Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Thời gian hai ngày, vô cùng ngắn.
Sáng sớm ngày thứ hai của buổi Dạ yến, trong vương phủ từ trên xuống dưới rối ren toàn bộ. Chu Phi cùng Chu Dương hai huynh đệ, đang dọn dẹp một ít đồ vật, bỏ vào thùng gỗ lớn. Những thứ đồ này, tất cả đều phải mang đến Nam Trụ quốc.
Mạn Duẫn không hiểu vì sao phải xách nhiều đồ như vậy, thật ra thì bốn người bọn họ một thân nhẹ nhõm lên đường, không phải tốt hơn sao?
Sau lại hỏi thăm Chu Dương, mới biết phụ vương có tính thích sạch sẽ, đối với sự vật rất bắt bẻ. Tỷ như rượu, trừ Trúc Diệp Thanh, những thứ khác một mực không uống. Ngay cả trà, cũng chỉ uống Long Tĩnh, hơn nữa phải là trà Long Tĩnh xuất từ quốc gia. Mà bốn cái rương lớn, chính là đồ dùng hằng ngày mà Tịch Mân Sầm có thói quen dùng.
Ra cửa bên ngoài, dùng đồ đạc của mình có vẻ tốt hơn. Đặc biệt là Tịch Mân Sầm, kẻ thù ở Nam Trụ quốc, không chỉ một hai.
Nếu là đổi thành nữ nhân? Phụ vương có phải cũng rất bắt bẻ hay không, cho nên mẫu phi sau khi qua đời, đến nay vẫn chưa lập gia đình. Chỉ nhìn qua mẫu phi một cái, Mạn Duẫn không có cảm thấy cỡ nào kinh ngạc. Thậm chí cảm thấy mẫu phi, một chút cũng không xứng với phụ vương.
Đột nhiên cảm thấy bực mình, sao lại thế này? Mạn Duẫn ngồi ở trước đại sảnh trên băng đá của tiểu viện trước mặt, nhìn Chu Dương biến thân trở thành Bà Quản Gia, từng cái từng cái nhét đồ vào cái rương.
Rỗi rãnh nhàm chán, đột nhiên trên đường thoang thoảng hương vị của khoai nướng. Nàng ở hiện đại sơn trân hải vị gì mà chưa từng ăn? Lại chỉ thích cái loại vị ngọt đạm đạm đó. Tựa như giữa nàng và phụ vương, cái loại tình cảm nhàn nhạt lại nồng nàn. Rõ ràng không phải là mỹ vị, lại hết sức hấp dẫn người. (Nhan: tình cảm của Sầm ca ca dành cho tỷ chỉ giống củ khoai nướng thôi sao??? T^T phỉ báng qua nha~)
Bắt được một tiểu nha hoàn, hỏi nàng phòng bếp ở nơi nào. Mạn Duẫn lắc chân nhỏ đi tìm khoai lang. Chu Dương từ trong nhà kho lấy ra một bọc lá trà Long Tỉnh, bỏ vào trong rương. Lại phát hiện Mạn Duẫn lúc nãy còn đang ngồi yên ở một bên, chẳng biết lúc nào thì đã biến mất tung ảnh. Không có quên Vương Gia phân phó, lúc Vương Gia không có ở đây, bất cứ lúc nào cũng phải theo sát Tiểu Quận Chúa.
Chu Dương vỗ vỗ bụi bậm trên tay "Ca, ngươi dọn dẹp trước, ta tìm Tiểu Quận Chúa."
Chu Phi gật đầu một cái, không nói nhiều, lại vùi đầu thu xếp đồ đạc. Thứ mà Vương gia sử dụng, Gia gì đó, phải trải qua tay của bọn hắn, nếu không xảy ra chuyện không may, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.
Trước thư phòng , dấy lên từng đợt khói trắng. Chu Dương hỏi người làm, mới biết Tiểu Quận Chúa đi đến thư phòng. Nhìn thấy khói trắng, trong lòng cả kinh...... Chẳng lẽ thư phòng bốc cháy? Một phòng đó tất cả đều là những bộ sách mà Vương Gia trân quý nhất! Đặc biệt là tranh chữ treo trên tường thành một hàng, có thể nói là bảo bối của Vương Gia nha.
Nghĩ tới đây, Chu Dương nắm được một tốp hộ vệ đang đi trên đường, cấp bách rống: "Nhanh lên, còn không mau đi múc nước, cứu hỏa a!" Hi vọng Tiểu Quận Chúa không có việc gì! Nếu không hắn không gánh nổi hậu quả!
Mấy hộ vệ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, lúc gần đi vẫn còn nghi ngờ cứu hỏa chỗ nào? Nhưng Chu Dương là hộ vệ trưởng, cấp trên của bọn hắn, cho nên lập tức nhắc tới thùng gỗ, múc nước đi.
