Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
" Tục ngữ có câu 'binh bất yếm trá', thua là thua." Tịch Mân Sầm phản đòn, bổ một chưởng về phía hắn, kình phong cuồn cuộn nổi lên cuốn từng tầng lá rụng vào trong như một lốc xoáy loại nhỏ.
Trong việc dụng nội lực biến thành công kích thật, Tịch Mân Sầm là kẻ đứng đầu trong giới võ học hiện thời.
Cây cối chung quanh rung động bần bật xào xạc. Sử Lương Sanh thầm than, mới tám chín năm không gặp thôi mà nội lực của Tịch Mân Sầm lại thăng tiến một tầng cao rồi.
Tập trung hoàn toàn tinh thần, Sử Lương Sanh xoay trò bảo đao vun vút, chém mạnh vào không trung. Luồng đao phong đi qua tới đâu, cây cối chỗ đấy nhất loạt bị chém đứt hàng loạt. Ngay sau đó, hai cỗ lực thật lớn va chạm với nhau trong không trung.
Nhóm của Mạn Duẫn còn xa ở ngoài bìa rừng, khi thấy cây cối trong chỗ sâu trong rừng lắc rắc lay động ghê hồn, bước chân không khỏi guồng lên nhanh hơn. Chưởng khí bổ tới từng đợt liên tiếp, bên trong ẩn chứa một lực mạnh mẽ, càng lúc càng lớn hơn.
Chuyện này vượt rất xa dự đoán của Sử Lương Sanh, bất đắc dĩ, hắn đành phải cầm chắc chuôi đao, lực xoay càng tăng thêm sức lực vài phần. Mà nhìn Tịch Mân Sầm, hơi thở không phập phồng yếu đi chút nào, hiển nhiên là chưa xuất toàn lực. Trước kia đã từng thua một lần, lần này, hắn nhất định phải trả lại một ván, nếu không thì thật có lỗi với những sắp xếp tính toán hắn khổ tâm mấy năm nay!
Nhưng về mặt võ công, cho dù hắn có khổ luyện thêm mười năm nữa cũng sợ là không địch lại nổi Cửu Vương gia. Nhưng mà... Hắn đã sớm có tính toán khác! Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng! Nỗi thống khổ mà Cửu Vương gia gây cho hắn mấy năm nay, hắn muốn nhất nhất đòi lại từng chút một. Tuy nhiên, hiện tại quan trọng nhất vẫn là mau chóng trốn khỏi nơi này, nếu không kế hoạch phía sau sẽ bị phó mặc, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhìn ra Sử Lương Sanh muốn rút lui có trật tự, Tịch Mân Sầm lạnh lùng cười, "Tiên hoàng Nam Trụ vẫn sợ cụp đuôi như xưa nay đấy à, trong lòng biết sẽ thất bại, bèn học theo con rùa mà thụt đầu vào mai giả chết đó sao."
Tịch Mân Sầm thường ít thích nói chuyện, mà hễ vừa mở miệng thì y như rằng có thể khiến người ta tức hộc máu mà chết. Nếu như đây là Sử Lương Sanh của một vài năm trước, nói không chừng sẽ trúng phép khích tướng của hắn. Nhưng nay... hắn đã không còn là trẻ tuổi nông nổi như xưa, nên những lời này toàn như gió thổi qua tai.
Trong lòng đang nghĩ xem làm thế nào để thoát thân, khóe mắt bỗng nhìn thấy bốn người đang từ xa xa chạy tới. Tịch Mân Sầm có vẻ vô cùng thương yêu bảo bối tiểu Quận chúa này a! Ngươi bất nhân, thì ta bất nghĩa.
"Quay về!" Tịch Mân Sầm vừa liếc mắt thấy Mạn Duẫn, liền phân tâm.
Sử Lương Sanh định bổ đao nhằm về phía Mạn Duẫn, nhưng Tịch Mân Sầm nhanh hơn, quất một cỗ khí mạnh từ trong lòng bàn tay ra, cường ép hắn quay lại trong vòng chiến đấu.
"Phụ Hoàng..."
Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng thân thuộc mà hắn đã từng ở chung hơn chục năm qua, Sử Minh Phi kêu lên một tiếng, có chút vấn vương, có chút nghi hoặc.
"Phụ Hoàng, chuyện ngài làm ở Thái Thất Sơn, ngài có nghĩ tới Nam Trụ không? Không phải ngài từng dạy Trẫm rằng mọi sự phải lấy Nam Trụ quốc làm trọng sao, vì sao ngài lại làm cho sự tình trầm trọng đến bực này?" Sử Minh Phi không khống chế được, hô to về hướng bóng người phía trước.
Vào thời điểm hiện tại, Sử Lương Sanh tuyệt đối không ngờ tới sẽ đột nhiên nhìn thấy nhi tử sủng ái của mình, liền ngắt lời: "Đúng! Đây là việc một đế vương nên cân nhắc! Nhưng Phụ Hoàng đã thoái vị cho ngươi rồi, đương nhiên có thể làm việc mình muốn làm."
Việc này đã thành một cái kén đau nhức ở trong lòng hắn (SLS) tám chín năm qua... Nếu không làm cho trọn, có chết cũng không cam lòng!
Lại bị Cửu Vương gia nói trúng tim đen rồi! Trong nội tâm của Phụ Vương, chuyện dính dáng đến người kia thật sự còn trọng yếu hơn so với Nam Trụ quốc.
"Phụ Hoàng, rốt cuộc ngài để ý chuyện gì?"
Sử Minh Phi chậm rãi thở dài, chỉ cần một cái rương đồ vật là đã có thể hấp dẫn cho ngài hiện thân. Chẳng lẽ ngài để ý, chỉ riêng một nữ nhân kia? Trong lòng Mạn Duẫn cũng nghĩ đến vấn đề này.
Sử Lương Sanh cười to ba tiếng ha ha ha mang hơi hướm điên cuồng, vươn ngón trỏ chỉ vào Tịch Mân Sầm, "Ta để ý cái gì ư? Mười năm trước, người này phái Tư Đồ Du Nguyệt đến gặp ta, chẳng qua chỉ một chiêu mỹ nhân kế đơn giản, thế mà đã phá huỷ hơn phân nửa giang sơn Nam Trụ ta. Từ lúc đó trở đi, ta liền thề độc trong lòng, kiếp này không thể không thắng hắn một lần!"
Vì lời thề độc này, trong chín năm qua hắn không có lúc nào là không nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể giết chết được Tịch Mân Sầm. Mà điều đáng buồn nhất là, trong âm mưu mỹ nhân kế này, Sử Lương Sanh đã bị trầm luân cả thể xác và tinh thần sâu sắc. Đến khi biết được Tư Đồ Du Nguyệt là gián điệp, hắn mới tức giận không thể nào chịu nổi, liền phái ra vài tên sát thủ đuổi giết Tư Đồ Du Nguyệt.
Suốt chín năm qua không lúc nào mà hắn không hối hận về quyết định này. Rõ ràng là hắn bị tính kế, nhưng rồi chính bản thân hắn đều tâm tâm niệm niệm tưởng nhớ đến hình ảnh của nữ nhân kia không một khắc quên lãng. Đến khi muốn tìm nàng mang về để vãn hồi, quay đầu nhìn quanh cũng không đào ra nổi một chút tung tích nào của nàng. Kẻ đứng sau màn thao túng hết thảy mọi chuyện, chính là Cửu Vương gia. Hắn hận, hận đến thâm xương nhập cốt.
