Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Cùng đến đại học Vincent (1)
Sắc mặt anh có chút thay đổi, anh nghĩ thầm: "Rõ ràng là từng có tình cảm với nhau vậy mà lúc nãy còn nói anh ta không có tình ý, cô diễn hay thật!"
Anh đang suy nghĩ thì bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, anh thừa biết chắc chắn là cô vì nhà này vốn anh không hề mướn thêm người làm phụ giúp cô. Anh bình thản lên tiếng:
\- Tối rồi cô tìm tôi làm gì ?
Cô đứng bên ngoài lấy hết dũng khí cất giọng:
\- Cho em nói với anh mấy câu, lúc nãy anh lên phòng rồi em mới nhớ ra.
Anh kỳ thực thắc mắc cô muốn nói với mình chuyện gì, vẻ mặt lạnh lùng thư thái bước ra mở cửa:
\- Tôi đã bảo cô không được vào phòng tôi.
Cô vội cất tiếng trước thái độ khó chịu của anh:
\- Em không có vào, em đứng bên ngoài nói chuyện.
\- Xuống lấy cho tôi chai nước trái cây! \_ Anh bình thản nhìn cô.
Cô tròn mắt nhìn anh, ngập ngừng hỏi lại:
\- Nước trái cây ? Chẳng phải...lúc nãy anh đem lên phòng rồi sao ?
Anh cau mày trông không hài lòng nhìn cô:
\- Tôi bảo lấy thì cô đi lấy! Đem lên đây rồi nói chuyện.
Cô không còn cách nào khác, tính tình khó chiều khó đoán của anh cô chẳng biết đâu mà lần. Cô ngoan ngoãn lấy cho anh chai nước, đưa tận tay anh thật nhẹ nhàng rồi thủ thỉ:
\- Anh ơi...
Anh nhìn cô mà trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, hôm nay còn kêu "anh ơi" ngọt ngào như vậy. Bao lần anh động tay động chân với cô cô không biết sợ hay sao ? Hay là chai lì rồi ? Anh cố tỏ ra thờ ơ đáp:
\- Tìm tôi gấp như vậy có việc gì ?
Cô tỏ vẻ ngây ngô nhìn anh, nở nụ cười trên khuôn miệng tuyệt đẹp nói:
\- Anh cho phép em về trường làm giám khảo được không ?
Anh bỗng nhớ đến tin nhắn lúc nãy, thì ra con mèo nhỏ này gõ cửa phòng anh mà không màn đến việc sẽ bị la mắng vì cuộc thi đó. Trong đầu anh lại dâng lên suy nghĩ: "Cô muốn về trường vì cuộc thi hay là vì tên học trưởng của cô ? Nếu tin nhắn đó không phải do hắn ta gửi tới thì cô có đi không ?". Nhưng anh đâu thể để cô biết được những lời trong suy nghĩ của mình như vậy thì mất mặt quá. Nếu bây giờ anh nói không đồng ý thì chẳng khác nào thừa nhận mình đang có cảm giác không thích khi cô đi cùng học trưởng. Anh giữ nét mặt lạnh lùng đáp:
\- Được!
Cô bất ngờ vì anh đồng ý quá dễ dàng, lại chẳng tức tối vì cô làm phiền anh. Nhưng thôi không nghĩ nhiều, anh đồng ý là cô rất mãn nguyện rồi.
\- Hết chuyện rồi đúng không ? \_ Anh đưa mắt nhìn cô.
\- Dạ hết rồi! \_ Cô dịu dàng đáp.
\- Vậy tôi đi ngủ!
Dứt lời anh đóng cửa phòng lại. Có lẽ chính bản thân anh cũng không hay biết rằng từ bao giờ mà anh lại để tâm đến suy nghĩ của cô về anh. Nếu là trước đây, anh sẽ chỉ nghĩ cho bản thân mình chứ chẳng bận tâm đến việc cô nghĩ về ai, nghĩ về điều gì.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hai ngày sau, tại công ty ôtô Audrey...
Anh đang ngồi trong phòng làm việc, khí chất ngời ngời đầy tập trung, nghiêm túc đến khó ai có thể ảnh hưởng.
Một lát sau có tiếng gõ cửa, anh cất giọng trầm thấp:
\- Vào đi!
