Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24 - Gặp thời cẩn ở bệnh viện
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 24 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh nói với TạĐãng: “Đến bãi đậu xe cửa số một.”
TạĐãng vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Ai thế?”
“Bạn tôi.”
Cô không giải thích gì thêm, nhắm mắt lại, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Bãi đỗ xe cửa số một của Thiên Bắc dành riêng cho nhân viên và người nhà nhân viên bệnh viện, trên bảng đăng kýđã có chữ ký Thời Cẩn.
Lúc Khương Cửu Sênh xuống xe, Thời Cẩn đãđứng đợi bên cạnh.
Côáy náy cất lời: “Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.”
Anh lắc đầu, nói không phiền: “Bị thương à?”Ánh mắt anh hướng tới mặt cô. Côđeo khẩu trang, mép trái khẩu trang dính máu.
“Không có gì nghiêm trọng.”
Thời Cẩn nhìn cô chằm chằm, mím chặt đôi môi nhạt màu khiến nó thêm phần tái nhợt. Sắc mặt anh trầm xuống: “Còn bị thương ởđâu nữa không?”
Dường như Thời Cẩn hơi giận, ánh mắt lạnh lẽo đến xa lạ.
Cô trả [PH1] lời: “Tay trái.”
Anh đi tới, vươn tay như muốn chạm vào tay cô nhưng khựng lại, rồi cứ giữ nguyên như vậy.
“Đau không?” Thời Cẩn nhìn bàn tay sưng tấy của cô, hàng mày càng cau chặt.
Khương Cửu Sênh gật đầu. Mặt anh lại càng sa sầm.
“Có nâng được lên không?”
Cô lắc đầu.
Phớt lờ hai người còn lại, Thời Cẩn nói với Khương Cửu Sênh “Đi theo tôi” rồi hướng thẳng tới thang máy nội bộ. Nhưng một giây trước khi cửa thang máy khép lại, một bàn tay tuyệt đẹp bỗng vươn tới.
TạĐãng sải chân đứng cạnh Khương Cửu Sênh, ánh mắt nhìn Thời Cẩn mang vẻ chần chừ và phòng bị: “Anh dẫn Sênh Sênh đi đâu?”
Thời Chẩn nói gọn lỏn: “Đi khám.”
Mạc Băng cũng vào thang máy.
Thời Cẩn ấn tầng Năm, cúi đầu gọi điện thoại: “Bác sĩ Tôn, tôi là Thời Cẩn.”
Trong thang máy chỉ còn giọng nói trầm thấp từ tốn như tiếng đàn cello của Thời Cẩn. Ngay cả TạĐãng cũng phải thầm khen.
Thời Cẩn hơi quay lưng đi: “Khoảng ba đến bốn giờ có rảnh không?”
Hình như bên kia nói chuyện gìđó không liên quan.
Thời Cẩn nhẫn nại mà lịch sựđáp: “Vâng, là bạn tôi.” Sau vài câu vội vã, Thời Cẩn nói, “Làm phiền rồi.”
Anh cảm ơn rồi cúp máy, ánh mắt rực sáng hướng về phía Khương Cửu Sênh: “Xử lý vết thương xong, tôi dẫn em đến khoa Chấn thương chỉnh hình.”
Khương Cửu Sênh bỗng cảm thấy, có một “fan cuồng” làm bác sĩ thật may mắn. Cô gật đầu, chột dạ hưởng thụ”đãi ngộ của thần tượng“.
Hai người chỉ nói vẻn vẹn vài câu màăn ýđến bất ngờ, thân thiết mà không quá thân mật.
TạĐãng nghe mà khó chịu, đứng chắn phía trước Khương Cửu Sênh, đôi mắt xếch nhìn Thời Cẩn từ trên xuống dưới: “Anh là ai?”
“Bác sĩ.”
Bây giờ bác sĩđều thế này hả? Hơ! Có thể debut luôn được rồi đấy.
TạĐãng đang định tiếp tục “thẩm vấn” thì thang máy đã tới tầng Năm. Cửa mở ra, đối diện là phòng làm việc của Thời Cẩn, đồng thời một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cũng xuất hiện. Anh ta dáng cao, mặc áo blouse trắng, mắt phượng, ngũ quan sắc sảo, khi cười thấy rõ hai lúm đồng tiền, tôđậm phong thái cởi mở sáng láng. Đôi mắt đeo kính của anh ta liếc nhìn Thời Cẩn: “Sao cậu chưa nói tiếng nào đã bỏ chạy như thế, hội chẩn…”
Hội chẩn giữa các nhà chuyên môn khoa Ngoại, thiếu ai cũng không thể thiếu Thời Cẩn.
