Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Cố Hàm Ninh bình tĩnh trình bày tóm tắt luận văn tốt nghiệp của mình, trả lời mấy vấn đề nhỏ của các giáo viên tổ bảo vệ luận văn chuyên ngành, sau đó được một câu khen ngợi luận văn ‘mô phạm’, cô cười tủm tỉm cúi người chào, đi xuống khỏi bục.
“Ninh Ninh, cậu giỏi quá, ăn nói rất lưu loát. Còn mình căng thẳng đến đau cả dạ dày.” Thịnh Mạn Mạn nhíu mày, nhìn Cố Hàm Ninh vừa ngồi lại bên cạnh mình, tỏ vẻ rất căng thẳng.
“Sợ cái gì, bảo vệ luận văn tốt nghiệp chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, cậu cứ tóm tắt lại luận văn một lần là xong, cậu xem vừa rồi thầy cô có hỏi vấn đề gì quá khó khăn không? Vài phút là xong, sẽ không phải không cho cậu tốt nghiệp đâu.” Cố Hàm Ninh nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh vì căng thẳng của Thịnh Mạn Mạn thì bật cười.
“Hô, cũng đúng nha.” Thịnh Mạn Mạn nhẹ nhàng thở ra.
“Buổi tối còn có liên hoan, cậu mau nói nhanh lên, chúng ta còn quay về phòng sửa sang lại.” Thôi Hà Miêu đã bảo vệ xong, tỏ vẻ thoải mái.
Dựa theo danh sách, rất nhanh đến lượt ba người phòng ký túc xá của Cố Hàm Ninh, chỉ có Thịnh Mạn Mạn là xếp phía sau, nên ba người chưa về chờ Thịnh Mạn Mạn hoàn thành xong.
Cố Hàm Ninh nhìn giờ, trong lòng nghĩ bên Triệu Thừa Dư đã hết thúc chưa. Hôm nay bọn họ cũng bảo vệ luận văn, nhưng ngoại trừ luận văn còn có thao tác thực tế. Tối nay lớp hai người đều có liên hoan tốt nghiệp, nếu như vội quá, trước khi ăn chưa chắc còn có thời gian gặp mặt.
Chờ đến khi Thịnh Mạn Mạn cũng bảo vệ xong, bốn người im lặng rời phòng học, cười nói về phòng.
“Oa, rốt cuộc đã xong!” Thịnh Mạn Mạn rốt cuộc tươi cười, tỏ vẻ tùy tiện, đối lập với dáng dấp căng thẳng lúc nãy, khiến ba người còn lại đều nở nụ cười.
“Ai, thật là mau, chúng ta sắp tốt nghiệp rồi. Mình có cảm giác ngày nhập học năm nhất vừa là ngày hôm qua thôi!” Thôi Hà Miêu nhìn con đường trường rộng lớn mà sạch sẽ, không khỏi cảm thán.
“Đúng vậy, bốn năm qua thực mau.” Cố Hàm Ninh nhìn kiến trúc quen thuộc hai bên đường, giảng đường, thư viện, căn tin quen thuộc, mỗi chỗ đều in lại trong ký ức hai kiếp của cô, tốt đẹp, đơn thuần như vậy.
Bạch Vũ Hân im lặng đi bên cạnh.
Thôi Hà Miêu có chút thương hại nhìn cô một cái: “Ngày mai chụp ảnh tốt nghiệp, ngày mốt nhận bằng, về sau sẽ mỗi người một nơi rồi, thực luyến tiếc.”
“Về sau muốn gặp mặt thì hẹn vào một thời gian nào đó là được, có sao đâu.” Thông suốt nhất là Thịnh Mạn Mạn, vui vẻ nói: “Không phải cuối tháng sau còn phải đi thành phố N sao, đến lúc đó chúng ta đến sớm còn có thể tụ tập một trận.”
“Mà thật ra, không nghĩ đến Triệu Thừa Dư nhanh tay nhanh chân như vậy đó nha.” Thôi Hà Miêu liếc nhìn Cố Hàm Ninh cười một cái.
Cố Hàm Ninh mím môi cười. Tiệc cưới đã ấn định vào thứ bảy cuối tháng, mọi thứ còn lại đều ổn thỏa rồi, cô và Triệu Thừa Dư bàn bạc xong xuôi rồi, sau khi nhận bằng tốt nghiệp thì đi đăng ký kết hôn, ngoại trừ ba người cùng phòng, cô không mời bạn đại học nào khác.
“Thực hâm mộ nha.”