Động tác trên tay càng phát ra sắc bén. Mạn Duẫn ngây ra như phỗng, mẫu phi thật sự là gián điệp mà Phụ Vương phái ra? Hèn gì Sử Lương Sanh luôn miệng nói, Phụ Vương năm đó gài bẫy hại hắn. Một mưu kế như vậy xác thực không thể gọi là quang minh chính đại được. Nhưng binh bất yếm trá (dụng binh thì không chừa bất cứ thủ đoạn gian trá nào), mỹ nhân kế cũng là một kế trong binh pháp, Mạn Duẫn không hề cảm thấy Phụ Vương làm sai cái gì. Cho dù người bị hại lại chính là thân sinh phụ thân của nàng.
Ánh mắt Mạn Duẫn nhìn về hướng hắn, quan sát mặt mày của hắn. Diện mạo hai người cũng không thể nói là tương tự được, hình thức và vẻ mặt của Mạn Duẫn giống mẫu phi của nàng nhiều hơn, nhưng con ngươi lại linh động hơn mẫu phi.
Sử Lương Sanh dần dần bị rơi vào thế hạ phong, biết rằng nếu cứ tiếp tục đánh như thế sẽ tiêu hao sức lực, hôm nay chắc chắn sẽ bỏ thân ở nơi này. Nghĩ vậy, hắn bèn xoay tròn thân mình, búng người ra cách Tịch Mân Sầm mấy thước xa, đánh thẳng về hướng Mạn Duẫn.
Chu Phi Chu Dương nháy mắt đã che ở trước người Mạn Duẫn, Sử Lương Sanh vung đao lên, hai người liền bị kình phong tạt ra ngoài mấy thước, đụng rầm lên thân cây khiến cây cối lay động kịch liệt, rồi lại rơi xuống đất như mít rụng.
Thân thủ của Sử Lương Sanh nhanh như chớp giật, chiêu số hung hãn độc ác. Ánh mắt của Mạn Duẫn còn chưa kịp thu hồi từ trên diện mạo của hắn thì khuôn mặt kia lại đột nhiên phóng to ra ngay trước mặt. Nàng ngã nghiêng về bên phải để tránh ngọn đao kia, đao phong xẹt qua cánh tay của Mạn Duẫn.
Cũng may Mạn Duẫn tay chân linh hoạt, chứ nếu không một đao này đi xuống chắc chắn cánh tay sẽ bị chém đứt lìa. Dù là như thế, cánh tay vẫn truyền đến nỗi đau đớn như lửa đốt, máu tươi lập tức tuôn xuống nhiễm đỏ cả tay áo bào.
Mạn Duẫn cắn chặt răng, không ngừng trốn đông tránh tây, trong lòng đã nảy sinh một chút bi thương. Tuy rằng Sử Lương Sanh không biết quan hệ giữa hai người, nhưng cảm giác phải trốn chui trốn nhủi dưới tay đao của phụ thân như vậy, tuyệt đối vô cùng khổ sở.
Một trận gió thổi qua trước mặt, Mạn Duẫn rơi vào một vòng ôm quen thuộc, lập tức cảm thấy an tâm xuống. Tịch Mân Sầm nhìn cánh tay đang chảy máu tươi ròng ròng của nàng, vẻ băng hàn giữa hai hàng lông mày rậm càng tăng mạnh, lại phất y bào một cái. Một cỗ khí xuất thật lớn cuồn cuộn xông ra, uy lực ước chừng lớn gấp ba lần bình thường. Cỏ cây bị nhổ tận gốc, trong rừng cây cuồng phong gào thét, mà nơi đầu luồng khí đuổi tới, chính là Sử Lương Sanh.
Sử Lương Sanh cũng đã khổ luyện công phu nhiều năm, lúc này bèn tập hợp toàn bộ khí lực kiên quyết tiếp chiêu này, nhưng rồi lập tức phải trả giá vô cùng thảm trọng, há mồm phun ra một miệng đầy máu tươi.
Sử Lương Sanh đưa tay lau vết máu bên miệng, ánh mắt nhìn về phía Tịch Mân Sầm đang cúi đầu kiểm tra thương thế của Mạn Duẫn. Xem ra, so với tiếp tục đánh nhau với hắn, Cửu Vương gia càng lo chữa thương thật tốt cho con bé kia hơn, hắn bèn nhảy về hướng cửa rừng, hoàn toàn đá rớt mọi người ở sau lưng.
"Cửu Vương gia, Phụ Hoàng chạy rồi." Sử Minh Phi biết rõ võ công của Phụ Hoàng là ở mức nào, ở đây, ngoại trừ Cửu Vương gia ra, không có một người nào có thể bắt giữ được hắn.
Tịch Mân Sầm không phải không chú ý tới điều này, nhưng so với việc đuổi tận giết tuyệt Sử Lương Sanh, hắn đau lòng cánh tay của Mạn Duẫn hơn nhiều. Kẻ kia thì về sau có thể lại giết, nhưng cánh tay của Mạn Duẫn nếu không trị liệu cho tốt thì sợ rằng sẽ tàn phế suốt đời.
Xé mở tay áo bào, cánh tay Mạn Duẫn lúc này đã huyết nhục mơ hồ. Một đao kia của Sử Lương Sanh chém ra là muốn tính mạng của người khác, nên xuống tay không một chút lưu tình. Nếu không phải vì Mạn Duẫn phản ứng nhanh, cánh tay này nhất định sẽ bị một đao kia chặt bỏ.
Ai nấy đều thấy được Cửu Vương gia vô tâm tham chiến, Sử Minh Phi nắm chặt quyền đến kêu răng rắc, cứ để cho Phụ Hoàng chạy thoát dễ dàng như vậy sao?
Nhưng xem ra, mục tiêu của Phụ Hoàng từ xưa đến nay thực sự chỉ chằm chằm nhắm vào một mình Cửu Vương gia, hẳn sẽ không tiếp tục làm ra việc gì thương tổn đến Nam Trụ quốc nữa. Mà chuyện ám sát trên Thái Thất Sơn chắc chắn cũng là vì Phụ Hoàng muốn ám sát Cửu Vương gia nên mới tỉ mỉ bài bố rồi! Như vậy, toàn bộ đội ngũ sứ giả lúc ấy đều là vô tội mà chết oan nha. Nỗi hận thù của Phụ Hoàng đã làm cho ngài đạt tới mức độ liều lĩnh rồi.
"Chu Dương, trên người có mang kim sang dược không?"
Tịch Mân Sầm đi đến kế thân cây, đá đá vào thân Chu Dương đang không đứng dậy nổi. Sát chiêu kia của Sử Lương Sanh ít nhiều gì cũng đã được huynh đệ Chu gia chặn một nửa, chứ nếu không thì thân thể nhỏ bé của Mạn Duẫn làm sao có thể bình yên vô sự mà sống sót được.
Chu Dương run rẩy lôi bình thuốc trong túi áo ra, đưa cho Tịch Mân Sầm, "Vương gia, ngài nên dành lại cho thuộc hạ một chút nha." Đưa tay ôm tại một chỗ đang nhói đau từng chặp sau lưng, có khi gãy xương rồi không chừng!
