Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đường Vân, Em Là Của Tôi - Chương 3: Còn nghĩ có lần sau?
Tôi làm bộ bình tĩnh, kỳ thật thì gấp gáp đến muốn chết, lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, hy vọng lời nói dối vụng về này có thể lừa được anh ấy.
Tôi dốc hết tâm tư làm bộ như được gặp cao thủ, chính là vì giảm bớt cảm giác chịu tội với anh ấy, nhưng anh ấy lại khen ngược, còn liếm đầu lưỡi, cười trông rất thoải mái. Ừm, sao có cảm giác hoàng đế không làm lại đi làm thái giám thế nhỉ?
"Tôi phải đi rồi” Tôi kéo tay anh ấy ra, chuẩn bị xuống giường, lần này thật sự phải đi rồi.
"Tôi chở em đi nhé?” Anh ấy cũng ngồi dậy, xuống giường, đưa lưng về phía tôi, trên lưng anh ấy có một vết đỏ khá đặc biệt, hình như là kiệt tác của tôi.
“Cái thứ nhất là em dám lấy móng tay cho tôi” Anh ấy quay đầu nhìn tôi, khóe miệng hơi gợi lên làm lộ một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân.
Đáng tiếc anh ấy không phải cơn gió mùa xuân mà là một cơn gió xuyên qua bụi hoa của mấy chú ong mật nhỏ.
“Không phải cào? Tôi cố gắng cải theo lý. Anh ấy cười: “Đó là cái gì?" Tôi... nói tiếp: “Phòng vệ chính đáng, anh làm đau tôi mà” Anh ấy lại cười, cười rất thoải mái: "Tại em khít quá đó.”
“Sao anh không nói là của anh quá lớn?” Tôi buột miệng thốt ra, nói xong thì mặt đỏ hết lên, trong lòng tôi có chút ảo não, có vẻ đầy hơi phóng đãng rồi.
“Xem ra Tiêu Lạc Thiên cũng kích thích chị không ít nhỉ? Chị gái nhỏ" Một câu của anh ấy khiến tôi muốn đổ hết lỗi lên chuyện người anh em anh ấy đã ngoại tình.
Hoá ra anh ấy biết Tiêu Nhạc Thiên ngoại tình từ lâu, quả nhiên không hổ danh là anh em thân thiết không rời, có người anh em tốt cùng ăn chơi đàng điểm, chẳng lẽ còn hy vọng anh ấy sẽ là người đàn ông thủ thân như ngọc sao? Tôi thật là ngây thơ.
Nhưng tôi vẫn còn hơi bực nên chất vấn anh ấy: “Vì sao anh không nói?” .
Anh ấy không để bụng, gài xong chiếc cúc áo cuối cùng của sơ mi trắng: “Nói cái gì? Nói chuyện Tiêu Lạc Thiên vụng trộm với em gái nuôi à? Vẫn nên đưa em đi bắt gian tại trận chứ?”
Tôi nghẹn lời.
“Đi thôi” Anh ấy thấy tôi không nói chuyện nữa bèn duỗi tay kéo tôi đi.
“Không cần anh chở đâu? Tôi bỏ tay anh ấy ra và xoay người ra cửa. Ngược lại không phải tức giận, chỉ là cảm thấy không cần thiết, tôi chỉ muốn trả thù mà thôi, không muốn quá dây dưa.
Anh ấy cũng không theo kịp.
Tôi chạy nhanh đi tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, vội vàng ăn xong mới an tâm một chút.
Về đến nhà thì Tiêu Lạc Thiên đã ngủ, cả đêm đến một tin nhắn cũng không có, đúng là anh ta bình thản đến lạ.
Tôi định kéo màn chuẩn bị ngủ, di động lại vang lên, tôi cầm lấy nhìn qua một cái, là Khưu Thiên Trường: “Kéo màn làm gì? Tôi cũng đâu rình em, dù sao cũng nên nhìn thứ đáng nhìn chứ?
Tôi ngạc nhiên một chút, kéo bức màn ra, quả nhiên dưới lầu có một chiếc xe đang đỗ.
