Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
"Phụ vương làm sao lại thỉnh một người như thế về làm Phu Tử cho ta?" Thấy Trần Ninh liền lăn một vòng chạy trối chết, Mạn Duẫn mới ngẩng đầu lên, hỏi Chu Dương.
"Cũng không phải Vương Gia mời tới, trong triều quan viên cái nào không muốn nịnh bợ Vương Gia. Biết được Vương Gia tìm Phu Tử cho Tiểu Quận Chúa, những văn nhân học sĩ kia, cũng sắp đem bậc cửa chen chúc đến làm hư. Mấy tháng trước mới vừa thi xong khoa cử, Vương Gia định để cho Văn trạng nguyên tới thử một chút."
Chu Dương thấy bốn bề vắng lặng, tuỳ tiện nằm ở trên bàn. Trên thư án để một đĩa bánh ngọt, Chu Dương cầm lên một miếng, nhét vào trong miệng. Cơ hồ một hớp, liền nuốt xuống, cũng không sợ nghẹn.
Mạn Duẫn đồng ý gật đầu, thì ra là như vậy a. Chỉ là mới vừa rồi nhìn đức hạnh của người kia, thế nhưng cũng có thể thi đậu Văn trạng nguyên. Đoán chừng trong đầu hắn, trừ bỏ đọc sách, cái gì cũng không biết.
Chủ nhân cũng còn chưa động miệng, Chu Dương cũng đã sắp đem bánh ngọt ăn xong rồi. Mạn Duẫn thấy thế, đoạt lấy cái đĩa, khiến tay Chu Dương thất bại. Chọn một cái bánh ngọt có bề ngoài như con thỏ nhỏ, bỏ vào trong miệng. Không phải rất ngọt, nhưng rất ngon miệng. Vừa ăn bánh ngọt, Mạn Duẫn vừa đọc sách.
Chu Dương cúi người xuống, liếc nhìn trên bìa sách. Trên đó viết 《 Phong Yến quốc sử 》, giảng thuật tất cả chuyện lớn nhỏ của Phong Yến quốc từ lúc khai triều cho tới bây giờ. "Tiểu Quận Chúa, người biết chữ?" Nhưng hắn cũng không có nghe nói có người dạy qua Tiểu Quận Chúa a. Chu Dương có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Mạn Duẫn.
"Biết được vài chữ." Mạn Duẫn không dám nói biết toàn bộ, hồi đáp tương đối mơ hồ. Chữ viết Phong Yến quốc, cùng chữ phồn thể của Trung Quốc cổ đại rất giống nhau. Nhưng có chữ, vẫn có một ít hơi thay đổi. Cũng may phần lớn đều có tương đồng, cũng không khó nhận thức.
"Ai dạy người thế? Tiểu Quận Chúa." Trần Ninh vừa đi, vị trí đối diện liền trống, Chu Dương đi tới, liền ngồi xuống, quan sát Mạn Duẫn. Quy củ của hạ nhân, Chu Dương cũng không tuân thủ. Đối mặt với Mạn Duẫn, giống như đối với bằng hữu. Điểm này, khiến Mạn Duẫn khi ở chung một chỗ với, rất tự tại.
"Trong tiểu viện, có mấy quyển sách. Bình thường không có việc gì làm, ta liền ngó xem, từ từ liền nhận biết được." Biết trong lời nói Chu Dương đang bẫy, Mạn Duẫn không dám nhiều lời. Chuyện của kiếp trước, Mạn Duẫn không thể tùy ý nói ra khỏi miệng. Nếu như nói ra, người khác sẽ coi nàng như yêu quái đốt sống chết tươi.
Đang cầm sách, Mạn Duẫn bắt đầu xem tỉ mỉ. Từ lịch sử, đến tập tục, sau đó là địa lý. Trong thư phòng hết một buổi sáng, sách trước mắt Mạn Duẫn, đổi một quyển, lại một quyển. Mí mắt nặng nề, vô cùng mệt mỏi.
"Chu Dương, đi thôi. Hôm nay chỉ xem bấy nhiêu là đủ." Mạn Duẫn khép lại sách vở. Chu Dương đã sớm đợi đến buồn ngủ, tay chống cằm, đang ngủ. Bị Mạn Duẫn hô một tiếng, tay vừa trợt, cằm liền hướng thư án mà hôn lên. Che lại cằm đau, Chu Dương đuổi theo Mạn Duẫn đã đi ra cửa.
