Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Hai hàm răng trên dưới vang lên kẽo kẹt như hận không thể rút gân uống máu An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn làm như không nhìn thấy, gác bút lông, nhíu mày nói: "Bây giờ đã giữa trưa rồi, ngươi còn muốn ngủ đến khi nào? Chẳng lẽ không muốn dùng bữa hả ? Trẫm gọi ngươi nhiều lần, nhưng ngươi ngủ say như lợn chết, không có phản ứng gì."
Tịch Tích Chi dần dần tiêu hết cơn tức, nhỏ giọng lầm bầm một câu, thật có gọi nàng sao? Tại sao nàng không nghe thấy.
Kỹ thuật biểu diễn của An Hoằng Hàn vô cùng cao, Tịch Tích Chi liếc mắt nhìn hắn lúc lâu, vẫn không nhìn ra chút dấu vết nào, nàng hậm hực thu hồi ánh mắt. Bụng đột nhiên vang lên âm thanh ‘ừng ực cô lỗ’, thật sự đói bụng.
"Lâm Ân, phân phó Ngự Thiện Phòng mang thức ăn lên." An Hoằng Hàn lật người con chồn nhỏ lại, vỗ về chơi đùa cái bụng mềm nhũn của nàng, cách một lúc sẽ dùng ngón tay đâm trọc cái bụng trắng noãn của nàng.
Ân thanh Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi chưa từng chấm dứt. Bệ hạ đại nhân thân ái, hôm nay ngài lại phát điên cái gì! Còn quang minh chính đại ăn đậu hũ của nàng. Tịch Tích Chi giùng giằng muốn xoay người che đi cái bụng nhỏ. Nói thế nào, nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ(1), sao đậu hũ có thể dễ dàng để nam nhân ăn tùy tiện.
(1)Hoàng hoa khuê nữ: ý chỉ con gái mới lớn, con gái nhà lành trong sạch.
Nhưng so với bàn tay dùng sức của An Hoằng Hàn thì chút giãy giụa của Tịch Tích Chi không hề có tác dụng.
Vì Tịch Tích Chi bị người khác đánh thức nên sau khi rời giường vốn mang theo bực tức, lúc này An Hoằng Hàn còn cố ý đùa giỡn nàng, nàng không nhịn được trong lòng lửa giận cháy bừng bừng, há miệng, cắn một phát vào bàn tay đang làm loạn kia.
Lâm Ân mới vừa dẫn dắt đám cung nữ mang thức ăn vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy một màn này, bị dọa sợ đến nỗi tay cầm phất trần run lên. Trời ạ, con chồn nhỏ không muốn sống!
Giây phút Tịch Tích Chi cắn lên, lập tức hối hận. Tại sao nàng có thể cắn ‘ cơm cha áo mẹ ’ cơ chứ, ngộ nhỡ An Hoằng Hàn Sinh tức giận, mình sẽ chờ bị người ta chặt làm trăm mảnh rồi. Chạm đến da An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi không dám cắn thật, hàm răng cọ xát qua mu bàn tay hắn liền lập tức lùi về miệng.
Hàm răng con chồn nhỏ sắc nhọn xẹt qua, An Hoằng Hàn lại cảm thấy cảm xúc cũng không tệ lắm. Hàm răng nó cũng không sắc bén, cho dù có cắn thật cũng không bị thương nhiều.
Nhìn thấy con chồn nhỏ hiểu được việc ghìm dây cương trước bờ vực(2), ánh mắt An Hoằng Hàn thoáng qua ý đùa cợt, khóe miệng che giấu nụ cười lạnh, "Lá gan ngươi càng lúc càng lớn, lại dám cắn trẫm? Chẳng lẽ trẫm càng nuông chiều ngươi...ngươi lại càng không biết điều?"
(2) Câu nói hoàn chỉnh là ghìm dây cương ngựa trước bờ vực thẳm: ý nói biết dừng lại đúng lúc, không làm quá mức.
