Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Lần đầu tới Phong Trạch quốc, Đoạn Vũ Phi có rất nhiều việc cần phải làm. Chuyện thứ nhất, chính là đi đến hành cung mà An Hoằng Hàn đã sắp xếp cho hắn. Tuy rằng hắn chỉ ở tạm, nhưng mỗi phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, Phong Trạch quốc tuyệt sẽ không bạc đãi hắn.
Hành cung của hắn và Đông Phương Vưu Dục rất gần nhau, chỉ cách một bức tường.
Vì vậy khi hắn đến hành cung, đúng lúc không hẹn mà gặp Đông Phương Vưu Dục.
Hai người đều là hoàng tử của nước khác, trước đó lại từng có quen biết, cho nên khi gặp gỡ cũng trò chuyện một lúc.
Sau khi hạ triều, Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn ôm trở về Bàn Long điện, dọc đường đi không ít cung nữ, thái giám, văn võ đại thần đều nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên. Ai cũng biết bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, nhưng. . . . . . cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa hề thấy bệ hạ ôm bất cứ người nào, cho dù là phi tần trong hậu cung, bệ hạ cũng rất ít khi hòa nhã với các nàng, đừng nói đến chuyện ôm bọn họ.
An Hoằng Hàn vừa mới ôm Tịch Tích Chi bước ra đại điện, lập tức cả đại điện bàn tán xôn xao.
"Rốt cuộc bệ hạ có ý gì? Sao lại có thể sủng ái Tịch cô nương đến trình độ này." Đây là vị vua mà bọn họ biết sao? Nổi tiếng máu lạnh vô tình, nói năng thận trọng, chưa bao giờ thích gần gũi với người khác.
Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh cũng sững sờ nhìn theo hai bóng dáng đã khuất dần sau cửa lớn, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, rốt cuộc trong lòng bệ hạ đang nghĩ gì? Chẳng lẽ đó đúng thật là con gái riêng của bệ hạ ở bên ngoài? Nhưng không phải vấn đề này trước đó đã bị phủ nhận sao!
Mùa hè đã qua, khí trời đổi sang thu mát mẻ.
Tịch Tích Chi nằm sấp ở giữa màn che màu vàng kim ấm áp, ngủ rất say, chu cái miệng nhỏ nhắn hồng như hoa anh đào, gương mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
An Hoằng Hàn ngồi ở sau thư án, nghiêm túc xử lý chính vụ.
Tịch Tích Chi cảm thấy trên người hơi đau thì khó chịu nhíu mày, đưa tay gãi mấy cái ở mu bàn tay. Vì móng tay của nàng đều được cắt tỉa định kì, cho nên mu bàn tay chỉ có vài vết đỏ mờ mờ, mấy giây sau, vết đỏ ấy cũng nhanh chóng biến mất.
Nếu hiện tại Tịch Tích Chi chịu mở mắt ra xem, chắc chắn có thể nhìn thấy trên mu bàn tay nàng mọc lên một lớp lông tơ màu trắng bạc rất nhỏ và ngắn. Nếu không nhìn kỹ, tuyệt nhiên sẽ không thấy. Nhưng mà Tịch Tích Chi thần kinh thô lại cho rằng nàng bị muỗi chích, vì vậy hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
Cảm giác đau nhói chỉ dừng lại trong ít giây rồi nhanh chóng biến mất. Sau đó lớp lông tơ cũng nhạt dần, lập tức giống như có sinh mệnh chui vào da thịt non mịn của Tịch Tích Chi, chớp mắt một cái, đã biến mất khỏi bề mặt da Tịch Tích Chi, giống như chưa từng xuất hiện.
Có lẽ bởi vì động tác gãi ngứa của Tịch Tích Chi tương đối lớn, khiến An Hoằng Hàn chú ý, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tịch Tích Chi vẫn ngủ ngon như trước, ngoại trừ chăn bông trên người bị đá xa một chút, những thứ khác đều bình thường. An Hoằng Hàn buông bút lông trong tay xuống, đi tới kéo chăn bông đắp lên người nàng.
