Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Đạp thân cây mượn lực, mấy người bên Tịch Mân Sầm không ngừng đuổi theo về hướng trước mặt. Sử Lương Sanh đã sớm lường trước là bọn họ sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho hắn, suy nghĩ một chút, xoay người nhảy theo một phương hướng khác. Nhiều năm đấu đá qua lại như vậy, hắn cũng có thời điểm cảm thấy quá mệt. Mà cái làm người ta ảo não nhất là, lần nào hắn cũng đều là kẻ thua cuộc. Du Nguyệt đã không còn ở trên nhân thế, cho dù hắn đấu thắng Cửu Vương gia thì liệu còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
Chẳng lẽ Du Nguyệt còn có thể sống lại một lần nữa, lại một lần nữa lựa chọn sao?
Cái khiến hắn vẫn ôm hận đến tận bây giờ, không phải là việc Du Nguyệt quyến rũ hắn, cũng không phải là việc Cửu Vương gia cướp đoạt quốc thổ của Nam Trụ quốc, mà là vì sao... cuối cùng Du Nguyệt không lựa chọn hắn, mà lại lựa chọn đi theo Cửu Vương gia!
Rốt cuộc hắn có điểm nào thua kém so với Cửu Vương gia, chẳng lẽ tất cả những niềm vui mấy năm qua đều là giả dối hư ảo không tồn tại sao?
Cây cối sum xuê dần dần trở nên vô cùng thưa thớt, ngẫu nhiên sẽ thấy mấy tảng đá lớn lộ ra trên mặt đất.
Từng cơn gió lạnh gào thét quất rát trên mặt, lạnh đến mức Mạn Duẫn không thể kìm được mà run rẩy không ngừng. Bất chợt, trước mắt Mạn Duẫn hiện ra một chỗ vách núi đen, gió lạnh không ngừng rin rít thổi qua, cuồn cuộn tốc những sợi tóc của bọn họ bay tán loạn trong gió.
Sử Lương Sanh dừng lại cước bộ, đứng ở bên cạnh vách núi đen.
Liễu Oanh nãy giờ vẫn theo sát bên cạnh, nhìn mà không hiểu ý tưởng của chủ tử thế nào. Lúc này không phải nên chạy trối chết để thoát thân sao? Sao lại chạy đến tuyệt lộ thế này?
Tịch Mân Sầm và mấy người khác đuổi sát đến, dừng ở cách đó không xa.
"Cũng đã tới lúc chúng ta nên có một kết cuộc cuối cùng." Sử Lương Sanh thẳng tắp nhìn vào mắt Tịch Mân Sầm, đôi mắt rừng rực như chim ưng khát mồi.
Tịch Mân Sầm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào thân thể bé nhỏ đang lạnh đến phát run. Trong lòng hắn nảy sinh nỗi lo lắng, ánh mắt rơi xuống hai chân của Mạn Duẫn, đột nhiên nhớ tới lời dăn của lão thái y.
"bổn Vương cũng không muốn tiếp tục dây dưa với ngươi mãi." Từ khi đặt chân lên đất Nam Trụ toàn đối mặt với hết chuyện phiền toái này đến chuyện lo lắng khác, chẳng lẽ còn không phải là do Sử Lương Sanh sắp đặt ra?
Sử Lương Sanh quăng Mạn Duẫn lại cho Liễu Oanh, vuốt ve bảo đao đang nắm trong tay, "Nhất quyết sinh tử, Cửu Vương gia có dị nghị gì không?"
Chu Phi Chu Dương cả kinh. Rõ ràng Vương gia đang bị thương, kẻ kia đề nghị như vậy hoàn toàn chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hôi của.
Mạn Duẫn bất chấp lưỡi gươm đang kề trên cổ, hét to lên, "Không cho phép đáp ứng!"
Đừng nhìn vẻ mặt như không có việc gì của Phụ Vương mà lầm, một chưởng lúc nãy của Sử Lương Sanh uy lực cực đại, chắc hẳn Phụ Vương đã sớm bị nội thương. Hiện tại mà cùng quyết đấu sinh tử với Sử Lương Sanh chắc chắn sẽ không chiếm được ưu thế.
Biết Mạn Duẫn đang lo lắng cái gì, Tịch Mân Sầm hướng nàng hơi hơi lắc đầu, "bổn Vương đáp ứng."