Tịch Tích Chi ủ rũ cúi đầu, giả bộ dáng vẻ biết ăn năn hối hận. Kì thực, trong lòng nàng đang mắng người nào đó một trận, rõ ràng hắn trêu chọc nàng trước, nhưng soa mỗi lần đều biến thành ngược lại trở thành nàng! Chẳng lẽ nàng lúc nào cũng bị hắn đổ tội?
Vẻ mặt biểu lộ tâm tình cực độ kích động của con chồn nhỏ đã bán đứng nàng.
An Hoằng Hàn thích nhất trêu cợt nó, nhìn thấy bộ dáng con chồn nào đó lo lắng hãi hùng, trong lòng hắn cũng trở nên thoải mái.
"Bày ra dáng vẻ hận thù sâu như biển kia cho ai nhìn, ngươi không phục?” Ba chữ cuối được An Hoằng Hàn đặc biệt kéo dài âm điệu lúc nói.
Ở bên cạnh hắn đã lâu, nghe thấy âm điệu đó, Tịch Tích Chi lập tức sợ hãi giật thót mình. Lúc An Hoằng Hàn nổi giận luôn dùng giọng điệu này nói chuyện.
Tịch Tích Chi lập tức nâng đầu nhỏ lên, há miệng lải nhải giải thích. Bộ dáng vội vàng, vẻ mặt sinh động làm tâm tình An Hoằng Hàn rất tốt. Chẳng qua để trêu trọc con chồn nhỏ nên khuôn mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng không chút biến hóa, giả bộ nổi giận.
"Trẫm không nuôi con sói mắt trắng." An Hoằng Hàn cố ý giơ mu bàn tay lên, đưa mắt nhìn dấu răng sắp biến mất ở phía trên.
Tịch Tích Chi thật có lòng muốn chết. Nàng căn hắn không dùng sức, lão nhân gia nhà hắn da dày thịt béo có chỗ nào bị thương! Cho dù nàng thật sự cắn thì chắc chắn hắn cũng không thể bị đau bởi mấy cái răng yếu ớt của nàng..
Có câu nói ‘bụng Thừa Tướng có thể chống sào đẩy thuyền’ (3), mà chức vị An Hoằng Hàn còn lớn hơn Thừa Tướng, sao đến một sai lầm nhỏ của nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ chứ.
(3) ý nói tấm lòng bao la rộng lớn.
Trong lòng con chồn nhỏ nào đó không ngừng phỉ báng An Hoằng Hàn, cằn nhằn thầm nói xấu hắn. Nhưng hành động thực tế lại khác hoàn toàn so với nội tâm của nàng, nàng chân chó(4) tiến tới trước mặt của, An Hoằng Hàn, dùng ánh mắt vô tội, long lanh nhìn một vị Đế Vương phúc hắc.
(4)Chân chó: ý nói sự nịnh bợ, lấy lòng.
"Sủng vật không nghe lời, trẫm nuôi có tác dụng gì? Lâm Ân, ngươi nói xem, sủng vật dám cắn chủ nhân, trẫm còn có nên tiếp tục hay không?" Cố ý nói cho con chồn nhỏ nghe, An Hoằng Hàn thở dài một hơi dường như không đưa ra quyết định chắc chắn được.
Con chồn nhỏ trong nháy mắt nóng nảy, trong nháy mắt xù lông rồi. Cái gì cũng không trông nom không để ý, bốn chân ôm chặt lấy bàn tay An Hoằng Hàn, kiên quyết không để cho An Hoằng Hàn có cơ hội bỏ rơi nó.
Lâm Ân bị điểm danh, nhưng bàn tay bị thương còn chưa khỏi, tình trạng tinh thần không tốt, nói chuyện có chút suy yếu, "Không. . . . . . Không nên nuôi."
