Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124
"Bên trong thế nào?" Mọi người đứng góc đường, nơi này người qua lại ít hơn, rất ít người nào ghé mắt nhìn chỗ này.
Tịch Mân Sầm mặc y phục thẫm màu, trên người hiển lộ khí chất không giận mà uy khiến hắn như cao hơn hẳn người khác. Chỉ có Mạn Duẫn với dung nhan tuyệt mỹ đứng bên cạnh mới có thể cùng sánh vai.
Hai người thị vệ đầy vẻ cung kính không dám có chút nào vượt rào, đầu tiên là hướng Tịch Mân Sầm hành lễ, sau đó mới mở miệng nói: "Tạm thời không có hành động gì, bất quá thuộc hạ có chỗ không rõ một chút."
Thị vệ tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, lông mày rối rắm cùng một chỗ.
Hay là sự tình có biến gì chăng?
Mạn Duẫn thúc giục: "Có gì nói mau." Thanh âm thật thanh thúy dịu dàng, nghe vào tai khiến cho tâm trạng như lập tức được thả lỏng.
"Tin tức hôm qua tìm hiểu được, người tiệm Tô Phúc hôm nay sẽ đi đến một chỗ nào đó. Chúng ta đều nghĩ bọn chúng nhất định là tới đó lấy muối lậu về. Nhưng vừa rồi lại nghe người ở bên trong nói, bọn họ sẽ đi cùng với Tô lão gia tới tòa nhà ngoài ngoại ô." Thị vệ nói rất nhỏ.
Nếu tin tức sai lầm thì có nghĩa là bọn hắn làm việc tắc trách, nếu Vương gia trách tội thì bọn họ bị phạt không nhẹ. Hai thị vệ nhìn nhìn Cửu Vương gia, phát hiện sắc mặt của hắn không hề biến đổi thì cũng không đoán ra được hắn đang nghĩ gì, nên lo lắng thấp thỏm vô chừng.
Chẳng lẽ kế hoạch hôm nay sẽ thất bại?
Tinh thần của Mạn Duẫn hơi xuống thấp. Còn tưởng rằng hôm nay sẽ có thể tìm ra sự thật cuối cùng, ai đâu ngờ lại mừng hụt. Nàng thất vọng, không khỏi trừng mắt hai người một cái, tin tức không xác thực thì còn hội báo cái gì.
Chu Dương thẳng tính, tức giận viết rõ trên mặt, "Có ai làm việc như các ngươi sao? Muốn bị đánh à."
Nói xong, Chu Dương xắn tay áo muốn đánh nhau.
Bình thường, Chu Dương và những thị vệ này qua lại không ít, đánh nhau vật lộn là chuyện thường tình.
Chu Phi chụp lấy nắm đấm của Chu Dương, "Vương gia còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì."
Chu Dương vốn sợ đại ca của mình bởi xưa nay đánh không lại hắn, hừ hừ cái mũi hai tiếng nhưng vẫn dần buông nắm đấm ra.
Mọi người đang có mặt ở đây vô cùng im lặng, không ai dám mở miệng nói bất cứ lời nào.
Cách nửa ngày, Tịch Mân Sầm mới cười lạnh một tiếng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hai thị vệ sợ Cửu Vương gia tức giận, lập tức quỳ xuống, "Thuộc hạ làm việc tắc trách, xin Vương gia trách phạt."
Bọn họ biết rõ tính tình của Cửu Vương gia, hắn ghét nhất là có kẻ làm cho sự việc trở nên lộn xộn mà còn dám tìm cớ chối tội. Cho nên không đợi Cửu Vương gia mở miệng, hai thị vệ liền nhận sai lầm vào bản thân. "Thẳng thắn thì khoan dung, kháng cự bị nghiêm trị", đạo lý này ai trong bọn họ cũng rõ ràng.
Mạn Duẫn không hé răng, bởi nếu việc được giao không làm tốt thì bị trách phạt là hiển nhiên. Chỉ cần Phụ Vương đừng phạt quá nặng thì nàng sẽ không mở miệng.