Không đợi anh ta dứt lời, Thời Cẩn đã ngắt ngang: “Lùi hội chẩn hai tiếng.”
Anh ta sửng sốt. Bác sĩ Thời luôn lịch sự tao nhã thế mà lại ngắt lời người khác!
Thời Cẩn nói tiếp, ngữđiệu vẫn nhẹ nhàng: “Bác sĩ Từ, phiền anh dẫn cô Mạc đây đến chỗ bác sĩ Chu phòng cấp cứu.”
Anh ta họ Từ, tên Thanh Bách, là phó chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh.
Thời Cẩn dám sai bảo anh – bác sĩ chủ trị khoa Ngoại Thần kinh như y táư? Anh ta cãi lại: “Tôi nói này…”
Thời Cẩn vòng qua anh ta: “Cảm ơn.”
Từ Thanh Bách ngớ người không biết nói sao.
Mạc Băng cũng ngẩn ngơ, có lẽ do bệnh nghề nghiệp nên suốt đường vẫn tính toán làm thế nào để ký hợp đồng với bác sĩ này. Một khi câu được, chắc chắn là cây rụng tiền. Với khuôn mặt cùng khí chất này, không cần hát hò hay đóng phim, chỉ cần đứng trước ống kính làđủ rồi.
Chắc hẳn vị này là hàng xóm tay đẹp chữa bệnh giỏi Sênh Sênh từng nói. Ánh mắt Mạc Băng bất giác nhìn xuống tay Thời Cẩn.
Đẹp quáđi mất! Không còn tính từ nào khác, đây là cảm giác đầu tiên của cô, cũng là cảm giác duy nhất. Cô nghĩ, bác sĩ Thời dù làm người mẫu tay cũng kiếm được bộn tiền.
Hình như Từ Thanh Bách vẫn cóđiều muốn nói, cứ thế chắn trước cửa thang máy.
Thời Cẩn nhìn anh ta: “Phiền anh tránh ra.”Ánh mắt như nhìn người qua đường.
Mà không thể không nhắc đến, Từ Thanh Bách và Thời Cẩn là bạn học, tính ra đã quen biết tám năm, cùng làm việc hai năm. Vậy mà giờ người qua đường Từ phải ngậm ngùi nhường đường thế này đây.
Thời Cẩn quay lại nhìn cô gái đeo khẩu trang: “Sênh Sênh, em đi theo tôi.”
Giọng nói khẽ khàng như thể dỗ dành.
Từ Thanh Bách nghi ngờ mình đã bịảo giác rồi. Quen biết Thời Cẩn tám năm, chưa bao giờ thấy anh nói chuyện nhỏ nhẹ với ai như thế. Thời Cẩn cao quý từ tận xương tủy, thiếu điều xuất gia phổđộ chúng sinh được luôn, nào đã nhiễm khói bụi trần gian bao giờ, nói gìđến chuyện từng hưởng vị trai gái.
“Bác sĩ Từ.”
Lúc này Từ Thanh Bách mới hoàn hồn: “Hả?”
Tạm biệt Khương Cửu Sênh, Mạc Băng đi tới: “Phòng cấp cứu ởđâu?”
“Tôi dẫn cô Mạc đi vậy.”
Từ Thanh Bách đi vài bước lại ngoái đầu, vô cùng tò mò cô gái có thể khiến quýông nghiêm nghị như Thời Cẩn phải cúi mình là thần thánh phương nào.
Thời Cẩn dẫn Khương Cửu Sênh đi băng vết thương, TạĐãng cũng theo sát phía sau, đôi mắt phòng bị nhìn quanh, cứ cảm thấy tên bác sĩ từ trên trời rơi xuống này rất nguy hiểm.
Họđi vài bước đãđến phòng làm việc riêng nằm ở góc tận cùng phía Đông, bên ngoài treo biển “Khoa Ngoại Tim mạch, Thời Cẩn“.
TạĐãng liếc tấm biển rồi định vào cùng. Nhưng Thời Cẩn lại đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu cất giọng giải quyết công việc: “Không phải người nhà bệnh nhân xin đợi bên ngoài.”
TạĐãng đáp nhưđúng rồi: “Tôi là ba bệnh nhân.”
Khương Cửu Sênh hoàn toàn câm nín.
****************************
Thời Cẩn ngẩng đầu, đi đến đầu cầu thang: “Em lái xe đến bãi đậu xe ngầm cửa số một, tôi tới đón em.”
