Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382
Sau khi đóng máy, Cảnh Sắt bắt đầu nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài. Cô nghe nói anh họ cả Từ Thanh Bách bị trật thắt lưng trong lúc tắm, ngay buổi chiều hôm đó liền vội vã đến bệnh viện thăm bệnh. Mẹ Cảnh Sắt là nhà ẩm thực nghiệp dư, bà đặc biệt hầm món canh đại bổ để cô mang qua cho anh họ.
Lúc cô gần đến bệnh viện, ông ngoại gọi điện thoại đến: “Sắt Sắt à.”
“Vâng ạ.”
Ông cụ Từ hỏi cô: “Con đến bệnh viện chưa?”
Cảnh Sắt chậm chạp lùi xe chạy vào chỗ đậu, lùi lệch đến mấy lần, lại phải dịch ra ngoài rồi lùi lại từ đầu, cô nói: “Con đến rồi.”
Ông cụ Từ cũng biết cô của cháu trai mình hầm canh bèn hỏi Sắt Sắt: “Canh sườn heo đâu con?”
“Con đang ở trên xe.”
Gương mặt nhỏ của Cảnh Sắt nhíu cả lại, sao mà không lùi xe được thế này, cô hơi sốt ruột, lại chạy ra ngoài, lùi lại từ đầu.
Ông cụ Từ dặn dò ở trong điện thoại: “Con phải trông chừng anh họ con uống hết canh đấy nhé.”
Cô ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.”
Ông cụ Từ suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút: “Sắt Sắt à, con đừng nhắc đến chuyện thắt lưng nhé, ông sợ anh họ con bị tổn thương lòng tự tôn. Đàn ông già ấy mà, thắt lưng không tốt sẽ rất mất mặt.”
Cảnh Sắt mỉm cười gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ.”
“Vậy ông cúp máy đây nhé.”
“Vâng ạ, tạm biệt ông ngoại.”
“Chụt chụt.”
Cảnh Sắt cúp điện thoại, hai tay đặt trên vô lăng, vẻ mặt nặng nề chạy xe ra khỏi vị trí đậu xe, rồi lùi xe vào trong lại từ đầu… Cứ liên tục bảy, tám lần như vậy, cô tắt máy xe, khẽ lau mồ hôi rồi mở cửa xe bước xuống. Cô khẽ nhìn bánh xe, ừm, vẫn hơi lấn lên đường kẻ một chút.
Thôi bỏ đi, cô thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Cảnh Sắt cầm cặp lồng canh, đi về phía cửa thang máy của bệnh viện, bỗng nhiên, ở phía sau có người gọi cô: “Sắt Sắt.”
Cảnh Sắt quay đầu lại.
Là một gã đàn ông đang gọi cô, người này có vóc dáng khá cao, tóc nhuộm vàng, bên tai trái đeo một chiếc hoa tai màu đen, mặc một chiếc quần túi hộp, đôi mắt hơi nhỏ, nhưng ánh mắt rất tha thiết.
Cảnh Sắt nhìn thêm vài lần, vẫn là không nhận ra bèn hỏi: “Anh là ai thế?”
Gã đàn ông chạy đến, đột nhiên nắm lấy tay của cô, rất kích động nói: “Sắt Sắt, anh rất thích em.”
Cảnh Sắt không thích bị một người lạ nắm chặt tay như vậy, cô khẽ rút tay ra, nhưng gã nắm rất chặt. Cảnh Sắt hơi tức giận: “Anh buông tay ra.”
Đối phương không buông, ánh mắt suồng sã nhìn cô chằm chằm.
Cảnh Sắt cảm thấy hơi sợ hãi, dùng lực tiến đến gần thang máy, thử đá anh ta ra.
Gã đàn ông lại mạnh mẽ kéo cô lại, vội vã nói: “Sắt Sắt, em đừng đi, anh vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với em.” Hốc mắt hắn ta từ từ đỏ lên, hắn ta kích động siết chặt lấy cổ tay của cô: “Sắt Sắt, Sắt Sắt.”
Vừa nhìn đã biết là fan cuồng rồi.
Cảnh Sắt hoảng sợ, bị gã đàn ông kéo đi, cổ tay rất đau, cô ném bình giữ nhiệt xuống đất, để rảnh tay đẩy gã: “Anh buông tay ra, buông tay ra ngay.”
Gã đàn ông đỏ mắt nhìn cô: “Sắt Sắt, em…”
Không đợi hắn nói xong, cổ tay hắn đã bị một bàn tay trắng nõn nắm lấy. Gã đàn ông quay đầu qua nhìn.
Tần Tả liếc nhìn Cảnh Sắt một cái, rồi lại nhìn khuôn mặt gã, gương mặt cô không có biểu cảm gì cả: “Cô ấy bảo anh buông tay ra.”
Thấy đối phương là một cô gái trẻ gầy và nhỏ, gã đàn ông không thèm coi cô vào đâu, trừng mắt quát: “Cô là ai, cút đi!”
Cô không nói cô là ai mà nắm chặt hai ngón tay của gã, dùng lực bẻ ngoặt lại.
Rắc một tiếng.
Gã đàn ông vô cùng đau đớn: “Á…”
Ngón tay bị trật khớp rồi!
Gã đàn ông ôm lấy tay, đau đến nỗi trán toát đầy mồ hôi, vẻ mặt méo mó, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả tầng hầm đậu xe.
Cảnh Sắt há hốc mồm ra nhìn, khẽ chớp mắt, nói với ân nhân của mình với vẻ khâm phục: “Cô giỏi thật đấy!” Cô nhận ra vị ân nhân này của mình, là vệ sĩ của Sênh Sênh.
