Tác giả: Mie.
Thể loại: romance
Độ tuổi: 12+
Nó và cậu chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ. Nó khóc, cậu dỗ dành. Nó bị bắt nạt, cậu xông ra bảo vệ. Thậm chí, cậu còn ăn dùm món cà rốt mà nó không ưa nhất dẫu chính cậu cũng rất ghét.Không biết tự lúc nào, cậu đã trở thành một hình bóng thân thuộc trong lòng nó. Chỉ cần một ngày cậu không tới trường, nó sẽ lo lắng, sẽ khóc, sẽ nháo. Nhưng nếu được nghe giọng nói của cậu, lòng nó lại trở nên bình an tới lạ kì.
– Thành, chúng ta mãi là bạn, được không?
– Tất nhiên là được rồi, Như à. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
Năm năm thơ ấu qua đi, nó và cậu tung tăng dắt tay nhau trên con đường nhỏ, bước vào cánh cổng tri thức. Cả hai cùng học chung một trường, vào cùng một lớp, thậm chí, xin cô giáo cho ngồi chung một bàn. Cậu học giỏi lắm, đứng đầu lớp mấy năm liền. Còn nó, khó khăn mãi vẫn không làm xong một bài toán. Những lúc đó, cậu chỉ cười rồi cốc trán nó:
– Cô ơi, tôi phục cô về khoản đội sổ Toán rồi đó!
– Ai cho ông cốc tôi hả!!! Tôi...tôi chỉ hơi kém chút thôi!!!
– Tôi biết mà, haha! – Cậu cười vang rồi chạy biến mất
– Đứng lại!! Ông đứng lại mau!!! Tôi mà bắt được thì…thì…
– Thì sao hả cô bà già khó tính? – Chạy ra từ một hành lang, cậu tiếp tục chòng ghẹo.
-. Thì…sẽ bắt ông làm bài cho tôi!!!
– Không bao giờ!! Haha!!
Sau mỗi lần rượt đuổi nhau vòng quanh khu phố mà nó không tài nào bắt được cậu, nó đều giận mất mấy ngày liền. Nhưng chỉ cần cậu mang đồ ăn vặt tới dỗ dành vài câu là nó lại tươi tỉnh ngay. Có thể mọi người cho rằng nó dễ dụ, nhưng thực sự nó không thể cưỡng lại được ánh mắt thôi miên đó của cậu.
Mười tuổi, hai đứa bước vào cấp hai. Cậu quay cuồng với các kì thi học sinh giỏi toán. Còn nó, sau khi phát hiện ra niềm đam mê văn học, cũng đã xung phong vào đội tuyển văn của trường. Bài vở bộn bề, gánh nặng điểm thi, tất cả mọi thứ khiến nó mệt mỏi. Nhưng ngược lại, dù bận tới mấy cậu cũng dành ra chút ít thời gian giảng toán cho nó, giống những ngày tiểu học. Điểm toán của nó nâng dần, nâng dần… Cậu cũng vì thế mà vui ra mặt. Năm lớp tám, nó đạt giải Nhất trong kì thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, cậu khao một chầu kem Socola. Cả hai thân thiết với nhau tới mức bạn cùng lứa xung quanh thường chỉ trỏ và cười khúc khích.
Có lần, cô bạn bàn dưới đập tay lên vai nó trong canteen:
– Này Như, Thành là bạn trai của bà hả?
Nó đỏ bừng mặt, vội xua tay:
– Không!!! Làm gì có!!! Tôi chỉ coi ông ấy là bạn thôi!!!
Nhưng khi nói khéo với bạn nữ đó rồi chạy vào nhà vệ sinh, đóng sập cửa lại, nó cảm thấy tim đập thình thịch. Một cảm giác thật lạ! Chuyện này là sao đây???
Ngoài cửa, một thiếu niên dựa lưng lên bức tường sơn màu vàng nhạt. Cậu cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo.
Chiều hôm đó, tan học về, đi cùng nhau trên con đường quen thuộc, nó mới để ý cậu thật đẹp trai. Sống mũi cao, mắt sáng và cực kì tinh anh, nụ cười phóng khoáng mà hút hồn…Ôi, nó đang nghĩ gì thế này??? Thành chỉ là bạn, bạn, bạn thôi, Tố Như, mày hiểu không?