Quản lý Đình \(Đình Mạch Nhiên\) của công ty bước vào, đưa cho anh những tài liệu về những dòng xe ô tô mới sắp được trải nghiệm trước khi ra mắt trên thị trường.
\- Thưa chủ tịch, đây là tài liệu anh cần!
Nhưng xong việc mà anh ta vẫn đứng một chỗ có vẻ ấp úng. Thấy thế anh hỏi:
\- Sao còn chưa ra ngoài?
Biết tính cách của anh nghiêm nghị lại quy tắc nên anh ta trấn an bản thân rồi cất giọng:
\- Tôi có chuyện...muốn xin phép chủ tịch.
Anh buông xấp tài liệu xuống bàn, mắt chuyển hướng nhìn sang người quản lý, giọng nói uy nghiêm cất lên:
\- Anh theo tôi bao lâu ?
Người quản lý ngạc nhiên trước câu hỏi của anh nhưng vẫn đáp:
\- Từ khi chủ tịch bắt đầu lập nghiệp khi vẫn còn là sinh viên năm 2. Đến nay đã được 8 năm.
\- Vậy anh còn ngại gì mà không dám nói thẳng với tôi ? \_ Anh cau mày nhìn quản lý.
Quản lý nghe vậy cũng nhẹ lòng hơn, vì anh ta quá hiểu rõ tính cách của anh, chính vì hiểu rõ nên mới không dám mở lời. Nhưng Minh Nim lại suy nghĩ ngược lại. Hai người này là vậy, là bạn bè đồng cam cộng khổ nhưng vì tính cách mỗi người khác nhau một người bên ngoài lạnh lùng, ảm đạm một người thì e dè, chuẩn mực vì địa vị giữa chủ tịch và nhân viên, hơn nữa xưa nay quản lý Đinh chưa từng ở miệng xin anh điều gì, nên lần này cứ ấp úng một vấn đề không dám nói.
\- Thật ra, ngày mốt em trai tôi tham gia cuộc thi "Ứng dụng điện tử học" do trường đại học Vincent tổ chức. Nhưng nếu tan làm theo giờ quy định của công ty thì tôi sẽ đến muộn lúc em trai mình thuyết trình. Nó chỉ có tôi là người thân duy nhất sau khi ba mẹ mất, cuộc thi này rất quan trọng đối với nó, nên tôi muốn xin được về sớm...
\- Anh cứ việc nghỉ! \_ Minh Nim bình thản đáp.
Quản lý nghe vậy thì toát mồ hôi, hốt hoảng nói:
\- Nếu chủ tịch không đồng ý thì thôi chứ đừng đuổi việc tôi. Tôi cần công việc này để lo cho em mình...
Anh bỗng nhìn quản lý rồi nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng tinh tế nhưng lại pha lẫn sự trấn an người đối diện, anh thật đẹp trai với nụ cười ấy.
\- Anh nghĩ đi đâu vậy? Tôi cho anh nghỉ phép cả ngày hôm ấy. Dĩ nhiên là không trừ một đồng tiền lương. Anh cứ thoải mái để hôm ấy tham gia cuộc thi với cậu em của anh.
Quản lý bỗng mỉm cười, anh ta quên rằng chủ tịch Noach \(tên tiếng anh của Minh Nim\) là người tuy lạnh lùng nhưng rất hiểu chuyện, thấu đáo lại tốt bụng. Lúc nãy quả thật quản lý Đình có hơi kích động. Anh ta vui vẻ nhìn Minh Nim đáp:
\- Cám ơn chủ tịch rất nhiều!
Anh bỗng xua tay nói tiếp:
\- Nhưng tôi có một điều kiện!
\- Điều kiện gì thưa chủ tịch? \_ Quản lý Đình tò mò nhìn anh.
Anh tựa đầu vào chiếc ghế xoay, bình thản đan hai bàn tay đặt lên bàn nói:
\- Tôi muốn đi xem cuộc thi đó cùng anh!
Quản lý Đình nghe vậy thì vừa vui mừng vừa không hiểu vì sao anh lại có hứng thú với cuộc thi đó. Từ trước đến nay anh không hề bận tâm đến chuyện cá nhân của cấp dưới nhưng lần này thật khó hiểu. Tuy vậy anh ta vẫn không có can đảm hỏi sâu xa hơn. Quản lý vui vẻ đáp:
\- Tất nhiên là không thành vấn đề. Được người xuất chúng như chủ tịch tham dự tôi nghĩ đó là vinh dự của cuộc thi.
