Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Nửa tiếng sau, Bùi Duệ Triết mới về, dáng vẻ rã rời, Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư, cả hai nhìn nhau, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
Anh Bùi cũng không nói nhiều lắm, cũng là người kiêu ngạo, chắc chưa nhất thiết cần người khác khuyên hay cổ vũ.
“Hôm nay, chơi đến đây thôi. Hàm Ninh bên kia còn chưa sắp xếp xong, chúng em về quét dọn lại một chút.” Triệu Thừa Dư ho nhẹ, buông bài trong tay xuống.
“Cũng tốt, anh cũng có chút mệt mỏi. Hôm nay, nghỉ sớm đi.” Hầu Nhân Phong đứng lên, duỗi thẳng thắt lưng.
“Ê ê, như thế không được, thắng rồi bỏ chạy, buổi tối sao mình có thể ngủ!” Thạch Lỗi kêu oa oa, tất nhiên là không vừa lòng.
“Nếu ngủ không được thì cậu tự chơi một mình đi, bọn tôi không ý kiến gì đâu.” Hầu Nhân Phong cười đùa mà ném toàn bộ bài tới trước mặt Thạch Lỗi, rồi nhanh tay nhanh chân chạy vào phòng tắm.
“Chúng em đi trước đây.” Triệu Thừa Dư vẫy tay chào, cùng Cố Hàm Ninh đi về phòng đối diện.
“Ai, anh nói xem, chị Tống và anh Bùi, cuối cùng sẽ ra sao?” Cố Hàm Ninh cúi đầu, hơi nhíu mi, tâm trạng có chút không vui.
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn cô một cái, rồi ngẩng lên lấy tay xoa đầu cô, nói: “Hiện thực là như vậy, chỉ có tình yêu thôi chưa đủ. Muốn chị Tống bỏ cha mẹ của mình, như thế rất khó xử cho chị ấy. Khi bị ép phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, đều đau đớn như bị thương chảy máu. Kết quả tốt nhất là anh Bùi phải khiến cha mẹ chị Tống chấp nhận mình. Em đừng thấy anh Bùi không nói gì nhiều, nhưng thật ra trong lòng cũng rất sốt ruột, nếu không anh ấy đã không gây dựng sự nghiệp sớm như vậy. Chỉ là, lập nghiệp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nhà họ Tống tầm mắt lại cao, bọn họ còn có một con đường dài gian nan phải đi.”
Cố Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài, nhớ tới chị Tống có nói ghen tị với cô.
“Chuyện của bọn họ chúng ta khó có thể tham gia. Em cũng đừng quá lo lắng, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần luôn cố gắng tiến lên phía trước, tương lai sẽ ít có tiếc nuối.” Triệu Thừa Dư cười ôn hòa, nắm tay Cố Hàm Ninh đến phòng tắm: “Đồ dùng trong phòng tắm anh mua đủ rồi, xem còn thiếu cái gì không, ngày mai chúng ta đi mua.”
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn hai người vai kề vai gương ở phòng tắm, dù là ảnh ngược, ánh mắt của Triệu Thừa Dư cũng ấm áp như vậy, ấm áp như nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay, luôn luôn sưởi ấm trái tim cô. Có lẽ bởi vì tình yêu của mình vẹn tròn rồi, nên cũng mong những người bên cạnh cũng có một tình yêu trọn vẹn.
Đợi khi điện thoại thông mình phổ biến hơn chút, nếu bọn họ còn chưa bắt đầu nghiên cứu thì cô sẽ nhắc nhở.
“Để em tắm đã, anh ra ngoài trước đi.” Cố Hàm Ninh rút tay ra, vừa cười vừa đẩy Triệu Thừa Dư ra ngoài.
“Cùng nhau làm đi, cùng đánh răng, cùng rửa mặt có thể mà.” Triệu Thừa Dư không hề di chuyển, cầm lấy bàn chải đánh răng mới còn chưa bóc đưa cho Cố Hàm Ninh: “Kem đánh răng có mùi bạc hà mà em thích, xà phòng cũng là hiệu em hay dùng, còn sữa rửa mặt chắc em mang theo phải không?”
Cố Hàm Ninh mím môi cười tiếp nhận bàn chải, mở ra, ngâm vào trong nước ấm: “Vâng, em có đem theo. Về sau, nhà của chúng ta phải lắp bồn rửa mặt đôi, nếu không hai người chen thì rất chật.”