Khưu Thiên Trường? Anh ấy vẫn luôn đi theo tôi sao?
“Lần sau đừng uống thuốc, tôi mang bao cho” Âm thanh di động lại vang lên một lần nữa, khóe miệng tôi run rẩy, lần sau? Anh ấy còn muốn có lần sau?
Âm thanh xe dưới lầu vang lên, là Khưu Thiên Trường.
Ngón tay tôi ở dừng lại một hồi trên màn hình di động, vẫn chưa trả lời lại, đồng thời tôi xoá lịch sử trò chuyện đi.
Một điểm đến mới thôi, đúng lúc cũng tốt.
Mãi đến lúc ăn cơm sáng ngày hôm sau Tiểu Lạc Thiên mới hỏi tôi: “Tối hôm qua đi đâu?”
Tôi bị anh ta hỏi bất thình lình, có tật giật mình nên suýt nữa quăng cái muỗng trong chén đi, còn nghĩ là anh ta cảm thấy điều gì đó.
Nhưng trong lúc tôi giương mắt nhìn trộm anh ta, anh ta còn chậm chạp đọc báo trên bàn cơm, có vẻ thèm để ý đến tôi.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút nản lòng, bạn của chồng còn sợ tôi đi đêm một mình nguy hiểm nên theo đuổi đến khi tôi về nhà an toàn, mang tiếng là chồng tôi nhưng lại chẳng quan tâm.
Tôi cười chua xót, thuận miệng nói cho có lệ: "Đi làm đẹp với bạn thân”.
Cũng không biết là anh ta ngốc thật hay là không để bụng mà không hề có chút nghi ngờ nào. Anh ta thuận miệng đáp tôi một câu "Ừ", sau đó không nói gì.
Kết hôn hai năm, tôi đã hình thành thói quen với trường hợp đổi diện mà không nói gì từ lâu. Tôi dọn chén đũa chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới nhúc nhích, bỗng nhiên bả vai bị cái gì đó đè ép một chút, bị bắt ngồi trở về.
Lúc tôi ngẩng đầu, một hình ảnh trắng xoá đã ngồi xuống bên cạnh ghế tôi.
Tôi dốc hết tâm tư làm bộ như được gặp cao thủ, chính là vì giảm bớt cảm giác chịu tội với anh ấy, nhưng anh ấy lại khen ngược, còn liếm đầu lưỡi, cười trông rất thoải mái. Ừm, sao có cảm giác hoàng đế không làm lại đi làm thái giám thế nhỉ?
"Tôi phải đi rồi” Tôi kéo tay anh ấy ra, chuẩn bị xuống giường, lần này thật sự phải đi rồi.
"Tôi chở em đi nhé?” Anh ấy cũng ngồi dậy, xuống giường, đưa lưng về phía tôi, trên lưng anh ấy có một vết đỏ khá đặc biệt, hình như là kiệt tác của tôi.
“Cái thứ nhất là em dám lấy móng tay cho tôi” Anh ấy quay đầu nhìn tôi, khóe miệng hơi gợi lên làm lộ một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân.
Đáng tiếc anh ấy không phải cơn gió mùa xuân mà là một cơn gió xuyên qua bụi hoa của mấy chú ong mật nhỏ.
“Không phải cào? Tôi cố gắng cải theo lý. Anh ấy cười: “Đó là cái gì?" Tôi... nói tiếp: “Phòng vệ chính đáng, anh làm đau tôi mà” Anh ấy lại cười, cười rất thoải mái: "Tại em khít quá đó.”
“Sao anh không nói là của anh quá lớn?” Tôi buột miệng thốt ra, nói xong thì mặt đỏ hết lên, trong lòng tôi có chút ảo não, có vẻ đầy hơi phóng đãng rồi.
“Xem ra Tiêu Lạc Thiên cũng kích thích chị không ít nhỉ? Chị gái nhỏ" Một câu của anh ấy khiến tôi muốn đổ hết lỗi lên chuyện người anh em anh ấy đã ngoại tình.
