Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đường Vân, Em Là Của Tôi - Chương 11: Trừng trị kẻ ác
"Con đi ngay đây" Đừng nóng giận, đừng nóng giận, rất nhanh thôi mối quan hệ của tôi và Tiêu Lạc Thiên sẽ trở thành quá khứ.
Lúc quay người đi, tôi còn nghe thấy bà ta thốt ra một câu tục tĩu: "Người gì mà giống như khúc gỗ vậy, đá một cái thì đi một bước, cũng không biết con trai tôi nhìn trúng cô chỗ nào nữa"
Anh ta cũng không phải nhìn trúng cái gì của tôi mà có khả năng là nhìn trúng tôi quá ngu xuẩn, đến chồng mình đi ngoại tình cũng không biết.
Thực ra tôi muốn nói với bà ta rằng đồ ăn đều ở trên bàn hết rồi, không cần bưng lên.
Nhưng lại sợ bà ta nổi giận lôi đình, nên chỉ có thể chạy nhanh như chớp vào phòng bếp, tùy tiện lấy đại món rau xào và canh rong biển trứng.
Nhưng vẫn bị bà ta mắng: "Cô nấu cái gì vậy?"
Tôi cho rằng bà ta còn chưa đến mức mắc bệnh đục thủy tinh thể nên nói: "Hai món mặn và một món canh"
Khi nhìn món cá kho bị Khưu Thiên Trường chà đạp đến rất khó coi thì tôi cảm thấy lời mình nói có chút trái lương tâm.
Quả nhiên bà ta lại nổi giận: "Cô tưởng tôi bị mù sao? Tôi không thấy đây là hai món mặn và một món canh sao? Tôi hỏi cô nấu cái gì vậy? Cô đừng nói sang chuyện khác. Không phải tôi đây không hiểu ý bà muốn nói là gì sao: "Đó là cái kho, bông cải xanh, còn có canh rong biển trứng!"
Lúc này bà ta mới "hư" một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Con trai
của tôi ở bên ngoài làm việc vất vả như vậy, vừa phải xử lý công việc trong công ty còn phải về chăm sóc gia đình, vậy mà cô để nó ăn những món này?"
Đúng vậy, anh ta sao có thể không vất vả được. Vừa phải tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Còn phải nuôi một cô tình nhân bên ngoài mà.
Tôi ngồi vào bàn ăn, mặt cúi gằm không nói lời nào, mặc kệ bà ta quở trách.
Sớm đã đói bụng muốn chết nhưng cũng không dám cầm đũa lên, tôi nghĩ thầm không biết khi nào bà ta mắng đến đói bụng đây?
Bà ta lại nói tiếp: "Sau này phải làm bốn món một canh, đồ ăn phải có đầy đủ gà, vịt, cá. Canh phải chín kỹ và nóng hổi, còn phải dinh dưỡng mới được. Cô không đi làm thì sao biết được con trai tôi vì nuôi cái nhà này mà vất vả cỡ nào?"
Mỗi ngày anh ta đều ra ngoài với cô tình nhân kia, nên tôi đoán chắc anh ta cũng rất vất vả: "Dạ, để tối nay con hầm pin bò cho anh ta ăn"
Bà ta trợn trắng mắt liếc tôi một cái: "Không biết liêm sỉ"
Tôi không chỉ không biết liêm sỉ, mà còn cắm sừng anh ta nữa kìa: "Mẹ à, ăn cơm trước đi, không phải mẹ đang đói bụng sao?"
Tôi cầm đũa đưa cho bà ta, trong lòng tôi rất tức giận nhưng vẫn phải nở nụ cười.
Trước khi ly hôn với Tiêu Lạc Thiên, tôi phải tiếp tục diễn vai một người vợ hiền, như vậy mới có đủ thời gian để thu xếp ổn thỏa cho bản thân. Tôi không muốn giống với những người phụ nữ ly hôn khác, rời khỏi nhà chồng rồi thì đến chỗ cũng không có.
Tôi không nghĩ hạng người như Tiêu Lạc Thiên có thể đưa tiền cấp dưỡng cho tôi.
Bà ta hình như còn đang định kiếm chuyện mắng tôi, nhưng tôi... Lại không hề quan tâm bà ta, cho nên cuối cùng bà ta không có cách nào chỉ có thể cầm lấy đôi đũa rồi ngồi xuống.
Ngay khi bà ta nếm một miếng cá, thì sắc mặt lập tức thay đổi, xương cá cũng thèm nhả ra, bởi vì bây giờ bà ta không rảnh lo mấy cái xương đó.
