Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Editor: Gaasu Noo
Cùng dì tới sau cánh gà, có người nói cho chúng tôi biết là tôi đoạt giải nhất, chỉ chờ báo tên rồi ra ngoài lãnh thưởng thôi.
Trong lòng tôi thật sự cảm thấy rất vui. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời đoạt giải thưởng, quan trọng nhất là làm dì nở mày nở mặt, chắc dì cũng mừng lắm đây.
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng của dì rất bình tĩnh.
"Con sắp nổi tiếng khắp công ty rồi nha!" Dì trêu ghẹo tôi.
"Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo!"
"Sao? Con sợ có người theo đuổi hả?"
"Làm sao có thể. Không ai thích nghe thể loại này đâu!"
"Đâu có, nói nhỏ con nghe nè, Tiểu Thái cũng rất thích nghe Việt Kịch, hôm nay chú ấy cũng tới đó."
"Cái gì?! Sao dì không nói con biết!"
"Dì không muốn làm con thêm áp lực, hơn nữa chú ấy cũng đâu phải nhân vật lớn gì."
"Chú đang ở đâu ạ?"
"Đang ngồi dưới sân khấu ấy, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn mừng ha!"
"Không cần ăn mừng rườm rà vậy đâu ạ."
"Hôm nay dì mời, chú ấy đi chung thôi. Con muốn gì cứ nói, dì sẽ thỏa mãn tất."
Cái gì cũng thỏa mãn tôi sao? Sao trong lòng tôi cảm thấy chán nản quá vầy nè.
Đang chần chừ thì nghe MC xướng tên. Tôi thẩn thờ ra sân khấu nhận cúp danh dự và một phong thư đỏ từ một vị viên chức, sau đó cúi người chào khán giả.
Ra khỏi nhà hát, tôi và dì đi thẳng tới bãi đậu xe.
Tiểu Thái đã ở bên ngoài chờ chúng tôi. Vừa thấy tôi, liền cười nói:
"Hôm qua dì Lạc nói con sẽ thi hát, chú còn ngờ ngợ. Hôm nay con làm chú phục sát đất luôn, đúng là có tiềm chất ngôi sao lắm nha!"
Tôi không dám nhận lời khen ngợi này đâu. Chẳng biết tại sao tôi cũng không muốn nói mấy lời khách sáo với chú, chỉ cười cười. Có lẽ chú sẽ cảm thấy tôi là người chảnh chọe chăng?!.
Bất quá nhìn mặt chú cũng không lộ vẻ gì khác thường, có lẽ chú thật tâm khen ngợi.
"Được rồi, giờ đi ăn cơm trước, hồi nữa rồi lãnh giáo thần tượng của anh sau." Dì Lạc vừa nói, vừa ngồi vào buồng lái.
Tôi có nên nhường ghế kế tài xế cho chú không?
Tôi lặng lẽ ra ghế phía sau.
"Thỏ Con, con ngồi đằng trước đi, con bị say xe mà." Dì Lạc kêu tôi.
Tiểu Thái tự nhiên kéo cửa sau xe ra rồi ngồi xuống, cũng không có ý muốn giành chỗ với tôi.
Tôi sửng sốt vài giây rồi chậm rãi ngồi vào chỗ kế tài xế.
Xe khởi động. Trong không gian nhỏ hẹp này, tôi chỉ cảm thấy buồn bực lại hơi lúng túng, không muốn nói bất kỳ lời nào.
Có lẽ người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một nhà ba người hạnh phúc. Liệu có ai biết nội tâm tôi đang cuộn trào vị chua mãnh liệt không?
Cuộc sống thật buồn cười!
Lúc ăn cơm, Tiểu Thái nói chuyện với tôi nhiều hơn hẳn. Nếu hôm qua nói chuyện nhã nhặn và lịch sự, thì hôm nay chính là chân thành và khát vọng. Từ trường phái cho đến giọng hát, từ tuồng này đến tuồng nọ, chú ấy thuộc như lòng bàn tay. Tôi càng không ngờ chú còn là một nghệ sĩ nghiệp dư, nhưng không phải là hát, mà là kéo -- kéo nhị hồ. Chú bảo ngày nghỉ hay tụ tập ở nhà bạn, còn nói sẽ dẫn tôi đến tham gia. Haiz, chú đối với tôi thân thiết vô cùng, song dù chú có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không đoán được tâm tư của tôi đâu.
Dì cũng chỉ mỉm cười nghe chúng tôi nói, còn rót rượu, gắp đồ ăn, hoàn toàn ra dáng hiền thê lương mẫu.
Tuy tôi ứng phó với Tiểu Thái, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hình ảnh của dì. Khóe mắt hơi nhăn, khóe miệng cong cong, ánh mắt lưu chuyển, hô hấp phập phồng. Tuy không nhìn dì cũng có thể cảm nhận được tất cả chi tiết ấy. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao một người chưa từng sống chung lại có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi như vậy chứ. Tôi cũng có tình yêu như biết bao người khác, nhưng thay vì ham muốn thì tôi lại có hứng thú tẻ nhạt đến thế.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa trước mặt họ. Bao quanh tôi là mớ vật chất đen thui u ám, quấy phá ánh sáng rực rỡ của hai người kế bên, lấy im lặng làm phương thức xâm nhập vào cuộc sống của họ.
Cuối cùng cũng ngồi không nổi nữa. Tôi biết mình không phải thánh nhân, tôi không làm được!
Tôi ăn bậy bạ vài miếng, sau đó lấy cớ có hẹn với bạn, liền vội vã rời khỏi tiệm cơm.