Tịch Tích Chi mắng to với Lâm Ân, bình thường nhìn ông cũng là một người tốt, sao vừa đến giây phút quan trọng lại liền gió chiều nào tre chiều ấy! Nhìn thấy một luồng hắc khí lượn quanh lòng bàn tay Lâm Ân, Tịch Tích Chi hả hê rầm rì hai tiếng, đây chính là kết cục đáng đời của ông. Chờ đến lúc ông đau đến chết đi sống lại, nàng mới giúp ông trừ đi tà khí, coi như cho ông một trận dạy dỗ. Bảo ông không giúp nàng một tay, ngược lại cùng phe với An Hoằng Hàn.
"Hả?" An Hoằng Hàn ý vị thâm trường nói: "Không nên nuôi sao?"
Tịch Tích Chi lè lưỡi, cố gắng liếm láp dấu răng trên mu bàn tay An Hoằng Hàn cho đến khi tiêu hủy chứng cớ, Tịch Tích Chi oai phong lẫm liệt kêu gọi An Hoằng Hàn.
"Đừng tưởng rằng dấu răng biến mất, trẫm sẽ tha ngươi." An Hoằng Hàn hưởng thụ con chồn nhỏ liếm láp, tiếp xúc được đầu lưỡi mềm mại nộn nộn, An Hoằng Hàn vô cùng yêu thích cảm giác đó, trong đầu chuyển đoán trăm lần, nói: "Liền phạt ngươi. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, dưới tình thế cấp bách con chồn nhỏ đột nhiên nhảy trên đầu vai An Hoằng Hàn, móng vuốt béo mập chận lại miệng An Hoằng Hàn.
Động tác vẫn duy trì giữa hai người, toàn trường thái giám cung nữ cách mấy giây sau mới phản ứng được. Cơ hồ tất cả bả vai mọi người đều rung nhè nhẹ, trong đại điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười trộm.
Trong nháy mắt sắc mặt An Hoằng Hàn trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn một vòng, mọi người đều sợ hãi mặt mũi trắng bệch, không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Móng vuốt con chồn nhỏ còn che miệng của hắn, An Hoằng Hàn rất muốn tức giận, thậm chí đánh nó một trận. Nhưng nghĩ trở lại, hắn lại không nỡ. Không thể làm gì khác bỏ móng vuốt béo mập ra, An Hoằng Hàn thở dài nói: "Trẫm vừa nói phạt ngươi...ngươi liền che miệng trẫm. Rốt cuộc ngươi là chủ nhân, hay là trẫm là chủ nhân?"
Chít chít. . . . . . [Ngươi].
Tịch Tích Chi ngồi bệt trên đầu vai An Hoằng Hàn, cúi đầu rũ rượi phờ phạc, đầu nghiêng sang một bên không nhìn nữa. Không nuôi nàng nữa thì thôi, dù sao trong cơ thể nàng còn có một thành linh lực, nếu nàng dùng toàn lực thì có lẽ còn có cơ hội chạy ra khỏi hoàng cung.
Chỉ là. . . . . . Một khi làm vậy, sau này sẽ không có đồ ăn ngon vào miệng. Thậm chí có thể về sau nàng phải ăn thịt sống giống như động vật khác.
Vừa nghĩ tới miếng thịt tươi hồng rực lầy nhầy máu, Tịch Tích Chi có chút buồn nôn, che miệng muốn ói. Nếu nàng phải biến thành dạng đó thì nàng tình nguyện làm một động vật ăn đồ chay.
An Hoằng Hàn nhíu mày, bắt được con chồn nhỏ, nâng lên đặt trong lòng bàn tay, đập cái mông nàng một cái. Hắn dùng sức vừa phải, sẽ không làm bị thương con chồn nhỏ, lại có thể khiến nàng cảm thấy đau khổ.
"Lần sau tái phạm, trẫm liền phạt ngươi gấp đôi."
Tịch Tích Chi không ngờ An Hoằng Hàn có thể trách phạt mình như vậy, thẹn thùng uốn éo thân thể, dùng cái mông hướng về phía mặt của An Hoằng Hàn. Nếu hắn đánh mông nàng thì nàng còn mặt mũi nào mà sống, huống hồ còn có nhiều cung nữ thái giám đang nhìn đấy.