Chu Phi có nội lực tốt hơn nhiều so với Chu Dương, đã đứng lên khỏi mặt đất, tiến tới nâng đệ đệ cùng đứng lên. "Vương gia, đều do Chu Phi bất lực không bảo hộ chu toàn." Nhìn thương thế trên cánh tay Mạn Duẫn, Chu Phi vô cùng tự trách.
Tịch Mân Sầm mím miệng, một hồi lâu sau mới nói: "Hai ngươi đã tận lực." Cho dù Chu Phi Chu Dương có hợp lực lại với nhau cũng không phải là đối thủ của Sử Lương Sanh, đưa chính thân thể mình ra đỡ chiêu này cho Mạn Duẫn, chắc hẳn nội thương của hai bọn họ sẽ khá nghiêm trọng.
Trên cánh tay lúc này như bị cạo một lớp da, Mạn Duẫn cảm thấy miệng vết thương như đang bị hỏa thiêu, cháy bỏng đau đớn.
"Đau không?" Tịch Mân Sầm đổ ra một chút kim sang dược, xoa lên trên miệng vết thương của Mạn Duẫn. Kim sang dược này là thuốc chữa thương thượng đẳng, trong Hoàng cung cũng không có được mấy bình. Tịch Mân Sầm đổ ào một phát thế này chắc phải đi cả nửa bình chứ không chơi.
Đương nhiên là đau rồi, nhưng Mạn Duẫn vẫn không kêu ra tiếng mà chỉ cắn răng chịu đựng. Thấy Phụ Vương còn muốn tiếp tục đổ kim sang dược ra, Mạn Duẫn vươn tay kia ra cản lại, "Chu Phi Chu Dương cũng bị thương, phần còn lại để cho hai người bọn hắn đi."
Chu Dương cảm kích rơi lệ đầy mặt, mà trong nội tâm Chu Phi cũng xúc động run rẩy như một cung đàn.
Tịch Mân Sầm nhíu mày, đưa bình dược cho hai người, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Mạn Duẫn nghiêng qua nghiêng lại xem vết thương vài lần, rồi như vẫn chưa đủ yên tâm, "Quay về Hoàng cung, kêu Thái y đến xem."
Nếu không phải do bản thân hắn khinh suất, Mạn Duẫn làm sao có thể bị thương. Đứa nhỏ mím chặt đôi môi trắng bệch, hai bên thái dương còn chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, thuyết minh rõ ràng cánh tay có bao nhiêu đau đớn. Mà nàng vẫn không rên một tiếng, chỉ cắn răng mà chịu đựng.
Tịch Mân Sầm xoa xoa cái trán của Mạn Duẫn, "Duẫn nhi, lần sau bị thương, có đau liền la lên, được không? " Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ đang cố nén đau đớn, trái tim của Tịch Mân Sầm đều co thắt lại.
"Phụ Vương, thực sự không đau." Giọng Mạn Duẫn có chút cố sức.
Có thể la lối đau đớn, thì không phải là thật sự đau! Khiến người thương yêu mình đau lòng, đó là đau mà không kêu ra tiếng.
Đôi môi lạnh lẽo thoáng nhẹ nhàng hôn phớt ở trên trán Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nói: "Phụ Vương biết rồi."
Sử Minh Phi thấy động tác dùng môi hôn trán Mạn Duẫn của Tịch Mân Sầm thì kinh ngạc đến dừng lại bước chân, rồi sau đó lại đùng đùng tức giận trong lòng.
Cửu Vương gia có biết là một phụ thân thì nên làm cái gì, không nên làm cái gì hay không? Có chuyện dùng môi hôn trán nữ nhi như vậy ngay trước mặt người khác sao? Nỗi tức giận này dường như còn mãnh liệt hơn so với khi biết chính Phụ Hoàng đã bài bố trận ám sát lần đó.
Nhóm cấm quân đang rửa sạch thi thể của đám hắc y nhân kia. Khi lột xuống cái khăn đen che mặt, những người này hóa ra lại là tướng sĩ thuộc quân doanh của Nam Trụ. Đây chẳng phải là gà nhà bôi mặt đá nhau đó sao? Khi khổng khi không lại tổn thất một đám binh lính anh dũng.
Xe ngựa bị chém nát không còn hình thù gì, còn mấy rương gỗ rải rác xung quanh đã được đám hắc y nhân nâng đi trước khi cấm quân đuổi tới, chỉ để lại một đống lửa tàn lụi.
Tịch Mân Sầm dắt đến một con ngựa, tung người lên, giơ mã tiên giục ngựa phi nước đại về hướng Kiền thành.
Cung nữ thái giám trong Điềm Uy cung thấy Cửu Vương gia đã rời đi giờ lại quay lại, lập tức ở trong tình trạng rối loạn đội hình.
"Đi thỉnh Thái y." Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn ngồi xuống, thanh âm lạnh như băng vừa vội vã vừa bức bách.
Một cánh tay của Mạn Duẫn được cuốn tay áo cao lên lộ ra ngoài không khí, trên cánh tay là một miệng vết thương nhìn thấy đã ghê người, cung nữ lập tức cả kinh ngã sấp ngã ngửa đi ra khỏi cửa, vội vã chạy tới Thái Y Viện.
Mạn Duẫn đã xé bỏ một ống tay áo, miệng vết thương đã được xử lý đơn giản qua nên cũng không thật đáng sợ như đã tưởng. Khi cảm thấy các cung nữ trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, Mạn Duẫn lại buông cánh tay xuống.
Lão thái y hấp tấp đeo theo cái hòm thuốc tiến đại sảnh, thấy tiểu Quận chúa có sắc mặt tái nhợt đang dựa vào trên người Cửu Vương gia thì lão liền nhủ bụng, tiểu Quận chúa này là thần thánh phương nào vậy, ba ngày thì kêu lão đến trị thương hết hai lần rồi, bộ thực sự cho là thân thể của nàng là làm bằng sắt, kim cương bất hoại à!
"Tiểu Quận chúa đặt tay lên bàn, cho lão thần nhìn một cái." Lão thái y đầu tiên là hành lễ với Tịch Mân Sầm, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh hai người.
Tiểu Quận chúa chìa cánh tay ra, vết máu đã bắt đầu khô lại, thuốc bột kim sang dược thượng hạng được đổ đầy trên tay, nhiều chỗ thuốc đã bị nhuộm hoàn toàn thành màu đỏ. Cũng may lúc này máu đã ngừng chảy, chứ nếu không thì mất máu quá nhiều cũng sợ sẽ khó cứu cái mạng nhỏ này.
"Rót một chậu nước sạch đến."Lão thái y quay đầu phân phó cung nữ, lấy trong cái rương được sắp xếp đâu vào đấy ra một tấm khăn trắng.
"Nữ nhi của bổn Vương thế nào rồi?"
Lo lắng nhất của Tịch Mân Sầm lúc này là liệu cánh tay của Mạn Duẫn có thể bị phế bỏ hay không. Tuy hắn có thể nuôi dưỡng Mạn Duẫn cả đời, nhưng vẫn muốn Mạn Duẫn được an khang khỏe mạnh vui vẻ.
Cung nữ áo đen đặt chậu nước lên trên bàn, lão thái y cầm mảnh khăn nhúng vào trong nước cho ướt, xong rồi mới nói: "Chờ lão thần nhìn xem thương thế của tiểu Quận chúa thế nào mới có thể phán đoán được."