Thời Cẩn ngẩng đầu, đi đến đầu cầu thang: “Em lái xe đến bãi đậu xe ngầm cửa số một, tôi tới đón em.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh nói với TạĐãng: “Đến bãi đậu xe cửa số một.”
TạĐãng vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Ai thế?”
“Bạn tôi.”
Cô không giải thích gì thêm, nhắm mắt lại, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Bãi đỗ xe cửa số một của Thiên Bắc dành riêng cho nhân viên và người nhà nhân viên bệnh viện, trên bảng đăng kýđã có chữ ký Thời Cẩn.
Lúc Khương Cửu Sênh xuống xe, Thời Cẩn đãđứng đợi bên cạnh.
Côáy náy cất lời: “Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.”
Anh lắc đầu, nói không phiền: “Bị thương à?”Ánh mắt anh hướng tới mặt cô. Côđeo khẩu trang, mép trái khẩu trang dính máu.
“Không có gì nghiêm trọng.”
Thời Cẩn nhìn cô chằm chằm, mím chặt đôi môi nhạt màu khiến nó thêm phần tái nhợt. Sắc mặt anh trầm xuống: “Còn bị thương ởđâu nữa không?”
Dường như Thời Cẩn hơi giận, ánh mắt lạnh lẽo đến xa lạ.
Cô trả [PH1] lời: “Tay trái.”
Anh đi tới, vươn tay như muốn chạm vào tay cô nhưng khựng lại, rồi cứ giữ nguyên như vậy.
“Đau không?” Thời Cẩn nhìn bàn tay sưng tấy của cô, hàng mày càng cau chặt.
Khương Cửu Sênh gật đầu. Mặt anh lại càng sa sầm.
“Có nâng được lên không?”
Cô lắc đầu.
Phớt lờ hai người còn lại, Thời Cẩn nói với Khương Cửu Sênh “Đi theo tôi” rồi hướng thẳng tới thang máy nội bộ. Nhưng một giây trước khi cửa thang máy khép lại, một bàn tay tuyệt đẹp bỗng vươn tới.
TạĐãng sải chân đứng cạnh Khương Cửu Sênh, ánh mắt nhìn Thời Cẩn mang vẻ chần chừ và phòng bị: “Anh dẫn Sênh Sênh đi đâu?”
Thời Chẩn nói gọn lỏn: “Đi khám.”
Mạc Băng cũng vào thang máy.
Thời Cẩn ấn tầng Năm, cúi đầu gọi điện thoại: “Bác sĩ Tôn, tôi là Thời Cẩn.”
Trong thang máy chỉ còn giọng nói trầm thấp từ tốn như tiếng đàn cello của Thời Cẩn. Ngay cả TạĐãng cũng phải thầm khen.
Thời Cẩn hơi quay lưng đi: “Khoảng ba đến bốn giờ có rảnh không?”
Hình như bên kia nói chuyện gìđó không liên quan.
Thời Cẩn nhẫn nại mà lịch sựđáp: “Vâng, là bạn tôi.” Sau vài câu vội vã, Thời Cẩn nói, “Làm phiền rồi.”
Anh cảm ơn rồi cúp máy, ánh mắt rực sáng hướng về phía Khương Cửu Sênh: “Xử lý vết thương xong, tôi dẫn em đến khoa Chấn thương chỉnh hình.”
Khương Cửu Sênh bỗng cảm thấy, có một “fan cuồng” làm bác sĩ thật may mắn. Cô gật đầu, chột dạ hưởng thụ”đãi ngộ của thần tượng“.
Hai người chỉ nói vẻn vẹn vài câu màăn ýđến bất ngờ, thân thiết mà không quá thân mật.
TạĐãng nghe mà khó chịu, đứng chắn phía trước Khương Cửu Sênh, đôi mắt xếch nhìn Thời Cẩn từ trên xuống dưới: “Anh là ai?”
“Bác sĩ.”
Bây giờ bác sĩđều thế này hả? Hơ! Có thể debut luôn được rồi đấy.
TạĐãng đang định tiếp tục “thẩm vấn” thì thang máy đã tới tầng Năm. Cửa mở ra, đối diện là phòng làm việc của Thời Cẩn, đồng thời một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cũng xuất hiện. Anh ta dáng cao, mặc áo blouse trắng, mắt phượng, ngũ quan sắc sảo, khi cười thấy rõ hai lúm đồng tiền, tôđậm phong thái cởi mở sáng láng. Đôi mắt đeo kính của anh ta liếc nhìn Thời Cẩn: “Sao cậu chưa nói tiếng nào đã bỏ chạy như thế, hội chẩn…”
Hội chẩn giữa các nhà chuyên môn khoa Ngoại, thiếu ai cũng không thể thiếu Thời Cẩn.