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, Sử Lương Sanh liền lập tức huơ đao, công kích thẳng về phía Tịch Mân Sầm. Tất cả những người đang đứng tại nơi này đều có thể thấy rõ Sử Lương Sanh xuất ra chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn. Đao tóe ra ánh sáng lạnh, trong ngọn gió lạnh đang quất vun vút càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
Tịch Mân Sầm toàn thân phong kín, y bào tuy không gió mà vẫn tự động phồng lên, điểm mũi chân, thân mình hơi chúi về phía trước, lấy một khí thế mạnh mẽ không thể chống đỡ mà phóng về hướng Sử Lương Sanh.
Mấy chục thước không gian xung quanh hai người không một người nào có thể sáp nhập.
"Chu Phi, kiếm." Thanh âm của Tịch Mân Sầm đột nhiên vang lên.
Chu Phi rút kiếm ra, ném cho Vương gia.
Vương gia xưa nay không sử dụng binh khí, bởi vì thật sự rất ít người có đủ tư cách làm cho hắn rút kiếm.
Mạn Duẫn kinh hồn táng đảm nhìn thân ảnh hai người xoắn xuýt đánh nhau, trên trán tướp ra một lớp mồ hôi.
Sử Minh Phi và Chu Phi Chu Dương ba người đều chong mắt nhìn vào trận chiến, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Sử Lương Sanh và Sử Minh Phi là cha con ruột thịt, phận là con, nhìn cha mình dùng một đấu pháp ngọc đá cùng tan thì hận không thể gia nhập chiến cuộc để phụ trợ. Nhưng trên một phương diện khác, đối phương lại là Cửu Vương gia của Phong Yến quốc, xét về góc độ quan hệ giữa hai quốc gia, Cửu Vương gia đang giúp hắn. Hai lựa chọn vô cùng khó khăn đang bày ra ngay trước mặt hắn. Mà hắn hiện tại cũng chỉ có thể đóng vai người ngoài mà đứng xem cục diện.
Mạn Duẫn cắn chặt môi, tuy rằng tốc độ của hai người nhanh đến nỗi mắt nàng cũng phân biệt không được ai với ai, nhưng nàng vẫn chấp nhất nhìn chằm chặp như cũ.
Khi thấy Sử Lương Sanh đang chiếm thế thượng phong, Liễu Oanh toát ra tiếng cười đắc ý liên tục.
Mạn Duẫn cắn răng, thống hận sự nhu nhược của bản thân mình. Nếu nàng không bị Sử Lương Sanh bắt được, Phụ Vương làm sao có thể lâm vào cục diện rối rắm như thế này.
Hai người đang đánh nhau sống mái phía bên kia, phân ra rồi lại hợp vào, đao kiếm đụng vào nhau chan chát đến tóe lửa. Thân ảnh quay cuồng vun vút đến có thể cuốn lên một trận cuồng phong dữ dội xung quanh. Những đám lá khô rụng dưới đất cũng bị luồng gió cuồn cuộn cuốn lấy bay tao tác, mỗi chiêu hai người ra tay đều vô cùng hung ác, không cho đối phương chút cơ hội để thở nào. Những người đứng xem tim đều nhảy lên tới cổ họng, tận mắt chứng kiến một tình huống như vậy thì ai nấy đều muốn thở không nổi, tim như ngừng đập.
"Keng." Kiếm của Tịch Mân Sầm đã bức Sử Lương Sanh đến sát rìa vách núi đen.
Vừa thấy Sử Lương Sanh sắp bị ép rơi xuống khỏi vách núi, hắn lại đột nhiên xoay người một cái, nhảy đến phía sau Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm dừng chân rất đúng lúc, xoay phắt về phía sau để đón đỡ công kích của Sử Lương Sanh.
Hai người đứng sát bên cạnh vách núi đen, ngươi một kiếm, ta một đao, từng vệt hươ múa loang loáng vô cùng dữ tợn, đáng sợ đến khiến tay Mạn Duẫn gắt gao nắm chặt thành quyền.
Oành... Hai cổ khí mãnh liệt va chạm trực diện vào nhau, rồi lại phản lực bắn tách ra, đất bằng bị sức dội mà rung động, cát đất bắn tứ phía khiến tất thảy xung quanh đều trở nên mờ mịt.
Tịch Mân Sầm lau vết máu chảy xuống từ khóe miệng, mắt vẫn lạnh như băng không có bất kỳ độ ấm nào.