Sau khi khăn đã ướt, lão thái y vắt ráo, rồi chậm rãi lau dọc theo miệng vết thương của Mạn Duẫn. Mạn Duẫn cắn môi, không để cổ họng phát ra một tiếng nào.
Lão thái y nhìn thấy thì rất bội phục. Vết thương loại này cho dù là tướng sĩ từng lăn lộn trên chiến trường cũng sẽ đau đớn mà kêu ra hai tiếng, thế mà đứa nhỏ này dù mồ hôi đổ đầm đìa nhưng vẫn kiên trì chịu đựng như trước.
Ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc làn da xung quanh miệng vết thương, hỏi: "Có đau hay không?"
Thấy tiểu Quận chúa không đáp lời, lão thái y lập tức trầm mặt xuống, "Tiểu Quận chúa, ngài không hợp tác như vậy, lão thần không thể phán đoán được thực tế thương thế của ngài đâu."
Mắt Mạn Duẫn hơi chớp, liếc mắt nhìn Phụ Vương một cái, gật gật đầu. "Đau."
Nghe thấy được một từ "Đau" này, một hơi mắc nghẹn trong ngực của lão thái y cuối cùng được thở hắt ra. "Đau là tốt, có thể cảm nhận được đau đớn có nghĩa là cánh tay ngài còn có thể cứu."
Lão thái y quên hết tất cả vỗ vỗ tay, lại nói tiếp: "Có một đôi khi, đau không đáng sợ, mà sợ nhất là không cảm thụ được cái đau. Nếu cánh tay ngài không cảm thấy đau, vậy xác định chắc chắn là phải phế bỏ đấy." Hàm ý trong lời giải thích này cũng không khác lắm so với suy nghĩ trong lòng Mạn Duẫn.
Tịch Mân Sầm nghe thấy lời này, dường như nghĩ đến cái gì, cũng gật gật đầu đồng ý. "Thương tích này sẽ để lại sẹo?" Miệng vết thương to như bàn tay, lòi ra cả thịt sâu bên trong. Tịch Mân Sầm không muốn trên người đứa nhỏ lại lưu giữ bất kỳ ấn ký nào không thuộc về hắn.
"Việc này..." Lão thái y khó xử thu hồi cái khăn, "Nếu có thuốc mỡ Hoa Ngọc Lộ để dùng, mỗi ngày đều bôi lên, hẳn là sẽ không để lại sẹo."
Nhưng Hoa Ngọc Lộ là một loại thuốc tiên, ngoại trừ Tiên Hoàng và Hoàng Thái hậu Nam Trụ ra, lão chưa từng nghe qua có ai có thuốc này trong tay. Vật này là được một nước nhỏ tiến cống hơn mười năm trước. Trên thiên hạ chỉ có mỗi hai bình này mà thôi.
Tịch Mân Sầm đang nghĩ xem làm cách nào để lấy Hoa Ngọc Lộ tới tay, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng hô "Hoàng Thượng giá lâm".
Sử Minh Phi vô cùng lo lắng cho thương thế của Mạn Duẫn, sau khi xử lý chu đáo chuyện xảy ra ngoài thành liền lập tức gấp gáp quay trở về.
"Thương thế Tiểu Quận chúa như thế nào?" Vừa mới bước vào cửa, Sử Minh Phi đã túm lấy lão thái y mà hỏi.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, vết thương của tiểu Quận chúa không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng... tay trái này về sau sẽ không linh hoạt được như tay phải, cũng không thể nhắc được vật nặng."
Vết thương này đã ăn sát đến tận gân cốt mạch máu. Cánh tay không bị phế bỏ đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi.
Mạn Duẫn nghe thái y khai bệnh tình của chính mình, vô cùng bình tĩnh. Tịch Mân Sầm thì nhíu chặt mày kiếm lại, thù mới hận cũ, giờ lại thêm một mối nữa. Sử Lương Sanh, lần sau gặp mặt, bổn Vương tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi. Mặc kệ ngươi là ai, dám tổn thương bảo bối của ta, không bắt ngươi trả giá đại giới thì đừng nghĩ cứ như vậy mà qua loa cho xong.
Ánh mắt bắn về phía Sử Minh Phi, Tịch Mân Sầm nói: "Nam Trụ Hoàng, bổn Vương muốn kêu ngươi đưa dược ra."
Cửu Vương gia thật sự là thuộc phái hành động nha, lão thái y lắp bắp phun ra vài chữ: "Hoa Ngọc Lộ?"
Mạn Duẫn cũng quay đầu, nhìn mặt Tịch Mân Sầm, "Phụ Vương, Mạn Duẫn không sợ để lại sẹo." Kiếp trước, trên người nàng chả thiếu mấy vết sẹo to sẹo nhỏ kiểu này. Sẹo đạn, sẹo đao kiếm đều có đủ.
Tịch Mân Sầm rất ít khi mở miệng đòi hỏi thứ gì, Sử Minh Phi vừa nghe hắn đòi này nọ liền nghĩ, Cửu Vương gia thật sự rất thương yêu tiểu Quận chúa. Chỉ cần là tốt cho Mạn Duẫn, cho dù Cửu Vương gia không cầu hắn, hắn cũng sẽ giúp. Liền lập tức gật đầu, "Đêm nay Trẫm sẽ đi gặp mẫu hậu, tin rằng chỗ ngài còn giữ thuốc này."
"Bổn Vương cũng đi." Tịch Mân Sầm ôm sát đứa nhỏ vào lòng.
Mẫu hậu của Sử Minh Phi cũng chính là Hoàng Thái hậu Nam Trụ, là một nữ nhân cực kỳ thủ đoạn. Chỉ với một câu của Sử Minh Phi, sợ rằng muốn lấy được Hoa Ngọc Lộ dường như cũng khá khó khăn.
Sử Minh Phi không phản đối, Cửu Vương gia nghĩ cái gì, hắn cũng đã từng nghĩ qua. Mẫu hậu cực kỳ yêu thích Hoa Ngọc Lộ, bởi vì dược này là do chính tay Phụ Hoàng đưa cho nàng làm lễ vật đính ước năm xưa. Phụ Hoàng có một lọ, trong tay mẫu hậu cũng có một lọ.
Tuy rằng người mà Phụ Hoàng yêu nhất không phải là mẫu hậu, nhưng trái tim của mẫu hậu thủy chung vẫn tràn đầy hình ảnh của hắn. Sử Minh Phi từng rất nhiều lần nhìn thấy mẫu hậu nâng niu Hoa Ngọc Lộ trong lòng bàn tay, lẩm ba lẩm bẩm nói chuyện như đang hồi tưởng lại điều gì.
"Ta không cần bình Hoa Ngọc Lộ kia đâu." Mạn Duẫn kéo lấy vạt áo Phụ Vương, chẳng qua chỉ một vết sẹo thôi mà, trừ bỏ ảnh hưởng mỹ quan thì chẳng có tính thương tổn gì.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng dứt khỏi vạt áo. Lúc này, lão thái y đang đứng một bên xen mồm: "Có Hoa Ngọc Lộ là tốt nhất, dù sao công hiệu của thuốc này tốt hơn gấp chục lần so với thuốc bột chữa thương bình thường. Nếu có nó, tay trái của tiểu Quận chúa nói không chừng còn có thể khôi phục sự linh hoạt như trước kia."
