Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42-2
Editor: Team Tứ Phương 2
Vi Như Hạ cười nói: “Tôi tăng ca đương nhiên sẽ không thành vấn đề, không biết Tống tiểu thư có nguyện ý hay không?”
Tống Mộng vừa muốn nói chuyện, Trương Tuyết liền kéo cô ta lại nói tiếp: “Nguyện ý, bọn tôi cũng sẽ không làm mọi người tăng ca quá muộn, buổi tối tăng ca Tống Mộng sẽ mời mọi người ăn bữa tối, lúc khác nhất định sẽ bồi thường cho mọi người.”
“Vậy có chút không thích hợp.” Vi Như Hạ ngượng ngùng cười nói.
Có thời điểm, Vi Như Hạ thật sự rất hiền hoà, Trương Tuyết thấy cô đồng ý, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy bọn tôi đến phim trường trước chờ cô.”
“Được.” Vi Như Hạ gật đầu đồng ý.
Hai người nói xong liền đi, sự tình tự nhiên cũng được giải quyết, Vi Như Hạ cũng không sốt ruột đi, dù sao Tống Mộng phỏng chừng cũng phải nghỉ ngơi trong chốc lát mới quay tiếp được, cô liền đem ly sữa bò này uống xong rồi nói.
Lạc Đường nhìn cô uống sữa bò, rồi ngồi xuống bên người Vi Như Hạ, vừa ngồi xuống, tay liền nới lỏng cà vạt. Vừa rồi mấy người Tống Mộng ở đây, anh còn đứng đắn, bọn họ vừa đi liền nới lỏng cà vạt, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, đây là đang muốn dụ hoặc cô sao?
Vi Như Hạ dời đi sự chú ý, cô uống ngụm sữa bò, hương dâu tây nhàn nhạt ở trong miệng từ từ lan tỏa, ngọt. Trong lòng cô cũng rất ngọt, bởi vì lần này Lạc Đường rõ ràng là thiên vị cô. Nhưng mà, Tống Mộng trực tiếp tới tìm Lạc Đường như vậy, mà anh thật sự để cho cô ta vào.
Không phải anh rất bận sao?
“Làm loạn có chút lớn rồi, vốn muốn giải quyết trong nội bộ ekip quảng cáo thôi.” Vi Như Hạ cười nói, “Sao anh có thời gian quản việc này?”
Lạc Đường sau khi cởi xong cà vạt, liền dựa người vào sô pha, tay phải anh đỡ lấy sau cổ, giữa mày mang theo chút mỏi mệt không dễ phát hiện. Hôm nay anh quả thật là rất bận, vốn dĩ là đang xem văn kiện do phòng kỹ thuật gửi đến. Vi Như Hạ hỏi xong, Lạc Đường hơi nghiêng đầu, ánh mắt anh hơi trầm xuống, dưới cặp lông mi dài, đôi mắt đen láy tỏa sáng.
“Anh quản, em mới có thể tới văn phòng của anh.”
Đại ý chính là anh muốn gặp em.
Tống Mộng sau buổi sáng bị thua thiệt kia, nghỉ ngơi nửa giờ, tinh thần phấn chấn quay nốt phần còn lại. Nhưng trong lúc quay vẫn có cảnh chưa đạt, Vi Như Hạ yêu cầu làm lại. Mỗi một lần quay lại, Tống Mộng đều toàn lực phối hợp, không còn một câu oán hận.
Quay xong đã là 9 giờ tối, Tống Mộng nói được thì làm được, tặng mỗi người trong ekip quảng cáo bao lì xì năm trăm, hơn nữa bao một nhà hàng buffet mời bọn họ đi ăn khuya.
Sau khi làm xong, Trương Tuyết mang theo Tống Mộng rời đi. Bọn họ vừa đi, ekip quảng cáo nháy mắt liền hoan hô lên, không chỉ bởi vì có bữa tiệc lớn ăn, còn bởi vì hoàn thành thuận lợi công tác hôm nay.