An Hoằng Hàn ở cự ly gần cẩn thận quan sát, mới phát hiện ra có điểm khác thường. An Hoằng Hàn nâng cánh tay trắng trẻo béo tròn của Tịch Tích Chi lên, dùng ngón trỏ sờ sờ mu bàn tay nàng, trên da có rất nhiều chấm đỏ nho nhỏ, hơi giống như bị muỗi chích.
An Hoằng Hàn vừa định mở miệng để Lâm Ân đi truyền thái y, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện chấm đỏ nhỏ nhanh chóng rút đi giống như thủy triều, dần dần biến mất.
Nhìn bộ dáng Tịch Tích Chi ngủ say, trong lòng An Hoằng Hàn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nếu có lần sau, có lẽ hắn cần phải đi tìm Phùng chân nhân hỏi thăm một chút, tìm được câu trả lời thỏa đáng hơn.
Tịch Tích Chi hồn nhiên không biết, trong lúc ngủ mơ hình như lấy được thức ăn ngon, chép chép miệng giống như đang nhai.
An Hoằng Hàn nhìn thấy nàng đáng yêu động lòng người như thế, khóe miệng hắn bất giác lộ ra nụ cười nhạt cưng chìu. Mặc dù độ cong rất nhỏ, nhưng không thể nghi ngờ, quả thật hắn đã cười. Cũng may giờ phút này không có cung nữ, thái giám nào ở trong Bàn Long điện, chỉ có hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi, nếu bị người khác nhìn thấy, lại cảm giác không chân thật cho mà xem.
Chẳng qua từ lúc Tịch Tích Chi đến đây, ai cũng biết bệ hạ đã từ từ thay đổi rất nhiều. Ví dụ như mỗi ngày đều phải mang theo một tiểu hài tử ở bên mình thì mới có thể yên tâm. Chỉ cần Tịch Tích Chi rời đi một chút, trái tim của bệ hạ lập tức sẽ trống rỗng. Nhớ trước kia, bết kể lúc nào bệ hạ cũng chỉ có một mình, mà giờ đây, hễ là nơi nào có hắn thì tiểu hài tử kia cũng sẽ ở đấy.
Chờ Tịch Tích Chi thức dậy, đã đến thời gian ăn trưa, An Hoằng Hàn căn dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị Phượng Kim Lân Ngư mà Tịch Tích Chi thích ăn nhất. Mới ngắn ngủn mấy ngày, số lượng cá Phượng Kim Lân trong Thanh Nguyên Trì đã giảm xuống đáng kể. Vì vậy không lâu sau, An Hoằng Hàn lại yêu cầu nước Luật Vân đưa tới một đám cá mới. Mục đích duy nhất chính là lấp đầy bụng con chồn nào đó.
Thời điểm nhận được tin tức này, Đông Phương Vưu Dục suýt chút nữa đã phun nước trà ra ngoài. Những người khác ở Luật Vân quốc không biết bệ hạ cần cá để làm gì, nhưng hắn lại hiểu rõ! Chỉ sợ toàn bộ mọi người trong thiên hạ cũng đều bị lừa chẳng hay biết gì, cho rằng bệ hạ của Phong Trạch quốc cực kỳ thích loài Phượng Kim Lân Ngư này, mà sự thật thì sao? Chẳng qua là giành riêng xuống bếp mà thôi.
Nếu có một ngày Luật Vân quốc không còn Phượng Kim Lân Ngư, phần lớn là bị một đứa bé nào đó ăn sạch.
Buổi chiều, Đoạn hoàng tử và Thập Tứ công chúa hẹn gặp nhau ở Quan Vân đình.
An Hoằng Hàn để chính vụ qua một bên, phân phó Lâm Ân kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị mấy cái đĩa bánh ngọt đưa đến Quan Vân đình.
