Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 - Sênh gia là cao thủ đánh nhau
Các bạn đang đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 22 miễn phí tại Ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
Áo len trắng rất ngắn, để lộ vòng eo thon nhỏ nhưẩn như hiện, bên dưới là chiếc quần skinny đen và bốt ngắn tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô khoanh tay liếc nhìn ngạo nghễ: “Cậu Giản muốn chơi trò gì với tôi?”
Giản Thành Tông nhìn eo cô, ánh mắt đầy vẻ xâm lược và hứng thú: “Chơi trò người lớn.”
Khương Cửu Sênh bật cười, cô lại thích trò chơi bạo lực hơn.
Cô lùi chân phải về sau, hai nắm đấm đưa lên, làđộng tác phòng thủđiển hình trong tán thủ.
“Đừng làm đau người đẹp của tôi đấy.” Giản Thành Tông lắc ly rượu vang, thong dong xem kịch.
Người của anh ta nghe lệnh tiến đến.
Khương Cửu Sênh chầm chậm dịch chuyển mũi chân, bật nhảy lấy đà rồi tung một cúđá vòng xinh đẹp.
“Choang!”
Cái gạt tàn bay tới, chuẩn xác đập vỡ ly rượu trên tay cậu Giản, khiến rượu vang đổ hết xuống quần hắn.
“Khương Cửu Sênh!”
Cô thờơđáp: “Đánh ngãđược tôi thì tùy các người xử lý.”
Ai ai cũng biết cậu Vũ Văn Xung Phong nhà tướng ở Giang Bắc vô cùng giỏi võ, nhưng hiếm ai biết rằng anh ta là kẻ thua cuộc dưới tay Khương Cửu Sênh.
Vài [PH1] phút sau, Mạc Băng vòng trở về. Vừa mở cửa côđã bị hai người đàn ông chặn lại, ngẩng đầu đúng lúc trông thấy cảnh nghệ sĩ nhà côđập chai rượu lên đầu gãđàn ông vạm vỡ.
Mạc Băng hoàn toàn câm nín.
Mười mấy tên tay sai của Giản Thành Tông ngớ người, sao bảo chỉ là nữ nghệ sĩ chân yếu tay mềm thôi?
Khương Cửu Sênh ném chai rượu vỡ, xoay cổ tay: “Sao chịđã về rồi?”
Đây là lần thứ ba Mạc Băng thấy Khương Cửu Sênh đánh nhau. Lần đầu ở lớp tán thủ, Khương Cửu Sênh tung cúđá vòng đạp sếp tổng Vũ Văn khỏi võđài. Lần thứ hai là trong thang máy, sau khi đập vỡ camera, Khương Cửu Sênh đãđánh gã fan cuồng ngã sõng soài kêu cha gọi mẹ.
Dù rằng đây là lần thứ ba, Mạc Băng vẫn không thôi rung động. Rõ ràng là nữ nghệ sĩ như thần tiên tỷ tỷ, sao có thể mạnh mẽđến nhường ấy chứ.
Mạc Băng hoàn hồn, khép lại chiếc cằm đang há hốc: “Cô là nghệ sĩ, không thể báo cảnh sát nên chị gọi cho sếp rồi. Côđánh nhau trong này, sao chịđứng ngoài hóng mát được chứ?”
Khương Cửu Sênh không nói lời nào, đá gãđàn ông chặn đường Mạc Băng, khiến hắn không đứng dậy nổi.
Mạc Băng bỗng thấy hối hận, có lẽ cô không trở về thì hơn.
Màđúng là cô nên ở bên ngoài hóng gió thật, nếu không sau đấy Khương Cửu Sênh đã chẳng gãy tay vì chặn một gậy thay cô.[PH2]
“Một đứa con gái mà cũng không làm gìđược, tao nuôi chúng mày làm cái thá…”
Giản Thành Tông chưa kịp nói hết, Khương Cửu Sênh đã quơ lấy chai rượu đập hắn.
Hắn từng cho rằng nam thanh nữ túđều giải trí bằng trò chơi xác thịt, trời mới biết Khương Cửu Sênh lại chơi tròđánh đấm.