Vi Như Hạ cùng lão Oai kiểm tra nốt cảnh quay cuối cùng, sau khi xác nhận không có sai sót, cô khép kịch bản lại, bóp cổ ngửa đầu quay một vòng, xương cốt rắc rắc kêu vang, có chút mệt mỏi.
Tiểu Viên đứng ở bên người Vi Như Hạ, suy nghĩ đen tối mà cười trộm, Vi Như Hạ nhận thấy được cô ấy cười trộm, nhìn cô nàng một cái, cười nói: “Vui vẻ như vậy à?”
Tuy Vi Như Hạ cùng Tống Mộng phát sinh bất hòa, nhưng kỳ thật đối với bọn họ rất tốt, tính cách cũng hiền hoà. Hôm nay sự tình xảy ra quá huyền huyễn, cô không ngăn được lòng hiếu kỳ, hỏi Vi Như Hạ: “Đạo diễn Vi, mấy người ở văn phòng Lạc tổng đã xảy ra việc gì vậy? Bọn em còn tưởng rằng……”
“Còn tưởng rằng em sẽ bị ức hiếp, vài người còn đến văn phòng tìm chị.” Trần Bội Ny cười nói.
Nhóm cộng tác thế nhưng thật sự rất quan tâm cô.
Sau khi Tiểu Viên nghe Trần Bội Ny nói xong, vội vàng gật đầu, theo sau hỏi: “Lạc tổng là thiên vị chị đúng không?”
“Đây không phải thiên vị.” Vi Như Hạ nhìn cô gái nhỏ, cười nói: “Ngay từ đầu chị không nói quá, Lạc tổng khẳng định sẽ công bằng xử lí chuyện này. Vốn dĩ là Tống Mộng sai mà?”
Tiểu Viên gật đầu nói: “Vậy cũng đúng.”
Trần Bội Ny bên cạnh cười, Vi Như Hạ theo tầm mắt của cô ấy, cũng cười cười. Cô thu dọn đồ đạc nói, “Em có chút mệt, không theo mọi người đi ăn được rồi.”
“Tốt xấu gì em cũng phải ăn một chút chứ.” Trần Bội Ny quan tâm nói.
“Không cần, em về khách sạn sẽ gọi cơm hộp.” Thu thập đồ đạc xong, Vi Như Hạ lưu loát đeo balo lên, vẫy tay tạm biệt mọi người.
Cô phải nhanh chóng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, bằng không sẽ không đuổi kịp Tống Mộng.
Hôm nay Tống Mộng xem như đã ăn lỗ nặng, vừa chụp xong, vẻ tươi cười treo trên môi nháy mắt sụp đổ, mời riêng Vi Như Hạ ra, dùng hết những từ ngữ thô tục cô ta biết, chửi Vi Như Hạ rất thảm.
Chính thời điểm đang nhỏ giọng chửi, cô ta nhận được điện thoại của Lý Văn, lúc ấy do suốt đêm công tác, vốn dĩ đêm nay cô ta muốn cùng nhóm Lý Văn đi tham gia một party tư nhân. Party nếu là tư nhân, người đến dự tự nhiên không phú thì quý. Tống Mộng biết rõ mình làm nữ minh tinh, tuổi trẻ có hạn, để an toàn nhất vẫn là phải gả cho một nhà tốt.
Nhưng mà, cái party đêm nay liền bị Vi Như Hạ làm hỏng như vậy.
“Tiện nhân!” Lúc Tống Mộng tiếp điện thoại, còn không quên mắng Vi Như Hạ một câu. Mắng xong, liền cùng Lý Văn giải thích nói mình không phải đang mắng cô ấy, hơn nữa tỏ vẻ hôm nay không thể tham gia được, bởi vì cô đến cũng đã quá muộn.