Năm lớp chín, nó phát hiện cậu có bạn gái. Đó là một học sinh lớp bên, hoa khôi toàn trường, Nguyễn Bảo An. Mái tóc xoăn tự nhiên, mắt to tròn, đen láy, thuần khiết như con búp bê. Cô ấy và cậu đi cùng nhau thật xứng đôi, như một đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ vậy. Cậu càng ngày càng lạnh lùng với nó, không còn đi cùng nó mỗi khi tới lớp. Tan trường, cũng là Bảo yêu kiều khoác tay cậu trên con phố nhỏ. Nó bỗng thấy tim nhói lên từng cơn, đau lắm. Vẫy tay chào tạm biệt họ mà trái tim nó rỉ máu không thôi. Giờ phút đó, nó biết mình đã yêu cậu mất rồi. Yêu nụ cười dịu dàng của cậu, yêu cái cách cậu làm đủ trò để chọc cười nó, yêu sự bình yên cậu mang lại cho nó.
Đáng tiếc…không còn nữa…
Nó quyết định học thật giỏi, chôn chặt nỗi đau đó trong trái tim. Chuyển cấp, nó thi đỗ vào Chuyên Văn, còn cậu, thủ khoa một trường điểm khác. Hai trường cách nhau rất xa nên họ không còn gặp nhau nữa. Áp lực nặng nề của một hs chuyên và gánh nặng Đại học đè lên đôi vai nó. Mệt mỏi, nhưng nó vẫn gắng hết sức để học. Tố Như của năm mười lăm tuổi đã không còn nữa, thay vào đó là một cô gái thông minh, chăm chỉ, là học trò cưng của các thầy cô giáo. Nó cũng chăm chút vẻ bề ngoài, đổi mái tóc xoăn thành suối tóc thẳng rất dễ thương, cặp kính cận tròn được cất đi, thay vào đó là kính sát tròng, khoe ra đôi mắt trong vắt xinh đẹp từng chỉ mình cậu thấy được. Nó sẽ khiến mọi người thay đổi cái nhìn về bản thân mình.
Một chiều nọ, chậm rãi đi bộ dưới bóng cây phượng đỏ rực, nó thoáng thấy bóng cậu và đám bạn đạp xe ngang qua đường. Nghe nói cậu cũng đã chia tay cô bạn gái tên Bảo năm nào. Nó muốn quay đi, nhưng ánh mắt cậu đã rơi xuống người cô học sinh bên kia đường, thấy được ánh mắt bối rối của cô gái. Lòng cậu se lại, bàn tay siết tay cầm xe đạp thêm chặt hơn.
Nhưng cả hai không hề nói gì, tiếp tục bước qua nhau như hai người dưng. Nó biết cậu nhận ra, nhưng lại bàng quang bỏ đi. Khóe môi nở nụ cười chua chát, bao năm rồi, sao nó vẫn không quên nổi mối tình đầu đó? Mối tình cay đắng thấm nhuần nước mắt mà nó từng muốn chôn vùi vĩnh viễn. Quên đi, quên đi, Tố Như ơi…
Kết thúc ba năm phổ thông, nó tiến vào giảng đường đại học. Vì trường ở xa nên hàng ngày nó phải đi xe buýt. Như trò đùa của số phận, cậu cũng lên cùng một tuyến xe giống nó. Dù ngồi cạnh nhau, hay chỉ cách nhau một hàng ghế, cả hai đều im lặng như người dưng nước lã, tựa hai kẻ qua đường. Lên cùng một bến, nhưng khi xuống lại rễ về hai lối ngược nhau, như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ cắt nhau…
Nhiều năm sau, hai cô cậu học trò năm nào giờ đã lớn, đã trưởng thành và có địa vị trong xã hội. Họ vẫn giao lưu với nhau vì công việc, nhưng chẳng ai biết rằng họ từng có một thời ấu thơ thật đẹp đẽ. Nụ cười cô gái Tố Như hay chàng trai tên Thành dành cho người kia chỉ còn là sự hờ hững và lạnh nhạt.
Lắm lúc, Như cũng cảm thấy chạnh lòng khi nhớ về những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, cô cũng mong muốn được nối lại tình bạn với chàng trai đó. Nhưng khi đối diện với ánh mắt cố che giấu mọi cảm xúc của Thành, cô lại thấy thật khó khăn để có thể mở lời, để rồi sau một ngụm trà xã giao bàn bạc công việc, những lời muốn nói lại trôi ngược lại, không còn có thể cất lên được nữa.