Tịch Tích Chi nhớ lại gương mặt 'Kim Sa Cá Lặn, Bế Nguyệt Tu Hoa' của Đoạn hoàng tử, lập tức thèm thuồng chảy cả nước miếng. Không đợi An Hoằng nói xong, bèn hét to lên: "Ta cũng đi!"
Một câu nói âm vang mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người trong đại điện đều nghe rõ ràng.
Ánh mắt thâm thúy của An Hoằng Hàn lập tức trầm xuống. Nhắc tới Đoạn Vũ Phi, đứa nhỏ bào đoa dường như rất hưng phấn, có thể không làm cho người ta hận thấu xương sao?
"Ngươi không thể đi." Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tịch Tích Chi, giọng điệu không cho phép thương lượng.
Tịch Tích Chi đang hưng phấn, nghe được câu này giống như bị hắt một chậu nước lạnh, khiến nàng lạnh cóng từ đầu tới đuôi. Nghiến răng nói lầm: "Tại sao ta không thể đi?"
Lâm Ân hầu hạ ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt bệ hạ âm trầm, mà đứa nhỏ nào đó còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hi vọng bệ hạ ngàn vạn lần đừng nổi giận, nếu không bọn nô tài trong cái phòng này cũng không thể tốt được.
Mày kiếm An Hoằng Hàn dựng lên, "Ngươi đang chất vấn trẫm?"
Tuy đó là một câu hỏi, nhưng An Hoằng Hàn lại nói với giọng trần thuật, khẩu khí lạnh như băng, làm người ta không khỏi sinh ra sợ hãi ở trong lòng.
Lâm Ân đi theo bên cạnh bệ hạ nhiều năm, dĩ nhiên nhìn ra đây là điểm báo người muốn nổi giận, không ngừng nháy mắt ra dấu cho Tịch Tích Chi, để nàng đừng tranh luận với bệ hạ nữa, cuối cùng người phải chịu thiệt, chỉ có thể là chính nàng.
Ý tốt của đại thúc, sao Tịch Tích Chi có thể không biết chứ? Nhưng nàng thật sự rất muốn đi Quan Vân đình nhìn một chút. Chuyện vui như thế, sao có thể thiếu nàng?
Không biết vì sao, trong lòng An Hoằng Hàn đột nhiên nảy sinh một cảm giác nguy hiểm. Với tính tình đơn thuần của Tịch Tích Chi, hơn nữa Đoạn Vũ Phi có một mặt khác mà người đời không biết, muốn bắt cóc con chồn ngu ngốc này, không phải là chuyện dễ dàng sao. Càng nghĩ như vậy, An Hoằng Hàn càng phải ngăn cản cơ hội gặp mặt của Tịch Tích Chi và Đoạn Vũ Phi.
Có lẽ đây là sự lo lắng dư thừa, nhưng An Hoằng Hàn không chịu được khi Tịch Tích Chi cảm thấy hứng thú với những nam nhân khác.
"Ngoan ngoãn đợi ở Bàn Long điện cho trẫm." An Hoằng Hàn nhìn Tích Tích Chi, cảnh cáo nàng một câu. Thấy nàng không hề có phản ứng, An Hoằng Hàn cảm thấy không ổn, lại bổ sung thêm một câu: "Nếu sau khi trẫm trở lại Bàn Long điện, không nhìn thấy ngươi, hậu quả...... ngươi nghĩ thử xem?"
Tim gan của Tịch Tích Chi bị dọa sợ đến mức lộp bộp, đây đúng là uy hiếp trắn trợn mà.
Nhưng đối với con chồn không nghe lời Tịch Tích Chi này thì đúng là có tác dụng.
"Lâm Ân, ngươi trông coi nàng cho trẫm, buổi chiều hôm nay không cho phép nàng ấy bước ra Bàn Long điện một bước, nếu không trẫm sẽ hỏi tội ngươi."
