Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
"Đám nha dịch kia... Một người cũng không tha. Phàm là người tác oai tác quái ở Tê Thành, tất cả đều giam vào đại lao. Chu Dương, đem đám nha dịch đó trói lại cho bổn vương." Tịch Mân Sầm là người mang thù cá nhân, đám người đó tới nhà trọ tìm chuyện phiến toái cho họ, hắn đương nhiên sẽ ghi tạc trong đầu.
Huống hồ đám người này theo Ngô Lệnh Bằng, không biết trong đây có bao nhiêu người đã từng tham dự vào việc làm muối lậu. Về chuyện này thì ai cũng đừng hòng thoát được.
Chu Dương đứng thẳng lưng, lên tiếng: "Thuộc hạ tuân lệnh". Nói xong liền đi về phía đám thị vệ bên kia.
Bọn thị vệ nhìn nhau, một vài kẻ suy tính muốn đào thoát.
Có điều còn chưa ra được đại môn, đã bị Chu Dương bắt trở về.
"Chưa từng nghe tới Cửu Vương gia sao? Cơm tù còn đang chờ các ngươi, đã vội vã muốn chạy như vậy sao? Con dâu ngươi còn đang kêu ngươi về ăn cơm kìa?" Vào lúc này, Chu Dương cũng không quên được cái tính cà lơ phất phơ của mình.
Một câu nói thập phần trêu chọc.
Mạn Duẫn nhìn qua bên đó, lắc đầu bất đắc dĩ.
"Vương gia, những người có tên trong danh sách, đều bị trói ở cột bên kia. Có điều, có hai ba người không tới tham dự, chỉ phái hạ nhân tới đưa lễ vật." Tề Hồng tập hợp lại, đi về phía bên này, thuận tiện báo cáo kết quả.
Cái gọi là một lưới bắt hết, cũng khó tránh khỏi vẫn sẽ có vài con cá lọt lưới. Sáng sớm Mạn Duẫn đã nghĩ tới tình huống như vậy, cho nên tâm tình cũng không bất giờ. Nàng rất nhanh, nói: "Tề Hồng, ngươi mang theo năm thị vệ, đi bọn họ bắt về. Chuyện ở đây, có Chu Phi và Chu Dương là đủ rồi."
Chuyện này xử lý càng sớm càng tốt. Dù sao, nếu để tin tức truyền ra ngoài, mấy người kia khẳng định sẽ nhanh gọn cuốn gói trốn mất.
Tịch Mân Sầm cũng nghĩ vậy, lạnh lùng nói: "Thoát dù chỉ một người, cũng sẽ hỏi tội ngươi."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay." Tề Hồng gọi năm thị vệ, nhanh chóng ra khỏi phủ nha.
Việc Cửu Vương gia phân cho, làm gì có ai không cố hết sức đi làm? Nếu làm không tốt, khiến chủ tử tức giận, tánh mạng bọn họ đều phải lấy ra mà công đạo.
Tề Hồng lấy tốc độ nhanh nhất, tới trước mấy cửa hàng, nhanh chóng bắt đám người còn lại.
Đại lao trong phủ nha, nhất thời kín người. Mỗi một gian tù, đều nhét đầy người.
Lúc đám người Mạn Duẫn đi xem xét nhà tù, còn cứu ra hai người dân bị oan uổng. Bọn họ đều là thôn dân bình thường, có oan khuất đến cáo trạng, không ngờ tới tri phủ cấu kết với người khác, cuối cùng tống họ vào đại lao.
"Không nghĩ tới thuận tiện còn giải quyết án oan". Mạn Duẫn hăng hái, vừa đi vừa nói.
Ngô Lệnh Bằng này cũng thật là thâm độc, ở Tê Thành lại dám tác oai tác oái như vậy. Trên thực tế là ngụy trang chính nghĩa, sau lưng lại làm mấy việc ám muội.
Nếu không phải bọn họ thu được tin tức có người buôn bán muối lậu, thì không biết Ngô Lệnh Bằng còn nhở nhơ ngoài pháp luật bao lâu nữa.
Duỗi người, Mạn Duẫn tựa người vào trên ghế, cảm thấy vô cùng thoải mái. Tra án, tuy rằng dễ dàng hơn so với cung đấu, nhưng cũng hao phí tinh thần không kém.
Chu Phivà Chu Dương đều bận việc tra khảo đám người Ngô Lệnh Bằng, cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng bọn họ. Mà bọn thị vệ, có hơn phân nữa canh giữ ở đại lao. Những người còn lại, rải rác canh giữ trong phủ nha, bảo đảm an toàn nơi này.
"Mệt sao?" Thấy Mạn Duẫn nằm trên ghế, Tịch Mân Sầm đi tới hỏi.
Vẻ mặt băng giá tạm thời lui xuống, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút ôn nhu.
Mạn Duẫn mím môi, quay đầu, không nhìn Tịch Mân Sầm. Phụ vương cũng không nói ra nguyên nhân phải đi Thanh Châu, Mạn Duẫn không thèm để ý tới hắn. Cảm giác bị người thân thiết nhất lừa gạt không hề thoải mái chút nào.