“Hôm nay sao em quay muộn như vậy?” Lý Văn cười rộ lên, cô ta biết Tống Mộng đi quay quảng cáo tuyên truyền cho game《 Băng chiến 》. Từ trước đến nay Tống Mộng quay quảng cáo rất nhanh, cô ta xuất thân là người mẫu, vậy nên thích hợp quay quảng cáo.
Nhắc tới quảng cáo, Tống Mộng lại chửi một hồi. Cô ta nhớ tới cảnh tượng hôm nay ở văn phòng của Lạc Đường, Lý Văn cùng Lạc Đường là bạn học cấp ba, Lạc Đường quen biết Vi Như Hạ, nói không chừng Lý Văn cũng quen biết.
“Chị biết Vi Như Hạ không? Cô ta có quan hệ gì với Lạc Đường vậy?”
Lý Văn vừa nghe là Vi Như Hạ, hơn nữa Tống Mộng vẫn luôn ôm ảo tưởng đối với Lạc Đường, nháy mắt hiểu ra vừa nãy cô ta chửi ai. Lý Văn cho Tống Mộng một lời khuyên, nói: “Em tốt nhất đừng chọc đến cô ta.”
Tống Mộng mở to mắt, hỏi: “Làm sao, cô ta cùng Lạc Đường thật sự có quan hệ?”
Lý Văn nghe ngữ khí của Tống Mộng, tám phần là muốn gây chuyện sau lưng Vi Như Hạ, cô nói: “Hai người bọn họ có quan hệ hay không cái này tạm thời không nói chuyện, chỉ bằng chính cô ta cũng có thể làm khó em. Cô ta không hiền lành gì, đừng thấy rằng dễ nói chuyện liền muốn bắt nạt, bằng không cuối cùng bị hại khẳng định là em.”
Nghe Lý Văn nói xong, Tống Mộng liền cười lạnh một tiếng, sau đó chợt nghe thấy tiếng cửa xe Trương Tuyết bị người khác mạnh mẽ kéo ra.
“A!” Tống Mộng khiếp sợ.
Vừa mở ra liền thấy Vi Như Hạ đứng ở đó, cô nhìn thất sắc kinh ngạc của Tống Mộng, khóe môi cong cong, nói: “Không cần sợ, tôi muốn nói với cô một câu.”
Tống Mộng thở gấp gáp, hỏi: “Cái gì?”
Tống Mộng rõ ràng là sợ cô, nhưng nhìn sự sợ hãi trong ánh mắt cô ta, Vi Như Hạ lại cười đến vân đạm phong khinh*.
(*Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến việc gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.)
“Lúc ấy cô cùng Lạc tổng hát vài câu bài《Muốn hát về em cho anh nghe》, cho nên mới truyền ra tai tiếng đúng không? Cô biết lúc ấy vì cái gì Lạc tổng cùng cô hát không?”
Vi Như Hạ nhìn Tống Mộng, tươi cười càng tăng, mày nhẹ nhấc.
“Bởi vì anh ấy nhớ tới năm đó anh ấy đã hát bài này cho tôi. Cho nên, về sau cách xa anh ấy một chút.”
Giáo huấn xong Tống Mộng, cô ta liền phóng xe thật nhanh biến mất ở bãi đỗ, Vi Như Hạ coi như không có việc gì, bất tri bất giác cảm nhận được khí nóng dưới tầng hầm.
Cô vừa định xoay người vào thang máy, ai ngờ có một chiếc xe vừa lúc dừng lại chỗ xe của Tống Mộng. Cửa sổ mở ra, Vi Như Hạ liền thấy gương mặt hồ ly của Don.
“Đạo diễn Vi, xin chào.” Don cười chào hỏi.
Vi Như Hạ: “…”
Vi Như Hạ quay mặt đi, bất đắc dĩ cười, vừa nãy mình nói gì chắc tên hồ ly này đều đã nghe thấy. Muốn anh ta không nói với Lạc Đường là không thể, mình vẫn là ngẫm lại nên trả lời như thế nào.