Thịnh Mạn Mạn nghe Thôi Hà Miêu cảm thán liền quay sang giễu cợt: “Hâm mộ cái gì? Câu này cậu về mà nói với lão Mạnh nhà cậu, anh ta nhất định sẽ hiểu.”
“Cậu con nhóc thúi! Hôm nay còn dám giễu cợt mình ? Cậu đừng nghĩ mình không biết mẹ cậu đã sắp xếp cho cậu xem mắt rồi!” Thôi Hà Miêu nói ra tin tức cô tình cờ biết được, cười gian giống hệt Thịnh Mạn Mạn.
“Cậu, cậu làm sao biết được?” Thịnh Mạn Mạn giật nảy mình.
“Hôm qua cậu trốn trên ban công gọi điện thoại, mình nghe được.” Thôi Hà Miêu đắc ý dào dạt, “Nói, đó là người như thế nào? Cậu đừng quên dù có tốt nghiệp vẫn phải chiếu theo quy tắc cũ, người đó phải để ba bọn mình gặp mặt.”
“Có gì đâu! Còn sớm! Đó là do mẹ mình sốt ruột, mình đâu có đồng ý.” Thịnh Mạn Mạn vểnh môi, nghĩ đến mẹ tỏ vẻ “con nhìn bạn con đi” là đã đau đầu: “Các cậu nói xem, mình còn chưa chính thức tốt nghiệp, mà sao mẹ mình cứ sốt ruột như thế? Đây là vì sao, vì sao nha!”
“Có thể là bị Cố Hàm Ninh kích thích đi?” Bạch Vũ Hân rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười nói.
“Nói có lý.” Thịnh Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu, “Ninh Ninh, đây là lỗi của cậu. Nói, bồi thường mình như thế nào đây ? ”
“Nha, vậy mình bồi thường cho cậu bằng cách giới thiệu một bạn trai cho cậu được không?” Cố Hàm Ninh nhéo hai má của Thịnh Mạn Mạn, đứng đắn nói: “Nhà lão Triệu của tớ có không ít các bạn học nam độc thân đâu, cậu thích người như thế nào, mau nói cho chị đây nghe?”
“Oa oa oa cậu ức hiếp mình!” Thịnh Mạn Mạn bắt đầu giậm chân.
Cố Hàm Ninh nhìn Thịnh Mạn Mạn đang làm quá lên mà cười vui vẻ, nhưng sự lưu luyến nồng đậm dưới đáy lòng lại lượn lờ không phai.
Thịnh Mạn Mạn đã ký hợp đồng làm việc với công ty đầu tư nước ngoài ở thành phố H, Thôi Hà Miêu trở về thành phố W, đầu năm thi đỗ vào một đơn vị hành chính sự nghiệp địa phương. Bạch Vũ Hân quay về thành phố N, đã hưởng ứng đợt phỏng vấn tuyển dụng giáo viên tiểu học trực thuộc bộ giáo dục, cuối tuần sau sẽ đi phỏng vấn.
Tuy rằng chưa nói nhiều lời biệt ly, nhưng suốt bốn năm sớm chiều ở chung, bây giờ nói đi là đi, chia tay là chia tay, vẫn rất buồn rầu.
“Chúng ta hẹn nha, một năm gặp nhau một lần.” Bạch Vũ Hân cười yếu ớt, trong mắt ánh lên tia sáng, dần dần đánh tan mọi ưu buồn trong một năm qua.
“Được, một năm gặp nhau ít nhất một lần, công việc, cuộc sống, bạn trai, có bất cứ việc gì mới đều phải báo cáo tổ chức.” Thôi Hà Miêu cười vỗ tay.
“Dù sao chúng ta cũng lập nhóm rồi, về sau không có cách gặp mặt, thì thường xuyên nói chuyện tào lao.”
Cố Hàm Ninh nhìn mấy gương mặt trẻ trung không còn quá đượm nỗi buồn biệt ly, liền cười gật đầu.
Ngày kia, bọn họ sẽ phải tạm biệt thời gian êm ả nhất trong cuộc đời, bước trên một con đường dài khác của số mệnh mà không thể biết trước điều gì, có lẽ sẽ vấp ngã, cũng có thể chảy máu, nhưng chỉ hy vọng nụ cười ấm áp hôm nay sẽ vẫn luôn đọng lại ở đâu đó trong lòng, mãi mãi không bị lãng quên.
So với một số bạn học không rõ tương lai thì Triệu Thừa Dư đắc ý rồi. Học tập, công việc, tình yêu đều có kết quả mỹ mãn, nghĩ đến hôn lễ sắp được tiến hành, nghĩ đến không còn bao lâu nữa, anh không phải cách xa Cố Hàm Ninh, dù tới bất kỳ đâu cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm cô vào trong lòng, đáy lòng anh liền kích động, còn hưng phấn hơn so với khi công ty của anh và các đàn anh thu được tiền lợi nhuận lớn.