Tần Tả khiêm tốn nói: “Bình thường thôi.” Đứng thứ ba thế giới.
Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.
Tiểu Giang gõ mạnh lên bàn phím, sau khi nhập điều kiện lựa chọn xong, nhấn phím sàng lọc, trên màn hình chỉ còn lại một dòng thông tin ghi chép. OK, đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Giang biếng nhác vươn vai: “Đội trưởng, đã sàng lọc ra rồi.” Cậu xoay máy tính lại, mở các thông tin có liên quan ra: “Trịnh Thành, giới tính nam, 29 tuổi, người Giang Bắc, nhân viên quét dọn bên ngoài các tòa nhà cao tầng, chiều cao 1 mét 77, cân nặng 66 kg, thuận tay trái, cỡ giày 44, bên tai trái có xỏ khuyên.”
Hoàn toàn phù hợp với hình ảnh tên hung thủ quay được ở khách sạn Tần Thị.
Triệu Đằng Phi nghe xong liền phụ họa: “Tất cả mọi thông tin đều trùng khớp, chắc chắn là hắn rồi.”
Hoắc Nhất Ninh xem lướt qua thông tin cơ bản một lần nữa, nói ngắn gọn: “Bắt người.”
“OK.”
Triệu Đằng Phi dẫn theo các anh em chuẩn bị hành động.
Hoắc Nhất Ninh vừa đứng dậy, điện thoại liền đổ chuông, là Cảnh Sắt gọi đến. Anh ngồi lại xuống ghế: “Sắt Sắt.”
“Đội trưởng ơi.”
Giọng nói có vẻ buồn bực không vui, hơi tủi thân, buồn bã.
Trước giờ cô không thích than thở, chắc chắn là bị người khác bắt nạt nên mới như thế này. Hoắc Nhất Ninh nhẹ giọng hỏi cô: “Em sao thế?”
Cảnh Sắt do dự, cô không muốn mang đến phiền phức cho bạn trai, nhưng mà, cô vừa nghe thấy giọng nói của bạn trai thì càng khó chịu hơn, không kìm được bèn mách với anh: “Có người bắt nạt em.”
Khuôn mặt Hoắc Nhất Ninh lập tức lạnh đi: “Ai bắt nạt em?”
Cô tủi thân quá, lại bị dọa cho sợ hãi, không kìm được muốn làm nũng với bạn trai: “Một fan cuồng, hắn ta theo dõi em, còn muốn kéo em đi.”
Fan cuồng à
Giỏi thật, bạn gái anh mà cũng dám động đến, đúng là muốn vào tù “bóc lịch” đây mà.
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, thuận tay cầm chiếc còng tay lên, nói: “Em có sao không? Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở Bệnh viện Thiên Bắc.” Cô không muốn anh phải lo lắng nên lập tức nói: “Em không sao hết, có một nữ hiệp cứu em rồi, đánh cho kẻ xấu phải nhập viện luôn.”
Hoắc Nhất Ninh nhỏ giọng dỗ dành cô: “Em ngoan ngoãn một chút, đừng chạy lung tung, anh đến đó ngay.”
Cô vốn nên hiểu chuyện một chút, không thể làm lỡ công việc của đội trưởng được. Nhưng mà, đội trưởng nhà cô vừa dỗ dành, cô liền mất phương hướng, lập tức gật đầu: “Vâng ạ.”
Hoắc Nhất Ninh cúp điện thoại, đánh tiếng với Triệu Đằng Phi: “Đằng Phi, cậu dẫn người đi bắt Trịnh Thành, tôi không đi được.”
Triệu Đằng Phi đã hiểu, giơ tay ra dấu OK: “Được, chuyện nhỏ ấy mà, đội trưởng cứ yên tâm.”
Đoạn đường 40 phút, Hoắc Nhất Ninh nhấn ga, chỉ mất 30 phút là đã đến Bệnh viện Thiên Bắc. Lúc anh đến, Cảnh Sắt đang chơi game trong phòng làm việc của Thời Cẩn. Thời Cẩn có ca phẫu thuật, một mình cô ngồi trên chiếc ghế tròn nhỏ, chơi game rất vui vẻ.
Cảnh Sắt đeo tai nghe, chơi rất nhập tâm.
“Túi cấp ba! Túi cấp ba!”
Cảnh Sắt rất kích động, đôi mắt xinh đẹp đầy hứng khởi chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay trượt rất nhanh: “Tôi nổ đại vài phát súng hù dọa người khác có được không?”
Cô đang nói chuyện với đồng đội.
Bỗng nhiên cô gái nhỏ tập trung cao độ, đôi mày nhíu chặt lại, giọng the thé: “Cẩn thận, ở đây có thể có người đấy.”
Tiếp sau đó, trên màn hình là một màn bắn phá.
Cảnh Sắt vô cùng hưng phấn, nói với đồng đội: “Minh Thần ơi, em có thể trốn sau lưng anh được không?”
Hoắc Nhất Ninh đứng ở cửa ra vào khẽ nheo mắt.
Minh Thần à…
Tần Minh Châu, thần tượng của Sắt Sắt.
Cảnh Sắt khó khăn lắm mới có thể vào chung một đội với thần tượng của mình, cô vô cùng kích động: “Vừa nãy hắn ta còn định dùng khẩu 98K bắn vào đầu em, Minh Thần, chính là hắn ta, giúp em đánh hắn ta, đánh cho hắn ta sinh non luôn!”
“Woa, thật là tàn nhẫn.”
“Minh Thần ơi anh giỏi quá!.”
“Được, em đi nhặt túi đây.”