“Xin chào.” Vi Như Hạ cười vẫy tay.
“Có muốn tôi đưa cô về khách sạn hay không?” Don cười hỏi.
“Không cần.” Vi Như Hạ cự tuyệt nói: “Tôi tự mình bắt xe là được. “
Sự tình ở bãi đỗ xe, Don nói cho Lạc Đường là chuyện không sớm thì muộn, nhưng cô không nghĩ tới sẽ sớm như vậy. Vi Như Hạ vừa về khách sạn tắm xong, đã thấy Lạc Đường gọi điện thoại đến.
Lúc trên đường Vi Như Hạ đã nghĩ ra nên nói như thế nào với Lạc Đường, cho nên sau khi nhận được điện thoại của anh, cô giành trước một bước, giải thích: “Em là muốn hù dọa Tống Mộng.”
Kỳ thật lý do Vi Như Hạ tìm Tống Mộng đêm nay là vì cô ta ở trước mặt Lạc Đường cung kính với cô, nhưng sau lưng nhất định sẽ đâm dao sau lưng, cho dù bây giờ cô chỉ là một người mới, nhưng cũng phải vì sự nghiệp đạo diễn phim điện ảnh về sau sẵn sàng chuẩn bị. Mà Tống Mộng ở trong giới giải trí, nếu cô muốn làm phim điện ảnh, về sau mọi người đều trong cái vòng tròn này, không thể không giao thiệp. Hiển nhiên, trong giới Tống Mộng nhiều bạn bè, cô không biết sẽ có hại như thế nào.
Sau khi cô nói xong, giọt nước trên tóc liền đọng lại trên mí mắt cô, cô giơ tay lau đi, liền nghe được Lạc Đường trả lời.
“Vì sao lại dọa?” Lạc Đường trầm giọng nói: “Sự tình vốn dĩ là theo những gì em nói.”
——————-o0o——————
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Sự tình vốn dĩ chính là theo những gì em nói, lúc ấy anh hát chính là nhớ tới anh đã hát vì em.
Vi Như Hạ cười nói: “Tôi tăng ca đương nhiên sẽ không thành vấn đề, không biết Tống tiểu thư có nguyện ý hay không?”
Tống Mộng vừa muốn nói chuyện, Trương Tuyết liền kéo cô ta lại nói tiếp: “Nguyện ý, bọn tôi cũng sẽ không làm mọi người tăng ca quá muộn, buổi tối tăng ca Tống Mộng sẽ mời mọi người ăn bữa tối, lúc khác nhất định sẽ bồi thường cho mọi người.”
“Vậy có chút không thích hợp.” Vi Như Hạ ngượng ngùng cười nói.
Có thời điểm, Vi Như Hạ thật sự rất hiền hoà, Trương Tuyết thấy cô đồng ý, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy bọn tôi đến phim trường trước chờ cô.”
“Được.” Vi Như Hạ gật đầu đồng ý.
Hai người nói xong liền đi, sự tình tự nhiên cũng được giải quyết, Vi Như Hạ cũng không sốt ruột đi, dù sao Tống Mộng phỏng chừng cũng phải nghỉ ngơi trong chốc lát mới quay tiếp được, cô liền đem ly sữa bò này uống xong rồi nói.
Lạc Đường nhìn cô uống sữa bò, rồi ngồi xuống bên người Vi Như Hạ, vừa ngồi xuống, tay liền nới lỏng cà vạt. Vừa rồi mấy người Tống Mộng ở đây, anh còn đứng đắn, bọn họ vừa đi liền nới lỏng cà vạt, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, đây là đang muốn dụ hoặc cô sao?
Vi Như Hạ dời đi sự chú ý, cô uống ngụm sữa bò, hương dâu tây nhàn nhạt ở trong miệng từ từ lan tỏa, ngọt. Trong lòng cô cũng rất ngọt, bởi vì lần này Lạc Đường rõ ràng là thiên vị cô. Nhưng mà, Tống Mộng trực tiếp tới tìm Lạc Đường như vậy, mà anh thật sự để cho cô ta vào.
