Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Trong thời gian ngắn ngủi Tịch Mân Sầm vào triều, Chu Phi đã thăm dò chuyện xảy ra đêm qua. Nhưng giật mình nhất vẫn là tin tức, tiểu nữ hài gầy đến chỉ còn lại đầu khớp xương, chính là Mạn Duẫn Quận chúa con gái lớn của Vương Gia.
Năm Tịch Mân Sầm mười bảy tuổi, từng có được một đứa con gái ban tên là Mạn Duẫn. Mẹ của nàng tên Thẩm Đậu, do khó sanh mà mất. Cách đây tám năm, đứa trẻ không có mẹ không được ai nhắc tới, cho nên rất nhanh bị người quên lãng ở góc tối. Chu Phi điều tra, đem tất cả cuộc sống tám năm nay của nàng toàn bộ điều tra thấu đáo. Ngay cả khi nàng đi đường nào, khi nào nói chuyện, cũng tra được rất rõ ràng.
"Quận chúa, mời bôi thuốc." Chu Phi nghiêm mặt, hai hàng lông mày nhíu chung một chỗ. Lời này hắn nói không dưới mười lần, mà tiểu cô nương kia ngồi ở trên ghế, một tiếng cũng không thốt ra cổ họng. Vị chủ tử này không uống thuốc, chờ vị chủ tử kia trở lại, hắn sẽ không có quả ngọt để ăn a.
Thấy tiểu cô nương vẫn thờ ơ, Chu Phi đem kim sang dược đặt xuống bàn, "Quận chúa, thuộc hạ đắc tội."
Nói xong, Chu Phi thế nhưng đưa tay tới bắt Mạn Duẫn. Mạn Duẫn ngồi nghĩ một lát, hơi sức đã khôi phục ít nhiều, tránh sang bên cạnh, bàn tay duỗi ra của Chu Phi nhất thời thất bại.
Lúc Chu Phi kinh ngạc về sự linh hoạt của Mạn Duẫn thì Mạn Duẫn một cước đạp vào bụng hắn, nhắc nhở. "Ta không thích người khác đến gần."
Lại ngồi xuống lần nữa, Mạn Duẫn cảm thấy đầu vai đau nhói một trận, hiển nhiên là mới vừa rồi động tác quá lớn, động tới vết thương. "Quận chúa, người đừng cử động, xin cho thuộc hạ giúp ngài bôi thuốc." Hàng lông mày thanh tú của Mạn Duẫn cau lại, "Ta nói, không thích người khác chạm vào thân thể ta." Chu Phi khó xử nhìn Quận chúa, "Nhưng vết thương......"
Mạn Duẫn đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không chút nào thỏa hiệp. Vết thương ở đầu vai là gần sau lưng, dựa vào một mình nàng, là không thể bôi thuốc. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm làm sát thủ, làm cho nàng luôn duy trì cảnh giác, không thích có người dựa vào chính mình quá gần.
Tịch Mân Sầm hạ triều vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, thấy đứa trẻ vẫn còn mặc quần áo đơn bạc quần áo như lúc hắn rời đi, nhiệt độ chung quanh tốc độnhanh chóng hạ xuống mấy phầnbậc. Cái loại cảm giác bị áp bức đó giống như thực chất cảm giác bị , làm Tịch Mạn Duẫn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
"Chu Phi, ngươi trước đi xuống trước đi." Tịch Mân Sầm khoát khoát tay, ý bảo hắn lưu lại kim sang dược, rồi có thể đi ra. Chờ cửa phòng vừa đóng, bên trong phòng một mảnh an tĩnh. Tịch Mân Sầm không mở miệng, Mạn Duẫn giống nhau cũng giữ vững trầm mặc.
