Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
- - Mợ Hai.... Mợ Hai.. Máu.. Máu..
Con Quýt hoảng hồn hoảng vía đỡ Khỏe, thời may vợ chú Tám Nhơn trước kia cũng từng đỡ đẻ nên biểu bồng Khỏe về phòng để bà cầm máu.
Sáu một hồi cũng lâu lắm, thím Tám Nhơn đi ra, bà hội đồng hỏi:
- - Sao rồi thím, con dâu tui có sao không?
- - bị động thai, cũng may cầm máu kịp thời, để tui đọc vị thuốc, chị sai sấp nhỏ đi hốt liền đi cho nó uống. Hàng ngày sáng tối hai lần, không có việc gì thì hạn chế đi lại để dưỡng thai, cả mẹ và em bé đều yếu đó.
Bà hội đồng biểu Út Liễu lấy giấy viết ra ghi đơn thuốc rồi sai thằng Tý chạy đi hốt gấp, vợ chồng chú Tám Nhơn cũng từ giã ra về.
Khi tỉnh dậy, Khỏe theo quán tính đưa tay sờ xuống bụng, liền nghe cái giọng con Quýt:
- - Mợ, mợ tỉnh rồi hả mợ?
- - Quýt.. Đứa bé.. Đứa bé..
- - Không sao đâu mợ, mụ nói mợ chỉ bị động thai nhẹ thôi, biểu mợ không được đi lại nhiều, đây nè, thuốc con sắc cho mợ nè, mợ uống đi.
- - Để đó đi.. Quýt, cậu Hai. Cậu Hai...
Nói đến đó, nước mắt đua nhau rớt xuống, Khỏe bật khóc nức nở, cậu Hai sao lại đổi dạ thay lòng, tại sao chớ.
- - Mợ, con biết mợ buồn nhưng đờn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường như cân đường hộp sữa, thêm cậu đẹp trai như vậy không nhiều cô mê mới lạ á..
Con Quýt ngồi nói một hơi.. Nó làm như hiểu đời lắm.
Khỏe nghĩ rồi, nghĩ kỹ rồi, Khỏe phải đi tìm cậu, Khỏe phải hỏi cậu mới được, Khỏe không tin bọn họ đâu.
- - Mợ, mợ đi đâu vậy?
- - Tui phải đi tìm cậu Hai, tui không tin đâu, các người lừa tui đúng không, các người muốn chia cách chúng tui đúng không?
Bà hội đồng đi vào:
- - Không ai chia cắt các người hết, đờn ông họ vốn dĩ rất vô tình..
Hai Khỏe:
- - Cậu Hai khác.
- - Nó cũng vậy, cũng giống như cha nó, rất đa tình...con nhìn mà xem đi, nó đẹp trai, gia cảnh giàu có, lại có học thức, con nghĩ con sẽ níu chân được nó sao hả Khỏe, lầm rồi con dâu ạ...
Hai Khỏe trân mắt nhìn bà, ý của bà ta là sao, sao lại chẳng rõ ràng.
Bà hội đồng nói tiếp:
- - Má biết con thương thằng Hai thật lòng, nên con phải uống thuốc, nghỉ ngơi cho mau hồi phục rồi má đưa con đi tìm thằng Hai, chịu không?
Khỏe nhìn chén thuốc, tất nhiên đâu dám tùy tiện uống, Khỏe biết bà ta chắc chắn đã có dụng ý, chắc chắn không tốt đến mức lo lắng cho vợ chồng Khỏe, có khi nào trong chén thuốc đó có gì không?
Bà hội đồng như hiểu, liền cười, đặt chén thuốc lại vị trí cũ:
- - Nếu con sợ thì có thể không uống, má ra ngoài, con nghỉ đi.
Con Quýt cũng theo bà hội đồng ra ngoài, thằng Tý thấy hai người đi khỏi mới dám vào:
- - Mợ Hai..
- - Anh Tý..
- - Mợ uống thuốc đi mợ.
Khỏe lắc đầu:
- - Anh lén đem đi đổ dùm tui đi, tui sợ họ giở trò.
- - Mợ Hai yên tâm uống đi, thuốc này chính tay tui đi hốt, cũng chính tui ngồi canh thuốc với em Quýt, mợ đừng lo, mợ ăn uống nghỉ ngơi đi, đợi mợ khoẻ lên mới đi tìm cậu được, tui tin là cậu chắc có lý do gì mới như vậy, cậu không phải là người dễ thay lòng đâu mợ à.
Tý nói cũng phải, cậu sống nhơn nghĩa như thế nào Khỏe biết rất rõ, cậu không phải loại người phụ bạc, trăng hoa, Khỏe phải tin cậu, tin chồng mình chớ.
***
Không biết bà hội đồng nói gì mà ông hội đồng giận lắm, ông không cho người lên Long An tìm cậu, ông còn biểu bà mời hương chánh đến, đợt trước có mời một lần nhưng hương chánh có việc nên lần này ông hội đồng nhất quyết biểu bà phải mời hương chánh cho bằng được.
