Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
"Tiểu Quận chúa, ta có mối thù sâu như biển cùng Cửu Vương gia, như vậy còn phải cần hỏi nữa sao? Ta chỉ muốn... Cửu Vương gia chết. Chết trên tay ta!" Thanh âm ngoan độc âm lãnh của Sử Lương Sanh vang dội quanh quẩn từng trận từng trận trong phòng kín.
Một tiếng vỗ mạnh lên bàn gỗ.
Mạn Duẫn bình tĩnh một cách vô cùng thần kỳ, không có một chút cảm xúc sợ hãi nào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Tuy rằng bị bịt mắt nên không nhìn thấy được Sử Lương Sanh, nhưng nàng vẫn có thể nghe được phương vị của hắn.
(*phương vị: phương hướng vị trí)
"Nói đến cùng là vì sao mà ngươi hận Phụ Vương tận xương tận tủy vậy?"
Thanh âm của Mạn Duẫn thanh thúy trong veo như chim hoàng oanh.
"Là vì Phụ Vương phái ra Tư Đồ Du Nguyệt mồi chài ngươi phải không, thêm nữa, còn là vì hắn đánh thắng Nam Trụ quốc nên hại ngươi phải quăng đi không ít quốc thổ phải không?" Mạn Duẫn phân tích rõ ràng nguyên nhân sự việc, muốn lôi kéo kích động Sử Lương Sanh.
Về những chuyện dính dáng đến mẫu phi nhất định không ai có thể hiểu biết hơn Sử Lương Sanh. Nàng muốn biết, trước giây phút mẫu phi lâm chung kia, nụ cười đó có ý nghĩa là gì.
Cảm xúc của Sử Lương Sanh lập tức bị kích động lên đến đỉnh điểm, Mạn Duẫn có thể nghe thấy những câu mắng đầy phẫn nộ của hắn.
Đột nhiên, hắn tóm lấy cổ Mạn Duẫn, cảnh cáo: "Đừng có dùng cái từ 'mồi chài' này với nàng, nếu không ta sẽ lập tức giết chết ngươi!"
Mạn Duẫn mỉm cười, người này đã bị nàng hoàn toàn chọc giận nha.
"Chẳng lẽ không đúng?" Mạn Duẫn không hề sợ chết, tiếp tục hỏi.
Bàn tay to đang tóm lấy cổ nàng rõ ràng nắm chặt lại. Không khí giống như bị người ta ngắt đi khiến Mạn Duẫn há miệng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
Nàng bình tĩnh quay mặt về hướng Sử Lương Sanh, nàng dám cá, hắn không dám giết nàng! Trước khi Phụ Vương tới đây, bản thân nàng nhất định an toàn.
Lực đạo trên cổ từ từ giảm dần. Mạn Duẫn dồn dập thở, cố gắng hít thở không khí quý trọng vào đầy phổi.
"Đừng nghĩ là ta không dám giết ngươi!" Sử Lương Sanh giật miếng vải đen che mắt Mạn Duẫn ra, mắt đối mắt với nàng.
Nhờ đó, Mạn Duẫn mới đánh giá rõ ràng được tình cảnh của mình hiện tại. Nơi này là một phòng nhỏ, không có bất kỳ trang bị gì, bốn phía chỉ có vách tường trơn láng đến ngay cả cửa sổ cũng không có. Vách tường màu đen, Mạn Duẫn nheo mắt nhìn kỹ, hiển nhiên là được làm bằng sắt đen (huyền thiết). Sợ là ngay cả móng vuốt của tiểu mạo ngao cũng không thể đào xuyên qua được.
Chẳng lẽ là mật thất?
Trong toàn bộ không gian xung quanh chỉ có duy nhất một ngọn đèn dùng để chiếu sáng nên hầu hết xung quanh đều tối âm u.
"Ngươi thật sự rất yêu Tư Đồ Du Nguyệt?" Mạn Duẫn hoàn toàn xem nhẹ cơn tức giận của Sử Lương Sanh, cử động cơ thể, dần đưa thân mình đến dựa vào tường.
Sau khi bị người ta bắt cóc, Mạn Duẫn không hề tỏ ra một chút sợ hãi nào, cũng chẳng khóc lóc giống như một đứa nhỏ, ngược lại rất bình tĩnh đánh giá tình huống hoàn cảnh xung quanh đồng thời hỏi một ít vấn đề không liên quan.
Sử Lương Sanh xoay người, ngồi xổm trước mặt nàng, "Ngươi muốn hỏi cái gì, chẳng lẽ không sợ ta lập tức giết ngươi?" Hắn rút đao ra, quơ quơ trước mặt nàng ra vẻ uy hiếp.
Mạn Duẫn chỉ thản nhiên cười cười: "Ngươi giết ta sẽ không có lợi thế đối phó với Phụ Vương, cho nên ngươi sẽ không làm đâu."
Cấp bách muốn biết đáp án, Mạn Duẫn lặp lại hỏi: "Ngươi thật sự rất yêu Tư Đồ Du Nguyệt?"
Đối phương không hề nhúc nhích, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của nàng. Mạn Duẫn chớp chớp đôi mắt to vô cùng thuần khiết như có chút ngẫm nghĩ, "Phụ Vương từng nói cho ta nghe hình huống của Tư Đồ Du Nguyệt, ta thấy ngươi thâm tình như thế nên vốn còn muốn nói cho ngươi."
Nghe thấy lời này, đôi mắt đối phương lập tức sáng rực lên như đuốc, hoài nghi hỏi: "Ngươi biết chính xác chứ?"
