá 90 triệu đô"
Tôi ra giá 100 triệu đô"
Tiếng xì xèo, bàn tán xôn xao khắp căn phòng " 100 triệu đô đó, ai vậy chứ,...."
" Các cậu không ra giá sao?" Trần Quân Minh hỏi.
" Tôi không có hứng thú với món đồ hôm nay " Âu Dương Phàm và Minh Hạo Vũ đáp. Anh vẫn ngồi im lặng từ đầu buổi.
" Tôi ra giá 100 triệu đô, nếu không ai ra giá nữa thì...." Chưa nói hết câu:
" Tôi ra giá 300 triệu đô " Lúc này Vương Hàn Phong mới lên tiếng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh cả cô cũng bất ngờ, đó là một con số tiền khủng.
"300 triệu đô đó, ôi thật kinh khủng, 300 triệu đô lận, món đồ này thuộc về cậu ta rồi...." rất nhiều người bàn tán sau khi nghe mức giá đó.
"300 triệu đô lần 1"
"300 triệu đô lần 2"
"300 triệu do lần 3"
" Xin chúc mừng viên đá quý này đã thuộc về Vương tổng ". Cả 3 người đều rất bàng hoàng trước sự hành động của anh.
Buổi đấy giá kết thúc hộ cùng nhau ra về, vừa đi vừa nói chuyện.
" Sao hôm nay cậu lại có hứng thú với món đồ này chứ?" Trần Quân Minh tò mò hỏi.
" Lạ thật đấy " Âu Dương Phàm và Minh Hạo Vũ.
" Cậu đổi sở thích rồi sao?" Trần Quân Minh hỏi anh.
" Tôi không thích nhưng cô ấy thích " Anh vừa nói vừa nhìn cô, nở một nụ cười hiền dịu, rồi nhìn họ. Cô lúc này mặt đã đỏ ửng, ngại úp mặt vào cánh tay anh.
Nghe thấy vậy cả ba người đều ngạc nhiên trêu đùa anh.
" Cậu trở nên như này từ khi nào vậy?" Minh Hạo Vũ hỏi anh.
" Từ lúc tôi yêu cô ấy " Anh vừa nói vừa nhìn dáng cô đi trước. Rồi họ cũng tạm biệt nhau ra về.
3 người họ quay ra nhìn nhau trầm trồ trước độ sủng vợ của anh " Tôi không muốn xem cảnh này nữa đâu, đau lòng lắm " họ cười đùa rất vui vẻ.
Trên xe cô cũng không nói chuyện với anh mà chỉ nhìn ra ngoài cửa kính. " Hôm nay em không vui sao? "
" Dạ không có, hôm nay em rất vui " Cô nhẹ nhàng đáp lại anh.
Tắm xong anh quay đi làm việc cô ở lại một mình trong phòng, bỗng dưng có một số máy lạ gọi đến cho cô. " Alo ai vậy ạ " thấy đầu dậy bên kia không trả lời.
" Alo " cô đang định cúp máy đi thì bên kia truyền đến một tiếng nói:
" Cô là Tuyết Lam đúng không "
" Phải, ai vậy?" Cô hỏi.
" Triệu Hoắc là tên của tôi ". Sau khi nghe được tên đó thì cô lại nhớ tới đêm hôm trước, cô bắt đầu lo lắng định cúp máy.
" Tôi nhờ cô giúp tôi một việc " hắn nói.
" Không liên quan đến tôi " cúp máy, cô vẫn chưa định thần lại thì số đó gửi một video tới.
Nội dung của video đó đang quay bố mẹ của cô ở nước ngoài. Cô liền gọi lại dãy số đó " Sao gọi lại nhanh vậy bé cưng " hắn ta nói với giọng điệu cợt nhả .
" Câm miệng " cô tức giận nói.
" Nếu cô có thể giúp tôi lấy bản kế hoạch của công ty Vương thị, tôi hứa chắc chắn không làm hại đến ba mẹ cô " hắn ta ra lệnh cho cô.