Đá cuội trải thành đường nhỏ, có mấy phần đập vào chân. Ven đường từng chùm núi giả cùng vườn hoa, lá thu xào xạc bay bay, phủ kín cả con đường Thỉnh thoảng mấy gia đinh, đang cầm chổi dọn dẹp. Mạn Duẫn đi rất chậm, khi đi ngang qua đại sảnh thì liền nghe được từ Tiền viện truyền đến thanh âm nhao nhao ầm ĩ. Tự nhận là phụ vương vừa đi, nàng có nghĩa vụ coi sóc nhà cửa. Một bước quay đầu, Mạn Duẫn đi về phía cửa chính.
Cửa chính Vương phủ, mấy hộ vệ cầm trong tay trường côn đang cản trở, tựa hồ không để cho cái gì tiến vào. Trong đó truyền tới một thanh âm quen thuộc, chính là Văn trạng nguyên buổi sáng bị Mạn Duẫn chọc tức bỏ đi.
"Bọn gia nhân các ngươi dám làm càng, quá lớn mật rồi. Không thấy Lý công công tới sao?" Mạn Duẫn không rõ ràng lắm chuyện nơi đây, nhưng vừa nghe đến ' Lý công công ', thì biết nhất định là người trong hoàng cung. Mới đến buổi trưa, Văn trạng nguyên này cũng thật là có công phu mời được cứu viện đến rồi!
"Lý công công là ai?" Mạn Duẫn xoay người hỏi Chu Dương. Chu Dương mặc dù bình thường cà lơ phất phơ, nhưng kiến thức trong đầu cũng thật không ít. Ghé đầu nhìn về hướng cửa chính, nói: "Không phải là Đại Hồng Nhân (*) bên cạnh hoàng thượng sao. Văn trạng nguyên quả nhiên có mấy phần khả năng, thật bẩm báo hoàng thượng nơi đó rồi, cũng không biết hoàng thượng có chủ ý gì." (Câu này là câu cửa miệng của người xưa thường thấy nên QH không thay, là người được hoàng thượng tin dùng, hay lời nói khá có trọng lượng trước mặt hoàng thương.)
Theo lẽ thườngmà nói, hoàng thượng cùng Vương Gia hơn hai mươi năm huynh đệ, không nên đứng ở bên Trần Ninh kia. Chu Dương cúi đầu, nhìn Tiểu Quận Chúa chỉ cao đến ngực . Đoán chừng là hướng về phía Tiểu Quận Chúa rồi! Hoàng thượng phải là nghe được chút tiếng gió, không thể chính mình đến hỏi thăm, cho nên cố ý phái Lý công công tới tìm tòi hư thật.
"Các ngươi, các ngươi đây là làm gì? Ta là phụng khẩu dụ của hoàng thượng tới, các ngươi ngăn ta lại, chính là kháng chỉ bất tuân!" Lý công công khẽ cong tay thành hình Lan Hoa Chỉ, một câu nói so với Trần Ninh nói mười câu còn có tác dụng hơn.
Kháng chỉ bất tuân, là tội lớn, phải chém đầu. Mấy hộ vệ trông chừng cửa chính mặt liền biến sắc, khổ sở nói: "Nhưng mà Vương Gia có dặn, không cho phép bất kỳ những người không có nhiệm vụ vào bên trong."
"Hoàng thượng là những người không có nhiệm vụ sao? Hoàng thượng là huynh đệ ruột thịt của Vương Gia, bổn công công phụng mệnh mà đến, cũng được coi là người rỗi rãnh sao, hửm?... ... Chu hộ vệ." Lý công công mắt tinh nhìn thấy Chu Dương đang đứng phía xa, giọng nói lanh lảnh rống lên một tiếng.
Chu Dương móc móc lỗ tai, khoát khoát tay, "Được rồi, lỗ tai cũng sắp điếc, cũng đâu ai nói ngươi đâu." Đẩy Tiểu Quận Chúa trước mặt một cái, nhắc nhở: "Cẩn thận ứng phó."
Mấy hộ vệ nhìn lên thấy Chu Dương, lập tức tựa như nhìn thấy cứu binh, ánh mắt kia khiến Chu Dương tê dại cả da đầu. "Được rồi, mấy người các ngươi lui ra. Để cho Lý công công cùng...... Trần đại nhân vào đi." Chu Dương sắc mặt không tốt, hiển nhiên nhớ lại người này dùng lời nói châm chọc Tiểu Quận Chúa.