Hôm sau hương chánh đến, bà hội đồng niềm nở chào hỏi, sau đó nói ý của mình kèm số bạc lớn được chuẩn bị sẵn, ai thấy bạc nhiều mà không ham, hương chánh mắt sáng rỡ, bỏ bạc vô túi rồi vào buồng làm chúc ngôn với ông hội đồng. Sau khi xem giấy tờ, thì ông hội đồng có tất cả bốn trăm năm mươi mẫu điền, ông chia cho vợ chồng cậu trai lớn là Trần Đình Thống một trăm mẫu, cậu trai thứ Trần Đình Nhất cũng một trăm mẫu, cô con gái nuôi Trần Thị Liễu năm mươi mẫu, còn hai trăm mẫu còn lại là để ông và bà an hưởng tuổi già, sau này ông có cỡi hạc quy tiên thì giao lại cho vợ thứ là Nguyễn Thị Mơ được toàn quyền ăn hưởng, bà có cho có chia cho ai cũng được. Và cái nhà tổ này cũng để lại cho cậu Ba Nhất phụng sự thờ phượng. Ông còn lưu ý rằng, tờ chúc ngôn này được ông làm khi hoàn toàn tỉnh táo, nên nếu sau này có ai không vừa lòng hay cự cãi sẽ mang tội bất hiếu, không được về đây và để tang của ông, nếu không ông sẽ đội mồ sống dậy mà đuổi đi hết.
Đến mấy hôm sau hương chánh mới làm xong tờ chúc ngôn hoàn chỉnh, rồi đem qua nhà cho ông hội đồng một lần nữa. Ông hội đồng cho tập trung tất cả lại ở nhà lớn, rồi để hương chánh được lại một lần nữa, Hai Khỏe nghe xong ngẩng mặt nhìn bà hội đồng, lúc này bà ta đang cười tươi lắm, đúng rồi, tờ chúc ngôn quá là có lợi ích về phần bà, hai trăm mẫu đất đai còn lại thì chắc chắn mười mươi bà sẽ giao lại cho con ruột mình là cậu Ba, làm sao mà chia cho cậu Hai chớ, nhưng giờ cậu Hai không có nhà, phận Khỏe lại là dâu, làm sao nói gì được, chỉ biết thở dài cho cái lòng người tham lam không đáy...
Khỏe cố gắng ăn uống, mong sao cho mau khỏe để đi tìm cậu, ông bà không đi thì Khỏe sẽ đi một mình..
Cậu Ba được mấy hôm làm sổ sách, sau đó vẫn chứng nào tật ấy, đi chơi bời, đá gà, coi đào hát, rồi theo đám bạn nhà giàu của cậu chơi không biết chán, bà hội đồng cũng khuyên lơn dữ lắm mà cậu không nghe, cậu nạt ngang thôi. Có khi cậu đi mấy đêm không về, mà có về cũng để đòi bạc chớ chẳng phụ bà hội đồng chuyện chi, bà than thì cậu nạt nộ:
- - Tui đã nói tui không rành sổ sách, ai biểu má ham má giành thì giờ ráng chịu đi, kêu cái gì?
- - Mày nói với má vậy hả Nhất, tao giành tao ăn hay tao để lại cho ai, chết tao có mang theo được hông?
- - Thì đó, chết có mang được đâu mà má giành cho cố, người ta xì xầm đầy cái lỗ tai tui rồi nè, họ nói tại má, má xui khiến cha nên mới được phần nhiều, xưa giờ có dòng thứ nào mà được phần nhiều hơn dòng chánh chưa, chỉ có má thôi đó..
Bà hội đồng giận lắm.
- - Rồi sao, người ta nói gì thì kệ, còn nếu mày không làm thì cũng không có bạc đâu mà tiêu.
- - Ủa.. Ý má là má không đưa bạc phải không.?
- - Tao không có bạc dư để mày đi nuôi mấy con đĩ điếm, mày tưởng tao không biết mày theo cái đám bạn của mầy bao nuôi mấy con mắt xanh môi đỏ đó hả, tao không ưa cái hạng xướng ca.
Cậu Ba cũng không vừa mà đáp lại:
- - Má không ưa thì thôi.. Còn bạc của tui má đưa cho tui.
- - Bạc nào bạc của mầy?
- - Thì một trăm mẫu đất cha cho, năm nay trúng mùa, trừ hết đi còn bao nhiêu má đưa đây.
- - Đưa để cho mày đi nuôi thiên hạ hả gì.. Mày ngu vừa vừa thôi.. Không biết sao tao lại có đứa con ngu như mày nữa, mày chẳng bằng một gót chân của thằng Thống nữa kìa... Trời ơi...
Cậu Ba nào giờ ghét nhất là bị so sánh với cậu Hai, cậu hét lên:
- - Vậy thì má đi kiếm nó về mà nhận làm con, khỏi cần lo cho tui nữa..
Cậu hầm hầm bỏ đi không thèm xin bạc nữa, ra đến cửa thì gặp Bà Bẩy Thêm, bả hỏi:
- - Cậu Ba đi đâu đó.
- - Đi chơi..
- - Cậu mới về sao lại đi, ở nhà ăn bữa cơm đi cậu, bữa nay tui nấu nhiều món cậu thích lắm nè..
- - Tui không ăn.. À, dì Bẩy nè?
- -Dạ sao cậu?
- - Dì có bạc không, cho tui vay một ít coi.
- - Bao nhiêu hả cậu, tui có hai mươi đồng bạc đây!
- - Cái gì, hai mươi đồng bạc, dì bố thí cho tui đó hả, tui không thèm, ít nhất phải một trăm đồng mới dám cầm mà đi chơi, chứ cái này không đủ để bo cho hầu bàn nữa kìa.