Họ vẫn gặp nhau, bởi lẽ cùng làm chung một công ty, giống như trò chơi nghiệt ngã mà ông Trời tạo ra. Thậm chí, khi người ấy kết hôn, người còn lại đứng trong hàng khách mời tới dự vẫn vỗ tay với vẻ mặt mừng rỡ, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên một nét phức tạp và nhoi nhói ở tận tim gan.
Họ không nói, chẳng phải vì đã quên, mà bởi lẽ không ai còn có thể quay lại khoảng thời gian tuyệt vời năm xưa được nữa…
.
o0o
.
Bước sang tuổi hai mươi tám, Như đã có một người chồng lịch lãm yêu thương cô hết mực – người đồng nghiệp từng giúp đỡ cô rất nhiều khi cô chuyển công tác tới chi nhánh mới - và đứa con trai ba tuổi rất ngoan ngoãn. Một chiều mùa thu dịu mát, cô cùng gia đình nhỏ cầm tay nhau đi dạo dưới bóng cây, thưởng thức mùi hoa sữa thơm dìu dịu được chị gió đưa đến từng ngóc ngách của công viên.
Hai vợ chồng cô ngồi xuống một ghế đá. Chồng cô, anh Chiến, dịu dàng gài một đóa hoa sữa lên mái tóc mây mềm mại của cô. Như đỏ mặt, đấm nhẹ lên vai anh:
- Cái anh này!
Anh bật cười to.
- Bố mẹ ơi! Lá vàng rơi rồi kìa! Đẹp quá! – Bé Huy nhảy cẫng lên, cố bắt cho được một chiếc lá nhỏ đang chao liệng trên bầu trời.
- Cẩn thận kẻo ngã đấy, con trai. – Cô nói lớn
- Không sao đâu ạ! Con sẽ cẩn thận…Ối!
Khi đang cố với lấy một chiếc lá, bé vấp phải viên đá trên mặt đất, chới với. Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn đỡ lấy bé.
- Cháu có sao không? – Một giọng trầm ấm vang lên
- Không có gì ạ! Cảm ơn chú! – Huy ngoác miệng cười.
Ở ghế đá cạnh đó, thân thể Như cứng ngắc lại. Cô bất giác nắm chặt lấy tay Chiến, móng tay sơn đỏ cứa vào lòng bàn tay anh đến phát đau. Đôi mắt cô trợn trừng nhìn người xưa, người mà cô không gặp đã 4 năm rồi.
Thành xoa đầu đứa bé trai, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười. Nó thật dễ thương. Ngẩng đầu lên, đôi mắt anh chợt chạm vào ánh mắt một người.
Như và Thành lặng lẽ nhìn nhau. Đồng tử họ xoáy vào nhau như thể muốn thăm dò xem đối phương nghĩ gì. Ánh mắt Như xa xăm, có chút gì đó mờ mịt. Còn anh, sâu như đáy biển, phức tạp và lặng lẽ.
Có lẽ họ cứng nhìn nhau như vậy mãi mãi, nếu như không có một người xen vào…
- Kìa Thành! Sao anh lại đi trước vậy? – Một người phụ nữ từ đâu chạy tới, sà vào lồng ngực anh.
Gương mặt Như tái đi. Cô gái ấy là ai?
Thành choàng tay ôm lấy bờ vai cô ta, ánh mắt anh nhìn về phía Như đầy thách thức. Tay anh mân mê lọn tóc nâu xoăn nhẹ của người con gái:
- Em thật là...Không thấy anh lại lo lắng, Loan ạ.
- Em xin lỗi, nhưng anh cũng biết vì em yêu anh mà.
Nhìn một cảnh “tình chàng ý thiếp” nồng thắm trước mặt, đáy mắt Như tối lại. Bên cạnh cô, Chiến khẽ siết lấy đôi tay thanh mảnh của người vợ. Làm sao anh không nhận ra tình cảm trong mắt người phụ nữ anh yêu với gã đàn ông trước mặt chứ. Nhưng rốt cuộc giữa họ có mối liên hệ gì?
Như cố nở ra một nụ cười gượng gạo. Cô bước tới, dịu dàng cất lên tiếng nói:
- Đã lâu không gặp. Công việc ổn chứ, đồng nghiệp Nguyễn An Thành?