Mạn Duẫn vô cùng ngoan ngoãn hiền lành gật đầu, "Ngươi cũng biết đó thôi, Phụ Vương của ta là một người lạnh như băng, chưa bao giờ nhiều lời kể lể chuyện xưa. Nếu chuyện xưa của ngươi có thể đả động lòng ta, biết đâu ta sẽ nói cho ngươi nàng ấy ở đâu."
Đôi mắt thiên chân vô tà (ngây thơ trong sáng), khuôn mặt đáng yêu, hoàn toàn không thể nhìn thấy có bất kỳ một tia diễn trò nào, Sử Lương Sanh nhìn chằm chằm vào đứa bé, dường như đang cân nhắc xem có thể tin tưởng hay không.
"Yêu. Nữ nhân duy nhất ta yêu. Chỉ mỗi mình nàng." Sử Lương Sanh không biết vì sao đứa bé này lại lôi đề tài này ra mà hỏi, nàng có vẻ quan tâm một cách thái quá đối với những chuyện về Du Nguyệt.
Yêu à... Rốt cuộc yêu đến tình trạng gì?
"Nói một chút về các ngươi gặp nhau và chung sống thế nào đi." Mạn Duẫn di chuyển dần về phía trước, càng lúc càng tới gần Sử Lương Sanh.
Tay chân Mạn Duẫn bị cột chặt, hoàn toàn không có lực công kích nào. Sử Lương Sanh cũng không lo đứa nhỏ này sẽ chạy trốn, kéo ghế dựa qua, ngồi ở trước mặt nàng bắt đầu cất lời, "Đó là chuyện mười năm về trước." Hắn cũng không rõ lắm vì sao mình lại tình nguyện một cách khó hiểu như thế để mở rộng cửa lòng mà phun ra tâm sự đối với một đứa nhỏ chỉ mới tám tuổi. Có lẽ, bởi vì hình dáng của nàng có bóng dáng của người kia chăng.
Mạn Duẫn chú tâm lắng nghe, nhìn nam nhân vì năm tháng mà trở nên tang thương ngồi đối diện.
"Năm ấy, ta cải trang ra khỏi cung, vô tình gặp được Du Nguyệt ở trà lâu. Nàng là một nữ nhân ôn nhu, chỉ cần một chút nhăn mày hay mỉm cười đều có một lực quyến rũ kỳ lạ khiến người ta cứ muốn lẳng lặng đứng bên cạnh nàng lâu bao nhiêu cũng được. Nàng ôm một quyển họa được cuốn tròn lại, đến từng bàn mời, 'Công tử tiểu thư, mời mua bức họa này'. Đến khi nàng tiến đến gần bàn của ta, nàng mỉm cười, ta liền hoàn toàn bị cuốn hút." Tâm trí rơi vào trong vòng xoáy hồi ức, mặt mày Sử Lương Sanh đều hàm chứa ý cười, toàn thân như đã vượt thời gian mà quay lại cái ngày gặp gỡ cùng Tư Đồ Du Nguyệt kia.
"Sau đó, mỗi ngày ta đều kiếm cớ chạy tới trà lâu, chỉ vì muốn thấy mặt nàng, rồi dần dần dùng chân tình mà khiến nàng cảm động, khiến nàng đồng ý tiến cung làm phi. Bất cứ chuyện gì ta đều chiều theo tính tình của nàng, chỉ cần nàng yêu thích gì đó, cuối cùng ta cũng sẽ tìm bằng được để đưa cho nàng trước tiên. Du Nguyệt không giống như những nữ nhân trong cung cả ngày chỉ biết lục đục đấu đá với nhau, nàng có muốn cái gì cũng chưa bao giờ mở miệng cầu xin ta. Mỗi ngày nàng chỉ yên lặng hầm canh bổ cho ta, còn sau khi ta xử lý chính sự mỏi mệt trở về thì xoa bóp và đấm chân cho ta." Mỗi khi cho thời gian nhàn rỗi, hai người liền mài mực vẽ tranh. Từng bức họa cuộn tròn trong mật thất kia đều ghi lại tất cả những ký ức lúc bấy giờ. Đó cũng là lý do tại sao Sử Lương Sanh rất trân trọng những bức họa cuộn tròn đó.
Mỗi một câu Sử Lương Sanh kể ra, Mạn Duẫn đều có thể cảm nhận được tình yêu của nam nhân này dành cho Thẩm Đậu. Chỉ tiếc, chuyện về sau lại làm cho hắn thất vọng.
Sử Lương Sanh bỗng biến sắc, "Vốn tưởng rằng chúng ta có thể sống như vậy suốt đời suốt kiếp, nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau thì Phong Yến quốc bắt đầu phát động chiến tranh. Lúc ấy binh lực cùng tài lực của hai quốc gia không sai biệt nhiều lắm, nên ta cơ bản là không hề úy kỵ việc tiến công của Phong Yến quốc. Ta phái ra tướng quân và cũng khoác chiến bào tham gia tranh chiến cùng bọn họ trên sa trường."
"Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, trong một chiến dịch mấu chốt nhất, Du Nguyệt lại trộm đi bản vẽ bài bố quân lính của bên ta, khiến tướng sỹ Nam Trụ quốc trận đó bị thảm bại!" Đôi mắt Sử Lương Sanh lộ ra một cỗ bi thương, bị người yêu thương sâu đậm nhất phản bội, là tổn thương sâu sắc nhất.