Không phải anh rất bận sao?
“Làm loạn có chút lớn rồi, vốn muốn giải quyết trong nội bộ ekip quảng cáo thôi.” Vi Như Hạ cười nói, “Sao anh có thời gian quản việc này?”
Lạc Đường sau khi cởi xong cà vạt, liền dựa người vào sô pha, tay phải anh đỡ lấy sau cổ, giữa mày mang theo chút mỏi mệt không dễ phát hiện. Hôm nay anh quả thật là rất bận, vốn dĩ là đang xem văn kiện do phòng kỹ thuật gửi đến. Vi Như Hạ hỏi xong, Lạc Đường hơi nghiêng đầu, ánh mắt anh hơi trầm xuống, dưới cặp lông mi dài, đôi mắt đen láy tỏa sáng.
“Anh quản, em mới có thể tới văn phòng của anh.”
Đại ý chính là anh muốn gặp em.
Tống Mộng sau buổi sáng bị thua thiệt kia, nghỉ ngơi nửa giờ, tinh thần phấn chấn quay nốt phần còn lại. Nhưng trong lúc quay vẫn có cảnh chưa đạt, Vi Như Hạ yêu cầu làm lại. Mỗi một lần quay lại, Tống Mộng đều toàn lực phối hợp, không còn một câu oán hận.
Quay xong đã là 9 giờ tối, Tống Mộng nói được thì làm được, tặng mỗi người trong ekip quảng cáo bao lì xì năm trăm, hơn nữa bao một nhà hàng buffet mời bọn họ đi ăn khuya.
Sau khi làm xong, Trương Tuyết mang theo Tống Mộng rời đi. Bọn họ vừa đi, ekip quảng cáo nháy mắt liền hoan hô lên, không chỉ bởi vì có bữa tiệc lớn ăn, còn bởi vì hoàn thành thuận lợi công tác hôm nay.
Vi Như Hạ cùng lão Oai kiểm tra nốt cảnh quay cuối cùng, sau khi xác nhận không có sai sót, cô khép kịch bản lại, bóp cổ ngửa đầu quay một vòng, xương cốt rắc rắc kêu vang, có chút mệt mỏi.
Tiểu Viên đứng ở bên người Vi Như Hạ, suy nghĩ đen tối mà cười trộm, Vi Như Hạ nhận thấy được cô ấy cười trộm, nhìn cô nàng một cái, cười nói: “Vui vẻ như vậy à?”
Tuy Vi Như Hạ cùng Tống Mộng phát sinh bất hòa, nhưng kỳ thật đối với bọn họ rất tốt, tính cách cũng hiền hoà. Hôm nay sự tình xảy ra quá huyền huyễn, cô không ngăn được lòng hiếu kỳ, hỏi Vi Như Hạ: “Đạo diễn Vi, mấy người ở văn phòng Lạc tổng đã xảy ra việc gì vậy? Bọn em còn tưởng rằng……”
“Còn tưởng rằng em sẽ bị ức hiếp, vài người còn đến văn phòng tìm chị.” Trần Bội Ny cười nói.
Nhóm cộng tác thế nhưng thật sự rất quan tâm cô.
Sau khi Tiểu Viên nghe Trần Bội Ny nói xong, vội vàng gật đầu, theo sau hỏi: “Lạc tổng là thiên vị chị đúng không?”
“Đây không phải thiên vị.” Vi Như Hạ nhìn cô gái nhỏ, cười nói: “Ngay từ đầu chị không nói quá, Lạc tổng khẳng định sẽ công bằng xử lí chuyện này. Vốn dĩ là Tống Mộng sai mà?”
Tiểu Viên gật đầu nói: “Vậy cũng đúng.”
Trần Bội Ny bên cạnh cười, Vi Như Hạ theo tầm mắt của cô ấy, cũng cười cười. Cô thu dọn đồ đạc nói, “Em có chút mệt, không theo mọi người đi ăn được rồi.”