“Ừ, đúng, phòng tắm phải to hơn tí nữa, nhất là bồn tắm lớn, anh thích bồn tắm lớn.” Triệu Thừa Dư trong mắt tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn thấy Cố Hàm Ninh cười nhẹ nhàng bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Hai tháng ở cùng nhau, cùng nhau đánh răng, cùng nhau ăn cơm…
Bởi vì, bàn chải của Cố Hàm Ninh còn đang ngâm, nên Triệu Thừa Dư đánh răng trước. Chờ đến khi anh rửa mặt thì miệng của Cố Hàm Ninh mới chứa đầy bọt kem. Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư đã rửa mặt xong, đang định treo khăn mặt thì híp mắt cười, tay cầm bàn chải đánh răng, nhón chân, nhanh chóng hôn một cái thật mạnh lên má Triệu Thừa Dư, lập tức thấy mặt anh dính bọt kem màu trắng thì cười ha ha.
“Anh vừa rửa mặt xong!” Triệu Thừa Dư nhìn má mình, lại nhìn sang Cố Hàm Ninh đang vui vẻ, trong lòng có chút dở khóc dở cười, tay đang định rửa đi thì đột nhiên nảy ra chủ ý, tay chuyển sang bắt lấy tay của Cố Hàm Ninh, nghiêng mặt cọ cọ vào cổ cô, sau đó đứng thẳng dậy, cười cười với Cố Hàm Ninh đang trừng mình, nói: “Nhìn rất đẹp.”
Cố Hàm Ninh híp mắt, đặt bàn chải vào bồn rửa mặt rồi nhảy dựng lên, tóm chặt cổ Triệu Thừa Dư, dùng sức trề môi mà cọ loạn lên mặt và cổ anh.
Đợi hai người ngừng chơi đùa thì trên tóc, trên mặt, trên quần áo đều có bọt kem cả. May mắn là mùa hè, dù sao cũng phải tắm rửa. Cố Hàm Ninh lui bước, nhìn bộ dáng của Triệu Thừa Dư không may mắn thoát khỏi, vừa lòng cười.
“Đã như vậy, chúng ta cùng nhau tắm đi. Anh chịu trách nhiệm rửa sạch chỗ anh làm dính trên người em, chỗ em làm dính trên người anh thì phiền em rửa sạch.” Triệu Thừa Dư đưa tay lau bên má, xê dịch bước chân, chặn cửa phòng tắm, bộ dạng đứng đắn đề nghị.
“Xuy! Nằm mơ.” Ánh mắt Triệu Thừa Dư nóng rực, nhìn chằm chằm vào Cố Hàm Ninh, khiến cô nóng ran lên, khóe môi hơi vểnh lên, đang định không để ý miệng mình còn chưa súc sạch mà chuồn ra ngoài cửa, đã bị Triệu Thừa Dư chân tay dài túm lại.
“Anh không chỉ thích nghĩ, còn thích làm.” Triệu Thừa Dư kề đôi môi nóng bỏng của mình lên trán Cố Hàm Ninh, hơi thở của Triệu Thừa Dư phả vào mặt cô, khiến nhiệt độ trên mặt cô lại cao thêm một chút, có lẽ là ảo giác của cô, khi Triệu Thừa Dư ôm cô, nhiệt độ trong phòng tắm bỗng tăng cao rồi.
Đến cuối cùng, tất nhiên Cố Hàm Ninh không thể rời phòng tắm. Cô nửa đẩy nửa muốn bị Triệu Thừa Dư càng ngày càng thở gấp lột sạch, nửa giam cầm cùng vào phòng tắm.
Mãi đến khi vật màu trắng nóng rực theo tiếng ngâm của Triệu Thừa Dư vương ra tay và bụng của Cố Hàm Ninh, cô nặng nề sa vào lồng ngực nóng rực, thì đầu óc mới tỉnh táo hơn chút.
Đẩy người ra, Cố Hàm Ninh tự mình tắm rửa, cô lau tóc ướt sũng đi đến phòng ngủ thấy Triệu Thừa Dư đã thay áo phông trắng và quần đùi kẻ ô màu lam làm đồ ngủ, chân dài đặt thẳng trên giường, tựa lưng vào tường, đang cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, cả người vừa sạch sẽ vừa nhàn nhã, cô chỉ có thể trừng anh, dùng âm thanh còn yếu mà lên giọng đuổi người: “Anh trở về ngủ đi a.”
