Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92: Tức tối
Cô trở về nhà vệ sinh cá nhân, thay đồ thoải mái xong thì liền bắt tay vào việc nấu nướng. Cô đang làm gần xong thì nghe thấy tiếng xe của anh chạy vào sân nhà. Anh vừa bước vào nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm bắt nguồn từ phòng ăn. Anh bước vào thì thấy cô đang bước ra. Anh mỉm cười đáp:
\- Anh về rồi, vừa bước vào cửa nhà anh đã ngửi thấy mùi thơm, làm anh đói quá.
Cô cũng nở nụ cười dịu dàng đáp:
\- Vậy anh mau lên phòng tắm rồi xuống ăn. Em nấu xong hết rồi, chỉ cần dọn ra thôi.
Anh hớn hở đáp:
\- Anh đi liền đây.
Sau đó cả hai cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ. Đến tối anh lại phải tập trung làm rất nhiều tài liệu nên không thể trò chuyện hay cùng cô xem phim được. Cô cũng biết dạo gần đây anh rất bận nên phải thường xuyên mang tài liệu về nhà làm nên cô cũng không dám làm ồn khi anh đang làm việc, vì anh không sang phòng làm việc mà muốn ở lại phòng ngủ cùng cô. Nên cô âm thầm đọc sách rồi đi ngủ mà không hề làm phiền đến anh.
Chiều hôm sau, khi anh đang ngồi trong phòng làm việc thì một người đàn ông bất chấp sự ngăn cản của nhân viên bên ngoài mà liên tục gõ cửa phòng. Anh đưa tay bật chiếc nút trên bàn được kết nối với camera ghi hình được lắp ráp trước cửa phòng làm việc. Hình ảnh của người đang gõ cửa trong sự hối hả hiện lên màn hình cạnh laptop của anh. Anh điềm tĩnh cất giọng vào chiếc micro nhỏ trên bàn để bên ngoài có thể nghe thấy:
\- Cứ để anh ta vào.
Ngay lập tức nhân viên ngừng hành động can thiệp. Anh bấm một chiếc nút khác, lập tức cánh cửa phòng làm việc mở ra. Người đàn ông nhanh chóng bước vào, anh ta hấp tấp bước đến đứng trước bàn làm việc của anh rồi nói:
\- Chủ tịch Noach, bên anh không thể cắt đứt hợp đồng với công ty chúng tôi như vậy được!
Anh ngồi trên chiếc ghế xoay, ôn nhu đáp:
\- Tất cả những gì cần nói tổng giám đốc điều hành của bên tôi đã trực tiếp trao đổi với anh. Anh còn đến gặp tôi làm gì ?
Anh ta không chấp nhận đáp:
\- Chẳng lẽ bên anh không thể cho chúng tôi thêm một cơ hội ? Chúng ta đã hợp tác với nhau rất nhiều năm qua.
Anh cau mày, giọng nói nghiêm nghị đáp:
\- Tổng giám đốc Lý, trong kinh doanh dù mới bắt đầu hay nhiều năm thì chữ Tính luôn phải làm đầu. Nhưng lần nhập hàng này bên anh đã cung cấp nước sơn giả cho chúng tôi, trong khi chúng tôi nhập hàng số lượng rất lớn. Anh thừa biết công ty tôi kinh doanh ôtô, chất lượng nước sơn quyết định một phần quan trọng về chất lượng xe bao gồm từ mẫu mã đến độ bền chống chịu. Nhưng bên anh đã làm ăn gian dối, khiến chúng tôi phải chịu thiệt hại và tốn nhiều thời gian khắc phục. Anh nghĩ còn có thể tiếp tục hợp tác ?