- Rất ổn, cảm ơn đã quan tâm, Phạm Tố Như. Địa điểm làm việc mới chắc không gặp vấn đề gì chứ?
- Không hề. Tôi cũng không lo lắng lắm vì anh Chiến vẫn luôn ở bên tôi. – Cô nhướn mày khiêu khích, nắm lấy bàn tay chồng hết sức âu yếm.
- Rất vui được gặp anh. Tôi đã thấy anh trong lễ cưới. – Thành bắt tay Chiến. Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt thăm dò không hề che giấu. – Vậy ra đây là con trai hai người? Thằng bé thật dễ thương.
- Cảm ơn. – Chiến đáp lại bằng nụ cười xã giao
- Anh có cô bạn gái xinh đẹp quá! - Như cười
- Quá khen. Tôi chỉ mới quen cô ấy một tháng.
- Chào chị, em là Loan. Em đã nghe các tiền bối kể nhiều về chị, một người rất chăm chỉ và nghiêm túc trong công việc, lại còn tốt bụng nữa chứ. Khi em vào làm trong công ty thì chị đã chuyển đi, đến giờ em mới có cơ hội diện kiến người mình luôn ngưỡng mộ.. – Loan cười tươi tắn, cô đưa bàn tay ra.
Như miễn cưỡng nắm lấy bàn tay ấy, đôi mắt vẫn dịu dàng như sóng nước, nhưng cũng vô cùng bí hiểm.
- Rất vui được làm quen.
- Chúng ta ra quán cà phê bên kia đường trò chuyện nhé. Đứng ở đây không tiện!
- Thật đáng tiếc. Mặt trời sắp lặn rồi. Hẹn khi khác nhé. - Cô khéo léo từ chối
- Vậy ư? – Loan nhìn về hướng Tây, mặt hơi buồn, nhưng ngay lập tức nở nụ cười – Thế cũng được ạ. Chào chị!
- Chào.
Trên đường về. Chiến quay sang hỏi cô:
- Anh ta là ai vậy?
- Đúng đó mẹ ơi – Bé Huy lên tiếng – Chú đẹp trai đó là người quen của mẹ ạ? Sao con chưa từng gặp trước đây?
Ngay khi Chiến tưởng không nhận được câu trả lời, Như nhẹ nhàng buông ra một lời nói hờ hững:
- Đồng nghiệp cũ.
o0o
- Thành, đó có phải là người bạn thanh mai trúc mã ngày nhỏ của anh không? – Loan giật tay áo người bạn trai, hỏi nhỏ
- Đúng vậy.
- Anh yêu cô ấy lắm phải không? Thế nên mới nhờ cô em kết nghĩa đây đóng vai bạn gái, thế nên mới dò hỏi khắp nơi để biết công viên cô ấy thường ra đi dạo?
- Đừng nhắc tới nữa, Loan. Đều chỉ là quá khứ rồi. – Thành cười lặng lẽ, một tia buồn hiện lên trong đôi mắt.
Tối hôm đó, trời đổ mưa như trút nước. Đứng bên cửa sổ nhìn những giọt nước trong suốt như pha lê chảy dài trên cửa kính, trong đầu Tố Như hiện lên hình ảnh buổi gặp mặt chiều nay. Tay ôm mặt, cô khẽ bật cười:
- Mình lại bỏ lỡ một cơ hội nữa hay sao?
0O
.
Nhiều năm về sau, mãi cho tới khi con cái trưởng thành, ngồi bên cửa sổ trong quán cà phê thân quen, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài hàng hiên, Như mới dám cất lên câu hỏi mà cô đã chôn kín suốt hơn bốn mươi năm:
- Cậu đã từng yêu tôi không?
- Có, rất nhiều. Nhưng đáng tiếc là không thể...âu cũng là duyên phận. - Thành cười, anh như đang hồi tưởng lại về quá khứ ngọt ngào đó.
- Phải, là duyên phận. Nhưng điều đó không xảy ra với con của chúng ta.
- ...
- Tháng này tôi được nhận giải "nhân viên chăm chỉ", cậu sẽ khao tôi một chầu kem chứ?
- Tất nhiên.
- Vị gì nhỉ?
- Socola. Sao có thể quên được chứ?
- Nếu cậu quên, tôi sẽ bắt cậu làm luận án giúp tôi!
- Không bao giờ đâu, haha!