Mà bên phía đối diện, Sử Lương Sanh cũng đưa một tay che máu tươi đang tuôn ra ào ào bên hông, hơi hơi gập người, bảo đao trong tay bởi vì lực va chạm mạnh vừa rồi đã bị hất văng rơi xuống vách núi đen. Không có vũ khí, trên người lại bị thương, đã không còn bao nhiêu phần thắng nữa rồi. Cho dù bản thân bị trọng thương, tên kia vẫn mạnh mẽ một cách đáng giận như vậy.
Không thèm để ý chút nào đến vết thương đang đổ máu bên hông, Sử Lương Sanh đưa một tay tóm chặt lấy cổ Mạn Duẫn, quay đầu đưa mắt lạnh nhìn Tịch Mân Sầm, nói: "Ta lại thua rồi. Thua nhiều năm như vậy, ta mệt mỏi cùng cực rồi. Hôm nay kế hoạch thất bại, ta đã không nghĩ tới việc còn sống mà rời khỏi nơi này."
Tịch Mân Sầm thu hồi thanh kiếm thảy trả cho Chu Phi. Chu Phi vừa cầm lấy kiếm thì phát hiện ra ngay, trên lưỡi kiếm lỗ chỗ hàng loạt chỗ mẻ gập ghềnh. Trong lòng hắn rùng mình một cái, trận đấu này thật là kịch liệt.
Trên hắc bào dính một ít bùn đất, Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng phủi xuống, nhíu mày nói: "Buông nữ nhi của bổn Vương ra."
Sử Lương Sanh cất tiếng cười to, lắc đầu, chân mày đuôi mắt đều mang vẻ đắc ý, "Du Nguyệt đã bỏ ta mà đi, ngươi hại ta mất đi người ta yêu nhất. Hôm nay, ta liền đem nỗi đau này tự tay trả lại cho ngươi!"
Nắm áo của Mạn Duẫn, Sử Lương Sanh đẩy nàng đến rìa vách núi đen, nhấc nàng lên để hai chân lơ lửng trên không, để Mạn Duẫn treo giữa không trung.
Hai chân hổng đất khiến cho Mạn Duẫn không có cảm giác an toàn. Cúi đầu xuống nhìn thì liền thấy bên dưới là vực sâu vạn trượng, sương mù mênh mông vấn vít, nhìn không thấu đáy vực sâu nơi này.
"Buông nàng ra, nếu không ngươi sẽ hối hận." Tịch Mân Sầm lo lắng tiến dần từng bước về phía trước.
Sử Lương Sanh nhìn biểu hiện nóng vội của hắn thì càng tỏ ra đắc ý.
"Ha ha, người hối hận phải là ngươi chứ, Cửu Vương gia." Tay càng vươn ra để Mạn Duẫn ra xa hơn, tơ lụa phát ra tiếng rách rèn rẹt, rất nhanh sẽ không chịu nổi sức nặng của Mạn Duẫn.
Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh túa ra làm ướt ngực áo Mạn Duẫn. Tiểu mạo ngao đang chui trong ngực áo dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, lặng lẽ chui một cái đầu ra, rồi rất nhanh nhảy lên trên cánh tay Sử Lương Sanh, quất tới mặt hắn một bộ móng vuốt sắc lẻm.
Còn chưa kịp làm bị thương Sử Lương Sanh, Liễu Oanh đã giơ kiếm lên bổ xuống tiểu mạo ngao. Tốc độ của tiểu mạo ngao nhanh hơn so với nàng rất nhiều, bộ vuốt đổi hướng cào vào trên mặt nàng ta. Một tiếng thét thảm thiết đập vào vách núi đen rồi vang vọng lập đi lập lại, muôn phần làm cho người ta sợ hãi.
Máu từ trên mặt Liễu Oanh chảy xuống ròng ròng, rõ ràng có thể nhìn thấy được xương cốt lòi ra dưới lớp da thịt. Nhìn thấy mình bị hủy dung chỉ bởi một động vật nhỏ bé, nàng ta phẫn nộ lại giơ kiếm lên chém xuống nó lần nữa.
Kiếm còn chưa kịp hạ xuống, Tịch Mân Sầm phất y bào một cái, một cỗ khí mạnh bắn ra, thẳng tắp cuốn ả rớt xuống vách núi.
Đối với cái chết của Liễu Oanh, Sử Lương Sanh không có một chút biểu hiện thương tâm khổ sở nào, bàn tay vỗ thẳng về hướng tiểu mạo ngao, lập tức đánh văng nó ra xa mấy thước, khiến nó đau đến kêu chin chít ra tiếng.