Cô bé trên màn hình đang vui mừng hớn hở đi nhặt túi, bên tai Cảnh Sắt bỗng vang lên giọng nói của đội trưởng nhà cô: “Sắt Sắt.”
Ngón tay cô khẽ khựng lại, ngẩng đầu lên, đôi mày cong cong, cô mỉm cười, nhảy từ trên ghế xuống rồi nói vào tai nghe: “Minh Thần, bạn trai của em đến rồi.”
Tần Minh Châu ở bên kia nói: “Cô nằm xuống đi, tôi dẫn cô đánh thắng.”
Được thôi!
Có đại thần ở đây, Cảnh Sắt yên tâm đặt điện thoại xuống, hớn hở chạy đến trước mặt bạn trai, nở nụ cười xán lạn: “Đội trưởng, anh đến rồi.”
Hoắc Nhất Ninh vò mái tóc cô, nói: “Em lại chơi game rồi.”
Cô giơ hai ngón tay lên, nói: “Hôm nay em chỉ ăn gà có hai ván thôi.”
Tay áo tuột xuống để lộ ra cổ tay của cô, có hai dấu tròn đỏ, chỗ da bên cạnh trắng ngần, càng khiến cho dấu vết lôi kéo thêm rõ ràng. Hoắc Nhất Ninh nhìn thấy mà đau lòng, anh vuốt nhẹ cổ tay cô: “Là do tên fan cuồng đó làm sao?”
Cảnh Sắt gật đầu: “Vâng ạ.” Cô ngoan ngoãn bước đến, đưa tay ra ôm lấy anh, mặc dù cô muốn được ở bên đội trưởng nhà cô thêm một lúc nữa, nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến công việc của anh được. Cô ngoan ngoãn nói: “Em có quấy rầy anh làm việc không? Em đã không sao rồi, anh không cần phải lo cho em nữa.”
Hoắc Nhất Ninh không nói chuyện công việc, chỉ khẽ hôn lên dấu vết trên cổ tay của cô: “Còn đau không em?”
Cô lắc đầu: “Không đau ạ, không đau chút nào hết.” Cô không thể nói đau, vì anh sẽ đau lòng, cô không nỡ khiến anh đau lòng.
Hoắc Nhất Ninh cúi đầu, khẽ hôn lên gương mặt của cô: “Gần đây không có nhiều vụ án lắm, không bận, anh ở bên em thêm một lát.”
Cảnh Sắt lập tức vui đến mức nổ tung, mãn nguyện nói: “Vâng ạ.”
“Cái tên đó đang ở đâu?”
“Ở phòng cấp cứu.” Cảnh Sắt nói với vẻ vô cùng khâm phục, “Tay của hắn ta bị nữ hiệp làm cho trật khớp rồi, nữ hiệp rất lợi hại.”
Hoắc Nhất Ninh ôm cô một lúc rồi dẫn cô gái nhỏ nhà anh đến phòng cấp cứu. Dám động vào người của anh à, cơn giận này, phải trút cho bằng sạch.
Sắp đến giờ ăn tối, phòng cấp cứu không có nhiều người, chỉ có một người đàn ông. Hai ngón tay của người này được băng bó trong mảnh vải xô, hắn ta ngồi trên giường bệnh, nhuộm cả mái tóc màu vàng, lỗ tai có xỏ khuyên. Dường như hắn ta rất sợ cô gái trẻ trước giường bệnh, ngồi yên không dám nhúc nhích, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, nhưng lại không dám nhìn cô ấy.
Hoắc Nhất Ninh hỏi Cảnh Sắt: “Là hắn ta à?”
“Vâng, chính là hắn ta.”
Anh bước qua đó, nói: “Cảm ơn.”
Tần Tả nói không cần khách sáo rồi rời khỏi đó.
Vừa đúng lúc cô y tá đi ra ngoài, trong phòng cấp cứu không còn ai cả. Hoắc Nhất Ninh nhìn ngó xung quanh, vừa khéo cũng không có camera theo dõi. Anh bước qua, đạp một cước đá gã đàn ông ngã khỏi giường bệnh.
Cảnh Sắt mắt chữ A mồm chữ O.
Mặc dù đánh người là không đúng, nhưng đội trưởng đánh người trông ngầu quá đi!
Gã đàn ông bị đá đến ngơ ngác, vùng bụng chịu một cước, đau đến nỗi hắn ta nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu quát: “Anh là ai!”
Khuôn mặt này…
Hoắc Nhất Ninh mỉm cười, lướt mắt nhìn hoa tai và thân hình của gã, từ tốn nói: “Bạn trai của Cảnh Sắt.” Nói xong, anh co chân đá thêm một cước nữa.
Gã đàn ông bị đá trúng vào bụng, ôm bụng lăn ra đất, không có cơ hội đánh trả, hắn ta đỏ mắt gào lên với Hoắc Nhất Ninh: “Cảnh sát đánh người cũng là phạm pháp đấy!”
Hiển nhiên hắn ta biết rõ bạn trai của Cảnh Sắt là cảnh sát.
Hoắc Nhất Ninh ngồi xổm xuống, bóp cánh tay của gã, dùng lực siết đến nỗi xương hắn ta kêu răng rắc, vẻ mặt anh không thay đổi, hỏi: “Cảnh sát đánh người à? Ai nhìn thấy chứ?”
Gã cạn lời.
Bị nội thương rồi, muốn hộc máu, xương cũng sắp bị bóp nát rồi.
Gã đàn ông đau đến nỗi không ngừng kêu la thảm thiết.
Hoắc Nhất Ninh buông tay, lại bồi thêm một cước. Đã dạy dỗ đủ rồi, anh quay lại nhìn Cảnh Sắt: “Sắt Sắt, gọi điện thoại gọi quản lí đến đón em đi, lát nữa anh không thể đi cùng em được, phải bắt hắn ta trước.”