Mười lăm phút sau Vũ Văn Xung Phong cũng có mặt, đương nhiên khí thế của nhà lính không thể thua nhà buôn được. Ngoài hai mươi mấy gãđàn ông lực lưỡng, anh ta còn dẫn theo một thanh niên mặc áo đuôi tôm mắt ngọc mày ngài, trắng trẻo tuấn tú, để mái tóc xoăn ngắn củn.
Là TạĐãng, Khương Cửu Sênh không gặp cậu hai tháng rồi.
TạĐãng vừa tiến vào đã thấy Khương Cửu Sênh đang giẫm đôi bốt đinh lên lưng Giản Thành Tông, cậu lập tức cầm ghế lao tới.
Khương Cửu Sênh kéo cậu lại: “Cậu làm gì thế?”
Ánh mắt TạĐãng hằn học, cất lời gọn lỏn: “Làm thịt hắn.”
Rõ ràng là thần đồng violin, người trẻ nhất từng biểu diễn độc tấu violin trên sân khấu âm nhạc quốc tế Vienna,[VPH3] là cậu ấm dòng dõi thư hương đúng nghĩa, vậy mà… Cởi bỏ bộÂu phục, cậu lại thành kẻ yêu nghiệt xấu xa, điệu đàđỏm dáng, nhưng không thiếu nét ngây ngô. Có thể nói, TạĐãng là”Công Túa”được người người chiều chuộng đến sinh hư.
Khương Cửu Sênh hỏi: “Đánh chết thì phải làm sao?”
Công Túa to gan và ngang ngạnh, nói như lẽđương nhiên: “Chết thìđền tiền.”
****************************
Cửa đóng lại, đèn trong phòng bừng sáng, rọi lên khuôn mặt trắng nõn của cô. Giản Thành Tông chưa bao giờ thấy cô gái nào không trang điểm màđẹp đến vậy. Nét hấp dẫn ấy không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà toát ra từ cốt cách. Khương Cửu Sênh là người thếđấy, nguy hiểm mà bíẩn, mang theo nét cám dỗ chí mạng, khiến người ta sẵn sàng bất chấp tất cảđánh cuộc một lần.
Cửa đóng lại, đèn trong phòng bừng sáng, rọi lên khuôn mặt trắng nõn của cô. Giản Thành Tông chưa bao giờ thấy cô gái nào không trang điểm màđẹp đến vậy. Nét hấp dẫn ấy không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà toát ra từ cốt cách. Khương Cửu Sênh là người thếđấy, nguy hiểm mà bíẩn, mang theo nét cám dỗ chí mạng, khiến người ta sẵn sàng bất chấp tất cảđánh cuộc một lần.
Áo len trắng rất ngắn, để lộ vòng eo thon nhỏ nhưẩn như hiện, bên dưới là chiếc quần skinny đen và bốt ngắn tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô khoanh tay liếc nhìn ngạo nghễ: “Cậu Giản muốn chơi trò gì với tôi?”
Giản Thành Tông nhìn eo cô, ánh mắt đầy vẻ xâm lược và hứng thú: “Chơi trò người lớn.”
Khương Cửu Sênh bật cười, cô lại thích trò chơi bạo lực hơn.
Cô lùi chân phải về sau, hai nắm đấm đưa lên, làđộng tác phòng thủđiển hình trong tán thủ.
“Đừng làm đau người đẹp của tôi đấy.” Giản Thành Tông lắc ly rượu vang, thong dong xem kịch.
Người của anh ta nghe lệnh tiến đến.
Khương Cửu Sênh chầm chậm dịch chuyển mũi chân, bật nhảy lấy đà rồi tung một cúđá vòng xinh đẹp.
“Choang!”
Cái gạt tàn bay tới, chuẩn xác đập vỡ ly rượu trên tay cậu Giản, khiến rượu vang đổ hết xuống quần hắn.
“Khương Cửu Sênh!”
Cô thờơđáp: “Đánh ngãđược tôi thì tùy các người xử lý.”
Ai ai cũng biết cậu Vũ Văn Xung Phong nhà tướng ở Giang Bắc vô cùng giỏi võ, nhưng hiếm ai biết rằng anh ta là kẻ thua cuộc dưới tay Khương Cửu Sênh.
