Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
CHƯƠNG 50
“Thanh niên bây giờ đúng là ngày càng thiếu văn hóa. Không kính trọng người già đã đành, giờ còn so đo gây chuyện với một đứa trẻ con, đúng là không hiểu chuyện.”
“Thế người ta mới nói đời sau kém đời trước, hay ăn lười làm, vô công rỗi nghề.”
“…”
Vành mắt Tống Hân Nghiên dần đỏ hoe.
Cô làm người thế nào còn cần những người này tới dạy à!
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhìn bà mẹ của đứa trẻ, ý định chỉ muốn nghe một câu xin lỗi lập tức rụi tắt.
“Con nhà cô không hiểu chuyện, tại sao tôi phải hứng chịu hành vi do cô dạy dỗ con không đến nơi đến chốn chứ? Chẳng qua chỉ là một chiếc bánh rán thôi mà? Tôi cũng không đòi hỏi cao gì, cứ đền theo cái cũ đi. Làm sai chuyện thì phải xin lỗi, nếu không còn cần cảnh sát để làm gì? Cô làm mẹ của thằng bé, đến cả đạo lý đơn giản này cũng chưa từng dạy à?”
“Cô!”
Người phụ nữ đỏ bừng mặt, nổi đóa ngay tại chỗ.
Bên vệ đường.
Chúc Minh Đức lái xe chậm dần: “Thưa anh, hình như là bà chủ.”
Tưởng Tử Hàn nghiêng đầu nhìn, vừa liếc mắt đã trông thấy cô gái trẻ với vẻ mặt đầy ấm ức đang đứng trong đám đông.
“Dừng xe!” Anh cau mày nói.
Đầu bên kia.
Mẹ của đứa trẻ trở nên đanh đá, giọng nói chói tai, sắc bén: “Một cái bánh rán có thể so được với đứa trẻ à? Kiến thức với tư tưởng của cô kiểu gì thế? Tôi còn chưa tính sổ việc cô làm con tôi khóc đâu. Thế mà còn có mặt mũi bắt tôi đền bánh rán hả? Tôi nói cho cô biết, ban nãy nếu cô nói chuyện ôn tồn với tôi thì tôi còn đền cho cô, bây giờ thì nghỉ đi.”
Có người đứng vây xem không nhìn nổi nữa: “Chuyện này cũng không thể trách cô gái này được. Rõ ràng là do đứa bé làm sai trước mà. Bà mẹ cũng chẳng thèm phân biệt đúng sai, thảo nào dạy ra được đứa bé nghịch ngợm ngỗ ngược như vậy.”
“Cô gái bị đụng kia cũng chuyện bé xé ra to, ai mà chẳng từng là trẻ con chứ?”
“Còn nhỏ không dạy, lớn lên sẽ hư hỏng, không thể nuông chiều con trẻ như thế được…”
“…”
Đám đông vây xem bắt đầu tranh cãi.
Có cậu thanh niên nhìn không nổi nữa, dứt khoát trực tiếp lấy ra một tờ năm mươi nghìn: “Cô ơi, thôi bỏ đi, tôi đền hộ đứa trẻ chiếc bánh rán này, so đo với loại người này cũng chẳng hay ho gì. Sớm muộn gì sẽ được xã hội dạy cách làm người.”
Tống Hân Nghiên còn chưa kịp từ chối, mẹ của đứa bé đã chanh chua nói: “Quả nhiên có vẻ ngoài xinh đẹp giống hồ ly tinh lẳng lơ, nhìn xem bây giờ mới lớn bằng ngần nào mà đã có người bỏ tiền ra cho rồi. Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không xin lỗi tôi thì không xong với tôi đâu.”
Người lấy tiền ra vô cùng lúng túng.
Tống Hân Nghiên tức quá bật cười: “Tôi vừa xinh đẹp lại vừa trẻ trung đấy thì đã sao nào? Có người cho tôi tiền nên cô ganh ghét hả? Ganh ghét thì cũng phải nhịn cho tôi, chị đây khôn lớn dựa vào bản lĩnh đấy! Cô cũng không cần phải xin lỗi hay bồi thường nữa, để lại tiền đó mà làm phẫu thuật thẩm mỹ đi. Nhưng tôi thấy gương mặt cô còn to hơn cả chiếc bánh rán nữa, ca này khá khó đấy, có lẽ ngay cả bác sĩ thẩm mỹ cũng bó tay.”
“Phụt…” Có người không nhịn được cười.
