Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 - Cùng uống sữa
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 38 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
Anh đã nói thế, cô cũng không ngại ngùng thêm nữa.
Thời Cẩn đứng dựa vào bàn, mắt hơi cúi xuống, dịu dàng hỏi cô: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, đi ăn chung nhé?”
Cô lắc đầu: “Không được rồi, hôm nay tôi xuất viện.”
Lần này côđến làđể tạm biệt anh.
Nụ cười bên môi anh vụt tắt: “Có việc gấp à?”
“Công việc thôi.” Côđáp ngắn gọn, giới giải trí phức tạp không phù hợp với Thời Cẩn, thế nên cô cũng không giải thích thêm.
Anh hơi nhíu mày: “Về chuyện lưu diễn à?”
Quả nhiên là fan cuồng mà!
Cô gật đầu, buột miệng hỏi anh: “Ngày 11 tháng 11, anh rảnh không?”
Ngày 11 tháng 11 là buổi lưu diễn thứ ba của The Nine, cô hỏi như thế cũng xem như một lời mời.
Anh nhoẻn môi: “Tôi sẽ dành thời gian cho hôm đó.”
“Không cần mua véđâu, tôi cho anh này.” Khương Cửu Sênh bảo.
Anh cười dịu dàng như ngọc, hỏi cô: “Ưu đãi của fan à?”
Cô cười lắc đầu: “Là quà cảm ơn, mấy hôm nay đã làm phiền anh rồi.” Cô lại nhấp một ngụm nước ấm, “Anh có thểđi với bạn.”
“Bạn của tôi chỉ có mình em thôi.” Anh chân thành đáp, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ.
Thời Cẩn luôn lễđộ với mọi người, chỉ là xưa nay anh không gần gũi với người khác, ngay cả Khương Cửu Sênh chỉ mới biết anh không lâu cũng nhận ra sự lãnh đạm từ sâu bên trong con người anh.
Anh giống như một bức tranh bên trong tủ kính, tuy đẹp, nhưng lại không chân thật. Đây chính là cảm giác của Khương Cửu Sênh.
Cô cố tỏ vẻ thờơ, chỉ bảo: “Tôi nghe nói anh và bác sĩ Từ là bạn cùng trường.”
Thời Cẩn nghĩ một lúc, lại làm sáng tỏ quan hệ của hai người: “Quan hệ xã giao mà thôi.”
Trùng hợp Từ Thanh Bách vừa đến trước cửa: Anh ta đứng bên ngoài cửa gầm lên giận dữ: “Hội chẩn của khoa Giải phẫu thần kinh, cậu muốn đi hay không thì tùy!”
Tình nghĩa bạn giường trên giường dưới năm ấy chắc làảo giác rồi!
***
Hôm đó, sau khi Khương Cửu Sênh ra viện, Mạc Băng đưa cô về nhà.
“Chị sẽ giúp em từ chối mấy lời mời sắp tới, nhưng nửa tháng sau có một lễ trao giải cần em tham dự, em được đề cử giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất và nhạc sĩ xuất sắc nhất.”
Khương Cửu Sênh chỉ”ừ” gọn lỏn, tay cô bị bó thạch cao, không thoải mái chút nào, đành nằm co người trên ghế sofa.
Mạc Băng dặn dò mấy câu, lúc này mới rời khỏi nhà Khương Cửu Sênh. Cửa thang máy vừa mở thì gặp Thời Cẩn mới từ bệnh viện về nhà.
Mạc Băng chào hỏi: “Bác sĩ Thời.”
Anh gật đầu: “Chào cô Mạc.”
Rất lễđộ, nhưng cũng rất lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn gương mặt mê hoặc lòng người này của Thời Cẩn, Mạc Băng đều cảm thấy giật mình thon thót. Rõ ràng trông anh ga-lăng nhã nhặn là thế, nhưng khí thế toát ra từ người anh lại khiến người ta rùng mình.
“Tay của Sênh Sênh nhà tôi không tiện, nếu có chuyện gì thìđành làm phiền bác sĩ Thời.” Dù sao Thời Cẩn cũng là hàng xóm của Khương Cửu Sênh, lại còn là bác sĩ nữa.