An Hoằng Hàn làm như không nhìn thấy, gác bút lông, nhíu mày nói: "Bây giờ đã giữa trưa rồi, ngươi còn muốn ngủ đến khi nào? Chẳng lẽ không muốn dùng bữa hả ? Trẫm gọi ngươi nhiều lần, nhưng ngươi ngủ say như lợn chết, không có phản ứng gì."
Tịch Tích Chi dần dần tiêu hết cơn tức, nhỏ giọng lầm bầm một câu, thật có gọi nàng sao? Tại sao nàng không nghe thấy.
Kỹ thuật biểu diễn của An Hoằng Hàn vô cùng cao, Tịch Tích Chi liếc mắt nhìn hắn lúc lâu, vẫn không nhìn ra chút dấu vết nào, nàng hậm hực thu hồi ánh mắt. Bụng đột nhiên vang lên âm thanh ‘ừng ực cô lỗ’, thật sự đói bụng.
"Lâm Ân, phân phó Ngự Thiện Phòng mang thức ăn lên." An Hoằng Hàn lật người con chồn nhỏ lại, vỗ về chơi đùa cái bụng mềm nhũn của nàng, cách một lúc sẽ dùng ngón tay đâm trọc cái bụng trắng noãn của nàng.
Ân thanh Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi chưa từng chấm dứt. Bệ hạ đại nhân thân ái, hôm nay ngài lại phát điên cái gì! Còn quang minh chính đại ăn đậu hũ của nàng. Tịch Tích Chi giùng giằng muốn xoay người che đi cái bụng nhỏ. Nói thế nào, nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ(1), sao đậu hũ có thể dễ dàng để nam nhân ăn tùy tiện.
(1)Hoàng hoa khuê nữ: ý chỉ con gái mới lớn, con gái nhà lành trong sạch.
Nhưng so với bàn tay dùng sức của An Hoằng Hàn thì chút giãy giụa của Tịch Tích Chi không hề có tác dụng.
Vì Tịch Tích Chi bị người khác đánh thức nên sau khi rời giường vốn mang theo bực tức, lúc này An Hoằng Hàn còn cố ý đùa giỡn nàng, nàng không nhịn được trong lòng lửa giận cháy bừng bừng, há miệng, cắn một phát vào bàn tay đang làm loạn kia.
Lâm Ân mới vừa dẫn dắt đám cung nữ mang thức ăn vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy một màn này, bị dọa sợ đến nỗi tay cầm phất trần run lên. Trời ạ, con chồn nhỏ không muốn sống!
Giây phút Tịch Tích Chi cắn lên, lập tức hối hận. Tại sao nàng có thể cắn ‘ cơm cha áo mẹ ’ cơ chứ, ngộ nhỡ An Hoằng Hàn Sinh tức giận, mình sẽ chờ bị người ta chặt làm trăm mảnh rồi. Chạm đến da An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi không dám cắn thật, hàm răng cọ xát qua mu bàn tay hắn liền lập tức lùi về miệng.
Hàm răng con chồn nhỏ sắc nhọn xẹt qua, An Hoằng Hàn lại cảm thấy cảm xúc cũng không tệ lắm. Hàm răng nó cũng không sắc bén, cho dù có cắn thật cũng không bị thương nhiều.
Nhìn thấy con chồn nhỏ hiểu được việc ghìm dây cương trước bờ vực(2), ánh mắt An Hoằng Hàn thoáng qua ý đùa cợt, khóe miệng che giấu nụ cười lạnh, "Lá gan ngươi càng lúc càng lớn, lại dám cắn trẫm? Chẳng lẽ trẫm càng nuông chiều ngươi...ngươi lại càng không biết điều?"
(2) Câu nói hoàn chỉnh là ghìm dây cương ngựa trước bờ vực thẳm: ý nói biết dừng lại đúng lúc, không làm quá mức.