"Ta phái ra thủ hạ đuổi giết nàng, ba ngày sau, nàng đột nhiên mai danh ẩn tích, không có bất kỳ một tin tức nhỏ nào."
Trên trán gân xanh nảy lên kịch liệt, sự phẫn nộ của Sử Lương Sanh hoàn toàn biểu hiện rõ nét ngay trước mắt Mạn Duẫn.
"Ngay hôm sau khi ta phái ra sát thủ, ta đã hối hận, liền lập tức sửa mệnh lệnh rằng nếu tìm được Du Nguyệt, chỉ có thể bắt giữ, không thể đả thương. Cho dù nàng là gián điệp, cho dù những nhu tình trước đây toàn bộ là diễn trò, ta cũng không cần, chỉ thầm muốn cột nàng vĩnh viễn vào bên cạnh ta, thời thời khắc khắc làm bạn ta. Suốt mấy năm qua, không có lúc nào mà ta không tung người tìm kiếm nàng. Nhưng cho dù ta rà soát từng tấc đất của Nam Trụ cũng thủy chung không tìm thấy tung tích của nàng!"
Đương nhiên ngươi không thể tìm thấy rồi, Mạn Duẫn hơi hơi lắc đầu, bởi lúc ấy mẫu phi đã tự đi hủy dung mạo của mình. Nhưng bây giờ nàng có thể khẳng định, trước khi ra khỏi Nam Trụ, mẫu phi đã động lòng, nếu không bà cũng sẽ không một mình sinh hạ đứa nhỏ. Nụ cười trước lúc lâm chung kia, cuối cùng có thể lý giải là... hạnh phúc đã sinh hạ được một đứa nhỏ cho người yêu, hay là đã được giải thoát sau khi phản bội người yêu?
Có lẽ, có cả hai.
Sử Lương Sanh trở nên kích động, bắt lấy bả vai Mạn Duẫn không ngừng lắc mạnh, "Ngươi nói đi, nói cho ta biết, Du Nguyệt rốt cuộc đang ở đâu!"
Miệng vết thương của Mạn Duẫn vẫn còn chưa khỏi hẳn, bị hắn tóm một phát thế này lập tức khiến nàng đau đến trắng bệch cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Sử Lương Sanh cũng ý thức được, hai tay tức thời buông ra.
"Nói cho ta biết!" La hét gầm rú như một kẻ bị bệnh tâm thần.
"Nàng đã chết, đã chết tám năm trước." Mạn Duẫn cúi đầu, không khí bi thương bao trùm chung quanh nàng. Nàng không muốn thương tổn nam nhân vô cùng si tình này, nhưng việc mẫu phi đã chết, hắn cũng có quyền biết. Cho dù có tiếp tục đau khổ mà tìm kiếm suốt đời, cũng sẽ tìm không được mẫu phi.
Đối phương dường như không chịu chấp nhận sự thật này, đứng phắt lên đá văng chiếc ghế.
"Ngươi đừng lừa ta, Du Nguyệt làm sao có thể chết!" Một cái tát giáng xuống trên mặt Mạn Duẫn, "Ngươi đừng nguyền rủa nàng, nếu không ta không ngại phế bỏ hai tay của ngươi trước khi Cửu Vương gia tới nơi này đâu."
Một bên má in hằn năm dấu ngón tay đỏ, đau rát như nung lửa.
Hai mắt Sử Lương Sanh vằn đỏ lên, tỏ rõ hắn đang nói thật.
Mạn Duẫn ngậm miệng lại, không nói thêm nữa.
Tịch Mân Sầm vừa hồi Điềm Uy cung liền đi đến phía đình hóng mát. Điểm tâm rơi tứ tán, Chu Dương thì nằm sấp hướng lưng lên trời, choáng váng trên mặt đất.
Chu Phi nghĩ rằng Chu Dương đã tắt thở, lập tức chạy vội tới ôm lấy thân thể hắn, duỗi một ngón tay ra trước chóp mũi.
Rồi âm thầm nhẹ thở ra. May quá, chưa chết, nếu không hắn làm sao còn mặt mũi đâu mà đi gặp liệt tổ liệt tông.
Trên mặt bàn đá bày bừa hỗn độn có đặt một phong thơ. Vì không thấy Mạn Duẫn đâu, Tịch Mân Sầm đoán được nhất định đã xảy ra chuyện bèn vội vàng mở lá thư ra nhìn. Lập tức, hai mắt như kết băng lại.
"Vương gia, phát sinh chuyện gì?" Chu Phi vừa nhéo nhân trung Chu Dương, vừa cung kính hỏi. Tịch Mân Sầm ném tờ thư kia cho Chu Phi.
Chu Phi nhặt lên nhìn, ngón tay dần dần phát run.
Trên thư viết "Nếu muốn tiểu Quận chúa còn mạng, đến Lý phủ đệ ngoài Kiền thành 30 dặm."
Tiểu Quận chúa bị bắt cóc!
Bàn tay của Chu Phi đang nhéo Chu Dương run lên, không cẩn thận nhéo một cái thật mạnh.
Chu Dương ăn đau nên vô thức vung tay đánh trả một quyền, trúng má phải của Chu Phi.
"Ngươi đừng hòng bóp chết ta!" Chu Dương xoa nhân trung bị nhéo đau, nhận ra đại ca nên ngữ điệu hạ xuống một chút, nhe răng nanh trợn trắng mắt.
Thấy Cửu Vương gia dùng đôi con ngươi lạnh như băng đang trực tiếp chiếu thẳng vào mình, Chu Dương rụt cổ, ấp a ấp úng nói:
"Chúng ta bị kê đơn." Chỉ vào món điểm tâm.