Không đợi anh ta dứt lời, Thời Cẩn đã ngắt ngang: “Lùi hội chẩn hai tiếng.”
Anh ta sửng sốt. Bác sĩ Thời luôn lịch sự tao nhã thế mà lại ngắt lời người khác!
Thời Cẩn nói tiếp, ngữđiệu vẫn nhẹ nhàng: “Bác sĩ Từ, phiền anh dẫn cô Mạc đây đến chỗ bác sĩ Chu phòng cấp cứu.”
Anh ta họ Từ, tên Thanh Bách, là phó chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh.
Thời Cẩn dám sai bảo anh – bác sĩ chủ trị khoa Ngoại Thần kinh như y táư? Anh ta cãi lại: “Tôi nói này…”
Thời Cẩn vòng qua anh ta: “Cảm ơn.”
Từ Thanh Bách ngớ người không biết nói sao.
Mạc Băng cũng ngẩn ngơ, có lẽ do bệnh nghề nghiệp nên suốt đường vẫn tính toán làm thế nào để ký hợp đồng với bác sĩ này. Một khi câu được, chắc chắn là cây rụng tiền. Với khuôn mặt cùng khí chất này, không cần hát hò hay đóng phim, chỉ cần đứng trước ống kính làđủ rồi.
Chắc hẳn vị này là hàng xóm tay đẹp chữa bệnh giỏi Sênh Sênh từng nói. Ánh mắt Mạc Băng bất giác nhìn xuống tay Thời Cẩn.
Đẹp quáđi mất! Không còn tính từ nào khác, đây là cảm giác đầu tiên của cô, cũng là cảm giác duy nhất. Cô nghĩ, bác sĩ Thời dù làm người mẫu tay cũng kiếm được bộn tiền.
Hình như Từ Thanh Bách vẫn cóđiều muốn nói, cứ thế chắn trước cửa thang máy.
Thời Cẩn nhìn anh ta: “Phiền anh tránh ra.”Ánh mắt như nhìn người qua đường.
Mà không thể không nhắc đến, Từ Thanh Bách và Thời Cẩn là bạn học, tính ra đã quen biết tám năm, cùng làm việc hai năm. Vậy mà giờ người qua đường Từ phải ngậm ngùi nhường đường thế này đây.
Thời Cẩn quay lại nhìn cô gái đeo khẩu trang: “Sênh Sênh, em đi theo tôi.”
Giọng nói khẽ khàng như thể dỗ dành.
Từ Thanh Bách nghi ngờ mình đã bịảo giác rồi. Quen biết Thời Cẩn tám năm, chưa bao giờ thấy anh nói chuyện nhỏ nhẹ với ai như thế. Thời Cẩn cao quý từ tận xương tủy, thiếu điều xuất gia phổđộ chúng sinh được luôn, nào đã nhiễm khói bụi trần gian bao giờ, nói gìđến chuyện từng hưởng vị trai gái.
“Bác sĩ Từ.”
Lúc này Từ Thanh Bách mới hoàn hồn: “Hả?”
Tạm biệt Khương Cửu Sênh, Mạc Băng đi tới: “Phòng cấp cứu ởđâu?”
“Tôi dẫn cô Mạc đi vậy.”
Từ Thanh Bách đi vài bước lại ngoái đầu, vô cùng tò mò cô gái có thể khiến quýông nghiêm nghị như Thời Cẩn phải cúi mình là thần thánh phương nào.
Thời Cẩn dẫn Khương Cửu Sênh đi băng vết thương, TạĐãng cũng theo sát phía sau, đôi mắt phòng bị nhìn quanh, cứ cảm thấy tên bác sĩ từ trên trời rơi xuống này rất nguy hiểm.
Họđi vài bước đãđến phòng làm việc riêng nằm ở góc tận cùng phía Đông, bên ngoài treo biển “Khoa Ngoại Tim mạch, Thời Cẩn“.
TạĐãng liếc tấm biển rồi định vào cùng. Nhưng Thời Cẩn lại đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu cất giọng giải quyết công việc: “Không phải người nhà bệnh nhân xin đợi bên ngoài.”
TạĐãng đáp nhưđúng rồi: “Tôi là ba bệnh nhân.”
Khương Cửu Sênh hoàn toàn câm nín.