Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
CHƯƠNG 55
Tống Hân Nghiên ủ rũ lắc đầu: “Không biết. Thôi, không nhắc tới mấy người tồi tệ đó nữa, chỉ tổ tức thiệt mình. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là điều tra ra rốt cuộc ai đã tiết lộ công thức của tớ.”
Vẻ mặt Khương Thu Mộc trở nên nặng nề: “Phòng thí nghiệm là chỗ bạn bè của tớ, nhà họ không liên quan đến mỹ phẫm, cho nên không thể nào là người bên họ được. Hơn nữa, ở phòng thí nghiệm mới, suốt cả quá trình đều do cậu tự thực hiện, còn có camera theo dõi, nên sẽ không có khả năng bị sao chép hay để lộ bí mật. Như vậy ngẫm lại, cơ hội duy nhất để động tay động chân đó là trước khi cậu dọn vào phòng thí nghiệm mới.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Vì vậy, công thức đã bị lộ ra lúc ở công ty.”
Khương Thu Mộc tức giận vỗ lên bàn: “Về công ty thôi, đi kiểm tra camera.”
…
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Tống Hân Nghiên sầm mặt, đi thẳng tới phòng giám sát.
Cô vẫn là người phụ trách công ty, muốn điều theo dõi ra dễ như trở bàn tay.
Nhưng nhân viên IT của phòng giám sát lại tỏ vẻ khó xử: “Giám đốc Tống, không phải tôi không muốn xuất ra cho cô xem. Mà là ngày hôm qua hệ thống máy tính của chúng ta bị virus tấn công. Chưa kể tới bộ nhớ trước đó, ngay cả đoạn ghi lại trước khi đi làm hôm qua và hôm nay đều mất hết. Bây giờ chỉ có mấy camera vẫn sử dụng bình thường, những cái khác vẫn đang được bảo trì.”
Anh ta sợ Tống Hân Nghiên không tin, bèn mở máy tính ra để cho cô xem tiến độ bảo trì.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đưa mắt nhìn nhau, trái tim hai người như chìm tận đáy vực.
Đối phương đã chuẩn bị sẵn mới đến, đã chờ ngày này từ lâu.
Hai người trở lại phòng làm việc của Tống Hân Nghiên.
“Hoa nhan” đã lên hot search, hot hơn cả “Hoa Nhan” chính là ba chữ Tống Mỹ Như.
Trong hot search, Tống Mỹ Như và Tống Kim Minh cười tươi rói, mặt mày rạng rỡ. Đủ loại bình luận khen ngợi, yêu thích bên dưới chất chồng như tòa nhà cao mấy chục tầng.
Khương Thu Mộc tức tối tắt máy, ném vào trong túi: “Làm sao giờ?”
Tống Hân Nghiên lật xem bộ nhớ trống rỗng của máy tính, tài liệu bên trong đã bị cô đã xóa sạch từ lâu.
Cô buông chuột: “Chắc chắn nội gián xuất hiện ở bên cạnh tớ, camera hỏng rồi, vậy phải bắt tay từ từng người bên cạnh!”
Cô đứng lên, đang định gọi thư ký vào hỏi vài chuyện thì di động trên bàn làm việc reo lên.
Tống Hân Nghiên bắt máy.
“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là cô Tống Hân Nghiên không ạ?”
“Là tôi đây.”
“Ông cụ Tống Vĩ Tùng đã tỉnh lại. Hiện tại…”
“Cạch!”
Di động trong tay Tống Hân Nghiên rơi xuống, rớt lên bàn.
Mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, cô nhìn về phía Khương Thu Mộc kích động nói: “Đầu Gỗ, ông nội tớ tỉnh rồi.”
“Thật ư? Tốt quá rồi!”
Khương Thu Mộc cũng rất vui vẻ, nhảy dựng lên: “Mau mau mau, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Hai người vội vàng đi ra ngoài…
Tống Hân Nghiên ủ rũ lắc đầu: “Không biết. Thôi, không nhắc tới mấy người tồi tệ đó nữa, chỉ tổ tức thiệt mình. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là điều tra ra rốt cuộc ai đã tiết lộ công thức của tớ.”
Vẻ mặt Khương Thu Mộc trở nên nặng nề: “Phòng thí nghiệm là chỗ bạn bè của tớ, nhà họ không liên quan đến mỹ phẫm, cho nên không thể nào là người bên họ được. Hơn nữa, ở phòng thí nghiệm mới, suốt cả quá trình đều do cậu tự thực hiện, còn có camera theo dõi, nên sẽ không có khả năng bị sao chép hay để lộ bí mật. Như vậy ngẫm lại, cơ hội duy nhất để động tay động chân đó là trước khi cậu dọn vào phòng thí nghiệm mới.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Vì vậy, công thức đã bị lộ ra lúc ở công ty.”
Khương Thu Mộc tức giận vỗ lên bàn: “Về công ty thôi, đi kiểm tra camera.”
…
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Tống Hân Nghiên sầm mặt, đi thẳng tới phòng giám sát.
Cô vẫn là người phụ trách công ty, muốn điều theo dõi ra dễ như trở bàn tay.
Nhưng nhân viên IT của phòng giám sát lại tỏ vẻ khó xử: “Giám đốc Tống, không phải tôi không muốn xuất ra cho cô xem. Mà là ngày hôm qua hệ thống máy tính của chúng ta bị virus tấn công. Chưa kể tới bộ nhớ trước đó, ngay cả đoạn ghi lại trước khi đi làm hôm qua và hôm nay đều mất hết. Bây giờ chỉ có mấy camera vẫn sử dụng bình thường, những cái khác vẫn đang được bảo trì.”
Anh ta sợ Tống Hân Nghiên không tin, bèn mở máy tính ra để cho cô xem tiến độ bảo trì.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đưa mắt nhìn nhau, trái tim hai người như chìm tận đáy vực.
Đối phương đã chuẩn bị sẵn mới đến, đã chờ ngày này từ lâu.
Hai người trở lại phòng làm việc của Tống Hân Nghiên.
“Hoa nhan” đã lên hot search, hot hơn cả “Hoa Nhan” chính là ba chữ Tống Mỹ Như.
Trong hot search, Tống Mỹ Như và Tống Kim Minh cười tươi rói, mặt mày rạng rỡ. Đủ loại bình luận khen ngợi, yêu thích bên dưới chất chồng như tòa nhà cao mấy chục tầng.
Khương Thu Mộc tức tối tắt máy, ném vào trong túi: “Làm sao giờ?”
Tống Hân Nghiên lật xem bộ nhớ trống rỗng của máy tính, tài liệu bên trong đã bị cô đã xóa sạch từ lâu.
Cô buông chuột: “Chắc chắn nội gián xuất hiện ở bên cạnh tớ, camera hỏng rồi, vậy phải bắt tay từ từng người bên cạnh!”
Cô đứng lên, đang định gọi thư ký vào hỏi vài chuyện thì di động trên bàn làm việc reo lên.
Tống Hân Nghiên bắt máy.
“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là cô Tống Hân Nghiên không ạ?”
“Là tôi đây.”
“Ông cụ Tống Vĩ Tùng đã tỉnh lại. Hiện tại…”
“Cạch!”
Di động trong tay Tống Hân Nghiên rơi xuống, rớt lên bàn.
Mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, cô nhìn về phía Khương Thu Mộc kích động nói: “Đầu Gỗ, ông nội tớ tỉnh rồi.”
“Thật ư? Tốt quá rồi!”
Khương Thu Mộc cũng rất vui vẻ, nhảy dựng lên: “Mau mau mau, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Hai người vội vàng đi ra ngoài…