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu nhìn lại, khóe môi vểnh lên: “Anh không đem chìa khóa đi, các anh ấy chắc là ngủ rồi, nếu đánh thức thì không tốt lắm.”
Cố Hàm Ninh muốn nói, vậy thì đi phòng khác ngủ đi, nhưng nghĩ đến căn phòng kia đã khóa, còn phòng khách chỉ có một chiếc sô pha hẹp, chỉ là sô pha đôi bình thường, chắc chắn Triệu Thừa Dư không thể ngủ trên đó được, giọng nói liền nghẹn lại, trừng Triệu Thừa Dư nói không nên lời.
Thì ra, anh đã chuẩn bị kế hoạch sẵn, đêm nay căn bản là sẽ không về ngủ.
“Huống hồ, chỉ có một mình em, anh không yên tâm nha.” Triệu Thừa Dư cười xuống giường, kéo tay cô để cô ngồi xuống giường: “Anh sấy tóc cho em.”
Cố Hàm Ninh nhìn ánh mắt ân cần của Triệu Thừa Dư, cười giận: “Sáng mai em muốn ăn cháo thịt nạc.”
“Được. Còn có món sinh tiên (*) mà em thích ăn, ở cửa tiểu khu cũng có, có muốn uống sữa đậu nành không? Em thích uống sữa đậu nành thật ngọt, để anh mua cho em nhé!” Mắt Triệu Thừa Dư sáng lên, vừa cười vừa nói, trên tay cầm máy sấy, mi nhíu chặt lại, chuyên chú sấy tóc cho Cố Hàm Ninh.
(*) sinh tiên: tức là bánh bao sinh tiên, đặc sản của vùng Thượng Hải, Tô Châu, Gia Hưng, Hồ Châu
“Không cần mua nhiều như vậy.” Cố Hàm Ninh cúi đầu, cảm giác bàn tay thô ráp của Triệu Thừa Dư mơn trớn trên da đầu mình, làm cô không khỏi cảm thấy thoải mái mà nheo mắt.
Mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc, từ từ nhắm hai mắt lại, tiếng ngáy mũi nhẹ nhàng, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt mình, tóc đen, có vẻ trẻ con hơn bình thường nhiều. Cố Hàm Ninh lần nữa nhắm mắt, khóe môi nhếch lên, lười biếng không muốn rời giường.
Mở mắt ra là có thể thấy Triệu Thừa Dư, vẫn không cần rời giường ngay, có thể bình yên ngủ thêm một giấc, cảm giác như vậy, rất mới mẻ, dường như cũng không tệ.
Có lẽ do tâm tình được thả lỏng, nên Cố Hàm Ninh mơ màng lại ngủ tiếp, chờ đến khi cô tỉnh giấc thì không thấy người nằm bên cạnh đâu, cô híp mắt, cười, đặt bàn tay lên chỗ Triệu Thừa Dư nằm, vẫn còn một chút hơi ấm vương lại đó, xem ra anh cũng mới dậy thôi.
Bên trong phòng tắm phát ra tiếng rất nhỏ, tuy rằng đã qua thời gian thức dậy bình thường, nhưng cô đột nhiên lại không muốn rời giường, nghĩ cứ như thế này, lại thêm lười biếng.
“Cạnh” cửa nhẹ mở ra, Cố Hàm Ninh mở mắt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Triệu Thừa Dư cười dịu dàng, thấy Cố Hàm Ninh đã tỉnh, liền đi đến.
“Nếu đã dậy thì rời giường đi. Anh xuống mua đồ ăn sáng, em rửa mặt xong là có thể ăn rồi.” Triệu Thừa Dư đến bên giường, vươn tay ra trước mặt Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh duỗi thẳng thắt lưng mới đặt tay mình vào tay của Triệu Thừa Dư để anh kéo cô dậy.
Triệu Thừa Dư thấy bộ dáng lười biếng khó thấy được của Cố Hàm Ninh, khom lưng gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Mau rời giường thôi, con heo lười.”