Trên đường trở về phủ, Tịch Mân Sầm đã nghe thuộc hạ hồi báo chuyện tình đêm qua. Mạn Duẫn chỗ ở tiểu viện, phía bên phải rừng cây. Cái Con kia đường nhỏ kia, đã hoang phế hơn mười năm, khi mới tạo lập vương phủ thì công nhân không cẩn thận lưu lại lối đi này. Rất khó tưởng tượng, một đứa bé tám tuổi, có thể từ trong tay của thích khách chạy trốn, bình thản đi ra quẻ trận. Nhớ tới bản lĩnh lúc nàng tránh né mủi mũi tên, Tịch Mân Sầm rất rõ ràng đứa nhỏ này mặc dù biết một chút võ công, nhưng lại không có một tia nội lực.
"Ngươi cùng ai học qua võ công với ai?" Tịch Mân Sầm ngồi ở bên trái Mạn Duẫn. Hắn mới vừa ngồi xuống, Mạn Duẫn theo bản năng dời đi, cách hắn xa một chút. tiểu động tác nhỏ này không có hề tránh thoát được ánh mắt của Tịch Mân Sầm, chẳng biết tại sao, cái loại động tác phòng bị này làm trong lòng hắn vô cùng không thoải mái.
"Chưa từng học qua." Mạn Duẫn không có ngu đến nỗi nói ra chuyện mình vẫn còn giữ lại kí ức của kiếp trước nói cho Tịch Mân Sầm biết.
Biết đứa trẻ nói dối, nhưng Tịch Mân Sầm cũng không có hỏi tới. Cầm lên kim sang dược để trên bàn lên, lại nhìn một chút đầu vai đã khô máu của nàng.
"Tới đây." Dùng tay bỏ ra nắp bình, Tịch Mân Sầm thấy Mạn Duẫn vẫn là không có hề động, giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ, "Cùng một lời nói đừng để Bổn vương nói lần thứ hai."
Người từ trước đến giờ đều là lấn thiện sợ ác, Tịch Mạn Duẫn cũng không khác. Nàng có can đảm cùng Chu Phi so chiêu, nhưng không nghĩ dám làm trái ý của nam nhân ở trước mặt này. Không biết có phải vì hay không liên hệ máu mủ đang tác quái hay không, Mạn Duẫn cảm giác được nam nhân trước mắt, không hề đáng sợ giống tin đồn đáng sợ như vậy.
Thân thể nghiêng tới trước, Mạn Duẫn đang chuẩn bị cởi váy, một đôi bàn tay lập tức đè lại cánh tay nhỏ bé của nàng. "Chớ Đừng cởi, Bổn vương tới." Sau khi máu khô lại, vết thương và y phục đã dính vào cùng nhau. Mới vừa nhìn thấy đứa nhỏ này muốn trực tiếp cởi cởi y phục, tay của Tịch Mân Sầm tay không biết thế nào liên tại sao lại đưa tới. Tịch Mân Sầm không biết mình là vì sao, chỉ biết nếu như cứ cởi như thế, vết thương này muốn sẽ lại chảy máu. Hắn mười tám tuổi liền ra chiến trường chinh chiến, từng giết vô số kẻ địch, chứng kiến cảnh máu tươi chảy thành sông cũng không chút bận tâm, nhưng lúc nhìn thấy đứa nhỏ này chảy máu thì trong lòng có một chút không thoải mái. Nhẹ nhàng vạch cởi dây thừng thắt trên quần áo của đứa trẻ, đang đến gần đầu vai thì động tác của Tịch Mân Sầm không khỏi càng thêm trở nên cẩn thận. Mạn Duẫn cắn chặt hàm răng, nhịn đau lúc vết thương tách ra khỏi quần áo khô máu. Vết thương mặc dù đau, nhưng trong lòng lại toát ra một cỗ sự ngọt ngào nho nhỏ. Nhìn vẻ mặt người nọ nghiêm túc vì giúp mình bôi thuốc, Mạn Duẫn cảm thấy mắt ê ẩm cay cay. Kiếp trước không cảm nhận được một chút thân tình nào, càng không có người sẽ sợ nàng bị thương. Mà bởi vì người kia cực kỳ cẩn thận vì giúp nàng xử lý vết thương, còn bất chợt dùng miệng thổi hơi, như vậy được người khác quan tâm như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
"Rất đau?" Tịch Mân Sầm dừng lại thao tác rắc thuốc trên tay, ngẩng đầu lên hỏi.