“Thanh niên bây giờ đúng là ngày càng thiếu văn hóa. Không kính trọng người già đã đành, giờ còn so đo gây chuyện với một đứa trẻ con, đúng là không hiểu chuyện.”
“Thế người ta mới nói đời sau kém đời trước, hay ăn lười làm, vô công rỗi nghề.”
“…”
Vành mắt Tống Hân Nghiên dần đỏ hoe.
Cô làm người thế nào còn cần những người này tới dạy à!
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhìn bà mẹ của đứa trẻ, ý định chỉ muốn nghe một câu xin lỗi lập tức rụi tắt.
“Con nhà cô không hiểu chuyện, tại sao tôi phải hứng chịu hành vi do cô dạy dỗ con không đến nơi đến chốn chứ? Chẳng qua chỉ là một chiếc bánh rán thôi mà? Tôi cũng không đòi hỏi cao gì, cứ đền theo cái cũ đi. Làm sai chuyện thì phải xin lỗi, nếu không còn cần cảnh sát để làm gì? Cô làm mẹ của thằng bé, đến cả đạo lý đơn giản này cũng chưa từng dạy à?”
“Cô!”
Người phụ nữ đỏ bừng mặt, nổi đóa ngay tại chỗ.
Bên vệ đường.
Chúc Minh Đức lái xe chậm dần: “Thưa anh, hình như là bà chủ.”
Tưởng Tử Hàn nghiêng đầu nhìn, vừa liếc mắt đã trông thấy cô gái trẻ với vẻ mặt đầy ấm ức đang đứng trong đám đông.
“Dừng xe!” Anh cau mày nói.
Đầu bên kia.
Mẹ của đứa trẻ trở nên đanh đá, giọng nói chói tai, sắc bén: “Một cái bánh rán có thể so được với đứa trẻ à? Kiến thức với tư tưởng của cô kiểu gì thế? Tôi còn chưa tính sổ việc cô làm con tôi khóc đâu. Thế mà còn có mặt mũi bắt tôi đền bánh rán hả? Tôi nói cho cô biết, ban nãy nếu cô nói chuyện ôn tồn với tôi thì tôi còn đền cho cô, bây giờ thì nghỉ đi.”
Có người đứng vây xem không nhìn nổi nữa: “Chuyện này cũng không thể trách cô gái này được. Rõ ràng là do đứa bé làm sai trước mà. Bà mẹ cũng chẳng thèm phân biệt đúng sai, thảo nào dạy ra được đứa bé nghịch ngợm ngỗ ngược như vậy.”
“Cô gái bị đụng kia cũng chuyện bé xé ra to, ai mà chẳng từng là trẻ con chứ?”
“Còn nhỏ không dạy, lớn lên sẽ hư hỏng, không thể nuông chiều con trẻ như thế được…”
“…”
Đám đông vây xem bắt đầu tranh cãi.
Có cậu thanh niên nhìn không nổi nữa, dứt khoát trực tiếp lấy ra một tờ năm mươi nghìn: “Cô ơi, thôi bỏ đi, tôi đền hộ đứa trẻ chiếc bánh rán này, so đo với loại người này cũng chẳng hay ho gì. Sớm muộn gì sẽ được xã hội dạy cách làm người.”
Tống Hân Nghiên còn chưa kịp từ chối, mẹ của đứa bé đã chanh chua nói: “Quả nhiên có vẻ ngoài xinh đẹp giống hồ ly tinh lẳng lơ, nhìn xem bây giờ mới lớn bằng ngần nào mà đã có người bỏ tiền ra cho rồi. Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không xin lỗi tôi thì không xong với tôi đâu.”
Người lấy tiền ra vô cùng lúng túng.
Tống Hân Nghiên tức quá bật cười: “Tôi vừa xinh đẹp lại vừa trẻ trung đấy thì đã sao nào? Có người cho tôi tiền nên cô ganh ghét hả? Ganh ghét thì cũng phải nhịn cho tôi, chị đây khôn lớn dựa vào bản lĩnh đấy! Cô cũng không cần phải xin lỗi hay bồi thường nữa, để lại tiền đó mà làm phẫu thuật thẩm mỹ đi. Nhưng tôi thấy gương mặt cô còn to hơn cả chiếc bánh rán nữa, ca này khá khó đấy, có lẽ ngay cả bác sĩ thẩm mỹ cũng bó tay.”
“Phụt…” Có người không nhịn được cười.