Cô im lặng một lúc suy nghĩ " Sao tôi có thể lấy bản kế hoạch đó chứ ".
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười rồi tắt máy. Cô giờ đây thật sự rất sợ, sợ nguy hiểm đến với bố mẹ cô, sợ việc lấy bản kế hoạch của anh.
Lúc này anh làm xông việc nên cũng trở về phòng thấy cô thẫn thờ ngồi trên giường anh hỏi " Em không được khoẻ ở đâu à?".
" Dạ không có "
Cô gửi một tin nhắn đến hắn ta " Tôi chấp nhận thoả thuận này ".
Nhận được tin nhắn chấp nhận từ cô, hắn ra liền nở nụ cười.
Cô không biết nên làm như thế nào, hiện đang rất rối. Anh đến lại gần giường tắt điện " Đi ngủ thôi "
Anh vẫn ôm cô ngủ như mọi hôm nhưng hôm nay cô rất lạ.
"Sao em thở dốc vậy?" anh lo lắng hỏi.
" Không sao đâu ạ " quay sang bên kia. " Tối nay em rất lạ " rồi hôn vào trán một cái ôm cô ngủ.
LIKE CHO MÌNH NHÉ
Ở đây có rất nhiều bức tranh từ những hoạ sỹ nổi tiếng, tác phẩm điêu khắc, rất nhiều bộ quần áo thiết kế đẹp. Một lát sau khi cả hai tham quan xong, anh dẫn cô đến trường đấu giá.
Ở đây xuất hiện người giàu có trong giới thượng lưu. Cô, anh và Minh Hạo Vũ, Trần Quân Minh và Âu Dương Phàm ngồi một bàn dành cho 5 người.
Buổi đấu giá bắt đầu, hôm nay là một viên đá quý Alexandrite. Viên đá quý này được tìm thấy ở dãy núi Ural của Nga từ rất sớm những năm 1830. Hiện tượng Metamerism mô tả rõ đặc tính chuyển màu từ lục sang đỏ của Alexandrite.
Mới nhìn thôi đã có rất nhiều người trợn tròn mắt, tiếng bàn tán rì rầm " Wow, đẹp thật đấy, nó phải thuộc về tôi,...".
Anh cũng không hứng thú với món đồ này lắm, quay sang nhìn thấy cô chăm chú nhìn vào viên đá đó " Em thích viên đá đó đúng chứ".
Cô lắc đầu" Em không thích, nó đắt lắm " anh mỉm cười không nói gì.
" Buổi đấu giá xin được phép bắt đầu "
" Giá khởi điểm là 30triệu đô bắt đầu "
" Tôi ra giá 50 triệu đô"
" Tôi ra giá 70 triệu đô"
" Tôi ra giá 90 triệu đô"
Tôi ra giá 100 triệu đô"
Tiếng xì xèo, bàn tán xôn xao khắp căn phòng " 100 triệu đô đó, ai vậy chứ,...."
" Các cậu không ra giá sao?" Trần Quân Minh hỏi.
" Tôi không có hứng thú với món đồ hôm nay " Âu Dương Phàm và Minh Hạo Vũ đáp. Anh vẫn ngồi im lặng từ đầu buổi.
" Tôi ra giá 100 triệu đô, nếu không ai ra giá nữa thì...." Chưa nói hết câu:
" Tôi ra giá 300 triệu đô " Lúc này Vương Hàn Phong mới lên tiếng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh cả cô cũng bất ngờ, đó là một con số tiền khủng.
"300 triệu đô đó, ôi thật kinh khủng, 300 triệu đô lận, món đồ này thuộc về cậu ta rồi...." rất nhiều người bàn tán sau khi nghe mức giá đó.
"300 triệu đô lần 1"
"300 triệu đô lần 2"
"300 triệu do lần 3"
" Xin chúc mừng viên đá quý này đã thuộc về Vương tổng ". Cả 3 người đều rất bàng hoàng trước sự hành động của anh.