Mạn Duẫn lắc đầu, "Không đau." Vết thương trên đầu vai thương, không coi thấm vào đâu. Kiếp trước coi như cho dù trúng đạn, nàng cũng là trực tiếp sử dụng dao găm gắp ra, một chút này thương tổn này, thật không coi là cái gì.
"Chịu đựng một chút." Nói xong, Tịch Mân Sầm đổ chút ít bột thuốc lên vết thương. Mạn Duẫn hít vào một hơi, đôi môi cắn đến trắng bệch. Tịch Mân Sầm thấy đứa trẻ chịu đựng vết thương, không kêu đau một tiếng, trong mắt thoáng qua tâm tình khác thường, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế xuống. Từ trên bàn lấy lụa trắng, hắn đem đầu vai Mạn Duẫn băng bó kỹ, tay đặt lên môi của nàng. "Đừng cắn nữa, còn cắn sẽ chảy máu."
Đẩy Tách đôi môi ra môi của nàng ra, Tịch Mân Sầm xoa ái trán đứa nhỏ. Lúc Sau này, lúc rãnh rỗi, hắn cũng nghĩ không ra tại sao lần đầu thấy tiểu nữ hài này, liền muốn đặt nàng trong lòng bàn tay để cưng chiều. Đừng nói đến liên hệ máu mủ, ở trong hoàng gia, thứ không bền chắc nhất chính là máu mủ. Lại nói, giữa hắn và nàng......
Cúi đầu nhìn vẻ mặt mang theo nét ngây thơ, Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng nhéo một cái, nếu đã gặp, không có lý gì phải buông tay. Mạn Duẫn buông ra đôi môi đang cắn chặt, nâng lên cặp mắt trong suốt, "Ngươi không phải hỏi ta là ai sao?"
Bởi vì vừa mới cắn răng rất chặt, thanh âm còn có chút khàn khàn.
"Bổn vương muốn biết, tự nhiên sẽ biết." Tịch Mân Sầm nhìn nàng, "Ngươi là Tịch Mạn Duẫn của ta...... Nữ nhi của ta Tịch Mạn Duẫn."
"Vậy ta có phải hay không nên gọi ngài một tiếng phụ vương?" Mạn Duẫn dời đầu trong tay hắn, cái động tác vô hình này, khiến tay Tịch Mân Sầm dừng lại giữ không trung.
Nhìn ra đứa trẻ cự tuyệt hắn, sắc mặt Tịch Mân Sầm lạnh xuống. Trong mắt lạnh lẽo, may là Mạn Duẫn nhìn, cũng có mấy phần khiếp đảm.
"Ngươi là đang trách Bổn vương tám năm nay đối với ngươi chẳng quan tâm?" Tịch Mân Sầm thu tay lại, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào. Nhưng từ giọng điệu lạnh lẽo, có thể phán đoán được người này đang rất tức giận.
Mạn Duẫn tự hỏi, trách hắn sao? Không phải. Nàng chỉ là không muốn cùng người khác quá mức thân cận. Năm đó vào tổ chức sát thủ, nàng nhớ mang máng đó là câu nói đầu tiên được dạy. Sát thủ, không nên có tình cảm.
"Nếu như ngươi là đang trách Bổn vương, như vậy Bổn vương nói cho ngươi biết, bắt đầu từ bây giờ, Bổn vương sẽ bồi thường lại cho ngươi tám năm đã qua." Tịch Mân Sầm đưa tay ra bắt, Mạn Duẫn đã bị hắn ôm vào trong ngực, tốc độ nhanh đến nỗi nàng không cách nào tránh được.
"Ta không có hề cảm thấy ngài thiếu gì đối với ta." Mạn Duẫn há mồm phản bác, ở trong lòng hắn từ chối giãy dụa mấy cái, dù sao thân thể của nàng chỉ có tám tuổi, hơi sức của nàng đối với Tịch Mân Sầm mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
"Vậy sao? Nhưng là mà Bổn vương nói có."
"Từ nay về sau...... Ngươi liền ở cùng tiểu lâu với Bổn vương."