Tịch Mân Sầm nhặt lên một khối điểm tâm, chỉ liếc mắt một cái đã xác định ngay đây không phải là kiểu Duẫn nhi thường ăn.
"Mang theo nhân mã, đi ra ngoài thành." Ném điểm tâm xuống, Tịch Mân Sầm hất khuôn mặt đang che kín bằng mây đen kìn kịt ra hiệu, bước nhanh ra khỏi đình.
Mang theo năm sáu mươi thị vệ, đội ngũ của Tịch Mân Sầm thẳng hướng ngoài thành mà chạy đi.
Sử Minh Phi đang đấu cờ cùng với Hoàng hậu, tiểu thái giám đột nhiên xuất hiện, tiến đến bên tai hắn nói hai câu. Hắn lập tức thu cờ, có lỗi nhìn Hứa Như Như, nói: "Hoàng hậu, Trẫm có việc, trận cờ này lần khác đấu tiếp."
Còn chưa kịp khoác áo choàng vào, Sử Minh Phi đã vội vã biến mất ở trong tầm mắt của Hoàng hậu.
Hứa Như Như nhìn bóng dáng rời đi một cách vô cùng vội vã của hắn, trong lòng âm thầm đoán, Hoàng Thượng gấp gáp như vậy là muốn đi làm việc gì thế?
Căn cứ theo chỉ dẫn trên lá thư để lại, Tịch Mân Sầm tìm được chỗ phủ đệ kia bên bìa một rừng cây tại khu vực dân cư rất thưa thớt ngoài thành. Phủ đệ chiếm diện tích đất không lớn, trước cửa là hai con sư tử bằng đá, nhìn thoáng qua cũng biết chủ nhân của phủ đệ không hề thiếu tiền nhàn rỗi, bởi lần đầu tiên nhìn thấy có người ở vùng hoang vu ngoài thành thế này mà lại xây dựng nên một phủ đệ quy mô như thế.
Phóng mình khỏi lưng ngựa, Tịch Mân Sầm giữ vẻ mặt âm trầm tiến lên phía trước vài bước.
"Cửu Vương gia, nhanh vậy mà đã tới rồi à!" Một thanh âm hùng hậu truyền ra từ trong phủ.
Một bóng dáng áo choàng lạnh lẽo đẩy đại môn ra, đứng ở giữa hai phiến cửa bằng gỗ dày. Sử Lương Sanh cười mà như không cười, nói: "Cửu Vương gia đúng là lo lắng cho nữ nhi ha, thời gian đến còn sớm hơn một khắc so với ta tưởng tượng."
Con ngựa thở gấp ra những luồng khí trắng toát, vó ngựa không ngừng bào đánh trên đất, hiển nhiên vừa một đường chạy như điên đến đây.
"Giao nữ nhi của bổn Vương ra đây." Tịch Mân Sầm lãnh liệt nhìn hắn, trong mắt là tấc tấc hàn băng, nhìn thẳng vào ai sẽ khiến cho người bị nhìn nảy sinh nỗi e ngại từ trong tim lan tràn ra toàn thân.
Nhưng Sử Lương Sanh dù gì cũng là một Hoàng Đế tại vị vài thập niên, chỉ với khí thế này thì chưa đủ để dọa hắn sợ.
"Muốn tìm nữ nhi thì một mình ngươi theo ta vào phủ." Ánh mắt Sử Lương Sanh dừng trên đám thị vệ, hắn cũng không muốn cái đám khó nhằn này đi vào mà quấy rối.
"Vương gia, ngài không thể đi vào, để Chu Phi vào thay ngài đi." Chu Phi quỳ hai gối xuống đất. Phủ đệ kia tuyệt đối là đầm rồng hang hổ, ai biết bên trong đã sắp đặt sẵn cạm bẫy gì để chờ Vương gia? Loại chuyện này tuyệt đối không thể để cho Vương gia mạo hiểm đi vào được.
Chu Dương cũng quỳ xuống, "Tiểu Quận chúa bị bắt đi ngay trước mắt thuộc hạ, thuộc hạ cũng đi."
"Ta chỉ nói một mình Cửu Vương gia tiến vào." Sử Lương Sanh không muốn cứ dây dưa lãng phí thời gian, lên tiếng đánh gãy đề nghị của hai huynh đệ, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tịch Mân Sầm khiêu khích, "Hay là Cửu Vương gia không dám?"
Trên thiên hạ này còn chưa có chuyện gì mà Tịch Mân Sầm không dám, tuy rằng biết đây là phép khích tướng, nhưng Mạn Duẫn đang ở trong tay hắn, cho dù phủ đệ là núi đao biển lửa, Tịch Mân Sầm hắn cũng phải vào!
"Các ngươi ở lại giữ nơi cửa này." Cất bước hướng về phía phủ đệ.
Đại môn dần dần khép lại, lại có tiếng vó ngựa xa xa truyền đến. Sử Minh Phi lo lắng xoay người xuống ngựa, "Tìm được Tiểu Quận chúa chưa?"
Chu Dương lắc đầu, cùng một động tác giống y Chu Phi nhìn chằm chằm vào trong phủ, chỉ cần có động tĩnh gì là bọn họ lập tức xông vào.
Thừa dịp Sử Lương Sanh rời khỏi mật thất, Mạn Duẫn vặn vẹo thân mình vài cái, nhỏ giọng la lên: "Tiểu mạo ngao, tỉnh nhanh!"