Vận khinh công, Chu Dương rất nhanh đã đến trước thư phòng. Thư phòng vẫn còn rất tốt, không có một chút dấu vết bị cháy. Mà trước cửa thư phòng , có một đống giấy đã bị đốt trọi. Gió thổi mở một chút giấy vụn, còn có thể nhìn thấy phía dưới chôn lấy những thứ gì.
Trong lòng cảm thán, may mà thư phòng không có việc gì. Nếu không Vương Gia trách tội xuống......
Mới vừa cảm thấy may mắn được một giây, Chu Dương nhìn thấy Mạn Duẫn tiện tay cầm một quyển thư họa từ trên đất lên... Ném... Vào...... Đống lửa!
Có chuyện rồi! Chuyện lớn đó! Lúc nhìn bên tay không còn thứ gì có thể ném vào đống lửa rồi. Mạn Duẫn đứng dậy đi vào thư phòng, chờ lúc đi ra, đôi tay ôm một đống lớn thư họa. Sau đó...... Chu Dương ở trong gió hóa đá, trơ mắt nhìn Tiểu Quận Chúa không có một tia đau lòng, trực tiếp lại ném một quyển rồi lại một quyển vào đống lửa.
"Tiểu...... Tiểu Quận...... Chúa." Chu Dương lắp bắp, những thứ tranh chữ kia sẽ không phải là mấy bức treo trên tường chứ?
Mạn Duẫn không rõ chân tướng ngẩng đầu, "Chuyện gì?"
"Ngài...... Đang làm gì thế?" Cân nhắc dùng từ, Chu Dương không xác định hỏi.
Dường như ghét bỏ Chu Dương hỏi loại vấn đề cấp thấp này, Mạn Duẫn lại cúi đầu, thuận tiện ném một bức tranh chữ vào đống lửa, "Nướng khoai."
Chu Dương đến gần nhìn, bức tranh chữ bị vô tình ném vào đống lửa, phía trên cứng cáp viết hai chữ 《 Đăng cao 》.
Sợ Mạn Duẫn lại ném tiếp mấy bức nữa, Chu Dương ôm những bức họa còn lại trên đất vào trong lòng. "Tiểu Quận Chúa, những thứ này đều là những thứ Vương Gia yêu thích. Cẩn thận Vương Gia sẽ trừng phạt người." Chu Dương xem ra càng thêm sợ hơn cả Mạn Duẫn.
"Ta chỉ tìm được những thứ này là đồ dễ cháy thôi." Ngồi xổm xuống, Mạn Duẫn nói.
Thì ra Tiểu Quận Chúa là xem những thứ này như củi đốt. Rốt cuộc nàng có hiểu giá trị của những bức họa này hay không! Ngay cả một kẻ võ tướng như hắn, cũng biết đây là báu vật vô giá, mà ở trong mắt Tiểu Quận Chúa chỉ là mớ củi khô! Rốt cuộc không dám nói lời nói nặng, bởi vì trình độ Tiểu Quận Chúa được cưng chiều, đã vượt qua phạm vi Chu Dương có thể tưởng tượng.
Nhìn thấy mấy hộ vệ xách theo thùng nước tới, Chu Dương lập tức nói, "Vứt bỏ thùng nước, trông chừng Tiểu Quận Chúa, ta đi tìm Vương Gia." Nói xong, giống như cơn gió chạy đi.
Mạn Duẫn không giải thích được nhìn về phía Chu Dương chạy đi, tốc độ nhanh đến mức cuốn lên vài chiếc lá rụng trên đất. Không phải là chỉ là những câu thơ mà Khổng Đan trộm mới có sao? Đáng giá khẩn trương như vậy? Lại đem thêm một bức họa, ném một cái, biến thành tro bụi.
"Vương Gia, Tiểu Quận Chúa, Tiểu Quận Chúa nàng......" Chạy vội tới đại sảnh, lời Chu Dương nói đứt quãng, muốn nói lại thôi, giống như là không biết nên làm sao để mở miệng.
Ánh sáng lạnh hiện ra trong mắt của Tịch Mân Sầm, "Nói."
"Tiểu Quận Chúa muốn ăn khoai nướng, lấy một đống danh họa thư pháp trong thư phòng của ngài, đang đốt trước cửa Tiểu Lâu..." Chu Dương run rẩy dập đầu, vừa lo lắng thay Tiểu Quận Chúa, vừa lại đau lòng cho mấy bức tranh chữ trong thư phòng.
"Vậy sao?... ..." Tịch Mân Sầm kéo dài giọng nói, trong thanh âm lạnh lùng băng hàn, làm cho Chu Dương rùng mình một cái.