Thấy Mạn Duẫn còn bực bội, Tịch Mân Sầm khẽ nhíu mày, ngón tay xoa nhẹ mặt nàng: "Phụ vương cũng có nỗi khổ không nói được, tạm thời cũng không thể nói cho con. Đợi tới Thanh Châu, thì con cũng sẽ biết, việc gì phải bực bội với phụ vương!"
Tịch Mân Sầm nói rất có tính thuyết phục. Thiếu chút nữa Mạn Duẫn đã quay đầu lại, nhưng tận đáy lòng nàng vẫn có chút không cam lòng.
Có việc gì không thể nói với mình được chứ? Chỉ cần là việc nàng hỏi, ngoại trừ việc của mẫu thân Thẩm Đậu, có việc gì mà phụ vương không nói cho nàng nghe?
Nàng không tin, còn có việc càng không thể nói ra hơn việc của Thẩm Đậu sao?
"Phụ vương, người có tin Duẫn nhi không?" Nếu tin tưởng, vì sao không muốn nói với nàng?
Mạn Duẫn cúi đầu, cảm giác thất bại lan tràn toàn thân. Nàng đã muốn đem trái tim mình giao hết cho phụ vương. Vì sao tâm phụ vương, lại không muốn giao cho nàng? Vì sao đi Thanh Châu? Vì sao không thể nói với nàng? Ngay cả cơ hội điều tra, phụ vương cũng không cho.
"Bổn vương không tín nhiệm con khi nào?" Lúc nói lời này, Tịch Mân Sầm rất giận dữ.
"Vậy vì sao không nói cho con biết?" Mạn Duẫn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
"Tất nhiên là có lý do không thể nói, phụ vương đã khi nào lừa con chưa, khi nào thì không thương con!" Tịch Mân Sầm muốn khuyên Mạn Duẫn bỏ đi suy nghĩ tra xét trong đầu.
Nhưng Tịch Mân Sầm càng giấu, càng khiến Mạn Duẫn muốn biết.
"Phụ vương, con không đi Thanh Châu". Nếu phụ vương không muốn nói cho nàng biết, nàng liền về Kinh thành.
Ai biết Tịch Mân Sầm vừa nghe Mạn Duẫn nói lời này, sắc mặt liền băng lãnh: "Không cho phép!"
"Con phải đi theo bổn vương, lần này đi Thanh Châu, con không thể không đi." Tịch Mân Sầm một khi đã nói, thì không có việc thương lượng.
"Vậy người nói cho con biết, tại sao?" Mạn Duẫn phụng phịu, quật cường nhìn theo hắn. Giống như nếu Tịch Mân Sầm không nói ra nguyên nhân, nàng tuyệt đối không đi.
Tịch Mân Sầm thở dài, bất đắc dĩ nói: "Duẫn nhi, con vì sao luôn cố chấp như vậy?"
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, giận dỗi lâu như vậy. Như trước kia, đều chỉ qua nửa ngày.
Nàng biết quyết định của phụ vương là không thể thay đổi. Nhưng tính tình Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn cũng không khác nhau là mấy. Chỉ cần hạ quyết tâm làm gì, thì không ai có thể phản đối. Mạn Duẫn xoay người đi ra ngoài, "Phụ vương, con về kinh thành trước chờ người. Án tử Tê Thành đã xong, con cũng không nhất quyết phải ở lại chỗ này."
Mạn Duẫn chạy đi, cũng không thèm quay đầu lại. Mạn Duẫn là người hòa ái nhưng khá lạnh lùng, thường ngày cũng rất ít có cảm xúc thịnh nộ hay vui mừng luống cuống. Vậy mà bây giờ, ngay cả chính nàng cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Chỉ cần nghĩ đến phụ vương không tín nhiệm nàng, trong đầu liền tràn ngập lửa giận, không chỗ phát tiết.
Không đợi Mạn Duẫn bước ra khỏi cửa, trên cổ truyền tới một trận đau đớn, sau đó trước mắt tối lại, đầu óc nhất thời choáng váng; trước khi nàng kịp ngã xuống đã có người đỡ lấy, sau đó ôm lấy nàng.
Chu Dương vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy cảnh tượng này; hắn cả kinh lấy hai tay che miệng.
"Vương gia, sao người làm vậy?" Trong ấn tượng của Chu Dương, Tịch Mân Sầm luôn làm mọi thứ vì tiểu quận chúa.
Vậy mà hôm nay, sao lại khác thường như vậy? Vương gia vậy mà lại xuống tay đánh tiểu quận chúa bất tỉnh?
"Việc không nên hỏi thì đừng hỏi. Truyền lệnh xuống, Chu Phi canh giữ ở Tê Thành, lưu lại ba mươi thị vệ giúp hắn xử lý án này. Ngày mai lập tức khởi hành đi Thanh Châu, một khắc cũng không được chậm trễ."
m thanh lạnh như bằng truyền vào tai Chu Dương. Không phải nói xong vụ án ở đây mới đi Thanh Châu sao? Sao lại mai liền lên đường? Tiểu quận chúa là xảy ra chuyện gì? Nhiều chuyện như vậy, ai nói cho hắn biết coi?