Tiểu gia hỏa này giống y như gấu ngủ đông, hễ chui vào ngủ thì ngủ mấy ngày liền cũng không tỉnh lại, ngay cả ăn thịt cũng không có lực hấp dẫn. Ánh nến vàng vọt chập chờn chợt lóe chợt tắt như đang nhắc nhở Mạn Duẫn thời gian cấp bách.
Nếu mạo ngao không tỉnh, đến khi Sử Lương Sanh quay lại nàng sẽ không có cơ hội đào tẩu. Cắn chặt răng, Mạn Duẫn nhẫn tâm ngã uỵch xuống đất, nhưng nhờ va chạm mạnh kiểu này đụng tiểu mạo ngao buộc nó phải tỉnh dậy.
Tiểu mạo ngao nhấp nháy đôi mắt buồn ngủ mông lung, vạch một khe áo, ngao ngao la hét, rất bất mãn vì Mạn Duẫn bắt nó văng ra.
Mạn Duẫn nhìn thấy thái độ của nó như vậy, thật không biết giờ nàng đặt mọi trông mong vào nó có chính xác hay không nữa, ra lệnh: "Giúp ta cắn dây thừng đi."
Tiểu mạo ngao lúc này mới phát hiện tứ chi của Mạn Duẫn bị buộc chặt không thể nhúc nhích, đôi chân xù phía trước liền duỗi ra lộ bộ móng vuốt sắc bén, hướng tới mấy vòng dây thừng đang trói chặt Mạn Duẫn xoẹt một phát, dây thừng dễ dàng bị cắt thành hai khúc.
Lắc lắc móng vuốt ra vẻ khoe khoang, tiểu mạo ngao lại vỗ vỗ bụng ngay sau đó.
Hàm nghĩa của động tác này vô cùng rõ ràng... Nó đói bụng, muốn ăn thịt.
Không nhìn xem tình cảnh hiện tại là thế nào à, "Ta chạy đi đâu để tìm thịt cho ngươi!" Mạn Duẫn cầm nó lên, một nhát nhét béng vào trong lòng, rồi bình tĩnh kiểm tra chỗ mật thất này. Kỳ quái, bốn phía tường ngay cả cửa cũng không có... Chẳng lẽ có cơ quan ngầm? Mạn Duẫn đưa hai tay đặt sát vào trên tường, rà dần lần lượt từng chỗ một, tìm một vòng từ trên xuống dưới nhưng trên căn bản là không phát hiện khác được có chỗ nào khác thường.
Đi ra ngoài không được sao? Mạn Duẫn tự hỏi, trong lòng có chút thất vọng... Chờ Sử Lương Sanh lại quay lại, mạng nhỏ của nàng sẽ khó bảo toàn.
Ngẩng đầu nhìn lên lên thì thấy trên đỉnh đầu có một hình tròn lờ mờ, nhìn không được rõ ràng lắm. Mạn Duẫn cầm ngọn đèn lên, tỉ mỉ quan sát một phen.
Phòng này dễ có đến năm sáu mét cao, có độ cao như vậy hiển nhiên đã được trải qua cải tạo đặc thù.
Xung quanh hình tròn le lói ánh sáng. Hay là đây mới chính là cửa ra?
Nếu cửa ra ở phía trên, nơi này chẳng lẽ là sâu dưới lòng đất? Rất nhanh, có thanh âm chứng thực ý tưởng này của Mạn Duẫn.
Phía trên đỉnh đầu loáng thoáng truyền đến một giọng nói ấm trầm thu hút quen thuộc. Thanh âm này xuyên thấu qua cái vòng hình tròn nên nghe rất nhỏ, cũng may trong mật thất vô cùng tĩnh lặng nên còn có thể nghe ra đại khái.
"Ngươi giấu nữ nhi của bổn Vương chỗ nào rồi?" Ngữ điệu vô tình lạnh như băng chất vấn.
Sử Lương Sanh không hề có ý phối hợp, ngồi thoải mái trên ghế dựa, bưng trà hớp một ngụm, chỉ vào một cái ghế khác trong phòng, nói: "Cửu Vương gia đừng vội, tiểu Quận chúa vẫn rất tốt, chúng ta uống chén trà đã, ôn chuyện xưa một chút."
Giữa hai người có tình bạn cố tri có thể trút trọn tâm tình từ khi nào mà hắn không biết thế! Mặt Tịch Mân Sầm vẫn bình tĩnh, ngồi xuống, "bổn Vương khuyên ngươi đừng thương tổn Mạn Duẫn, nếu không luôn có một ngày ngươi sẽ hối hận."
Như nhắc nhở, hoặc cũng có thể coi như là cảnh cáo.
Sử Lương Sanh lớn tiếng nhạo báng. "Thương tổn thì sao chứ, cừu địch giữa Cửu Vương gia và ta không cần phải liên lụy chết thêm một tiểu Quận chúa."
Tịch Mân Sầm lạnh như băng liếc nhìn hắn một cái, thái độ này hoàn toàn không giống với tính cách của hắn.
Buông chén trà, Sử Lương Sanh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia âm ngoan độc ác, "Nếu Cửu Vương gia muốn thấy tiểu Quận chúa như vậy, ta đưa ngươi đi gặp nàng!" Cầm tay vịn ghế dựa, Sử Lương Sanh nhấc mạnh lên.
Dưới chân ghế dựa mà Tịch Mân Sầm đang ngồi đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn, người và ghế cùng đồng loạt rớt xuống.