Thời Cẩn đáp rất tự nhiên: “Đương nhiên rồi.”
Sao giọng điệu kỳ quái thế, Mạc Băng dứt khoát không nói thêm, chỉ chào tạm biệt anh rồi vào thang máy.
Suốt hai tuần sau đó, Khương Cửu Sênh đều bận rộn với chuyến lưu diễn và việc ra album mới, mỗi ngày của côđều chỉ qua lại ở hai điểm là nhà và công ty, ngoài việc Tiểu Kiều đến lo cơm nước cho cô thì cô gần như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
À, còn phải nói thêm, tài nấu nướng của Khương Cửu Sênh không tốt, chỉ biết hai món là cơm chiên trứng và mì tôm.
Lễ trao giải mà Mạc Băng nhắc đến hôm trước được tổ chức vào tối nay, khai mạc tại khu Triển lãm Điện ảnh, Phát thanh và Truyền hình Quốc tế. Mới ba giờ chiều, Mạc Băng đã gọi điện đến.
“Chịđã bảo Tiểu Kiều mang váy dạ hội đến nhà em rồi, stylist cũng đang trên đường đến, mọi người đến trước đi, bên Minh Dao có chút chuyện, tối nay chị sẽđến đó sau.”
Minh Dao là nghệ sĩ mới ký hợp đồng do Mạc Băng quản lý, tính tình còn bồng bột, cần phải tôi luyện nhiều hơn.
Khương Cửu Sênh khẽ”ừ” rồi cúp máy, đứng dậy lấy đồđi tắm, có lẽ Tiểu Kiều cũng sắp đến, nên cô chỉ khép hờ cửa. Hệ thống bảo vệ của chung cư rất tốt, tán thủ của cô lại cừ, khóa điện tử của phòng tắm còn vô cùng kiên cố, nếu tên nào dám đột nhập vào nhà giữa ban ngày ban mặt thìđúng là ngứa đòn rồi.
Khi côđang tắm thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tưởng rằng Tiểu Kiều đến.
Khương Cửu Sênh nghe thấy tiếng gõ cửa, chỉđáp: “Chờ chị một lúc, sắp xong rồi.”
Cô tắt nước, bọc khăn tắm, vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách: “Tay chị vẫn chưa nhấc lên nổi, em giúp chị lau tóc với, còn thợ trang điểm…”
Tiếng nói đột ngột ngưng bặt.
Cô sững sờđứng đó.
Thời Cẩn đang đứng cạnh cửa, với tư thái vô cùng đường hoàng: “Cần tôi tránh đi không?”
Quanh người cô chỉ có một chiếc khăn tắm, lúc này đã là tháng Mười một, tiết trời cuối thu se lạnh, có lẽ do vừa ngâm mình trong nước nóng nên cô thấy cả người nóng lên, chiếc khăn đang lau tóc bị thấm ướt đẫm, bàn tay cô cũng ẩm ướt theo.
Sự yên lặng bao trùm một lúc lâu, sau đó cô mới cố nói với giọng bâng quơ: “Tôi về phòng thay đồ, nếu anh không đểý thì ngồi tạm xuống đây đợi một chút nhé.”
Thời Cẩn hơi liếc mắt đi nơi khác, gật đầu.
Cô lập tức mang dép đi trong nhà chạy vào phòng ngủ, bước chân hơi lộn xộn.
Mười phút sau.
Khương Cửu Sênh mang theo gương mặt mộc, đầu tóc ướt đẫm, mặc quần áo thể thao ở nhà ngồi ở ghế sofa đối diện Thời Cẩn.
“Anh uống gì?”
“Sữa chua.”
Cô cũng rất thích sữa chua. Thời Cẩn tuấn tú thế này, tay lại đẹp, dáng vẻ uống sữa chua của anh chắc cũng rất đẹp, không hiểu sao cô lại nghĩ thế.
Côđứng dậy đi lấy, vừa mở tủ lạnh ra mới sực nhớ, trong tủ chỉ có sữa chua vịđào, nước và trứng gà mà thôi.