"Buông Mạn Duẫn ra!" Tịch Mân Sầm cầm tiểu mạo ngao đang thở hồng hộc lên, quăng về hướng Chu Dương.
Chu Dương tiếp được, đặt tiểu mạo ngao ngồi xổm trên đầu vai hắn.
"Ngươi không muốn biết Tư Đồ Du Nguyệt chết như thế nào sao?" Con ngươi tối đen thâm thúy của Tịch Mân Sầm lộ ra hàn khí lạnh lẽo.
Những lời này thành công trong việc hấp dẫn lực chú ý của Sử Lương Sanh "Chết như thế nào?" Tay Sử Lương Sanh đang nắm áo Mạn Duẫn càng chặt hơn vài phần, Mạn Duẫn bị xiết mạnh, thở dốc một cách khó khăn.
Cảm xúc của Sử Lương Sanh quá mức kích động, Tịch Mân Sầm sợ hắn sẽ thật sự ném Mạn Duẫn xuống vách núi đen nên tiếp tục tiến tới từng bước một.
"Ngươi buông Mạn Duẫn trước đã!"
Sau khi tự ngẫm một lúc, Sử Lương Sanh mới thu hồi tay, kéo Mạn Duẫn về đặt trên đất, "Nói cho ta biết."
Mạn Duẫn hé cái miệng nhỏ nhắn thở gấp. Phụ Vương nói như vậy là muốn nói ra chân tướng cho Sử Lương Sanh sao? Nàng ngước mắt lên nhìn Tịch Mân Sầm.
Nhận được ánh mắt lên án của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm bất đắc dĩ khẽ động khóe miệng. Cá tính của Sử Lương Sanh, hắn phi thường hiểu. Nay tên kia đã bị hắn buộc vào cảnh cùng đường nên đã sớm ôm tâm lý ngọc đá đều tan. Nếu bây giờ không nói ra một lý do có thể thuyết phục được hắn ta, có thể khẳng định chắc chắn là hắn ta sẽ lôi Mạn Duẫn cùng chết.
Tịch Mân Sầm đột nhiên trầm mặc lại làm cho Sử Lương Sanh phát cuồng, "Nói mau!" Ngón tay bóp mạnh vào cổ Mạn Duẫn, mạnh đến tạo vết đỏ hồng.
"Tư Đồ Du Nguyệt khó sinh mà chết."
Bởi vì câu này mà Sử Lương Sanh lập tức nổi trận lôi đình. Du Nguyệt sau khi rời khỏi hắn thế mà lại sinh đứa nhỏ cùng nam nhân khác! Lửa ghen tị giận dữ đốt cháy sạch tấm thân thương tích đầy mình của hắn. Nhiều năm đau khổ tìm kiếm cùng chờ đợi như vậy, còn được gì! Còn được cái gì!
Cảm xúc ầm ầm bùng nổ, Sử Lương Sanh phẫn nộ vừa khóc vừa cười.
"Đứa bé là của ngươi." Tịch Mân Sầm nói tiếp.
Lập tức, trên vách núi đen lâm vào một trận trầm mặc. Cánh tay Sử Lương Sanh cứng đờ, thốt ra từng chữ như mất hồn, "Ngươi vừa nói cái gì?"
Không chỉ mỗi mình Sử Lương Sanh kinh ngạc, mà ngay cả Sử Minh Phi cũng trợn trừng mắt. Du Nguyệt từng sinh một đứa bé cho Phụ Hoàng?
"Tư Đồ Du Nguyệt chỉ là một cái tên giả mà nàng dùng, nàng vốn tên là Thẩm Đậu." Thanh âm lạnh như băng của Tịch Mân Sầm bình tĩnh nói ra câu này gây cho mọi người tại đây phát sinh đủ loại khiếp sợ trong lòng.
Thẩm Đậu? Đó chẳng phải là tên mẫu phi của Mạn Duẫn sao?
Chu Phi Chu Dương đồng loạt đưa mắt nhìn về phía tiểu Quận chúa. Chẳng lẽ...?
"Chín năm trước, Thẩm Đậu tự hủy dung mạo, chạy ra khỏi Nam Trụ, trú ngụ tại Sầm Vương phủ cho đến khi sinh hạ đứa bé."
Tiên Hoàng của Phong Yến quốc cho rằng Tịch Mân Sầm kim ốc tàng kiều, còn chưa làm rõ tình huống đã tự chủ trương hạ một đạo thánh chỉ, phong Mạn Duẫn làm tiểu Quận chúa.