Anh gần như không thể nén được ý cười, tất nhiên khiến các bạn và giảng viên liếc xéo.
“Triệu Thừa Dư, cậu vừa tốt nghiệp liền nhận được ba giấy chứng nhận (*) rồi, phải mời bọn mình uống một ly chứ.”
[(*) nguyên văn là ‘ba chứng’: tốt nghiệp chứng, học vị chứng, kết hôn chứng cũng chính là bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị, giấy chứng nhận kết hôn.
Trong đó giấy chứng nhận học vị là giấy chứng nhận trình độ kiến thức và chuyên môn chuyên ngành của sinh viên ]
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, thấy là bạn học cùng lớp ở phòng ký túc xá bên cạnh, gật đầu đứng lên: “Đương nhiên rồi, cậu sẵn lòng mình cầu còn không được, đợi lát nữa mình sẽ đem thiệp mời đến cho cậu.”
“Thiệp mời gì cơ?” Có bạn nữ không hiểu, cười nói.
“Ai nha, cậu không biết sao, cuối tháng Triệu Thừa Dư sẽ kết hôn, bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị, hơn nữa còn có giấy chứng nhận kết hôn, cậu không thấy mấy ngày nay cậu ta đều cười rất huênh hoang sao !”
“Kết hôn? Không thể nào? Vừa tốt nghiệp đã kết hôn, Triệu Thừa Dư cậu thật là nghĩ không thoáng gì cả!” Những tiếng cười đùa trêu chọc liên tiếp vang lên, cũng có những người cảm thấy khó hiểu.
“Kết hôn, mới có thể đảm bảo quyền sở hữu hợp pháp, ai không có bạn gái là không hiểu được.” Triệu Thừa Dư trong lòng vui vẻ, vẻ mặt càng phơi phới hơn.
Các sinh viên đương nhiên ồn ào, ầm ĩ bắt phải mời rượu. Trong những người ở bàn số ba chỉ có hai người im lặng. Cao Thần lạnh lùng bĩu môi, không muốn qua đó góp vui.
Xa Hà Văn ngồi im lặng cúi đầu, chán nản đau đớn, không khỏi rơm rớm nước mắt, cô chỉ ăn mấy miếng liền yên lặng đứng dậy, không khí náo nhiệt khiến trái tim cô muốn vỡ ra, cô không nói gì cả, như là ngay cả sức lực nói chuyện cũng mất đi. Trong phòng ngủ đã có người, nhìn cô trở về có chút kinh ngạc.
“Hà Văn sao về nhanh vậy ? Không phải lớp cậu họp mặt sao?”
“Cậu ấy nói sắp kết hôn…” Xa Hà Văn mất hồn mất vía nhìn bạn cùng phòng, người duy nhất hiểu được lòng mình, vành mắt nóng lên, nước mắt thoáng cái tuôn rơi.
“Cậu ấy? Triệu Thừa Dư nói sắp kết hôn?!” Bạn cùng phòng hiển nhiên có chút giật mình: “Vừa tốt nghiệp liền kết hôn? Không phải nói cậu ấy cũng bảo nghiên sao ?”
“Đúng vậy… cậu ấy cũng bảo nghiên, bọn mình lại là bạn học… Thế nhưng cậu ấy sắp kết hôn… Mình thích lâu như vậy, đã lâu như vậy… Mình không muốn phá hoại, mình chỉ muốn chờ, tình cảm ở đại học có bao nhiêu có thể có tương lai? Có phải? Có phải? … Nhưng cậu ấy thế mà sắp kết hôn rồi… Còn mời các bạn học đi uống rượu mừng…”
Lúc nãy cô chỉ uống bia bây giờ có lẽ đã say, Xa Hà Văn không biết bản thân muốn nói gì, có thể nói gì, chỉ là trong ánh mắt thương xót của bạn cùng phòng cô khóc đến không thể kiềm chế.
Nếu đã không thể làm gì được, không thể nói gì được thì ít nhất cô vẫn có thể khóc to một lần, để tình cảm bốn năm đại học hoàn toàn chấm dứt, tiếc thương cho mối tình đầu chưa bao giờ bắt đầu của bản thân.
Bên Triệu Thừa Dư vẫn đang uống rượu ầm ĩ, các chàng trai chưa hoàn toàn lột bỏ vẻ non nớt, dùng phương thức cụm ly, diễn tập cuộc giao tiếp xã hội trưởng thành.