Mũi dùi đột nhiên chỉa về phía Lâm Ân, Lâm Ân lập tức quỳ xuống lĩnh chỉ.
"Nô tài tuân lệnh, chắc chắn sẽ trông chừng Tịch cô nương cẩn thận."
An Hoằng Hàn gật đầu, mang theo một nhóm cung nữ, thái giám rời khỏi Bàn Long điện. Chỉ để lại Lâm Ân và Tịch Tích Chi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Lâm Ân đấu không lại, đỡ trán kêu khổ, "Tịch cô nương, ngài đừng trách lão nô, hoàng mệnh khó cãi, cho dù ngài có trừng nô tài, nô tài cũng sẽ không để ngài ra khỏi Bàn Long điện một bước, cho dù là nửa bước.
Sợ Tịch Tích Chi khó chịu, Lâm Ân còn cố ý khoa chân múa tay bày ra tư thế bị chặt đầu, nói cho Tịch Tích Chi biết, nếu nàng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, chỉ sợ đầu của ông sẽ dọn nhà.
Tịch Tích Chi lập tức thở dài, "Đại thúc yên tâm ta sẽ không hại chết người! Cho dù thật sự có chuyện, ta cũng sẽ một mình gánh vác."
Những lời này khiến tim của Lâm Ân nhảy vọt lên tới cổ họng, "Tịch cô nương, ngài đừng lấy tính mạng của nhóm nô tài ra đùa giỡn như vậy."
Cho dù ngài gánh vác tất cả nhưng bệ hạ sẽ đồng ý sao? Ngài cho rằng mệnh lệnh vừa rồi của bệ hạ chỉ là để trang trí, không có sức uy hiếp hay sao? Sợ Tịch Tích Chi thật sự to gan rời đi, Lâm Ân không dám tách khỏi dù là nửa bước, luôn coi chừng Tịch Tích Chi, hế Tịch Tích Chi đi một bước, Lâm Ân cũng sẽ đi một bước.
Cung nữ, thái giám hầu hạ xung quanh, nhìn một màn này, cũng không nhịn được len lén cười nhẹ.
Về chuyện ước hẹn ở Quan Vân đình, An Hoằng Hàn đã sớm phân phó thái giám tới Vân Y cung truyền lời. Cho nên trước khi An Hoằng Hàn đến, Thập Tứ công chúa đã một thân hoa phục ngồi ở bên trong đình.
Quan Vân đình xây dựng đã lâu. Nói đến nguồn gốc của cái tên, chung quy cũng có liên quan tới phong cảnh ở đây. Mỗi khi sáng sớm mặt trời mọc và hoàng hôn mặt trời lặn, nơi này chính là địa điểm tốt nhất để ngắm cảnh. Đám mây cuối chân trời bị ánh trời chiều nhuộm thành màu hồng quả quýt, lúc đậm lúc nhạt, giống như một tầng hoa văn.
"Vân Y khấu kiến hoàng huynh." Giữa hai hàng lông mày thanh tú của An Vân Y mang theo một ít sầu muộn.
An Hoằng Hàn giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng qua, ngồi đối diện nàng. Đầu tiên là nhìn đến khuôn mặt trang điểm của nàng ngày hôm nay, nét mặt An Hoằng Hàn bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi hừ lạnh. Lúc trước mỗi,ngày đều ăn mặc nổi bật để người khác chú ý, hôm nay lại ăn mặc bình thường. Ý định đã quá rõ ràng, sao An Hoằng có thể không nhìn ra?
"Hôm nay là ngày muội và Đoạn hoàng tử gặp nhau, trẫm hi vọng muội có thể để lại ấn tượng tốt cho hắn, trở về kêu cung nữ trang điểm lại cho muội." An Hoằng Hàn nói một câu, khiến sự chuẩn bị của An Vân Y trước khi đến đây đều hóa thành hư không.
Nhưng lại không dám phản bác ý tứ của hoàng huynh, An Vân Y chỉ có thể gật đầu trả lời: "Hết thảy nghe theo hoàng huynh."