Thể loại: romance
Độ tuổi: 12+
Nó và cậu chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ. Nó khóc, cậu dỗ dành. Nó bị bắt nạt, cậu xông ra bảo vệ. Thậm chí, cậu còn ăn dùm món cà rốt mà nó không ưa nhất dẫu chính cậu cũng rất ghét.Không biết tự lúc nào, cậu đã trở thành một hình bóng thân thuộc trong lòng nó. Chỉ cần một ngày cậu không tới trường, nó sẽ lo lắng, sẽ khóc, sẽ nháo. Nhưng nếu được nghe giọng nói của cậu, lòng nó lại trở nên bình an tới lạ kì.
– Thành, chúng ta mãi là bạn, được không?
– Tất nhiên là được rồi, Như à. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
Năm năm thơ ấu qua đi, nó và cậu tung tăng dắt tay nhau trên con đường nhỏ, bước vào cánh cổng tri thức. Cả hai cùng học chung một trường, vào cùng một lớp, thậm chí, xin cô giáo cho ngồi chung một bàn. Cậu học giỏi lắm, đứng đầu lớp mấy năm liền. Còn nó, khó khăn mãi vẫn không làm xong một bài toán. Những lúc đó, cậu chỉ cười rồi cốc trán nó:
– Cô ơi, tôi phục cô về khoản đội sổ Toán rồi đó!
– Ai cho ông cốc tôi hả!!! Tôi...tôi chỉ hơi kém chút thôi!!!
– Tôi biết mà, haha! – Cậu cười vang rồi chạy biến mất
– Đứng lại!! Ông đứng lại mau!!! Tôi mà bắt được thì…thì…
– Thì sao hả cô bà già khó tính? – Chạy ra từ một hành lang, cậu tiếp tục chòng ghẹo.
-. Thì…sẽ bắt ông làm bài cho tôi!!!
– Không bao giờ!! Haha!!
Sau mỗi lần rượt đuổi nhau vòng quanh khu phố mà nó không tài nào bắt được cậu, nó đều giận mất mấy ngày liền. Nhưng chỉ cần cậu mang đồ ăn vặt tới dỗ dành vài câu là nó lại tươi tỉnh ngay. Có thể mọi người cho rằng nó dễ dụ, nhưng thực sự nó không thể cưỡng lại được ánh mắt thôi miên đó của cậu.
Mười tuổi, hai đứa bước vào cấp hai. Cậu quay cuồng với các kì thi học sinh giỏi toán. Còn nó, sau khi phát hiện ra niềm đam mê văn học, cũng đã xung phong vào đội tuyển văn của trường. Bài vở bộn bề, gánh nặng điểm thi, tất cả mọi thứ khiến nó mệt mỏi. Nhưng ngược lại, dù bận tới mấy cậu cũng dành ra chút ít thời gian giảng toán cho nó, giống những ngày tiểu học. Điểm toán của nó nâng dần, nâng dần… Cậu cũng vì thế mà vui ra mặt. Năm lớp tám, nó đạt giải Nhất trong kì thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, cậu khao một chầu kem Socola. Cả hai thân thiết với nhau tới mức bạn cùng lứa xung quanh thường chỉ trỏ và cười khúc khích.
Có lần, cô bạn bàn dưới đập tay lên vai nó trong canteen:
– Này Như, Thành là bạn trai của bà hả?
Nó đỏ bừng mặt, vội xua tay:
– Không!!! Làm gì có!!! Tôi chỉ coi ông ấy là bạn thôi!!!
Nhưng khi nói khéo với bạn nữ đó rồi chạy vào nhà vệ sinh, đóng sập cửa lại, nó cảm thấy tim đập thình thịch. Một cảm giác thật lạ! Chuyện này là sao đây???
Ngoài cửa, một thiếu niên dựa lưng lên bức tường sơn màu vàng nhạt. Cậu cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo.
Chiều hôm đó, tan học về, đi cùng nhau trên con đường quen thuộc, nó mới để ý cậu thật đẹp trai. Sống mũi cao, mắt sáng và cực kì tinh anh, nụ cười phóng khoáng mà hút hồn…Ôi, nó đang nghĩ gì thế này??? Thành chỉ là bạn, bạn, bạn thôi, Tố Như, mày hiểu không?