Mà bên Cố Hàm Ninh, bởi vì có nhiều sinh viên là nữ nên không khí rụt rè hơn nhiều. Tuy rằng, cũng có nam nữ phóng khoáng bưng ly rượu lên mời, nhưng không khí vẫn yên tĩnh hơn. Đợi đến khi lớp trưởng đứng dậy mời rượu không khí mới bắt đầu náo nhiệt lên.
Tầm mắt của Cố Hàm Ninh dừng ở Thích Kỳ, bắt gặp ánh mắt né tránh của cô ấy, trong lòng không khỏi cười thầm, có vẻ như cô ấy còn xấu hổ hơn cô. Được rồi, tuy rằng thật ra cô rất thản nhiên, nhưng ít nhiều cũng hơi ngượng ngùng, sự ngượng ngùng này về sau tất nhiên đều đã hóa thành dấu răng nhàn nhạt trên cánh tay Triệu Thừa Dư rồi.
“Nào. Vì tình nghĩa cùng trường bốn năm của chúng ta. Cạn chén!” Lớp trưởng là nữ sinh, bí thư là nam sinh, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, đây là khuôn mẫu của rất nhiều lớp, đáng tiếc bí thư lớp bọn họ tuy giới tính là nam, nhưng da trắng nõn, uống rượu vào, mặt đỏ ửng lên, còn giống con gái hơn mấy nữ sinh phóng khoáng.
“Ôn Thiên Lam, dứt khoát đi, có một chén rượu, nhăn nhó uống một ngụm bỏ lại một nửa như cậu còn ra thể thống gì!” Thịnh Mạn Mạn uống rất hăng, trong chốc lát không ai cạn chén với cô thì kêu gào ăn uống, nhìn thấy cái miệng nhỏ của Ôn Thiên Lam khi uống rượu, liền trừng mắt.
“Mình không uống được rượu.” Ôn Thiên Lam lập tức đỏ bừng mặt lên, ấp úng nói.
“Uống say, chị đây sẽ đỡ cậu về!” Thịnh Mạn Mạn mãnh mẽ vỗ ngực, “Cậu cứ yên tâm mà uống! Nhìn bộ dáng cậu uống rượu, làm mình sốt ruột muốn chết.”
Cố Hàm Ninh bật cười, nhấp nháp một ngụm bia nhỏ, tươi cười nhìn Thịnh Mạn Mạn đùa giỡn chàng trai đàng hoàng kia.
Thích Kỳ nhìn Thịnh Mạn Mạn nhíu mày, há miệng, nhưng khi Ôn Thiên Lam cau mày, ngửa đầu uống cạn ly rượu, ngẩn ngơ, sau đó ngậm miệng.
“Khụ khụ, khụ khụ....” Thịnh Mạn Mạn cười phá lên, đi đến, dùng sức vỗ lưng của Ôn Thiên Lam: “Giỏi lắm, không hổ là bí thư của chúng ta! Đàn ông!”
Bị Thịnh Mạn Mạn làm ầm ĩ, tất cả mọi người cũng sôi động hẳn lên, mà Ôn Thiên Lam cũng xui xẻo.
“Ôn Thiên Lam, cậu đại diện bàn số một, chỗ bọn mình cũng không thể bỏ lại rượu nha.”
Cố Hàm Ninh không cần quay đầu lại, chỉ nhìn dáng dấp Thịnh Mạn Mạn đang rất vui vẻ là biết bộ dạng cụm ly ngốc nghếch của Ôn Thiên Lam chọc cô ấy cười rồi.
Trong lớp, cô không thân thiết với nhiều bạn, trước kia cô không biết, lớp trưởng Thích Kỳ dáng vẻ nghiêm túc thì ra là một cô gái đơn thuần, cũng không biết Ôn Thiên Lam nhìn như có tính cách mềm mại cũng sẽ có lúc thể hiện ra khí phách đàn ông, tuy rằng vẫn hơi khó khăn.
Thời đại học, cái tên cứng nhắc trong trí nhớ của cô thì ra lại sống động đáng yêu như vậy.
Cố Hàm Ninh vừa cười vừa nhấp thêm một ngụm bia, khi ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt nhợt nhạt của Bạch Vũ Hân cũng có thêm vài phần hồng hào, nhìn các bạn học đang náo nhiệt mà mím môi cười, giống như đã lột bỏ nút thắt trong lòng, khôi phục lại sự hoạt bát mà người con gái tuổi này nên có.