An Vân Y cắn răng, đứng dậy dẫn theo hai cung nữ trở về đường cũ.
Hành cung của hắn và Đông Phương Vưu Dục rất gần nhau, chỉ cách một bức tường.
Vì vậy khi hắn đến hành cung, đúng lúc không hẹn mà gặp Đông Phương Vưu Dục.
Hai người đều là hoàng tử của nước khác, trước đó lại từng có quen biết, cho nên khi gặp gỡ cũng trò chuyện một lúc.
Sau khi hạ triều, Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn ôm trở về Bàn Long điện, dọc đường đi không ít cung nữ, thái giám, văn võ đại thần đều nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên. Ai cũng biết bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, nhưng. . . . . . cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa hề thấy bệ hạ ôm bất cứ người nào, cho dù là phi tần trong hậu cung, bệ hạ cũng rất ít khi hòa nhã với các nàng, đừng nói đến chuyện ôm bọn họ.
An Hoằng Hàn vừa mới ôm Tịch Tích Chi bước ra đại điện, lập tức cả đại điện bàn tán xôn xao.
"Rốt cuộc bệ hạ có ý gì? Sao lại có thể sủng ái Tịch cô nương đến trình độ này." Đây là vị vua mà bọn họ biết sao? Nổi tiếng máu lạnh vô tình, nói năng thận trọng, chưa bao giờ thích gần gũi với người khác.
Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh cũng sững sờ nhìn theo hai bóng dáng đã khuất dần sau cửa lớn, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, rốt cuộc trong lòng bệ hạ đang nghĩ gì? Chẳng lẽ đó đúng thật là con gái riêng của bệ hạ ở bên ngoài? Nhưng không phải vấn đề này trước đó đã bị phủ nhận sao!
Mùa hè đã qua, khí trời đổi sang thu mát mẻ.
Tịch Tích Chi nằm sấp ở giữa màn che màu vàng kim ấm áp, ngủ rất say, chu cái miệng nhỏ nhắn hồng như hoa anh đào, gương mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
An Hoằng Hàn ngồi ở sau thư án, nghiêm túc xử lý chính vụ.
Tịch Tích Chi cảm thấy trên người hơi đau thì khó chịu nhíu mày, đưa tay gãi mấy cái ở mu bàn tay. Vì móng tay của nàng đều được cắt tỉa định kì, cho nên mu bàn tay chỉ có vài vết đỏ mờ mờ, mấy giây sau, vết đỏ ấy cũng nhanh chóng biến mất.
Nếu hiện tại Tịch Tích Chi chịu mở mắt ra xem, chắc chắn có thể nhìn thấy trên mu bàn tay nàng mọc lên một lớp lông tơ màu trắng bạc rất nhỏ và ngắn. Nếu không nhìn kỹ, tuyệt nhiên sẽ không thấy. Nhưng mà Tịch Tích Chi thần kinh thô lại cho rằng nàng bị muỗi chích, vì vậy hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
Cảm giác đau nhói chỉ dừng lại trong ít giây rồi nhanh chóng biến mất. Sau đó lớp lông tơ cũng nhạt dần, lập tức giống như có sinh mệnh chui vào da thịt non mịn của Tịch Tích Chi, chớp mắt một cái, đã biến mất khỏi bề mặt da Tịch Tích Chi, giống như chưa từng xuất hiện.
Có lẽ bởi vì động tác gãi ngứa của Tịch Tích Chi tương đối lớn, khiến An Hoằng Hàn chú ý, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tịch Tích Chi vẫn ngủ ngon như trước, ngoại trừ chăn bông trên người bị đá xa một chút, những thứ khác đều bình thường. An Hoằng Hàn buông bút lông trong tay xuống, đi tới kéo chăn bông đắp lên người nàng.