Tịch Tích Chi ủ rũ cúi đầu, giả bộ dáng vẻ biết ăn năn hối hận. Kì thực, trong lòng nàng đang mắng người nào đó một trận, rõ ràng hắn trêu chọc nàng trước, nhưng soa mỗi lần đều biến thành ngược lại trở thành nàng! Chẳng lẽ nàng lúc nào cũng bị hắn đổ tội?
Vẻ mặt biểu lộ tâm tình cực độ kích động của con chồn nhỏ đã bán đứng nàng.
An Hoằng Hàn thích nhất trêu cợt nó, nhìn thấy bộ dáng con chồn nào đó lo lắng hãi hùng, trong lòng hắn cũng trở nên thoải mái.
"Bày ra dáng vẻ hận thù sâu như biển kia cho ai nhìn, ngươi không phục?” Ba chữ cuối được An Hoằng Hàn đặc biệt kéo dài âm điệu lúc nói.
Ở bên cạnh hắn đã lâu, nghe thấy âm điệu đó, Tịch Tích Chi lập tức sợ hãi giật thót mình. Lúc An Hoằng Hàn nổi giận luôn dùng giọng điệu này nói chuyện.
Tịch Tích Chi lập tức nâng đầu nhỏ lên, há miệng lải nhải giải thích. Bộ dáng vội vàng, vẻ mặt sinh động làm tâm tình An Hoằng Hàn rất tốt. Chẳng qua để trêu trọc con chồn nhỏ nên khuôn mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng không chút biến hóa, giả bộ nổi giận.
"Trẫm không nuôi con sói mắt trắng." An Hoằng Hàn cố ý giơ mu bàn tay lên, đưa mắt nhìn dấu răng sắp biến mất ở phía trên.
Tịch Tích Chi thật có lòng muốn chết. Nàng căn hắn không dùng sức, lão nhân gia nhà hắn da dày thịt béo có chỗ nào bị thương! Cho dù nàng thật sự cắn thì chắc chắn hắn cũng không thể bị đau bởi mấy cái răng yếu ớt của nàng..
Có câu nói ‘bụng Thừa Tướng có thể chống sào đẩy thuyền’ (3), mà chức vị An Hoằng Hàn còn lớn hơn Thừa Tướng, sao đến một sai lầm nhỏ của nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ chứ.
(3) ý nói tấm lòng bao la rộng lớn.
Trong lòng con chồn nhỏ nào đó không ngừng phỉ báng An Hoằng Hàn, cằn nhằn thầm nói xấu hắn. Nhưng hành động thực tế lại khác hoàn toàn so với nội tâm của nàng, nàng chân chó(4) tiến tới trước mặt của, An Hoằng Hàn, dùng ánh mắt vô tội, long lanh nhìn một vị Đế Vương phúc hắc.
(4)Chân chó: ý nói sự nịnh bợ, lấy lòng.
"Sủng vật không nghe lời, trẫm nuôi có tác dụng gì? Lâm Ân, ngươi nói xem, sủng vật dám cắn chủ nhân, trẫm còn có nên tiếp tục hay không?" Cố ý nói cho con chồn nhỏ nghe, An Hoằng Hàn thở dài một hơi dường như không đưa ra quyết định chắc chắn được.
Con chồn nhỏ trong nháy mắt nóng nảy, trong nháy mắt xù lông rồi. Cái gì cũng không trông nom không để ý, bốn chân ôm chặt lấy bàn tay An Hoằng Hàn, kiên quyết không để cho An Hoằng Hàn có cơ hội bỏ rơi nó.
Lâm Ân bị điểm danh, nhưng bàn tay bị thương còn chưa khỏi, tình trạng tinh thần không tốt, nói chuyện có chút suy yếu, "Không. . . . . . Không nên nuôi."