Ai ngờ Tịch Mân Sầm lại cười lạnh một tiếng, nói: "Bổn Vương có nói muốn trách phạt các ngươi sao!"
Mọi người sửng sốt, Cửu Vương gia còn có thời điểm nhân từ à?
Mạn Duẫn cũng ngơ ngác, Phụ Vương đổi tính khi nào thế?
"Duẫn nhi, ngươi trở nên hồ đồ từ lúc nào?" Tịch Mân Sầm vừa nói vừa xoa xoa mái tóc trên trán Mạn Duẫn, làm cho Mạn Duẫn càng thêm ngơ ngác.
Nàng sao mà bị gọi là hồ đồ? Vì không rõ nên nàng nhìn Tịch Mân Sầm, hỏi: "Phụ Vương, ta có làm cái gì sao?"
Tịch Mân Sầm lắc đầu giải thích: "Cũng không phải ngươi phạm vào việc gì sai, mà là toàn bộ các ngươi đều bị tin tức đối phương thả ra làm cho mơ hồ. Bọn họ muốn đi một nơi không thể gặp người khác, vậy làm sao có thể cho chúng ta tin tức xác thực được. Cho nên bọn họ nói đi đến tòa nhà, đơn giản là vì giấu không cho ai biết sự thật mà thôi."
Thật vậy chứ?
Bất quá phân tích của Vương gia quả thật làm cho người ta tin phục.
"Vương gia, nhưng thuộc hạ đã hỏi thăm qua, Tô Hữu Kỳ thật sự có một tòa nhà ở ngoại ô, được xây ba năm trước đây, nghe nói hao phí không ít tiền tài." Hai thị vệ vẫn không tin, mở miệng phản bác.
Rất nhiều kẻ lắm tiền nhiều của thích xây tòa nhà ở ngoại ô, nói nơi đó thanh tĩnh hơn so với trong thành, đặc biệt là vào mùa hè. Rất nhiều người đều thích đi ngoại ô nghỉ hè.
Tịch Mân Sầm không tức giận, hoặc có thể nói là có người phản bác hắn thì hắn lại càng cảm thấy cao hứng. Nếu thuộc hạ cứ răm rắp phục tùng mệnh lệnh mà không biết tự hỏi, như vậy loại thuộc hạ này cả đời cũng sẽ không có tiền đồ rộng mở.
"Xây tòa nhà thì sao?"
Mọi người bị câu hỏi của hắn làm cho cứng họng.
"Cho dù thế nào, hôm nay cứ đi theo xem xem." Mạn Duẫn hạ quyết tâm. Nàng có một dự cảm mãnh liệt rằng người của tiệm muối Tô Phúc chắc chắn sẽ đi lấy muối lậu hôm nay.
Tất cả mọi người bị lời này của nàng đả động. Mặc kệ thế nào, đi theo coi trộm một chút cũng không thừa, cùng lắm thì là uổng công chứ họ có mất mát gì đâu.
"Kế hoạch không thay đổi, tất cả thị vệ đều đi theo đợi mệnh." Tịch Mân Sầm không muốn dài dòng, nói xong câu này liền khép miệng không nói gì nữa.
Cách nửa khắc, từ tiệm Tô Phúc đi ra mười mấy tiểu nhị, đi đầu tiên là một lão nam nhân khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, trong tay hắn là một quải trượng nạm vàng, mặc trên người là tơ lụa thượng đẳng. Nhưng tinh thần của lão dường như không được tốt lắm, mỗi bước chân đều có vẻ chông chênh.
"Người đó là Tô Hữu Kỳ." Thị vệ ở một bên giải thích.
Tướng mạo của tên hái hoa tặc kế thừa Tô Hữu Kỳ hoàn toàn, đều là mắt to lông mi dài. Đánh mất đứa con trai duy nhất nên trông khí sắc của Tô Hữu Kỳ rất kém cỏi, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Trước tiệm muối có một cỗ kiệu chờ sẵn, Tô Hữu Kỳ chậm rãi chống gậy đi đến, bước vào ngồi. Mười mấy tiểu nhị đều đi theo phía sau cỗ kiệu.