Nhìn bà ta làm bộ dạng khoa trương che miệng rồi chạy khắp nơi tìm nước uống, tôi liếc nhìn dĩa cá kho trên bàn, cảm thấy có chút khó hiểu, nhìn bên ngoài cũng khá tốt, làm gì khó ăn đến vậy?
Tôi dùng đũa chắm vào nước cá kho rồi liếm thử một chút, sau đó thì suýt cười ra tiếng rồi.
Bà ta "ừng ực ừng ực" uống mấy ngụm trà liền, rồi tức muốn hộc máu mà chất vấn tôi: "Cô cho thứ gì vào đây?"
Tôi cố nhịn cười trả lời: "Mù tạc"
Vẻ mặt bà ta giống như gặp quỷ vậy mà hỏi lại: "Cô nấu cá kho mà cho thêm mù tạc?"
Cái kia... Nên giải thích làm sao đây? Tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Con chuẩn bị làm sashimi nhưng không cẩn thận làm thành cá kho".
Đúng, chính là như vậy. Tôi sẽ không nói cho bà ta biết rằng đây là lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhất mà Khưu Thiên Trường dành cho bà ta.
Nhìn bà ta tức giận, tôi lại thật vui vẻ.
Tuy rằng không hài lòng những bữa cơm này bà ta lại không dám gắp thức ăn lần nữa, chỉ tùy tiện ăn hai miếng cơm trắng, thức ăn và canh đều không động vào. Bà ta nhanh chóng ăn xong rồi rời đi như đưa đám, giống như sợ tôi sẽ
giữ bà ta lại ăn cơm chiều vậy.
Quả nhiên, ác nhân thì có ác nhân trị. Cảm giác này thật quá sảng khoái mà!
Mẹ chồng vừa đi được một phút, thì Facebook của Khưu Thiên Trường nhắn tin đến: "Khả năng nấu nướng của em như vậy, không biết chủ nhân có hài lòng hay không?"
Tôi không nhịn được mà bật cười, rồi nhanh chóng nhắn lại cho anh ấy một câu: "Còn được, nhưng cho nhiều mù tạt quá làm ảnh hưởng đến vị của cá"
Rất nhanh anh ấy lại trả lời tôi: "Lần sau sẽ chú ý hơn. Còn gửi kèm theo một biểu tượng cười ra nước mắt.
Lúc quay người đi, tôi còn nghe thấy bà ta thốt ra một câu tục tĩu: "Người gì mà giống như khúc gỗ vậy, đá một cái thì đi một bước, cũng không biết con trai tôi nhìn trúng cô chỗ nào nữa"
Anh ta cũng không phải nhìn trúng cái gì của tôi mà có khả năng là nhìn trúng tôi quá ngu xuẩn, đến chồng mình đi ngoại tình cũng không biết.
Thực ra tôi muốn nói với bà ta rằng đồ ăn đều ở trên bàn hết rồi, không cần bưng lên.
Nhưng lại sợ bà ta nổi giận lôi đình, nên chỉ có thể chạy nhanh như chớp vào phòng bếp, tùy tiện lấy đại món rau xào và canh rong biển trứng.
Nhưng vẫn bị bà ta mắng: "Cô nấu cái gì vậy?"
Tôi cho rằng bà ta còn chưa đến mức mắc bệnh đục thủy tinh thể nên nói: "Hai món mặn và một món canh"
Khi nhìn món cá kho bị Khưu Thiên Trường chà đạp đến rất khó coi thì tôi cảm thấy lời mình nói có chút trái lương tâm.
Quả nhiên bà ta lại nổi giận: "Cô tưởng tôi bị mù sao? Tôi không thấy đây là hai món mặn và một món canh sao? Tôi hỏi cô nấu cái gì vậy? Cô đừng nói sang chuyện khác. Không phải tôi đây không hiểu ý bà muốn nói là gì sao: "Đó là cái kho, bông cải xanh, còn có canh rong biển trứng!"
Lúc này bà ta mới "hư" một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Con trai
của tôi ở bên ngoài làm việc vất vả như vậy, vừa phải xử lý công việc trong công ty còn phải về chăm sóc gia đình, vậy mà cô để nó ăn những món này?"
Đúng vậy, anh ta sao có thể không vất vả được. Vừa phải tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Còn phải nuôi một cô tình nhân bên ngoài mà.
Tôi ngồi vào bàn ăn, mặt cúi gằm không nói lời nào, mặc kệ bà ta quở trách.