Việc này mà nói thẳng ra thì quá là nhảm nhí, mà với tính tình của Tịch Mân Sầm thì lại khinh thường phải giải thích này nọ. Dù sao trong Vương phủ có lòi ra thêm một Quận chúa bá vơ thì cũng chỉ là chuyện râu ria tầm thường đối với hắn. Mãi cho đến mấy tháng trước, hắn mới nhìn thấy Mạn Duẫn lúc này đã được tám tuổi.
Ánh mắt Sử Lương Sanh quay sang nhìn chằm chằm vào Mạn Duẫn. Khuôn mặt này xác thực là rất giống nàng! Hắn nên nghĩ ra sớm mới phải, chứ trên đời này làm gì có chuyện người giống người đến như vậy đâu.
Mạn Duẫn quay đầu sang một bên, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của Sử Lương Sanh.
"Nếu ngươi không tin, bên hông Mạn Duẫn có cái bớt chỉ thuộc về Hoàng tộc Nam Trụ."
Mỗi câu Tịch Mân Sầm thốt ra đánh thẳng vào lòng mọi người.
Sử Minh Phi theo bản năng che cánh tay lại. Nơi đó đúng là chỗ mà hắn có cái bớt đặc trưng. Hắn lại sực nhớ tới lần đầu tiên Mạn Duẫn cùng hắn gặp mặt, nàng đã tỏ vẻ cực kỳ hứng thú đối cái bớt trên cánh tay hắn. Hiện tại, trong lòng Sử Minh Phi đã khẳng định được nguyên nhân vì sao.
"Năm đó, bổn Vương từng khuyên Thẩm Đậu đánh rớt đứa bé, nhưng nàng cho bổn Vương một câu nói." Tịch Mân Sầm dừng một chút, tiếp tục nói: "Nàng nói, nàng yêu ngươi, nhưng lại phản bội ngươi. Không dám cầu mong được ngươi khoan thứ, chỉ thầm muốn lưu lại một tia huyết mạch cho ngươi. bổn Vương niệm tình nàng có công lao chấp hành nhiệm vụ, liền chuẩn."
Ánh mắt của Sử Lương Sanh đã rõ ràng thể hiện sự dao động, nhìn thẳng vào bên hông Mạn Duẫn, vươn tay giật phắt đai lưng của nàng. Gió lạnh vun vút như cắt da cắt thịt khiến Mạn Duẫn nổi da gà toàn thân. Cái yếm nhỏ che khuất thân trước của Mạn Duẫn, nhưng ở bên hông có thể thấy được một chút cái bớt màu đỏ hồng hình lá.
Mắt Sử Lương Sanh như dại ra nhìn dấu bớt kia, ngón tay như kính cẩn chạm đến mặt trên cái bớt, vuốt ve qua lại, sau khi xác định liền cười ra tiếng, "Đúng là nữ nhi của ta!"
Rồi ôm trọn thân thể Mạn Duẫn vào trong lòng. Mạn Duẫn có thể cảm nhận được cánh tay của hắn đang run bần bật, tâm trạng kích động cùng cực vây quanh hắn.
Con ngươi Tịch Mân Sầm giống như bị băng tuyết bao trùm, độ ấm dường như lại giảm xuống mấy độ.
Sử Lương Sanh nhìn cổ Mạn Duẫn, nào là vết máu, nào là vết bóp cổ đỏ bầm, liền lập tức hối hận. Sao hắn lại làm chuyện hồ đồ thế này, xúc phạm tới lễ vật cuối cùng mà Du Nguyệt để lại cho hắn. Nhìn khuôn mặt nhu thuận của Mạn Duẫn, nỗi cao hứng của Sử Lương Sanh có thể nói là bốc tận trời cao. Đây là đứa con của hắn đấy, đứa con của hắn và Du Nguyệt đấy.
Ngón tay run run mặc lại quần áo cho Mạn Duẫn, Sử Lương Sanh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng, "Cha sai rồi. Cha không nên thương tổn con."
Mạn Duẫn cúi đầu, thái độ phảng phất như không nghe thấy gì. Ngay từ đầu, nàng đã không nghĩ tới chuyện sẽ có màn cha và con gái nhận lại nhau. Trong lòng nàng, người mà nàng chọn là Phụ Vương chỉ có mỗi mình Tịch Mân Sầm.