Cô quay đầu hỏi anh: “Vịđào được không?”
Anh khẽ cười: “Được.”
Côđưa hộp sữa chua vịđào cho anh.
Anh nhận lấy, xé bao ống hút rồi ngậm lấy, đôi môi nhạt màu mấp máy. Anh hút một hơi, hầu kết khẽ lên xuống, mấy đầu ngón tay thon dài bao quanh hộp sữa chua.
Anh vừa hút một ngụm thì nhả ra, liếm môi, đôi môi nhạt màu lập tức trở nên hồng hào.
Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm ống hút cắm trên hộp sữa chua của Thời Cẩn, ồ, hóa ra lúc uống sữa chua anh cũng thích cắn ống hút.
Đúng là người đẹp làm gì cũng hay. Tay lẫn môi đều đẹp cả.
Có lẽ Thời Cẩn là người duy nhất trên đời chỉ uống sữa chua lại mê hoặc đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
Cô dời mắt đi, tay trái bị bó thạch cao không động đậy nổi, cô há miệng cắn bao nilon của ống hút.
“Để tôi giúp em.”
Thời Cẩn đưa tay lấy chiếc ống hút trong miệng cô, xé bao, cắm vào hộp rồi đưa hộp sữa chua cho cô, mọi động tác đều chậm rãi.
Dịu dàng lại nhã nhặn, đúng là có một không hai.
Câu nói này quả thật rất hợp với anh, cô không khỏi nghĩ, chỉ là hai người trưởng thành uống sữa chua thôi mà, sao cô cứ mất tập trung vậy nhỉ.
Cô nhận lấy: “Cảm ơn anh.” Cô uống một hớp, vị chua chua ngọt ngọt thấm vào đầu lưỡi, cô vô thức cắn ống hút rồi hỏi anh, “Anh sang đây có việc gìà?”
****************************
Anh nhận ra sự băn khoăn của cô, chỉ cười nói: “Không sao, nếu là em thì tôi không đểý.”
Anh nhận ra sự băn khoăn của cô, chỉ cười nói: “Không sao, nếu là em thì tôi không đểý.”
Anh đã nói thế, cô cũng không ngại ngùng thêm nữa.
Thời Cẩn đứng dựa vào bàn, mắt hơi cúi xuống, dịu dàng hỏi cô: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, đi ăn chung nhé?”
Cô lắc đầu: “Không được rồi, hôm nay tôi xuất viện.”
Lần này côđến làđể tạm biệt anh.
Nụ cười bên môi anh vụt tắt: “Có việc gấp à?”
“Công việc thôi.” Côđáp ngắn gọn, giới giải trí phức tạp không phù hợp với Thời Cẩn, thế nên cô cũng không giải thích thêm.
Anh hơi nhíu mày: “Về chuyện lưu diễn à?”
Quả nhiên là fan cuồng mà!
Cô gật đầu, buột miệng hỏi anh: “Ngày 11 tháng 11, anh rảnh không?”
Ngày 11 tháng 11 là buổi lưu diễn thứ ba của The Nine, cô hỏi như thế cũng xem như một lời mời.
Anh nhoẻn môi: “Tôi sẽ dành thời gian cho hôm đó.”
“Không cần mua véđâu, tôi cho anh này.” Khương Cửu Sênh bảo.
Anh cười dịu dàng như ngọc, hỏi cô: “Ưu đãi của fan à?”
Cô cười lắc đầu: “Là quà cảm ơn, mấy hôm nay đã làm phiền anh rồi.” Cô lại nhấp một ngụm nước ấm, “Anh có thểđi với bạn.”
“Bạn của tôi chỉ có mình em thôi.” Anh chân thành đáp, vẻ mặt cũng không có gì khác lạ.
Thời Cẩn luôn lễđộ với mọi người, chỉ là xưa nay anh không gần gũi với người khác, ngay cả Khương Cửu Sênh chỉ mới biết anh không lâu cũng nhận ra sự lãnh đạm từ sâu bên trong con người anh.