Người đàn ông kia hiểu rõ những gì anh nói nhưng dường như anh ta đã lâm vào đường cùng không còn lối nào khác để đi. Anh ta vẫn kiên quyết nài nỉ:
\- Chủ tịch Noach, tôi biết lần này là công ty chúng tôi sai, chúng tôi vì ham muốn lợi nhuận trước mắt mà đã gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng anh cũng biết rõ công ty anh là đối tác lớn nhất của công ty chúng tôi, đặc biệt trong thời gian khó khăn này thì việc hợp tác với bên anh càng quan trọng, nếu anh cắt đứt hợp đồng ngay lúc này bên chúng tôi sẽ đi đến bờ vực phá sản mất. Tôi mong anh suy nghĩ lại và cho chúng tôi thêm một cơ hội.
Anh cất giọng cương quyết và biểu cảm sắc lạnh đáp:
\- Anh cũng biết bên tôi là đối tác lớn nhất ? Vậy tại sao trước làm các anh không suy nghĩ hậu quả ? Trong hợp đồng giữa hai bên đã ghi rất rõ, nếu một trong hai làm ăn gian dối thì bên còn lại có thể chấm dứt hợp đồng ngay lập tức sau khi phát hiện. Anh cố chấp cũng không ích gì. Tôi đã bỏ thời gian ra để lặp lại những điều mà chắc chắn lúc nãy tổng giám đốc điều hành đã nói với anh. Còn bây giờ thì anh vui lòng rời khỏi đây, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Anh ta vẫn không muốn từ bỏ, lý trí của anh ta không còn vững vàng để suy nghĩ thấu đáo. Anh ta chỉ biết rằng nếu chấm dứt hợp đồng thì sự nghiệp của anh ta cũng sẽ đặt dấu chấm hết. Anh ta bước đến gần bàn làm việc của Minh Nim, do quá kích động nên giọng nói bắt đầu to tiếng:
\- Anh không thể nhẫn tâm như vậy được. Anh chấm dứt hợp đồng cũng đồng nghĩa với việc anh đẩy cả công ty của chúng tôi xuống bờ vực thẳm. Như vậy chẳng khác nào là gián tiếp giết chết chúng tôi. Chẳng lẽ anh tàn nhẫn đến mức thấy chết không cứu sao chủ tịch Noach ?
Anh lạnh lùng đáp:
\- Đó là hậu quả do bên anh gây ra. Đừng nói như thể chúng tôi phải có trách nhiệm cứu lấy công ty anh.
\- Anh về rồi, vừa bước vào cửa nhà anh đã ngửi thấy mùi thơm, làm anh đói quá.
Cô cũng nở nụ cười dịu dàng đáp:
\- Vậy anh mau lên phòng tắm rồi xuống ăn. Em nấu xong hết rồi, chỉ cần dọn ra thôi.
Anh hớn hở đáp:
\- Anh đi liền đây.
Sau đó cả hai cùng nhau dùng bữa rất vui vẻ. Đến tối anh lại phải tập trung làm rất nhiều tài liệu nên không thể trò chuyện hay cùng cô xem phim được. Cô cũng biết dạo gần đây anh rất bận nên phải thường xuyên mang tài liệu về nhà làm nên cô cũng không dám làm ồn khi anh đang làm việc, vì anh không sang phòng làm việc mà muốn ở lại phòng ngủ cùng cô. Nên cô âm thầm đọc sách rồi đi ngủ mà không hề làm phiền đến anh.
Chiều hôm sau, khi anh đang ngồi trong phòng làm việc thì một người đàn ông bất chấp sự ngăn cản của nhân viên bên ngoài mà liên tục gõ cửa phòng. Anh đưa tay bật chiếc nút trên bàn được kết nối với camera ghi hình được lắp ráp trước cửa phòng làm việc. Hình ảnh của người đang gõ cửa trong sự hối hả hiện lên màn hình cạnh laptop của anh. Anh điềm tĩnh cất giọng vào chiếc micro nhỏ trên bàn để bên ngoài có thể nghe thấy:
\- Cứ để anh ta vào.