Năm lớp chín, nó phát hiện cậu có bạn gái. Đó là một học sinh lớp bên, hoa khôi toàn trường, Nguyễn Bảo An. Mái tóc xoăn tự nhiên, mắt to tròn, đen láy, thuần khiết như con búp bê. Cô ấy và cậu đi cùng nhau thật xứng đôi, như một đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ vậy. Cậu càng ngày càng lạnh lùng với nó, không còn đi cùng nó mỗi khi tới lớp. Tan trường, cũng là Bảo yêu kiều khoác tay cậu trên con phố nhỏ. Nó bỗng thấy tim nhói lên từng cơn, đau lắm. Vẫy tay chào tạm biệt họ mà trái tim nó rỉ máu không thôi. Giờ phút đó, nó biết mình đã yêu cậu mất rồi. Yêu nụ cười dịu dàng của cậu, yêu cái cách cậu làm đủ trò để chọc cười nó, yêu sự bình yên cậu mang lại cho nó.
Đáng tiếc…không còn nữa…
Nó quyết định học thật giỏi, chôn chặt nỗi đau đó trong trái tim. Chuyển cấp, nó thi đỗ vào Chuyên Văn, còn cậu, thủ khoa một trường điểm khác. Hai trường cách nhau rất xa nên họ không còn gặp nhau nữa. Áp lực nặng nề của một hs chuyên và gánh nặng Đại học đè lên đôi vai nó. Mệt mỏi, nhưng nó vẫn gắng hết sức để học. Tố Như của năm mười lăm tuổi đã không còn nữa, thay vào đó là một cô gái thông minh, chăm chỉ, là học trò cưng của các thầy cô giáo. Nó cũng chăm chút vẻ bề ngoài, đổi mái tóc xoăn thành suối tóc thẳng rất dễ thương, cặp kính cận tròn được cất đi, thay vào đó là kính sát tròng, khoe ra đôi mắt trong vắt xinh đẹp từng chỉ mình cậu thấy được. Nó sẽ khiến mọi người thay đổi cái nhìn về bản thân mình.
Một chiều nọ, chậm rãi đi bộ dưới bóng cây phượng đỏ rực, nó thoáng thấy bóng cậu và đám bạn đạp xe ngang qua đường. Nghe nói cậu cũng đã chia tay cô bạn gái tên Bảo năm nào. Nó muốn quay đi, nhưng ánh mắt cậu đã rơi xuống người cô học sinh bên kia đường, thấy được ánh mắt bối rối của cô gái. Lòng cậu se lại, bàn tay siết tay cầm xe đạp thêm chặt hơn.
Nhưng cả hai không hề nói gì, tiếp tục bước qua nhau như hai người dưng. Nó biết cậu nhận ra, nhưng lại bàng quang bỏ đi. Khóe môi nở nụ cười chua chát, bao năm rồi, sao nó vẫn không quên nổi mối tình đầu đó? Mối tình cay đắng thấm nhuần nước mắt mà nó từng muốn chôn vùi vĩnh viễn. Quên đi, quên đi, Tố Như ơi…
Kết thúc ba năm phổ thông, nó tiến vào giảng đường đại học. Vì trường ở xa nên hàng ngày nó phải đi xe buýt. Như trò đùa của số phận, cậu cũng lên cùng một tuyến xe giống nó. Dù ngồi cạnh nhau, hay chỉ cách nhau một hàng ghế, cả hai đều im lặng như người dưng nước lã, tựa hai kẻ qua đường. Lên cùng một bến, nhưng khi xuống lại rễ về hai lối ngược nhau, như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ cắt nhau…
Nhiều năm sau, hai cô cậu học trò năm nào giờ đã lớn, đã trưởng thành và có địa vị trong xã hội. Họ vẫn giao lưu với nhau vì công việc, nhưng chẳng ai biết rằng họ từng có một thời ấu thơ thật đẹp đẽ. Nụ cười cô gái Tố Như hay chàng trai tên Thành dành cho người kia chỉ còn là sự hờ hững và lạnh nhạt.
Lắm lúc, Như cũng cảm thấy chạnh lòng khi nhớ về những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, cô cũng mong muốn được nối lại tình bạn với chàng trai đó. Nhưng khi đối diện với ánh mắt cố che giấu mọi cảm xúc của Thành, cô lại thấy thật khó khăn để có thể mở lời, để rồi sau một ngụm trà xã giao bàn bạc công việc, những lời muốn nói lại trôi ngược lại, không còn có thể cất lên được nữa.