Nghe xong lời này, Tịch Mân Sầm càng hạ quyết tâm lấy được Hoa Ngọc Lộ vào tay.
"Cứ định vậy đi, Cửu Vương gia."
Sử Minh Phi nhìn vết thương trên cánh tay Mạn Duẫn, ẩn ẩn vẻ đau lòng. Nếu như Phụ Hoàng của hắn không ra một chiêu ngoan độc thế này, Mạn Duẫn làm sao có thể gánh chịu một vết thương đến bực này!
Ăn xong một bữa cơm chiều vô cùng đơn giản, Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn, sóng bước với Sử Minh Phi đi tới Từ n cung bái kiến Hoàng Thái hậu.
Buổi sáng, đám sứ giả các nước nghe nói Cửu Vương gia đã lên đường quay về Phong Yến quốc, nên cả một đám mặt dày mày dạn tới Ngự thư phòng muốn bám riết không tha Sử Minh Phi. Đến khi biết được Cửu Vương gia lại quay về Hoàng cung thì họ mới yên tĩnh lại một chút. Cho nên mới nói, nếu không có Cửu Vương gia ở đây mà trấn giữ Nam Trụ quốc, sợ là đám sứ giả kia chưa đến mấy ngày đã kết bè kết đảng với nhau, liên hợp lại để chia xẻ đất Nam Trụ quốc ai hưởng mảnh nào rồi không chừng. Nhưng nếu cứ kéo dài việc này cũng không phải là kế sách toàn vẹn.
Khắp mọi chỗ trong Từ An cung được treo đèn lồng sáng ngời, dọc theo hành lang dài cứ mỗi khúc lại có bày một chậu mẫu đơn làm cảnh. Chỉ tiếc hiện tại vẫn là mùa đông nên dĩ nhiên không thể ngắm loại hoa đoan trang mà lộng lẫy này.
"Mẫu hậu, nhi thần đến thăm ngài." Sử Minh Phi còn chưa vào cửa đại điện mà đã kêu toáng lên từ ngoài cửa.
mBọn thái giám vừa thấy Sử Minh Phi đến liền gân cổ họng, hét: "Hoàng Thượng giá lâm."
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Trong đại điện quỳ đầy một đám cung nữ thái giám.
Người bên trong phòng nghe thấy thanh âm này, cười cười lên tiếng, "Cái thằng bất hiếu, giờ mới nhớ tới bản cung." Nói xong ho khan hai tiếng.
Mạn Duẫn vì bị thương nên tinh thần không tốt lắm, dựa người vào lòng Tịch Mân Sầm từ từ nhắm hai mắt lại.
"A, mẫu hậu. Người khác ai cũng nói xấu sau lưng người khác, còn ngài thì nói thẳng trước mặt nhi thần, không sợ gây khó khăn cho nhi thần à?"
Tình cảm giữa Sử Minh Phi cùng Hoàng Thái hậu đặc biệt tốt, mỗi một câu nói, mỗi một cử động đều có vẻ thả lỏng, cũng không có câu nệ lắm. Đến khi nhìn thấy Cửu Vương gia đứng phía sau Sử Minh Phi, vẻ mặt ấm áp tươi cười của Hoàng Thái hậu trở nên cứng ngắc một cách rõ ràng.
Chắc bà có chế độ bảo dưỡng da dẻ rất tốt nên dung mạo cũng không nhìn thấy nhiều dấu vết của năm tháng mà còn ngược lại, Mạn Duẫn trông thấy bà mà giật mình vì dáng vẻ bà làm cho người khác có cảm tưởng còn chưa quá ba mươi tuổi. Đứng bên cạnh Hoàng Thái hậu là một vị nữ tử mặc hoa phục đắt tiền, đang đấm bóp vai cho Hoàng Thái hậu. Khuôn mặt trái xoan, từ ánh mắt đến khóe miệng đều có thể nhìn ra khí chất tôn quý của mỹ nhân này.
Ánh mắt của Sử Minh Phi rơi vào trên người mỹ nhân kia, nói: "Hoàng hậu cũng ở đây à."
Cô gái hơi ngẩng đầu lên, hướng hắn hạ thấp người hành lễ. "Hai hôm nay thân mình Mẫu hậu không tốt, Như Như sẽ ở Từ n cung để chiếu cố lão nhân gia."
Sử Minh Phi có phúc thật, Hoàng hậu vừa đẹp lại vừa từ tâm. Hoàng hậu này họ Hứa, nhũ danh Như Như, là cháu gái của Hoàng Thái phó trước đây, từ nhỏ đã biết thông thư đạt lý, xử sự mọi việc khéo léo chỉn chu.
Da dẻ của Hoàng Thái hậu có vẻ trắng, nhưng là loại trắng nhợt của người mang bệnh, nhìn mặt mày của bà cũng có thể thấy bà vô cùng mỏi mệt, chắc là đã bị các triệu chứng bệnh ngấm vào thân đã lâu.
Nghe thấy Hứa Như Như nói như vậy, Sử Minh Phi ngồi vào cạnh giường, "Mẫu hậu, ngài nên chú ý thân thể một chút nhé, ít làm việc nặng đi. Có chuyện gì cứ sai các cung nữ làm."
Tịch Mân Sầm tự cho phép bản thân ngồi vào chiếc ghế phía dưới, không hành lễ cũng không mở miệng nói lời nào, dường như đang kiên nhẫn ngồi chờ Sử Minh Phi diễn xong màn 'mẫu từ tử hiếu' này.
Hoàng Thái hậu lăn lộn trong cung hơn hai mươi năm, Cửu Vương gia vừa giá lâm Từ An cung là bà đã đoán được chắc là hắn có việc đến tìm bà. Nhưng nói thật, Hoàng Thái hậu không mong thích nhìn thấy hắn chút nào.
Chuyện về Tư Đồ Du Nguyệt năm xưa bà đã điều tra ra được 7-8 phần sự thật, nên đối với Cửu Vương gia, trong lòng bà cũng có hận. Nếu không phải Cửu Vương gia sử dụng mỹ nhân kế, Hoàng Thượng làm sao có thể bỏ rơi bà mà độc sủng một mình Du Nguyệt?
"Cửu Vương gia cũng đến đây à." Hoàng Thái hậu cười lên tiếng tiếp đón, làm như người kia là một bằng hữu xưa lâu ngày không gặp.
Tịch Mân Sầm lạnh lùng gật đầu một cái, nói thẳng ý đồ đến đây, "Nữ nhi của bổn Vương bị thương, muốn mượn Thái Hậu một lọ dược."
Phong Yến quốc mạnh hơn Nam Trụ quốc trên tất cả mọi mặt, trong phạm vi thế lực của Cửu Vương gia, có loại dược nào mà không chiếm được. Ấy vậy mà cũng có ngày hướng bà muốn lấy một thứ như vậy à?
Hoàng Thái hậu suy tư xong trả lời: "Dược trong Hoàng cung toàn để trong Thái Y Viện. Cửu Vương gia muốn lấy dược thì phải đi nơi đó mới phải chứ."
Bà là người thông minh, khi chưa biết được Cửu Vương gia muốn lấy vật gì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đáp ứng.
Mạn Duẫn đã thay một bộ y phục mới nên miệng vết thương đều được che ở dưới tay áo. Thái Hậu nhìn không ra đứa nhỏ này rốt cuộc bị thương chỗ nào, nhưng nhìn vẻ có bệnh kia hình như không giống giả vờ. Nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ mặt mày của đứa nhỏ, bà lại nhìn thấy... bóng dáng của nữ nhân kia. Tim bà đập dồn dập một lúc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạn Duẫn, mãi vẫn không hồi hồn được.