Cùng dì tới sau cánh gà, có người nói cho chúng tôi biết là tôi đoạt giải nhất, chỉ chờ báo tên rồi ra ngoài lãnh thưởng thôi.
Trong lòng tôi thật sự cảm thấy rất vui. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời đoạt giải thưởng, quan trọng nhất là làm dì nở mày nở mặt, chắc dì cũng mừng lắm đây.
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng của dì rất bình tĩnh.
"Con sắp nổi tiếng khắp công ty rồi nha!" Dì trêu ghẹo tôi.
"Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo!"
"Sao? Con sợ có người theo đuổi hả?"
"Làm sao có thể. Không ai thích nghe thể loại này đâu!"
"Đâu có, nói nhỏ con nghe nè, Tiểu Thái cũng rất thích nghe Việt Kịch, hôm nay chú ấy cũng tới đó."
"Cái gì?! Sao dì không nói con biết!"
"Dì không muốn làm con thêm áp lực, hơn nữa chú ấy cũng đâu phải nhân vật lớn gì."
"Chú đang ở đâu ạ?"
"Đang ngồi dưới sân khấu ấy, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn mừng ha!"
"Không cần ăn mừng rườm rà vậy đâu ạ."
"Hôm nay dì mời, chú ấy đi chung thôi. Con muốn gì cứ nói, dì sẽ thỏa mãn tất."
Cái gì cũng thỏa mãn tôi sao? Sao trong lòng tôi cảm thấy chán nản quá vầy nè.
Đang chần chừ thì nghe MC xướng tên. Tôi thẩn thờ ra sân khấu nhận cúp danh dự và một phong thư đỏ từ một vị viên chức, sau đó cúi người chào khán giả.
Ra khỏi nhà hát, tôi và dì đi thẳng tới bãi đậu xe.
Tiểu Thái đã ở bên ngoài chờ chúng tôi. Vừa thấy tôi, liền cười nói:
"Hôm qua dì Lạc nói con sẽ thi hát, chú còn ngờ ngợ. Hôm nay con làm chú phục sát đất luôn, đúng là có tiềm chất ngôi sao lắm nha!"
Tôi không dám nhận lời khen ngợi này đâu. Chẳng biết tại sao tôi cũng không muốn nói mấy lời khách sáo với chú, chỉ cười cười. Có lẽ chú sẽ cảm thấy tôi là người chảnh chọe chăng?!.
Bất quá nhìn mặt chú cũng không lộ vẻ gì khác thường, có lẽ chú thật tâm khen ngợi.
"Được rồi, giờ đi ăn cơm trước, hồi nữa rồi lãnh giáo thần tượng của anh sau." Dì Lạc vừa nói, vừa ngồi vào buồng lái.
Tôi có nên nhường ghế kế tài xế cho chú không?
Tôi lặng lẽ ra ghế phía sau.
"Thỏ Con, con ngồi đằng trước đi, con bị say xe mà." Dì Lạc kêu tôi.
Tiểu Thái tự nhiên kéo cửa sau xe ra rồi ngồi xuống, cũng không có ý muốn giành chỗ với tôi.
Tôi sửng sốt vài giây rồi chậm rãi ngồi vào chỗ kế tài xế.
Xe khởi động. Trong không gian nhỏ hẹp này, tôi chỉ cảm thấy buồn bực lại hơi lúng túng, không muốn nói bất kỳ lời nào.
Có lẽ người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một nhà ba người hạnh phúc. Liệu có ai biết nội tâm tôi đang cuộn trào vị chua mãnh liệt không?
Cuộc sống thật buồn cười!
Lúc ăn cơm, Tiểu Thái nói chuyện với tôi nhiều hơn hẳn. Nếu hôm qua nói chuyện nhã nhặn và lịch sự, thì hôm nay chính là chân thành và khát vọng. Từ trường phái cho đến giọng hát, từ tuồng này đến tuồng nọ, chú ấy thuộc như lòng bàn tay. Tôi càng không ngờ chú còn là một nghệ sĩ nghiệp dư, nhưng không phải là hát, mà là kéo -- kéo nhị hồ. Chú bảo ngày nghỉ hay tụ tập ở nhà bạn, còn nói sẽ dẫn tôi đến tham gia. Haiz, chú đối với tôi thân thiết vô cùng, song dù chú có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không đoán được tâm tư của tôi đâu.
Dì cũng chỉ mỉm cười nghe chúng tôi nói, còn rót rượu, gắp đồ ăn, hoàn toàn ra dáng hiền thê lương mẫu.
Tuy tôi ứng phó với Tiểu Thái, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hình ảnh của dì. Khóe mắt hơi nhăn, khóe miệng cong cong, ánh mắt lưu chuyển, hô hấp phập phồng. Tuy không nhìn dì cũng có thể cảm nhận được tất cả chi tiết ấy. Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao một người chưa từng sống chung lại có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi như vậy chứ. Tôi cũng có tình yêu như biết bao người khác, nhưng thay vì ham muốn thì tôi lại có hứng thú tẻ nhạt đến thế.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa trước mặt họ. Bao quanh tôi là mớ vật chất đen thui u ám, quấy phá ánh sáng rực rỡ của hai người kế bên, lấy im lặng làm phương thức xâm nhập vào cuộc sống của họ.
Cuối cùng cũng ngồi không nổi nữa. Tôi biết mình không phải thánh nhân, tôi không làm được!
Tôi ăn bậy bạ vài miếng, sau đó lấy cớ có hẹn với bạn, liền vội vã rời khỏi tiệm cơm.