Cố Hàm Ninh khẽ nhếch môi, gật đầu, nhìn Triệu Thừa Dư ra khỏi phòng, rồi mới chậm chạp rời giường. Khi cô mới rửa xong mặt thì nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Thừa Dư về nhà xách theo một túi to: “Mau lên, thức ăn còn nóng.”
Tối hôm sau, Cố Hàm Ninh đưa tay đẩy mặt Triệu Thừa Dư, dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt của Triệu Thừa Dư đã biến hình trong bàn tay cô: “Này, em không ăn đâu.”
Miệng Triệu Thừa Dư đang ngậm một múi sầu riêng, chu môi, muốn đút vào miệng Cố Hàm Ninh, hai người cười đùa một lúc lâu, Triệu Thừa Dư mới đứng dậy: “Anh đi đánh răng cho sạch trước, quay lại sẽ hôn em.”
Cố Hàm Ninh cười to ngã vào sô pha, nhìn thấy anh nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, biết người này chắc chắn sẽ làm.
Tối ngày thứ ba, Cố Hàm Ninh đang xem phim chăm chú, trên đó đang chiếu phim Hàn đứng đầu, cô có xem vài lần, nhớ ra hồi xưa dường như cô không hề xem tập cuối, dứt khoát xem chăm chú, đợi Triệu Thừa Dư từ phòng đối diện trở về, ngồi xuống cạnh cô, cô vung tay, ánh mắt chưa rời: “Anh tự chơi đi, em muốn xem ti vi.”
“Ừm, được thôi.” Triệu Thừa Dư đơn giản đáp, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Chỉ chốc lát, Cố Hàm Ninh liền cảm thấy không đúng, thêm một tay ở dưới áo phông của cô, vuốt ve eo cô, lúc đầu cô còn chưa phản ứng, chỉ là hơi nhíu mi. Đến khi cánh tay đó dần dần di chuyển hướng lên trên, cô không nhịn được mà giữ chặt quần áo, nói to: “Đừng làm loạn nữa, em muốn xem ti vi.”
“Ti vi nào có đẹp bằng anh.” Tiếng lẩm bẩm vang lên bên cổ cô, cô nhíu mi, đột nhiên cả người cứng đờ: “Anh làm gì…” Phần sau đã bị người ta nuốt vào bụng, chỉ để lại tiếng a ưm lượn lờ.
Anh Bùi cũng không nói nhiều lắm, cũng là người kiêu ngạo, chắc chưa nhất thiết cần người khác khuyên hay cổ vũ.
“Hôm nay, chơi đến đây thôi. Hàm Ninh bên kia còn chưa sắp xếp xong, chúng em về quét dọn lại một chút.” Triệu Thừa Dư ho nhẹ, buông bài trong tay xuống.
“Cũng tốt, anh cũng có chút mệt mỏi. Hôm nay, nghỉ sớm đi.” Hầu Nhân Phong đứng lên, duỗi thẳng thắt lưng.
“Ê ê, như thế không được, thắng rồi bỏ chạy, buổi tối sao mình có thể ngủ!” Thạch Lỗi kêu oa oa, tất nhiên là không vừa lòng.
“Nếu ngủ không được thì cậu tự chơi một mình đi, bọn tôi không ý kiến gì đâu.” Hầu Nhân Phong cười đùa mà ném toàn bộ bài tới trước mặt Thạch Lỗi, rồi nhanh tay nhanh chân chạy vào phòng tắm.
“Chúng em đi trước đây.” Triệu Thừa Dư vẫy tay chào, cùng Cố Hàm Ninh đi về phòng đối diện.
“Ai, anh nói xem, chị Tống và anh Bùi, cuối cùng sẽ ra sao?” Cố Hàm Ninh cúi đầu, hơi nhíu mi, tâm trạng có chút không vui.
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn cô một cái, rồi ngẩng lên lấy tay xoa đầu cô, nói: “Hiện thực là như vậy, chỉ có tình yêu thôi chưa đủ. Muốn chị Tống bỏ cha mẹ của mình, như thế rất khó xử cho chị ấy. Khi bị ép phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, đều đau đớn như bị thương chảy máu. Kết quả tốt nhất là anh Bùi phải khiến cha mẹ chị Tống chấp nhận mình. Em đừng thấy anh Bùi không nói gì nhiều, nhưng thật ra trong lòng cũng rất sốt ruột, nếu không anh ấy đã không gây dựng sự nghiệp sớm như vậy. Chỉ là, lập nghiệp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nhà họ Tống tầm mắt lại cao, bọn họ còn có một con đường dài gian nan phải đi.”