Một đống lớn dấu hỏi quay quanh Chu Dương. Nhưng Cửu Vương gia đã nói không được hỏi, cho dù có nghi hoặc, Chu Dương cũng không dám mở miệng. Hắn xoay người đi ra ngoài, phân phó lời dặn của vương gia.
Tịch Mân Sầm đút cho Mạn Duẫn một ít cháo, bên trọng hạ chút mê dược, xác định nàng sẽ không tỉnh lại.
Chu Dương hầu hạ trong phòng, chỉ cảm thấy kinh hồn tán đảm. Đây chắc là lần Vương gia cãi nhau với tiểu quận chúa nghiêm trọng nhất.
Đút cháo xong, Tịch Mân Sầm lau khóe miệng cho Mạn Duẫn, đứng dậy nói: "Trông chừng tiểu quận chúa, không chó phép rời nàng nửa bước, nghe rõ không?"
Biết tâm tình vương gia không tốt, Chu Dương không ngừng gật đầu: "Thuộc hạ đã rõ."
Tịch Mân Sầm liếc nhìn Mạn Duẫn một cái rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu, liền truyền tới tiếng nói chuyện của Vương gia và Tề Hồng.
"Vương gia, rất nhiều thương nhân trong đại lao đã khai nhận. Ngài có muốn xem khẩu cung và chứng cứ không?" Tề Hồng cung kính, thanh âm từ ngoài cửa phòng mở rộng truyền vào.
Tịch Mân Sầm vẫn là thanh âm băng lãnh vạn năm không đổi, nói: "Đem sổ sách cùng chứng cứ xác thực trình lên".
Chu Dương không hiểu lắm ý tứ của vương gia. Nhức đầu liền không thèm nghĩ nữa.
Ban đêm, hành lang dài leo lắt ánh nến từ đèn lồng.
Tiểu quận chúa chưa tỉnh, mà Cửu Vương gia cũng chưa về.
Chu Dương canh giữ trong phòng, không ai có thể nói chuyện khiến hắn buồn đến phát bệnh. Đúng lúc nhàm chán đến phát hoảng, từ ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân.
Tề Hồng người chưa thấy đã nghe thấy tiếng. "Mệt chết ta, không nghĩ tới làm thị vệ của Cửu Vương gia cũng không dễ dàng gì." Vừa mới tới cửa, Tề Hồng đã tức giận đến giơ tay giơ chân. "Chu Dương, ngươi giỏi lắm, chúng ta ở bên ngoài xoay chóng cả mặt, ngươi lại ở trong này nhàn hạ."
"Ai nhàn hạ?" Chu Dương liền bác bỏ.
Tề Hồng thấy tiểu quận chúa nằm trên giường, nghi hoặc nhìn Chu Dương. Thanh âm cửa hắn vừa rồi lớn như vậy, tiểu quận chúa lại không bị đánh thức sao?
Ý thức được sự việc không thích hợp, Tề Hồng hỏi: "Sao lại như vậy?"
"Trong cháo của tiểu quận chúa có hạ mê dược, cho nên ngươi ầm ĩ thế nào nàng cũng không tỉnh đâu." Chu Dương tùy ý nói, cầm lấy bình trà trên bàn, tự rót cho mình một tách.
"Cái gì? Ai lớn gan như vậy dám kê đơn với tiểu quận chúa? Còn không nhanh lấy giải dược cho nàng ăn.
"Chẳng qua là chút mê dược thôi, ngươi canh giữ ở đây làm gì?" Tề Hồng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, trên người luôn mang theo ít dược phẩm. Hắn lục lọi trong túi, lấy ra một cái bình nhỏ liền đi về phía giường lớn. Chu Dương thấy được vừa tức vừa giận đến choáng váng, lập tức đi qua cướp lấy bình dược, mắng to: "Ta thấy lá gan của ngươi cũng lớn lắm! Cửu Vương gia hạ mê dược, ngươi còn dám giải, không muốn sống nữa sao".
Lần này đổi lại là Tề Hồng sững sờ tại chỗ, không tin nói: "Cửu Vương gia làm sao có thể kê đơn cho tiểu quận chúa chứ?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Chu Dương tức giận nói, nhìn nhìn bình dược trong tay; hẳn là thuốc thượng đẳng, thuận thể giữ lại cho chính mình dùng.
Đối với hành vi chiếm tiện nghi lấy món lợi nhỏ của Chu Dương, Tề Hồng chẳng thèm so đo. Chẳng qua hắn không hiểu sao Cửu Vương gia lại làm như vậy.
"Đúng rồi, Vương gia đi đâu rồi! Từ sau khi vương gia rời đi cũng chưa thấy trở về." Chu Dương ở chỗ này hơn nửa ngày, thật vất cả chỉ có mỗi một mình, nay có người miệng liền mở ra như cái máy hát.
HẾT QUYỂN 3