Cậu Ba tức đá chân đấm tay, bà Bẩy Thêm xót lắm, mới hỏi tiếp:
- - Sao cậu không xin bà?
- - xin rồi.. Không cho.. Bả để bả chết đặng chôn chung luôn đó..
- - Bạc bà nhiều lắm, cậu phải nói ngọt ngào thì bà mới cho chứ cậu.
- - Nói gì, bả nói tui không bằng thằng Thống, tui đang ghét đây nè.
Bà Bẩy dỗ cậu Ba:
- - Bà nói kỳ ghê, cậu giỏi hơn cậu Hai nhiều, cậu vừa đẹp lại vừa thẳng thắn, chuyện chi cũng biết, ai như cậu Hai tối ngày ru rú trong nhà, cưới cô vợ lanh chanh.
Cậu Ba nghe bà Bẩy chê Hai Khỏe thì đùng đùng nỗi giận, quát tháo um trời. Bà Bẩy vuốt ngực cậu, nhỏ nhẹ nói:
- cậu á, là cậu phải cưới một cô tương xứng, môn đăng hộ đối, cậu biết ông hội đồng Quý không, ổng Có cô con gái đẹp lắm cậu, tui gặp cổ mấy lần rồi, đẹp mà lại nết na, cậu nhìn là cậu mê liền, cô đó mới xứng với cậu chớ.
Cậu Ba nghe gái đẹp thì hỏi:
- - Có đẹp như Khỏe không?
Bà Bẩy tung hô:
- - Ăn đứt mấy lần mợ Hai luôn, cô đó nghe đâu mười sáu mười bảy tuổi, người cao cao, ngực mông tròn trịa, tên là Út Thoa, cô Út Thoa cũng hay đi chợ lắm, người gì mà vừa dịu dàng vừa đẹp, tui là tui chấm cho cậu rồi đó, cậu chọn cô nầy không sai đâu.
Cậu Ba cũng lưỡng lự lắm đa, cậu thương Khỏe nhưng mà cậu thấy Hồng Nhung cũng tội tội, giờ lại giới thiệu Út Thoa, cậu biết làm sao, a, đúng rồi, thôi cậu sẽ cưới Út Thoa làm vợ lớn, cho Khỏe làm vợ nhì, vì dầu sao Khỏe cũng đã thất thân rồi, Hồng Nhung sẽ là vợ Ba, được, được lắm, cậu thông minh thật..
***
Ngày qua ngày Khỏe ăn uống nghỉ ngơi cho chóng khoẻ, dầu hàng ngày bao nhiêu lời ra tiếng vào Khỏe cũng bỏ ngoài tai, khi nào mắt thấy tai nghe Khỏe mới tin, còn bây giờ, dầu là một chút hi vọng Khỏe cũng phải nuôi.
Đợi đám hỏi của út Liễu xong, trong ngoài đã gọn ghẽ, Khỏe kêu thằng Tý đi mời thầy lang về khám cho mình một lần nữa, thầy bắt mạch xong, bà hội đồng hỏi:
- - Sao rồi thầy?
- - Mạch đập tốt, cả mẹ và bé điều Khỏe, nhưng tốt nhất vẫn chưa vận động mạnh, đi đứng cũng cần chú ý.
- - Vậy đứa bé trong bụng là trai hay gái?
Khỏe nín thở hồi hộp đợi thầy lang trả lời, ông một giây nhìn Khỏe rồi cười đáp lại bà hội đồng:
- Cái thai còn nhỏ xíu sao đoán được, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì khả năng cao là một bé gái đó.. Thôi, bà cho người theo tôi lấy thuốc.
Khỏe nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may là con gái, may, thật sự rất may. Chớ nếu cái thai này là con trai chắc hai mẹ con Khỏe sẽ khó sống với bà hội đồng độc ác. May mắn trời còn thương Khỏe.
Thật ra đó chỉ là suy nghĩ của Khỏe, nếu là con gái thì bà hội đồng sẽ buông tha, nhưng Khỏe đã nhầm, bà hội đồng đang nghĩ đều xa xôi hơn nửa, bà cho rằng năm đó bà sảy thai là do cậu Hai hại nên bây giờ bà nhất định phải để cậu nếm mùi đau khổ mà bà đã trải qua, bà phải để cậu có con, rồi nhìn chúng nó lần lượt rời xa cậu, từng đứa, từng đứa một. Mà tính ra nó cũng mạng lớn, bị như vậy mà vẫn không chết, bà đã âm thầm cho người điều tra, nó giờ đã bị mất trí nhớ, sống tại nhà vợ chồng Hương Hào Dương Văn Nhiệm ở Long An, mà nếu bà ra mặt lại không tiện, nên mới ngọt nhạt rồi công kích Hai Khỏe hòng để Khỏe đi đánh ghen làm vợ chồng nó rầy rà xào xáo, nhưng cái con Khỏe lúc trước ngu ngốc sao giờ nó bỗng nên khôn lanh hơn, nó đề phòng bà cao độ, bà mời gì nó cũng không ăn, nó lấy cớ nó bị nghén rồi mệt mỏi. Mà thấy nó bảo nó thèm chua thôi, nó không thèm ngọt nên bà nghĩ thầy lang nói đúng, cái thai đó đích Thị là gái rồi.