Cố Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài, nhớ tới chị Tống có nói ghen tị với cô.
“Chuyện của bọn họ chúng ta khó có thể tham gia. Em cũng đừng quá lo lắng, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần luôn cố gắng tiến lên phía trước, tương lai sẽ ít có tiếc nuối.” Triệu Thừa Dư cười ôn hòa, nắm tay Cố Hàm Ninh đến phòng tắm: “Đồ dùng trong phòng tắm anh mua đủ rồi, xem còn thiếu cái gì không, ngày mai chúng ta đi mua.”
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn hai người vai kề vai gương ở phòng tắm, dù là ảnh ngược, ánh mắt của Triệu Thừa Dư cũng ấm áp như vậy, ấm áp như nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay, luôn luôn sưởi ấm trái tim cô. Có lẽ bởi vì tình yêu của mình vẹn tròn rồi, nên cũng mong những người bên cạnh cũng có một tình yêu trọn vẹn.
Đợi khi điện thoại thông mình phổ biến hơn chút, nếu bọn họ còn chưa bắt đầu nghiên cứu thì cô sẽ nhắc nhở.
“Để em tắm đã, anh ra ngoài trước đi.” Cố Hàm Ninh rút tay ra, vừa cười vừa đẩy Triệu Thừa Dư ra ngoài.
“Cùng nhau làm đi, cùng đánh răng, cùng rửa mặt có thể mà.” Triệu Thừa Dư không hề di chuyển, cầm lấy bàn chải đánh răng mới còn chưa bóc đưa cho Cố Hàm Ninh: “Kem đánh răng có mùi bạc hà mà em thích, xà phòng cũng là hiệu em hay dùng, còn sữa rửa mặt chắc em mang theo phải không?”
Cố Hàm Ninh mím môi cười tiếp nhận bàn chải, mở ra, ngâm vào trong nước ấm: “Vâng, em có đem theo. Về sau, nhà của chúng ta phải lắp bồn rửa mặt đôi, nếu không hai người chen thì rất chật.”
“Ừ, đúng, phòng tắm phải to hơn tí nữa, nhất là bồn tắm lớn, anh thích bồn tắm lớn.” Triệu Thừa Dư trong mắt tràn đầy ý cười, cúi đầu nhìn thấy Cố Hàm Ninh cười nhẹ nhàng bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.
Hai tháng ở cùng nhau, cùng nhau đánh răng, cùng nhau ăn cơm…
Bởi vì, bàn chải của Cố Hàm Ninh còn đang ngâm, nên Triệu Thừa Dư đánh răng trước. Chờ đến khi anh rửa mặt thì miệng của Cố Hàm Ninh mới chứa đầy bọt kem. Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư đã rửa mặt xong, đang định treo khăn mặt thì híp mắt cười, tay cầm bàn chải đánh răng, nhón chân, nhanh chóng hôn một cái thật mạnh lên má Triệu Thừa Dư, lập tức thấy mặt anh dính bọt kem màu trắng thì cười ha ha.
“Anh vừa rửa mặt xong!” Triệu Thừa Dư nhìn má mình, lại nhìn sang Cố Hàm Ninh đang vui vẻ, trong lòng có chút dở khóc dở cười, tay đang định rửa đi thì đột nhiên nảy ra chủ ý, tay chuyển sang bắt lấy tay của Cố Hàm Ninh, nghiêng mặt cọ cọ vào cổ cô, sau đó đứng thẳng dậy, cười cười với Cố Hàm Ninh đang trừng mình, nói: “Nhìn rất đẹp.”
Cố Hàm Ninh híp mắt, đặt bàn chải vào bồn rửa mặt rồi nhảy dựng lên, tóm chặt cổ Triệu Thừa Dư, dùng sức trề môi mà cọ loạn lên mặt và cổ anh.
Đợi hai người ngừng chơi đùa thì trên tóc, trên mặt, trên quần áo đều có bọt kem cả. May mắn là mùa hè, dù sao cũng phải tắm rửa. Cố Hàm Ninh lui bước, nhìn bộ dáng của Triệu Thừa Dư không may mắn thoát khỏi, vừa lòng cười.