Lý công công cũng đã năm sáu mươi tuổi rồi, nhưng người già nhưng tâm không già, khắp gương mặt đều thoa phấn bột nước. Mỗi một bước đi, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, là có thể nhìn thấy một chút bột nước bay bay trong không khí (Nhan: Ôi mẹ ơi....=___=) Tay thắt Lan Hoa Chỉ, thắt lưng uốn uốn éo éo, cách một hồi lâu, Lý công công mới đi đến trước mặt Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn liếc mắt nhìn mặt của hắn, dời đi tầm mắt, nói: "Lý công công tới vương phủ, có gì muốn làm? Nếu là tìm phụ vương, người không có trong vương phủ." Thanh âm giống như như hoàng oanh thanh thúy, mặt trái xoan, cái mũi nhỏ, cái miệng cũng nhỏ nhắn. Đứa nhỏ này thấy thế nào cũng đáng yêu. không nhìn bề ngoài, xác thực rất khả ái. Điều này cũng khó trách có thể vào được trong mắt của Cửu vương gia.
Lý công công thu hồi ánh mắt quan sát, phất trần đặt ở chỗ khuỷu tay, khẽ mỉm cười, nói: "Hôm nay Trần đại nhân bẩm báo ngự tiền, nói là ở Sầm trong vương phủ bị uất ức. Hoàng thượng cố ý phái nô tài tới xem thử."
"Trần đại nhân là Văn trạng nguyên của năm nay, học phú cao thâm, tài trí hơn người. Nghe Mạn Duẫn Quận chúa nói, nguyện tự mình đọc sách, cũng không cần Trần đại nhân đến dạy, chẳng lẽ tài học của Quận chúa, đã vượt qua Trần đại nhân sao?" Lý công công ám chỉ khắp nơi.
Trần Ninh lộ ra kiêu ngạo, vẻ mặt càng thêm không ai bì nổi. Mạn Duẫn ngẩng đầu lên, cuối cùng biết Lý công công vì sao lại đến rồi. Lý công công cũng không phải vì chuyện của Trần Ninh mà đến, mà là thăm dò một Tiểu Quận Chúa như nàng vì sao lại đột nhiên được sủng ái thôi. Vừa mở miệng liền nhằm vào nàng, thật đúng là thấy nàng dễ khi dễ?
"Tài học của Trần đại nhân, Bản Quận chủ không có kiến thức qua. Nhưng Bản Quận chúa cho là...... Hắn thật sự không có tư cách dạy ta." Ngẩng đầu lên, Mạn Duẫn chỉ về hướng Trần Ninh, khí thế một chút cũng không thua.
Lý công công cao ngạo như chim công. "Cớ gì nói ra lời ấy?" Lý công công thầm nói, ai, đứa nhỏ này không tệ. Có được uy nghi của người trong hoàng gia a! Rồng trong đám người a!
Trần Ninh tức giận, từ lức vào triều làm quan tới nay, còn không có người có dám chất vấn tài học của hắn."Tiểu Quận Chúa , người quá không coi ra gì rồi! Phải thế nào mới được tính ta có tư cách dạy người đây?!"
Cái vấn đề này, Mạn Duẫn tạm thời không nghĩ tới. Nhưng bàn về tư cách, có một chút là nhất định, đó chính là --"Ít nhất tài học cao hơn ta."
Trần Ninh cười nhạo một tiếng, mới chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, liền dám cuồng vọng mà nói ra lời này! Dựa vào mấy mươi năm đọc sách của hắn, chẳng lẽ còn không sánh bằng một đứa trẻ?
"Cái này thì quá dễ rồi, ta cùng Quận chúa bày một cuộc tỷ thí? Chỉ cần Quận chúa có thể thắng ta, ta liền đem tên xuống khỏi bảng vàng, hơn nữa nhận thức người làm phu tử. Nhưng Quận chúa thua, phải lên thành lâu, ngay trước mặt dân chúng Hoàng Đô chúng, nói tiếng xin lỗi ta."
Trần Ninh nụ cười mở rộng, tựa như có lẽ đã bắt được thắng lợi, như đã nhìn thấy đứa trẻ cuồng vọng này cúi đầu ngậm ngùi nói xin lỗi hắn. Một nam tử bốn mươi tuổi, thế nhưng đòi thi với một đứa bé tám tuổi! Nói rõ khi dễ Mạn Duẫn còn nhỏ.
Lý công công cảm thấy Trần Ninh lên mũi lên mặt, hành động này của hắn, rõ ràng là quá phận. Vừa định chen vào nói cắt đứt. Nhưng có một thanh âm thanh thúy, so với hắn nhanh hơn. "Được, một lời đã định."