Buổi đấy giá kết thúc hộ cùng nhau ra về, vừa đi vừa nói chuyện.
" Sao hôm nay cậu lại có hứng thú với món đồ này chứ?" Trần Quân Minh tò mò hỏi.
" Lạ thật đấy " Âu Dương Phàm và Minh Hạo Vũ.
" Cậu đổi sở thích rồi sao?" Trần Quân Minh hỏi anh.
" Tôi không thích nhưng cô ấy thích " Anh vừa nói vừa nhìn cô, nở một nụ cười hiền dịu, rồi nhìn họ. Cô lúc này mặt đã đỏ ửng, ngại úp mặt vào cánh tay anh.
Nghe thấy vậy cả ba người đều ngạc nhiên trêu đùa anh.
" Cậu trở nên như này từ khi nào vậy?" Minh Hạo Vũ hỏi anh.
" Từ lúc tôi yêu cô ấy " Anh vừa nói vừa nhìn dáng cô đi trước. Rồi họ cũng tạm biệt nhau ra về.
3 người họ quay ra nhìn nhau trầm trồ trước độ sủng vợ của anh " Tôi không muốn xem cảnh này nữa đâu, đau lòng lắm " họ cười đùa rất vui vẻ.
Trên xe cô cũng không nói chuyện với anh mà chỉ nhìn ra ngoài cửa kính. " Hôm nay em không vui sao? "
" Dạ không có, hôm nay em rất vui " Cô nhẹ nhàng đáp lại anh.
Tắm xong anh quay đi làm việc cô ở lại một mình trong phòng, bỗng dưng có một số máy lạ gọi đến cho cô. " Alo ai vậy ạ " thấy đầu dậy bên kia không trả lời.
" Alo " cô đang định cúp máy đi thì bên kia truyền đến một tiếng nói:
" Cô là Tuyết Lam đúng không "
" Phải, ai vậy?" Cô hỏi.
" Triệu Hoắc là tên của tôi ". Sau khi nghe được tên đó thì cô lại nhớ tới đêm hôm trước, cô bắt đầu lo lắng định cúp máy.
" Tôi nhờ cô giúp tôi một việc " hắn nói.
" Không liên quan đến tôi " cúp máy, cô vẫn chưa định thần lại thì số đó gửi một video tới.
Nội dung của video đó đang quay bố mẹ của cô ở nước ngoài. Cô liền gọi lại dãy số đó " Sao gọi lại nhanh vậy bé cưng " hắn ta nói với giọng điệu cợt nhả .
" Câm miệng " cô tức giận nói.
" Nếu cô có thể giúp tôi lấy bản kế hoạch của công ty Vương thị, tôi hứa chắc chắn không làm hại đến ba mẹ cô " hắn ta ra lệnh cho cô.
Cô im lặng một lúc suy nghĩ " Sao tôi có thể lấy bản kế hoạch đó chứ ".
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười rồi tắt máy. Cô giờ đây thật sự rất sợ, sợ nguy hiểm đến với bố mẹ cô, sợ việc lấy bản kế hoạch của anh.
Lúc này anh làm xông việc nên cũng trở về phòng thấy cô thẫn thờ ngồi trên giường anh hỏi " Em không được khoẻ ở đâu à?".
" Dạ không có "
Cô gửi một tin nhắn đến hắn ta " Tôi chấp nhận thoả thuận này ".
Nhận được tin nhắn chấp nhận từ cô, hắn ra liền nở nụ cười.
Cô không biết nên làm như thế nào, hiện đang rất rối. Anh đến lại gần giường tắt điện " Đi ngủ thôi "
Anh vẫn ôm cô ngủ như mọi hôm nhưng hôm nay cô rất lạ.
"Sao em thở dốc vậy?" anh lo lắng hỏi.
" Không sao đâu ạ " quay sang bên kia. " Tối nay em rất lạ " rồi hôn vào trán một cái ôm cô ngủ.
LIKE CHO MÌNH NHÉ