Bạch Vũ Hân, tôi không hận cậu cũng như Cao Thần, tôi chỉ muốn quên đi kiếp trước. Kiếp này, các người sống cũng không tốt, mà tôi, rất rất tốt !
“Ninh Ninh, cậu giỏi quá, ăn nói rất lưu loát. Còn mình căng thẳng đến đau cả dạ dày.” Thịnh Mạn Mạn nhíu mày, nhìn Cố Hàm Ninh vừa ngồi lại bên cạnh mình, tỏ vẻ rất căng thẳng.
“Sợ cái gì, bảo vệ luận văn tốt nghiệp chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, cậu cứ tóm tắt lại luận văn một lần là xong, cậu xem vừa rồi thầy cô có hỏi vấn đề gì quá khó khăn không? Vài phút là xong, sẽ không phải không cho cậu tốt nghiệp đâu.” Cố Hàm Ninh nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh vì căng thẳng của Thịnh Mạn Mạn thì bật cười.
“Hô, cũng đúng nha.” Thịnh Mạn Mạn nhẹ nhàng thở ra.
“Buổi tối còn có liên hoan, cậu mau nói nhanh lên, chúng ta còn quay về phòng sửa sang lại.” Thôi Hà Miêu đã bảo vệ xong, tỏ vẻ thoải mái.
Dựa theo danh sách, rất nhanh đến lượt ba người phòng ký túc xá của Cố Hàm Ninh, chỉ có Thịnh Mạn Mạn là xếp phía sau, nên ba người chưa về chờ Thịnh Mạn Mạn hoàn thành xong.
Cố Hàm Ninh nhìn giờ, trong lòng nghĩ bên Triệu Thừa Dư đã hết thúc chưa. Hôm nay bọn họ cũng bảo vệ luận văn, nhưng ngoại trừ luận văn còn có thao tác thực tế. Tối nay lớp hai người đều có liên hoan tốt nghiệp, nếu như vội quá, trước khi ăn chưa chắc còn có thời gian gặp mặt.
Chờ đến khi Thịnh Mạn Mạn cũng bảo vệ xong, bốn người im lặng rời phòng học, cười nói về phòng.
“Oa, rốt cuộc đã xong!” Thịnh Mạn Mạn rốt cuộc tươi cười, tỏ vẻ tùy tiện, đối lập với dáng dấp căng thẳng lúc nãy, khiến ba người còn lại đều nở nụ cười.
“Ai, thật là mau, chúng ta sắp tốt nghiệp rồi. Mình có cảm giác ngày nhập học năm nhất vừa là ngày hôm qua thôi!” Thôi Hà Miêu nhìn con đường trường rộng lớn mà sạch sẽ, không khỏi cảm thán.
“Đúng vậy, bốn năm qua thực mau.” Cố Hàm Ninh nhìn kiến trúc quen thuộc hai bên đường, giảng đường, thư viện, căn tin quen thuộc, mỗi chỗ đều in lại trong ký ức hai kiếp của cô, tốt đẹp, đơn thuần như vậy.
Bạch Vũ Hân im lặng đi bên cạnh.
Thôi Hà Miêu có chút thương hại nhìn cô một cái: “Ngày mai chụp ảnh tốt nghiệp, ngày mốt nhận bằng, về sau sẽ mỗi người một nơi rồi, thực luyến tiếc.”
“Về sau muốn gặp mặt thì hẹn vào một thời gian nào đó là được, có sao đâu.” Thông suốt nhất là Thịnh Mạn Mạn, vui vẻ nói: “Không phải cuối tháng sau còn phải đi thành phố N sao, đến lúc đó chúng ta đến sớm còn có thể tụ tập một trận.”
“Mà thật ra, không nghĩ đến Triệu Thừa Dư nhanh tay nhanh chân như vậy đó nha.” Thôi Hà Miêu liếc nhìn Cố Hàm Ninh cười một cái.
Cố Hàm Ninh mím môi cười. Tiệc cưới đã ấn định vào thứ bảy cuối tháng, mọi thứ còn lại đều ổn thỏa rồi, cô và Triệu Thừa Dư bàn bạc xong xuôi rồi, sau khi nhận bằng tốt nghiệp thì đi đăng ký kết hôn, ngoại trừ ba người cùng phòng, cô không mời bạn đại học nào khác.
“Thực hâm mộ nha.”
Thịnh Mạn Mạn nghe Thôi Hà Miêu cảm thán liền quay sang giễu cợt: “Hâm mộ cái gì? Câu này cậu về mà nói với lão Mạnh nhà cậu, anh ta nhất định sẽ hiểu.”