“Tốt xấu gì em cũng phải ăn một chút chứ.” Trần Bội Ny quan tâm nói.
“Không cần, em về khách sạn sẽ gọi cơm hộp.” Thu thập đồ đạc xong, Vi Như Hạ lưu loát đeo balo lên, vẫy tay tạm biệt mọi người.
Cô phải nhanh chóng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, bằng không sẽ không đuổi kịp Tống Mộng.
Hôm nay Tống Mộng xem như đã ăn lỗ nặng, vừa chụp xong, vẻ tươi cười treo trên môi nháy mắt sụp đổ, mời riêng Vi Như Hạ ra, dùng hết những từ ngữ thô tục cô ta biết, chửi Vi Như Hạ rất thảm.
Chính thời điểm đang nhỏ giọng chửi, cô ta nhận được điện thoại của Lý Văn, lúc ấy do suốt đêm công tác, vốn dĩ đêm nay cô ta muốn cùng nhóm Lý Văn đi tham gia một party tư nhân. Party nếu là tư nhân, người đến dự tự nhiên không phú thì quý. Tống Mộng biết rõ mình làm nữ minh tinh, tuổi trẻ có hạn, để an toàn nhất vẫn là phải gả cho một nhà tốt.
Nhưng mà, cái party đêm nay liền bị Vi Như Hạ làm hỏng như vậy.
“Tiện nhân!” Lúc Tống Mộng tiếp điện thoại, còn không quên mắng Vi Như Hạ một câu. Mắng xong, liền cùng Lý Văn giải thích nói mình không phải đang mắng cô ấy, hơn nữa tỏ vẻ hôm nay không thể tham gia được, bởi vì cô đến cũng đã quá muộn.
“Hôm nay sao em quay muộn như vậy?” Lý Văn cười rộ lên, cô ta biết Tống Mộng đi quay quảng cáo tuyên truyền cho game《 Băng chiến 》. Từ trước đến nay Tống Mộng quay quảng cáo rất nhanh, cô ta xuất thân là người mẫu, vậy nên thích hợp quay quảng cáo.
Nhắc tới quảng cáo, Tống Mộng lại chửi một hồi. Cô ta nhớ tới cảnh tượng hôm nay ở văn phòng của Lạc Đường, Lý Văn cùng Lạc Đường là bạn học cấp ba, Lạc Đường quen biết Vi Như Hạ, nói không chừng Lý Văn cũng quen biết.
“Chị biết Vi Như Hạ không? Cô ta có quan hệ gì với Lạc Đường vậy?”
Lý Văn vừa nghe là Vi Như Hạ, hơn nữa Tống Mộng vẫn luôn ôm ảo tưởng đối với Lạc Đường, nháy mắt hiểu ra vừa nãy cô ta chửi ai. Lý Văn cho Tống Mộng một lời khuyên, nói: “Em tốt nhất đừng chọc đến cô ta.”
Tống Mộng mở to mắt, hỏi: “Làm sao, cô ta cùng Lạc Đường thật sự có quan hệ?”
Lý Văn nghe ngữ khí của Tống Mộng, tám phần là muốn gây chuyện sau lưng Vi Như Hạ, cô nói: “Hai người bọn họ có quan hệ hay không cái này tạm thời không nói chuyện, chỉ bằng chính cô ta cũng có thể làm khó em. Cô ta không hiền lành gì, đừng thấy rằng dễ nói chuyện liền muốn bắt nạt, bằng không cuối cùng bị hại khẳng định là em.”
Nghe Lý Văn nói xong, Tống Mộng liền cười lạnh một tiếng, sau đó chợt nghe thấy tiếng cửa xe Trương Tuyết bị người khác mạnh mẽ kéo ra.
“A!” Tống Mộng khiếp sợ.