Cảnh Sắt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Hoắc Nhất Ninh xách gã đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất lên, kéo một cánh tay của hắn ta, cho vào còng tay.
Gã lập tức vùng vẫy, đỏ mặt tía tai hét lên: “Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi, tôi không theo dõi, chỉ là tình cờ gặp được thôi.” Ánh mắt hắn ta trốn tránh, hơi chột dạ, không dám nhìn Hoắc Nhất Ninh, phô trương thanh thế mà cao giọng nói: “Tôi theo đuổi thần tượng chính đáng mà, tôi không phạm pháp!”
Cạch một tiếng.
Hoắc Nhất Ninh gắn một đầu của còng tay lên giường bệnh, khóa chặt lại rồi rút chìa khóa ra: “Theo đuổi thần tượng không phạm pháp,” anh nhướng mắt, ngữ khí bỗng trở nên sắc bén: “Nhưng dùng súng làm người khác bị thương thì phạm pháp.”
Ánh mắt gã đàn ông bỗng trở nên căng thẳng, hoảng sợ: “Cái, cái gì mà dùng súng làm người khác bị thương chứ?”
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, khẽ đá vào chân của gã đàn ông, anh khoanh tay từ trên cao nhìn xuống, nói: “Trịnh Thành đúng không, anh bị tình nghi có liên quan đến vụ án hình sự cố ý làm người khác bị thương. Bây giờ tôi bắt anh, muốn nói gì cũng được, tôi sẽ ghi chép lại hết, sau này có thể làm bằng chứng trước tòa.”
Trịnh Thành trong phút chốc nói không nên lời, ngơ ngác ngồi ở đó.
Hắn không thể nào ngờ được sẽ bị lọt lưới như vậy…
Hoắc Nhất Ninh gọi điện thoại: “Tưởng Khải, đã bắt được người rồi, bảo đồng nghiệp bên giám định hiện trường đến nơi ở của Trịnh Thành thu thập chứng cứ.”
“Bảo sao mà không tìm được hắn, đội trưởng, sao anh bắt được thế?” Tưởng Khải ở đầu bên kia vô cùng kích động.
Hoắc Nhất Ninh hất cằm, mỉm cười: “Chị dâu của cậu lập công đấy.”
Tưởng Khải ngơ ngác. Cái gì cơ?
Hoắc Nhất Ninh thẳng thừng cúp điện thoại, bước đến trước mặt Cảnh Sắt, khẽ xoa đầu cô, mỉm cười khen ngợi: “Người này là tội phạm mà bọn anh đang truy bắt, đều là công của em đấy.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Thế này là… nằm không cũng thắng sao?
Cô lập tức kiên định nói: “Em có làm gì đâu, đội trưởng, anh mới là siêu nhất!” Vẻ mặt cô rất chân thành, đôi mắt toát lên vẻ sùng bái: “Đội trưởng, anh cừ nhất, anh giỏi nhất!” Cô cảm thấy đội trưởng nhà cô cực kỳ đẹp trai!
Hoắc Nhất Ninh bị cô chọc cười, cũng không thèm đếm xỉa Trịnh Thành đang kêu la om sòm nữa. Anh dẫn cô gái nhỏ của anh ra khỏi phòng cấp cứu, có lời muốn nói với cô: “Buổi tối đừng ăn cơm, đến chỗ của anh, anh nấu cho em ăn.”
Hai mắt Cảnh Sắt sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.” Ăn cơm xong, cô còn phải qua đêm, cô và đội trưởng cùng! Qua! Đêm! Thích quá, vui quá đi mất!
“Đừng có chơi game với Tần Minh Châu nữa.” Hoắc Nhất Ninh bỗng nói đến chuyện này.
Gương mặt hớn hở của Cảnh Sắt lại do dự: “Anh ấy là thần tượng của em mà.” Bởi vì mối quan hệ với Sênh Sênh, Minh Thần rất khách sáo với cô, hơn nữa anh ấy chơi trò gì cũng giỏi, có thể đưa cô theo ăn gà.
Hoắc Nhất Ninh giang hai tay ra, ôm cô vào lòng, nói: “Anh sẽ ghen đấy.”
Mặc dù cô cũng rất thích nhìn anh ghen, nhưng một người bạn gái đạt chuẩn không được để bạn trai không có cảm giác an toàn. Cảnh Sắt do dự chốc lát rồi đồng ý.
“Thôi được.” Cô rúc vào lòng của Hoắc Nhất Ninh, nói: “Vậy em chơi với Nguyên Thần.”
Hoắc Nhất Ninh nâng gương mặt nhỏ của cô lên, khẽ ngậm lấy môi cô: “Lại Nguyên Thần nào thế?”
Vừa nói đến thể thao điện tử, cả người Cảnh Sắt liền hăng hái hẳn lên: “Là đối thủ một mất một còn của Minh Thần, cô ấy là ADC đầu tiên trong đội TYH. Nguyên Thần mới vào nghề một tháng, nhưng mà cô ấy lợi hại lắm, là ADC duy nhất có thể chống lại cách đánh tàn bạo của Minh Thần.” Cảnh Sắt mỉm cười, nheo mắt vui vẻ, dáng vẻ rất sùng bái, cô thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, mọi người trong fanclub đều nói, cô ấy yêu thầm Minh Thần mới đi đánh thể thao điện tử đấy. Cô ấy mới 18 tuổi mà đã là đạt đến đỉnh cao của server châu Á rồi, vô cùng lợi hại.”
Hoắc Nhất Ninh khẽ hôn lên trán Cảnh Sắt: “Vậy thì sau này em chơi với cô ấy đi.”