Họ vẫn gặp nhau, bởi lẽ cùng làm chung một công ty, giống như trò chơi nghiệt ngã mà ông Trời tạo ra. Thậm chí, khi người ấy kết hôn, người còn lại đứng trong hàng khách mời tới dự vẫn vỗ tay với vẻ mặt mừng rỡ, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên một nét phức tạp và nhoi nhói ở tận tim gan.
Họ không nói, chẳng phải vì đã quên, mà bởi lẽ không ai còn có thể quay lại khoảng thời gian tuyệt vời năm xưa được nữa…
.
o0o
.
Bước sang tuổi hai mươi tám, Như đã có một người chồng lịch lãm yêu thương cô hết mực – người đồng nghiệp từng giúp đỡ cô rất nhiều khi cô chuyển công tác tới chi nhánh mới - và đứa con trai ba tuổi rất ngoan ngoãn. Một chiều mùa thu dịu mát, cô cùng gia đình nhỏ cầm tay nhau đi dạo dưới bóng cây, thưởng thức mùi hoa sữa thơm dìu dịu được chị gió đưa đến từng ngóc ngách của công viên.
Hai vợ chồng cô ngồi xuống một ghế đá. Chồng cô, anh Chiến, dịu dàng gài một đóa hoa sữa lên mái tóc mây mềm mại của cô. Như đỏ mặt, đấm nhẹ lên vai anh:
- Cái anh này!
Anh bật cười to.
- Bố mẹ ơi! Lá vàng rơi rồi kìa! Đẹp quá! – Bé Huy nhảy cẫng lên, cố bắt cho được một chiếc lá nhỏ đang chao liệng trên bầu trời.
- Cẩn thận kẻo ngã đấy, con trai. – Cô nói lớn
- Không sao đâu ạ! Con sẽ cẩn thận…Ối!
Khi đang cố với lấy một chiếc lá, bé vấp phải viên đá trên mặt đất, chới với. Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn đỡ lấy bé.
- Cháu có sao không? – Một giọng trầm ấm vang lên
- Không có gì ạ! Cảm ơn chú! – Huy ngoác miệng cười.
Ở ghế đá cạnh đó, thân thể Như cứng ngắc lại. Cô bất giác nắm chặt lấy tay Chiến, móng tay sơn đỏ cứa vào lòng bàn tay anh đến phát đau. Đôi mắt cô trợn trừng nhìn người xưa, người mà cô không gặp đã 4 năm rồi.
Thành xoa đầu đứa bé trai, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười. Nó thật dễ thương. Ngẩng đầu lên, đôi mắt anh chợt chạm vào ánh mắt một người.
Như và Thành lặng lẽ nhìn nhau. Đồng tử họ xoáy vào nhau như thể muốn thăm dò xem đối phương nghĩ gì. Ánh mắt Như xa xăm, có chút gì đó mờ mịt. Còn anh, sâu như đáy biển, phức tạp và lặng lẽ.
Có lẽ họ cứng nhìn nhau như vậy mãi mãi, nếu như không có một người xen vào…
- Kìa Thành! Sao anh lại đi trước vậy? – Một người phụ nữ từ đâu chạy tới, sà vào lồng ngực anh.
Gương mặt Như tái đi. Cô gái ấy là ai?
Thành choàng tay ôm lấy bờ vai cô ta, ánh mắt anh nhìn về phía Như đầy thách thức. Tay anh mân mê lọn tóc nâu xoăn nhẹ của người con gái:
- Em thật là...Không thấy anh lại lo lắng, Loan ạ.
- Em xin lỗi, nhưng anh cũng biết vì em yêu anh mà.
Nhìn một cảnh “tình chàng ý thiếp” nồng thắm trước mặt, đáy mắt Như tối lại. Bên cạnh cô, Chiến khẽ siết lấy đôi tay thanh mảnh của người vợ. Làm sao anh không nhận ra tình cảm trong mắt người phụ nữ anh yêu với gã đàn ông trước mặt chứ. Nhưng rốt cuộc giữa họ có mối liên hệ gì?
Như cố nở ra một nụ cười gượng gạo. Cô bước tới, dịu dàng cất lên tiếng nói:
- Đã lâu không gặp. Công việc ổn chứ, đồng nghiệp Nguyễn An Thành?