An Hoằng Hàn ở cự ly gần cẩn thận quan sát, mới phát hiện ra có điểm khác thường. An Hoằng Hàn nâng cánh tay trắng trẻo béo tròn của Tịch Tích Chi lên, dùng ngón trỏ sờ sờ mu bàn tay nàng, trên da có rất nhiều chấm đỏ nho nhỏ, hơi giống như bị muỗi chích.
An Hoằng Hàn vừa định mở miệng để Lâm Ân đi truyền thái y, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện chấm đỏ nhỏ nhanh chóng rút đi giống như thủy triều, dần dần biến mất.
Nhìn bộ dáng Tịch Tích Chi ngủ say, trong lòng An Hoằng Hàn không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nếu có lần sau, có lẽ hắn cần phải đi tìm Phùng chân nhân hỏi thăm một chút, tìm được câu trả lời thỏa đáng hơn.
Tịch Tích Chi hồn nhiên không biết, trong lúc ngủ mơ hình như lấy được thức ăn ngon, chép chép miệng giống như đang nhai.
An Hoằng Hàn nhìn thấy nàng đáng yêu động lòng người như thế, khóe miệng hắn bất giác lộ ra nụ cười nhạt cưng chìu. Mặc dù độ cong rất nhỏ, nhưng không thể nghi ngờ, quả thật hắn đã cười. Cũng may giờ phút này không có cung nữ, thái giám nào ở trong Bàn Long điện, chỉ có hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi, nếu bị người khác nhìn thấy, lại cảm giác không chân thật cho mà xem.
Chẳng qua từ lúc Tịch Tích Chi đến đây, ai cũng biết bệ hạ đã từ từ thay đổi rất nhiều. Ví dụ như mỗi ngày đều phải mang theo một tiểu hài tử ở bên mình thì mới có thể yên tâm. Chỉ cần Tịch Tích Chi rời đi một chút, trái tim của bệ hạ lập tức sẽ trống rỗng. Nhớ trước kia, bết kể lúc nào bệ hạ cũng chỉ có một mình, mà giờ đây, hễ là nơi nào có hắn thì tiểu hài tử kia cũng sẽ ở đấy.
Chờ Tịch Tích Chi thức dậy, đã đến thời gian ăn trưa, An Hoằng Hàn căn dặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị Phượng Kim Lân Ngư mà Tịch Tích Chi thích ăn nhất. Mới ngắn ngủn mấy ngày, số lượng cá Phượng Kim Lân trong Thanh Nguyên Trì đã giảm xuống đáng kể. Vì vậy không lâu sau, An Hoằng Hàn lại yêu cầu nước Luật Vân đưa tới một đám cá mới. Mục đích duy nhất chính là lấp đầy bụng con chồn nào đó.
Thời điểm nhận được tin tức này, Đông Phương Vưu Dục suýt chút nữa đã phun nước trà ra ngoài. Những người khác ở Luật Vân quốc không biết bệ hạ cần cá để làm gì, nhưng hắn lại hiểu rõ! Chỉ sợ toàn bộ mọi người trong thiên hạ cũng đều bị lừa chẳng hay biết gì, cho rằng bệ hạ của Phong Trạch quốc cực kỳ thích loài Phượng Kim Lân Ngư này, mà sự thật thì sao? Chẳng qua là giành riêng xuống bếp mà thôi.
Nếu có một ngày Luật Vân quốc không còn Phượng Kim Lân Ngư, phần lớn là bị một đứa bé nào đó ăn sạch.
Buổi chiều, Đoạn hoàng tử và Thập Tứ công chúa hẹn gặp nhau ở Quan Vân đình.
An Hoằng Hàn để chính vụ qua một bên, phân phó Lâm Ân kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị mấy cái đĩa bánh ngọt đưa đến Quan Vân đình.
Tịch Tích Chi nhớ lại gương mặt 'Kim Sa Cá Lặn, Bế Nguyệt Tu Hoa' của Đoạn hoàng tử, lập tức thèm thuồng chảy cả nước miếng. Không đợi An Hoằng nói xong, bèn hét to lên: "Ta cũng đi!"