Anh đang suy nghĩ thì bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, anh thừa biết chắc chắn là cô vì nhà này vốn anh không hề mướn thêm người làm phụ giúp cô. Anh bình thản lên tiếng:
\- Tối rồi cô tìm tôi làm gì ?
Cô đứng bên ngoài lấy hết dũng khí cất giọng:
\- Cho em nói với anh mấy câu, lúc nãy anh lên phòng rồi em mới nhớ ra.
Anh kỳ thực thắc mắc cô muốn nói với mình chuyện gì, vẻ mặt lạnh lùng thư thái bước ra mở cửa:
\- Tôi đã bảo cô không được vào phòng tôi.
Cô vội cất tiếng trước thái độ khó chịu của anh:
\- Em không có vào, em đứng bên ngoài nói chuyện.
\- Xuống lấy cho tôi chai nước trái cây! \_ Anh bình thản nhìn cô.
Cô tròn mắt nhìn anh, ngập ngừng hỏi lại:
\- Nước trái cây ? Chẳng phải...lúc nãy anh đem lên phòng rồi sao ?
Anh cau mày trông không hài lòng nhìn cô:
\- Tôi bảo lấy thì cô đi lấy! Đem lên đây rồi nói chuyện.
Cô không còn cách nào khác, tính tình khó chiều khó đoán của anh cô chẳng biết đâu mà lần. Cô ngoan ngoãn lấy cho anh chai nước, đưa tận tay anh thật nhẹ nhàng rồi thủ thỉ:
\- Anh ơi...
Anh nhìn cô mà trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, hôm nay còn kêu "anh ơi" ngọt ngào như vậy. Bao lần anh động tay động chân với cô cô không biết sợ hay sao ? Hay là chai lì rồi ? Anh cố tỏ ra thờ ơ đáp:
\- Tìm tôi gấp như vậy có việc gì ?
Cô tỏ vẻ ngây ngô nhìn anh, nở nụ cười trên khuôn miệng tuyệt đẹp nói:
\- Anh cho phép em về trường làm giám khảo được không ?
Anh bỗng nhớ đến tin nhắn lúc nãy, thì ra con mèo nhỏ này gõ cửa phòng anh mà không màn đến việc sẽ bị la mắng vì cuộc thi đó. Trong đầu anh lại dâng lên suy nghĩ: "Cô muốn về trường vì cuộc thi hay là vì tên học trưởng của cô ? Nếu tin nhắn đó không phải do hắn ta gửi tới thì cô có đi không ?". Nhưng anh đâu thể để cô biết được những lời trong suy nghĩ của mình như vậy thì mất mặt quá. Nếu bây giờ anh nói không đồng ý thì chẳng khác nào thừa nhận mình đang có cảm giác không thích khi cô đi cùng học trưởng. Anh giữ nét mặt lạnh lùng đáp:
\- Được!
Cô bất ngờ vì anh đồng ý quá dễ dàng, lại chẳng tức tối vì cô làm phiền anh. Nhưng thôi không nghĩ nhiều, anh đồng ý là cô rất mãn nguyện rồi.
\- Hết chuyện rồi đúng không ? \_ Anh đưa mắt nhìn cô.
\- Dạ hết rồi! \_ Cô dịu dàng đáp.
\- Vậy tôi đi ngủ!
Dứt lời anh đóng cửa phòng lại. Có lẽ chính bản thân anh cũng không hay biết rằng từ bao giờ mà anh lại để tâm đến suy nghĩ của cô về anh. Nếu là trước đây, anh sẽ chỉ nghĩ cho bản thân mình chứ chẳng bận tâm đến việc cô nghĩ về ai, nghĩ về điều gì.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hai ngày sau, tại công ty ôtô Audrey...
Anh đang ngồi trong phòng làm việc, khí chất ngời ngời đầy tập trung, nghiêm túc đến khó ai có thể ảnh hưởng.
Một lát sau có tiếng gõ cửa, anh cất giọng trầm thấp:
\- Vào đi!
Quản lý Đình \(Đình Mạch Nhiên\) của công ty bước vào, đưa cho anh những tài liệu về những dòng xe ô tô mới sắp được trải nghiệm trước khi ra mắt trên thị trường.