***
Khỏe thưa qua việc mình sẽ đi lên Long An tìm cậu Hai, ông hội đồng giờ nằm một chỗ tm, tính ra ông còn yếu ớt hơn bà nội nữa, ông gạt ngang:
- - nó đã muốn đi thì cho nó đi luôn đi, tìm nó làm gì, nó có tay có chân thì nó tự về, cái đồ bất hiếu.
Sở dĩ ông giận như vậy là do bà hội đồng nói với ông rằng bà đã cho người đi tìm cậu, nhưng cậu mê mẩn nhan sắc cô gái đó nên không chịu về, dầu bà có dặn người ta nói là ông đau nặng, mà cậu chẳng màng về thăm, ông tức lắm giận lắm nên mới làm chúc ngôn như vậy, việc tương phân tài sản cũng do lời lẽ của bà hội đồng mà ra.
Khỏe cứ nài nỉ mãi, xin một lần được tìm cậu, bà hội đồng nói:
- - Ông cứ để con nó đi, chớ vợ chồng xa cách cũng đâu có được..
- - Đi hết đi.. Riết rồi coi không được...
Hôm sau Hai Khỏe với thằng Tý lên đường, do đã có địa chỉ sẵn nên hai người cũng không quá khó khăn để tìm nhà hương hào Dương Văn Nhiệm. Đứng bên ngoài, thằng Tý gọi mấy tiếng thì có người đi ra, hỏi:
- - Tìm ai?
Hai Khỏe:
- - Cho hỏi đây có phải là nhà của ông Dương Văn Nhiệm hông?
- - Đúng rồi, có chuyện chi, hai người là ai mà lạ hoắc vậy, tui chưa từng gặp.
- - À.. Tui.. Tui là người bà con xa của ông Nhiệm, tui gọi bằng bác, phiền anh vào báo một tiếng.
- - Nhưng hôm nay ông bà không có nhà, đến chiều mới về, chỉ còn cô cậu chủ thôi..
Nghe đến cô cậu chủ, Khỏe đoán chính là cậu Hai và cô gái đó, nên nói:
- - Vậy anh cho tui vào trong đợi được không, chớ chúng tui cũng có việc quan trọng lắm.
- Để tui vào báo cho cậu mợ chứ tui không quyết định được, hai người đợi một chút..
Khi người làm của nhà hương hào đi vào, Tý mới hỏi:
- - Mợ Hai, sao mợ lại nhận là bà con, lỡ họ hỏi thì mình biết trả lời mần sao?
- - Chớ hông lẽ anh nói với họ là anh đi tìm chồng, dễ dầu gì họ cho mình vô nhà...
Thằng Tý gật gù:
- - cũng đúng ha mợ Hai càng lúc mợ càng thông minh lên rồi đó.. Nhớ hồi trước mợ. Mợ...
- - Hồi trước tui sao?
- - Nói thiệt mợ đừng rầy nghen?
- - Ừ.. Anh nói đi..!
- - Hồi đó mợ lanh mà kiểu như lanh chanh, chớ không được như bây giờ!
Khỏe cười cười, dưới cái nắng đôi má càng hồng hơn:
- - Lúc trước tui nghĩ đơn giản, tui nghĩ tui yêu cậu, cậu yêu tui, chúng tui sẽ có một cuộc sống vui vẻ hết đời, nhưng khi về làm vợ cậu tui mới biết cậu đã trải qua những ngày tháng không hề sung sướng, khi ngày ngày phải gọi kẻ thù bằng mẹ, khi mỗi việc làm nếu sơ hở điều bị người ta hại.. Có lẽ vì vậy mà tui trưởng thành hơn lúc trước rất nhiều..
Thằng Tý gật gù, Hai Khỏe thực sự đã trưởng thành rồi.
Người làm lúc nãy mở cửa, nói:
- - Hai người vào nhà đi..
Đi theo đến nhà lớn, vừa ngồi uống ly trà thì một cô gái trong buồng bước ra, cô gái này cười với hai Khỏe nhẹ nhàng ngồi đối diện, mở lời:
- - bữa nay cha má đi công chuyện ở Tân An, chẳng hây chị đây là..
Hai Khỏe nhìn vào cô gái đương nói chuyện, chắc cô gái này là người con gái mà vợ chồng chú Tám Nhơn đã nói.
- - À.. Cô phải là Mai không?
Cô gái đó gật đầu:
- - đúng rồi tui tên Mai, mà chị là ai, bà con ra sao mà lại biết tên của tui?nếu không lầm thì tui chưa gặp chị lần nào hết.
Khỏe nói thầm trong bụng "" không gặp mà dám cướp chồng bà, hừ ""
- - Nè, chị.. Chị nghe tụi hỏi không?
Khỏe vừa mở miệng định trả lời thì bên trong có tiếng guốc gỗ lộc cộc bước ra, kèm theo giọng nói mà bao ngày Khỏe mong đợi:
- - Ai vậy mình?
Thằng Tý không nén nổi vui mừng chạy lại:
- -+ Cậu Hai cậu Hai ơi..
Cậu Hai liền xô Tý ra:
- Làm gì vậy, mày là ai?
- - Cậu con là Tý nè cậu không nhận ra con sao..? (tý chỉ Khỏe) vậy cậu có biết ngồi đó là ai không.
Khỏe từ từ đứng dậy, bước từng bước một đến gần cậu, nước mắt không tự chủ mà đã ướt đầm khuôn mặt, nấc nghẹn gọi:
- - Cậu Hai..!