Cô lập tức gật đầu: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Đáng yêu chết đi được. Hoắc Nhất Ninh kéo cô vào lòng mình, hôn thật sâu.
Lúc cô gần đến bệnh viện, ông ngoại gọi điện thoại đến: “Sắt Sắt à.”
“Vâng ạ.”
Ông cụ Từ hỏi cô: “Con đến bệnh viện chưa?”
Cảnh Sắt chậm chạp lùi xe chạy vào chỗ đậu, lùi lệch đến mấy lần, lại phải dịch ra ngoài rồi lùi lại từ đầu, cô nói: “Con đến rồi.”
Ông cụ Từ cũng biết cô của cháu trai mình hầm canh bèn hỏi Sắt Sắt: “Canh sườn heo đâu con?”
“Con đang ở trên xe.”
Gương mặt nhỏ của Cảnh Sắt nhíu cả lại, sao mà không lùi xe được thế này, cô hơi sốt ruột, lại chạy ra ngoài, lùi lại từ đầu.
Ông cụ Từ dặn dò ở trong điện thoại: “Con phải trông chừng anh họ con uống hết canh đấy nhé.”
Cô ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.”
Ông cụ Từ suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút: “Sắt Sắt à, con đừng nhắc đến chuyện thắt lưng nhé, ông sợ anh họ con bị tổn thương lòng tự tôn. Đàn ông già ấy mà, thắt lưng không tốt sẽ rất mất mặt.”
Cảnh Sắt mỉm cười gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ.”
“Vậy ông cúp máy đây nhé.”
“Vâng ạ, tạm biệt ông ngoại.”
“Chụt chụt.”
Cảnh Sắt cúp điện thoại, hai tay đặt trên vô lăng, vẻ mặt nặng nề chạy xe ra khỏi vị trí đậu xe, rồi lùi xe vào trong lại từ đầu… Cứ liên tục bảy, tám lần như vậy, cô tắt máy xe, khẽ lau mồ hôi rồi mở cửa xe bước xuống. Cô khẽ nhìn bánh xe, ừm, vẫn hơi lấn lên đường kẻ một chút.
Thôi bỏ đi, cô thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Cảnh Sắt cầm cặp lồng canh, đi về phía cửa thang máy của bệnh viện, bỗng nhiên, ở phía sau có người gọi cô: “Sắt Sắt.”
Cảnh Sắt quay đầu lại.
Là một gã đàn ông đang gọi cô, người này có vóc dáng khá cao, tóc nhuộm vàng, bên tai trái đeo một chiếc hoa tai màu đen, mặc một chiếc quần túi hộp, đôi mắt hơi nhỏ, nhưng ánh mắt rất tha thiết.
Cảnh Sắt nhìn thêm vài lần, vẫn là không nhận ra bèn hỏi: “Anh là ai thế?”
Gã đàn ông chạy đến, đột nhiên nắm lấy tay của cô, rất kích động nói: “Sắt Sắt, anh rất thích em.”
Cảnh Sắt không thích bị một người lạ nắm chặt tay như vậy, cô khẽ rút tay ra, nhưng gã nắm rất chặt. Cảnh Sắt hơi tức giận: “Anh buông tay ra.”
Đối phương không buông, ánh mắt suồng sã nhìn cô chằm chằm.
Cảnh Sắt cảm thấy hơi sợ hãi, dùng lực tiến đến gần thang máy, thử đá anh ta ra.
Gã đàn ông lại mạnh mẽ kéo cô lại, vội vã nói: “Sắt Sắt, em đừng đi, anh vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với em.” Hốc mắt hắn ta từ từ đỏ lên, hắn ta kích động siết chặt lấy cổ tay của cô: “Sắt Sắt, Sắt Sắt.”
Vừa nhìn đã biết là fan cuồng rồi.
Cảnh Sắt hoảng sợ, bị gã đàn ông kéo đi, cổ tay rất đau, cô ném bình giữ nhiệt xuống đất, để rảnh tay đẩy gã: “Anh buông tay ra, buông tay ra ngay.”
Gã đàn ông đỏ mắt nhìn cô: “Sắt Sắt, em…”
Không đợi hắn nói xong, cổ tay hắn đã bị một bàn tay trắng nõn nắm lấy. Gã đàn ông quay đầu qua nhìn.
Tần Tả liếc nhìn Cảnh Sắt một cái, rồi lại nhìn khuôn mặt gã, gương mặt cô không có biểu cảm gì cả: “Cô ấy bảo anh buông tay ra.”
Thấy đối phương là một cô gái trẻ gầy và nhỏ, gã đàn ông không thèm coi cô vào đâu, trừng mắt quát: “Cô là ai, cút đi!”
Cô không nói cô là ai mà nắm chặt hai ngón tay của gã, dùng lực bẻ ngoặt lại.
Rắc một tiếng.
Gã đàn ông vô cùng đau đớn: “Á…”
Ngón tay bị trật khớp rồi!
Gã đàn ông ôm lấy tay, đau đến nỗi trán toát đầy mồ hôi, vẻ mặt méo mó, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả tầng hầm đậu xe.
Cảnh Sắt há hốc mồm ra nhìn, khẽ chớp mắt, nói với ân nhân của mình với vẻ khâm phục: “Cô giỏi thật đấy!” Cô nhận ra vị ân nhân này của mình, là vệ sĩ của Sênh Sênh.
Tần Tả khiêm tốn nói: “Bình thường thôi.” Đứng thứ ba thế giới.
Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.