\- Thưa chủ tịch, đây là tài liệu anh cần!
Nhưng xong việc mà anh ta vẫn đứng một chỗ có vẻ ấp úng. Thấy thế anh hỏi:
\- Sao còn chưa ra ngoài?
Biết tính cách của anh nghiêm nghị lại quy tắc nên anh ta trấn an bản thân rồi cất giọng:
\- Tôi có chuyện...muốn xin phép chủ tịch.
Anh buông xấp tài liệu xuống bàn, mắt chuyển hướng nhìn sang người quản lý, giọng nói uy nghiêm cất lên:
\- Anh theo tôi bao lâu ?
Người quản lý ngạc nhiên trước câu hỏi của anh nhưng vẫn đáp:
\- Từ khi chủ tịch bắt đầu lập nghiệp khi vẫn còn là sinh viên năm 2. Đến nay đã được 8 năm.
\- Vậy anh còn ngại gì mà không dám nói thẳng với tôi ? \_ Anh cau mày nhìn quản lý.
Quản lý nghe vậy cũng nhẹ lòng hơn, vì anh ta quá hiểu rõ tính cách của anh, chính vì hiểu rõ nên mới không dám mở lời. Nhưng Minh Nim lại suy nghĩ ngược lại. Hai người này là vậy, là bạn bè đồng cam cộng khổ nhưng vì tính cách mỗi người khác nhau một người bên ngoài lạnh lùng, ảm đạm một người thì e dè, chuẩn mực vì địa vị giữa chủ tịch và nhân viên, hơn nữa xưa nay quản lý Đinh chưa từng ở miệng xin anh điều gì, nên lần này cứ ấp úng một vấn đề không dám nói.
\- Thật ra, ngày mốt em trai tôi tham gia cuộc thi "Ứng dụng điện tử học" do trường đại học Vincent tổ chức. Nhưng nếu tan làm theo giờ quy định của công ty thì tôi sẽ đến muộn lúc em trai mình thuyết trình. Nó chỉ có tôi là người thân duy nhất sau khi ba mẹ mất, cuộc thi này rất quan trọng đối với nó, nên tôi muốn xin được về sớm...
\- Anh cứ việc nghỉ! \_ Minh Nim bình thản đáp.
Quản lý nghe vậy thì toát mồ hôi, hốt hoảng nói:
\- Nếu chủ tịch không đồng ý thì thôi chứ đừng đuổi việc tôi. Tôi cần công việc này để lo cho em mình...
Anh bỗng nhìn quản lý rồi nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng tinh tế nhưng lại pha lẫn sự trấn an người đối diện, anh thật đẹp trai với nụ cười ấy.
\- Anh nghĩ đi đâu vậy? Tôi cho anh nghỉ phép cả ngày hôm ấy. Dĩ nhiên là không trừ một đồng tiền lương. Anh cứ thoải mái để hôm ấy tham gia cuộc thi với cậu em của anh.
Quản lý bỗng mỉm cười, anh ta quên rằng chủ tịch Noach \(tên tiếng anh của Minh Nim\) là người tuy lạnh lùng nhưng rất hiểu chuyện, thấu đáo lại tốt bụng. Lúc nãy quả thật quản lý Đình có hơi kích động. Anh ta vui vẻ nhìn Minh Nim đáp:
\- Cám ơn chủ tịch rất nhiều!
Anh bỗng xua tay nói tiếp:
\- Nhưng tôi có một điều kiện!
\- Điều kiện gì thưa chủ tịch? \_ Quản lý Đình tò mò nhìn anh.
Anh tựa đầu vào chiếc ghế xoay, bình thản đan hai bàn tay đặt lên bàn nói:
\- Tôi muốn đi xem cuộc thi đó cùng anh!
Quản lý Đình nghe vậy thì vừa vui mừng vừa không hiểu vì sao anh lại có hứng thú với cuộc thi đó. Từ trước đến nay anh không hề bận tâm đến chuyện cá nhân của cấp dưới nhưng lần này thật khó hiểu. Tuy vậy anh ta vẫn không có can đảm hỏi sâu xa hơn. Quản lý vui vẻ đáp:
\- Tất nhiên là không thành vấn đề. Được người xuất chúng như chủ tịch tham dự tôi nghĩ đó là vinh dự của cuộc thi.