Mạn Duẫn chỉ thấy hình vòng tròn đột nhiên sáng ngời lên, có cái gì đó rơi nện xuống. Nàng tránh sang bên cạnh, ngưng thần để nhìn kỹ, hóa ra lại là Phụ Vương!
Đoán được có bẫy, Tịch Mân Sầm bay lộn người trên không, lấy một dáng tao nhã rơi xuống đất.
Sử Lương Sanh gập thắt lưng cúi đầu nhìn xuống từ cửa hầm, cười nói: "Cửu Vương gia, tiểu Quận chúa, hôm nay ta sẽ đưa các ngươi cùng lên đường đến hoàng tuyền!" Sau đó, cửa hầm khép lại với tốc độ rất nhanh, khuôn mặt nghênh ngang tự đắc đáng ghét của Sử Lương Sanh cũng cùng lúc biến mất.
Trong mật thất lại trở về một mảng tối đen. Mạn Duẫn lấy từ trong túi áo ra viên Dạ Minh châu, toàn bộ mật thất lập tức được chiếu sáng lên.
Nàng nhào vào trong lòng Tịch Mân Sầm, "Phụ Vương."
Xem xét thấy lông tóc đứa nhỏ không tổn hao gì, cục đá nặng trịch trong lòng Tịch Mân Sầm cuối cùng cũng rơi xuống. Xoa xoa sợi tóc của nàng, Tịch Mân Sầm đi tới vách tường, cong ngón tay gõ gõ.
"Là huyền thiết, kiên cố vô địch."
Mạn Duẫn gật đầu phụ họa, huyền thiết thường dùng để chế tạo binh khí, mà bốn phía tường nơi này hoàn toàn đều là huyền thiết, có thể thấy được Sử Lương Sanh vì muốn chế tạo mật thất này để vây khốn Phụ Vương mà phải tốn biết bao nhiêu công sức và tinh thần suốt mấy năm qua.
Tiểu mạo ngao trong lòng Mạn Duẫn ngạo mạn nghếch đầu, nó không tin có cái gì mà móng vuốt của nó không đào phá được, liền vươn móng vuốt quật lên hướng bức tường một phát. Một tiếng răng rắc chối tai phát ra, móng vuốt sắc bén bị gãy nát mất một nửa. Tiểu mạo ngao ăn đau, chớp mắt lia lịa, ứa ra vài giọt nước mắt trong suốt, chui chui dụi dụi vào lòng Mạn Duẫn, dường như đang tìm sự an ủi.
Trên tường chỉ để lại một vài vết xước, độ cứng này...
Một thanh âm long trời lở đất ầm ầm vang lên, vang động đến điếc tai trong mật thất kín mít. Mạn Duẫn xoay một vòng tại chỗ, ánh mắt đột nhiên trợn to, chỉ vào một mặt tường, "Phụ Vương, mặt tường này đang di động!"
Tịch Mân Sầm chỉ hướng tường đối diện, cũng cùng một câu: "Mặt tường này cũng di động."
Bằng một tốc độ rất nhanh, hai mặt tường dần dần khép lại.
Gần như chỉ trong chốc lát đã di động đến ngay trước mặt hai người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ bị kẹp giữa hai mặt tường, không thể không biến thành chả thịt.
"Duẫn nhi, ôm lấy Phụ Vương."
Trong không gian nhỏ hẹp, Mạn Duẫn nghe thấy tiếng kêu này, hai tay lập tức vòng quanh eo Phụ Vương, gắt gao ôm chặt lấy.
Tịch Mân Sầm một chân đạp mạnh lên mặt tường, phi thân thẳng đứng lên phía trên. Tường tứ phía đều làm bằng huyền thiết, khẳng định chắc chắn là không có đường ra, chỉ có cái vòng tròn vừa rồi kia là nơi mỏng nhất, là nhược điểm của toàn bộ mật thất này. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Tịch Mân Sầm dang hai cánh tay ra, dùng chính xương thịt của mình dán lên hai mặt tường di động.
Trên trán đổ mồ hôi lạnh lấm tấm. Tịch Mân Sầm nhăn mặt gắng sức, cố gắng lợi dụng hai bức tường để rướn dần lên phía trên. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và vòng tròn sang sáng kia chỉ còn có một thước.
Thiết kế được một cái bẫy rập này chắc hẳn là đã tiêu phí rất nhiều năm thời gian của Sử Lương Sanh. Huyền thiết trên đời vốn rất ít, mà hắn lại góp nhặt được nhiều như vậy để đủ kiến tạo một mật thất như thế này.
Không thể cứ tiếp tục tiêu hao dần sức lực như vậy, hai cánh tay Tịch Mân Sầm đã dần dần không chịu nổi áp lực của hai mặt tường ép lại, đã bắt đầu từ từ gấp khúc.
Bên dưới có thể xác định chắc chắn không thể xuống lại, nhưng bên trên cũng nguy hiểm không kém gì. Nếu tùy tiện tông ra ngoài, Sử Lương Sanh nhất định sẽ nhân cơ hội đó mà nhảy ra, tung một cú trí mạng.
Mạn Duẫn cũng nghĩ đến những băn khoăn của Phụ Vương, nhưng tình hình thế này căn bản không để cho bọn họ còn lựa chọn nào khác.
"Phụ Vương, đập vỡ xông ra." Sau một phen cân nhắc, Mạn Duẫn kiên định nhìn Tịch Mân Sầm.