"Đây là tiểu Quận chúa trong dạ yến đêm đó đấy à?"
Bởi vì không khỏe, Hoàng Thái hậu rất ít khi tham gia yến hội, sự việc xảy ra đêm hôm đó cũng là nghe cung nữ thái giám nhắc tới.
"Đúng vậy. Đây là nữ nhi của bổn Vương."
Tịch Mân Sầm đưa mắt nhìn cung nữ đang đứng hầu chung quanh, rồi đưa cho Hoàng Thái hậu một ánh mắt. Hoàng Thái hậu dĩ nhiên hiểu ý, khoát tay nói: "Các ngươi đều lui ra đi, bản cung cùng Vương gia có chuyện quan trọng phải bàn thảo."
Khi ánh mắt quét đến Hoàng hậu Hứa Như Như, bà đang do dự thì không ngờ Hoàng hậu đã mở miệng nói trước: "Như Như cũng có việc cần xử lý trong cung, không quấy rầy mẫu hậu nữa."
Hơi hạ thấp người hành lễ, Hoàng hậu phóng khoáng khéo hiểu lòng người liền rời khỏi phòng. Đứa nhỏ này tuy còn nhỏ nhưng vị trí Hoàng hậu xác định chắc chắn có thể ngồi ổn lâu dài.
Sử Minh Phi đấm chân cho Hoàng Thái hậu, nói: "Thương thế trên cánh tay của Tiểu Quận chúa rất nghiêm trọng, muốn khôi phục nguyên dạng cần phải dùng đến Hoa Ngọc Lộ của mẫu hậu, xin mẫu hậu bỏ xuống thứ yêu thích của mình."
Hoàng Thái hậu vừa nghe xong câu này liền gạt phắt tay hắn ra, tức giận hừ một tiếng, "Bản cung biết mà, làm gì mà có chuyện Hoàng nhi nhu thuận như vậy, không chỉ tới quan tâm mẫu hậu mà còn đấm chân cho mẫu hậu nữa chứ. Hóa ra là vì có ý này! Ý nghĩa của Hoa Ngọc Lộ đối với bản cung ngươi không phải không biết, cho nên mời trở về đi."
Nói một hơi xong liền phất tay đuổi người. Sử Minh Phi bất đắc dĩ lắc đầu, dường như cũng có ý từ bỏ.
Nhưng Tịch Mân Sầm không biết hai chữ "từ bỏ" này viết như thế nào! "Bổn Vương muốn thứ gì thì không có lý nào mà không chiếm được." Tay Tịch Mân Sầm gác trên bàn vẫn gõ nhịp như cũ.
Một câu nói đại nghịch bất đạo như thế này, nếu từ miệng người khác nói ra thì sợ là đầu đã rời khỏi cổ lập tức, mà khi nam nhân này thốt ra miệng, ai nấy trong lòng đều đắn đo một phen xem làm thế nào cho phải.
Tay Hoàng Thái hậu vỗ mạnh lên bàn, "Đồ của Bản cung, nói không cho sẽ không cho! Hay là Cửu Vương gia còn muốn giết chết bản cung để đoạt?"
Vì quá mức kích động nên khi Hoàng Thái hậu nói xong liền ho khan kịch liệt. Sử Minh Phi nhanh tay vỗ nhẹ phía sau lưng bà để thuận khí. "Mẫu hậu, tiểu Quận chúa có cần dùng đến nó gấp, ngài lấy ra cho đi. Dù sao Phụ Hoàng..."
Sử Minh Phi ngừng lời không nói tiếp nữa, sợ mẫu hậu không chịu nổi đả kích này.
"Giết ngươi thì không." Trong mắt Tịch Mân Sầm thoáng qua vẻ lành lạnh, dường như đang tự hỏi điều gì, "Nhưng Hoàng Thái hậu giữ khư khư lấy Hoa Ngọc Lộ như vậy thì có ích lợi gì? Đồ vật chỉ là đồ vật, vĩnh viễn cũng không thể biến thành người thật được. Thiết nghĩ, nếu ngươi có biện pháp níu kéo trái tim của Sử Lương Sanh thì cần gì phải ngày ngày nhìn lọ Hoa Ngọc Lộ mà tưởng niệm hắn."
Tịch Mân Sầm nói thật sự có vài phần đạo lý. Hoàng Thái hậu đột nhiên khóc khẽ ra tiếng, "Ai cũng đã chết! Bản cung giữ lại vật mà hắn đưa cho chẳng lẽ cũng không được sao!"
Sinh tiền, Hoàng Thượng không thuộc về bà. Chẳng lẽ sau khi hắn chết, ngay cả quyền được tưởng niệm hắn cũng không cho bà làm nữa sao?
Mẫu hậu thật sự là một nữ nhân kiên cường, cho dù năm đó Tư Đồ Du Nguyệt được độc sủng, mẫu hậu cũng không hề khóc than một tiếng nào. Nhưng từ khi Phụ Hoàng qua đời, nước mắt mẫu hậu tuôn xuống càng ngày càng nhiều. Sử Minh Phi an ủi bà, nhưng trong lòng lại vô cùng thống hận đối với sự vô tâm của Phụ Hoàng. Một nữ nhân tốt như Mẫu hậu lại không quý trọng, cố tình yêu thương gián điệp của quốc gia thù địch.
"Mẫu hậu, đừng khóc, đừng khóc..."
Tịch Mân Sầm cũng không cho bà cơ hội hồi phục thần trí, "Hoàng Thái hậu không cần thương tâm như vậy, Sử Lương Sanh còn chưa có chết."
Hoàng Thái hậu ngẩng phắt đầu lên, "Ngươi nói cái gì!"
Cầm lấy chén trà trên bàn, Tịch Mân Sầm phát hiện không phải là loại trà Long Tĩnh hắn thích, liền đặt xuống trở lại.
"Hắn không chết." Tịch Mân Sầm lặp lại.
Hoàng Thái hậu vừa khóc vừa cười, kéo chặt tay áo Sử Minh Phi, "Hoàng nhi, lời Cửu Vương gia nói thật chứ?"
Hắn vốn không muốn mẫu hậu biết được việc này, không ngờ Cửu Vương gia lại nói huỵch toẹt ra như vậy. Hắn tuy tôn trọng mẫu hậu, nhưng không muốn lừa gạt bà, "Đúng, Phụ Hoàng không chết. Tiểu Quận chúa bị thương, chính là do Phụ Hoàng làm."
Hoàng Thái hậu trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía Mạn Duẫn, "Tiên hoàng là người ổn trọng, sao có thể tổn thương tiểu Quận chúa?"
Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa đều là sứ giả nước khác đến, Sử Lương Sanh không nên làm như vậy mới phải đạo làm Vua chứ.
Tịch Mân Sầm nhạo báng cười một tiếng, "Hắn không chỉ tổn thương nữ nhi của bổn Vương, mà ngay cả việc ám sát trên Thái Thất Sơn cũng là do một tay hắn bày bố. Nếu không, thống lĩnh quân đồn trú làm gì có lá gan lớn như vậy, đẩy đá lớn lăn xuống núi để hại đến tính mạng sứ giả các nước bên dưới!"