Tiểu Giang gõ mạnh lên bàn phím, sau khi nhập điều kiện lựa chọn xong, nhấn phím sàng lọc, trên màn hình chỉ còn lại một dòng thông tin ghi chép. OK, đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Giang biếng nhác vươn vai: “Đội trưởng, đã sàng lọc ra rồi.” Cậu xoay máy tính lại, mở các thông tin có liên quan ra: “Trịnh Thành, giới tính nam, 29 tuổi, người Giang Bắc, nhân viên quét dọn bên ngoài các tòa nhà cao tầng, chiều cao 1 mét 77, cân nặng 66 kg, thuận tay trái, cỡ giày 44, bên tai trái có xỏ khuyên.”
Hoàn toàn phù hợp với hình ảnh tên hung thủ quay được ở khách sạn Tần Thị.
Triệu Đằng Phi nghe xong liền phụ họa: “Tất cả mọi thông tin đều trùng khớp, chắc chắn là hắn rồi.”
Hoắc Nhất Ninh xem lướt qua thông tin cơ bản một lần nữa, nói ngắn gọn: “Bắt người.”
“OK.”
Triệu Đằng Phi dẫn theo các anh em chuẩn bị hành động.
Hoắc Nhất Ninh vừa đứng dậy, điện thoại liền đổ chuông, là Cảnh Sắt gọi đến. Anh ngồi lại xuống ghế: “Sắt Sắt.”
“Đội trưởng ơi.”
Giọng nói có vẻ buồn bực không vui, hơi tủi thân, buồn bã.
Trước giờ cô không thích than thở, chắc chắn là bị người khác bắt nạt nên mới như thế này. Hoắc Nhất Ninh nhẹ giọng hỏi cô: “Em sao thế?”
Cảnh Sắt do dự, cô không muốn mang đến phiền phức cho bạn trai, nhưng mà, cô vừa nghe thấy giọng nói của bạn trai thì càng khó chịu hơn, không kìm được bèn mách với anh: “Có người bắt nạt em.”
Khuôn mặt Hoắc Nhất Ninh lập tức lạnh đi: “Ai bắt nạt em?”
Cô tủi thân quá, lại bị dọa cho sợ hãi, không kìm được muốn làm nũng với bạn trai: “Một fan cuồng, hắn ta theo dõi em, còn muốn kéo em đi.”
Fan cuồng à
Giỏi thật, bạn gái anh mà cũng dám động đến, đúng là muốn vào tù “bóc lịch” đây mà.
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, thuận tay cầm chiếc còng tay lên, nói: “Em có sao không? Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở Bệnh viện Thiên Bắc.” Cô không muốn anh phải lo lắng nên lập tức nói: “Em không sao hết, có một nữ hiệp cứu em rồi, đánh cho kẻ xấu phải nhập viện luôn.”
Hoắc Nhất Ninh nhỏ giọng dỗ dành cô: “Em ngoan ngoãn một chút, đừng chạy lung tung, anh đến đó ngay.”
Cô vốn nên hiểu chuyện một chút, không thể làm lỡ công việc của đội trưởng được. Nhưng mà, đội trưởng nhà cô vừa dỗ dành, cô liền mất phương hướng, lập tức gật đầu: “Vâng ạ.”
Hoắc Nhất Ninh cúp điện thoại, đánh tiếng với Triệu Đằng Phi: “Đằng Phi, cậu dẫn người đi bắt Trịnh Thành, tôi không đi được.”
Triệu Đằng Phi đã hiểu, giơ tay ra dấu OK: “Được, chuyện nhỏ ấy mà, đội trưởng cứ yên tâm.”
Đoạn đường 40 phút, Hoắc Nhất Ninh nhấn ga, chỉ mất 30 phút là đã đến Bệnh viện Thiên Bắc. Lúc anh đến, Cảnh Sắt đang chơi game trong phòng làm việc của Thời Cẩn. Thời Cẩn có ca phẫu thuật, một mình cô ngồi trên chiếc ghế tròn nhỏ, chơi game rất vui vẻ.
Cảnh Sắt đeo tai nghe, chơi rất nhập tâm.
“Túi cấp ba! Túi cấp ba!”
Cảnh Sắt rất kích động, đôi mắt xinh đẹp đầy hứng khởi chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay trượt rất nhanh: “Tôi nổ đại vài phát súng hù dọa người khác có được không?”
Cô đang nói chuyện với đồng đội.
Bỗng nhiên cô gái nhỏ tập trung cao độ, đôi mày nhíu chặt lại, giọng the thé: “Cẩn thận, ở đây có thể có người đấy.”
Tiếp sau đó, trên màn hình là một màn bắn phá.
Cảnh Sắt vô cùng hưng phấn, nói với đồng đội: “Minh Thần ơi, em có thể trốn sau lưng anh được không?”
Hoắc Nhất Ninh đứng ở cửa ra vào khẽ nheo mắt.
Minh Thần à…
Tần Minh Châu, thần tượng của Sắt Sắt.
Cảnh Sắt khó khăn lắm mới có thể vào chung một đội với thần tượng của mình, cô vô cùng kích động: “Vừa nãy hắn ta còn định dùng khẩu 98K bắn vào đầu em, Minh Thần, chính là hắn ta, giúp em đánh hắn ta, đánh cho hắn ta sinh non luôn!”
“Woa, thật là tàn nhẫn.”
“Minh Thần ơi anh giỏi quá!.”
“Được, em đi nhặt túi đây.”
Cô bé trên màn hình đang vui mừng hớn hở đi nhặt túi, bên tai Cảnh Sắt bỗng vang lên giọng nói của đội trưởng nhà cô: “Sắt Sắt.”
Ngón tay cô khẽ khựng lại, ngẩng đầu lên, đôi mày cong cong, cô mỉm cười, nhảy từ trên ghế xuống rồi nói vào tai nghe: “Minh Thần, bạn trai của em đến rồi.”