Một câu nói âm vang mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người trong đại điện đều nghe rõ ràng.
Ánh mắt thâm thúy của An Hoằng Hàn lập tức trầm xuống. Nhắc tới Đoạn Vũ Phi, đứa nhỏ bào đoa dường như rất hưng phấn, có thể không làm cho người ta hận thấu xương sao?
"Ngươi không thể đi." Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tịch Tích Chi, giọng điệu không cho phép thương lượng.
Tịch Tích Chi đang hưng phấn, nghe được câu này giống như bị hắt một chậu nước lạnh, khiến nàng lạnh cóng từ đầu tới đuôi. Nghiến răng nói lầm: "Tại sao ta không thể đi?"
Lâm Ân hầu hạ ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt bệ hạ âm trầm, mà đứa nhỏ nào đó còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hi vọng bệ hạ ngàn vạn lần đừng nổi giận, nếu không bọn nô tài trong cái phòng này cũng không thể tốt được.
Mày kiếm An Hoằng Hàn dựng lên, "Ngươi đang chất vấn trẫm?"
Tuy đó là một câu hỏi, nhưng An Hoằng Hàn lại nói với giọng trần thuật, khẩu khí lạnh như băng, làm người ta không khỏi sinh ra sợ hãi ở trong lòng.
Lâm Ân đi theo bên cạnh bệ hạ nhiều năm, dĩ nhiên nhìn ra đây là điểm báo người muốn nổi giận, không ngừng nháy mắt ra dấu cho Tịch Tích Chi, để nàng đừng tranh luận với bệ hạ nữa, cuối cùng người phải chịu thiệt, chỉ có thể là chính nàng.
Ý tốt của đại thúc, sao Tịch Tích Chi có thể không biết chứ? Nhưng nàng thật sự rất muốn đi Quan Vân đình nhìn một chút. Chuyện vui như thế, sao có thể thiếu nàng?
Không biết vì sao, trong lòng An Hoằng Hàn đột nhiên nảy sinh một cảm giác nguy hiểm. Với tính tình đơn thuần của Tịch Tích Chi, hơn nữa Đoạn Vũ Phi có một mặt khác mà người đời không biết, muốn bắt cóc con chồn ngu ngốc này, không phải là chuyện dễ dàng sao. Càng nghĩ như vậy, An Hoằng Hàn càng phải ngăn cản cơ hội gặp mặt của Tịch Tích Chi và Đoạn Vũ Phi.
Có lẽ đây là sự lo lắng dư thừa, nhưng An Hoằng Hàn không chịu được khi Tịch Tích Chi cảm thấy hứng thú với những nam nhân khác.
"Ngoan ngoãn đợi ở Bàn Long điện cho trẫm." An Hoằng Hàn nhìn Tích Tích Chi, cảnh cáo nàng một câu. Thấy nàng không hề có phản ứng, An Hoằng Hàn cảm thấy không ổn, lại bổ sung thêm một câu: "Nếu sau khi trẫm trở lại Bàn Long điện, không nhìn thấy ngươi, hậu quả...... ngươi nghĩ thử xem?"
Tim gan của Tịch Tích Chi bị dọa sợ đến mức lộp bộp, đây đúng là uy hiếp trắn trợn mà.
Nhưng đối với con chồn không nghe lời Tịch Tích Chi này thì đúng là có tác dụng.
"Lâm Ân, ngươi trông coi nàng cho trẫm, buổi chiều hôm nay không cho phép nàng ấy bước ra Bàn Long điện một bước, nếu không trẫm sẽ hỏi tội ngươi."
Mũi dùi đột nhiên chỉa về phía Lâm Ân, Lâm Ân lập tức quỳ xuống lĩnh chỉ.
"Nô tài tuân lệnh, chắc chắn sẽ trông chừng Tịch cô nương cẩn thận."