Nét mặt Hoàng Thái hậu toát ra vẻ khiếp sợ, cảm thấy tất cả những việc này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
"Bản cung muốn gặp tiên hoàng." Bà đột nhiên đứng phắt lên, cái trán ứa ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Sử Minh Phi giữ chặt bà lại, "Mẫu hậu, ngay cả chúng ta cũng không biết Phụ Hoàng ở đâu, ngài làm thế nào để gặp hắn?"
Tịch Mân Sầm nói ra sự việc ở Thái Thất Sơn đơn giản là muốn uy hiếp bọn họ.
Một lúc sau, Tịch Mân Sầm liếc xéo mắt, nói bằng giọng lạnh như băng: "Sử Lương Sanh đã từng là Hoàng Đế của Nam Trụ quốc, nếu chuyện trên Thái Thất Sơn truyền ra, Nam Trụ quốc đảm bảo sẽ dữ nhiều lành ít. Bổn Vương không muốn làm lớn chuyện này ra, chỉ cần Thái Hậu giao Ngọc Lộ Cao ra, bổn Vương sẽ giữ kím bí mật này. Bằng không, lỡ một ngày nào đó bổn Vương không kín miệng mà buột miệng lộ ra, thì..."
Hoàng Thái hậu cảm thấy ngực biến lạnh rồi dần dần lan khắp toàn thân... Ngón tay nắm chặt lấy cạnh bàn, các đốt ngón tay trắng bệch. Thân là Hoàng Thái hậu của Nam Trụ quốc, bà phải vì Nam Trụ quốc mà suy nghĩ. Không thể vì một lọ Hoa Ngọc Lộ mà đẩy Nam Trụ vào vòng tai nạn được.
"Bản cung đưa!" Hoàng Thái hậu cắn môi, ủ rũ lắc đầu.
Ba chữ này lập tức làm cho Tịch Mân Sầm hài lòng.
Hoàng Thái hậu đi vào trong nội thất, chốc lát đã quay ra, trong tay có thêm một cái rương nhỏ. Mở rương nhỏ lên, Hoàng Thái hậu lấy ra lọ Hoa Ngọc Lộ mà bà quý trọng cả đời.
"Bản cung có một yêu cầu quá đáng." Bà ngẩng đầu nhìn Tịch Mân Sầm. "Sau khi Vương gia dùng hết thuốc dán bên trong, thỉnh trả cái chai cho bổn cung."
Bà giao rương nhỏ cho Tịch Mân Sầm, trong mắt nồng đậm vẻ luyến tiếc. Tịch Mân Sầm không trả lời, nhưng Mạn Duẫn trong lòng hắn lúc này lại hé mắt, mở miệng nói: "Bản Quận chúa đáp ứng ngài, sau khi dùng xong sẽ cho cung nữ mang về cho ngài."
Nữ nhân này làm hết thảy những chuyện kia cũng có thể thấy được bà có tình cảm vô cùng sâu sắc. Đó chẳng qua là thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi, chẳng lý do gì mà không đáp ứng.
Tịch Mân Sầm không cầm lấy rương nhỏ, chỉ lấy Hoa Ngọc Lộ. Nhìn Cửu Vương gia rời đi cùng Mạn Duẫn, Sử Minh Phi ôm lấy Hoàng Thái hậu đã khóc không thành tiếng, nhẹ giọng an ủi: "Mẫu hậu, những chuyện này ngài nên nghĩ thoáng một chút, nếu cứ như vậy hoài, bệnh của ngài sẽ càng ngày càng nặng đó."
Nhìn mẫu hậu càng ngày càng gầy, Sử Minh Phi thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Chữ "Tình" này viết khó lắm chăng, sao có thể giày vò đến tận bây giờ!
Trở lại Điềm Uy cung, Tịch Mân Sầm cho tất cả cung nữ lui xuống, cởi bỏ từng món áo trên người Mạn Duẫn, nhìn thấy cánh tay nàng đã muốn sưng đỏ, lửa giận và hàn băng trong mắt không ngừng luân phiên nhau hiện lên.
Hoa Ngọc Lộ là chất lỏng màu lam nhạt, Tịch Mân Sầm đổ ra một ít, bôi nhẹ lên miệng vết thương trên tay Mạn Duẫn. Mạn Duẫn xuýt xoa một hơi.
"Đau?" Tịch Mân Sầm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn lắc đầu, "Không đau."
Hoa Ngọc Lộ này không biết là dùng dược vật gì để chế ra, bôi lên miệng vết thương không có chút cảm giác đau đớn nào, mà ngược lại tản ra khí lạnh, vừa vặn xoa dịu đau đớn lửa bỏng trên miệng vết thương. Thật thoải mái.
Nhìn ngón tay thon dài của Phụ Vương cực kỳ cẩn thận bôi thuốc cho nàng, không khí lưu động giữa hai người khiến nàng lại nhớ tới lúc ban đầu gặp nhau.
"Phụ Vương, mẫu phi của ta rốt cuộc tên là Tư Đồ Du Nguyệt, hay là Thẩm Đậu?"
Sử Lương Sanh, Sử Minh Phi vẫn kêu nàng là "Tư Đồ Du Nguyệt", mà Phụ Vương mỗi lần nhắc đến đều kêu "Thẩm Đậu", rốt cuộc thì tên nào mới là tên thật của mẫu phi?
"Thẩm Đậu. Năm đó, vì muốn tiếp cận Sử Lương Sanh, nàng mới dùng tên giả là Tư Đồ Du Nguyệt. Nàng vốn là người Phong Yến. "
Tịch Mân Sầm kể sự thật. Thẩm Đậu là một trong những quân cờ mà hắn nuôi dưỡng, và là một quân cờ lợi hại nhất, bất kể là về nhẫn nại hay về tâm kế, nếu không nàng cũng sẽ không thành công trong việc quyến rũ được Sử Lương Sanh.
Nhẹ nhàng bôi Hoa Ngọc Lộ, màu lam nhạt dần dần hòa tan vào trong da thịt của Mạn Duẫn.
"Ngủ đi." Bôi thuốc xong, Tịch Mân Sầm ôm đứa nhỏ đặt lên trên giường.
Trong giấc ngủ chập chờn, đầu óc Mạn Duẫn vẫn luôn xoay quan vấn đề này. Sử Lương Sanh sủng ái mẫu phi như thế, như vậy, chẳng lẽ mẫu phi chưa từng động tâm chút nào sao?
Thiết nghĩ nếu như mẫu phi không động tâm, thì sao lại sinh hạ nàng ra trên đời này? Nhưng nhìn ánh mắt hiền lành trước khi chết của bà, đó là một ánh mắt tuyệt đối thỏa mãn hạnh phúc. Sinh mệnh rõ ràng đã đi đến cuối rồi, vì sao bà lại cười? Tình cảm thế này, rất phức tạp. Hoàn toàn làm cho người ta suy nghĩ mãi cũng không ra.
Ngày sáng sớm hôm sau, lúc Phụ Vương đút cháo cho nàng từng muỗng một, Mạn Duẫn cũng trước sau như một nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú của Phụ Vương.
Toàn thân Phụ Vương như được bao bởi một lớp ma lực, khiến cho Mạn Duẫn nhìn mãi không chán mắt, khắc sâu minh bạch dáng vẻ của Phụ Vương vào tận đáy lòng rồi, nhưng lần nào cũng nhịn không được mà muốn nhìn nhiều thêm một chút nữa.