Tần Minh Châu ở bên kia nói: “Cô nằm xuống đi, tôi dẫn cô đánh thắng.”
Được thôi!
Có đại thần ở đây, Cảnh Sắt yên tâm đặt điện thoại xuống, hớn hở chạy đến trước mặt bạn trai, nở nụ cười xán lạn: “Đội trưởng, anh đến rồi.”
Hoắc Nhất Ninh vò mái tóc cô, nói: “Em lại chơi game rồi.”
Cô giơ hai ngón tay lên, nói: “Hôm nay em chỉ ăn gà có hai ván thôi.”
Tay áo tuột xuống để lộ ra cổ tay của cô, có hai dấu tròn đỏ, chỗ da bên cạnh trắng ngần, càng khiến cho dấu vết lôi kéo thêm rõ ràng. Hoắc Nhất Ninh nhìn thấy mà đau lòng, anh vuốt nhẹ cổ tay cô: “Là do tên fan cuồng đó làm sao?”
Cảnh Sắt gật đầu: “Vâng ạ.” Cô ngoan ngoãn bước đến, đưa tay ra ôm lấy anh, mặc dù cô muốn được ở bên đội trưởng nhà cô thêm một lúc nữa, nhưng cũng không thể làm ảnh hưởng đến công việc của anh được. Cô ngoan ngoãn nói: “Em có quấy rầy anh làm việc không? Em đã không sao rồi, anh không cần phải lo cho em nữa.”
Hoắc Nhất Ninh không nói chuyện công việc, chỉ khẽ hôn lên dấu vết trên cổ tay của cô: “Còn đau không em?”
Cô lắc đầu: “Không đau ạ, không đau chút nào hết.” Cô không thể nói đau, vì anh sẽ đau lòng, cô không nỡ khiến anh đau lòng.
Hoắc Nhất Ninh cúi đầu, khẽ hôn lên gương mặt của cô: “Gần đây không có nhiều vụ án lắm, không bận, anh ở bên em thêm một lát.”
Cảnh Sắt lập tức vui đến mức nổ tung, mãn nguyện nói: “Vâng ạ.”
“Cái tên đó đang ở đâu?”
“Ở phòng cấp cứu.” Cảnh Sắt nói với vẻ vô cùng khâm phục, “Tay của hắn ta bị nữ hiệp làm cho trật khớp rồi, nữ hiệp rất lợi hại.”
Hoắc Nhất Ninh ôm cô một lúc rồi dẫn cô gái nhỏ nhà anh đến phòng cấp cứu. Dám động vào người của anh à, cơn giận này, phải trút cho bằng sạch.
Sắp đến giờ ăn tối, phòng cấp cứu không có nhiều người, chỉ có một người đàn ông. Hai ngón tay của người này được băng bó trong mảnh vải xô, hắn ta ngồi trên giường bệnh, nhuộm cả mái tóc màu vàng, lỗ tai có xỏ khuyên. Dường như hắn ta rất sợ cô gái trẻ trước giường bệnh, ngồi yên không dám nhúc nhích, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, nhưng lại không dám nhìn cô ấy.
Hoắc Nhất Ninh hỏi Cảnh Sắt: “Là hắn ta à?”
“Vâng, chính là hắn ta.”
Anh bước qua đó, nói: “Cảm ơn.”
Tần Tả nói không cần khách sáo rồi rời khỏi đó.
Vừa đúng lúc cô y tá đi ra ngoài, trong phòng cấp cứu không còn ai cả. Hoắc Nhất Ninh nhìn ngó xung quanh, vừa khéo cũng không có camera theo dõi. Anh bước qua, đạp một cước đá gã đàn ông ngã khỏi giường bệnh.
Cảnh Sắt mắt chữ A mồm chữ O.
Mặc dù đánh người là không đúng, nhưng đội trưởng đánh người trông ngầu quá đi!
Gã đàn ông bị đá đến ngơ ngác, vùng bụng chịu một cước, đau đến nỗi hắn ta nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu quát: “Anh là ai!”
Khuôn mặt này…
Hoắc Nhất Ninh mỉm cười, lướt mắt nhìn hoa tai và thân hình của gã, từ tốn nói: “Bạn trai của Cảnh Sắt.” Nói xong, anh co chân đá thêm một cước nữa.
Gã đàn ông bị đá trúng vào bụng, ôm bụng lăn ra đất, không có cơ hội đánh trả, hắn ta đỏ mắt gào lên với Hoắc Nhất Ninh: “Cảnh sát đánh người cũng là phạm pháp đấy!”
Hiển nhiên hắn ta biết rõ bạn trai của Cảnh Sắt là cảnh sát.
Hoắc Nhất Ninh ngồi xổm xuống, bóp cánh tay của gã, dùng lực siết đến nỗi xương hắn ta kêu răng rắc, vẻ mặt anh không thay đổi, hỏi: “Cảnh sát đánh người à? Ai nhìn thấy chứ?”
Gã cạn lời.
Bị nội thương rồi, muốn hộc máu, xương cũng sắp bị bóp nát rồi.
Gã đàn ông đau đến nỗi không ngừng kêu la thảm thiết.
Hoắc Nhất Ninh buông tay, lại bồi thêm một cước. Đã dạy dỗ đủ rồi, anh quay lại nhìn Cảnh Sắt: “Sắt Sắt, gọi điện thoại gọi quản lí đến đón em đi, lát nữa anh không thể đi cùng em được, phải bắt hắn ta trước.”
Cảnh Sắt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Hoắc Nhất Ninh xách gã đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất lên, kéo một cánh tay của hắn ta, cho vào còng tay.