Cậu Hai chau mày:
- - Cô là ai, cô quen tui sao?
Con Quýt hoảng hồn hoảng vía đỡ Khỏe, thời may vợ chú Tám Nhơn trước kia cũng từng đỡ đẻ nên biểu bồng Khỏe về phòng để bà cầm máu.
Sáu một hồi cũng lâu lắm, thím Tám Nhơn đi ra, bà hội đồng hỏi:
- - Sao rồi thím, con dâu tui có sao không?
- - bị động thai, cũng may cầm máu kịp thời, để tui đọc vị thuốc, chị sai sấp nhỏ đi hốt liền đi cho nó uống. Hàng ngày sáng tối hai lần, không có việc gì thì hạn chế đi lại để dưỡng thai, cả mẹ và em bé đều yếu đó.
Bà hội đồng biểu Út Liễu lấy giấy viết ra ghi đơn thuốc rồi sai thằng Tý chạy đi hốt gấp, vợ chồng chú Tám Nhơn cũng từ giã ra về.
Khi tỉnh dậy, Khỏe theo quán tính đưa tay sờ xuống bụng, liền nghe cái giọng con Quýt:
- - Mợ, mợ tỉnh rồi hả mợ?
- - Quýt.. Đứa bé.. Đứa bé..
- - Không sao đâu mợ, mụ nói mợ chỉ bị động thai nhẹ thôi, biểu mợ không được đi lại nhiều, đây nè, thuốc con sắc cho mợ nè, mợ uống đi.
- - Để đó đi.. Quýt, cậu Hai. Cậu Hai...
Nói đến đó, nước mắt đua nhau rớt xuống, Khỏe bật khóc nức nở, cậu Hai sao lại đổi dạ thay lòng, tại sao chớ.
- - Mợ, con biết mợ buồn nhưng đờn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường như cân đường hộp sữa, thêm cậu đẹp trai như vậy không nhiều cô mê mới lạ á..
Con Quýt ngồi nói một hơi.. Nó làm như hiểu đời lắm.
Khỏe nghĩ rồi, nghĩ kỹ rồi, Khỏe phải đi tìm cậu, Khỏe phải hỏi cậu mới được, Khỏe không tin bọn họ đâu.
- - Mợ, mợ đi đâu vậy?
- - Tui phải đi tìm cậu Hai, tui không tin đâu, các người lừa tui đúng không, các người muốn chia cách chúng tui đúng không?
Bà hội đồng đi vào:
- - Không ai chia cắt các người hết, đờn ông họ vốn dĩ rất vô tình..
Hai Khỏe:
- - Cậu Hai khác.
- - Nó cũng vậy, cũng giống như cha nó, rất đa tình...con nhìn mà xem đi, nó đẹp trai, gia cảnh giàu có, lại có học thức, con nghĩ con sẽ níu chân được nó sao hả Khỏe, lầm rồi con dâu ạ...
Hai Khỏe trân mắt nhìn bà, ý của bà ta là sao, sao lại chẳng rõ ràng.
Bà hội đồng nói tiếp:
- - Má biết con thương thằng Hai thật lòng, nên con phải uống thuốc, nghỉ ngơi cho mau hồi phục rồi má đưa con đi tìm thằng Hai, chịu không?
Khỏe nhìn chén thuốc, tất nhiên đâu dám tùy tiện uống, Khỏe biết bà ta chắc chắn đã có dụng ý, chắc chắn không tốt đến mức lo lắng cho vợ chồng Khỏe, có khi nào trong chén thuốc đó có gì không?
Bà hội đồng như hiểu, liền cười, đặt chén thuốc lại vị trí cũ:
- - Nếu con sợ thì có thể không uống, má ra ngoài, con nghỉ đi.
Con Quýt cũng theo bà hội đồng ra ngoài, thằng Tý thấy hai người đi khỏi mới dám vào:
- - Mợ Hai..
- - Anh Tý..
- - Mợ uống thuốc đi mợ.
Khỏe lắc đầu:
- - Anh lén đem đi đổ dùm tui đi, tui sợ họ giở trò.
- - Mợ Hai yên tâm uống đi, thuốc này chính tay tui đi hốt, cũng chính tui ngồi canh thuốc với em Quýt, mợ đừng lo, mợ ăn uống nghỉ ngơi đi, đợi mợ khoẻ lên mới đi tìm cậu được, tui tin là cậu chắc có lý do gì mới như vậy, cậu không phải là người dễ thay lòng đâu mợ à.
Tý nói cũng phải, cậu sống nhơn nghĩa như thế nào Khỏe biết rất rõ, cậu không phải loại người phụ bạc, trăng hoa, Khỏe phải tin cậu, tin chồng mình chớ.
***
Không biết bà hội đồng nói gì mà ông hội đồng giận lắm, ông không cho người lên Long An tìm cậu, ông còn biểu bà mời hương chánh đến, đợt trước có mời một lần nhưng hương chánh có việc nên lần này ông hội đồng nhất quyết biểu bà phải mời hương chánh cho bằng được.
