Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Người bịt mặt cũng kinh ngạc một giây, không ngờ tới Tịch Mân Sầm cùng hắn qua mấy chiêu, là có thể phân biệt ra bọn họ không phải con dân Nam Trụ. Che bụng, té xuống đất, một lát sau, người bịt mặt mới phản ứng bò dậy.
Động tĩnh đánh nhau trong phòng, trong đêm đen cực kỳ vang dội. Thị vệ đang nghỉ ngơi toàn bộ thức tỉnh, từ trên giường bò dậy, hướng phòng của Tịch Mân Sầm chạy đến. Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ của khách điếm chui vào hơn một trăm người áo đen.
Chu Phi Chu Dương sóng vai đứng ở trước hành lang, một người tay trái cầm kiếm, một người tay phải cầm kiếm. Mạn Duẫn đi theo phía sau Tịch Mân Sầm, chạy tới kéo bàn tay to của Tịch Mân Sầm.
Ngoài cửa phòng, một đám người áo đen cùng thị vệ đang đánh nhau kịch liệt Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn Chu Phi thuần thục tay trái giơ kiếm, động tác hung mãnh, lưu loát không chút nào trắc trở, mỗi lần giơ kiếm cơ hồ là có thể lấy được tính mạng của một người. Chẳng lẽ là thuận tay trái sao? Nhìn tay hắn giơ kiếm , Mạn Duẫn cho là rất quái dị.
Tịch Mân Sầm tùy ý phất ống tay áo một cái, một luồng khí cuồn cuộn vọt ra, quạt bay mấy người áo đen đang tiến công. Mạn Duẫn giật mình với võ công của phụ vương, nội lực hùng hậu đến bực này...... Cho dù là Võ Lâm Cao Thủ, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng đến gần người.
Tịch Mân Sầm đem hai tay vòng qua Mạn Duẫn, ôm nàng bế lên "Chu Phi không có cầm nhầm kiếm, hai người huynh đệ bọn họ học công phu, hỗ trợ lẫn nhau. Một trái một phải, mới có thể phát huy hoàn mỹ."
Tịch Mân Sầm mới vừa cùng hai người bịt mặt qua mấy chiêu, không có ý định ra tay nữa. Đứng ở một bên cửa phòng, đưa đôi mắt lạnh nhìn chém giết trong khách điếm.
Hai người bịt mặt mới vừa rồi, hiển nhiên mạnh hơn nhiêù so với đám người áo đen vừa mới phá cửa vào. Không chịu buông tay hướng Tịch Mân Sầm tấn công tới tấp, Tịch Mân Sầm không nhanh không chậm đi trong hành lang dài hỗn loạn. Ung dung tránh khỏi trận đánh nhau, hoàn toàn không đem trận chém giết này để ở trong mắt. Tựa hồ coi như thiên quân vạn mã, cũng không thể làm hắn xúc động chút nào.
Mỗi khi người bịt mặt muốn vừa đến gần, Tịch Mân Sầm luôn là một cái chớp mắt, liền dời đi địa phương, tốc độ nhanh làm cho người ta hoàn toàn không có phương pháp thấy rõ ràng bóng dáng.
"Bọn họ là ai vậy?" Mạn Duẫn kéo kéo vài sợi tóc của phụ vương tán lạc trên ngực. Bởi vì mới từ trong chăn bò ra ngoài, phụ vương còn mặc áo ngủ toàn thân màu đen, thần bí lại lộ ra mấy phần thanh tao lịch sự.
"Không biết, chỉ là...... Bọn họ là người của Phong Yến quốc." Tịch Mân Sầm nhẹ nhàng lắc đầu, trong đầu suy tư xem là người nào ở Phong Yến quốc muốn lấy mạng của hắn.
"Sao Phụ vương biết? Chỉ cùng bọn họ đấu mấy chiêu, phụ vương là có thể đoán được sao?"
"Mấy chiêu cũng đủ rồi." Tịch Mân Sầm chinh chiến qua rất nhiều quốc gia, từng giết rất nhiều người. Mà những người này thân thể kết cấu, có bao nhiêu không giống. Từ cái trán, ánh mắt, đến tỷ lệ tay chân dài ngắn, đều có thể để lộ ra rất nhiều tin tức.
Là người của Phong yến quốc? ! Trong đầu Mạn Duẫn, trước tiên hiện lên mặt của Tiếu Lý Tàng Đao. Loại người trong hoàng thất giống như Phụ Vương, Hoàng thất phân tranh, có khả năng nhất. Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cắt đứt phỏng đoán của nàng ngay, "Không thể nào là hắn."
Không hề phản bác lại phụ vương, người kia xác thực không giống như là biết làm loại chuyện như vậy. Hắn là huynh đệ đồng bào của phụ vương địa vị lại cao hơn một bậc so với phụ vương, thật sự không cần thiết ám sát phụ vương. Hơn nữa quan hệ của bọn họ trong ngày thường cũng không tệ lắm, sẽ không có hung ác đến mức phái sát thủ, cướp lấy tánh mạng của phụ vương. Nhưng chủ mưu phía sau màn là ai?