Gã lập tức vùng vẫy, đỏ mặt tía tai hét lên: “Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi, tôi không theo dõi, chỉ là tình cờ gặp được thôi.” Ánh mắt hắn ta trốn tránh, hơi chột dạ, không dám nhìn Hoắc Nhất Ninh, phô trương thanh thế mà cao giọng nói: “Tôi theo đuổi thần tượng chính đáng mà, tôi không phạm pháp!”
Cạch một tiếng.
Hoắc Nhất Ninh gắn một đầu của còng tay lên giường bệnh, khóa chặt lại rồi rút chìa khóa ra: “Theo đuổi thần tượng không phạm pháp,” anh nhướng mắt, ngữ khí bỗng trở nên sắc bén: “Nhưng dùng súng làm người khác bị thương thì phạm pháp.”
Ánh mắt gã đàn ông bỗng trở nên căng thẳng, hoảng sợ: “Cái, cái gì mà dùng súng làm người khác bị thương chứ?”
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, khẽ đá vào chân của gã đàn ông, anh khoanh tay từ trên cao nhìn xuống, nói: “Trịnh Thành đúng không, anh bị tình nghi có liên quan đến vụ án hình sự cố ý làm người khác bị thương. Bây giờ tôi bắt anh, muốn nói gì cũng được, tôi sẽ ghi chép lại hết, sau này có thể làm bằng chứng trước tòa.”
Trịnh Thành trong phút chốc nói không nên lời, ngơ ngác ngồi ở đó.
Hắn không thể nào ngờ được sẽ bị lọt lưới như vậy…
Hoắc Nhất Ninh gọi điện thoại: “Tưởng Khải, đã bắt được người rồi, bảo đồng nghiệp bên giám định hiện trường đến nơi ở của Trịnh Thành thu thập chứng cứ.”
“Bảo sao mà không tìm được hắn, đội trưởng, sao anh bắt được thế?” Tưởng Khải ở đầu bên kia vô cùng kích động.
Hoắc Nhất Ninh hất cằm, mỉm cười: “Chị dâu của cậu lập công đấy.”
Tưởng Khải ngơ ngác. Cái gì cơ?
Hoắc Nhất Ninh thẳng thừng cúp điện thoại, bước đến trước mặt Cảnh Sắt, khẽ xoa đầu cô, mỉm cười khen ngợi: “Người này là tội phạm mà bọn anh đang truy bắt, đều là công của em đấy.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Thế này là… nằm không cũng thắng sao?
Cô lập tức kiên định nói: “Em có làm gì đâu, đội trưởng, anh mới là siêu nhất!” Vẻ mặt cô rất chân thành, đôi mắt toát lên vẻ sùng bái: “Đội trưởng, anh cừ nhất, anh giỏi nhất!” Cô cảm thấy đội trưởng nhà cô cực kỳ đẹp trai!
Hoắc Nhất Ninh bị cô chọc cười, cũng không thèm đếm xỉa Trịnh Thành đang kêu la om sòm nữa. Anh dẫn cô gái nhỏ của anh ra khỏi phòng cấp cứu, có lời muốn nói với cô: “Buổi tối đừng ăn cơm, đến chỗ của anh, anh nấu cho em ăn.”
Hai mắt Cảnh Sắt sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.” Ăn cơm xong, cô còn phải qua đêm, cô và đội trưởng cùng! Qua! Đêm! Thích quá, vui quá đi mất!
“Đừng có chơi game với Tần Minh Châu nữa.” Hoắc Nhất Ninh bỗng nói đến chuyện này.
Gương mặt hớn hở của Cảnh Sắt lại do dự: “Anh ấy là thần tượng của em mà.” Bởi vì mối quan hệ với Sênh Sênh, Minh Thần rất khách sáo với cô, hơn nữa anh ấy chơi trò gì cũng giỏi, có thể đưa cô theo ăn gà.
Hoắc Nhất Ninh giang hai tay ra, ôm cô vào lòng, nói: “Anh sẽ ghen đấy.”
Mặc dù cô cũng rất thích nhìn anh ghen, nhưng một người bạn gái đạt chuẩn không được để bạn trai không có cảm giác an toàn. Cảnh Sắt do dự chốc lát rồi đồng ý.
“Thôi được.” Cô rúc vào lòng của Hoắc Nhất Ninh, nói: “Vậy em chơi với Nguyên Thần.”
Hoắc Nhất Ninh nâng gương mặt nhỏ của cô lên, khẽ ngậm lấy môi cô: “Lại Nguyên Thần nào thế?”
Vừa nói đến thể thao điện tử, cả người Cảnh Sắt liền hăng hái hẳn lên: “Là đối thủ một mất một còn của Minh Thần, cô ấy là ADC đầu tiên trong đội TYH. Nguyên Thần mới vào nghề một tháng, nhưng mà cô ấy lợi hại lắm, là ADC duy nhất có thể chống lại cách đánh tàn bạo của Minh Thần.” Cảnh Sắt mỉm cười, nheo mắt vui vẻ, dáng vẻ rất sùng bái, cô thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp, mọi người trong fanclub đều nói, cô ấy yêu thầm Minh Thần mới đi đánh thể thao điện tử đấy. Cô ấy mới 18 tuổi mà đã là đạt đến đỉnh cao của server châu Á rồi, vô cùng lợi hại.”
Hoắc Nhất Ninh khẽ hôn lên trán Cảnh Sắt: “Vậy thì sau này em chơi với cô ấy đi.”
Cô lập tức gật đầu: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Đáng yêu chết đi được. Hoắc Nhất Ninh kéo cô vào lòng mình, hôn thật sâu.