Hôm sau hương chánh đến, bà hội đồng niềm nở chào hỏi, sau đó nói ý của mình kèm số bạc lớn được chuẩn bị sẵn, ai thấy bạc nhiều mà không ham, hương chánh mắt sáng rỡ, bỏ bạc vô túi rồi vào buồng làm chúc ngôn với ông hội đồng. Sau khi xem giấy tờ, thì ông hội đồng có tất cả bốn trăm năm mươi mẫu điền, ông chia cho vợ chồng cậu trai lớn là Trần Đình Thống một trăm mẫu, cậu trai thứ Trần Đình Nhất cũng một trăm mẫu, cô con gái nuôi Trần Thị Liễu năm mươi mẫu, còn hai trăm mẫu còn lại là để ông và bà an hưởng tuổi già, sau này ông có cỡi hạc quy tiên thì giao lại cho vợ thứ là Nguyễn Thị Mơ được toàn quyền ăn hưởng, bà có cho có chia cho ai cũng được. Và cái nhà tổ này cũng để lại cho cậu Ba Nhất phụng sự thờ phượng. Ông còn lưu ý rằng, tờ chúc ngôn này được ông làm khi hoàn toàn tỉnh táo, nên nếu sau này có ai không vừa lòng hay cự cãi sẽ mang tội bất hiếu, không được về đây và để tang của ông, nếu không ông sẽ đội mồ sống dậy mà đuổi đi hết.
Đến mấy hôm sau hương chánh mới làm xong tờ chúc ngôn hoàn chỉnh, rồi đem qua nhà cho ông hội đồng một lần nữa. Ông hội đồng cho tập trung tất cả lại ở nhà lớn, rồi để hương chánh được lại một lần nữa, Hai Khỏe nghe xong ngẩng mặt nhìn bà hội đồng, lúc này bà ta đang cười tươi lắm, đúng rồi, tờ chúc ngôn quá là có lợi ích về phần bà, hai trăm mẫu đất đai còn lại thì chắc chắn mười mươi bà sẽ giao lại cho con ruột mình là cậu Ba, làm sao mà chia cho cậu Hai chớ, nhưng giờ cậu Hai không có nhà, phận Khỏe lại là dâu, làm sao nói gì được, chỉ biết thở dài cho cái lòng người tham lam không đáy...
Khỏe cố gắng ăn uống, mong sao cho mau khỏe để đi tìm cậu, ông bà không đi thì Khỏe sẽ đi một mình..
Cậu Ba được mấy hôm làm sổ sách, sau đó vẫn chứng nào tật ấy, đi chơi bời, đá gà, coi đào hát, rồi theo đám bạn nhà giàu của cậu chơi không biết chán, bà hội đồng cũng khuyên lơn dữ lắm mà cậu không nghe, cậu nạt ngang thôi. Có khi cậu đi mấy đêm không về, mà có về cũng để đòi bạc chớ chẳng phụ bà hội đồng chuyện chi, bà than thì cậu nạt nộ:
- - Tui đã nói tui không rành sổ sách, ai biểu má ham má giành thì giờ ráng chịu đi, kêu cái gì?
- - Mày nói với má vậy hả Nhất, tao giành tao ăn hay tao để lại cho ai, chết tao có mang theo được hông?
- - Thì đó, chết có mang được đâu mà má giành cho cố, người ta xì xầm đầy cái lỗ tai tui rồi nè, họ nói tại má, má xui khiến cha nên mới được phần nhiều, xưa giờ có dòng thứ nào mà được phần nhiều hơn dòng chánh chưa, chỉ có má thôi đó..
Bà hội đồng giận lắm.
- - Rồi sao, người ta nói gì thì kệ, còn nếu mày không làm thì cũng không có bạc đâu mà tiêu.
- - Ủa.. Ý má là má không đưa bạc phải không.?
- - Tao không có bạc dư để mày đi nuôi mấy con đĩ điếm, mày tưởng tao không biết mày theo cái đám bạn của mầy bao nuôi mấy con mắt xanh môi đỏ đó hả, tao không ưa cái hạng xướng ca.
Cậu Ba cũng không vừa mà đáp lại:
- - Má không ưa thì thôi.. Còn bạc của tui má đưa cho tui.
- - Bạc nào bạc của mầy?
- - Thì một trăm mẫu đất cha cho, năm nay trúng mùa, trừ hết đi còn bao nhiêu má đưa đây.
- - Đưa để cho mày đi nuôi thiên hạ hả gì.. Mày ngu vừa vừa thôi.. Không biết sao tao lại có đứa con ngu như mày nữa, mày chẳng bằng một gót chân của thằng Thống nữa kìa... Trời ơi...
Cậu Ba nào giờ ghét nhất là bị so sánh với cậu Hai, cậu hét lên:
- - Vậy thì má đi kiếm nó về mà nhận làm con, khỏi cần lo cho tui nữa..
Cậu hầm hầm bỏ đi không thèm xin bạc nữa, ra đến cửa thì gặp Bà Bẩy Thêm, bả hỏi:
- - Cậu Ba đi đâu đó.
- - Đi chơi..
- - Cậu mới về sao lại đi, ở nhà ăn bữa cơm đi cậu, bữa nay tui nấu nhiều món cậu thích lắm nè..
- - Tui không ăn.. À, dì Bẩy nè?
- -Dạ sao cậu?
- - Dì có bạc không, cho tui vay một ít coi.
- - Bao nhiêu hả cậu, tui có hai mươi đồng bạc đây!
- - Cái gì, hai mươi đồng bạc, dì bố thí cho tui đó hả, tui không thèm, ít nhất phải một trăm đồng mới dám cầm mà đi chơi, chứ cái này không đủ để bo cho hầu bàn nữa kìa.