Vài [PH1] phút sau, Mạc Băng vòng trở về. Vừa mở cửa côđã bị hai người đàn ông chặn lại, ngẩng đầu đúng lúc trông thấy cảnh nghệ sĩ nhà côđập chai rượu lên đầu gãđàn ông vạm vỡ.
Mạc Băng hoàn toàn câm nín.
Mười mấy tên tay sai của Giản Thành Tông ngớ người, sao bảo chỉ là nữ nghệ sĩ chân yếu tay mềm thôi?
Khương Cửu Sênh ném chai rượu vỡ, xoay cổ tay: “Sao chịđã về rồi?”
Đây là lần thứ ba Mạc Băng thấy Khương Cửu Sênh đánh nhau. Lần đầu ở lớp tán thủ, Khương Cửu Sênh tung cúđá vòng đạp sếp tổng Vũ Văn khỏi võđài. Lần thứ hai là trong thang máy, sau khi đập vỡ camera, Khương Cửu Sênh đãđánh gã fan cuồng ngã sõng soài kêu cha gọi mẹ.
Dù rằng đây là lần thứ ba, Mạc Băng vẫn không thôi rung động. Rõ ràng là nữ nghệ sĩ như thần tiên tỷ tỷ, sao có thể mạnh mẽđến nhường ấy chứ.
Mạc Băng hoàn hồn, khép lại chiếc cằm đang há hốc: “Cô là nghệ sĩ, không thể báo cảnh sát nên chị gọi cho sếp rồi. Côđánh nhau trong này, sao chịđứng ngoài hóng mát được chứ?”
Khương Cửu Sênh không nói lời nào, đá gãđàn ông chặn đường Mạc Băng, khiến hắn không đứng dậy nổi.
Mạc Băng bỗng thấy hối hận, có lẽ cô không trở về thì hơn.
Màđúng là cô nên ở bên ngoài hóng gió thật, nếu không sau đấy Khương Cửu Sênh đã chẳng gãy tay vì chặn một gậy thay cô.[PH2]
“Một đứa con gái mà cũng không làm gìđược, tao nuôi chúng mày làm cái thá…”
Giản Thành Tông chưa kịp nói hết, Khương Cửu Sênh đã quơ lấy chai rượu đập hắn.
Hắn từng cho rằng nam thanh nữ túđều giải trí bằng trò chơi xác thịt, trời mới biết Khương Cửu Sênh lại chơi tròđánh đấm.
Mười lăm phút sau Vũ Văn Xung Phong cũng có mặt, đương nhiên khí thế của nhà lính không thể thua nhà buôn được. Ngoài hai mươi mấy gãđàn ông lực lưỡng, anh ta còn dẫn theo một thanh niên mặc áo đuôi tôm mắt ngọc mày ngài, trắng trẻo tuấn tú, để mái tóc xoăn ngắn củn.
Là TạĐãng, Khương Cửu Sênh không gặp cậu hai tháng rồi.
TạĐãng vừa tiến vào đã thấy Khương Cửu Sênh đang giẫm đôi bốt đinh lên lưng Giản Thành Tông, cậu lập tức cầm ghế lao tới.
Khương Cửu Sênh kéo cậu lại: “Cậu làm gì thế?”
Ánh mắt TạĐãng hằn học, cất lời gọn lỏn: “Làm thịt hắn.”
Rõ ràng là thần đồng violin, người trẻ nhất từng biểu diễn độc tấu violin trên sân khấu âm nhạc quốc tế Vienna,[VPH3] là cậu ấm dòng dõi thư hương đúng nghĩa, vậy mà… Cởi bỏ bộÂu phục, cậu lại thành kẻ yêu nghiệt xấu xa, điệu đàđỏm dáng, nhưng không thiếu nét ngây ngô. Có thể nói, TạĐãng là”Công Túa”được người người chiều chuộng đến sinh hư.
Khương Cửu Sênh hỏi: “Đánh chết thì phải làm sao?”
Công Túa to gan và ngang ngạnh, nói như lẽđương nhiên: “Chết thìđền tiền.”