Hoá ra anh ấy biết Tiêu Nhạc Thiên ngoại tình từ lâu, quả nhiên không hổ danh là anh em thân thiết không rời, có người anh em tốt cùng ăn chơi đàng điểm, chẳng lẽ còn hy vọng anh ấy sẽ là người đàn ông thủ thân như ngọc sao? Tôi thật là ngây thơ.
Nhưng tôi vẫn còn hơi bực nên chất vấn anh ấy: “Vì sao anh không nói?” .
Anh ấy không để bụng, gài xong chiếc cúc áo cuối cùng của sơ mi trắng: “Nói cái gì? Nói chuyện Tiêu Lạc Thiên vụng trộm với em gái nuôi à? Vẫn nên đưa em đi bắt gian tại trận chứ?”
Tôi nghẹn lời.
“Đi thôi” Anh ấy thấy tôi không nói chuyện nữa bèn duỗi tay kéo tôi đi.
“Không cần anh chở đâu? Tôi bỏ tay anh ấy ra và xoay người ra cửa. Ngược lại không phải tức giận, chỉ là cảm thấy không cần thiết, tôi chỉ muốn trả thù mà thôi, không muốn quá dây dưa.
Anh ấy cũng không theo kịp.
Tôi chạy nhanh đi tiệm thuốc mua thuốc tránh thai, vội vàng ăn xong mới an tâm một chút.
Về đến nhà thì Tiêu Lạc Thiên đã ngủ, cả đêm đến một tin nhắn cũng không có, đúng là anh ta bình thản đến lạ.
Tôi định kéo màn chuẩn bị ngủ, di động lại vang lên, tôi cầm lấy nhìn qua một cái, là Khưu Thiên Trường: “Kéo màn làm gì? Tôi cũng đâu rình em, dù sao cũng nên nhìn thứ đáng nhìn chứ?
Tôi ngạc nhiên một chút, kéo bức màn ra, quả nhiên dưới lầu có một chiếc xe đang đỗ.
Khưu Thiên Trường? Anh ấy vẫn luôn đi theo tôi sao?
“Lần sau đừng uống thuốc, tôi mang bao cho” Âm thanh di động lại vang lên một lần nữa, khóe miệng tôi run rẩy, lần sau? Anh ấy còn muốn có lần sau?
Âm thanh xe dưới lầu vang lên, là Khưu Thiên Trường.
Ngón tay tôi ở dừng lại một hồi trên màn hình di động, vẫn chưa trả lời lại, đồng thời tôi xoá lịch sử trò chuyện đi.
Một điểm đến mới thôi, đúng lúc cũng tốt.
Mãi đến lúc ăn cơm sáng ngày hôm sau Tiểu Lạc Thiên mới hỏi tôi: “Tối hôm qua đi đâu?”
Tôi bị anh ta hỏi bất thình lình, có tật giật mình nên suýt nữa quăng cái muỗng trong chén đi, còn nghĩ là anh ta cảm thấy điều gì đó.
Nhưng trong lúc tôi giương mắt nhìn trộm anh ta, anh ta còn chậm chạp đọc báo trên bàn cơm, có vẻ thèm để ý đến tôi.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy có chút nản lòng, bạn của chồng còn sợ tôi đi đêm một mình nguy hiểm nên theo đuổi đến khi tôi về nhà an toàn, mang tiếng là chồng tôi nhưng lại chẳng quan tâm.
Tôi cười chua xót, thuận miệng nói cho có lệ: "Đi làm đẹp với bạn thân”.
Cũng không biết là anh ta ngốc thật hay là không để bụng mà không hề có chút nghi ngờ nào. Anh ta thuận miệng đáp tôi một câu "Ừ", sau đó không nói gì.
Kết hôn hai năm, tôi đã hình thành thói quen với trường hợp đổi diện mà không nói gì từ lâu. Tôi dọn chén đũa chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới nhúc nhích, bỗng nhiên bả vai bị cái gì đó đè ép một chút, bị bắt ngồi trở về.
Lúc tôi ngẩng đầu, một hình ảnh trắng xoá đã ngồi xuống bên cạnh ghế tôi.