Cậu Ba tức đá chân đấm tay, bà Bẩy Thêm xót lắm, mới hỏi tiếp:
- - Sao cậu không xin bà?
- - xin rồi.. Không cho.. Bả để bả chết đặng chôn chung luôn đó..
- - Bạc bà nhiều lắm, cậu phải nói ngọt ngào thì bà mới cho chứ cậu.
- - Nói gì, bả nói tui không bằng thằng Thống, tui đang ghét đây nè.
Bà Bẩy dỗ cậu Ba:
- - Bà nói kỳ ghê, cậu giỏi hơn cậu Hai nhiều, cậu vừa đẹp lại vừa thẳng thắn, chuyện chi cũng biết, ai như cậu Hai tối ngày ru rú trong nhà, cưới cô vợ lanh chanh.
Cậu Ba nghe bà Bẩy chê Hai Khỏe thì đùng đùng nỗi giận, quát tháo um trời. Bà Bẩy vuốt ngực cậu, nhỏ nhẹ nói:
- cậu á, là cậu phải cưới một cô tương xứng, môn đăng hộ đối, cậu biết ông hội đồng Quý không, ổng Có cô con gái đẹp lắm cậu, tui gặp cổ mấy lần rồi, đẹp mà lại nết na, cậu nhìn là cậu mê liền, cô đó mới xứng với cậu chớ.
Cậu Ba nghe gái đẹp thì hỏi:
- - Có đẹp như Khỏe không?
Bà Bẩy tung hô:
- - Ăn đứt mấy lần mợ Hai luôn, cô đó nghe đâu mười sáu mười bảy tuổi, người cao cao, ngực mông tròn trịa, tên là Út Thoa, cô Út Thoa cũng hay đi chợ lắm, người gì mà vừa dịu dàng vừa đẹp, tui là tui chấm cho cậu rồi đó, cậu chọn cô nầy không sai đâu.
Cậu Ba cũng lưỡng lự lắm đa, cậu thương Khỏe nhưng mà cậu thấy Hồng Nhung cũng tội tội, giờ lại giới thiệu Út Thoa, cậu biết làm sao, a, đúng rồi, thôi cậu sẽ cưới Út Thoa làm vợ lớn, cho Khỏe làm vợ nhì, vì dầu sao Khỏe cũng đã thất thân rồi, Hồng Nhung sẽ là vợ Ba, được, được lắm, cậu thông minh thật..
***
Ngày qua ngày Khỏe ăn uống nghỉ ngơi cho chóng khoẻ, dầu hàng ngày bao nhiêu lời ra tiếng vào Khỏe cũng bỏ ngoài tai, khi nào mắt thấy tai nghe Khỏe mới tin, còn bây giờ, dầu là một chút hi vọng Khỏe cũng phải nuôi.
Đợi đám hỏi của út Liễu xong, trong ngoài đã gọn ghẽ, Khỏe kêu thằng Tý đi mời thầy lang về khám cho mình một lần nữa, thầy bắt mạch xong, bà hội đồng hỏi:
- - Sao rồi thầy?
- - Mạch đập tốt, cả mẹ và bé điều Khỏe, nhưng tốt nhất vẫn chưa vận động mạnh, đi đứng cũng cần chú ý.
- - Vậy đứa bé trong bụng là trai hay gái?
Khỏe nín thở hồi hộp đợi thầy lang trả lời, ông một giây nhìn Khỏe rồi cười đáp lại bà hội đồng:
- Cái thai còn nhỏ xíu sao đoán được, nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì khả năng cao là một bé gái đó.. Thôi, bà cho người theo tôi lấy thuốc.
Khỏe nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may là con gái, may, thật sự rất may. Chớ nếu cái thai này là con trai chắc hai mẹ con Khỏe sẽ khó sống với bà hội đồng độc ác. May mắn trời còn thương Khỏe.
Thật ra đó chỉ là suy nghĩ của Khỏe, nếu là con gái thì bà hội đồng sẽ buông tha, nhưng Khỏe đã nhầm, bà hội đồng đang nghĩ đều xa xôi hơn nửa, bà cho rằng năm đó bà sảy thai là do cậu Hai hại nên bây giờ bà nhất định phải để cậu nếm mùi đau khổ mà bà đã trải qua, bà phải để cậu có con, rồi nhìn chúng nó lần lượt rời xa cậu, từng đứa, từng đứa một. Mà tính ra nó cũng mạng lớn, bị như vậy mà vẫn không chết, bà đã âm thầm cho người điều tra, nó giờ đã bị mất trí nhớ, sống tại nhà vợ chồng Hương Hào Dương Văn Nhiệm ở Long An, mà nếu bà ra mặt lại không tiện, nên mới ngọt nhạt rồi công kích Hai Khỏe hòng để Khỏe đi đánh ghen làm vợ chồng nó rầy rà xào xáo, nhưng cái con Khỏe lúc trước ngu ngốc sao giờ nó bỗng nên khôn lanh hơn, nó đề phòng bà cao độ, bà mời gì nó cũng không ăn, nó lấy cớ nó bị nghén rồi mệt mỏi. Mà thấy nó bảo nó thèm chua thôi, nó không thèm ngọt nên bà nghĩ thầy lang nói đúng, cái thai đó đích Thị là gái rồi.