Tịch Tích Chi mắng to với Lâm Ân, bình thường nhìn ông cũng là một người tốt, sao vừa đến giây phút quan trọng lại liền gió chiều nào tre chiều ấy! Nhìn thấy một luồng hắc khí lượn quanh lòng bàn tay Lâm Ân, Tịch Tích Chi hả hê rầm rì hai tiếng, đây chính là kết cục đáng đời của ông. Chờ đến lúc ông đau đến chết đi sống lại, nàng mới giúp ông trừ đi tà khí, coi như cho ông một trận dạy dỗ. Bảo ông không giúp nàng một tay, ngược lại cùng phe với An Hoằng Hàn.
"Hả?" An Hoằng Hàn ý vị thâm trường nói: "Không nên nuôi sao?"
Tịch Tích Chi lè lưỡi, cố gắng liếm láp dấu răng trên mu bàn tay An Hoằng Hàn cho đến khi tiêu hủy chứng cớ, Tịch Tích Chi oai phong lẫm liệt kêu gọi An Hoằng Hàn.
"Đừng tưởng rằng dấu răng biến mất, trẫm sẽ tha ngươi." An Hoằng Hàn hưởng thụ con chồn nhỏ liếm láp, tiếp xúc được đầu lưỡi mềm mại nộn nộn, An Hoằng Hàn vô cùng yêu thích cảm giác đó, trong đầu chuyển đoán trăm lần, nói: "Liền phạt ngươi. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, dưới tình thế cấp bách con chồn nhỏ đột nhiên nhảy trên đầu vai An Hoằng Hàn, móng vuốt béo mập chận lại miệng An Hoằng Hàn.
Động tác vẫn duy trì giữa hai người, toàn trường thái giám cung nữ cách mấy giây sau mới phản ứng được. Cơ hồ tất cả bả vai mọi người đều rung nhè nhẹ, trong đại điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười trộm.
Trong nháy mắt sắc mặt An Hoằng Hàn trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn một vòng, mọi người đều sợ hãi mặt mũi trắng bệch, không dám phát ra âm thanh nào nữa.
Móng vuốt con chồn nhỏ còn che miệng của hắn, An Hoằng Hàn rất muốn tức giận, thậm chí đánh nó một trận. Nhưng nghĩ trở lại, hắn lại không nỡ. Không thể làm gì khác bỏ móng vuốt béo mập ra, An Hoằng Hàn thở dài nói: "Trẫm vừa nói phạt ngươi...ngươi liền che miệng trẫm. Rốt cuộc ngươi là chủ nhân, hay là trẫm là chủ nhân?"
Chít chít. . . . . . [Ngươi].
Tịch Tích Chi ngồi bệt trên đầu vai An Hoằng Hàn, cúi đầu rũ rượi phờ phạc, đầu nghiêng sang một bên không nhìn nữa. Không nuôi nàng nữa thì thôi, dù sao trong cơ thể nàng còn có một thành linh lực, nếu nàng dùng toàn lực thì có lẽ còn có cơ hội chạy ra khỏi hoàng cung.
Chỉ là. . . . . . Một khi làm vậy, sau này sẽ không có đồ ăn ngon vào miệng. Thậm chí có thể về sau nàng phải ăn thịt sống giống như động vật khác.
Vừa nghĩ tới miếng thịt tươi hồng rực lầy nhầy máu, Tịch Tích Chi có chút buồn nôn, che miệng muốn ói. Nếu nàng phải biến thành dạng đó thì nàng tình nguyện làm một động vật ăn đồ chay.
An Hoằng Hàn nhíu mày, bắt được con chồn nhỏ, nâng lên đặt trong lòng bàn tay, đập cái mông nàng một cái. Hắn dùng sức vừa phải, sẽ không làm bị thương con chồn nhỏ, lại có thể khiến nàng cảm thấy đau khổ.
"Lần sau tái phạm, trẫm liền phạt ngươi gấp đôi."
Tịch Tích Chi không ngờ An Hoằng Hàn có thể trách phạt mình như vậy, thẹn thùng uốn éo thân thể, dùng cái mông hướng về phía mặt của An Hoằng Hàn. Nếu hắn đánh mông nàng thì nàng còn mặt mũi nào mà sống, huống hồ còn có nhiều cung nữ thái giám đang nhìn đấy.