Theo đề nghị của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm xoay song chưởng, vận nội lực toàn thân tụ lại đánh thẳng về hướng cửa hầm. Luồng khí mạnh mẽ toàn bộ tập trung đánh thẳng vào cái vòng hình tròn, oành oành oành, vang dội trong không gian càng lúc càng hẹp bởi mặt tường đè ép.
Mạn Duẫn dán cả người lên trên người Phụ Vương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ ổn định của Phụ Vương.
Sau mấy lần va chạm mạnh tưởng như trời đất cũng chao đảo, vòng hình tròn oành một tiếng văng thẳng lên trên. Tịch Mân Sầm cũng nhanh như điện lao ra khỏi cửa hầm... Vừa thấy được ánh sáng thì một luồng khí cường đại đánh thẳng vào mặt. Bảo đao bắn ra ánh sáng lạnh ngay lúc này đâm thẳng vào tim Tịch Mân Sầm.
"Phụ Vương cẩn thận!" Mạn Duẫn không khỏi lo lắng hô lên.
Tịch Mân Sầm lắc mình tránh, vừa rồi đánh vào cửa hầm đã dùng rất nhiều nội lực, nhất thời chưa hồi phục được phân nửa.
Khó khăn lắm mới tránh thoát được đao phong của Sử Lương Sanh, nhưng ngay sau đó lại có một chưởng kình phong nghênh diện mà đến. Hắn có nội lực hộ thể, nhưng Mạn Duẫn không có. Sợ Mạn Duẫn bị thương, Tịch Mân Sầm ôm nàng vào trong ngực gắt gao bảo vệ nàng.
Chưởng phong thật mạnh đánh vào trên lưng Tịch Mân Sầm.
Lực chiêu này cường hãn phi thường, khiến khóe miệng Tịch Mân Sầm từ từ rỉ ra một dòng máu.
Mạn Duẫn lập tức hốt hoảng, "Phụ Vương..." Nâng tay lên chà lau cho hắn.
Nếu không phải vì cứu nàng, Phụ Vương sẽ không bị thương!
Nhìn ra Mạn Duẫn đang tự trách mình, Tịch Mân Sầm đặt nàng xuống trên mặt đất, nhún vai, "Yên tâm, Phụ Vương không việc gì đâu." Nói xong, nhanh như gió cuốn xoay đánh tay đôi một chỗ với Sử Lương Sanh.
Sử Lương Sanh tuyệt đối không nghĩ tới chuyện cửa hầm ngầm được làm bằng huyền thiết thế mà cũng có thể bị Tịch Mân Sầm đánh vỡ. Hắn ra chiêu quyết liệt, dồn hết tất cả những hận thù bao nhiêu năm nay vào thân đao, chiêu nào chiêu nấy đánh ra đều là muốn mạng người.
Mạn Duẫn nhìn hai người võ công tương xứng đang sử hết chiêu số để đánh nhau, trong lòng vô cùng lo lắng. Phụ Vương đã bị thương, nên lúc này đánh nhau cùng Sử Lương Sanh phỏng chừng cũng chỉ giữ ngang tay.
Nàng phiền chán dậm dậm hai chân, đột nhiên cảm thấy một lưỡi kiếm sắc bén kề sát trên cổ nàng lạnh như băng.
Dùng khóe mắt liếc xéo sang nhìn người cầm kiếm, thì ra ra cô ả Liễu Oanh bắt cóc nàng tới đây. Bởi trong lòng đang đầy lo lắng cho Phụ Vương, nàng thế mà lại mất cảnh giác, có người tới gần mà không cảm giác được.
Nhăn lại đôi mi thanh tú, Mạn Duẫn không dám lộn xộn cái gì, bởi không cần nghi ngờ gì nữa, chỉ cần nàng dám ra tay phản kháng, Liễu Oanh tuyệt đối sẽ không nhân từ mà nương tay.
"Chủ thượng, thuộc hạ đã bắt được tiểu Quận chúa." Thanh âm thanh thúy của Liễu Oanh vang lên. Tiếng nói vừa dứt, hai bóng dáng đang xoay quanh đánh nhau trong phòng đồng thời dừng lại.
Tịch Mân Sầm tức giận vung y bào, dừng lại động tác, toàn thân như tỏa ra hàn ý nhè nhẹ ép ra xung quanh khiến người khác hô hấp khó khăn.
Sử Lương Sanh vỗ tay bôm bốp, "Liễu Oanh làm tốt lắm." Hắn cất bước sang hướng Liễu Oanh, thấy sắc mặt Tịch Mân Sầm càng lúc càng kém, Sử Lương Sanh cảm giác trong lòng có một nỗi cao hứng trước nay chưa từng được hưởng.
Vốn tưởng rằng Cửu Vương gia y như khối băng ngàn năm không gì xâm phạm được, bất luận người nào cũng không khơi dậy nổi cảm xúc nào của hắn, thế mà không ngờ chỉ vì một con bé con mà tên kia cũng sẽ có thời điểm khẩn trương sợ hãi. Nha đầu kia rốt cuộc có ma lực gì có thể đả động đến tâm tình của Cửu Vương gia nhỉ.
Đẩy cây kiếm trong tay Liễu Oanh, Sử Lương Sanh thay vào đó bằng một cây đao, tiếp tục đặt lên cổ Mạn Duẫn.
Trong cặp mắt trong veo như nước kia không hề có chút gì gọi là bó tay chịu trói và khiếp đảm cả. Về mặt này, so sánh với Cửu Vương gia, thì hơi có chút tương tự.