Sau khi bọn chúng đi, mấy người Mạn Duẫn cũng âm thầm đi theo.
Ra khỏi cửa thành thì ven đường đều được trồng cây cối, tán lá chen vào nhau tạo bóng râm, gió phất phơ thổi đến làm giảm bớt một phần nóng bức.
Nhóm bọn họ không dám đi gần quá bởi sợ bị phát hiện, nên giữ khoảng cách mấy chục thước với đội ngũ phía trước.
"Phụ Vương, con đường này trước đây chúng ta đã từng đi qua?" Cảm thấy hơi quen quen, Mạn Duẫn ngẩng đầu hỏi Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm nhíu mày, lập tức nói: "Bọn chúng đi về hướng biển."
Hai ngày trước, bọn họ mới đi tới chỗ vùng biển đó để xem qua nên đường đi thế nào vẫn còn nhớ rõ. Xem ra chúng muốn đi lấy muối lậu thật rồi, chứ nếu không thì làm sao có thể đi tới gần bờ biển kia.
Đi gần nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một lối rẽ. Mạn Duẫn tưởng đội ngũ của tiệm muối sẽ đi con đường dẫn về phía biển, nhưng không ngờ cỗ kiệu lại đi hướng ngược lại... Nàng nghi hoặc, cực kỳ nghi hoặc.
"Sao lại thế này?" Tề Hồng không tin chớp mắt mấy cái. "Sao chúng lại đi vào lối rẽ?"
"Chẳng lẽ chúng phát hiện chúng ta đang theo dõi?" Chu Phi ngần ngừ.
Nhưng bọn họ đều có võ công cao cường, đám tiểu nhị kia làm sao có thể phát hiện được sự tồn tại của bọn họ? Cho nên khả năng này cực kỳ thấp.
"Phụ Vương, giờ làm sao đây? Chúng ta tiếp tục theo chứ?" Cảm thấy có điều bất bình thường, Mạn Duẫn không thể giữ im lặng nữa.
"Vương gia, có khi bọn chúng đi đến biệt trang thật." Một thị vệ nhỏ giọng nói, bởi nếu muốn tới biệt trang của Tô Hữu Kỳ thì đi đường đó là chính xác.
"Chẳng lẽ Tô Hữu Kỳ giấu muối lậu ở trong chính nhà mình?" Chu Dương đột nhiên lên tiếng.
Chỉ có giả thiết này mới giải thích được.
Bất quá nếu giấu trong nhà thì không an toàn lắm, bởi nếu quan phủ đến kiểm tra mà bị phát hiện ra thì có trăm miệng cũng không cãi lại được. Có muốn giải thích cũng không có khả năng.
"Tiếp tục theo." Thấy mọi người bàn tán xôn xao, Tịch Mân Sầm trầm mặc ra lệnh.
Mạn Duẫn cũng ủng hộ quyết định này. Đã đi được nửa đường rồi thì chẳng có lý nào mà lại quay trở lại, nhỡ đâu lại đúng với nghi ngờ của Chu Dương thì sao. Nếu thật vậy thì bọn họ có muốn hối cũng không kịp nha.
Muối lậu có thể giấu trong nhà, nhưng nơi sản sinh muối tất nhiên không thể thiết lập tại đó. Bọn họ vẫn nghĩ nơi cất giấu muối lậu và nơi sản sinh muối lậu đều cùng một chỗ, giờ xem ra chưa chắc đã thế.
Bọn họ lại tiếp tục theo đuôi đội ngũ của tiệm muối.
Lại đi một đoạn đường rất dài, phía trước mới xuất hiện một tòa biệt trang. Trước biệt trang dựng hai con sư tử bằng đá, đại môn đóng chặt. Biệt trang này được kiến tạo không quy mô lắm, nhưng trang hoàng bên ngoài lại được thực hiện cực kỳ thỏa đáng.
Biển tên trên cổng được khắc hai chữ 'Tô phủ', phát ra thứ ánh sáng vàng rực rỡ đến chói mắt.
Màn che cửa cỗ kiệu bị xốc lên, Tô Hữu Kỳ chống quải trượng đi ra, "Đi mở cửa đi."