"Ngươi đi nói cho Quận chúa, nàng đốt một bộ tranh chữ, liền tự tay viết một bộ, treo lên lại trong thư phòng Bổn vương!"
Không có thịnh nộ, không có tức giận, Vương Gia tỉnh táo ngoài dự đoán, khóe miệng tựa hồ còn chứa đựng một tia gian trá. Chu Dương giựt giựt khóe mắt, Vương Gia ngài thật cao minh! Vì ép Quận chúa đọc sách tập viết, thế nhưng không tiếc bệnh thiếu máu! Những thứ danh họa kia, mỗi một bộ không phải giá trị liên thành sao, ngài mỗi lần trước khi ngủ, cũng sẽ nhìn thêm mấy bận, hiện tại lại cam lòng lại để cho Quận chúa đem đi đốt! Thật là biết cách dạy nữ nhi! Làm người ta cảm thấy bội phục! Cưng chiều đến thiên lí bất dung như vậy, Tiểu Quận Chúa về sau có thể lật trời hay không? Cưng chiều a!
Thở dài...... Chờ Chu Dương quay lại thư phòng, đống thư họa trên đất , đã cháy sạch ngay cả mảnh vụn đều không giữ lại. Chu Dương nhích tới gần, ngồi chồm hổm trên đất. Cầm lên một bộ tranh chữ, đưa cho Mạn Duẫn.
"Tiểu Quận Chúa, Vương Gia nói rồi, ngài cứ đốt. Nhưng đốt xong, phải tự mình viết một bộ, treo lên đúng chỗ trong thư phòng."
Vương phủ cũng rất nhiều người biết Mạn Duẫn ghét nhất luyện chữ, Chu Dương nói lời này thì, lộ ra vẻ mặt nhìn có chút hả hê. Không có nhận bộ tranh chữ kia, Mạn Duẫn liếc mắt nhìn, tựa hồ do dự có nên tiếp tục đốt hay không, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Phụ vương chỉ nói không cho phép ta đốt tranh chữ, cứ không nói không cho phép ta đốt sách." Nói xong, đi vào thư phòng, ôm ra một đống lớn bộ sách. Từng tờ từng tờ xé toang, ném vào trong lửa.
Chu Dương khóc không ra nước mắt. Tiểu Quận Chúa, ngài lợi hại! Coi như không phải tranh chữ, một ít chồng sách, cũng là báu vật vô cùng quý hiếm đó.
Sau đó, Chu Dương kiểm lại mấy bức thư họa trên tường trong thư phòng. Có hơn phân nửa bị thiêu hủy, tổng cộng là 15 bộ. Sau khi hồi báo cho Tịch Mân Sầm, tổn thất sau khi nướng khoai là cực lớn, Chu Dương cảm giác trong lòng ẩn ẩn đau.
Ngồi vào vị trí trên đại sảnh, Mạn Duẫn mím môi, ngồi ở trong lòng của Tịch Mân Sầm. "Duẫn nhi, 15 bộ tranh chữ, gia hạn cho đến ngày mai trước khi lên đường phải tự tay viết xong và treo lên." Tịch Mân Sầm không giận không nóng mà nói, gương mặt anh tuấn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt.
Chu Phi nhìn qua một cái, sau đó trong lòng lặng yên nói, Vương Gia lại vừa cười...... Mạn Duẫn bưng lên khoai nướng nóng hôi hổi trên bàn, trình lên tới trước mặt Mân Sầm.
"Phụ vương, Mạn Duẫn nướng khoai cho người, người mau ăn nha." Mạn Duẫn nghĩ tới thế nào đem trừng phạt hạ xuống đến thấp nhất, cười híp mắt nhìn Tịch Mân Sầm. Giống như đối với chuyện luyện chữ, không có bất kỳ phản kháng nào.
Nụ cười của Tịch Mân Sầm sâu hơn, nhìn ra tính toán bé nhỏ đó của Mạn Duẫn, nói: "Lấy lòng phụ vương cũng vô dụng, trừng phạt là nhất định."
Liếc nhìn khoai lang nướng cháy, mặc dù bề ngoài nhìn không tốt, nhưng Tịch Mân Sầm vẫn nhận lấy. Kết quả là, lần đầu tiên bữa ăn trưa trong vương phủ, lần đầu tiên có khoai nướng ra sân.
Nhìn Vương Gia không thèm để ý chút nào lấy tay lột vỏ khoai lang đen thùi lùi, Chu Phi cùng Chu Dương hoài nghi Vương Gia có bệnh thích sạch sẽ làm người giận sôi gan ngày trước, có thật sự tồn tại hay không!!??