Anh giống như một bức tranh bên trong tủ kính, tuy đẹp, nhưng lại không chân thật. Đây chính là cảm giác của Khương Cửu Sênh.
Cô cố tỏ vẻ thờơ, chỉ bảo: “Tôi nghe nói anh và bác sĩ Từ là bạn cùng trường.”
Thời Cẩn nghĩ một lúc, lại làm sáng tỏ quan hệ của hai người: “Quan hệ xã giao mà thôi.”
Trùng hợp Từ Thanh Bách vừa đến trước cửa: Anh ta đứng bên ngoài cửa gầm lên giận dữ: “Hội chẩn của khoa Giải phẫu thần kinh, cậu muốn đi hay không thì tùy!”
Tình nghĩa bạn giường trên giường dưới năm ấy chắc làảo giác rồi!
***
Hôm đó, sau khi Khương Cửu Sênh ra viện, Mạc Băng đưa cô về nhà.
“Chị sẽ giúp em từ chối mấy lời mời sắp tới, nhưng nửa tháng sau có một lễ trao giải cần em tham dự, em được đề cử giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất và nhạc sĩ xuất sắc nhất.”
Khương Cửu Sênh chỉ”ừ” gọn lỏn, tay cô bị bó thạch cao, không thoải mái chút nào, đành nằm co người trên ghế sofa.
Mạc Băng dặn dò mấy câu, lúc này mới rời khỏi nhà Khương Cửu Sênh. Cửa thang máy vừa mở thì gặp Thời Cẩn mới từ bệnh viện về nhà.
Mạc Băng chào hỏi: “Bác sĩ Thời.”
Anh gật đầu: “Chào cô Mạc.”
Rất lễđộ, nhưng cũng rất lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn gương mặt mê hoặc lòng người này của Thời Cẩn, Mạc Băng đều cảm thấy giật mình thon thót. Rõ ràng trông anh ga-lăng nhã nhặn là thế, nhưng khí thế toát ra từ người anh lại khiến người ta rùng mình.
“Tay của Sênh Sênh nhà tôi không tiện, nếu có chuyện gì thìđành làm phiền bác sĩ Thời.” Dù sao Thời Cẩn cũng là hàng xóm của Khương Cửu Sênh, lại còn là bác sĩ nữa.
Thời Cẩn đáp rất tự nhiên: “Đương nhiên rồi.”
Sao giọng điệu kỳ quái thế, Mạc Băng dứt khoát không nói thêm, chỉ chào tạm biệt anh rồi vào thang máy.
Suốt hai tuần sau đó, Khương Cửu Sênh đều bận rộn với chuyến lưu diễn và việc ra album mới, mỗi ngày của côđều chỉ qua lại ở hai điểm là nhà và công ty, ngoài việc Tiểu Kiều đến lo cơm nước cho cô thì cô gần như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
À, còn phải nói thêm, tài nấu nướng của Khương Cửu Sênh không tốt, chỉ biết hai món là cơm chiên trứng và mì tôm.
Lễ trao giải mà Mạc Băng nhắc đến hôm trước được tổ chức vào tối nay, khai mạc tại khu Triển lãm Điện ảnh, Phát thanh và Truyền hình Quốc tế. Mới ba giờ chiều, Mạc Băng đã gọi điện đến.
“Chịđã bảo Tiểu Kiều mang váy dạ hội đến nhà em rồi, stylist cũng đang trên đường đến, mọi người đến trước đi, bên Minh Dao có chút chuyện, tối nay chị sẽđến đó sau.”
Minh Dao là nghệ sĩ mới ký hợp đồng do Mạc Băng quản lý, tính tình còn bồng bột, cần phải tôi luyện nhiều hơn.
Khương Cửu Sênh khẽ”ừ” rồi cúp máy, đứng dậy lấy đồđi tắm, có lẽ Tiểu Kiều cũng sắp đến, nên cô chỉ khép hờ cửa. Hệ thống bảo vệ của chung cư rất tốt, tán thủ của cô lại cừ, khóa điện tử của phòng tắm còn vô cùng kiên cố, nếu tên nào dám đột nhập vào nhà giữa ban ngày ban mặt thìđúng là ngứa đòn rồi.