Từ sau khi Phụ Vương dùng môi hôn miệng nàng, nàng cảm thấy được tình cảm giữa hai người càng lúc càng thay đổi một cách lạ kỳ. Cha, không giống cha. Con gái, không giống con gái.
Mạn Duẫn nhẫn nại nén lại lòng hiếu kỳ to lớn của mình, không dám tìm tòi nghiên cứu vấn đề này một cách thái quá.
Sau khi bôi Hoa Ngọc Lộ, cánh tay Mạn Duẫn ngoại trừ cảm giác đau đớn cuối cùng cũng khôi phục một ít xúc giác. Chỉ cần tiếp tục bôi thuốc mấy ngày thì miệng vết thương sẽ dần dần khép lại, mà vị lão thái y kia ngày nào cũng đều chạy đến Điềm Uy cung, hầu như đã thành Thái y riêng cho Mạn Duẫn.
Sự kiên nhẫn của nhóm sứ giả các nước càng ngày càng kém, khi thấy dạo này Cửu Vương gia không có bất kỳ động tác gì, thì họ càng phát sinh tư tưởng muốn tự nhóm lại mà giải chuyện ám sát trên Thái Thất Sơn.
Nhiều sứ giả bắt tay liên hợp lại, không ngừng dâng tấu thư mỗi ngày. Rốt cục sau vài ngày nhẫn nại, họ đã hoàn toàn bùng nổ. Sứ giả các quốc gia thống nhất trận tuyến, dâng tấu nếu không cho bọn hắn một cái công đạo, bọn họ liền lập tức thông tri về cho quốc gia mình để phát động chiến tranh.
Tên thái giám thiếu niên kia vọt vào Điềm Uy cung như bị lửa dí đằng sau. Lúc này, Tịch Mân Sầm đang xốc lên ống tay áo của Mạn Duẫn, bôi Hoa Ngọc Lộ cho nàng. Thấy tên tiểu thái giám đột nhiên xuất hiện, hai mắt hắn tức khắc đông lại thành băng.
"Cửu... Cửu Vương gia." Chạy quá mau, mỗi từ tiểu thái giám nói ra đều phải thở gấp một hơi chen vào, trông sắc mặt kia giống y như bị lửa đốt phỏng mông, một khắc cũng không thể chậm.
"Hơn hai mươi vị sứ giả mặc kệ thị vệ ngăn cản, cứng rắn vọt vào Ngự thư phòng. Hoàng Thượng bảo nô tài đến gặp Vương gia, cứu viện..." Tiểu thái giám lòng nóng như lửa đốt nói trọn một câu xong, nhìn Cửu Vương gia bằng ánh mắt mong đợi.
Cửu Vương gia vẫn vững như Thái Sơn, không tỏ vẻ có một chút sốt ruột nào, tiếp tục chậm rì rì bôi thuốc cho đứa nhỏ, làm xong hết thảy trình tự mới nói: "Duẫn nhi, ngươi ở Điềm Uy cung dưỡng thương cho tốt, bổn Vương chưa trở về thì không cho phép tùy ý chạy loạn."
Vuốt nhẹ cái trán Mạn Duẫn, giúp nàng kéo ống tay áo xuống, mới đem ánh mắt bố thí lên người tiểu thái giám. Thản nhiên nói: "Đi thôi."
Tiểu thái giám nghẹn ngào. Đối đãi với tiểu Quận chúa thì đầy đủ ôn nhu, sao mới quay qua nhìn hắn thì sắc mặt liền biến đổi giống như mùa đông khắc nghiệt khiến người ta chết rét vậy trời. Đều là người, sao lại có sự khác biệt lớn như thế? Tiểu thái giám thừa dịp Tịch Mân Sầm không chú ý, vụng trộm quay đầu làm một cái mặt quỷ với Mạn Duẫn.
Thấy cái tên thiếu niên đã mười lăm sáu tuổi này làm vậy, Mạn Duẫn sửng sốt mất một lúc. Có thể sống ở Hoàng ngôn mà vẫn giữ được tính trẻ con lí lắc như vậy, chứng tỏ người này vô cùng lạc quan nha. Mỉm cười. Thiếu niên nhìn thấy nụ cười này, sửng sốt đến ngây ngốc. Trong lòng chỉ phát ra một ý tưởng duy nhất: Tiên nữ kìa! Tuy rằng tiên nữ này nhỏ tuổi một chút, nhưng gương mặt này chắc chắn lên lên sẽ là một mỹ nhân quyến rũ vô song.
Mạn Duẫn nhảy xuống giường, một tay mang hài vào chân. Vừa lúc đó, Chu Dương bưng một chén thuốc tiến vào, đặt lên bàn. "Tiểu Quận chúa, trước khi rời đi Vương gia đã phân phó một câu. Ngươi muốn đi phơi nắng thì phải uống hết chén thuốc này trước đã."
Mạn Duẫn đang lúi húi mang hài, nghe vậy liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Làm sao Phụ Vương biết được nàng đang nghĩ trong đầu là phải chạy ra ngoài hít thở không khí? Nàng hơi hơi nhăn lại đôi mi thanh tú, thuốc Đông y này chẳng ngon chút nào, toàn đắng và chua.
Chu Dương ngồi xuống ghế dựa, hai cẳng chân dài duỗi thẳng, trưng mặt đen nghiêm nghị, "Vương gia còn nói, nếu ngươi không uống, sau khi quay về, hắn liền phạt ngươi."
Tuy rằng Chu Dương không biết sẽ phạt như thế nào, nhưng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Mạn Duẫn thì lập tức đặc biệt khoái trá vô cùng.
Đây là cái gọi là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" đi. Thông minh tà ác như tiểu Quận chúa mà vào tay Vương gia cũng không làm gì được ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời. Nỗi bất bình do bị ngược đãi trong lòng hắn cuối cùng cũng tìm được sự an ủi rồi.
Đi đến trước bàn, Mạn Duẫn xem qua xét lại chén thuốc đen còn hơn mực kia, cố nén nỗi xúc động muốn buồn nôn, bưng lên nín thở ực một hơi. Vừa uống xong, Mạn Duẫn túm ngay lấy ấm trà, đút vòi vào miệng nốc ừng ực, muốn xoá bay vị vừa chua vừa đắng ra khỏi miệng mồm.
Nhìn dáng vẻ liều chết uống thuốc này của Mạn Duẫn, Chu Dương cũng không đành lòng, giật đi ấm trà trong tay nàng, "Tiểu Quận chúa, không thể uống nữa. Uống nhiều nước như vậy, ngươi muốn đái dầm sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn lập tức đen thành đít nồi. Nàng cũng đã hơn hai mươi tuổi, là người trưởng thành rồi, làm sao có chuyện đái dầm ở đây! Khoan tính đến tuổi tâm lý, cho dù nàng tám tuổi, thì mấy năm nay cũng chưa từng đái dầm lên giường lần nào. Nàng thật sự muốn bổ đôi đầu của Chu Dương ra để nhìn một cái xem rốt cuộc bên trong đựng thứ gì vậy.
Tự biết mình nói sai rồi, đôi mắt của Chu Dương lúc này đảo lia bốn phía, "Tiểu Quận chúa, chúng ta vẫn nên ra đình hưởng thụ ánh mặt trời đi."