“Cậu con nhóc thúi! Hôm nay còn dám giễu cợt mình ? Cậu đừng nghĩ mình không biết mẹ cậu đã sắp xếp cho cậu xem mắt rồi!” Thôi Hà Miêu nói ra tin tức cô tình cờ biết được, cười gian giống hệt Thịnh Mạn Mạn.
“Cậu, cậu làm sao biết được?” Thịnh Mạn Mạn giật nảy mình.
“Hôm qua cậu trốn trên ban công gọi điện thoại, mình nghe được.” Thôi Hà Miêu đắc ý dào dạt, “Nói, đó là người như thế nào? Cậu đừng quên dù có tốt nghiệp vẫn phải chiếu theo quy tắc cũ, người đó phải để ba bọn mình gặp mặt.”
“Có gì đâu! Còn sớm! Đó là do mẹ mình sốt ruột, mình đâu có đồng ý.” Thịnh Mạn Mạn vểnh môi, nghĩ đến mẹ tỏ vẻ “con nhìn bạn con đi” là đã đau đầu: “Các cậu nói xem, mình còn chưa chính thức tốt nghiệp, mà sao mẹ mình cứ sốt ruột như thế? Đây là vì sao, vì sao nha!”
“Có thể là bị Cố Hàm Ninh kích thích đi?” Bạch Vũ Hân rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười nói.
“Nói có lý.” Thịnh Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu, “Ninh Ninh, đây là lỗi của cậu. Nói, bồi thường mình như thế nào đây ? ”
“Nha, vậy mình bồi thường cho cậu bằng cách giới thiệu một bạn trai cho cậu được không?” Cố Hàm Ninh nhéo hai má của Thịnh Mạn Mạn, đứng đắn nói: “Nhà lão Triệu của tớ có không ít các bạn học nam độc thân đâu, cậu thích người như thế nào, mau nói cho chị đây nghe?”
“Oa oa oa cậu ức hiếp mình!” Thịnh Mạn Mạn bắt đầu giậm chân.
Cố Hàm Ninh nhìn Thịnh Mạn Mạn đang làm quá lên mà cười vui vẻ, nhưng sự lưu luyến nồng đậm dưới đáy lòng lại lượn lờ không phai.
Thịnh Mạn Mạn đã ký hợp đồng làm việc với công ty đầu tư nước ngoài ở thành phố H, Thôi Hà Miêu trở về thành phố W, đầu năm thi đỗ vào một đơn vị hành chính sự nghiệp địa phương. Bạch Vũ Hân quay về thành phố N, đã hưởng ứng đợt phỏng vấn tuyển dụng giáo viên tiểu học trực thuộc bộ giáo dục, cuối tuần sau sẽ đi phỏng vấn.
Tuy rằng chưa nói nhiều lời biệt ly, nhưng suốt bốn năm sớm chiều ở chung, bây giờ nói đi là đi, chia tay là chia tay, vẫn rất buồn rầu.
“Chúng ta hẹn nha, một năm gặp nhau một lần.” Bạch Vũ Hân cười yếu ớt, trong mắt ánh lên tia sáng, dần dần đánh tan mọi ưu buồn trong một năm qua.
“Được, một năm gặp nhau ít nhất một lần, công việc, cuộc sống, bạn trai, có bất cứ việc gì mới đều phải báo cáo tổ chức.” Thôi Hà Miêu cười vỗ tay.
“Dù sao chúng ta cũng lập nhóm rồi, về sau không có cách gặp mặt, thì thường xuyên nói chuyện tào lao.”
Cố Hàm Ninh nhìn mấy gương mặt trẻ trung không còn quá đượm nỗi buồn biệt ly, liền cười gật đầu.
Ngày kia, bọn họ sẽ phải tạm biệt thời gian êm ả nhất trong cuộc đời, bước trên một con đường dài khác của số mệnh mà không thể biết trước điều gì, có lẽ sẽ vấp ngã, cũng có thể chảy máu, nhưng chỉ hy vọng nụ cười ấm áp hôm nay sẽ vẫn luôn đọng lại ở đâu đó trong lòng, mãi mãi không bị lãng quên.
So với một số bạn học không rõ tương lai thì Triệu Thừa Dư đắc ý rồi. Học tập, công việc, tình yêu đều có kết quả mỹ mãn, nghĩ đến hôn lễ sắp được tiến hành, nghĩ đến không còn bao lâu nữa, anh không phải cách xa Cố Hàm Ninh, dù tới bất kỳ đâu cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm cô vào trong lòng, đáy lòng anh liền kích động, còn hưng phấn hơn so với khi công ty của anh và các đàn anh thu được tiền lợi nhuận lớn.