An Hoằng Hàn gật đầu, mang theo một nhóm cung nữ, thái giám rời khỏi Bàn Long điện. Chỉ để lại Lâm Ân và Tịch Tích Chi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng Lâm Ân đấu không lại, đỡ trán kêu khổ, "Tịch cô nương, ngài đừng trách lão nô, hoàng mệnh khó cãi, cho dù ngài có trừng nô tài, nô tài cũng sẽ không để ngài ra khỏi Bàn Long điện một bước, cho dù là nửa bước.
Sợ Tịch Tích Chi khó chịu, Lâm Ân còn cố ý khoa chân múa tay bày ra tư thế bị chặt đầu, nói cho Tịch Tích Chi biết, nếu nàng vẫn khăng khăng làm theo ý mình, chỉ sợ đầu của ông sẽ dọn nhà.
Tịch Tích Chi lập tức thở dài, "Đại thúc yên tâm ta sẽ không hại chết người! Cho dù thật sự có chuyện, ta cũng sẽ một mình gánh vác."
Những lời này khiến tim của Lâm Ân nhảy vọt lên tới cổ họng, "Tịch cô nương, ngài đừng lấy tính mạng của nhóm nô tài ra đùa giỡn như vậy."
Cho dù ngài gánh vác tất cả nhưng bệ hạ sẽ đồng ý sao? Ngài cho rằng mệnh lệnh vừa rồi của bệ hạ chỉ là để trang trí, không có sức uy hiếp hay sao? Sợ Tịch Tích Chi thật sự to gan rời đi, Lâm Ân không dám tách khỏi dù là nửa bước, luôn coi chừng Tịch Tích Chi, hế Tịch Tích Chi đi một bước, Lâm Ân cũng sẽ đi một bước.
Cung nữ, thái giám hầu hạ xung quanh, nhìn một màn này, cũng không nhịn được len lén cười nhẹ.
Về chuyện ước hẹn ở Quan Vân đình, An Hoằng Hàn đã sớm phân phó thái giám tới Vân Y cung truyền lời. Cho nên trước khi An Hoằng Hàn đến, Thập Tứ công chúa đã một thân hoa phục ngồi ở bên trong đình.
Quan Vân đình xây dựng đã lâu. Nói đến nguồn gốc của cái tên, chung quy cũng có liên quan tới phong cảnh ở đây. Mỗi khi sáng sớm mặt trời mọc và hoàng hôn mặt trời lặn, nơi này chính là địa điểm tốt nhất để ngắm cảnh. Đám mây cuối chân trời bị ánh trời chiều nhuộm thành màu hồng quả quýt, lúc đậm lúc nhạt, giống như một tầng hoa văn.
"Vân Y khấu kiến hoàng huynh." Giữa hai hàng lông mày thanh tú của An Vân Y mang theo một ít sầu muộn.
An Hoằng Hàn giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng qua, ngồi đối diện nàng. Đầu tiên là nhìn đến khuôn mặt trang điểm của nàng ngày hôm nay, nét mặt An Hoằng Hàn bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi hừ lạnh. Lúc trước mỗi,ngày đều ăn mặc nổi bật để người khác chú ý, hôm nay lại ăn mặc bình thường. Ý định đã quá rõ ràng, sao An Hoằng có thể không nhìn ra?
"Hôm nay là ngày muội và Đoạn hoàng tử gặp nhau, trẫm hi vọng muội có thể để lại ấn tượng tốt cho hắn, trở về kêu cung nữ trang điểm lại cho muội." An Hoằng Hàn nói một câu, khiến sự chuẩn bị của An Vân Y trước khi đến đây đều hóa thành hư không.
Nhưng lại không dám phản bác ý tứ của hoàng huynh, An Vân Y chỉ có thể gật đầu trả lời: "Hết thảy nghe theo hoàng huynh."
An Vân Y cắn răng, đứng dậy dẫn theo hai cung nữ trở về đường cũ.