"Dạ, lão gia." Nam tử trung niên đáp lời.
Mạn Duẫn nhận ra được thanh âm này, đúng là giọng của tên trung niên mấy ngày trước đây họ nghe được trong đêm đến rình cửa tiệm bán muối. Chắc hẳn hắn là quản sự của Tô gia, rất nhiều chuyện đều do hắn xử lý.
Hai tiểu nhị tiến lên đẩy cửa. Cửa lớn phát ra một âm thanh nằng nặng rồi từ từ bị đẩy mở ra.
"Lão gia, ngài đi từ từ." Nam tử trung thấy Tô Hữu Kỳ sải bước đi vào bên trong thì nhanh chóng tiến lên đỡ lấy lão.
Chẳng mất nhiều thời gian, tất cả bọn chúng đều đã vào bên trong biệt trang, đại môn lại từ từ được đóng lại.
"Giờ làm sao đây? Đi vào không?" Chu Dương nấp vào một gốc cây đại thụ, rướn cổ nhìn xung quanh phía trước mặt.
Mạn Duẫn xoay người nhìn Chu Dương, mở miệng nói: "Sao lại không vào?" Đã đến tận đây rồi mà không vào nhìn một cái thì chẳng phải sẽ uổng công đi cả một đoạn đường dài vậy sao!
Tịch Mân Sầm kéo tay Mạn Duẫn đi đến cạnh tường biệt trang, tìm một góc hẻo lánh, nhún chân một cái đã vào được bên trong.
Vương gia đã nhảy vào, làm cấp dưới lý nào lại không vào theo. Mọi người thấy vậy liền nhẹ nhàng nhảy, vững vàng đứng bên trong tường biệt trang.
Biệt trang thật yên tĩnh, ngay cả tiếng lá cây rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nơi bọn họ nhảy vào cách cửa chính không xa, đưa mắt nhìn xem bốn phía cũng không thấy bất luận bóng dáng một ai.
Hay là chúng đã vào phòng bên trong?
"Chu Phi Chu Dương, các ngươi chia ra tìm." Mạn Duẫn hạ giọng phân phó.
Vì sao vừa vào bên trong biệt trang này Mạn Duẫn lại có một cảm giác kỳ quái. Ngoài cửa thì trang hoàng cực kỳ hoành tráng phú quý, sao bên trong lại phổ thông bình thường đến thế, chẳng khác gì nơi ở của bình dân bá tánh? Vườn hoa bên cạnh cũng toàn là cỏ dại mọc cao, rõ ràng đã lâu không có ai để ý cắt xén.
"Chắc Tô Hữu Kỳ không đến nỗi ngay cả tiền mời người làm vườn cũng không có chứ!" Tề Hồng giật lên một cây cỏ đuôi chó đặt trên tay ngắm ngía, ngứa miệng châm chọc.
Ai cũng nói Tô gia là nhà giàu có, ai ngờ nơi ở lại tiêu điều như vậy.
"Xem ra nơi chúng ta muốn tìm cách cũng không xa lắm đâu." Tịch Mân Sầm suy tư gật gật đầu, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Mặt đất phủ kín lá rụng, vừa nhìn là biết ngay đã rất lâu không ai quan tâm chăm sóc chỗ này.
Mạn Duẫn thật sự không hiểu sao biệt trang này lại có thể đơn sơ như vậy, càng nghe mà không hiểu thâm ý trong lời Phụ Vương. Chẳng lẽ Phụ Vương phát hiện có nơi nào bất thường?
Đúng lúc này, Chu Phi Chu Dương đã quay trở lại.
Hai người đều đang cau mày, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Vương gia..." Chu Phi muốn nói lại thôi.
Chu Dương nhanh mồm nhanh miệng, mới vừa đi đến trước mặt ba người đã lên tiếng: "Tất cả mọi người đều không thấy, trong nhà không có một ai."
Mạn Duẫn nghĩ mình nghe lầm... Bọn họ chẳng qua chỉ đến sau đám người kia nửa khắc thôi, sao có thể lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi thế được.