“Đã như vậy, chúng ta cùng nhau tắm đi. Anh chịu trách nhiệm rửa sạch chỗ anh làm dính trên người em, chỗ em làm dính trên người anh thì phiền em rửa sạch.” Triệu Thừa Dư đưa tay lau bên má, xê dịch bước chân, chặn cửa phòng tắm, bộ dạng đứng đắn đề nghị.
“Xuy! Nằm mơ.” Ánh mắt Triệu Thừa Dư nóng rực, nhìn chằm chằm vào Cố Hàm Ninh, khiến cô nóng ran lên, khóe môi hơi vểnh lên, đang định không để ý miệng mình còn chưa súc sạch mà chuồn ra ngoài cửa, đã bị Triệu Thừa Dư chân tay dài túm lại.
“Anh không chỉ thích nghĩ, còn thích làm.” Triệu Thừa Dư kề đôi môi nóng bỏng của mình lên trán Cố Hàm Ninh, hơi thở của Triệu Thừa Dư phả vào mặt cô, khiến nhiệt độ trên mặt cô lại cao thêm một chút, có lẽ là ảo giác của cô, khi Triệu Thừa Dư ôm cô, nhiệt độ trong phòng tắm bỗng tăng cao rồi.
Đến cuối cùng, tất nhiên Cố Hàm Ninh không thể rời phòng tắm. Cô nửa đẩy nửa muốn bị Triệu Thừa Dư càng ngày càng thở gấp lột sạch, nửa giam cầm cùng vào phòng tắm.
Mãi đến khi vật màu trắng nóng rực theo tiếng ngâm của Triệu Thừa Dư vương ra tay và bụng của Cố Hàm Ninh, cô nặng nề sa vào lồng ngực nóng rực, thì đầu óc mới tỉnh táo hơn chút.
Đẩy người ra, Cố Hàm Ninh tự mình tắm rửa, cô lau tóc ướt sũng đi đến phòng ngủ thấy Triệu Thừa Dư đã thay áo phông trắng và quần đùi kẻ ô màu lam làm đồ ngủ, chân dài đặt thẳng trên giường, tựa lưng vào tường, đang cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, cả người vừa sạch sẽ vừa nhàn nhã, cô chỉ có thể trừng anh, dùng âm thanh còn yếu mà lên giọng đuổi người: “Anh trở về ngủ đi a.”
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu nhìn lại, khóe môi vểnh lên: “Anh không đem chìa khóa đi, các anh ấy chắc là ngủ rồi, nếu đánh thức thì không tốt lắm.”
Cố Hàm Ninh muốn nói, vậy thì đi phòng khác ngủ đi, nhưng nghĩ đến căn phòng kia đã khóa, còn phòng khách chỉ có một chiếc sô pha hẹp, chỉ là sô pha đôi bình thường, chắc chắn Triệu Thừa Dư không thể ngủ trên đó được, giọng nói liền nghẹn lại, trừng Triệu Thừa Dư nói không nên lời.
Thì ra, anh đã chuẩn bị kế hoạch sẵn, đêm nay căn bản là sẽ không về ngủ.
“Huống hồ, chỉ có một mình em, anh không yên tâm nha.” Triệu Thừa Dư cười xuống giường, kéo tay cô để cô ngồi xuống giường: “Anh sấy tóc cho em.”
Cố Hàm Ninh nhìn ánh mắt ân cần của Triệu Thừa Dư, cười giận: “Sáng mai em muốn ăn cháo thịt nạc.”
“Được. Còn có món sinh tiên (*) mà em thích ăn, ở cửa tiểu khu cũng có, có muốn uống sữa đậu nành không? Em thích uống sữa đậu nành thật ngọt, để anh mua cho em nhé!” Mắt Triệu Thừa Dư sáng lên, vừa cười vừa nói, trên tay cầm máy sấy, mi nhíu chặt lại, chuyên chú sấy tóc cho Cố Hàm Ninh.
(*) sinh tiên: tức là bánh bao sinh tiên, đặc sản của vùng Thượng Hải, Tô Châu, Gia Hưng, Hồ Châu
“Không cần mua nhiều như vậy.” Cố Hàm Ninh cúi đầu, cảm giác bàn tay thô ráp của Triệu Thừa Dư mơn trớn trên da đầu mình, làm cô không khỏi cảm thấy thoải mái mà nheo mắt.
Mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc, từ từ nhắm hai mắt lại, tiếng ngáy mũi nhẹ nhàng, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt mình, tóc đen, có vẻ trẻ con hơn bình thường nhiều. Cố Hàm Ninh lần nữa nhắm mắt, khóe môi nhếch lên, lười biếng không muốn rời giường.
Mở mắt ra là có thể thấy Triệu Thừa Dư, vẫn không cần rời giường ngay, có thể bình yên ngủ thêm một giấc, cảm giác như vậy, rất mới mẻ, dường như cũng không tệ.
Có lẽ do tâm tình được thả lỏng, nên Cố Hàm Ninh mơ màng lại ngủ tiếp, chờ đến khi cô tỉnh giấc thì không thấy người nằm bên cạnh đâu, cô híp mắt, cười, đặt bàn tay lên chỗ Triệu Thừa Dư nằm, vẫn còn một chút hơi ấm vương lại đó, xem ra anh cũng mới dậy thôi.
Bên trong phòng tắm phát ra tiếng rất nhỏ, tuy rằng đã qua thời gian thức dậy bình thường, nhưng cô đột nhiên lại không muốn rời giường, nghĩ cứ như thế này, lại thêm lười biếng.
“Cạnh” cửa nhẹ mở ra, Cố Hàm Ninh mở mắt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Triệu Thừa Dư cười dịu dàng, thấy Cố Hàm Ninh đã tỉnh, liền đi đến.
“Nếu đã dậy thì rời giường đi. Anh xuống mua đồ ăn sáng, em rửa mặt xong là có thể ăn rồi.” Triệu Thừa Dư đến bên giường, vươn tay ra trước mặt Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh duỗi thẳng thắt lưng mới đặt tay mình vào tay của Triệu Thừa Dư để anh kéo cô dậy.
Triệu Thừa Dư thấy bộ dáng lười biếng khó thấy được của Cố Hàm Ninh, khom lưng gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Mau rời giường thôi, con heo lười.”
Cố Hàm Ninh khẽ nhếch môi, gật đầu, nhìn Triệu Thừa Dư ra khỏi phòng, rồi mới chậm chạp rời giường. Khi cô mới rửa xong mặt thì nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Thừa Dư về nhà xách theo một túi to: “Mau lên, thức ăn còn nóng.”
Tối hôm sau, Cố Hàm Ninh đưa tay đẩy mặt Triệu Thừa Dư, dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt của Triệu Thừa Dư đã biến hình trong bàn tay cô: “Này, em không ăn đâu.”
Miệng Triệu Thừa Dư đang ngậm một múi sầu riêng, chu môi, muốn đút vào miệng Cố Hàm Ninh, hai người cười đùa một lúc lâu, Triệu Thừa Dư mới đứng dậy: “Anh đi đánh răng cho sạch trước, quay lại sẽ hôn em.”
Cố Hàm Ninh cười to ngã vào sô pha, nhìn thấy anh nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, biết người này chắc chắn sẽ làm.
Tối ngày thứ ba, Cố Hàm Ninh đang xem phim chăm chú, trên đó đang chiếu phim Hàn đứng đầu, cô có xem vài lần, nhớ ra hồi xưa dường như cô không hề xem tập cuối, dứt khoát xem chăm chú, đợi Triệu Thừa Dư từ phòng đối diện trở về, ngồi xuống cạnh cô, cô vung tay, ánh mắt chưa rời: “Anh tự chơi đi, em muốn xem ti vi.”
“Ừm, được thôi.” Triệu Thừa Dư đơn giản đáp, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Chỉ chốc lát, Cố Hàm Ninh liền cảm thấy không đúng, thêm một tay ở dưới áo phông của cô, vuốt ve eo cô, lúc đầu cô còn chưa phản ứng, chỉ là hơi nhíu mi. Đến khi cánh tay đó dần dần di chuyển hướng lên trên, cô không nhịn được mà giữ chặt quần áo, nói to: “Đừng làm loạn nữa, em muốn xem ti vi.”
“Ti vi nào có đẹp bằng anh.” Tiếng lẩm bẩm vang lên bên cổ cô, cô nhíu mi, đột nhiên cả người cứng đờ: “Anh làm gì…” Phần sau đã bị người ta nuốt vào bụng, chỉ để lại tiếng a ưm lượn lờ.