Khi côđang tắm thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tưởng rằng Tiểu Kiều đến.
Khương Cửu Sênh nghe thấy tiếng gõ cửa, chỉđáp: “Chờ chị một lúc, sắp xong rồi.”
Cô tắt nước, bọc khăn tắm, vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách: “Tay chị vẫn chưa nhấc lên nổi, em giúp chị lau tóc với, còn thợ trang điểm…”
Tiếng nói đột ngột ngưng bặt.
Cô sững sờđứng đó.
Thời Cẩn đang đứng cạnh cửa, với tư thái vô cùng đường hoàng: “Cần tôi tránh đi không?”
Quanh người cô chỉ có một chiếc khăn tắm, lúc này đã là tháng Mười một, tiết trời cuối thu se lạnh, có lẽ do vừa ngâm mình trong nước nóng nên cô thấy cả người nóng lên, chiếc khăn đang lau tóc bị thấm ướt đẫm, bàn tay cô cũng ẩm ướt theo.
Sự yên lặng bao trùm một lúc lâu, sau đó cô mới cố nói với giọng bâng quơ: “Tôi về phòng thay đồ, nếu anh không đểý thì ngồi tạm xuống đây đợi một chút nhé.”
Thời Cẩn hơi liếc mắt đi nơi khác, gật đầu.
Cô lập tức mang dép đi trong nhà chạy vào phòng ngủ, bước chân hơi lộn xộn.
Mười phút sau.
Khương Cửu Sênh mang theo gương mặt mộc, đầu tóc ướt đẫm, mặc quần áo thể thao ở nhà ngồi ở ghế sofa đối diện Thời Cẩn.
“Anh uống gì?”
“Sữa chua.”
Cô cũng rất thích sữa chua. Thời Cẩn tuấn tú thế này, tay lại đẹp, dáng vẻ uống sữa chua của anh chắc cũng rất đẹp, không hiểu sao cô lại nghĩ thế.
Côđứng dậy đi lấy, vừa mở tủ lạnh ra mới sực nhớ, trong tủ chỉ có sữa chua vịđào, nước và trứng gà mà thôi.
Cô quay đầu hỏi anh: “Vịđào được không?”
Anh khẽ cười: “Được.”
Côđưa hộp sữa chua vịđào cho anh.
Anh nhận lấy, xé bao ống hút rồi ngậm lấy, đôi môi nhạt màu mấp máy. Anh hút một hơi, hầu kết khẽ lên xuống, mấy đầu ngón tay thon dài bao quanh hộp sữa chua.
Anh vừa hút một ngụm thì nhả ra, liếm môi, đôi môi nhạt màu lập tức trở nên hồng hào.
Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm ống hút cắm trên hộp sữa chua của Thời Cẩn, ồ, hóa ra lúc uống sữa chua anh cũng thích cắn ống hút.
Đúng là người đẹp làm gì cũng hay. Tay lẫn môi đều đẹp cả.
Có lẽ Thời Cẩn là người duy nhất trên đời chỉ uống sữa chua lại mê hoặc đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
Cô dời mắt đi, tay trái bị bó thạch cao không động đậy nổi, cô há miệng cắn bao nilon của ống hút.
“Để tôi giúp em.”
Thời Cẩn đưa tay lấy chiếc ống hút trong miệng cô, xé bao, cắm vào hộp rồi đưa hộp sữa chua cho cô, mọi động tác đều chậm rãi.
Dịu dàng lại nhã nhặn, đúng là có một không hai.
Câu nói này quả thật rất hợp với anh, cô không khỏi nghĩ, chỉ là hai người trưởng thành uống sữa chua thôi mà, sao cô cứ mất tập trung vậy nhỉ.
Cô nhận lấy: “Cảm ơn anh.” Cô uống một hớp, vị chua chua ngọt ngọt thấm vào đầu lưỡi, cô vô thức cắn ống hút rồi hỏi anh, “Anh sang đây có việc gìà?”