Ngay lập tức nhân viên ngừng hành động can thiệp. Anh bấm một chiếc nút khác, lập tức cánh cửa phòng làm việc mở ra. Người đàn ông nhanh chóng bước vào, anh ta hấp tấp bước đến đứng trước bàn làm việc của anh rồi nói:
\- Chủ tịch Noach, bên anh không thể cắt đứt hợp đồng với công ty chúng tôi như vậy được!
Anh ngồi trên chiếc ghế xoay, ôn nhu đáp:
\- Tất cả những gì cần nói tổng giám đốc điều hành của bên tôi đã trực tiếp trao đổi với anh. Anh còn đến gặp tôi làm gì ?
Anh ta không chấp nhận đáp:
\- Chẳng lẽ bên anh không thể cho chúng tôi thêm một cơ hội ? Chúng ta đã hợp tác với nhau rất nhiều năm qua.
Anh cau mày, giọng nói nghiêm nghị đáp:
\- Tổng giám đốc Lý, trong kinh doanh dù mới bắt đầu hay nhiều năm thì chữ Tính luôn phải làm đầu. Nhưng lần nhập hàng này bên anh đã cung cấp nước sơn giả cho chúng tôi, trong khi chúng tôi nhập hàng số lượng rất lớn. Anh thừa biết công ty tôi kinh doanh ôtô, chất lượng nước sơn quyết định một phần quan trọng về chất lượng xe bao gồm từ mẫu mã đến độ bền chống chịu. Nhưng bên anh đã làm ăn gian dối, khiến chúng tôi phải chịu thiệt hại và tốn nhiều thời gian khắc phục. Anh nghĩ còn có thể tiếp tục hợp tác ?
Người đàn ông kia hiểu rõ những gì anh nói nhưng dường như anh ta đã lâm vào đường cùng không còn lối nào khác để đi. Anh ta vẫn kiên quyết nài nỉ:
\- Chủ tịch Noach, tôi biết lần này là công ty chúng tôi sai, chúng tôi vì ham muốn lợi nhuận trước mắt mà đã gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng anh cũng biết rõ công ty anh là đối tác lớn nhất của công ty chúng tôi, đặc biệt trong thời gian khó khăn này thì việc hợp tác với bên anh càng quan trọng, nếu anh cắt đứt hợp đồng ngay lúc này bên chúng tôi sẽ đi đến bờ vực phá sản mất. Tôi mong anh suy nghĩ lại và cho chúng tôi thêm một cơ hội.
Anh cất giọng cương quyết và biểu cảm sắc lạnh đáp:
\- Anh cũng biết bên tôi là đối tác lớn nhất ? Vậy tại sao trước làm các anh không suy nghĩ hậu quả ? Trong hợp đồng giữa hai bên đã ghi rất rõ, nếu một trong hai làm ăn gian dối thì bên còn lại có thể chấm dứt hợp đồng ngay lập tức sau khi phát hiện. Anh cố chấp cũng không ích gì. Tôi đã bỏ thời gian ra để lặp lại những điều mà chắc chắn lúc nãy tổng giám đốc điều hành đã nói với anh. Còn bây giờ thì anh vui lòng rời khỏi đây, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Anh ta vẫn không muốn từ bỏ, lý trí của anh ta không còn vững vàng để suy nghĩ thấu đáo. Anh ta chỉ biết rằng nếu chấm dứt hợp đồng thì sự nghiệp của anh ta cũng sẽ đặt dấu chấm hết. Anh ta bước đến gần bàn làm việc của Minh Nim, do quá kích động nên giọng nói bắt đầu to tiếng:
\- Anh không thể nhẫn tâm như vậy được. Anh chấm dứt hợp đồng cũng đồng nghĩa với việc anh đẩy cả công ty của chúng tôi xuống bờ vực thẳm. Như vậy chẳng khác nào là gián tiếp giết chết chúng tôi. Chẳng lẽ anh tàn nhẫn đến mức thấy chết không cứu sao chủ tịch Noach ?
Anh lạnh lùng đáp:
\- Đó là hậu quả do bên anh gây ra. Đừng nói như thể chúng tôi phải có trách nhiệm cứu lấy công ty anh.