***
Khỏe thưa qua việc mình sẽ đi lên Long An tìm cậu Hai, ông hội đồng giờ nằm một chỗ tm, tính ra ông còn yếu ớt hơn bà nội nữa, ông gạt ngang:
- - nó đã muốn đi thì cho nó đi luôn đi, tìm nó làm gì, nó có tay có chân thì nó tự về, cái đồ bất hiếu.
Sở dĩ ông giận như vậy là do bà hội đồng nói với ông rằng bà đã cho người đi tìm cậu, nhưng cậu mê mẩn nhan sắc cô gái đó nên không chịu về, dầu bà có dặn người ta nói là ông đau nặng, mà cậu chẳng màng về thăm, ông tức lắm giận lắm nên mới làm chúc ngôn như vậy, việc tương phân tài sản cũng do lời lẽ của bà hội đồng mà ra.
Khỏe cứ nài nỉ mãi, xin một lần được tìm cậu, bà hội đồng nói:
- - Ông cứ để con nó đi, chớ vợ chồng xa cách cũng đâu có được..
- - Đi hết đi.. Riết rồi coi không được...
Hôm sau Hai Khỏe với thằng Tý lên đường, do đã có địa chỉ sẵn nên hai người cũng không quá khó khăn để tìm nhà hương hào Dương Văn Nhiệm. Đứng bên ngoài, thằng Tý gọi mấy tiếng thì có người đi ra, hỏi:
- - Tìm ai?
Hai Khỏe:
- - Cho hỏi đây có phải là nhà của ông Dương Văn Nhiệm hông?
- - Đúng rồi, có chuyện chi, hai người là ai mà lạ hoắc vậy, tui chưa từng gặp.
- - À.. Tui.. Tui là người bà con xa của ông Nhiệm, tui gọi bằng bác, phiền anh vào báo một tiếng.
- - Nhưng hôm nay ông bà không có nhà, đến chiều mới về, chỉ còn cô cậu chủ thôi..
Nghe đến cô cậu chủ, Khỏe đoán chính là cậu Hai và cô gái đó, nên nói:
- - Vậy anh cho tui vào trong đợi được không, chớ chúng tui cũng có việc quan trọng lắm.
- Để tui vào báo cho cậu mợ chứ tui không quyết định được, hai người đợi một chút..
Khi người làm của nhà hương hào đi vào, Tý mới hỏi:
- - Mợ Hai, sao mợ lại nhận là bà con, lỡ họ hỏi thì mình biết trả lời mần sao?
- - Chớ hông lẽ anh nói với họ là anh đi tìm chồng, dễ dầu gì họ cho mình vô nhà...
Thằng Tý gật gù:
- - cũng đúng ha mợ Hai càng lúc mợ càng thông minh lên rồi đó.. Nhớ hồi trước mợ. Mợ...
- - Hồi trước tui sao?
- - Nói thiệt mợ đừng rầy nghen?
- - Ừ.. Anh nói đi..!
- - Hồi đó mợ lanh mà kiểu như lanh chanh, chớ không được như bây giờ!
Khỏe cười cười, dưới cái nắng đôi má càng hồng hơn:
- - Lúc trước tui nghĩ đơn giản, tui nghĩ tui yêu cậu, cậu yêu tui, chúng tui sẽ có một cuộc sống vui vẻ hết đời, nhưng khi về làm vợ cậu tui mới biết cậu đã trải qua những ngày tháng không hề sung sướng, khi ngày ngày phải gọi kẻ thù bằng mẹ, khi mỗi việc làm nếu sơ hở điều bị người ta hại.. Có lẽ vì vậy mà tui trưởng thành hơn lúc trước rất nhiều..
Thằng Tý gật gù, Hai Khỏe thực sự đã trưởng thành rồi.
Người làm lúc nãy mở cửa, nói:
- - Hai người vào nhà đi..
Đi theo đến nhà lớn, vừa ngồi uống ly trà thì một cô gái trong buồng bước ra, cô gái này cười với hai Khỏe nhẹ nhàng ngồi đối diện, mở lời:
- - bữa nay cha má đi công chuyện ở Tân An, chẳng hây chị đây là..
Hai Khỏe nhìn vào cô gái đương nói chuyện, chắc cô gái này là người con gái mà vợ chồng chú Tám Nhơn đã nói.
- - À.. Cô phải là Mai không?
Cô gái đó gật đầu:
- - đúng rồi tui tên Mai, mà chị là ai, bà con ra sao mà lại biết tên của tui?nếu không lầm thì tui chưa gặp chị lần nào hết.
Khỏe nói thầm trong bụng "" không gặp mà dám cướp chồng bà, hừ ""
- - Nè, chị.. Chị nghe tụi hỏi không?
Khỏe vừa mở miệng định trả lời thì bên trong có tiếng guốc gỗ lộc cộc bước ra, kèm theo giọng nói mà bao ngày Khỏe mong đợi:
- - Ai vậy mình?
Thằng Tý không nén nổi vui mừng chạy lại:
- -+ Cậu Hai cậu Hai ơi..
Cậu Hai liền xô Tý ra:
- Làm gì vậy, mày là ai?
- - Cậu con là Tý nè cậu không nhận ra con sao..? (tý chỉ Khỏe) vậy cậu có biết ngồi đó là ai không.
Khỏe từ từ đứng dậy, bước từng bước một đến gần cậu, nước mắt không tự chủ mà đã ướt đầm khuôn mặt, nấc nghẹn gọi:
- - Cậu Hai..!
Cậu Hai chau mày:
- - Cô là ai, cô quen tui sao?