"Sự tình chắc chắn sẽ có một ngày tra ra manh mối, suy nghĩ nhiều vô ích." Tựa hồ ở bên ngoài chờ lâu rồi, cảm giác thanh âm đao kiếm lần lượt thay đổi rất quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.
"Chu Phi, Chu Dương, nhanh chóng giải quyết." Ôm Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm xoay người vào phòng. Chân đá một cái, đá bay người áo đen phía sau công tới. Một cước kia lực lượng rất lớn, trực tiếp đem người áo đen từ lầu hai đạp xuống lầu một, chổng vó nằm trên mặt đất hộc máu không ngừng. Vung vạt áo, cửa phòng bắn một tiếng khép lại.
"Ai...... Duy trì khổ lực, luôn là ta." Chu Phi từ từ thở dài, chém rơi đầu một người áo đen Xem chiêu thức của hai người bọn hắn, thế nhưng một tiến một thủ. Một người am hiểu công kích, một người am hiểu phòng ngự.
Chu Phi Chu Dương trái phải bọc đánh hai người áo đen. Chu Dương ha ha cười hai tiếng, trong tươi cười mang theo chút ác độc. "Dám quấy rầy gia gia ngươi ngủ, ta muốn ngươi biết tay!"
Chu Phi cau mày nhìn Chu Dương, tựa hồ ghét bỏ hắn nói một câu nói nhảm. Dẫn đầu sải chân ra, tấn công về hai người trước mặt. Hai huynh đệ mặc dù là hạ nhân của Sầm vương phủ, nhưng một thân võ công, so với một đại tướng quân, sẽ không thua kém chút nào. Hai người phối hợp, hơn mười chiêu, liền đem động mạch của hai người bịt mặt cắt đứt. Mà một ít người áo đen, cũng bị hơn năm mươi người thị vệ, nhất nhất chém giết.
Trong khách điếm máu tươi nhuộm đỏ một mảnh, chưởng quỹ chờ đánh nhau xong, không khí đã trở nên bình thường, mới dám từ sau viện đi vào. Mới vừa vào khách điếm, hai chân đã bị hù dọa mềm run không ngừng.
Chu Phi ném cho chưởng quỹ một thỏi vàng, "Quản tốt miệng của ngươi." Chưởng quỹ run rẩy nhận lấy vàng, nén vàng này muốn mua khách điếm cũng dư dả rồi. Từng bước một run chân, bước ra khỏi khách điếm, không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông này.
Chu Phi ngồi xổm xuống, đồng thời vén lên khăn che mặt của người áo đen.
"Cực kỳ tàn ác a." Chu Dương liếc mắt nhìn, cảm thấy quá tàn nhẫn, lập tức quay đầu đi.
Tàn nhẫn? Chu Phi rụt rụt khóe miệng. Mới vừa rồi, lúc cắt đứt động mạch cổ người ta, sao lại không thấy ngươi kêu là tàn nhẫn. Lần nữa đem mặt nạ che lại gương mặt của hai tên áo đen, buổi tối khuya nhìn cái mặt như thế, nói không chừng sẽ gặp ác mộng. Chu Phi kéo áo Chu Dương, kéo người vào trong gian phòng ngủ. Không có ngũ quan, ngay cả lỗ mũi cũng bị người ta cắt, làm sao có thể tra ra thân phận. Thứ người như thế, trước lúc ám sát, liền đem đồ vật có thể chứng minh thân phận, toàn bộ vứt bỏ. Sát thủ chuyên nghiệp, không thể nào có thể tra ra được.
Chuyện này giống như không có xảy ra, đội ngũ đi sứ trừ bỏ tức tốc lên đường cũng không làm gì khác Hoàn toàn không một ai nhắc đến chuyện ám sát này. Ngay cả Tịch Mân Sầm là người trong cuộc, một chữ cũng không nói.
Mạn Duẫn không có biện pháp làm như mình nghe thấy không để ý, cái loại cảm giác bị người ở chỗ tối nhìn chằm chằm, tùy thời muốn đoạt đi mạng của mình, thật sự không tốt chút nào. Nếu không phải là mỗi ngày sống ở bên cạnh phụ vương, có một chỗ dựa cường đại như vậy, sợ rằng nàng không thể nào ngủ ngon được.
Hoàng Đô của Nam Trụ quốc, được đặt tên là Thiên thành. Đời trước Hoàng đế Sử Hoành Bình, đã sớm chôn cất vào Hoàng Lăng. Chung quanh bi thương dần dần biến mất, bị vui mừng thay thế. Càng đến gần Thiên thành, không khí vui mừng càng rõ ràng. Hoàng đế là ai, dân chúng không quan tâm. Quan trọng là cuộc sống của bọn họ.