Vừa mở ra liền thấy Vi Như Hạ đứng ở đó, cô nhìn thất sắc kinh ngạc của Tống Mộng, khóe môi cong cong, nói: “Không cần sợ, tôi muốn nói với cô một câu.”
Tống Mộng thở gấp gáp, hỏi: “Cái gì?”
Tống Mộng rõ ràng là sợ cô, nhưng nhìn sự sợ hãi trong ánh mắt cô ta, Vi Như Hạ lại cười đến vân đạm phong khinh*.
(*Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến việc gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.)
“Lúc ấy cô cùng Lạc tổng hát vài câu bài《Muốn hát về em cho anh nghe》, cho nên mới truyền ra tai tiếng đúng không? Cô biết lúc ấy vì cái gì Lạc tổng cùng cô hát không?”
Vi Như Hạ nhìn Tống Mộng, tươi cười càng tăng, mày nhẹ nhấc.
“Bởi vì anh ấy nhớ tới năm đó anh ấy đã hát bài này cho tôi. Cho nên, về sau cách xa anh ấy một chút.”
Giáo huấn xong Tống Mộng, cô ta liền phóng xe thật nhanh biến mất ở bãi đỗ, Vi Như Hạ coi như không có việc gì, bất tri bất giác cảm nhận được khí nóng dưới tầng hầm.
Cô vừa định xoay người vào thang máy, ai ngờ có một chiếc xe vừa lúc dừng lại chỗ xe của Tống Mộng. Cửa sổ mở ra, Vi Như Hạ liền thấy gương mặt hồ ly của Don.
“Đạo diễn Vi, xin chào.” Don cười chào hỏi.
Vi Như Hạ: “…”
Vi Như Hạ quay mặt đi, bất đắc dĩ cười, vừa nãy mình nói gì chắc tên hồ ly này đều đã nghe thấy. Muốn anh ta không nói với Lạc Đường là không thể, mình vẫn là ngẫm lại nên trả lời như thế nào.
“Xin chào.” Vi Như Hạ cười vẫy tay.
“Có muốn tôi đưa cô về khách sạn hay không?” Don cười hỏi.
“Không cần.” Vi Như Hạ cự tuyệt nói: “Tôi tự mình bắt xe là được. “
Sự tình ở bãi đỗ xe, Don nói cho Lạc Đường là chuyện không sớm thì muộn, nhưng cô không nghĩ tới sẽ sớm như vậy. Vi Như Hạ vừa về khách sạn tắm xong, đã thấy Lạc Đường gọi điện thoại đến.
Lúc trên đường Vi Như Hạ đã nghĩ ra nên nói như thế nào với Lạc Đường, cho nên sau khi nhận được điện thoại của anh, cô giành trước một bước, giải thích: “Em là muốn hù dọa Tống Mộng.”
Kỳ thật lý do Vi Như Hạ tìm Tống Mộng đêm nay là vì cô ta ở trước mặt Lạc Đường cung kính với cô, nhưng sau lưng nhất định sẽ đâm dao sau lưng, cho dù bây giờ cô chỉ là một người mới, nhưng cũng phải vì sự nghiệp đạo diễn phim điện ảnh về sau sẵn sàng chuẩn bị. Mà Tống Mộng ở trong giới giải trí, nếu cô muốn làm phim điện ảnh, về sau mọi người đều trong cái vòng tròn này, không thể không giao thiệp. Hiển nhiên, trong giới Tống Mộng nhiều bạn bè, cô không biết sẽ có hại như thế nào.
Sau khi cô nói xong, giọt nước trên tóc liền đọng lại trên mí mắt cô, cô giơ tay lau đi, liền nghe được Lạc Đường trả lời.
“Vì sao lại dọa?” Lạc Đường trầm giọng nói: “Sự tình vốn dĩ là theo những gì em nói.”
——————-o0o——————
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Sự tình vốn dĩ chính là theo những gì em nói, lúc ấy anh hát chính là nhớ tới anh đã hát vì em.