Anh gần như không thể nén được ý cười, tất nhiên khiến các bạn và giảng viên liếc xéo.
“Triệu Thừa Dư, cậu vừa tốt nghiệp liền nhận được ba giấy chứng nhận (*) rồi, phải mời bọn mình uống một ly chứ.”
[(*) nguyên văn là ‘ba chứng’: tốt nghiệp chứng, học vị chứng, kết hôn chứng cũng chính là bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị, giấy chứng nhận kết hôn.
Trong đó giấy chứng nhận học vị là giấy chứng nhận trình độ kiến thức và chuyên môn chuyên ngành của sinh viên ]
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu, thấy là bạn học cùng lớp ở phòng ký túc xá bên cạnh, gật đầu đứng lên: “Đương nhiên rồi, cậu sẵn lòng mình cầu còn không được, đợi lát nữa mình sẽ đem thiệp mời đến cho cậu.”
“Thiệp mời gì cơ?” Có bạn nữ không hiểu, cười nói.
“Ai nha, cậu không biết sao, cuối tháng Triệu Thừa Dư sẽ kết hôn, bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị, hơn nữa còn có giấy chứng nhận kết hôn, cậu không thấy mấy ngày nay cậu ta đều cười rất huênh hoang sao !”
“Kết hôn? Không thể nào? Vừa tốt nghiệp đã kết hôn, Triệu Thừa Dư cậu thật là nghĩ không thoáng gì cả!” Những tiếng cười đùa trêu chọc liên tiếp vang lên, cũng có những người cảm thấy khó hiểu.
“Kết hôn, mới có thể đảm bảo quyền sở hữu hợp pháp, ai không có bạn gái là không hiểu được.” Triệu Thừa Dư trong lòng vui vẻ, vẻ mặt càng phơi phới hơn.
Các sinh viên đương nhiên ồn ào, ầm ĩ bắt phải mời rượu. Trong những người ở bàn số ba chỉ có hai người im lặng. Cao Thần lạnh lùng bĩu môi, không muốn qua đó góp vui.
Xa Hà Văn ngồi im lặng cúi đầu, chán nản đau đớn, không khỏi rơm rớm nước mắt, cô chỉ ăn mấy miếng liền yên lặng đứng dậy, không khí náo nhiệt khiến trái tim cô muốn vỡ ra, cô không nói gì cả, như là ngay cả sức lực nói chuyện cũng mất đi. Trong phòng ngủ đã có người, nhìn cô trở về có chút kinh ngạc.
“Hà Văn sao về nhanh vậy ? Không phải lớp cậu họp mặt sao?”
“Cậu ấy nói sắp kết hôn…” Xa Hà Văn mất hồn mất vía nhìn bạn cùng phòng, người duy nhất hiểu được lòng mình, vành mắt nóng lên, nước mắt thoáng cái tuôn rơi.
“Cậu ấy? Triệu Thừa Dư nói sắp kết hôn?!” Bạn cùng phòng hiển nhiên có chút giật mình: “Vừa tốt nghiệp liền kết hôn? Không phải nói cậu ấy cũng bảo nghiên sao ?”
“Đúng vậy… cậu ấy cũng bảo nghiên, bọn mình lại là bạn học… Thế nhưng cậu ấy sắp kết hôn… Mình thích lâu như vậy, đã lâu như vậy… Mình không muốn phá hoại, mình chỉ muốn chờ, tình cảm ở đại học có bao nhiêu có thể có tương lai? Có phải? Có phải? … Nhưng cậu ấy thế mà sắp kết hôn rồi… Còn mời các bạn học đi uống rượu mừng…”
Lúc nãy cô chỉ uống bia bây giờ có lẽ đã say, Xa Hà Văn không biết bản thân muốn nói gì, có thể nói gì, chỉ là trong ánh mắt thương xót của bạn cùng phòng cô khóc đến không thể kiềm chế.
Nếu đã không thể làm gì được, không thể nói gì được thì ít nhất cô vẫn có thể khóc to một lần, để tình cảm bốn năm đại học hoàn toàn chấm dứt, tiếc thương cho mối tình đầu chưa bao giờ bắt đầu của bản thân.
Bên Triệu Thừa Dư vẫn đang uống rượu ầm ĩ, các chàng trai chưa hoàn toàn lột bỏ vẻ non nớt, dùng phương thức cụm ly, diễn tập cuộc giao tiếp xã hội trưởng thành.