"Nha đầu này đối với ngươi rất trọng yếu hả?" Sử Lương Sanh tươi cười vẻ khoái trá, đôi mắt âm trầm khiêu khích nhìn về phía Tịch Mân Sầm.
Cái này còn cần câu trả lời sao?
Tịch Mân Sầm gật đầu, "Mạn Duẫn là nữ nhi của bổn Vương!"
Những lời này không biết Tịch Mân Sầm đã nói bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần đều có thể tác động vào sâu trong trái tim của Mạn Duẫn.
"Ha ha ha..." Sử Lương Sanh cất tiếng cười to, đột nhiên sắc mặt tối sầm xuống, nhớ tới lời con bé này vừa nói, hỏi: "Du Nguyệt ở đâu? Ngươi đừng nói là ngươi không biết. Du Nguyệt là gián điệp của ngươi, nàng sau này thế nào ngươi khẳng định phải biết rõ ràng."
Tịch Mân Sầm hơi hơi nhíu mày, cuối cùng mặt không chút thay đổi nói: "Đã chết."
Câu trả lời thản nhiên này đã đánh Sử Lương Sanh vào vực sâu vô hình, tay cầm chuôi đao đã bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.
Làm sao có thể, Du Nguyệt làm sao có thể chết được!
Vừa định tiếp tục đặt câu hỏi, ngoài cửa đã vọt vào một đoàn thị vệ và cấm quân. Chu Phi, Chu Dương cùng Sử Minh Phi vừa rồi nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm trời sụp đất nứt thì lập tức chiêu động mọi người xông vào.
Thấy tiểu Quận chúa bị kèm hai bên, bước chân mọi người liền lập tức khựng lại.
Sử Minh Phi dẫn đầu hết thảy mọi người, mắt trừng lớn như không thể tin được cảnh tượng mình đang nhìn thấy. Ở trong ấn tượng của hắn, Phụ Hoàng vẫn luôn luôn là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, chưa bao giờ thèm liếc một con mắt chứ đừng nói chính tay làm một thủ đoạn hèn hạ đến như vậy. Nhưng giờ phút này... ngài đang kề đao lên cổ uy hiếp Mạn Duẫn.
Càng nhiều người tiến vào, đối với Sử Lương Sanh càng bất lợi. Sử Lương Sanh cho Liễu Oanh một cái liếc mắt, vẫn kề đao trên cổ Mạn Duẫn, lôi nàng cùng hướng về phía bọn thủ vệ bạc nhược mà đánh tới. Thị vệ và cấm quân cũng muốn ngăn cản, xoàn xoạt rút kiếm ra để đối phó với hai người.
"Đừng nhúc nhích, nếu không ta mà lỡ tay cầm đao thì khó mà cứu tính mạng của tiểu Quận chúa đó." Sử Lương Sanh đá bay những thị vệ đang chặn đường, chậm rãi di động ra phía ngoài cửa từng bước một.
Mọi người nhìn về phía Tịch Mân Sầm, chờ quyết định của hắn.
Sử Lương Sanh dao nhỏ lay động nhẹ, trên cổ Mạn Duẫn lập tức ứa ra một vết máu tinh tế.
"Cửu Vương gia, ngươi chắc cũng hiểu rõ rồi chứ." Đao tiếp tục kề sát cổ Mạn Duẫn.
Trong những lần chiến tranh trong quá khứ, cũng có những quốc gia đối địch lấy dân chúng ra để uy hiếp quá Cửu Vương gia. Nhưng lần nào Cửu Vương gia cũng đều khinh khỉnh không thèm để ý, tiếp tục thẳng tiến áp đảo tận thành đô của địch quốc. Nhưng lần này đổi thành tiểu Quận chúa, nam nhân vô tình lạnh như băng này còn có thể đưa ra lựa chọn như vậy sao?
"Để bọn họ đi!" Tịch Mân Sầm khoát tay, thị vệ và cấm quân dạt ra chừa một đường đi.
Tính mạng của người khác, hắn có thể không cần. Nhưng nếu đó là của Mạn Duẫn... Nhìn chằm chằm vào giọt máu tích tụ lại như hạt châu đọng trên cổ Mạn Duẫn, hắn thề, nợ máu sẽ phải trả bằng máu. Sử Lương Sanh ngươi đừng muốn sống mà đào tẩu!
Tiếng cười của Sử Lương Sanh truyền đến đầy thỏa mãn.
Thân ảnh của hai người nhảy ra khỏi phủ đệ, lấy tốc độ kinh người chạy về hướng rừng cây rồi biến mất.
Nhìn người kia cười to rời đi, Chu Dương nổi trận lôi đình, giơ chân đá bốp một cái, chiếc ghế dựa chia năm xẻ bảy.
"Vương gia, chúng ta có muốn đuổi theo không?" Chu Phi xin chỉ thị.
Bàn tay đang gắt gao nắm chặt dần dần buông ra, Tịch Mân Sầm nhìn rừng cây mờ mịt phía trước, cất bước đi ra khỏi cửa, búng người lên không trung, thẳng theo phương hướng kia mà phi thân đuổi theo.
Chu Phi Chu Dương vừa thấy như vậy liền lập tức vận khởi khinh công đuổi sát theo phía sau. Sử Minh Phi đưa mắt nhìn đám thị vệ cùng cấm quân đang đứng thất thần.
Rồi cũng lập tức phi thân ra ngoài. Có một số sự việc vẫn nên giải quyết riêng tư thì tốt hơn, trước mặt thị vệ và cấm quân, có một số lời không thể thốt ra.