Sớm đã đói bụng muốn chết nhưng cũng không dám cầm đũa lên, tôi nghĩ thầm không biết khi nào bà ta mắng đến đói bụng đây?
Bà ta lại nói tiếp: "Sau này phải làm bốn món một canh, đồ ăn phải có đầy đủ gà, vịt, cá. Canh phải chín kỹ và nóng hổi, còn phải dinh dưỡng mới được. Cô không đi làm thì sao biết được con trai tôi vì nuôi cái nhà này mà vất vả cỡ nào?"
Mỗi ngày anh ta đều ra ngoài với cô tình nhân kia, nên tôi đoán chắc anh ta cũng rất vất vả: "Dạ, để tối nay con hầm pin bò cho anh ta ăn"
Bà ta trợn trắng mắt liếc tôi một cái: "Không biết liêm sỉ"
Tôi không chỉ không biết liêm sỉ, mà còn cắm sừng anh ta nữa kìa: "Mẹ à, ăn cơm trước đi, không phải mẹ đang đói bụng sao?"
Tôi cầm đũa đưa cho bà ta, trong lòng tôi rất tức giận nhưng vẫn phải nở nụ cười.
Trước khi ly hôn với Tiêu Lạc Thiên, tôi phải tiếp tục diễn vai một người vợ hiền, như vậy mới có đủ thời gian để thu xếp ổn thỏa cho bản thân. Tôi không muốn giống với những người phụ nữ ly hôn khác, rời khỏi nhà chồng rồi thì đến chỗ cũng không có.
Tôi không nghĩ hạng người như Tiêu Lạc Thiên có thể đưa tiền cấp dưỡng cho tôi.
Bà ta hình như còn đang định kiếm chuyện mắng tôi, nhưng tôi... Lại không hề quan tâm bà ta, cho nên cuối cùng bà ta không có cách nào chỉ có thể cầm lấy đôi đũa rồi ngồi xuống.
Ngay khi bà ta nếm một miếng cá, thì sắc mặt lập tức thay đổi, xương cá cũng thèm nhả ra, bởi vì bây giờ bà ta không rảnh lo mấy cái xương đó.
Nhìn bà ta làm bộ dạng khoa trương che miệng rồi chạy khắp nơi tìm nước uống, tôi liếc nhìn dĩa cá kho trên bàn, cảm thấy có chút khó hiểu, nhìn bên ngoài cũng khá tốt, làm gì khó ăn đến vậy?
Tôi dùng đũa chắm vào nước cá kho rồi liếm thử một chút, sau đó thì suýt cười ra tiếng rồi.
Bà ta "ừng ực ừng ực" uống mấy ngụm trà liền, rồi tức muốn hộc máu mà chất vấn tôi: "Cô cho thứ gì vào đây?"
Tôi cố nhịn cười trả lời: "Mù tạc"
Vẻ mặt bà ta giống như gặp quỷ vậy mà hỏi lại: "Cô nấu cá kho mà cho thêm mù tạc?"
Cái kia... Nên giải thích làm sao đây? Tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Con chuẩn bị làm sashimi nhưng không cẩn thận làm thành cá kho".
Đúng, chính là như vậy. Tôi sẽ không nói cho bà ta biết rằng đây là lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhất mà Khưu Thiên Trường dành cho bà ta.
Nhìn bà ta tức giận, tôi lại thật vui vẻ.
Tuy rằng không hài lòng những bữa cơm này bà ta lại không dám gắp thức ăn lần nữa, chỉ tùy tiện ăn hai miếng cơm trắng, thức ăn và canh đều không động vào. Bà ta nhanh chóng ăn xong rồi rời đi như đưa đám, giống như sợ tôi sẽ
giữ bà ta lại ăn cơm chiều vậy.
Quả nhiên, ác nhân thì có ác nhân trị. Cảm giác này thật quá sảng khoái mà!
Mẹ chồng vừa đi được một phút, thì Facebook của Khưu Thiên Trường nhắn tin đến: "Khả năng nấu nướng của em như vậy, không biết chủ nhân có hài lòng hay không?"
Tôi không nhịn được mà bật cười, rồi nhanh chóng nhắn lại cho anh ấy một câu: "Còn được, nhưng cho nhiều mù tạt quá làm ảnh hưởng đến vị của cá"
Rất nhanh anh ấy lại trả lời tôi: "Lần sau sẽ chú ý hơn. Còn gửi kèm theo một biểu tượng cười ra nước mắt.