"Ngươi không phải là Phụ Hoàng của ta." Mạn Duẫn ngẩng đầu.
Vẻ mặt tươi cười của Sử Lương Sanh biến thành cứng đờ, lắc đầu đầy vẻ suy sụp. Đứa bé không chịu nhận hắn cũng đúng thôi, hắn thương tổn nàng nhiều như vậy mà. Nào có ai làm phụ thân mà lại làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Chỉ cần trong lòng Du Nguyệt có một vị trí dành cho hắn, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi. Bọn họ xa cách chín năm, hắn lúc nào cũng đều nhớ thương nàng da diết. Có lẽ, bây giờ đã đến lúc được gặp lại nhau. Cũng không biết khi hắn đến âm tào địa phủ rồi, Du Nguyệt biết những việc hắn đã từng làm với nữ nhi của hai người thì liệu nàng có thể tha thứ cho hắn hay không.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sử Lương Sanh vô cùng áy náy, ngước mắt lên hướng Sử Minh Phi vẫy vẫy tay, gọi: "Minh Phi, con lại đây."
Sát khí trong mắt Sử Lương Sanh đã hoàn toàn thối lui. Tịch Mân Sầm thấy thế mới dần dần an tâm, nói thật ra chân tướng có thể bảo toàn mạng sống cho Mạn Duẫn, như thế đã đủ rồi.
Sử Minh Phi nhìn chằm chằm Mạn Duẫn mà không thể tưởng tượng nổi, đây là muội muội ruột cùng cha khác mẹ với hắn đấy... thế mà hắn lại còn nảy sinh cái loại ý niệm kia trong đầu.
"Phụ Hoàng." Chậm rãi đi qua phía Sử Lương Sanh, nhưng ánh mắt của Sử Minh Phi vẫn tiếp tục dừng lại trên Mạn Duẫn.
Nhìn thấy loại ánh mắt này của hắn, Sử Lương Sanh cũng đã đoán ra vài phần, mạnh tay vỗ lên bả vai hắn, "Phụ Hoàng có chút lời muốn nói với con."
Sử Minh Phi nghi hoặc nhìn cha, đột nhiên nghĩ đến chuyện lần trước ông ấy giả chết còn chưa có giải thích rõ ràng.
"Bây giờ ta nói cho con về ngọc tỷ cùng hổ phù." Sử Lương Sanh gật đầu một cái, ngước lên nhìn đứa con to cao hơn hắn. Hiện tại mà còn không nói, hắn sợ là về sau sẽ không thể lại có cơ hội nói cho rõ ràng.
Sử Lương Sanh tiến đến bên tai nhi tử, thấp giọng nói một lúc lâu. Mạn Duẫn vểnh tai lắng nghe, cũng nghe được đại khái. Ánh mắt nàng chợt trợn to lên nhìn về phía Sử Lương Sanh, trong lòng đầy những cảm xúc phức tạp mà ngay cả Mạn Duẫn cũng phân không rõ chúng là những gì.
Đúng lúc này, Tịch Mân Sầm chậm rãi bước tới, "Tiên Hoàng Nam Trụ quốc phải chăng nên thực hiện hứa hẹn đi thôi? Quyết chiến sinh tử tất có người sống kẻ chết!"
Tịch Mân Sầm vừa nói xong, chưởng phong có tốc độ như chớp xẹt đánh úp về phía Sử Lương Sanh. Sử Lương Sanh có thể chống đỡ, nhưng hắn lại đứng im. Liên hệ tới việc hắn dặn dò công đạo đối với Sử Minh Phi cũng có thể thấy, nam nhân này đã một lòng muốn chết.
Dưới sự công kích của luồng chưởng phong, Sử Lương Sanh bị đẩy mạnh vọt qua vách núi đen. Mạn Duẫn tuyệt vọng vươn một bàn tay ra bắt lại, nhưng chỉ đủ chạm đến góc áo của Sử Lương Sanh, đành phải trơ mắt nhìn người mà nàng phải gọi là phụ thân rơi xuống khỏi vách núi.
Trong tay chỉ còn cầm được một mảnh góc áo rách màu đen, nhìn xuống theo vách núi đen, Mạn Duẫn lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt ấy.
Ánh mắt của Thẩm Đậu trước khi chết.
Sử Minh Phi vỗ vỗ đầu vai Mạn Duẫn, "Phụ Hoàng muốn đi, cứ để cho người đi đi."
Nam nhân này, cả đời vì Thẩm Đậu mà sống.