Mà bên Cố Hàm Ninh, bởi vì có nhiều sinh viên là nữ nên không khí rụt rè hơn nhiều. Tuy rằng, cũng có nam nữ phóng khoáng bưng ly rượu lên mời, nhưng không khí vẫn yên tĩnh hơn. Đợi đến khi lớp trưởng đứng dậy mời rượu không khí mới bắt đầu náo nhiệt lên.
Tầm mắt của Cố Hàm Ninh dừng ở Thích Kỳ, bắt gặp ánh mắt né tránh của cô ấy, trong lòng không khỏi cười thầm, có vẻ như cô ấy còn xấu hổ hơn cô. Được rồi, tuy rằng thật ra cô rất thản nhiên, nhưng ít nhiều cũng hơi ngượng ngùng, sự ngượng ngùng này về sau tất nhiên đều đã hóa thành dấu răng nhàn nhạt trên cánh tay Triệu Thừa Dư rồi.
“Nào. Vì tình nghĩa cùng trường bốn năm của chúng ta. Cạn chén!” Lớp trưởng là nữ sinh, bí thư là nam sinh, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, đây là khuôn mẫu của rất nhiều lớp, đáng tiếc bí thư lớp bọn họ tuy giới tính là nam, nhưng da trắng nõn, uống rượu vào, mặt đỏ ửng lên, còn giống con gái hơn mấy nữ sinh phóng khoáng.
“Ôn Thiên Lam, dứt khoát đi, có một chén rượu, nhăn nhó uống một ngụm bỏ lại một nửa như cậu còn ra thể thống gì!” Thịnh Mạn Mạn uống rất hăng, trong chốc lát không ai cạn chén với cô thì kêu gào ăn uống, nhìn thấy cái miệng nhỏ của Ôn Thiên Lam khi uống rượu, liền trừng mắt.
“Mình không uống được rượu.” Ôn Thiên Lam lập tức đỏ bừng mặt lên, ấp úng nói.
“Uống say, chị đây sẽ đỡ cậu về!” Thịnh Mạn Mạn mãnh mẽ vỗ ngực, “Cậu cứ yên tâm mà uống! Nhìn bộ dáng cậu uống rượu, làm mình sốt ruột muốn chết.”
Cố Hàm Ninh bật cười, nhấp nháp một ngụm bia nhỏ, tươi cười nhìn Thịnh Mạn Mạn đùa giỡn chàng trai đàng hoàng kia.
Thích Kỳ nhìn Thịnh Mạn Mạn nhíu mày, há miệng, nhưng khi Ôn Thiên Lam cau mày, ngửa đầu uống cạn ly rượu, ngẩn ngơ, sau đó ngậm miệng.
“Khụ khụ, khụ khụ....” Thịnh Mạn Mạn cười phá lên, đi đến, dùng sức vỗ lưng của Ôn Thiên Lam: “Giỏi lắm, không hổ là bí thư của chúng ta! Đàn ông!”
Bị Thịnh Mạn Mạn làm ầm ĩ, tất cả mọi người cũng sôi động hẳn lên, mà Ôn Thiên Lam cũng xui xẻo.
“Ôn Thiên Lam, cậu đại diện bàn số một, chỗ bọn mình cũng không thể bỏ lại rượu nha.”
Cố Hàm Ninh không cần quay đầu lại, chỉ nhìn dáng dấp Thịnh Mạn Mạn đang rất vui vẻ là biết bộ dạng cụm ly ngốc nghếch của Ôn Thiên Lam chọc cô ấy cười rồi.
Trong lớp, cô không thân thiết với nhiều bạn, trước kia cô không biết, lớp trưởng Thích Kỳ dáng vẻ nghiêm túc thì ra là một cô gái đơn thuần, cũng không biết Ôn Thiên Lam nhìn như có tính cách mềm mại cũng sẽ có lúc thể hiện ra khí phách đàn ông, tuy rằng vẫn hơi khó khăn.
Thời đại học, cái tên cứng nhắc trong trí nhớ của cô thì ra lại sống động đáng yêu như vậy.
Cố Hàm Ninh vừa cười vừa nhấp thêm một ngụm bia, khi ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt nhợt nhạt của Bạch Vũ Hân cũng có thêm vài phần hồng hào, nhìn các bạn học đang náo nhiệt mà mím môi cười, giống như đã lột bỏ nút thắt trong lòng, khôi phục lại sự hoạt bát mà người con gái tuổi này nên có.
Bạch Vũ Hân, tôi không hận cậu cũng như Cao Thần, tôi chỉ muốn quên đi kiếp trước. Kiếp này, các người sống cũng không tốt, mà tôi, rất rất tốt !