- Rất ổn, cảm ơn đã quan tâm, Phạm Tố Như. Địa điểm làm việc mới chắc không gặp vấn đề gì chứ?
- Không hề. Tôi cũng không lo lắng lắm vì anh Chiến vẫn luôn ở bên tôi. – Cô nhướn mày khiêu khích, nắm lấy bàn tay chồng hết sức âu yếm.
- Rất vui được gặp anh. Tôi đã thấy anh trong lễ cưới. – Thành bắt tay Chiến. Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt thăm dò không hề che giấu. – Vậy ra đây là con trai hai người? Thằng bé thật dễ thương.
- Cảm ơn. – Chiến đáp lại bằng nụ cười xã giao
- Anh có cô bạn gái xinh đẹp quá! - Như cười
- Quá khen. Tôi chỉ mới quen cô ấy một tháng.
- Chào chị, em là Loan. Em đã nghe các tiền bối kể nhiều về chị, một người rất chăm chỉ và nghiêm túc trong công việc, lại còn tốt bụng nữa chứ. Khi em vào làm trong công ty thì chị đã chuyển đi, đến giờ em mới có cơ hội diện kiến người mình luôn ngưỡng mộ.. – Loan cười tươi tắn, cô đưa bàn tay ra.
Như miễn cưỡng nắm lấy bàn tay ấy, đôi mắt vẫn dịu dàng như sóng nước, nhưng cũng vô cùng bí hiểm.
- Rất vui được làm quen.
- Chúng ta ra quán cà phê bên kia đường trò chuyện nhé. Đứng ở đây không tiện!
- Thật đáng tiếc. Mặt trời sắp lặn rồi. Hẹn khi khác nhé. - Cô khéo léo từ chối
- Vậy ư? – Loan nhìn về hướng Tây, mặt hơi buồn, nhưng ngay lập tức nở nụ cười – Thế cũng được ạ. Chào chị!
- Chào.
Trên đường về. Chiến quay sang hỏi cô:
- Anh ta là ai vậy?
- Đúng đó mẹ ơi – Bé Huy lên tiếng – Chú đẹp trai đó là người quen của mẹ ạ? Sao con chưa từng gặp trước đây?
Ngay khi Chiến tưởng không nhận được câu trả lời, Như nhẹ nhàng buông ra một lời nói hờ hững:
- Đồng nghiệp cũ.
o0o
- Thành, đó có phải là người bạn thanh mai trúc mã ngày nhỏ của anh không? – Loan giật tay áo người bạn trai, hỏi nhỏ
- Đúng vậy.
- Anh yêu cô ấy lắm phải không? Thế nên mới nhờ cô em kết nghĩa đây đóng vai bạn gái, thế nên mới dò hỏi khắp nơi để biết công viên cô ấy thường ra đi dạo?
- Đừng nhắc tới nữa, Loan. Đều chỉ là quá khứ rồi. – Thành cười lặng lẽ, một tia buồn hiện lên trong đôi mắt.
Tối hôm đó, trời đổ mưa như trút nước. Đứng bên cửa sổ nhìn những giọt nước trong suốt như pha lê chảy dài trên cửa kính, trong đầu Tố Như hiện lên hình ảnh buổi gặp mặt chiều nay. Tay ôm mặt, cô khẽ bật cười:
- Mình lại bỏ lỡ một cơ hội nữa hay sao?
0O
.
Nhiều năm về sau, mãi cho tới khi con cái trưởng thành, ngồi bên cửa sổ trong quán cà phê thân quen, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài hàng hiên, Như mới dám cất lên câu hỏi mà cô đã chôn kín suốt hơn bốn mươi năm:
- Cậu đã từng yêu tôi không?
- Có, rất nhiều. Nhưng đáng tiếc là không thể...âu cũng là duyên phận. - Thành cười, anh như đang hồi tưởng lại về quá khứ ngọt ngào đó.
- Phải, là duyên phận. Nhưng điều đó không xảy ra với con của chúng ta.
- ...
- Tháng này tôi được nhận giải "nhân viên chăm chỉ", cậu sẽ khao tôi một chầu kem chứ?
- Tất nhiên.
- Vị gì nhỉ?
- Socola. Sao có thể quên được chứ?
- Nếu cậu quên, tôi sẽ bắt cậu làm luận án giúp tôi!
- Không bao giờ đâu, haha!
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook